Chương 20: Không Chữa Nổi
Tiểu Hoa Miêu
03/09/2024
Edit: Chiêu
Buổi sớm cuối thu, cơn gió thấm đẫm làn khí lạnh, ánh mặt trời phá tan tầng mây u ám, gam màu ấm dịu dàng vén màn bóng đêm, sưởi ấm khắp phòng học.
Đường Như Vi có thói quen đi học sớm, cô ấy thích sạch sẽ, ngày nào cũng nghiêm túc lau bàn ghế một lần, thuận tay giúp Kiều Hy dọn dẹp lại sách vở để bừa bãi.
Mọi người lục tục vào lớp, cô ấy chuẩn bị đến nhà vệ sinh giặt giẻ lau, vừa đi tới trước cửa, đúng lúc đụng phải Chu Lộ cầm đầu “băng đảng xã hội đen” trong trường.
“Nhìn gì mà nhìn, đồ nhà quê, tránh ra.” Chu Lộ vênh váo quát lớn.
Đường Như Vi không giỏi miệng lưỡi, cũng không thích xung đột với người khác, cô ấy chuyển đến đây chỉ muốn yên ổn học xong lớp mười hai.
Cô ấy im lặng lùi sang bên cạnh, vốn hảo tâm nhường đường, ai ngờ lúc đi ngang qua, Lưu Oánh cố ý huých vào cô ấy, lực va đập lớn, lưng cô ấy đập “bịch” vào cửa, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt khiêu khích của Lưu Oánh.
Cô ấy nín nhịn cắn môi, quay đi định ra ngoài, bước chân bỗng khựng lại, phía sau là đoạn đối thoại không thèm kiêng nể gì của ba người kia.
Trầm Di Băng thấp bé xung phong nhận việc, “Hôm nay để tao đi, chữ tao đẹp nhất.”
“Mày không được, mày mắng không đủ hăng.”
Chu Lộ đặt mông ngồi trên bục giảng, giơ tay chỉ huy, “Viết nhỏ X, 200 nguyên đêm.”
“Đúng đúng đúng, dán ảnh lên nữa, đừng quên.”
Bạn học trong lớp tập mãi thành quen, không ai hưởng ứng, cũng không ai ngăn cản, khắp phòng học toàn tiếng cười ríu rít của ba người kia.
Lưu Oánh dùng phấn trắng viết tên Kiều Hy lên bảng đen trước, sau đó dùng phấn hồng khoanh lại, vẽ dấu X thật lớn, cô ta đang viết hăng say, bỗng nhiên có bóng dáng nhỏ gầy vụt đến từ bên cạnh, nhanh chóng lau đi hơn nửa mấy chữ dơ bẩn trên bảng.
Phòng học lập tức yên ắng.
Người đầu tiên phản ứng lại là Chu Lộ, cô ta nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bục giảng, không nói gì mà đạp vào đùi Đường Như Vi trước tiên, cô ấy suýt té ngã, may mà vẫn trụ được, thấy hai bức ảnh mờ mờ trên bảng, cô ấy giật xuống xé đi.
“Mày chán sống rồi đúng không? Thứ chó má.”
Chu Lộ giận tím mặt, xông lên đạp mạnh vào bụng cô ấy, cô ấy đau đến mức cong người lại, nước mắt trào ra.
Chưa kịp thở một hơi, Lưu Oánh hùng hổ nhào đến như quả bom hình người, Đường Như Vi bị đẩy bay hai mét, ngã ra trước cửa, đập mạnh lên hành lang.
Đầu óc cô ấy xây xẩm, xương cốt như vỡ tan thành từng mảnh.
Tiết tự học sớm chưa bắt đầu, ngoài hành lang toàn tiếng bàn tán của những học sinh đi sớm.
Ba người thích gây chuyện kia không chịu buông tha, Chu Lộ hậm hực, bước lên định tát, chợt thấy một bóng người cao gầy.
Cô ta bỗng nhiên dừng bước, không dám bước lên trước nữa.
Là kẻ nguy hiểm.
Chu Tễ Xuyên buồn ngủ nhập nhèm, lười nhác đứng trên hành lang, anh ấy mặc áo phông to rộng thuần trắng, tuỳ tay khoác áo đồng phục trên vai.
Tối hôm qua chơi game thâu đêm với đám bạn, anh ấy định bụng tới trường sớm để ngủ bù, không ngờ đụng phải trò hay thế này.
