Chương 1: Má Lúm Đồng Tiền
Tiểu Hoa Miêu
21/08/2024
Edit: Chiêu
Tháng 10 năm 2011, trường Ngũ Trung thành phố Giang Châu.
Nửa đêm hôm qua mưa rơi tầm tã, đến giữa trưa, màn mưa kín lối mới dần nhỏ lại, bầu trời âm u, không khí bức bối khó chịu.
Dưới đài chủ tịch là sân cỏ xanh râm mát, những ô trũng đọng đầy nước mưa, bắn lên nửa mét mỗi khi bị dẫm phải, không gian mờ ảo như có vải sa bao quanh, chìm trong mịt mù.
Thiếu niên mặc đồng phục số 9 nhanh chóng xuyên qua làn mưa bụi giữa sân bóng, động tác đi bóng trôi chảy liền mạch.
Anh một thân một mình vượt qua hai hậu vệ, chạy vào vòng cấm, lúc này, trận bóng chỉ còn chưa đầy nửa phút nữa là kết thúc.
Không khí hồi hộp rơi vào giai đoạn gay cấn nhất, đám nữ sinh ngoài sân hưng phấn hét lớn cổ vũ, tất cả đều chú ý đến cầu thủ mặc áo số 9.
Mọi người ngừng thở, chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Đường đi bị chặn chỉ còn một bước, ba người đối diện nhanh chóng bao vây, số 9 bĩnh tĩnh di bóng, quả bóng dính nước xuyên qua lỗ hổng, chuyền cho số 8 đã chờ ở cầu môn từ trước một cách chuẩn xác, quả bóng dừng lại dưới chân anh ấy trước khi sút bóng, anh ấy nhếch môi cười, đầy vẻ trào phúng.
Trước khi tiếng còi vang lên, bóng vào khung thành.
Trọng tài xác định đây là bàn thắng hợp lệ.
Cả sân bóng bùng nổ, tiếng hò hét đinh tai nhức óc vang lên liên tục, vọng khắp cả sân bóng.
Giải đấu bóng đá cấp thành phố Giang Châu, trận một tám, Ngũ Trung hoàn thành cú sút trong nửa phút cuối cùng, chiến thắng với tỷ số 2:1, thành công kéo Nhị Trung là Á quân kỳ trước xuống ngựa.
Cầu thủ Ngũ Trung phấn khởi chạy sòng sọc khắp sân bóng, cả đám ôm chặt lấy nhau, chỉ có hai người vừa kiến tạo và sút bóng đứng yên tại chỗ, nhìn nhau cười từ xa.
Hình Tranh vén áo đấu số 9 lên, vùng lưng lộ ra săn chắc, từng múi cơ bụng gồ lên, da dẻ màu lúa mì khoẻ mạnh, trông trẻ trung đầy sức sống.
Anh đến gần cầu thủ số 8, lau đi giọt mưa lạnh lẽo trên hàng mi, vệt nước nhỏ vụn chảy dọc theo quai hàm, đồng phục màu đỏ đã ướt đẫm từ khi nào.
“Đá không tồi.” Anh quen làm mặt lạnh, lúc khen người ta cũng chẳng có biểu cảm gì.
Chu Tễ Xuyên có bệnh sạch sẽ nhẹ, đồng phục số 8 ướt mèm dính sát vào da, cơn gió phớt qua mang theo cả hơi nước lành lạnh, giọt mưa lả tả rơi xuống gương mặt anh ấy ngông nghênh ngạo mạn, làn da trắng trời sinh khiến anh ấy nổi bần bật giữa dàn cầu thủ đen thui do ánh mặt trời.
Đại chiến qua đi, thể lực bị tiêu hao quá nhiều, anh ấy biếng nhác ngáp một cái, đáp có qua có lại: “Nhờ đội trưởng cố gắng cả, tao nhặt được của hời thôi, không đáng nhắc tới.”
Hình Tranh liếc nhìn anh ấy: “Khiêm tốn gì chứ?”
