Chương 40
Diệp Lưu Nhiên (Ran)
11/03/2019
Khí tức huyền ảo cường đại bao trùm đè nén, khiến tôi ngỡ mình chỉ là
một con kiến hôi dưới dã thú khổng lồ, chỉ cần một cái nhấc chân là có
thể cướp lấy sinh mạng.
Lớp sơn trên quan tài đen tuyền, không có dấu hiệu hay hoa văn gì. Thế nhưng nó vẫn như cũ mang đến cảm giác áp bách khó thở, những cánh tay xơ xác gầy guộc bao trọn xung quanh càng là phụ trợ cho nó.
Tinh thần tôi từ lúc có biến đã nâng cao cảnh giác lên trăm lần, kéo Cherry và Tina ra sau, tôi lần nữa nâng lên song kiếm thủ phía trước.
Két!
Âm thanh của nắp quan tài dần hé mở, đập vào mắt tôi là một con mắt âm trầm lóe sáng như lục bích. Ngoại trừ đôi mắt còn được xem là hoàn hảo, khắp thân thể bắp thịt đều bị bó chặt bởi những dây quấn màu trắng.
Không phải là quấn kín như xác ướp tôi từng được xem qua ti vi, da thịt ở những chỗ hở vì bị ép mà như lồi lên sưng phồng.
Điều khó nói hơn là, kích thước cơ thể to lớn khiến "nó" dường như bị ép phải chui vừa, chân tay vặn vẹo không chừa một chỗ trống không trong quan tài.
Thời điểm nắp quan tài đã hoàn toàn mở ra, "nó" như được giải phóng. Những cơ xương kêu lên răng rắc từ từ bước ra.
Tay nắm song kiếm mơ hồ toát lên một tầng mồ hôi lạnh, cả cơ thể căng cứng nhìn một màn trước mặt.
...
Mắt to trừng mắt nhỏ, cứ giằng co như vậy hồi lâu, khóe miệng tôi đã có chút co rút.
Tình huống gì đang xảy ra đây? Thi đấu mắt sao? Hay đang thách thức độ can đảm?
Suy nghĩ này vừa hiện ra, tôi cũng dần bình tĩnh lại. Dù sao chỉ cần nghĩ đây là một nhiệm vụ trong game là được, mặc dù quả đúng là nhiệm vụ thật, và bản thân game này đã rất khủng bố rồi.
Tựa hồ cảm nhận được tôi đang lơ đãng, tiếng kêu tức giận rít qua kẽ răng như ma sát giữa răng cưa, vang lên chói tai. Không hề có bất kỳ chuẩn bị, "Nó" liền ngay tức khắc xông tới.
Một màn này xảy ra quá nhanh, khiến tôi chỉ kịp nâng kiếm lên chống đỡ. Sức nặng như tòa núi áp đến khiến cánh tay tê rần, đầu gối tôi theo đó khuỵu xuống đất, mơ hồ còn nghe thấy tiếng rạn nứt của mặt đất.
- Ran!!!
- Ran tỷ!!!
Tiếng Cherry và Tina lo lắng cùng đồng thanh kêu lên. Tuy vậy, tôi không cách nào có thể phân tâm nhìn họ, toàn bộ ánh mắt của tôi chỉ nhìn được một cái đầu gần trong gang tấc, suy nghĩ vận chuyển muốn tìm cách thoát ra.
Vút! Phập!
Âm thanh xé gió đâm vào trong da thịt, "nó" ăn đau kêu ré lên. Áp lực cũng hơi chút buông lỏng tạo cơ hội cho tôi vùng ra.
Lăn người một vòng, tôi mới nheo mắt tìm nguồn gốc, phát hiện thì ra là một con dao cắm vào cổ Quỷ Thư. Ánh mắt khẽ chuyển, nhìn tư thế của Tina, tôi bỗng hiểu được.
Thấy tôi không có việc gì, hai người họ thở phào một hơi. Cherry vội chắn phía trước, nhân lúc Quỷ Thư bị phân tâm, giương súng bắn liền mấy phát.
