Chương 47: Hãy tránh xa Trịnh Liệt
Huyền Namida
07/12/2016
Trịnh Liệt dùng ngón tay gảy viên trân châu một cái khiến Lâm Vĩnh Túc cong mông, ưỡn người lên.
“Aaa…ưmmm….”
“Sao? Nói đi. Muốn rồi sao?” Trịnh Liệt cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô, phả lên một làn hơi nóng rực.
Muốn… rất muốn…
Nơi đó của Lâm Vĩnh Túc trống rỗng bất thường, ngay lập tức muốn được lấp đầy.
Lâm Vĩnh Túc gật đầu, như là thay thế cho câu trả lời.
Trịnh Liệt thấy vậy lại càng cười lạnh: “Ồ…vậy… tự mình làm cho nó cứng lên đi.” Trịnh Liệt vừa nói vừa cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng tuyết của cô đặt lên hộ vị đang nổi cộm lên nơi đũng quần.
Cự vật của hắn không cần cô ra tay, cũng đã có phản ứng rồi. Nhưng chỉ vừa mới chưa tới một phút, sao có thể phản ứng tới như thế này được chứ? Chẳng lẽ…
Hắn đã… nghĩ về chuyện này từ trước?
Lâm Vĩnh Túc càng nghĩ càng đỏ bừng mặt. Không… chắc hắn sẽ không như vậy đâu.
“Ưmmm….”
Ngón tay của Trịnh Liệt càn quấy hoa huyệt đã bắt đầu rỉ nước, dịch nhờn chảy ra thấm ướt ngón tay hắn.
Rút tay ra, đưa lên trước mặt xem xét. Ngón tay thô to của hắn đang bị bao phủ bởi một lớp dịch nhầy trong suốt, trong vô cùng kích thích thị giác.
Vươn lưỡi ra liếm nhẹ đầu ngón tay, Trịnh Liệt nhướng mày, khẽ gật gật đầu vẻ tán thưởng, nói: “Mùi vị không tệ.”
Lâm Vĩnh Túc nghe đến vậy tìan thân lại càng như lửa đốt, nóng bừng. Nhiệt hoả trong người đột ngột tăng cao, hai mắt nhắm nghiền, hai chân khép lại thật chặt như thể sợ sẽ có cái gì đó xâm nhập vậy: “Đừng… Xin anh. Đừng nói những lời như vậy.”
“Nói những lời như vậy thì sao? Nó làm em kích thích sao? Hử?”
Trịnh Liệt nhếch miệng một cái, sau đó đẩy chân váy lên bụng Lâm Vĩnh Túc, ngón tay nhanh chóng giật phăng đi chiếc quần tam giác, trước khi giật còn không đứng đắn nói một câu: “Pikachu sao?” (Na: con lạy mẹ Túc. =_=)
Nửa thân dưới của Lâm Vĩnh Túc đã trần như nhộng mặc dù nửa thân trên vẫn còn đầy đủ, chỉ hơi có chút xô lệch mà thôi.
Bàn tay Lâm Vĩnh Túc vẫn đang đặt nơi hạ bộ của Trịnh Liệt cũng bắt nhịp theo bàn tay hắn. Hắn xoa nắn cô, cô cũng vuốt ve cự vật to lớn của hắn.
Cự vật vì được bàn tay mềm mại của Lâm Vĩnh Túc tác động mà ngày càng phình trướng, gân xanh nổi lên càng dày đặc. (Cái này là tui đi edit truyện Trung Quốc nhiều nên biết, chứ tui không biết nó có đúng hay không đâu, xin lỗi đã lạc đề nhé. Đọc tiếp đi.)
Bàn tay Lâm Vĩnh Túc sờ soạng lung tung, động tác ngây ngô như đứa trẻ hiếu kì có đồ chơi mới, nhưng lại khiến cho Trịnh Liệt nhịn không được mà gầm nhẹ một tiếng: “Aaa…tiểu têu tinh. Em đúng là bảo bối của tạo hoá. Thật muốn nghiền nát em ngay bây giờ.” Nói xong, Trịnh Liệt không chần chừ mà cởi ra chiếc áo trên người Lâm Vĩnh Túc, cơ thể cô giờ đây đã thật sự là trần như nhộng trước mắt hắn.