Đường Như Vi lắc đầu, cố nén cơn đau chầm chậm đứng dậy.
Có người đứng bên cạnh cô ấy, chắn hơn nửa ánh mặt trời.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn sang, người đó có làn da trắng trẻo, ngũ quan đẹp tinh tế, tai phải xỏ khuyên tai nho nhỏ, như thiếu niên tình đầu bước ra từ truyện tranh Nhật Bản.
Chu Tễ Xuyên chưa ngủ đủ đang rất bực dọc, anh nhìn cô ấy hằn học, giờ chỉ muốn ngủ thôi, không muốn quan tâm mấy chuyện rách rưới này, nhưng thấy mảnh vụn trong tay cô ấy, anh lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy một phần bức ảnh ra, nắm chặt lại, bóp nát trong lòng bàn tay.
Anh ấy quay đầu nhìn mấy người Chu Lộ, mặt lạnh băng, “Các cậu đủ chưa?”
Lưu Oánh và Trầm Di Băng không dám lên tiếng, lặng lẽ trốn sau Chu Lộ, Chu Lộ cũng biết người này không dễ đụng vào, có điều bao nhiêu người đang nhìn, cưỡi lên lưng cọp rồi khó leo xuống, cô ta chỉ đành tiếp tục cứng với anh ấy.
“Chu Tễ Xuyên, đây là chuyện của lớp sáu tụi tôi.”
Ngụ ý, bớt xen vào chuyện của người khác đi.
“Thì sao?”
Anh ấy ngồi dậy, nhìn ba người kia bằng ánh mắt khinh khỉnh, môi nhếch lên, “Tôi xen vào đấy, cậu làm gì được tôi?”
“Cậu…”
Chu Lộ xúc động nhất thời định tiến lên, Trầm Di Băng ở sau túm chặt cô ta lại, “Lộ Lộ, bỏ đi.”
Lời đồn về Chu Tễ Xuyên trong trường chưa bao giờ ngừng nghỉ, có người nói anh ấy là con riêng của đại gia, có người nói nhà anh là xã hội đen, còn có người kêu anh là người đồng tính không thích con gái.
Anh luôn xa vời vợi, khí chất ngông nghênh rất cuốn hút.
Vì không thể nắm bắt được, nên không ai dám đụng vào, học sinh hư hỏng thấy anh ấy cũng phải đi đường vòng.
Gần đến tiết tự học sớm, học sinh dần đông hơn, hành lang vây chặt như nêm cối, ai ai cũng tụ lại, bàn tán như xem khỉ làm trò trong sở thú.
“Nhìn gì mà nhìn, cút hết cho tôi!”
Anh lạnh nhạt nhìn lên, gào lớn đến mức vang khắp tòa nhà.
Chu Lộ bị hai tuỳ tùng kéo đi trước tiên, cô ta vẫn chưa hết giận, đi hai bước phải quay đầu liếc mấy lần.
Học sinh trên hành lang nhanh chóng tan đi như chim, thi thoảng có hai ba học sinh đi ngang qua.
Đường Như Vi ngã ngồi dưới đất từ từ đứng dậy, phải bụi đất trên người, thuận tay nhặt mảnh vụn vương vãi dưới đất, cất vào túi.
Chu Tễ Xuyên chắn trước cô ấy xanh cả mặt, ánh mặt trời tỏa sáng, ấm áp như đang nằm trong chăn, giờ cho anh cái giường là anh có thể ngủ ngay tại đây.
Anh ấy ngáp liền hai cái, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, chậm chạp bước hai bước, không biết bị cái gì kéo lại, anh dừng chân.
Lực kéo anh lại rất nhẹ, tựa như cây kim mảnh yếu, chỉ cần gập nhẹ là gãy ngay.
Anh ấy nhíu chặt mày, mất kiên nhẫn quay lại, lạnh lùng không muốn người ta tới gần.
“Gì đấy?”
Đường Như Vi yên lặng xoay cổ tay, biết điều vuốt phẳng nếp nhăn trên áo anh, cô ấy ngẩng đầu, hai bím tóc nhỏ xinh vắt trên vai, dưới ánh mặt trời, cô vừa ngây ngô vừa trong sáng.
