Chương 15
Diệp Lưu Nhiên (Ran)
04/12/2018
Tôi mơ hồ nhận lấy khẩu súng. Trong lòng đang có nghìn vạn dấu chấm than hiện lên đầu. Khóc không ra nước mắt!
Có trời mới biết trừ đi học quân sự được tiếp xúc qua với súng ra, nhưng khi đó tôi cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, tâm lý lúc đấy đương nhiên là vừa học vừa chơi, học xong quên ngay. Đây là lần đầu tiên tôi cầm trên tay khẩu súng hàng thật giá thật. Hai người này sẽ không phải cho rằng tôi biết dùng súng đi, không có hướng dẫn gì sao?
Trong lòng kêu gào là vậy, nhưng mặt ngoài cũng không biểu lộ ra biểu tình gì. Ánh mắt nhìn Jing và Mika đang trong tư thế căng thẳng phía trước. Tâm tình gì cũng đều vứt ra sau đầu.
Rắc!
Rắc rắc!
Thanh âm quen thuộc mà trước đó tôi đã nghe lại lần nữa vang lên, dường như âm thanh đó đang càng ngày càng gần về phía căn phòng này.
Giắt băng đạn ngang hông, tôi vểnh tai lên chú ý lắng nghe. Vừa nắm chặt khẩu súng âm thầm lục lọi mớ kiến thức trong trí nhớ.
– Em đếm tới ba, chị phải lập tức chạy ra khỏi đây. Bất kể thế nào đừng quay đầu lại, hãy trốn đi.
Tôi đưa mắt nhìn Mika, nhẹ gật đầu.
Tôi biết trong hoàn cảnh này tôi ở lại chỉ tổ vướng chân, không có thực lực thì chỉ có thể núp ở đâu đó chờ người bảo vệ.
Nghĩ đến đó, tôi bỗng siết chặt nắm tay. Mạnh mẽ! Nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
Trên tay Mika không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây roi dài màu đỏ, quấn trên cổ tay như có sinh mạng. Thân roi có những đường vằn to bằng cổ tay đứa bé một hai tuổi. Jing đứng trước nhất giữ trên tay một thứ như đèn pin, lại giống như cái cán màu đen tuyền.
Thanh âm ngoài cửa ngày càng rõ ràng, thậm chí còn nghe được rõ ràng tiếng sàn sạt lê bước.
Grao!!!
Bỗng một tiếng gào thét chói tai vang lên, nghe kỹ một chút thì nhận ra đây là âm thanh từ cổ họng phụ nữ phát ra. Khiến tôi không tự chủ sởn hết cả tóc gáy.
Nhưng tiếng gào ngoài cửa không kéo dài bao lâu lại im bặt.
…
Cái sự trầm mặc quỷ dị càng khiến con người trở nên khẩn trương.
Bất thình lình từng tiếng đập cửa liên tiếp vang lên. Thanh âm vỡ vụn của cánh cửa gỗ bị phá một lỗ hổng, kèm theo đó là một bàn tay gầy gò trơ xương màu tím xanh cùng với năm móng vuốt sắc bén đang vươn ra quơ quào.
Tôi mấp máy môi, bàn tay đang cầm khẩu súng bỗng siết chặt hơn.
Rất nhanh một luồng ánh sáng màu lục bổ xuống cánh tay đang vươn ra kia. Mặc dù không thể chặt đứt nhưng cũng thành công khiến nó rút về.
Hướng mắt nhìn nơi phát ra nguồn sáng. Thì ra là thứ Jing đang cầm là một thanh kiếm dạng tia laser!
Thế nhưng không đồng nghĩa là nó hoàn toàn lui lại. Một tròng mắt trợn ngược nhìn ngay vị trí chỗ lỗ hổng đó khiến tôi bất giác muốn lùi về sau.
Qua khe cửa dưới đất, những sợi tơ màu đen ồ ạt tràn vào. Một bộ phận thì quấn kín lấy cánh cửa. Nguyên bản cánh cửa gỗ màu nâu đã bị che lấp bởi các “sợi tơ” đấy. Bộ phận còn lại thì tràn về phía chúng tôi.
Đùng!
Cánh cửa dường như đã chịu một sức ép mà nổ tung. Một con quái vật chân tay ngoằn nghoèo bò dưới mặt đất, những sợi tơ màu đen hóa ra lại chính là mái tóc của con quái vật phát tán ra. Làn da xanh tím sần sùi, tròng mắt đảo liên tục trong hốc mắt tưởng chừng như sắp rớt xuống. Khóe miệng lộ ra những răng cưa dữ tợn. Từng khớp xương vang lên những tiếng rắc rắc quen thuộc.
Ma nữ tóc dài?!
