Chương 17: Mèo Con Say Xỉn
Tiểu Hoa Miêu
03/09/2024
Edit: Chiêu
Nửa trận sau anh cúp luôn, trên đường về liên tục gọi cho cô, nhưng gọi thế nào cũng không thông, luôn trong trạng thái tắt máy.
Bầu trời lại đổ mưa tí tách, trong màn nước mù sương, đứng bên đường không bắt xe được, lòng Hình Tranh nóng như lửa đốt, lựa chọn chạy bộ về nhà.
Anh lao như tên bắn đến dưới lầu, trời đã chập tối, cơ thể cũng ướt nhẹp.
Lúc lên lầu, tâm tình của anh vô cùng thấp thỏm.
Không chắc cô có lén ra ngoài, rồi lại làm chút chuyện khiến người ta nhức đầu không, đồ ngốc này không biết làm gì hết, chỉ có tra tấn anh là nghĩ được đủ cách.
Bao nhiêu lần trước đây đều thế này, không ưng ý gì là chuồn khỏi nhà, buộc anh đi tìm khắp nẻo đường.
Lần lạ nhất là, anh lật tung hết tất cả những chỗ lân cận lên, nôn nóng suýt gọi bố Hình kêu ông báo cảnh sát luôn rồi, cuối cùng tìm được cô trong một góc nào đó của tiểu khu.
Ngày mưa, cô cuộn tròn thảm thương dưới mái hiên, trong lòng còn ôm một con mèo hoang, thấy anh là bắt đầu khóc, nức nở lên án, “... Sao giờ anh mới đến?”
Hình Tranh giận sôi nhưng không có chỗ phát tiết, cũng chẳng nỡ mắng cô, chỉ đành chấp nhận cõng cô về nhà.
Đã bao lần xảy ra rồi, nhiều lúc Hình Tranh cảm thấy cô là sứ giả địa ngục trần gian mà trời cao phái xuống để mài giũa tâm trí anh.
Nhưng trùng hợp là, anh vẫn cứ thích cô nhóc hay gây rắc rối này.
Có lẽ, đây là số mệnh của anh.
Dù ghét bỏ thế nào, sau cùng vẫn không thắng nổi ba chữ, không xa được.
Nhẹ nhàng cắm chìa khoá vào, anh đẩy sang trái, khe hở dần mở rộng ra.
Đèn ở huyền quan mờ mờ, tạo thành vòng tròn nho nhỏ dưới đất, chiếu sáng vầng trán mướt mồ hôi, dần chảy xuống đường nét góc cạnh, nhỏ thẳng lên ngực anh.
Phòng khách và phòng bếp không mở đèn, căn nhà tối mịt, không chỉ Kiều Hy, ngay cả mẹ Kiều đang nghỉ cũng không thấy đâu.
Hình Tranh chạy vào phòng cô trước tiên, mở đèn tường lên, trong phòng không một bóng người, chỉ mỗi tấm rèm sa lay động theo mưa gió ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bay múa dưới ánh đèn mờ.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho mẹ Kiều, chú ý đến điện thoại mới phát hiện trên đường đến bệnh viện mẹ Kiều gửi tin nhắn cho anh, bảo bà tạm thời có công chuyện, chưa biết lúc nào mới về.
Nhét điện thoại vào túi lần nữa, cơ thể anh vẫn còn đổ mồ hôi, vận động đổ mồ hôi sâu, mới nãy còn dầm mưa trên đường, cơ thể anh vừa lạnh vừa nóng, như đang ở giữa băng và lửa.
Anh nhanh chóng rời khỏi phòng, định xuống dưới lầu tìm thử trước, ai ngờ mở cửa ra, anh thoáng nghe thấy bên phía sô pha có tiếng động.
“Kiều Kiều?”
Không ai đáp lại, rõ ràng tiếng cọ xát lên lớp da trở nên lớn hơn.
Anh ngờ vực đến gần, bật ngọn đèn đọc sách lên, ánh đèn vàng ấm chiếu rọi bóng người nhỏ nhắn trên sô pha.
Cô gái vùi mặt vào sô pha, cơ thể cuộn tròn lại, đầu vùi rất thấp, không thấy được mặt cô.
Hình Tranh cúi người tới gần, mùi bia thơm nồng xộc lên mũi, anh nhíu chặt mày, phỏng đoán quái dị từ từ thành hình trong đầu.
Động tác của anh rất nhẹ, bóp vai lật cô lại.
Kiều Hy đang híp mắt, hai má ửng đỏ như máu, cổ áo sơ mi mở hai nút, để lộ da thịt trắng nõn nà, nằm nghiêng nên còn để lộ khe cạn quyến rũ.