Anh ấy đút tay vào túi, thấy cầu thủ Nhị Trung đang lạc lõng rời khỏi sân, tự nhiên lảng sang chuyện khác: “Tao sắp xếp xong tiệc chúc mừng tối nay rồi, mày mà còn dám chạy, tao…”
Anh ấy đột nhiên im bặt.
Trước đài chủ tịch, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng yểu điệu nhẹ nhàng thoáng qua, cô mặc đồng phục xanh trắng, tay cầm ô trong suốt che mưa, bước chậm trong làn nước mịt mù, không nhiễm bụi trần, như một viên ngọc lẻ loi giữa trần gian.
Làn tóc bay trong gió hôn phớt lên cánh môi cô, hôn lên cả đôi mi dài, cô nhẹ nhàng vuốt ra sau tai, để lộ gương mặt đẹp đậm khí chất cổ điển, ngũ quan tinh tế, làn da căng mọng, trắng như bông tuyết, đôi mắt cô long lanh, như đóa sen trắng độ nở rộ.
Cách hơi xa, nửa người cô giấu dưới dù, ánh mắt nhanh chóng xác định hai người giữa sân bóng, cô cẩn thận vẫy tay với họ, nở nụ cười ngốc nghếch, nhìn không được nhanh nhẹn cho lắm.
Bên má phải cô có lúm đồng tiền sâu hoắm, lúc cười trông rất ngọt ngào.
Chu Tễ Xuyên nể tình vẫy tay đáp lại, liếc mắt nhìn thiếu niên đang nhìn đăm đăm bên cạnh, ho nhẹ hai tiếng: “Mày tém tém lại đi, sắp rớt cả mắt ra ngoài rồi kìa.”
Hình Tranh giả bộ phủi nước mưa đọng trên đầu vai, thờ ơ nhìn sang chỗ khác.
“Mày vừa nói gì?”
“Đêm nay đi liên hoan.”
“Không rảnh.”
“Lý do?”
“Nhà không có ai cả.”
“Thì?”
“Em ấy sẽ chết đói mất.”
Hình Tranh nhớ lại dáng vẻ cô nôn thốc nôn tháo trước đây, nhíu nhẹ đôi mày, “Dạ dày em ấy không tốt, không quen ăn đồ bên ngoài.”
Chu Tễ Xuyên chống nạnh, cười lạnh đáp: “Mày có đang nói tiếng người không đấy?”
“Có chữ nào không hiểu à?”
Hình Tranh bình tĩnh nhướng mày, “Có cần tao đánh vần cho mày không?”
“Đủ rồi đấy, đừng cho là tao không biết mày đang chửi tao.”
Chu Tễ Xuyên đã quen với cái thói độc mồm độc miệng của người này, cậu ấy lười so đo với anh, chậm chạp theo sau anh đi về đầu kia sân bóng.
Giày chơi bóng đắt tiền dưới chân anh ấy bẩn không thành hình, cơ thể như vừa lăn lộn trong vũng bùn, trông chật vật hết sức.
“Chuyện Tiểu Kiều, mày định xử lý thế nào?”
Anh ấy nhìn Kiều Hy đang nói chuyện với nữ sinh tóc ngắn cách đây không xa, biểu cảm bỗng nghiêm túc hẳn: “Giờ trong trường đang đồn ầm lên, tính tình cậu ấy lại ngoan cố, sống chết không chịu ra mặt làm sáng tỏ, có quỷ mới biết cậu ấy phải chịu bao nhiêu ấm ức sau lưng.”
“Tao biết.”
Nói xong, ánh mắt của Hình Tranh cũng trở nên ảm đạm: “Nhưng em ấy cứ tỏ ra như thường, hỏi hai câu là giả ngây giả dại, không biết học cái tật đó từ đâu.”
“Ai chiều cho quen chứ?” Chu Tễ Xuyên hừ nhẹ.
Anh ấy giật nhẹ khoé môi, định nói gì đấy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên phía đài chủ tịch.