Trịnh Liệt nắm lấy bả vai cô, xoay người một cái, tư thế của hai người đã hoán đổi cho nhau. Bây giờ là Trịnh Liệt nằm dưới, còn Lâm Vĩnh Túc thì đang trần truồng ngồi trên người hắn.
Hai chân cô dang ra ngồi trên chân hắn khiến chiếc quần bệnh nhân mà Trịnh Liệt đang mặc có một vùng bị ướt nhẹ.
“Tự mình xử lý đi.” Trịnh Liệt buông một câu lạnh tanh. Nhưng là trong giọng nói trầm đục của hắn mang theo tư vị của dục vọng cực lớn không thể che dấu nổi.
Còn đối với Lâm Vĩnh Túc, cô nghe được câu này thì như sét đánh bên tai.
Cô… bảo cô tự mình làm?
Nói thế chả khác nào bắt cô từ bỏ đi tôn nghiêm cuối cùng của đứa con gái hay sao?
NHưng mà…. Cô đã nói là sẽ làm theo mọi điều hắn bảo. Chỉ cần… chỉ cần… Công ty của bố cô vẫn được an toàn, thì cô nguyện nhảy vào chảo dầu.
Lâm Vĩnh Túc như cười như không, trên mặt mang theo tia cam chịu nói: “Được.” Sau đó nâng mông, ngồi lên hạ bộ đang muốn thoát ra ngoài của Trịnh Liệt, nhẹ nhàng cọ xát. Chà lên, trượt xuống, tốc độc rất bình ổn.
Chỉ là nơi hai người giao nhau đều thấm đẫm một mảnh. Trịnh Liệt nghiến răng, gầm lên: “Aaa…”
Lâm Vĩnh Túc cũng bị khoái cảm từ nơi hai người giao nhau dâng lên mà đầu óc trống rỗng, khoái cảm ở nói đó truyền đến từng noron thần kinh, khiến toàn thân cô run nhẹ, mật dịch tiết ra càng nhiều.
Nhìn Lâm Vĩnh Túc đang mê man vì lạc vào cõi tình mê, Trịnh Liệt thở hắt, nhếch miệng.
Được rồi. Cứ như thế.
Cứ tiếp tục như thế đi.
Khiên Thục Linh. Bà đến nhanh lên, nhanh một chút để xem đứa con gái bà yêu thương đang buông thả bản thân đến mức nào.
Tối muốn để bà biết nỗi đau và sự thất vọng, lẫn cả thù hận khi cùng nhau đan xen cảm xúc thì bà sẽ như thế nào?
Tôi muốn cho bà hiểu cái cảm giác khi bị người quan trọng nhất khiến mình sụp đổ là như thế nào?
Tôi muốn bà phải nếm trải những gì mà mẹ tôi đã từng phải một mình trải qua.
Nào, đến đây.
**********************
Trên con đường đi tới bệnh viện X, bệnh viện tư nhân đứng thứ hai trên thế giới về chất lượng và những máy móc khoa học, tiên tiến cùng đội ngũ y bác sĩ hàng đầu thuộc tập doàn IE.
Một chiếc xe đang chạy như bay trên đường.
Tiếng còi xe như điên dại len lách mọi khoảng trống có thể chen được.
Khiến Thục Lính ngồi ở ghế lái, chân đạp ga.
Bà vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện A. Trước khi đi, bà đã cẩn thận bỏ thuốc mê vào bát canh của Vô Dĩnh Kỳ, hiện tại cậu ta đang ngủ say, sẽ không biết được bà đã đi đâu, và không thể biết là bà đang giả bệnh.
Đến khi cậu ta tỉnh dậy, bà vẫn sẽ đang ở trước mặt cậu ta sau một giấc ngủ khá lâu.
Xin lỗi nhé, Dĩnh Kỳ. Tôi không muốn cậu bị liên lụy.
