Chương 13
Diệp Lưu Nhiên (Ran)
04/12/2018
– Không ngờ chị cũng ở đây.
Theo tiếng nói này cùng lúc tôi cũng biết rõ người vừa phát ra thanh âm kia.
Một người đang ung dung ngồi lên bệ cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, cô đứng quay lại với ánh nắng, khẽ nghiêng khuôn mặt phúng phính như búp bê, phần tóc mái đen nhánh che khuất đi vầng trán. Chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn óng ánh nước, đôi môi mím chặt lại để lộ ra một phần lạnh lùng.
Tôi ngẩn người mấp máy môi. Lại quay sang nhìn người vừa đưa tôi vào ban nãy giờ đang đóng cửa lại. Đầu tóc rối xù tự nhiên màu hạt dẻ, nhưng không khiến người khác cảm thấy khó chịu. Con ngươi màu xám tro giấu dưới cặp kính dày thấy không rõ biểu tình.
Cả hai người họ đều mặc đồng phục giống như tôi, chỉ có điều đồng phục tôi đang mặc trên người theo tông màu trắng viền đen, còn hai người họ thì vừa vặn ngược lại, tông đen viền trắng, một chiếc ruy băng kí tự một đồ đằng gì đó được quấn trên cánh tay mà tôi không biết tên, kèm theo là các trang bị đầy đủ trên người.
Nhưng hiện tại thì tôi không có tâm trạng để ý vì sao lại khác biệt như vậy hay những trang bị đấy có từ đâu. Trong đầu tôi bỗng hiện lên một hình ảnh trong trí nhớ. Dù đã lâu không gặp nhưng như cũ không khiến tôi quên đi.
“Đúng vậy, không ngờ lại gặp em ở đây, Mika.” Tôi bình tĩnh đáp lại, đoạn quay đầu nhìn người bên cạnh, thấp giọng. “Cả cậu nữa, Jing.”
Mika và Jing là hai người hàng xóm của tôi, chúng tôi cùng nhau học đến trung học thì phải tách ra. Jing theo ba mẹ đi du học nước ngoài, tôi và Mika cũng cách nhau một vài thành phố. Theo thời gian trôi đi, cuộc sống ngày một áp lực, chúng tôi phải quan tâm tới nhiều thứ hơn, dần dần cũng mất đi liên lạc.
Nhưng những kỷ niệm thì vẫn còn đó.
“Em tưởng chị đã quên em rồi, cũng phải năm sáu năm rồi đi.” Nguyên bản vẫn giữ vẻ lạnh lùng nay đã được thả lỏng, Mika nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ bước về phía tôi, đoạn thả xuống mái tóc ngang vai, xoa xoa hai bên bầu má. “Ở đây trông em có vẻ trẻ lại không ít, may mắn chị vẫn nhận ra.”
“Em trẻ lại vào hồi đấy thì chị càng phải nhận ra chứ, Nếu là dùng dáng vẻ của em hiện tại ngoài đời, thì chị mới là không nhận ra.” Tôi vươn tay theo thói quen muốn gõ trán Mika, nhưng nghĩ điều gì lại buông xuống.
“Cũng phải, chắc chỉ có em là không nhận ra mình.” Dường như Mika cũng thấy hành động do dự của tôi, cô nhóc để lại một câu rồi vòng trở lại ngồi trên ghế sofa. “Chị ngồi đi, chắc chị cũng mới tỉnh dậy ở đây, để em giải thích cho chị.”
Jing vốn đứng bên cạnh tôi đã từ lúc nào đứng tại vị trí cửa sổ của Mika khi nãy nhìn xuống dưới. Từ đầu đến cuối, ngoại trừ hai từ vừa rồi nói với tôi ra, cậu hình như chẳng thèm hé răng câu nào.
– Chị đừng để ý anh Jing, chị mà ở đây một thời gian chắc cũng không thể cười thoải mái nổi.
Lời nói của Mika không hiểu sao khiến tôi nghe ra được một chút ẩn ý.
“Nghĩ lại cũng phải, hằng đêm phải đối diện với mấy cái bóng đen cũng khiến sinh ra trường kỳ căng thẳng.” Tôi nghe vậy, nghĩ đến mới tỉnh hôm qua thôi đã thấy rất “đặc sắc”, ở đây mỗi ngày mà không bị vấn đề gì về tính cách cũng thấy kì tích.
“Chị gặp qua bóng đen rồi?” Mika có vẻ hơi kinh ngạc, nói xong rồi còn quan tâm nhìn tôi vài lần xem có bị gì không.