Hình Tranh dời mắt đi, không dám nhìn kỹ.
Không biết cô say rồi hay còn tỉnh, cứ cười ngây ngô, má lúm đồng tiền khi nông khi sâu, ngọt ngào vô cùng.
Trong lòng cô ôm chặt một chai bia, là loại bia bố Hình thích nhất, chắc là trộm từ tủ lạnh.
Đầu Hình Tranh đau như bị búa nện, lẳng lặng nhìn mèo con say xỉn, giận quá hoá cười.
Ghi sổ trước, chờ khi nào tỉnh anh sẽ cho cô biết tay.
Anh cẩn thận rút chai bia cô coi như bảo bối ra khỏi xúc tu bạch tuộc, cô không chịu, rầm rì kháng cự, cuối cùng vẫn không địch lại được sức của anh, ngoan ngoãn buông tay.
Anh quay đi định rút lui, cô nhóc đột nhiên đưa tay ôm cổ anh, hô hấp Hình Tranh trở nên dồn dập, trái tim đập loạn cuồng nhiệt.
Anh giữ yên tư thế, để chai bia lên bàn trà.
“Say à?” Giọng thiếu niên rất trầm, cũng rất dịu dàng.
Cơn giận ngập trời không thắng nổi sự ỷ lại gần như trắng ra của cô nhóc, anh thừa nhận, anh thích cô vô thức gần gũi với anh, cảm giác thân mật như gần như xa này, thường xuyên đốt cháy lý trí vốn không mấy kiên định của anh.
“Ưm...” Là chất giọng mềm nhũn, như móng vuốt cào qua ngực, “Hình Tranh.”
Hình Tranh nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt, nhịp thở dần dồn dập, anh cố nén dời mắt đi, ép mình nghĩ đến những thứ thuần khiết chút.
Cô gái kia không chịu buông tha cho anh, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt hơn, quấn lấy như làm nũng, miệng cô lẩm bẩm, “Đồ đàn ông chó không tuân thủ lời hứa, em cắn chết anh.”
Mấy âm cuối mang theo cả sự ngang ngược kiêu ngạo trẻ con, Hình Tranh chỉ thấy đáng yêu vô cùng, anh hạ người xuống, cọ chóp mũi lên mũi cô, giọng đượm tiếng cười, “Anh không tuân thủ lời hứa chỗ nào?”
“Đã nói… không tìm chị dâu nhỏ…” Cô lên án trong cơn say, gương mặt nhăn lại vì tủi thân, “Anh gấp vậy sao? Không thể chờ chút à, chờ em…”
Anh cười tươi hơn, dụ cô nói lời trong lòng ra, “Chờ em gì?”
Kiều Hy say xỉn trở nên nhiều lời, nhưng không sắp xếp được ngôn từ, nói loạn hết cả lên, “Chờ em lớn… chờ em thổ lộ… rõ ràng em mới là bạn gái anh… luôn là thế…”
Thiếu niên liếm môi dưới, không khỏi cười thành tiếng.
Trong đầu anh như có pháo hoa nở rộ, thắp sáng cả bầu trời đêm lãng mạn, anh tận mắt nhìn thấy từng đoá hoa ngạo nghễ nở bung giữa không trung, vừa chấn động vừa mơ màng.
Anh xấu xa hỏi tiếp: “Kiều Kiều thích ai nào?”
“Anh trai.”
Cô nhóc trả lời không cần nghĩ ngợi, đôi môi mím lại, gương mặt dần ảm đạm, “Nhưng mà, anh không thích em.”
Hình Tranh mím chặt môi, nhổm người dậy, ép mình cách xa hơi thở của cô.
Anh không muốn lần đầu tiên thổ lộ diễn ra trong giấc mơ rối bòng bong vì cơn say của cô.
Con đường sau này còn rất dài.
Anh chờ được, anh vẫn đang chờ lâu nay.
Cô gái trong lòng nhắm nghiền mắt, hình như đã ngủ rồi, anh bế cô về phòng, đặt lên trên giường, cẩn thận giúp cô cài lại cúc áo rồi đắp chăn kín mít.
Đứng ở mép giường nhìn ngắm cô một lúc, anh mới khom lưng hôn lên trán cô.
Không chế bản thân không hôn cô đã khiến anh dùng hết tất cả sức lực, nếu còn tiếp tục nữa, anh khó mà chắc chắn mình không nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Anh không phủ nhận, một mặt cầm thú của chính mình.
Đối với Kiều Hy, khả năng khống chế của anh bằng không.