Tiểu Túc, đợi mẹ. Hãy tránh xa tên đó, hãy tránh xa Trịnh Liệt ra. Mẹ xin con.
(Còn tiếp)
“Aaa…ưmmm….”
“Sao? Nói đi. Muốn rồi sao?” Trịnh Liệt cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô, phả lên một làn hơi nóng rực.
Muốn… rất muốn…
Nơi đó của Lâm Vĩnh Túc trống rỗng bất thường, ngay lập tức muốn được lấp đầy.
Lâm Vĩnh Túc gật đầu, như là thay thế cho câu trả lời.
Trịnh Liệt thấy vậy lại càng cười lạnh: “Ồ…vậy… tự mình làm cho nó cứng lên đi.” Trịnh Liệt vừa nói vừa cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng tuyết của cô đặt lên hộ vị đang nổi cộm lên nơi đũng quần.
Cự vật của hắn không cần cô ra tay, cũng đã có phản ứng rồi. Nhưng chỉ vừa mới chưa tới một phút, sao có thể phản ứng tới như thế này được chứ? Chẳng lẽ…
Hắn đã… nghĩ về chuyện này từ trước?
Lâm Vĩnh Túc càng nghĩ càng đỏ bừng mặt. Không… chắc hắn sẽ không như vậy đâu.
“Ưmmm….”
Ngón tay của Trịnh Liệt càn quấy hoa huyệt đã bắt đầu rỉ nước, dịch nhờn chảy ra thấm ướt ngón tay hắn.
Rút tay ra, đưa lên trước mặt xem xét. Ngón tay thô to của hắn đang bị bao phủ bởi một lớp dịch nhầy trong suốt, trong vô cùng kích thích thị giác.
Vươn lưỡi ra liếm nhẹ đầu ngón tay, Trịnh Liệt nhướng mày, khẽ gật gật đầu vẻ tán thưởng, nói: “Mùi vị không tệ.”
Lâm Vĩnh Túc nghe đến vậy tìan thân lại càng như lửa đốt, nóng bừng. Nhiệt hoả trong người đột ngột tăng cao, hai mắt nhắm nghiền, hai chân khép lại thật chặt như thể sợ sẽ có cái gì đó xâm nhập vậy: “Đừng… Xin anh. Đừng nói những lời như vậy.”
“Nói những lời như vậy thì sao? Nó làm em kích thích sao? Hử?”
Trịnh Liệt nhếch miệng một cái, sau đó đẩy chân váy lên bụng Lâm Vĩnh Túc, ngón tay nhanh chóng giật phăng đi chiếc quần tam giác, trước khi giật còn không đứng đắn nói một câu: “Pikachu sao?” (Na: con lạy mẹ Túc. =_=)
Nửa thân dưới của Lâm Vĩnh Túc đã trần như nhộng mặc dù nửa thân trên vẫn còn đầy đủ, chỉ hơi có chút xô lệch mà thôi.
Bàn tay Lâm Vĩnh Túc vẫn đang đặt nơi hạ bộ của Trịnh Liệt cũng bắt nhịp theo bàn tay hắn. Hắn xoa nắn cô, cô cũng vuốt ve cự vật to lớn của hắn.
Cự vật vì được bàn tay mềm mại của Lâm Vĩnh Túc tác động mà ngày càng phình trướng, gân xanh nổi lên càng dày đặc. (Cái này là tui đi edit truyện Trung Quốc nhiều nên biết, chứ tui không biết nó có đúng hay không đâu, xin lỗi đã lạc đề nhé. Đọc tiếp đi.)
Bàn tay Lâm Vĩnh Túc sờ soạng lung tung, động tác ngây ngô như đứa trẻ hiếu kì có đồ chơi mới, nhưng lại khiến cho Trịnh Liệt nhịn không được mà gầm nhẹ một tiếng: “Aaa…tiểu têu tinh. Em đúng là bảo bối của tạo hoá. Thật muốn nghiền nát em ngay bây giờ.” Nói xong, Trịnh Liệt không chần chừ mà cởi ra chiếc áo trên người Lâm Vĩnh Túc, cơ thể cô giờ đây đã thật sự là trần như nhộng trước mắt hắn.
