Chương 11
Nặc Hi Hề
06/03/2023
Cao Hàm nhận được một cuộc gọi, "Tiểu lâm, cậu làm sao vậy?"
"Cao Hàm." Trong điện thoại truyền đến một giọng nói mang chút hoảng loạn.
"Tạ Phách" Cao Hàm lập tức cảnh giác, "Cậu.. đã xảy ra chuyện gì?"
Cao Hàm biết Tạ Phách sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện đến.
"Anh, tôi đã giết người rồi."
"Cái gì?"
"Cận Liễu đã biết chuyện của chúng ta. Nói năng lỗ mãng còn đánh Tạ Lâm nữa. Đúng rồi, một thực tập sinh của các anh ba giờ sẽ tới đây. Cao Hàm, anh xem mà làm đi. Từ bỏ thân phận cảnh sát của anh hoặc là nói cho bọn họ biết sự thật để tôi cùng với Tiểu Lâm của anh ngồi tù?" Tạ Phách cười khẽ không chút để ý mà nói.
"Tút.. tút.." Điện thoại đã ngắt kết nối, thời gian còn lại không cho phép Cao Hàm lại sợ hãi. Hiện tại đã là hai giờ ba mươi sáu phút chiều, anh nhất định phải trong vòng vài phút đưa ra quyết định cuối cùng.
"Tiểu Xuyên, cô cứ dừng lại một chút, để tôi đi xem." Cao Hàm liễm hạ trong mắt thần sắc, túi tiền trong tay, vô ý thức mà siết chặt mấy cây mới vừa bắt được sợi tóc.
Tạ phách cứ quang minh chính đại mà từ Đi từ hành lang kia Đi dao qua đây. Lúc đi qua Cao Hàm, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhạt. Cao Hàm đứng ở giữa hai phòng Z108 và Z109. Nhắm mắt, đi vào 109, từ túi tiền lấy ra cái gì, lại nhẹ nhàng thả xuống.
"Anh Hàm, em ở văn phòng chờ anh." Tạ Lâm cười buông điện thoại. "Cao Hàm sao, anh ta muốn tới đón cậu?" Triệu Niệm Yên làm bộ lơ đãng hỏi, "Đúng lúc tôi còn có văn kiện muốn sửa sang lại, phiền cậu đợi một lát."
Tạ Lâm mím môi, tâm tư của người phụ nữ này ai mà không biết, cô ta bảo đợi cậu liền chờ.
Vẻ mặt Tạ Lâm vui vẻ rất lâu. Tan tầm sau Cao Hàm tới đón cậu rồi cùng nhau về nhà là lúc cậu vui vẻ nhất. Đi đến đại sảnh cậu đột nhiên nhớ tới món đồ Cao Hàm không lấy. Là do cậu tích cóp rất lâu mới mua một khối lao động sĩ biểu, cậu còn tỉ mỉ đánh bóng, đóng gói, trên hộp là một đóa hoa hồng yêu diễm.
"Cô đang làm gì thế?" Tạ Lâm tức giận chất vấn, cầm hộp trong tấy Triệu niệm yên, trong lòng dâng lên nồng đậm bất an. Triệu Niệm Yên ngẩng đầu, trên mặt toàn là cảm xúc không thể tưởng tượng, phức tạp, còn có, chán ghét. Quả nhiên.. Sắc mặt Tạ Lâm xanh mét, không biết là vì Triệu nuiệm Yên tùy tiện lật xem đồ của cậu mà là vì, cảm xúc trên mặt của Triệu Niệm Yên phức tạp cùng chán ghét.
"Ghê tởm." Triệu Niệm Yên khiếp sợ hồi lâu, rốt cuộc nói ra một câu.
Cao Hàm nhẹ nhíu mày, làm sao lại chưa thấy xuống dưới, mắt hắn nhìn bảng biểu, đi vào office building.
Sắc mặt người đàn ôn càng ngày càng âm trầm, hắn đi bước một tới chỗ Triệu niệm yên vừa đi vào. "Cậu phải được lời mời rồi phụ trách." Giong nói khàn khàn dữ tợn phát ra. Triệu Niệm Yên cuối cùng cũng im lặng, cậu bỗng nhiên ý thức được giờ phút này Tạ Lâm tựa hồ thực đáng sợ. "Cô gái nhỏ, cô xem báo chí sao?" Tạ Phách tới gần bên cạnh cô, "Đây khách sạn giết người cô thấy được sao? Cô biết hắn vì sao lại chết ư? Là bởi vì giống cô như bây giờ, nói không nên lời nói. Vậy cô biết, ai giết hắn sao?" Tạ a Phách cười càng thêm mà thâm, "Cô không đoán sai, chính là tôi." sắc mặt Triệu Niệm Yên tái nhợt, lùi về sau một bước, trong lòng hoảng loạn sờ đến con Dao rọc giấy, "Không cần tới đây.." Cả người Triệu Niệm Yên phát run, miễn cưỡng giơ đao, vô thần lẩm bẩm.
