Chương 18
Diệp Lưu Nhiên (Ran)
06/12/2018
Sau câu nói của tôi,
cả hai người đều trở nên thoải mái hẳn. Hoặc có lẽ là vì chúng tôi vừa
tiêu diệt được con boss, tâm lý cũng phần nào thả lỏng.
Chúng tôi cùng ngồi ngay tại chỗ, quây lại nhau thành một vòng. Mika cũng tranh thủ thời gian kể cho tôi nghe một ít sự tình.
Thì ra Mika và Jing, còn cả em gái của Mika đã đến đây một khoảng thời gian. Nếu tính ra thì bọn họ đã “học” xong một khóa, tôi coi như là “đàn em”. Vì vậy mới có chuyện đồng phục khác nhau như vậy, nghe nói là chưa có ai lên được “năm ba”, bởi hình như mỗi lần lên lớp là sẽ phải vượt qua một cuộc thi nào đấy.
Hơn nữa ở đây còn tồn tại cái gọi là “chức nghiệp”, Mika bảo tôi khi nào khai giảng sẽ hiểu rõ hơn. Tôi nghe vậy nên cũng không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi khai giảng là thế nào.
Khai giảng về hình thức thì không khác gì mấy so với ngoài đời, chỉ khác một vài chỗ là có thêm vài yếu tố huyền huyễn. Như là trường học triệu tập học sinh không cần phải thông báo qua đâu hay gọi phụ huynh gì cả, mà cứ thế trực tiếp “đem” bọn tôi tới. Nghe có vẻ đặc sắc!
Hiện tại đang là nghỉ hè, nhanh thôi sẽ đến khai giảng, theo như lời Jing ở bên cạnh vừa chen lời vào nói thì, học sinh đều “về nhà” cả rồi, có trộn lẫn cả npc và người chơi. Nên không biết ai là thật hay giả.
Theo đó chúng tôi cũng trao đổi với nhau một ít chuyện về cuộc sống ngoài đời. Chỉ nói một ít chuyện như vậy mà không ngờ đã tiêu tốn mất một thời gian. Mika có chút dần trở nên lo lắng, hẳn Jing bên cạnh cũng cảm nhận được nên lên tiếng:
– Thời gian không còn sớm, chúng tôi phải đi tìm Miko. Ran, chị có muốn đi cùng không?
Miko là tên em gái của Mika. Tên hai người gần giống nhau nên trước kia tôi cũng thi thoảng gọi nhầm.
Tôi sớm đã nhìn ra từ khi nãy, biết là không thể ngồi ở đây lâu. Tôi suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu:
– Chị cần phải chuẩn bị một chút. Đi cùng bọn em, chị sẽ sinh ra ỷ lại. Hơn nữa chị đi cùng chỉ làm chậm bước mọi người. Cứ đi đi, chị ở lại đây thôi.
Mika nghe vậy cũng không kì kèo thêm, khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra tia quan tâm, nói:
– Chị phải bảo vệ bản thân cho tốt. Khai giảng tới em muốn được nhìn thấy chị.
Tôi bất đắc dĩ gật đầu. Trông tôi yếu đuối vậy sao? Mặc dù đã lâu không vận động có chút trì trệ, nhưng nói gì thì nói, trước kia tôi cũng có cái đai tập võ làm chứng minh, đủ để bảo vệ bản thân. Chỉ cần luyện tập lại theo quỹ đạo thì cũng không đến mức chậm chạp.
Đây cũng là lí do chính khiến tôi không đi cùng họ, tôi muốn rèn luyện.
Jing đứng bên cạnh cũng quơ chân múa tay làm một thao tác gì đó trên không trung giống y như Mika lúc nãy. Sau đó tức khắc liền xuất hiện mấy băng đạn trên tay đưa ra. Mika nhìn thấy cũng tỉnh ngộ, vỗ đầu một cái:
– Xem em này, chị phải có thứ phòng thân có thể bảo vệ bản thân. Một mình ở đây dù sao cũng nguy hiểm. Chờ em một chút để em xem…
Thấy Mika lại bắt đầu muốn lôi thêm đồ, tôi vội khoát tay ngăn lại. Nhanh chóng giơ tay nhận băng đạn Jing cho, rồi lại múa xoay tròn khẩu súng trên tay.
– Thế này là được rồi, chị cũng không có dư ra sức mang lịch kịch thế đâu. Thế là đủ cho chị rồi.
Đoạn tôi tỏ vẻ giơ lên mấy thứ đồ trên tay. Bỗng khóe mắt liếc tới viên đá trong đó, tôi mới nhớ ra khi nãy Jing có đưa cho tôi. Chỉ thấy viên đá này giống như bao viên đá bình thường khác, tôi mới thắc mắc hỏi:
– Jing, thứ này là gì vậy?