Mỗi phát đều trúng vào khớp xương, khiến Nó hét lên căm phẫn.
Một bên Tina vung lên hai tay, vô số những lưỡi dao găm vào trong Quỷ Thư, tuy không thể trí mạng, nhưng cũng khiến nó ăn đau mà lùi lại.
Có hai người ở phía trước, giúp tôi có thời gian thở gấp.
Sau khi ổn định hơi thở, tôi nhanh chóng đứng dậy, tay nắm chặt song kiếm lao tới.
...
Bóng tối vẫn u ám bao trùm không gian, cơ hồ chỉ một âm thanh nhỏ đều bị cắn nuốt.
Một bóng người đứng lẳng lặng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nếu cẩn thận để ý, sẽ phát hiện, phương hướng ánh nhìn chính là tòa nhà bọn Tina đã vào trước đó.
Bỗng, tiếng gót giầy khác đạp lên sàn nhà phát ra tiếng cộc cộc đều đều từ đằng sau. Bóng người đó mới chậm chạp thu hồi tầm nhìn của mình.
Tiếng gót giầy đi tới sau bóng người hai bước liền dừng lại. Giọng nói quái âm quái khí liền phát ra:
- Thật không biết cô chủ coi trọng chúng điểm gì? Một đám yếu đuối, một dẫm liền dễ dàng bị bẹp chết...
Bất chợt, cảm nhận được ánh mắt lãnh liệt sắc bén không chút lưu tình bắn tới mình, giọng nói đó hơi ngừng, nhưng rất nhanh tiếp tục đùa cợt:
- Sao vậy? Lo lắng? Phải rồi, ngươi là bạn thân với bọn chúng mà.
Nghe đến hai chữ "bạn thân", trong đôi mắt khẽ xẹt qua một tia phiền chán, nhưng rất nhanh biến mất. Bóng người cất giọng bình tĩnh, nghe không ra nam hay nữ:
- Bên kia thế nào?
Nhắc đến chuyện chính, người kia thu hồi cái giọng cợt nhả, nhưng trong vẻ mặt vẫn nồng đậm khinh thường:
- Còn thế nào? NPC chính là NPC, đều ngu ngốc như nhau, chỉ cần tác động một tí là xong.
Người còn lại không nói gì, nhìn sắc trời dần sáng. Xoay người bước đi.
Người vừa trả lời thấy vậy liền bĩu môi, cũng nhanh chóng rời khỏi.
...
Trong một thư viện bỏ hoang, tia sáng len qua khung cửa khiến căn phòng đầy giá sách có chút sức sống. Ở nơi quyển sách bị rơi xuống đất đang mở ra, một luồng sáng chiếu ra từ trang giấy. Ngay sau đó liền xuất hiện ba con người, đang nằm vật vã.
Tôi dựa lên kệ sách, đưa tay day trán có chút mệt mỏi. Một lúc sau, mới đưa mắt nhìn Cherry đang nằm thẳng dưới đất và Tina đang ngồi một bên thở. Khóe mắt bất chợt thấy tia sáng qua khe hở cửa sổ, cau mày.
Bên trong chỉ mất mấy tiếng, không ngờ bên ngoài đã sáng rồi.
"Chúng ta nên về thôi." Tôi mở miệng nhắc nhở.
"Đúng rồi, sáng nay còn phải đi học nữa." Tina nghe vậy uể oải nói.
Cherry vẫn nằm từ nãy, chỉ hơi nhích đầu qua, tỏ vẻ lười biếng: "Trời sáng rồi, giờ mà trốn về kí túc xá thể nào cũng bị phát hiện."
Tôi trầm tư giây lát. Chắc chắn phải quay về kí túc xá lấy sách vở, bằng không làm sao có thể tay không đến lớp?
Nghĩ một lát cũng không ra cách nào, tôi đành vô lực: "Phát hiện thì phát hiện, chờ thêm chút nữa thì sẽ muộn thật đấy." Vừa nói tôi vừa vươn tay kéo Cherry dậy.