“Ừ, chị gặp rồi…” Sau đó tôi thuật lại câu chuyện cho Mika nghe, Jing ở cách không xa không biết có để tâm tôi nói không, nhưng tôi vẫn cất tiếng vừa đủ hai người nghe.
Mika sau khi nghe xong thì gật đầu, lại như cảm thán. “Anh KanSai gì đó thật dũng cảm đấy, các chị cũng gan lớn ghê. Trong khi không có trang bị gì trên người cũng dám đối mặt.”
Tôi yên lặng, âm thầm đồng ý. Thực ra khi nhớ lại tôi cũng thấy thật mạo hiểm.
“Em nói sẽ giải thích cho chị là giải thích chuyện gì?” Tôi không có tiếp lời Mika, mà chuyển đề tài về đúng trọng tâm.
Mika nghe vậy cũng điều chỉnh lại cảm xúc nói: “Trước tiên em xin lỗi vì đã bất ngờ kéo chị vào phòng, mà bọn em nếu không kéo chị lại chị sẽ nguy hiểm đấy.” Dừng một chút, Mika lại tiếp tục. “Lúc nãy em đã thấy chị đi vào, cũng muốn nhắc chị đừng vào nhưng bản thân bọn em bị kẹt trong này, chỉ còn cách đợi chị đến gần phòng bọn em rồi lập tức kéo lại.”
Đầu óc tôi lùng bùng một lát, bỗng chốc không hiểu ra sao. Cái gì mà bị kẹt? Nguy hiểm? Tôi thấy vẫn gió êm sóng lặng mà.
“Có lẽ chị sẽ sớm được hệ thống hướng dẫn giải đáp, chi tiết thì nhiều nên em không thể nói được hết. Chờ tới khi chị được giải đáp sẽ hiểu hết mọi chuyện, đồng dạng cũng hiểu được luôn tình huống bọn em mắc phải. Chỉ là…” Mika từ từ nhẹ nhàng nói, bỗng chốc dùng ánh mắt chuyên chú nhìn tôi. Đang lúc tôi đang vừa ngẫm những lời nghe được, vừa suy nghĩ Mika đang định nói gì, thì cô nàng liền không liên quan hỏi đến một câu.
– Chị đã từng chơi game chưa?
Theo tiếng nói này cùng lúc tôi cũng biết rõ người vừa phát ra thanh âm kia.
Một người đang ung dung ngồi lên bệ cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, cô đứng quay lại với ánh nắng, khẽ nghiêng khuôn mặt phúng phính như búp bê, phần tóc mái đen nhánh che khuất đi vầng trán. Chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn óng ánh nước, đôi môi mím chặt lại để lộ ra một phần lạnh lùng.
Tôi ngẩn người mấp máy môi. Lại quay sang nhìn người vừa đưa tôi vào ban nãy giờ đang đóng cửa lại. Đầu tóc rối xù tự nhiên màu hạt dẻ, nhưng không khiến người khác cảm thấy khó chịu. Con ngươi màu xám tro giấu dưới cặp kính dày thấy không rõ biểu tình.
Cả hai người họ đều mặc đồng phục giống như tôi, chỉ có điều đồng phục tôi đang mặc trên người theo tông màu trắng viền đen, còn hai người họ thì vừa vặn ngược lại, tông đen viền trắng, một chiếc ruy băng kí tự một đồ đằng gì đó được quấn trên cánh tay mà tôi không biết tên, kèm theo là các trang bị đầy đủ trên người.
Nhưng hiện tại thì tôi không có tâm trạng để ý vì sao lại khác biệt như vậy hay những trang bị đấy có từ đâu. Trong đầu tôi bỗng hiện lên một hình ảnh trong trí nhớ. Dù đã lâu không gặp nhưng như cũ không khiến tôi quên đi.
“Đúng vậy, không ngờ lại gặp em ở đây, Mika.” Tôi bình tĩnh đáp lại, đoạn quay đầu nhìn người bên cạnh, thấp giọng. “Cả cậu nữa, Jing.”
Mika và Jing là hai người hàng xóm của tôi, chúng tôi cùng nhau học đến trung học thì phải tách ra. Jing theo ba mẹ đi du học nước ngoài, tôi và Mika cũng cách nhau một vài thành phố. Theo thời gian trôi đi, cuộc sống ngày một áp lực, chúng tôi phải quan tâm tới nhiều thứ hơn, dần dần cũng mất đi liên lạc.