Trịnh Liệt nắm lấy bả vai cô, xoay người một cái, tư thế của hai người đã hoán đổi cho nhau. Bây giờ là Trịnh Liệt nằm dưới, còn Lâm Vĩnh Túc thì đang trần truồng ngồi trên người hắn.
Hai chân cô dang ra ngồi trên chân hắn khiến chiếc quần bệnh nhân mà Trịnh Liệt đang mặc có một vùng bị ướt nhẹ.
“Tự mình xử lý đi.” Trịnh Liệt buông một câu lạnh tanh. Nhưng là trong giọng nói trầm đục của hắn mang theo tư vị của dục vọng cực lớn không thể che dấu nổi.
Còn đối với Lâm Vĩnh Túc, cô nghe được câu này thì như sét đánh bên tai.
Cô… bảo cô tự mình làm?
Nói thế chả khác nào bắt cô từ bỏ đi tôn nghiêm cuối cùng của đứa con gái hay sao?
NHưng mà…. Cô đã nói là sẽ làm theo mọi điều hắn bảo. Chỉ cần… chỉ cần… Công ty của bố cô vẫn được an toàn, thì cô nguyện nhảy vào chảo dầu.
Lâm Vĩnh Túc như cười như không, trên mặt mang theo tia cam chịu nói: “Được.” Sau đó nâng mông, ngồi lên hạ bộ đang muốn thoát ra ngoài của Trịnh Liệt, nhẹ nhàng cọ xát. Chà lên, trượt xuống, tốc độc rất bình ổn.
Chỉ là nơi hai người giao nhau đều thấm đẫm một mảnh. Trịnh Liệt nghiến răng, gầm lên: “Aaa…”
Lâm Vĩnh Túc cũng bị khoái cảm từ nơi hai người giao nhau dâng lên mà đầu óc trống rỗng, khoái cảm ở nói đó truyền đến từng noron thần kinh, khiến toàn thân cô run nhẹ, mật dịch tiết ra càng nhiều.
Nhìn Lâm Vĩnh Túc đang mê man vì lạc vào cõi tình mê, Trịnh Liệt thở hắt, nhếch miệng.
Được rồi. Cứ như thế.
Cứ tiếp tục như thế đi.
Khiên Thục Linh. Bà đến nhanh lên, nhanh một chút để xem đứa con gái bà yêu thương đang buông thả bản thân đến mức nào.
Tối muốn để bà biết nỗi đau và sự thất vọng, lẫn cả thù hận khi cùng nhau đan xen cảm xúc thì bà sẽ như thế nào?
Tôi muốn cho bà hiểu cái cảm giác khi bị người quan trọng nhất khiến mình sụp đổ là như thế nào?
Tôi muốn bà phải nếm trải những gì mà mẹ tôi đã từng phải một mình trải qua.
Nào, đến đây.
**********************
Trên con đường đi tới bệnh viện X, bệnh viện tư nhân đứng thứ hai trên thế giới về chất lượng và những máy móc khoa học, tiên tiến cùng đội ngũ y bác sĩ hàng đầu thuộc tập doàn IE.
Một chiếc xe đang chạy như bay trên đường.
Tiếng còi xe như điên dại len lách mọi khoảng trống có thể chen được.
Khiến Thục Lính ngồi ở ghế lái, chân đạp ga.
Bà vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện A. Trước khi đi, bà đã cẩn thận bỏ thuốc mê vào bát canh của Vô Dĩnh Kỳ, hiện tại cậu ta đang ngủ say, sẽ không biết được bà đã đi đâu, và không thể biết là bà đang giả bệnh.
Đến khi cậu ta tỉnh dậy, bà vẫn sẽ đang ở trước mặt cậu ta sau một giấc ngủ khá lâu.
Xin lỗi nhé, Dĩnh Kỳ. Tôi không muốn cậu bị liên lụy.
Tiểu Túc, đợi mẹ. Hãy tránh xa tên đó, hãy tránh xa Trịnh Liệt ra. Mẹ xin con.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.