Tina ngồi cạnh ngượng ngùng cười nói: "Khụ, hai người, sách vở Tina đều để trên lớp cả, không cần về kí túc xá. Tỷ và Cherry cứ đi trước đi."
Nghe vậy, tôi chuyển mắt nhìn, cảm thấy Tina càng ngày càng ngượng ngùng mới dời đi. Chưa kịp nói gì thì Cherry đã lên tiếng trước: "Được rồi, vậy Cherry và Ran đi trước nhé. Tina cũng lên lớp đi."
Dứt lời, liền tùy hứng phủi váy áo, ngược lại kéo tôi rời khỏi.
Hết cách, tôi đành bất đắc dĩ ngoái đầu nhìn Tina vẫn ở đằng sau: "Tina muội muội học tốt nhé." Chỉ kịp thấy cô nàng cười gật đầu vẫy tay, bản thân liền bị kéo đi mất hút.
Hiện tại đang sáng sớm, nhưng dọc theo đường đi vẫn có thể thấy được lác đác học sinh đi lại, hoặc đến lớp hoặc ăn sáng. Tóm lại không bị gây chú ý.
Quan sát tình huống một lúc, thấy Cherry đang kéo tay tôi chợt dừng lại. Hơi khó hiểu ngẩng đầu, rất nhanh đã biết có chuyện gì.
Cách đó không xa chính là kí túc xá nữ, nhưng bây giờ cửa vào có không ít người vây quanh, thậm chí loáng thoáng thấy được nhóm bảo vệ của trường bên trong.
Tôi và Cherry nhìn nhau mờ mịt, tăng nhanh bước chân đi tới.
- Chúng ta đi xem xem!
Còn chưa đến nơi đã thấy tiếng ồn ào của đám người xung quanh, có vài người còn hốt hoảng không dám xem tiếp, mạnh mẽ lôi kéo bạn mình rời khỏi.
Tình cảnh này khiến tôi mơ hồ cảm thấy bất an.
Vất vả xuyên qua đám đông, khi nhìn thấy rõ tình cảnh trung tâm bị bao vây, khuôn mặt tôi bỗng tái nhợt, ánh mắt không dám tin.
Zumy?!
Lớp sơn trên quan tài đen tuyền, không có dấu hiệu hay hoa văn gì. Thế nhưng nó vẫn như cũ mang đến cảm giác áp bách khó thở, những cánh tay xơ xác gầy guộc bao trọn xung quanh càng là phụ trợ cho nó.
Tinh thần tôi từ lúc có biến đã nâng cao cảnh giác lên trăm lần, kéo Cherry và Tina ra sau, tôi lần nữa nâng lên song kiếm thủ phía trước.
Két!
Âm thanh của nắp quan tài dần hé mở, đập vào mắt tôi là một con mắt âm trầm lóe sáng như lục bích. Ngoại trừ đôi mắt còn được xem là hoàn hảo, khắp thân thể bắp thịt đều bị bó chặt bởi những dây quấn màu trắng.
Không phải là quấn kín như xác ướp tôi từng được xem qua ti vi, da thịt ở những chỗ hở vì bị ép mà như lồi lên sưng phồng.
Điều khó nói hơn là, kích thước cơ thể to lớn khiến "nó" dường như bị ép phải chui vừa, chân tay vặn vẹo không chừa một chỗ trống không trong quan tài.
Thời điểm nắp quan tài đã hoàn toàn mở ra, "nó" như được giải phóng. Những cơ xương kêu lên răng rắc từ từ bước ra.
Tay nắm song kiếm mơ hồ toát lên một tầng mồ hôi lạnh, cả cơ thể căng cứng nhìn một màn trước mặt.
...
Mắt to trừng mắt nhỏ, cứ giằng co như vậy hồi lâu, khóe miệng tôi đã có chút co rút.
Tình huống gì đang xảy ra đây? Thi đấu mắt sao? Hay đang thách thức độ can đảm?
