Chương 62: Niềm tin?
Diệp Lưu Nhiên (Ran)
02/06/2020
Sự kỳ lạ nối tiếp kỳ lạ. Rắc rối trộn lẫn đan xen, không có điểm thắt cũng không một tia liên kết. Nhưng chúng vẫn tiếp tục xảy ra.
Khi tôi trở về phòng nhảy, trong đầu đã nảy sinh một câu kia.
Một bước này đi, là đúng hay sai?
Một người chạy tới kéo lay tôi, khiến suy nghĩ đang thất thần được hồi về. Đưa mắt nhìn qua, chính là hai lọn tóc xoăn được cột hai bên đang đong đưa, cùng cặp mắt to tròn đang nheo lại. Giọng nói của cô nhóc rất trong, không phải trong theo kiểu tinh nghịch như Tina, tuy nội dung có phần cục súc nhưng lại tạo cho người nghe không cảm thấy khó chịu:
- Chị lại thẫn thờ ra đấy làm gì?
Dứt lời, cô nhóc còn dứt khoát kéo tôi lại về chỗ Kanon. Tôi chợt hài hước nghĩ, không biết Miko và Cherry gặp nhau sẽ tạo ra tình huống gì?
Suy nghĩ vừa chạy theo hướng này, tôi liền giật mình bừng tỉnh. Thầm nghĩ, ở không gian kia bị cắt đứt liên lạc, không biết lần này có được không.
Nói là làm, tôi mặc cho Tina đang kinh hãi và hoàn cảnh không mấy ổn hiện tại, bản thân mở ra bảng hệ thống, không chần chừ lia mắt đến khung tổ đội. Không quá một giây, tôi nhanh chóng nhắn một tin ngắn gọn vào khung chat. Sau đó liền đóng lại chờ kết quả.
Nhưng sẽ có những thứ không cho phép ta có cơ hội thở dốc. Tôi chỉ kịp nghe tiếng Tina hét lên, theo phản xạ quay ngoắt lại, thì thấy cô nàng bị tia ánh sáng kì dị từ chiếc đèn "trói" tới kéo vào tấm gương. Cảnh tượng diễn ra trong một tích tắc, khiến tôi chỉ kịp chạy tới túm lấy góc áo. Nhưng vì thể lực sức yếu mà để bị tuột mất, trơ mắt nhìn Tina bị lôi vào trong tấm gương.
- Tina!!!
Tôi gào to. Thân thể muốn chạy vào trong tấm gương nhưng bị một lực vô hình cản lại, đẩy tôi ra xa.
Loạng choạng vài bước, tôi ngơ ngác nhìn chuyện đang xảy ra.
Tiếng bước chân của Miko chạy tới, lại một lần nữa lay tỉnh tôi:
- Chị, chị ở đây. Em sẽ vào trong tìm Tina.
Nói xong, không biết cô nhóc dùng cách gì, xông vào tấm gương, chớp mắt biến mất trong đó.
Ánh mắt tôi nhìn đăm đăm vào tấm gương một lúc lâu, rồi dời mắt về chiếc đèn vẫn còn đang treo lơ lửng. Thanh kiếm cầm trong tay run rẩy mãnh liệt, tôi thực sự rất muốn một phát chém nát cái cây đèn này. Nhưng lại sợ nó có mối liên hệ gì đó với tấm gương, nếu vỡ rồi, có khi nào không gian trong đấy sẽ sụp đổ luôn không? Và kết quả là Tina và Miko sẽ mãi bị kẹt trong đó...
Những cũng thầm hận mình, vì sao tôi lại không cẩn thận hơn. Rõ ràng biết nó khác thường, lại ngang nhiên ở trước mặt nó nghĩ đến chuyện khác.
Bỗng, tôi lắc mạnh đầu. Không thể nghĩ tiêu cực thế được, tôi sẽ ở đây chờ bọn họ an toàn trở về.
Trong lòng quyết định, tôi chỉ có thể nhấc cơ thể đầy vết thương của mình, nhanh chóng kéo Kanon vào chỗ thay đồ, kéo rèm lại.
Đây là chỗ tránh được ánh đèn rọi tới, hiện tại tôi chỉ có thể nghĩ được thế này.
Trong hành trang của tôi không có thuốc hồi phục trị thương, chỉ có tăng cường thể lực. Thứ này bây giờ vô dụng với tôi. Nghĩ nghĩ, tôi dùng bình thể lực cho Kanon dùng.