Nhưng những kỷ niệm thì vẫn còn đó.
“Em tưởng chị đã quên em rồi, cũng phải năm sáu năm rồi đi.” Nguyên bản vẫn giữ vẻ lạnh lùng nay đã được thả lỏng, Mika nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ bước về phía tôi, đoạn thả xuống mái tóc ngang vai, xoa xoa hai bên bầu má. “Ở đây trông em có vẻ trẻ lại không ít, may mắn chị vẫn nhận ra.”
“Em trẻ lại vào hồi đấy thì chị càng phải nhận ra chứ, Nếu là dùng dáng vẻ của em hiện tại ngoài đời, thì chị mới là không nhận ra.” Tôi vươn tay theo thói quen muốn gõ trán Mika, nhưng nghĩ điều gì lại buông xuống.
“Cũng phải, chắc chỉ có em là không nhận ra mình.” Dường như Mika cũng thấy hành động do dự của tôi, cô nhóc để lại một câu rồi vòng trở lại ngồi trên ghế sofa. “Chị ngồi đi, chắc chị cũng mới tỉnh dậy ở đây, để em giải thích cho chị.”
Jing vốn đứng bên cạnh tôi đã từ lúc nào đứng tại vị trí cửa sổ của Mika khi nãy nhìn xuống dưới. Từ đầu đến cuối, ngoại trừ hai từ vừa rồi nói với tôi ra, cậu hình như chẳng thèm hé răng câu nào.
– Chị đừng để ý anh Jing, chị mà ở đây một thời gian chắc cũng không thể cười thoải mái nổi.
Lời nói của Mika không hiểu sao khiến tôi nghe ra được một chút ẩn ý.
“Nghĩ lại cũng phải, hằng đêm phải đối diện với mấy cái bóng đen cũng khiến sinh ra trường kỳ căng thẳng.” Tôi nghe vậy, nghĩ đến mới tỉnh hôm qua thôi đã thấy rất “đặc sắc”, ở đây mỗi ngày mà không bị vấn đề gì về tính cách cũng thấy kì tích.
“Chị gặp qua bóng đen rồi?” Mika có vẻ hơi kinh ngạc, nói xong rồi còn quan tâm nhìn tôi vài lần xem có bị gì không.
“Ừ, chị gặp rồi…” Sau đó tôi thuật lại câu chuyện cho Mika nghe, Jing ở cách không xa không biết có để tâm tôi nói không, nhưng tôi vẫn cất tiếng vừa đủ hai người nghe.
Mika sau khi nghe xong thì gật đầu, lại như cảm thán. “Anh KanSai gì đó thật dũng cảm đấy, các chị cũng gan lớn ghê. Trong khi không có trang bị gì trên người cũng dám đối mặt.”
Tôi yên lặng, âm thầm đồng ý. Thực ra khi nhớ lại tôi cũng thấy thật mạo hiểm.
“Em nói sẽ giải thích cho chị là giải thích chuyện gì?” Tôi không có tiếp lời Mika, mà chuyển đề tài về đúng trọng tâm.
Mika nghe vậy cũng điều chỉnh lại cảm xúc nói: “Trước tiên em xin lỗi vì đã bất ngờ kéo chị vào phòng, mà bọn em nếu không kéo chị lại chị sẽ nguy hiểm đấy.” Dừng một chút, Mika lại tiếp tục. “Lúc nãy em đã thấy chị đi vào, cũng muốn nhắc chị đừng vào nhưng bản thân bọn em bị kẹt trong này, chỉ còn cách đợi chị đến gần phòng bọn em rồi lập tức kéo lại.”
Đầu óc tôi lùng bùng một lát, bỗng chốc không hiểu ra sao. Cái gì mà bị kẹt? Nguy hiểm? Tôi thấy vẫn gió êm sóng lặng mà.
“Có lẽ chị sẽ sớm được hệ thống hướng dẫn giải đáp, chi tiết thì nhiều nên em không thể nói được hết. Chờ tới khi chị được giải đáp sẽ hiểu hết mọi chuyện, đồng dạng cũng hiểu được luôn tình huống bọn em mắc phải. Chỉ là…” Mika từ từ nhẹ nhàng nói, bỗng chốc dùng ánh mắt chuyên chú nhìn tôi. Đang lúc tôi đang vừa ngẫm những lời nghe được, vừa suy nghĩ Mika đang định nói gì, thì cô nàng liền không liên quan hỏi đến một câu.
– Chị đã từng chơi game chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.