Suy nghĩ này vừa hiện ra, tôi cũng dần bình tĩnh lại. Dù sao chỉ cần nghĩ đây là một nhiệm vụ trong game là được, mặc dù quả đúng là nhiệm vụ thật, và bản thân game này đã rất khủng bố rồi.
Tựa hồ cảm nhận được tôi đang lơ đãng, tiếng kêu tức giận rít qua kẽ răng như ma sát giữa răng cưa, vang lên chói tai. Không hề có bất kỳ chuẩn bị, "Nó" liền ngay tức khắc xông tới.
Một màn này xảy ra quá nhanh, khiến tôi chỉ kịp nâng kiếm lên chống đỡ. Sức nặng như tòa núi áp đến khiến cánh tay tê rần, đầu gối tôi theo đó khuỵu xuống đất, mơ hồ còn nghe thấy tiếng rạn nứt của mặt đất.
- Ran!!!
- Ran tỷ!!!
Tiếng Cherry và Tina lo lắng cùng đồng thanh kêu lên. Tuy vậy, tôi không cách nào có thể phân tâm nhìn họ, toàn bộ ánh mắt của tôi chỉ nhìn được một cái đầu gần trong gang tấc, suy nghĩ vận chuyển muốn tìm cách thoát ra.
Vút! Phập!
Âm thanh xé gió đâm vào trong da thịt, "nó" ăn đau kêu ré lên. Áp lực cũng hơi chút buông lỏng tạo cơ hội cho tôi vùng ra.
Lăn người một vòng, tôi mới nheo mắt tìm nguồn gốc, phát hiện thì ra là một con dao cắm vào cổ Quỷ Thư. Ánh mắt khẽ chuyển, nhìn tư thế của Tina, tôi bỗng hiểu được.
Thấy tôi không có việc gì, hai người họ thở phào một hơi. Cherry vội chắn phía trước, nhân lúc Quỷ Thư bị phân tâm, giương súng bắn liền mấy phát.
Mỗi phát đều trúng vào khớp xương, khiến Nó hét lên căm phẫn.
Một bên Tina vung lên hai tay, vô số những lưỡi dao găm vào trong Quỷ Thư, tuy không thể trí mạng, nhưng cũng khiến nó ăn đau mà lùi lại.
Có hai người ở phía trước, giúp tôi có thời gian thở gấp.
Sau khi ổn định hơi thở, tôi nhanh chóng đứng dậy, tay nắm chặt song kiếm lao tới.
...
Bóng tối vẫn u ám bao trùm không gian, cơ hồ chỉ một âm thanh nhỏ đều bị cắn nuốt.
Một bóng người đứng lẳng lặng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nếu cẩn thận để ý, sẽ phát hiện, phương hướng ánh nhìn chính là tòa nhà bọn Tina đã vào trước đó.
Bỗng, tiếng gót giầy khác đạp lên sàn nhà phát ra tiếng cộc cộc đều đều từ đằng sau. Bóng người đó mới chậm chạp thu hồi tầm nhìn của mình.
Tiếng gót giầy đi tới sau bóng người hai bước liền dừng lại. Giọng nói quái âm quái khí liền phát ra:
- Thật không biết cô chủ coi trọng chúng điểm gì? Một đám yếu đuối, một dẫm liền dễ dàng bị bẹp chết...
Bất chợt, cảm nhận được ánh mắt lãnh liệt sắc bén không chút lưu tình bắn tới mình, giọng nói đó hơi ngừng, nhưng rất nhanh tiếp tục đùa cợt:
- Sao vậy? Lo lắng? Phải rồi, ngươi là bạn thân với bọn chúng mà.
Nghe đến hai chữ "bạn thân", trong đôi mắt khẽ xẹt qua một tia phiền chán, nhưng rất nhanh biến mất. Bóng người cất giọng bình tĩnh, nghe không ra nam hay nữ:
- Bên kia thế nào?
Nhắc đến chuyện chính, người kia thu hồi cái giọng cợt nhả, nhưng trong vẻ mặt vẫn nồng đậm khinh thường:
- Còn thế nào? NPC chính là NPC, đều ngu ngốc như nhau, chỉ cần tác động một tí là xong.