. . .
Đêm đã khuya.
Ngoài trời mưa rơi xối xả, giọt mưa xen lẫn với cơn gió lạnh rít gào, đập mạnh lên kính cửa sổ, âm thanh chói tai lạ thường, không thể phớt lờ được.
Tắm xong, Hình Tranh thấy thoải mái hơn, đến nửa đêm vẫn có tinh thần.
Ngọn đèn cạnh giường tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, anh gối hai tay sau đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn trần nhà.
Trong một buổi đêm yên tĩnh, chút tiếng vang cũng bị phóng đại lên nhiều lần.
Anh nghe thấy âm thanh, suy nghĩ đầu tiên là cô nhóc phòng bên say nên khó chịu, anh đứng dậy xỏ dép vào, chợt thấy cửa phòng hé mở, thế là nằm lại lên giường với vận tốc ánh sáng.
Mèo con say xỉn bước đi loạng choạng, vừa đi vừa đỡ tường với tốc độ rùa bò, đầu óc cô đặc quánh, mọi thứ cứ dính dính mờ mờ, hoàn toàn không thể phân biệt là giấc mơ hay hiện thực.
Cô lảo đảo đi đến mép giường, lớn mật trèo lên, bàn tay nóng hổi không ngừng mò mẫm cẩn thận trong tầm nhìn, chạm vào xương quai xanh anh cách lớp chăn, rồi đến cằm, bàn tay lướt qua đôi môi anh, Kiều Hy không khỏi nuốt nước miếng.
Cô thề, chỉ hôn một cái thôi.
Kiểu hôn lén ấy, hôn xong là chạy liền.
Có cồn thúc đẩy, cảm giác ngại ngùng vơi bớt đi, cho cô thêm chút xao động muốn làm bậy.
Hai tay cô nhẹ nhàng ôm má anh, hạ người xuống, dịu dàng tôn thờ như đối xử với châu báu.
Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, nụ hôn dừng ở cằm anh, cô chậm chạp chớp mắt, thử nhích lên trên, cúi đầu tiếp, hai đôi môi dính chặt vào nhau.
Cả thế giới như dừng lại, chỉ có hơi thở của hai người vấn vương bên nhau.
____________
Chiêu: Nếu mọi người thích truyện thì để lại bình luận hoặc đề cử để cổ vũ tui ra chương mới đều nhennn.
Nửa trận sau anh cúp luôn, trên đường về liên tục gọi cho cô, nhưng gọi thế nào cũng không thông, luôn trong trạng thái tắt máy.
Bầu trời lại đổ mưa tí tách, trong màn nước mù sương, đứng bên đường không bắt xe được, lòng Hình Tranh nóng như lửa đốt, lựa chọn chạy bộ về nhà.
Anh lao như tên bắn đến dưới lầu, trời đã chập tối, cơ thể cũng ướt nhẹp.
Lúc lên lầu, tâm tình của anh vô cùng thấp thỏm.
Không chắc cô có lén ra ngoài, rồi lại làm chút chuyện khiến người ta nhức đầu không, đồ ngốc này không biết làm gì hết, chỉ có tra tấn anh là nghĩ được đủ cách.
Bao nhiêu lần trước đây đều thế này, không ưng ý gì là chuồn khỏi nhà, buộc anh đi tìm khắp nẻo đường.
Lần lạ nhất là, anh lật tung hết tất cả những chỗ lân cận lên, nôn nóng suýt gọi bố Hình kêu ông báo cảnh sát luôn rồi, cuối cùng tìm được cô trong một góc nào đó của tiểu khu.
Ngày mưa, cô cuộn tròn thảm thương dưới mái hiên, trong lòng còn ôm một con mèo hoang, thấy anh là bắt đầu khóc, nức nở lên án, “... Sao giờ anh mới đến?”
Hình Tranh giận sôi nhưng không có chỗ phát tiết, cũng chẳng nỡ mắng cô, chỉ đành chấp nhận cõng cô về nhà.
Đã bao lần xảy ra rồi, nhiều lúc Hình Tranh cảm thấy cô là sứ giả địa ngục trần gian mà trời cao phái xuống để mài giũa tâm trí anh.
Nhưng trùng hợp là, anh vẫn cứ thích cô nhóc hay gây rắc rối này.
Có lẽ, đây là số mệnh của anh.
Dù ghét bỏ thế nào, sau cùng vẫn không thắng nổi ba chữ, không xa được.
Nhẹ nhàng cắm chìa khoá vào, anh đẩy sang trái, khe hở dần mở rộng ra.