Cô ấy có một vẻ ngoài dịu dàng, ngũ quan theo hướng ngọt ngào, là kiểu con gái ngoan ngoãn.
“Cảm ơn cậu.”
Giọng phổ thông vẫn sứt sẹo như cũ, cô ấy nói ấp a ấp úng, nhưng đôi mắt sáng ngời, nụ cười cũng chân thành tha thiết.
Chu Tễ Xuyên im lặng nhìn cô ấy, cảm ơn trang trọng khiến người quen phóng khoáng như anh ấy bối rối.
Tính tình anh ấy rất xấu, cũng rất ngạo mạn, tuy có gương mặt hái hoa ngắt cỏ, nhưng trong tâm không thích giao du với nữ sinh, cuộc sống ngày thường khá đơn giản, đá bóng, chơi game, nằm ở nhà ngủ cộng thêm vuốt lông mèo.
“Đừng cảm ơn.” Anh ấy ho nhẹ hai tiếng, tìm về giọng nói trong cơn buồn ngủ, “Tôi làm vậy không phải vì cậu.”
Cô ấy nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm nữa, định quay đi, nhưng anh ấy chợt gọi lại như bị ma quỷ xui khiến.
“Này.”
“Hả?”
Chu Tễ Xuyên tựa lưng lên cây cột phía sau, nhìn bím tóc bắt mắt của cô ấy, anh hỏi với vẻ hoang mang: “Cậu không cảm thấy bím tóc quai chèo của cậu quê mùa lắm à?”
Đường Như Vi sửng sốt, cúi đầu nhìn thử rồi nghiêm túc trả lời: “Có quê đâu.”
“Quê.”
Anh ấy nói chắc nịch, càng nhìn càng không thấy thoải mái, nhíu mày dặn, “Lần sau đừng để tôi thấy nữa, tôi sẽ phá luôn đấy.”
“Vì sao?”
Thiếu niên ngạo mạn hếch cằm, “Vì, tôi dị ứng với bánh quai chèo.”
“...”
“Không chữa nổi.”
“...”
Đường Như Vi nhìn chằm chằm bóng dáng nghênh ngang mà đi của anh ấy, mờ mịt chạm vào bím tóc của mình.
Quê mùa chỗ nào, rõ ràng là rất đẹp.
Không biết thưởng thức.
Buổi sớm cuối thu, cơn gió thấm đẫm làn khí lạnh, ánh mặt trời phá tan tầng mây u ám, gam màu ấm dịu dàng vén màn bóng đêm, sưởi ấm khắp phòng học.
Đường Như Vi có thói quen đi học sớm, cô ấy thích sạch sẽ, ngày nào cũng nghiêm túc lau bàn ghế một lần, thuận tay giúp Kiều Hy dọn dẹp lại sách vở để bừa bãi.
Mọi người lục tục vào lớp, cô ấy chuẩn bị đến nhà vệ sinh giặt giẻ lau, vừa đi tới trước cửa, đúng lúc đụng phải Chu Lộ cầm đầu “băng đảng xã hội đen” trong trường.
“Nhìn gì mà nhìn, đồ nhà quê, tránh ra.” Chu Lộ vênh váo quát lớn.
Đường Như Vi không giỏi miệng lưỡi, cũng không thích xung đột với người khác, cô ấy chuyển đến đây chỉ muốn yên ổn học xong lớp mười hai.
Cô ấy im lặng lùi sang bên cạnh, vốn hảo tâm nhường đường, ai ngờ lúc đi ngang qua, Lưu Oánh cố ý huých vào cô ấy, lực va đập lớn, lưng cô ấy đập “bịch” vào cửa, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt khiêu khích của Lưu Oánh.
Cô ấy nín nhịn cắn môi, quay đi định ra ngoài, bước chân bỗng khựng lại, phía sau là đoạn đối thoại không thèm kiêng nể gì của ba người kia.
Trầm Di Băng thấp bé xung phong nhận việc, “Hôm nay để tao đi, chữ tao đẹp nhất.”
“Mày không được, mày mắng không đủ hăng.”
Chu Lộ đặt mông ngồi trên bục giảng, giơ tay chỉ huy, “Viết nhỏ X, 200 nguyên đêm.”
“Đúng đúng đúng, dán ảnh lên nữa, đừng quên.”
Bạn học trong lớp tập mãi thành quen, không ai hưởng ứng, cũng không ai ngăn cản, khắp phòng học toàn tiếng cười ríu rít của ba người kia.