"Tiểu Lâm!" Cao Hàm đẩy mở cửa, tức khắc khóe mắt muốn nứt ra, tay phải theo bản năng duỗi hướng bên hông. "Dừng lại!" Cánh tay phải của Triệu Niệm Yên mềm nhũn, dao rọc giấy sáng một cái rồi rơi trên mặt đất. Mười giây sau, Cao Hàm lập tức hiểu ra đã xảy ra cái gì. Bởi vì thấy hắn đến, Tạ Lâm, không, là Tạ Phách, nhặt con dao rọc giấy lên rồ thọc vào thân thể cho của Triệu Niệm Yên.
Cao Hàm chết lặng nhìn Tạ Phách đốt cháy thi thể, vì để che dấu chỗ súng bắn, sau đó một lần nữa bố trí lại hiện trường. Vứt lại tấm card màu trắng. Cao Hàm nhìn tấm card, trong nháy mắt trên miệng có một tia nhàn nhạt ý cười.
"Tiểu Phách." Cao Hàm nhẹ gọi.
Đồng tử Tạ Phách run lên, giương mắt nhìn Cao Hàm, trên mặt dữ tợn thế nhưng thiếu rất nhiều. "Viên đạn giao cho anh xử lý đi. Còn có, anh sẽ làm giống lần trước, ở hiện trường điều tra thả sợi tóc của Cận Liễu."
Tạ Phách quan sát đôi mắt hắn rất lâu, cuối cùng giật giật môi, "Vì Tạ Lâm sao?"
"Không, cũng là vì cậu."
Cao Hàm đi vào siêu thị.
Rất xin lỗi, cho dù là Tiểu Lâm hay là Tiểu Phách, anh cũng không thể nhìn em phạm phải tội ác như thế. Anh không thể lại làm đôi tay em dính đầy tội nghiệt. Anh không được, cũng không thể từ bỏ thủ vững chính nghĩa. Anh không thể vi phạm chức trách của cảnh sát, cũng không có cách nào vi phạm lương tâm chính mình. Xin em hãy tin tưởng là anh yêu em. Anh không thể cùng lúc yêu hai người. Nhưng chỉ cần là em, toàn bộ đều là em. Anh rất yêu em, xin em hãy tha thứ cho quyết định giờ phút này của anh, nhưng anh tin rằng cuối cùng em sẽ hiểu tâm tình này của anh.
"Cao Hàm." Trong điện thoại truyền đến một giọng nói mang chút hoảng loạn.
"Tạ Phách" Cao Hàm lập tức cảnh giác, "Cậu.. đã xảy ra chuyện gì?"
Cao Hàm biết Tạ Phách sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện đến.
"Anh, tôi đã giết người rồi."
"Cái gì?"
"Cận Liễu đã biết chuyện của chúng ta. Nói năng lỗ mãng còn đánh Tạ Lâm nữa. Đúng rồi, một thực tập sinh của các anh ba giờ sẽ tới đây. Cao Hàm, anh xem mà làm đi. Từ bỏ thân phận cảnh sát của anh hoặc là nói cho bọn họ biết sự thật để tôi cùng với Tiểu Lâm của anh ngồi tù?" Tạ Phách cười khẽ không chút để ý mà nói.
"Tút.. tút.." Điện thoại đã ngắt kết nối, thời gian còn lại không cho phép Cao Hàm lại sợ hãi. Hiện tại đã là hai giờ ba mươi sáu phút chiều, anh nhất định phải trong vòng vài phút đưa ra quyết định cuối cùng.
"Tiểu Xuyên, cô cứ dừng lại một chút, để tôi đi xem." Cao Hàm liễm hạ trong mắt thần sắc, túi tiền trong tay, vô ý thức mà siết chặt mấy cây mới vừa bắt được sợi tóc.
Tạ phách cứ quang minh chính đại mà từ Đi từ hành lang kia Đi dao qua đây. Lúc đi qua Cao Hàm, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhạt. Cao Hàm đứng ở giữa hai phòng Z108 và Z109. Nhắm mắt, đi vào 109, từ túi tiền lấy ra cái gì, lại nhẹ nhàng thả xuống.
"Anh Hàm, em ở văn phòng chờ anh." Tạ Lâm cười buông điện thoại. "Cao Hàm sao, anh ta muốn tới đón cậu?" Triệu Niệm Yên làm bộ lơ đãng hỏi, "Đúng lúc tôi còn có văn kiện muốn sửa sang lại, phiền cậu đợi một lát."
Tạ Lâm mím môi, tâm tư của người phụ nữ này ai mà không biết, cô ta bảo đợi cậu liền chờ.