Đèn ở huyền quan mờ mờ, tạo thành vòng tròn nho nhỏ dưới đất, chiếu sáng vầng trán mướt mồ hôi, dần chảy xuống đường nét góc cạnh, nhỏ thẳng lên ngực anh.
Phòng khách và phòng bếp không mở đèn, căn nhà tối mịt, không chỉ Kiều Hy, ngay cả mẹ Kiều đang nghỉ cũng không thấy đâu.
Hình Tranh chạy vào phòng cô trước tiên, mở đèn tường lên, trong phòng không một bóng người, chỉ mỗi tấm rèm sa lay động theo mưa gió ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bay múa dưới ánh đèn mờ.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho mẹ Kiều, chú ý đến điện thoại mới phát hiện trên đường đến bệnh viện mẹ Kiều gửi tin nhắn cho anh, bảo bà tạm thời có công chuyện, chưa biết lúc nào mới về.
Nhét điện thoại vào túi lần nữa, cơ thể anh vẫn còn đổ mồ hôi, vận động đổ mồ hôi sâu, mới nãy còn dầm mưa trên đường, cơ thể anh vừa lạnh vừa nóng, như đang ở giữa băng và lửa.
Anh nhanh chóng rời khỏi phòng, định xuống dưới lầu tìm thử trước, ai ngờ mở cửa ra, anh thoáng nghe thấy bên phía sô pha có tiếng động.
“Kiều Kiều?”
Không ai đáp lại, rõ ràng tiếng cọ xát lên lớp da trở nên lớn hơn.
Anh ngờ vực đến gần, bật ngọn đèn đọc sách lên, ánh đèn vàng ấm chiếu rọi bóng người nhỏ nhắn trên sô pha.
Cô gái vùi mặt vào sô pha, cơ thể cuộn tròn lại, đầu vùi rất thấp, không thấy được mặt cô.
Hình Tranh cúi người tới gần, mùi bia thơm nồng xộc lên mũi, anh nhíu chặt mày, phỏng đoán quái dị từ từ thành hình trong đầu.
Động tác của anh rất nhẹ, bóp vai lật cô lại.
Kiều Hy đang híp mắt, hai má ửng đỏ như máu, cổ áo sơ mi mở hai nút, để lộ da thịt trắng nõn nà, nằm nghiêng nên còn để lộ khe cạn quyến rũ.
Hình Tranh dời mắt đi, không dám nhìn kỹ.
Không biết cô say rồi hay còn tỉnh, cứ cười ngây ngô, má lúm đồng tiền khi nông khi sâu, ngọt ngào vô cùng.
Trong lòng cô ôm chặt một chai bia, là loại bia bố Hình thích nhất, chắc là trộm từ tủ lạnh.
Đầu Hình Tranh đau như bị búa nện, lẳng lặng nhìn mèo con say xỉn, giận quá hoá cười.
Ghi sổ trước, chờ khi nào tỉnh anh sẽ cho cô biết tay.
Anh cẩn thận rút chai bia cô coi như bảo bối ra khỏi xúc tu bạch tuộc, cô không chịu, rầm rì kháng cự, cuối cùng vẫn không địch lại được sức của anh, ngoan ngoãn buông tay.
Anh quay đi định rút lui, cô nhóc đột nhiên đưa tay ôm cổ anh, hô hấp Hình Tranh trở nên dồn dập, trái tim đập loạn cuồng nhiệt.
Anh giữ yên tư thế, để chai bia lên bàn trà.
“Say à?” Giọng thiếu niên rất trầm, cũng rất dịu dàng.
Cơn giận ngập trời không thắng nổi sự ỷ lại gần như trắng ra của cô nhóc, anh thừa nhận, anh thích cô vô thức gần gũi với anh, cảm giác thân mật như gần như xa này, thường xuyên đốt cháy lý trí vốn không mấy kiên định của anh.
“Ưm...” Là chất giọng mềm nhũn, như móng vuốt cào qua ngực, “Hình Tranh.”
Hình Tranh nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt, nhịp thở dần dồn dập, anh cố nén dời mắt đi, ép mình nghĩ đến những thứ thuần khiết chút.
Cô gái kia không chịu buông tha cho anh, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt hơn, quấn lấy như làm nũng, miệng cô lẩm bẩm, “Đồ đàn ông chó không tuân thủ lời hứa, em cắn chết anh.”
Mấy âm cuối mang theo cả sự ngang ngược kiêu ngạo trẻ con, Hình Tranh chỉ thấy đáng yêu vô cùng, anh hạ người xuống, cọ chóp mũi lên mũi cô, giọng đượm tiếng cười, “Anh không tuân thủ lời hứa chỗ nào?”