Lưu Oánh dùng phấn trắng viết tên Kiều Hy lên bảng đen trước, sau đó dùng phấn hồng khoanh lại, vẽ dấu X thật lớn, cô ta đang viết hăng say, bỗng nhiên có bóng dáng nhỏ gầy vụt đến từ bên cạnh, nhanh chóng lau đi hơn nửa mấy chữ dơ bẩn trên bảng.
Phòng học lập tức yên ắng.
Người đầu tiên phản ứng lại là Chu Lộ, cô ta nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bục giảng, không nói gì mà đạp vào đùi Đường Như Vi trước tiên, cô ấy suýt té ngã, may mà vẫn trụ được, thấy hai bức ảnh mờ mờ trên bảng, cô ấy giật xuống xé đi.
“Mày chán sống rồi đúng không? Thứ chó má.”
Chu Lộ giận tím mặt, xông lên đạp mạnh vào bụng cô ấy, cô ấy đau đến mức cong người lại, nước mắt trào ra.
Chưa kịp thở một hơi, Lưu Oánh hùng hổ nhào đến như quả bom hình người, Đường Như Vi bị đẩy bay hai mét, ngã ra trước cửa, đập mạnh lên hành lang.
Đầu óc cô ấy xây xẩm, xương cốt như vỡ tan thành từng mảnh.
Tiết tự học sớm chưa bắt đầu, ngoài hành lang toàn tiếng bàn tán của những học sinh đi sớm.
Ba người thích gây chuyện kia không chịu buông tha, Chu Lộ hậm hực, bước lên định tát, chợt thấy một bóng người cao gầy.
Cô ta bỗng nhiên dừng bước, không dám bước lên trước nữa.
Là kẻ nguy hiểm.
Chu Tễ Xuyên buồn ngủ nhập nhèm, lười nhác đứng trên hành lang, anh ấy mặc áo phông to rộng thuần trắng, tuỳ tay khoác áo đồng phục trên vai.
Tối hôm qua chơi game thâu đêm với đám bạn, anh ấy định bụng tới trường sớm để ngủ bù, không ngờ đụng phải trò hay thế này.
Đường Như Vi lắc đầu, cố nén cơn đau chầm chậm đứng dậy.
Có người đứng bên cạnh cô ấy, chắn hơn nửa ánh mặt trời.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn sang, người đó có làn da trắng trẻo, ngũ quan đẹp tinh tế, tai phải xỏ khuyên tai nho nhỏ, như thiếu niên tình đầu bước ra từ truyện tranh Nhật Bản.
Chu Tễ Xuyên chưa ngủ đủ đang rất bực dọc, anh nhìn cô ấy hằn học, giờ chỉ muốn ngủ thôi, không muốn quan tâm mấy chuyện rách rưới này, nhưng thấy mảnh vụn trong tay cô ấy, anh lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy một phần bức ảnh ra, nắm chặt lại, bóp nát trong lòng bàn tay.
Anh ấy quay đầu nhìn mấy người Chu Lộ, mặt lạnh băng, “Các cậu đủ chưa?”
Lưu Oánh và Trầm Di Băng không dám lên tiếng, lặng lẽ trốn sau Chu Lộ, Chu Lộ cũng biết người này không dễ đụng vào, có điều bao nhiêu người đang nhìn, cưỡi lên lưng cọp rồi khó leo xuống, cô ta chỉ đành tiếp tục cứng với anh ấy.
“Chu Tễ Xuyên, đây là chuyện của lớp sáu tụi tôi.”
Ngụ ý, bớt xen vào chuyện của người khác đi.
“Thì sao?”
Anh ấy ngồi dậy, nhìn ba người kia bằng ánh mắt khinh khỉnh, môi nhếch lên, “Tôi xen vào đấy, cậu làm gì được tôi?”
“Cậu…”
Chu Lộ xúc động nhất thời định tiến lên, Trầm Di Băng ở sau túm chặt cô ta lại, “Lộ Lộ, bỏ đi.”
Lời đồn về Chu Tễ Xuyên trong trường chưa bao giờ ngừng nghỉ, có người nói anh ấy là con riêng của đại gia, có người nói nhà anh là xã hội đen, còn có người kêu anh là người đồng tính không thích con gái.