– Chờ chị có vũ khí rồi sẽ biết.
Cậu ta thản nhiên đáp lại, hai tay đội mũ lên che bớt gần nửa khuôn mặt, nghiêng người ngồi dựa vào tường nhắm mắt.
Thấy vậy tôi đành quay sang nhìn Mika, thấy cô bé vẫn còn đang tinh thần tìm đồ tặng tôi. Tôi có chút không biết làm sao, đành dời đề tài:
– Mika, vậy được rồi. Không phải em đang vội tìm Miko sao? Yên tâm đi, chị không sao đâu.
Mika mím môi, cũng thỏa hiệp. Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ áo của Jing kéo đi như kéo bao tải, mặc kệ cậu có tỉnh hay không. Jing thở dài, cũng không giả bộ ngủ nữa. Sau đó, Mika lại quay đầu nhìn tôi, vẫn còn muốn nói gì thêm:
– Chị phải cẩn thận Dark Soul đấy, bọn chúng khá mạnh và nhạy cảm với âm thanh. Chị phải cẩn thận. Còn nữa mặc dù đã đánh xong boss, nhưng đây dù sao cũng là khu vực phó bản. Chỉ cần chị không ra khỏi đây thì Dark Soul không thể nào tiến vào được.
– Rồi rồi, bà cô. Đều nghe lời em cả, chị sẽ chú ý.
Tôi nhanh chóng tiễn hai người xuống chân cầu thang, sau khi thấy hai người rời khỏi khu nhà. Thời điểm Mika quay đầu lại nhìn lên nơi tôi đứng, tôi cũng lộ ra một nụ cười thật tươi, đưa tay vẫy chào họ cho đến khi họ khuất dần.
Thế nhưng, ngay khi tôi quay đầu lại. Một âm thanh mà tôi nghĩ sẽ không xuất hiện vào lúc này đột ngột vang lên.
[Chào mừng người chơi số 197 đăng nhập thành công vào game Hell Angel]
[Người chơi cấp một: hệ thống lực chiến và hệ thống hành trang – Mở ra!]
[Chúc bạn có một trải nghiệm thú vị ở thế giới Hell Angel. Và cuối cùng, đừng quên tham gia tích cực các hoạt động trường học nhé. Trường học sẽ rất hoan nghênh và ban thưởng cho những học sinh ưu tú…]
…
Trong đầu bỗng chốc ngổn ngang trong gió, tôi rất muốn u oán hỏi một câu: Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chệch kịch bản sao?
Chúng tôi cùng ngồi ngay tại chỗ, quây lại nhau thành một vòng. Mika cũng tranh thủ thời gian kể cho tôi nghe một ít sự tình.
Thì ra Mika và Jing, còn cả em gái của Mika đã đến đây một khoảng thời gian. Nếu tính ra thì bọn họ đã “học” xong một khóa, tôi coi như là “đàn em”. Vì vậy mới có chuyện đồng phục khác nhau như vậy, nghe nói là chưa có ai lên được “năm ba”, bởi hình như mỗi lần lên lớp là sẽ phải vượt qua một cuộc thi nào đấy.
Hơn nữa ở đây còn tồn tại cái gọi là “chức nghiệp”, Mika bảo tôi khi nào khai giảng sẽ hiểu rõ hơn. Tôi nghe vậy nên cũng không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi khai giảng là thế nào.
Khai giảng về hình thức thì không khác gì mấy so với ngoài đời, chỉ khác một vài chỗ là có thêm vài yếu tố huyền huyễn. Như là trường học triệu tập học sinh không cần phải thông báo qua đâu hay gọi phụ huynh gì cả, mà cứ thế trực tiếp “đem” bọn tôi tới. Nghe có vẻ đặc sắc!
Hiện tại đang là nghỉ hè, nhanh thôi sẽ đến khai giảng, theo như lời Jing ở bên cạnh vừa chen lời vào nói thì, học sinh đều “về nhà” cả rồi, có trộn lẫn cả npc và người chơi. Nên không biết ai là thật hay giả.
Theo đó chúng tôi cũng trao đổi với nhau một ít chuyện về cuộc sống ngoài đời. Chỉ nói một ít chuyện như vậy mà không ngờ đã tiêu tốn mất một thời gian. Mika có chút dần trở nên lo lắng, hẳn Jing bên cạnh cũng cảm nhận được nên lên tiếng:
– Thời gian không còn sớm, chúng tôi phải đi tìm Miko. Ran, chị có muốn đi cùng không?
Miko là tên em gái của Mika. Tên hai người gần giống nhau nên trước kia tôi cũng thi thoảng gọi nhầm.
