Chương 46
Diệp Lưu Nhiên (Ran)
28/05/2019
Tôi có chút ngạc nhiên nhìn Demon, thầm nghĩ chẳng nhẽ "nó" cũng biết
chọn người? Nhưng dù sao, Demon không bị gì là tốt rồi, nếu không nói
cậu ta còn rất tiêu sái đi nghiên cứu cửa sổ kia.
Ngồi xổm một bên xa xa, tôi ôm trán thở dài, không nhịn được nữa đành cất tiếng: "Demon, cậu ngắm nghía đủ chưa?"
Bàn tay vẫn còn đang nắm tấm rèm cửa, Demon tỏ vẻ rất bình thản nhìn tôi: "Cậu nói nó có kỳ quái, tôi muốn xem nó kỳ quái chỗ nào. Có lẽ đây là nguyên nhân Zumy xảy ra chuyện."
Há miệng mấp máy môi, cuối cùng tôi vẫn không nói gì.
Hiện giờ tôi chỉ cần đến gần, hoặc chỉ cần liếc mắt nhìn một chút, là cái âm thanh mời gọi chết tiệt lại quẩn quanh bên tai, không sao dứt đi được. Trạng thái bây giờ mà bảo tôi xem xét vấn đề, thì không biết có xem được gì không, không khéo lại nối gót Zumy nhảy lầu. Vì vậy đành phải để Demon đi xem.
Đột nhiên, Demon 'ồ' một tiếng giống như phát hiện cái gì, cất giọng đủ để tôi nghe được: "Cái này trông y như con ong đồ chơi, sao nó lại gắn lên cửa sổ nhỉ?"
Ong? Đồ chơi?
Tôi nhíu mày khó hiểu, đáp lại từ xa: "Hình dáng thế nào, có nút bấm hay gì không?"
"Thì giống con ong, không thấy nút bấm gì, cầm vào giống như cầm cao su. Ồ, nó biết..." Đang nói giữa chừng, Demon đột nhiên im bặt.
Hồi lâu không thấy Demon nói tiếp, tôi lo lắng hỏi thăm: "Này! Demon, sao thế?"
...
Không thấy đáp lại!
Trời ơi! Chuyện gì xảy ra? Tôi lo lắng càng sâu, bất chấp âm thanh kia mà hé mắt ra nhìn. Nhưng vừa nhìn, đôi mắt tôi lại trợn to lên.
Trước cửa sổ nào còn thấy bóng dáng Demon, chỉ thấy một con ong kích thước cao lớn sắp chạm trần nhà, hai con mắt vĩ đại đang nhìn tôi chằm chằm. Nhưng nó chỉ bay nguyên chỗ như vậy nhìn tôi, cũng không thấy có cử động gì.
Nuốt nước bọt, thầm nghĩ chẳng nhẽ cậu ta bị ăn rồi? Chuyện gì thế này?
Con ong càng lúc càng lớn, mơ hồ còn tiến lại gần tôi, hai chi trước của nó với tới trước, cái vòi chích mật vì phóng to mà nhìn giống như một cây kim dài sắc nhọn, dưới ánh trăng hắt vào loé lên tia sáng, khiến nỗi hoảng sợ trong tôi càng lúc càng dâng cao.
Chân tay gần như bị đóng đinh tại chỗ, đầu óc dường như trống rỗng, chỉ có hình ảnh con ong khổng lồ đang từng chút một bao trùm lên trí não, khiến mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra.
Ngay tại thời điểm nó chỉ cách một bước chân, tôi không nhịn được nhắm chặt mắt kêu lên, vội lùi ra sau.
Nhưng ngay lúc đó, giống như một bàn tay, đang nắm lấy vai không cho tôi rời bước.
Tôi mở mắt ra, giọng nói quen thuộc lại lần nữa cất lên: "Ran lại làm sao thế? Sao mặt trắng bệch ra thế kia?"
Tôi chuyển mắt nhìn chằm chằm Demon. Là ảo giác sao?
Không xác định lắm thử nhắm lại mở ra, trước mặt vẫn là Demon đang nhíu mày khó hiểu, không còn con ong khổng lồ vừa thấy nữa.