Hai người đồng thời nhìn sang, Kiều Hy ngã sấp xuống đất, ô che mưa bị gió thổi xa hai mét, chân sau của cô quỳ xuống, người vồ lên trước, gần như nằm trong mưa.
Áo đồng phục sạch sẽ bị nước bẩn nhuộm màu, mái tóc đen nhánh quấn lấy chiếc cổ thon dài như dây đằng.
Phía sau cô, có ba nữ sinh đang đứng.
Hình Tranh biết ba người đó, phần tử ác tính chuyên gây chuyện khắp trường, người nào cũng đầy lỗi trên lưng.
Chuyện chụp lén liên quan đến Kiều Hy bị lan truyền nhanh như thế, dư luận trong trường bàn tán xôn xao, không thể không nhờ ba người này bịa đặt lung tung sau lưng.
Anh càng nghĩ càng phát cáu, có trầm tính đến mấy cũng không nhịn được, xúc động muốn tiến lên, Chu Tễ Xuyên như đã dự đoán được phản ứng quá khích của anh từ trước, nhanh tay ngăn lại.
“Tránh ra!”
“Mày nghĩ cho kỹ, giờ mà mày qua, sẽ chỉ khiến cậu ấy thua cuộc mãi mãi.”
Chu Tễ Xuyên nhẹ giọng khuyên giải, “Tiểu Kiều giấu vất vả như thế, giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, mày ngại cậu ấy chưa đủ rối sao?”
Hình Tranh nhắm mắt hít sâu, ép mình bình tĩnh lại.
Nước mưa lạnh lẽo táp vào mặt, đầu óc đặc quánh mới tỉnh táo hơn chút đỉnh.
Anh ấy nói không sai, anh ra mặt sẽ chỉ khiến chuyện trở nên phức tạp hơn, cuối cùng người bị thương vẫn là cô.
Nhân lúc Hình Tranh quay người, Chu Tễ Xuyên vội tới chỗ mấy thành viên trong đội, nói nhỏ với thủ môn Trương Thành vài câu, không bao lâu sau, Trương Thành dẫn đầu đám người, hùng hổ đi về bên đó.
Tháng 10 năm 2011, trường Ngũ Trung thành phố Giang Châu.
Nửa đêm hôm qua mưa rơi tầm tã, đến giữa trưa, màn mưa kín lối mới dần nhỏ lại, bầu trời âm u, không khí bức bối khó chịu.
Dưới đài chủ tịch là sân cỏ xanh râm mát, những ô trũng đọng đầy nước mưa, bắn lên nửa mét mỗi khi bị dẫm phải, không gian mờ ảo như có vải sa bao quanh, chìm trong mịt mù.
Thiếu niên mặc đồng phục số 9 nhanh chóng xuyên qua làn mưa bụi giữa sân bóng, động tác đi bóng trôi chảy liền mạch.
Anh một thân một mình vượt qua hai hậu vệ, chạy vào vòng cấm, lúc này, trận bóng chỉ còn chưa đầy nửa phút nữa là kết thúc.
Không khí hồi hộp rơi vào giai đoạn gay cấn nhất, đám nữ sinh ngoài sân hưng phấn hét lớn cổ vũ, tất cả đều chú ý đến cầu thủ mặc áo số 9.
Mọi người ngừng thở, chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Đường đi bị chặn chỉ còn một bước, ba người đối diện nhanh chóng bao vây, số 9 bĩnh tĩnh di bóng, quả bóng dính nước xuyên qua lỗ hổng, chuyền cho số 8 đã chờ ở cầu môn từ trước một cách chuẩn xác, quả bóng dừng lại dưới chân anh ấy trước khi sút bóng, anh ấy nhếch môi cười, đầy vẻ trào phúng.
Trước khi tiếng còi vang lên, bóng vào khung thành.
Trọng tài xác định đây là bàn thắng hợp lệ.
Cả sân bóng bùng nổ, tiếng hò hét đinh tai nhức óc vang lên liên tục, vọng khắp cả sân bóng.