Tôi sớm đã nhìn ra từ khi nãy, biết là không thể ngồi ở đây lâu. Tôi suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu:
– Chị cần phải chuẩn bị một chút. Đi cùng bọn em, chị sẽ sinh ra ỷ lại. Hơn nữa chị đi cùng chỉ làm chậm bước mọi người. Cứ đi đi, chị ở lại đây thôi.
Mika nghe vậy cũng không kì kèo thêm, khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra tia quan tâm, nói:
– Chị phải bảo vệ bản thân cho tốt. Khai giảng tới em muốn được nhìn thấy chị.
Tôi bất đắc dĩ gật đầu. Trông tôi yếu đuối vậy sao? Mặc dù đã lâu không vận động có chút trì trệ, nhưng nói gì thì nói, trước kia tôi cũng có cái đai tập võ làm chứng minh, đủ để bảo vệ bản thân. Chỉ cần luyện tập lại theo quỹ đạo thì cũng không đến mức chậm chạp.
Đây cũng là lí do chính khiến tôi không đi cùng họ, tôi muốn rèn luyện.
Jing đứng bên cạnh cũng quơ chân múa tay làm một thao tác gì đó trên không trung giống y như Mika lúc nãy. Sau đó tức khắc liền xuất hiện mấy băng đạn trên tay đưa ra. Mika nhìn thấy cũng tỉnh ngộ, vỗ đầu một cái:
– Xem em này, chị phải có thứ phòng thân có thể bảo vệ bản thân. Một mình ở đây dù sao cũng nguy hiểm. Chờ em một chút để em xem…
Thấy Mika lại bắt đầu muốn lôi thêm đồ, tôi vội khoát tay ngăn lại. Nhanh chóng giơ tay nhận băng đạn Jing cho, rồi lại múa xoay tròn khẩu súng trên tay.
– Thế này là được rồi, chị cũng không có dư ra sức mang lịch kịch thế đâu. Thế là đủ cho chị rồi.
Đoạn tôi tỏ vẻ giơ lên mấy thứ đồ trên tay. Bỗng khóe mắt liếc tới viên đá trong đó, tôi mới nhớ ra khi nãy Jing có đưa cho tôi. Chỉ thấy viên đá này giống như bao viên đá bình thường khác, tôi mới thắc mắc hỏi:
– Jing, thứ này là gì vậy?
– Chờ chị có vũ khí rồi sẽ biết.
Cậu ta thản nhiên đáp lại, hai tay đội mũ lên che bớt gần nửa khuôn mặt, nghiêng người ngồi dựa vào tường nhắm mắt.
Thấy vậy tôi đành quay sang nhìn Mika, thấy cô bé vẫn còn đang tinh thần tìm đồ tặng tôi. Tôi có chút không biết làm sao, đành dời đề tài:
– Mika, vậy được rồi. Không phải em đang vội tìm Miko sao? Yên tâm đi, chị không sao đâu.
Mika mím môi, cũng thỏa hiệp. Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ áo của Jing kéo đi như kéo bao tải, mặc kệ cậu có tỉnh hay không. Jing thở dài, cũng không giả bộ ngủ nữa. Sau đó, Mika lại quay đầu nhìn tôi, vẫn còn muốn nói gì thêm:
– Chị phải cẩn thận Dark Soul đấy, bọn chúng khá mạnh và nhạy cảm với âm thanh. Chị phải cẩn thận. Còn nữa mặc dù đã đánh xong boss, nhưng đây dù sao cũng là khu vực phó bản. Chỉ cần chị không ra khỏi đây thì Dark Soul không thể nào tiến vào được.
– Rồi rồi, bà cô. Đều nghe lời em cả, chị sẽ chú ý.
Tôi nhanh chóng tiễn hai người xuống chân cầu thang, sau khi thấy hai người rời khỏi khu nhà. Thời điểm Mika quay đầu lại nhìn lên nơi tôi đứng, tôi cũng lộ ra một nụ cười thật tươi, đưa tay vẫy chào họ cho đến khi họ khuất dần.
Thế nhưng, ngay khi tôi quay đầu lại. Một âm thanh mà tôi nghĩ sẽ không xuất hiện vào lúc này đột ngột vang lên.
[Chào mừng người chơi số 197 đăng nhập thành công vào game Hell Angel]
[Người chơi cấp một: hệ thống lực chiến và hệ thống hành trang – Mở ra!]
[Chúc bạn có một trải nghiệm thú vị ở thế giới Hell Angel. Và cuối cùng, đừng quên tham gia tích cực các hoạt động trường học nhé. Trường học sẽ rất hoan nghênh và ban thưởng cho những học sinh ưu tú…]
…
Trong đầu bỗng chốc ngổn ngang trong gió, tôi rất muốn u oán hỏi một câu: Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chệch kịch bản sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.