"Mấy người..." Một giọng nói có phần mệt mỏi yếu ớt vang lên. Tôi và Demon mới phục hồi tinh thần lại nhìn vào một góc.
Chỉ thấy Sandy không biết từ khi nào đã tỉnh lại, đang chống tay mệt mỏi mở mắt nhìn chúng tôi. Trong con mắt không thấy nửa phần hoang mang, ngược lại không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, mà ánh mắt Sandy khi nhìn đến Demon có chút lạnh lùng.
Demon vừa rồi đã nghe tôi kể, nhìn thấy Sandy cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Cậu ta quay người nhìn tôi hỏi: "Giờ chúng ta làm gì?"
Tôi đưa tay day trán, nỗ lực để đầu óc mình thanh minh một chút, sợ chỉ một chút lơ là là ảo giác lại ập đến.
"Chúng ta trước tiên rời khỏi đây trước đi. Chỗ này không thích hợp nói chuyện." Nói rồi, tôi nhìn sang Sandy. Demon nhìn theo ánh mắt tôi hiểu ý không nói gì, xoay người xem xét cánh cửa bị tôi khoá lại.
Tôi bước tới ngồi cạnh Sandy, lên tiếng hỏi: "Cậu sao rồi? Còn đi được không?"
Sandy nhìn tôi không nói, dùng hành động tự mình đứng dậy.
Chắc là nhân cách tự kỷ của cô nàng trỗi dậy rồi.
Thấy Sandy có vẻ không việc gì, tôi cũng yên tâm, đi tới chỗ Demon dò hỏi: "Cảm thấy thế nào?" Tôi không quên, ngoài cửa còn có thứ gì đó không biết đâu.
Demon lắc đầu tỏ vẻ: "Không biết, nhưng tôi không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài. Có lẽ ra được."
Thứ đó có thể vô thanh vô tức xuất hiện sau Demon, tôi không quá tin tưởng, nhỡ đâu vừa mở ra đập vào mắt là thấy luôn thì... Tim tôi mong manh lắm!
"Có thể ra." Sandy đi tới gần, ánh mắt như có điều suy nghĩ, dùng giọng nói chắc nịch.
Không biết vì sao Sandy nói như vậy, nhưng nếu hai người đã nói thế thì tôi cũng không ý kiến.
Cánh cửa lách cách mở ra, tôi đứng sau Sandy thò đầu ra, không giống như tưởng tượng, trước mặt chỉ là khoảng không, nhìn hai bên hành lang vẫn u tối yên tĩnh như vậy.
Mượn các kí tự của hệ thống xẹt qua trong con ngươi, tôi nhìn quanh, không thấy có điểm gì khả nghi. Sau đó chúng tôi liền yên tâm bước ra ngoài, dựa theo trí nhớ đi xuống cầu thang dưới tầng.
Nhưng lúc này, điều quái dị lại lần nữa xuất hiện. Giọng Sandy đầy vẻ kinh sợ hệt như tâm trạng tôi lúc trước: "Quỷ đánh tường?"
Tôi uể oải liếc sang Sandy như đang nói 'đúng rồi đấy', Sandy vừa thấy vậy thì tinh thần lập tức uể oải theo tôi.
Chắc thấy hai con người toát đầy không khí chán nản làm ảnh hưởng, Demon đang đi trước bỗng nhướng mày, không thèm quay đầu: "Nghĩ cách đi, nếu không chúng ta sẽ bị kẹt mãi ở đây đấy!"
Nghe vậy, tôi lập tức lên tinh thần, nghiêm túc xuyên qua hệ thống nhìn chằm chằm từng kẽ hở. Phải rồi, nếu không mau chóng rời khỏi đây, không biết điều gì tồi tệ sẽ xảy ra.
Quay sang nhìn Sandy ý hỏi, dù gì cậu ấy cũng là người chơi, biết đâu có phát hiện gì. Nhưng Sandy cũng chỉ lắc đầu với tôi.