Một cảm giác tê dại từ đỉnh đầu tôi chạy dọc xuống. Nếu lúc đó Jing không kịp kéo tôi ngăn lại, tôi nghĩ mình chắc không còn nguyên vẹn mà đứng ở đây.
Mika nhanh chóng rắc bột phấn không biết tên từ trong hầu bao. Không biết thành phần trong bột có những gì, nhưng cũng khiến cho đại bộ phận sợi tóc không còn tràn tới chỗ chúng tôi.
“Ma nữ” lại thét lên một tiếng kẽo kẹt chói tai, ngay sau đó tức thì nhảy lên trần nhà dùng chân tay bám dính vào như nhện. Mái tóc tung bay tưởng chừng như chỉ chực chờ công kích, bện lại thành lọn tóc thẳng đứng sắc bén rồi nhanh như chớp xuyên thẳng xuống phía chúng tôi.
Jing nhanh chóng bước ra một bước dùng kiếm chặn lại, một chân khuỵu xuống cho thấy sự công kích này không hề nhẹ nhàng chút nào. Mika cũng theo đó không chậm trễ vung lên roi dài, quất liên tục tới ma nữ trên góc trần kia. Trong tay bắt đầu lấy ra một quyển sách.
– Một.
Liếc thấy động tác của Mika, thanh âm từ Jing vang lên, câu nói này tôi biết cậu đang nói với tôi.
Thu roi về, Mika nghiêm túc đọc những chú ngữ khó hiểu trong quyển sách. Jing mất đi trợ giúp đành dùng tốc độ mau chóng bổ xuống đám tóc kia. May mắn nó không quá cứng so với làn da kia, quét hai ba lần cũng cắt đứt được sợi tóc.
– Hai.
Tranh thủ được một giây thở dốc, Jing căng cứng phút chốc ấn nút đổi lại vị trí thanh kiếm chống xuống mặt đất. Đây là cái cán hai lỗ trên dưới, tia laser có thể xuất hiện trên hoặc dưới, hoặc cả hai.
– Ba. Chạy đi!
Từ trong miệng Jing phát ra, liền lúc đó Mika đã “đọc” xong, từng dòng chữ tỏa ánh vàng nhè nhẹ như thoát ra khỏi trang sách phút chốc bay lên xoay tròn tạo thành một hàng dài nhanh chóng hướng phía “ma nữ” quấn lấy trói lại khiến nó không thể di chuyển.
Cắn răng, tôi không do dự cất bước hướng phía cửa phòng bị nát chạy ra ngoài.
Có trời mới biết trừ đi học quân sự được tiếp xúc qua với súng ra, nhưng khi đó tôi cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, tâm lý lúc đấy đương nhiên là vừa học vừa chơi, học xong quên ngay. Đây là lần đầu tiên tôi cầm trên tay khẩu súng hàng thật giá thật. Hai người này sẽ không phải cho rằng tôi biết dùng súng đi, không có hướng dẫn gì sao?
Trong lòng kêu gào là vậy, nhưng mặt ngoài cũng không biểu lộ ra biểu tình gì. Ánh mắt nhìn Jing và Mika đang trong tư thế căng thẳng phía trước. Tâm tình gì cũng đều vứt ra sau đầu.
Rắc!
Rắc rắc!
Thanh âm quen thuộc mà trước đó tôi đã nghe lại lần nữa vang lên, dường như âm thanh đó đang càng ngày càng gần về phía căn phòng này.
Giắt băng đạn ngang hông, tôi vểnh tai lên chú ý lắng nghe. Vừa nắm chặt khẩu súng âm thầm lục lọi mớ kiến thức trong trí nhớ.
– Em đếm tới ba, chị phải lập tức chạy ra khỏi đây. Bất kể thế nào đừng quay đầu lại, hãy trốn đi.
Tôi đưa mắt nhìn Mika, nhẹ gật đầu.
Tôi biết trong hoàn cảnh này tôi ở lại chỉ tổ vướng chân, không có thực lực thì chỉ có thể núp ở đâu đó chờ người bảo vệ.
Nghĩ đến đó, tôi bỗng siết chặt nắm tay. Mạnh mẽ! Nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
Trên tay Mika không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây roi dài màu đỏ, quấn trên cổ tay như có sinh mạng. Thân roi có những đường vằn to bằng cổ tay đứa bé một hai tuổi. Jing đứng trước nhất giữ trên tay một thứ như đèn pin, lại giống như cái cán màu đen tuyền.
Thanh âm ngoài cửa ngày càng rõ ràng, thậm chí còn nghe được rõ ràng tiếng sàn sạt lê bước.
Grao!!!