Vẻ mặt Tạ Lâm vui vẻ rất lâu. Tan tầm sau Cao Hàm tới đón cậu rồi cùng nhau về nhà là lúc cậu vui vẻ nhất. Đi đến đại sảnh cậu đột nhiên nhớ tới món đồ Cao Hàm không lấy. Là do cậu tích cóp rất lâu mới mua một khối lao động sĩ biểu, cậu còn tỉ mỉ đánh bóng, đóng gói, trên hộp là một đóa hoa hồng yêu diễm.
"Cô đang làm gì thế?" Tạ Lâm tức giận chất vấn, cầm hộp trong tấy Triệu niệm yên, trong lòng dâng lên nồng đậm bất an. Triệu Niệm Yên ngẩng đầu, trên mặt toàn là cảm xúc không thể tưởng tượng, phức tạp, còn có, chán ghét. Quả nhiên.. Sắc mặt Tạ Lâm xanh mét, không biết là vì Triệu nuiệm Yên tùy tiện lật xem đồ của cậu mà là vì, cảm xúc trên mặt của Triệu Niệm Yên phức tạp cùng chán ghét.
"Ghê tởm." Triệu Niệm Yên khiếp sợ hồi lâu, rốt cuộc nói ra một câu.
Cao Hàm nhẹ nhíu mày, làm sao lại chưa thấy xuống dưới, mắt hắn nhìn bảng biểu, đi vào office building.
Sắc mặt người đàn ôn càng ngày càng âm trầm, hắn đi bước một tới chỗ Triệu niệm yên vừa đi vào. "Cậu phải được lời mời rồi phụ trách." Giong nói khàn khàn dữ tợn phát ra. Triệu Niệm Yên cuối cùng cũng im lặng, cậu bỗng nhiên ý thức được giờ phút này Tạ Lâm tựa hồ thực đáng sợ. "Cô gái nhỏ, cô xem báo chí sao?" Tạ Phách tới gần bên cạnh cô, "Đây khách sạn giết người cô thấy được sao? Cô biết hắn vì sao lại chết ư? Là bởi vì giống cô như bây giờ, nói không nên lời nói. Vậy cô biết, ai giết hắn sao?" Tạ a Phách cười càng thêm mà thâm, "Cô không đoán sai, chính là tôi." sắc mặt Triệu Niệm Yên tái nhợt, lùi về sau một bước, trong lòng hoảng loạn sờ đến con Dao rọc giấy, "Không cần tới đây.." Cả người Triệu Niệm Yên phát run, miễn cưỡng giơ đao, vô thần lẩm bẩm.
"Tiểu Lâm!" Cao Hàm đẩy mở cửa, tức khắc khóe mắt muốn nứt ra, tay phải theo bản năng duỗi hướng bên hông. "Dừng lại!" Cánh tay phải của Triệu Niệm Yên mềm nhũn, dao rọc giấy sáng một cái rồi rơi trên mặt đất. Mười giây sau, Cao Hàm lập tức hiểu ra đã xảy ra cái gì. Bởi vì thấy hắn đến, Tạ Lâm, không, là Tạ Phách, nhặt con dao rọc giấy lên rồ thọc vào thân thể cho của Triệu Niệm Yên.
Cao Hàm chết lặng nhìn Tạ Phách đốt cháy thi thể, vì để che dấu chỗ súng bắn, sau đó một lần nữa bố trí lại hiện trường. Vứt lại tấm card màu trắng. Cao Hàm nhìn tấm card, trong nháy mắt trên miệng có một tia nhàn nhạt ý cười.
"Tiểu Phách." Cao Hàm nhẹ gọi.
Đồng tử Tạ Phách run lên, giương mắt nhìn Cao Hàm, trên mặt dữ tợn thế nhưng thiếu rất nhiều. "Viên đạn giao cho anh xử lý đi. Còn có, anh sẽ làm giống lần trước, ở hiện trường điều tra thả sợi tóc của Cận Liễu."
Tạ Phách quan sát đôi mắt hắn rất lâu, cuối cùng giật giật môi, "Vì Tạ Lâm sao?"
"Không, cũng là vì cậu."
Cao Hàm đi vào siêu thị.
Rất xin lỗi, cho dù là Tiểu Lâm hay là Tiểu Phách, anh cũng không thể nhìn em phạm phải tội ác như thế. Anh không thể lại làm đôi tay em dính đầy tội nghiệt. Anh không được, cũng không thể từ bỏ thủ vững chính nghĩa. Anh không thể vi phạm chức trách của cảnh sát, cũng không có cách nào vi phạm lương tâm chính mình. Xin em hãy tin tưởng là anh yêu em. Anh không thể cùng lúc yêu hai người. Nhưng chỉ cần là em, toàn bộ đều là em. Anh rất yêu em, xin em hãy tha thứ cho quyết định giờ phút này của anh, nhưng anh tin rằng cuối cùng em sẽ hiểu tâm tình này của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.