Con đường hành lang theo kiến trúc không dài, tính toán thì hẳn phải đến mới đúng. Nhưng đi một hồi vẫn chỉ đụng đến mặt tường, không hề nhìn thấy một bậc cầu thang nào, thậm chí cái căn phòng kia khẳng định chúng tôi đã đi qua rất nhiều lần.
"Hay chúng ta vào lại căn phòng này?" Khi lần nữa bị quay về trước cửa phòng, tôi vô lực lên tiếng hỏi.
"Không được, chúng ta không thể vào." Sandy ít nói lần đầu tiên phản đối.
Demon bên cạnh khó hiểu phản bác: "Chúng ta đã vào đây rồi, đã tra xét xung quanh, ngoại trừ tấm rèm gây ảnh hưởng đến Ran, nhưng chỉ cần để ý chút, còn lại những thứ khác rất bình thường. Theo lý hẳn phải an toàn hơn đứng ngoài này, vì sao không thể vào?"
Sandy nghe vậy chỉ mím môi im lặng, thậm chí tôi đứng gần còn cảm nhận được khí tức ác liệt trên người Sandy. Tôi vẫn luôn nghi hoặc, hình như Sandy có khúc mắc gì với Demon, từ cử chỉ ánh mắt là có thể nhìn ra đôi chút, dù đã tận lực che giấu.
Tôi lên trước phá vỡ bầu không khí kỳ dị này, cát giọng: "Được rồi, tôi chỉ buột miệng hỏi vậy, không có ý muốn vào." Tiếp đó, tôi chợt nghĩ ra một thứ, nhưng không quá chắc chắn: "Tôi nhớ mang máng đọc ở đâu là muốn phá vỡ quỷ đánh tường, thì phải nhớ một điều. Mắt thấy chưa chắc đã thật, tai nghe chưa chắc đã giả."
"Cậu đọc triết lý ở đâu ra thế?" Demon tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng cũng không còn cố chấp muốn vào. Bên cạnh Sandy rõ ràng thả lỏng cơ thể hơn, không căng cứng như lúc nãy.
"Tôi đoán thế." Tôi không dài dòng, nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận. Bỗng nghe được tiếng cạch khẽ khàng cách đó không xa, đánh động vào mặt hồ yên tĩnh.
Ngồi xổm một bên xa xa, tôi ôm trán thở dài, không nhịn được nữa đành cất tiếng: "Demon, cậu ngắm nghía đủ chưa?"
Bàn tay vẫn còn đang nắm tấm rèm cửa, Demon tỏ vẻ rất bình thản nhìn tôi: "Cậu nói nó có kỳ quái, tôi muốn xem nó kỳ quái chỗ nào. Có lẽ đây là nguyên nhân Zumy xảy ra chuyện."
Há miệng mấp máy môi, cuối cùng tôi vẫn không nói gì.
Hiện giờ tôi chỉ cần đến gần, hoặc chỉ cần liếc mắt nhìn một chút, là cái âm thanh mời gọi chết tiệt lại quẩn quanh bên tai, không sao dứt đi được. Trạng thái bây giờ mà bảo tôi xem xét vấn đề, thì không biết có xem được gì không, không khéo lại nối gót Zumy nhảy lầu. Vì vậy đành phải để Demon đi xem.
Đột nhiên, Demon 'ồ' một tiếng giống như phát hiện cái gì, cất giọng đủ để tôi nghe được: "Cái này trông y như con ong đồ chơi, sao nó lại gắn lên cửa sổ nhỉ?"
Ong? Đồ chơi?
Tôi nhíu mày khó hiểu, đáp lại từ xa: "Hình dáng thế nào, có nút bấm hay gì không?"
"Thì giống con ong, không thấy nút bấm gì, cầm vào giống như cầm cao su. Ồ, nó biết..." Đang nói giữa chừng, Demon đột nhiên im bặt.
Hồi lâu không thấy Demon nói tiếp, tôi lo lắng hỏi thăm: "Này! Demon, sao thế?"
...
Không thấy đáp lại!