Giải đấu bóng đá cấp thành phố Giang Châu, trận một tám, Ngũ Trung hoàn thành cú sút trong nửa phút cuối cùng, chiến thắng với tỷ số 2:1, thành công kéo Nhị Trung là Á quân kỳ trước xuống ngựa.
Cầu thủ Ngũ Trung phấn khởi chạy sòng sọc khắp sân bóng, cả đám ôm chặt lấy nhau, chỉ có hai người vừa kiến tạo và sút bóng đứng yên tại chỗ, nhìn nhau cười từ xa.
Hình Tranh vén áo đấu số 9 lên, vùng lưng lộ ra săn chắc, từng múi cơ bụng gồ lên, da dẻ màu lúa mì khoẻ mạnh, trông trẻ trung đầy sức sống.
Anh đến gần cầu thủ số 8, lau đi giọt mưa lạnh lẽo trên hàng mi, vệt nước nhỏ vụn chảy dọc theo quai hàm, đồng phục màu đỏ đã ướt đẫm từ khi nào.
“Đá không tồi.” Anh quen làm mặt lạnh, lúc khen người ta cũng chẳng có biểu cảm gì.
Chu Tễ Xuyên có bệnh sạch sẽ nhẹ, đồng phục số 8 ướt mèm dính sát vào da, cơn gió phớt qua mang theo cả hơi nước lành lạnh, giọt mưa lả tả rơi xuống gương mặt anh ấy ngông nghênh ngạo mạn, làn da trắng trời sinh khiến anh ấy nổi bần bật giữa dàn cầu thủ đen thui do ánh mặt trời.
Đại chiến qua đi, thể lực bị tiêu hao quá nhiều, anh ấy biếng nhác ngáp một cái, đáp có qua có lại: “Nhờ đội trưởng cố gắng cả, tao nhặt được của hời thôi, không đáng nhắc tới.”
Hình Tranh liếc nhìn anh ấy: “Khiêm tốn gì chứ?”
Anh ấy đút tay vào túi, thấy cầu thủ Nhị Trung đang lạc lõng rời khỏi sân, tự nhiên lảng sang chuyện khác: “Tao sắp xếp xong tiệc chúc mừng tối nay rồi, mày mà còn dám chạy, tao…”
Anh ấy đột nhiên im bặt.
Trước đài chủ tịch, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng yểu điệu nhẹ nhàng thoáng qua, cô mặc đồng phục xanh trắng, tay cầm ô trong suốt che mưa, bước chậm trong làn nước mịt mù, không nhiễm bụi trần, như một viên ngọc lẻ loi giữa trần gian.
Làn tóc bay trong gió hôn phớt lên cánh môi cô, hôn lên cả đôi mi dài, cô nhẹ nhàng vuốt ra sau tai, để lộ gương mặt đẹp đậm khí chất cổ điển, ngũ quan tinh tế, làn da căng mọng, trắng như bông tuyết, đôi mắt cô long lanh, như đóa sen trắng độ nở rộ.
Cách hơi xa, nửa người cô giấu dưới dù, ánh mắt nhanh chóng xác định hai người giữa sân bóng, cô cẩn thận vẫy tay với họ, nở nụ cười ngốc nghếch, nhìn không được nhanh nhẹn cho lắm.
Bên má phải cô có lúm đồng tiền sâu hoắm, lúc cười trông rất ngọt ngào.
Chu Tễ Xuyên nể tình vẫy tay đáp lại, liếc mắt nhìn thiếu niên đang nhìn đăm đăm bên cạnh, ho nhẹ hai tiếng: “Mày tém tém lại đi, sắp rớt cả mắt ra ngoài rồi kìa.”
Hình Tranh giả bộ phủi nước mưa đọng trên đầu vai, thờ ơ nhìn sang chỗ khác.
“Mày vừa nói gì?”
“Đêm nay đi liên hoan.”
“Không rảnh.”
“Lý do?”
“Nhà không có ai cả.”
“Thì?”
“Em ấy sẽ chết đói mất.”