“Đã nói… không tìm chị dâu nhỏ…” Cô lên án trong cơn say, gương mặt nhăn lại vì tủi thân, “Anh gấp vậy sao? Không thể chờ chút à, chờ em…”
Anh cười tươi hơn, dụ cô nói lời trong lòng ra, “Chờ em gì?”
Kiều Hy say xỉn trở nên nhiều lời, nhưng không sắp xếp được ngôn từ, nói loạn hết cả lên, “Chờ em lớn… chờ em thổ lộ… rõ ràng em mới là bạn gái anh… luôn là thế…”
Thiếu niên liếm môi dưới, không khỏi cười thành tiếng.
Trong đầu anh như có pháo hoa nở rộ, thắp sáng cả bầu trời đêm lãng mạn, anh tận mắt nhìn thấy từng đoá hoa ngạo nghễ nở bung giữa không trung, vừa chấn động vừa mơ màng.
Anh xấu xa hỏi tiếp: “Kiều Kiều thích ai nào?”
“Anh trai.”
Cô nhóc trả lời không cần nghĩ ngợi, đôi môi mím lại, gương mặt dần ảm đạm, “Nhưng mà, anh không thích em.”
Hình Tranh mím chặt môi, nhổm người dậy, ép mình cách xa hơi thở của cô.
Anh không muốn lần đầu tiên thổ lộ diễn ra trong giấc mơ rối bòng bong vì cơn say của cô.
Con đường sau này còn rất dài.
Anh chờ được, anh vẫn đang chờ lâu nay.
Cô gái trong lòng nhắm nghiền mắt, hình như đã ngủ rồi, anh bế cô về phòng, đặt lên trên giường, cẩn thận giúp cô cài lại cúc áo rồi đắp chăn kín mít.
Đứng ở mép giường nhìn ngắm cô một lúc, anh mới khom lưng hôn lên trán cô.
Không chế bản thân không hôn cô đã khiến anh dùng hết tất cả sức lực, nếu còn tiếp tục nữa, anh khó mà chắc chắn mình không nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Anh không phủ nhận, một mặt cầm thú của chính mình.
Đối với Kiều Hy, khả năng khống chế của anh bằng không.
. . .
Đêm đã khuya.
Ngoài trời mưa rơi xối xả, giọt mưa xen lẫn với cơn gió lạnh rít gào, đập mạnh lên kính cửa sổ, âm thanh chói tai lạ thường, không thể phớt lờ được.
Tắm xong, Hình Tranh thấy thoải mái hơn, đến nửa đêm vẫn có tinh thần.
Ngọn đèn cạnh giường tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, anh gối hai tay sau đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn trần nhà.
Trong một buổi đêm yên tĩnh, chút tiếng vang cũng bị phóng đại lên nhiều lần.
Anh nghe thấy âm thanh, suy nghĩ đầu tiên là cô nhóc phòng bên say nên khó chịu, anh đứng dậy xỏ dép vào, chợt thấy cửa phòng hé mở, thế là nằm lại lên giường với vận tốc ánh sáng.
Mèo con say xỉn bước đi loạng choạng, vừa đi vừa đỡ tường với tốc độ rùa bò, đầu óc cô đặc quánh, mọi thứ cứ dính dính mờ mờ, hoàn toàn không thể phân biệt là giấc mơ hay hiện thực.
Cô lảo đảo đi đến mép giường, lớn mật trèo lên, bàn tay nóng hổi không ngừng mò mẫm cẩn thận trong tầm nhìn, chạm vào xương quai xanh anh cách lớp chăn, rồi đến cằm, bàn tay lướt qua đôi môi anh, Kiều Hy không khỏi nuốt nước miếng.
Cô thề, chỉ hôn một cái thôi.
Kiểu hôn lén ấy, hôn xong là chạy liền.
Có cồn thúc đẩy, cảm giác ngại ngùng vơi bớt đi, cho cô thêm chút xao động muốn làm bậy.
Hai tay cô nhẹ nhàng ôm má anh, hạ người xuống, dịu dàng tôn thờ như đối xử với châu báu.
Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, nụ hôn dừng ở cằm anh, cô chậm chạp chớp mắt, thử nhích lên trên, cúi đầu tiếp, hai đôi môi dính chặt vào nhau.
Cả thế giới như dừng lại, chỉ có hơi thở của hai người vấn vương bên nhau.
____________
Chiêu: Nếu mọi người thích truyện thì để lại bình luận hoặc đề cử để cổ vũ tui ra chương mới đều nhennn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.