Trời ơi! Chuyện gì xảy ra? Tôi lo lắng càng sâu, bất chấp âm thanh kia mà hé mắt ra nhìn. Nhưng vừa nhìn, đôi mắt tôi lại trợn to lên.
Trước cửa sổ nào còn thấy bóng dáng Demon, chỉ thấy một con ong kích thước cao lớn sắp chạm trần nhà, hai con mắt vĩ đại đang nhìn tôi chằm chằm. Nhưng nó chỉ bay nguyên chỗ như vậy nhìn tôi, cũng không thấy có cử động gì.
Nuốt nước bọt, thầm nghĩ chẳng nhẽ cậu ta bị ăn rồi? Chuyện gì thế này?
Con ong càng lúc càng lớn, mơ hồ còn tiến lại gần tôi, hai chi trước của nó với tới trước, cái vòi chích mật vì phóng to mà nhìn giống như một cây kim dài sắc nhọn, dưới ánh trăng hắt vào loé lên tia sáng, khiến nỗi hoảng sợ trong tôi càng lúc càng dâng cao.
Chân tay gần như bị đóng đinh tại chỗ, đầu óc dường như trống rỗng, chỉ có hình ảnh con ong khổng lồ đang từng chút một bao trùm lên trí não, khiến mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra.
Ngay tại thời điểm nó chỉ cách một bước chân, tôi không nhịn được nhắm chặt mắt kêu lên, vội lùi ra sau.
Nhưng ngay lúc đó, giống như một bàn tay, đang nắm lấy vai không cho tôi rời bước.
Tôi mở mắt ra, giọng nói quen thuộc lại lần nữa cất lên: "Ran lại làm sao thế? Sao mặt trắng bệch ra thế kia?"
Tôi chuyển mắt nhìn chằm chằm Demon. Là ảo giác sao?
Không xác định lắm thử nhắm lại mở ra, trước mặt vẫn là Demon đang nhíu mày khó hiểu, không còn con ong khổng lồ vừa thấy nữa.
"Mấy người..." Một giọng nói có phần mệt mỏi yếu ớt vang lên. Tôi và Demon mới phục hồi tinh thần lại nhìn vào một góc.
Chỉ thấy Sandy không biết từ khi nào đã tỉnh lại, đang chống tay mệt mỏi mở mắt nhìn chúng tôi. Trong con mắt không thấy nửa phần hoang mang, ngược lại không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, mà ánh mắt Sandy khi nhìn đến Demon có chút lạnh lùng.
Demon vừa rồi đã nghe tôi kể, nhìn thấy Sandy cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Cậu ta quay người nhìn tôi hỏi: "Giờ chúng ta làm gì?"
Tôi đưa tay day trán, nỗ lực để đầu óc mình thanh minh một chút, sợ chỉ một chút lơ là là ảo giác lại ập đến.
"Chúng ta trước tiên rời khỏi đây trước đi. Chỗ này không thích hợp nói chuyện." Nói rồi, tôi nhìn sang Sandy. Demon nhìn theo ánh mắt tôi hiểu ý không nói gì, xoay người xem xét cánh cửa bị tôi khoá lại.
Tôi bước tới ngồi cạnh Sandy, lên tiếng hỏi: "Cậu sao rồi? Còn đi được không?"
Sandy nhìn tôi không nói, dùng hành động tự mình đứng dậy.
Chắc là nhân cách tự kỷ của cô nàng trỗi dậy rồi.
Thấy Sandy có vẻ không việc gì, tôi cũng yên tâm, đi tới chỗ Demon dò hỏi: "Cảm thấy thế nào?" Tôi không quên, ngoài cửa còn có thứ gì đó không biết đâu.
Demon lắc đầu tỏ vẻ: "Không biết, nhưng tôi không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài. Có lẽ ra được."
Thứ đó có thể vô thanh vô tức xuất hiện sau Demon, tôi không quá tin tưởng, nhỡ đâu vừa mở ra đập vào mắt là thấy luôn thì... Tim tôi mong manh lắm!
"Có thể ra." Sandy đi tới gần, ánh mắt như có điều suy nghĩ, dùng giọng nói chắc nịch.