Anh luôn xa vời vợi, khí chất ngông nghênh rất cuốn hút.
Vì không thể nắm bắt được, nên không ai dám đụng vào, học sinh hư hỏng thấy anh ấy cũng phải đi đường vòng.
Gần đến tiết tự học sớm, học sinh dần đông hơn, hành lang vây chặt như nêm cối, ai ai cũng tụ lại, bàn tán như xem khỉ làm trò trong sở thú.
“Nhìn gì mà nhìn, cút hết cho tôi!”
Anh lạnh nhạt nhìn lên, gào lớn đến mức vang khắp tòa nhà.
Chu Lộ bị hai tuỳ tùng kéo đi trước tiên, cô ta vẫn chưa hết giận, đi hai bước phải quay đầu liếc mấy lần.
Học sinh trên hành lang nhanh chóng tan đi như chim, thi thoảng có hai ba học sinh đi ngang qua.
Đường Như Vi ngã ngồi dưới đất từ từ đứng dậy, phải bụi đất trên người, thuận tay nhặt mảnh vụn vương vãi dưới đất, cất vào túi.
Chu Tễ Xuyên chắn trước cô ấy xanh cả mặt, ánh mặt trời tỏa sáng, ấm áp như đang nằm trong chăn, giờ cho anh cái giường là anh có thể ngủ ngay tại đây.
Anh ấy ngáp liền hai cái, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, chậm chạp bước hai bước, không biết bị cái gì kéo lại, anh dừng chân.
Lực kéo anh lại rất nhẹ, tựa như cây kim mảnh yếu, chỉ cần gập nhẹ là gãy ngay.
Anh ấy nhíu chặt mày, mất kiên nhẫn quay lại, lạnh lùng không muốn người ta tới gần.
“Gì đấy?”
Đường Như Vi yên lặng xoay cổ tay, biết điều vuốt phẳng nếp nhăn trên áo anh, cô ấy ngẩng đầu, hai bím tóc nhỏ xinh vắt trên vai, dưới ánh mặt trời, cô vừa ngây ngô vừa trong sáng.
Cô ấy có một vẻ ngoài dịu dàng, ngũ quan theo hướng ngọt ngào, là kiểu con gái ngoan ngoãn.
“Cảm ơn cậu.”
Giọng phổ thông vẫn sứt sẹo như cũ, cô ấy nói ấp a ấp úng, nhưng đôi mắt sáng ngời, nụ cười cũng chân thành tha thiết.
Chu Tễ Xuyên im lặng nhìn cô ấy, cảm ơn trang trọng khiến người quen phóng khoáng như anh ấy bối rối.
Tính tình anh ấy rất xấu, cũng rất ngạo mạn, tuy có gương mặt hái hoa ngắt cỏ, nhưng trong tâm không thích giao du với nữ sinh, cuộc sống ngày thường khá đơn giản, đá bóng, chơi game, nằm ở nhà ngủ cộng thêm vuốt lông mèo.
“Đừng cảm ơn.” Anh ấy ho nhẹ hai tiếng, tìm về giọng nói trong cơn buồn ngủ, “Tôi làm vậy không phải vì cậu.”
Cô ấy nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm nữa, định quay đi, nhưng anh ấy chợt gọi lại như bị ma quỷ xui khiến.
“Này.”
“Hả?”
Chu Tễ Xuyên tựa lưng lên cây cột phía sau, nhìn bím tóc bắt mắt của cô ấy, anh hỏi với vẻ hoang mang: “Cậu không cảm thấy bím tóc quai chèo của cậu quê mùa lắm à?”
Đường Như Vi sửng sốt, cúi đầu nhìn thử rồi nghiêm túc trả lời: “Có quê đâu.”
“Quê.”
Anh ấy nói chắc nịch, càng nhìn càng không thấy thoải mái, nhíu mày dặn, “Lần sau đừng để tôi thấy nữa, tôi sẽ phá luôn đấy.”
“Vì sao?”
Thiếu niên ngạo mạn hếch cằm, “Vì, tôi dị ứng với bánh quai chèo.”
“...”
“Không chữa nổi.”
“...”
Đường Như Vi nhìn chằm chằm bóng dáng nghênh ngang mà đi của anh ấy, mờ mịt chạm vào bím tóc của mình.
Quê mùa chỗ nào, rõ ràng là rất đẹp.
Không biết thưởng thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.