Người còn lại không nói gì, nhìn sắc trời dần sáng. Xoay người bước đi.
Người vừa trả lời thấy vậy liền bĩu môi, cũng nhanh chóng rời khỏi.
...
Trong một thư viện bỏ hoang, tia sáng len qua khung cửa khiến căn phòng đầy giá sách có chút sức sống. Ở nơi quyển sách bị rơi xuống đất đang mở ra, một luồng sáng chiếu ra từ trang giấy. Ngay sau đó liền xuất hiện ba con người, đang nằm vật vã.
Tôi dựa lên kệ sách, đưa tay day trán có chút mệt mỏi. Một lúc sau, mới đưa mắt nhìn Cherry đang nằm thẳng dưới đất và Tina đang ngồi một bên thở. Khóe mắt bất chợt thấy tia sáng qua khe hở cửa sổ, cau mày.
Bên trong chỉ mất mấy tiếng, không ngờ bên ngoài đã sáng rồi.
"Chúng ta nên về thôi." Tôi mở miệng nhắc nhở.
"Đúng rồi, sáng nay còn phải đi học nữa." Tina nghe vậy uể oải nói.
Cherry vẫn nằm từ nãy, chỉ hơi nhích đầu qua, tỏ vẻ lười biếng: "Trời sáng rồi, giờ mà trốn về kí túc xá thể nào cũng bị phát hiện."
Tôi trầm tư giây lát. Chắc chắn phải quay về kí túc xá lấy sách vở, bằng không làm sao có thể tay không đến lớp?
Nghĩ một lát cũng không ra cách nào, tôi đành vô lực: "Phát hiện thì phát hiện, chờ thêm chút nữa thì sẽ muộn thật đấy." Vừa nói tôi vừa vươn tay kéo Cherry dậy.
Tina ngồi cạnh ngượng ngùng cười nói: "Khụ, hai người, sách vở Tina đều để trên lớp cả, không cần về kí túc xá. Tỷ và Cherry cứ đi trước đi."
Nghe vậy, tôi chuyển mắt nhìn, cảm thấy Tina càng ngày càng ngượng ngùng mới dời đi. Chưa kịp nói gì thì Cherry đã lên tiếng trước: "Được rồi, vậy Cherry và Ran đi trước nhé. Tina cũng lên lớp đi."
Dứt lời, liền tùy hứng phủi váy áo, ngược lại kéo tôi rời khỏi.
Hết cách, tôi đành bất đắc dĩ ngoái đầu nhìn Tina vẫn ở đằng sau: "Tina muội muội học tốt nhé." Chỉ kịp thấy cô nàng cười gật đầu vẫy tay, bản thân liền bị kéo đi mất hút.
Hiện tại đang sáng sớm, nhưng dọc theo đường đi vẫn có thể thấy được lác đác học sinh đi lại, hoặc đến lớp hoặc ăn sáng. Tóm lại không bị gây chú ý.
Quan sát tình huống một lúc, thấy Cherry đang kéo tay tôi chợt dừng lại. Hơi khó hiểu ngẩng đầu, rất nhanh đã biết có chuyện gì.
Cách đó không xa chính là kí túc xá nữ, nhưng bây giờ cửa vào có không ít người vây quanh, thậm chí loáng thoáng thấy được nhóm bảo vệ của trường bên trong.
Tôi và Cherry nhìn nhau mờ mịt, tăng nhanh bước chân đi tới.
- Chúng ta đi xem xem!
Còn chưa đến nơi đã thấy tiếng ồn ào của đám người xung quanh, có vài người còn hốt hoảng không dám xem tiếp, mạnh mẽ lôi kéo bạn mình rời khỏi.
Tình cảnh này khiến tôi mơ hồ cảm thấy bất an.
Vất vả xuyên qua đám đông, khi nhìn thấy rõ tình cảnh trung tâm bị bao vây, khuôn mặt tôi bỗng tái nhợt, ánh mắt không dám tin.
Zumy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.