Không biết vì sao Sandy nói như vậy, nhưng nếu hai người đã nói thế thì tôi cũng không ý kiến.
Cánh cửa lách cách mở ra, tôi đứng sau Sandy thò đầu ra, không giống như tưởng tượng, trước mặt chỉ là khoảng không, nhìn hai bên hành lang vẫn u tối yên tĩnh như vậy.
Mượn các kí tự của hệ thống xẹt qua trong con ngươi, tôi nhìn quanh, không thấy có điểm gì khả nghi. Sau đó chúng tôi liền yên tâm bước ra ngoài, dựa theo trí nhớ đi xuống cầu thang dưới tầng.
Nhưng lúc này, điều quái dị lại lần nữa xuất hiện. Giọng Sandy đầy vẻ kinh sợ hệt như tâm trạng tôi lúc trước: "Quỷ đánh tường?"
Tôi uể oải liếc sang Sandy như đang nói 'đúng rồi đấy', Sandy vừa thấy vậy thì tinh thần lập tức uể oải theo tôi.
Chắc thấy hai con người toát đầy không khí chán nản làm ảnh hưởng, Demon đang đi trước bỗng nhướng mày, không thèm quay đầu: "Nghĩ cách đi, nếu không chúng ta sẽ bị kẹt mãi ở đây đấy!"
Nghe vậy, tôi lập tức lên tinh thần, nghiêm túc xuyên qua hệ thống nhìn chằm chằm từng kẽ hở. Phải rồi, nếu không mau chóng rời khỏi đây, không biết điều gì tồi tệ sẽ xảy ra.
Quay sang nhìn Sandy ý hỏi, dù gì cậu ấy cũng là người chơi, biết đâu có phát hiện gì. Nhưng Sandy cũng chỉ lắc đầu với tôi.
Con đường hành lang theo kiến trúc không dài, tính toán thì hẳn phải đến mới đúng. Nhưng đi một hồi vẫn chỉ đụng đến mặt tường, không hề nhìn thấy một bậc cầu thang nào, thậm chí cái căn phòng kia khẳng định chúng tôi đã đi qua rất nhiều lần.
"Hay chúng ta vào lại căn phòng này?" Khi lần nữa bị quay về trước cửa phòng, tôi vô lực lên tiếng hỏi.
"Không được, chúng ta không thể vào." Sandy ít nói lần đầu tiên phản đối.
Demon bên cạnh khó hiểu phản bác: "Chúng ta đã vào đây rồi, đã tra xét xung quanh, ngoại trừ tấm rèm gây ảnh hưởng đến Ran, nhưng chỉ cần để ý chút, còn lại những thứ khác rất bình thường. Theo lý hẳn phải an toàn hơn đứng ngoài này, vì sao không thể vào?"
Sandy nghe vậy chỉ mím môi im lặng, thậm chí tôi đứng gần còn cảm nhận được khí tức ác liệt trên người Sandy. Tôi vẫn luôn nghi hoặc, hình như Sandy có khúc mắc gì với Demon, từ cử chỉ ánh mắt là có thể nhìn ra đôi chút, dù đã tận lực che giấu.
Tôi lên trước phá vỡ bầu không khí kỳ dị này, cát giọng: "Được rồi, tôi chỉ buột miệng hỏi vậy, không có ý muốn vào." Tiếp đó, tôi chợt nghĩ ra một thứ, nhưng không quá chắc chắn: "Tôi nhớ mang máng đọc ở đâu là muốn phá vỡ quỷ đánh tường, thì phải nhớ một điều. Mắt thấy chưa chắc đã thật, tai nghe chưa chắc đã giả."
"Cậu đọc triết lý ở đâu ra thế?" Demon tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng cũng không còn cố chấp muốn vào. Bên cạnh Sandy rõ ràng thả lỏng cơ thể hơn, không căng cứng như lúc nãy.
"Tôi đoán thế." Tôi không dài dòng, nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận. Bỗng nghe được tiếng cạch khẽ khàng cách đó không xa, đánh động vào mặt hồ yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.