Bỗng một tiếng gào thét chói tai vang lên, nghe kỹ một chút thì nhận ra đây là âm thanh từ cổ họng phụ nữ phát ra. Khiến tôi không tự chủ sởn hết cả tóc gáy.
Nhưng tiếng gào ngoài cửa không kéo dài bao lâu lại im bặt.
…
Cái sự trầm mặc quỷ dị càng khiến con người trở nên khẩn trương.
Bất thình lình từng tiếng đập cửa liên tiếp vang lên. Thanh âm vỡ vụn của cánh cửa gỗ bị phá một lỗ hổng, kèm theo đó là một bàn tay gầy gò trơ xương màu tím xanh cùng với năm móng vuốt sắc bén đang vươn ra quơ quào.
Tôi mấp máy môi, bàn tay đang cầm khẩu súng bỗng siết chặt hơn.
Rất nhanh một luồng ánh sáng màu lục bổ xuống cánh tay đang vươn ra kia. Mặc dù không thể chặt đứt nhưng cũng thành công khiến nó rút về.
Hướng mắt nhìn nơi phát ra nguồn sáng. Thì ra là thứ Jing đang cầm là một thanh kiếm dạng tia laser!
Thế nhưng không đồng nghĩa là nó hoàn toàn lui lại. Một tròng mắt trợn ngược nhìn ngay vị trí chỗ lỗ hổng đó khiến tôi bất giác muốn lùi về sau.
Qua khe cửa dưới đất, những sợi tơ màu đen ồ ạt tràn vào. Một bộ phận thì quấn kín lấy cánh cửa. Nguyên bản cánh cửa gỗ màu nâu đã bị che lấp bởi các “sợi tơ” đấy. Bộ phận còn lại thì tràn về phía chúng tôi.
Đùng!
Cánh cửa dường như đã chịu một sức ép mà nổ tung. Một con quái vật chân tay ngoằn nghoèo bò dưới mặt đất, những sợi tơ màu đen hóa ra lại chính là mái tóc của con quái vật phát tán ra. Làn da xanh tím sần sùi, tròng mắt đảo liên tục trong hốc mắt tưởng chừng như sắp rớt xuống. Khóe miệng lộ ra những răng cưa dữ tợn. Từng khớp xương vang lên những tiếng rắc rắc quen thuộc.
Ma nữ tóc dài?!
Một cảm giác tê dại từ đỉnh đầu tôi chạy dọc xuống. Nếu lúc đó Jing không kịp kéo tôi ngăn lại, tôi nghĩ mình chắc không còn nguyên vẹn mà đứng ở đây.
Mika nhanh chóng rắc bột phấn không biết tên từ trong hầu bao. Không biết thành phần trong bột có những gì, nhưng cũng khiến cho đại bộ phận sợi tóc không còn tràn tới chỗ chúng tôi.
“Ma nữ” lại thét lên một tiếng kẽo kẹt chói tai, ngay sau đó tức thì nhảy lên trần nhà dùng chân tay bám dính vào như nhện. Mái tóc tung bay tưởng chừng như chỉ chực chờ công kích, bện lại thành lọn tóc thẳng đứng sắc bén rồi nhanh như chớp xuyên thẳng xuống phía chúng tôi.
Jing nhanh chóng bước ra một bước dùng kiếm chặn lại, một chân khuỵu xuống cho thấy sự công kích này không hề nhẹ nhàng chút nào. Mika cũng theo đó không chậm trễ vung lên roi dài, quất liên tục tới ma nữ trên góc trần kia. Trong tay bắt đầu lấy ra một quyển sách.
– Một.
Liếc thấy động tác của Mika, thanh âm từ Jing vang lên, câu nói này tôi biết cậu đang nói với tôi.
Thu roi về, Mika nghiêm túc đọc những chú ngữ khó hiểu trong quyển sách. Jing mất đi trợ giúp đành dùng tốc độ mau chóng bổ xuống đám tóc kia. May mắn nó không quá cứng so với làn da kia, quét hai ba lần cũng cắt đứt được sợi tóc.
– Hai.
Tranh thủ được một giây thở dốc, Jing căng cứng phút chốc ấn nút đổi lại vị trí thanh kiếm chống xuống mặt đất. Đây là cái cán hai lỗ trên dưới, tia laser có thể xuất hiện trên hoặc dưới, hoặc cả hai.
– Ba. Chạy đi!
Từ trong miệng Jing phát ra, liền lúc đó Mika đã “đọc” xong, từng dòng chữ tỏa ánh vàng nhè nhẹ như thoát ra khỏi trang sách phút chốc bay lên xoay tròn tạo thành một hàng dài nhanh chóng hướng phía “ma nữ” quấn lấy trói lại khiến nó không thể di chuyển.
Cắn răng, tôi không do dự cất bước hướng phía cửa phòng bị nát chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.