Hình Tranh nhớ lại dáng vẻ cô nôn thốc nôn tháo trước đây, nhíu nhẹ đôi mày, “Dạ dày em ấy không tốt, không quen ăn đồ bên ngoài.”
Chu Tễ Xuyên chống nạnh, cười lạnh đáp: “Mày có đang nói tiếng người không đấy?”
“Có chữ nào không hiểu à?”
Hình Tranh bình tĩnh nhướng mày, “Có cần tao đánh vần cho mày không?”
“Đủ rồi đấy, đừng cho là tao không biết mày đang chửi tao.”
Chu Tễ Xuyên đã quen với cái thói độc mồm độc miệng của người này, cậu ấy lười so đo với anh, chậm chạp theo sau anh đi về đầu kia sân bóng.
Giày chơi bóng đắt tiền dưới chân anh ấy bẩn không thành hình, cơ thể như vừa lăn lộn trong vũng bùn, trông chật vật hết sức.
“Chuyện Tiểu Kiều, mày định xử lý thế nào?”
Anh ấy nhìn Kiều Hy đang nói chuyện với nữ sinh tóc ngắn cách đây không xa, biểu cảm bỗng nghiêm túc hẳn: “Giờ trong trường đang đồn ầm lên, tính tình cậu ấy lại ngoan cố, sống chết không chịu ra mặt làm sáng tỏ, có quỷ mới biết cậu ấy phải chịu bao nhiêu ấm ức sau lưng.”
“Tao biết.”
Nói xong, ánh mắt của Hình Tranh cũng trở nên ảm đạm: “Nhưng em ấy cứ tỏ ra như thường, hỏi hai câu là giả ngây giả dại, không biết học cái tật đó từ đâu.”
“Ai chiều cho quen chứ?” Chu Tễ Xuyên hừ nhẹ.
Anh ấy giật nhẹ khoé môi, định nói gì đấy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên phía đài chủ tịch.
Hai người đồng thời nhìn sang, Kiều Hy ngã sấp xuống đất, ô che mưa bị gió thổi xa hai mét, chân sau của cô quỳ xuống, người vồ lên trước, gần như nằm trong mưa.
Áo đồng phục sạch sẽ bị nước bẩn nhuộm màu, mái tóc đen nhánh quấn lấy chiếc cổ thon dài như dây đằng.
Phía sau cô, có ba nữ sinh đang đứng.
Hình Tranh biết ba người đó, phần tử ác tính chuyên gây chuyện khắp trường, người nào cũng đầy lỗi trên lưng.
Chuyện chụp lén liên quan đến Kiều Hy bị lan truyền nhanh như thế, dư luận trong trường bàn tán xôn xao, không thể không nhờ ba người này bịa đặt lung tung sau lưng.
Anh càng nghĩ càng phát cáu, có trầm tính đến mấy cũng không nhịn được, xúc động muốn tiến lên, Chu Tễ Xuyên như đã dự đoán được phản ứng quá khích của anh từ trước, nhanh tay ngăn lại.
“Tránh ra!”
“Mày nghĩ cho kỹ, giờ mà mày qua, sẽ chỉ khiến cậu ấy thua cuộc mãi mãi.”
Chu Tễ Xuyên nhẹ giọng khuyên giải, “Tiểu Kiều giấu vất vả như thế, giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, mày ngại cậu ấy chưa đủ rối sao?”
Hình Tranh nhắm mắt hít sâu, ép mình bình tĩnh lại.
Nước mưa lạnh lẽo táp vào mặt, đầu óc đặc quánh mới tỉnh táo hơn chút đỉnh.
Anh ấy nói không sai, anh ra mặt sẽ chỉ khiến chuyện trở nên phức tạp hơn, cuối cùng người bị thương vẫn là cô.
Nhân lúc Hình Tranh quay người, Chu Tễ Xuyên vội tới chỗ mấy thành viên trong đội, nói nhỏ với thủ môn Trương Thành vài câu, không bao lâu sau, Trương Thành dẫn đầu đám người, hùng hổ đi về bên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.