Thời gian hiển thị dưới bảng hệ thống nói cho tôi biết. Chúng tôi đã tốn không ít thời gian, từ lúc bước vào phòng nhảy, lạc vào không gian biến ảo, rồi đến gặp gỡ Miko, có được cây sáo ngọc, cuối cùng lại quay trở về chỗ này. Một vòng tuần hoàn quỷ dị.
- Nước...
Thanh âm mơ hồ phát ra từ người bên cạnh, tôi vừa nghe liền vội vàng quay đầu nhìn lại. Kiểm tra một chút độ ấm trên trán và bàn tay, phát hiện hai hàng lông mày cô hơi nhíu lại khó chịu. Tôi vội vàng lấy chai nước mua được từ trước, cho Kanon nhấp ngụm.
Tôi lo lắng, thử hỏi nhỏ:
- Kanon, nghe thấy tôi nói không?
Một phút trôi qua, ngón tay Kanon khẽ giật. Ánh mắt nhắm chặt của cô nàng khó khăn mở ra, tôi âm thầm thở phào. Nhanh chóng đỡ Kanon ngồi dậy.
Cô nàng không nói gì, chậm chạp vươn tay liên tục xoa hai bên thái dương. Tôi biết đây là hậu quả của việc tinh thần lực bị cắt ngang. Tôi chỉ lo lắng là, không biết nó có nghiêm trọng đến mức ngốc luôn không.
Lúc này tôi không dám thốt lên câu gì, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nhìn Kanon như mảnh pha lê dễ vỡ.
Không cần nhìn cũng biết bộ dạng tôi bây giờ khép nép ra sao.
Chắc Kanon cũng phát hiện ra, cô nàng phì cười một tiếng, cất giọng vẫn còn khàn khàn ở cổ, trấn an:
- Không sao, tôi chỉ bị đau đầu chút...
Đang nói cô nàng chợt dừng lại, ánh mắt nheo lại nhìn chung quanh như dò xét, lại như xác định cái gì. Tôi tinh mắt để ý thấy, vậy nên nhanh hơn một bước kể sơ lược chuyện xảy ra cho Kanon nghe, còn việc tôi dùng quyển trục mang mọi người về đây thì chỉ nói qua loa vài từ.
Nghe xong câu chuyện, từ đầu tới cuối Kanon chỉ dùng một biểu cảm đó nhìn tôi. Khi nghe đến đoạn cuối, hàng mi mới run rẩy một chút, khẽ thở dài:
- Đáng lẽ nên để tôi lại. Mọi người đã không chật vật như thế.
Không phải vậy! Trong đầu tôi liền vang lên giọng nói phản bác, há miệng muốn đáp trả lại, thì chợt nghe Kanon khó hiểu nhìn quanh:
- Tina và Miko đâu rồi?
Tôi cân nhắc từ ngữ, thở dài nói với Kanon, cũng thầm tự trách mình:
- Là tôi dẫn mọi người về đây, lại không suy nghĩ phòng nhảy này cũng có mối nguy. Tina bị kéo vào tấm gương, Miko cũng theo đó chạy vào cứu.
Vẻ mặt Kanon ngạc nhiên giây lát, nhưng rồi bình tĩnh lại. Cô nàng hướng mắt nhìn tấm rèm, giống như muốn thông qua nó nhìn bên ngoài:
- Ran có biết khi tôi khởi động kĩ năng, tôi nhìn thấy gì không?
Cô nàng quay đầu lại nhìn tôi, cất giọng:
- Cũng có một tấm gương trên tầng đó. Chúng đã bị nứt thành trăm đường, nhưng dù vậy tinh thần lực của tôi vẫn nhạy cảm hướng tới. Ấy vậy mà có hình ảnh của Tina. Cô ấy dường như nhìn thấy tôi, ra sức ám chỉ gì đó.
- Ý cậu là? - Tôi khó hiểu hỏi lại, trong lòng lờ mờ đã đoán được điều gì.
- Tôi nghi ngờ Tina ở bên cạnh chúng ta là "giả", Tina tôi nhìn thấy trong gương là "thật". Hơn nữa tấm gương đấy tám phần mười là bị Miko đập vỡ để cứu Tina, nhưng cô nhóc có vẻ cứu sai người. Hoặc có ý định gì khác.
Giọng nói Kanon trầm trầm, tựa như chỉ đang kể một câu chuyện, đan xen sự nghiêm túc vốn có của cô nàng.
Hơi dừng một chút, Kanon nâng mắt lên nhìn tôi, nói tiếp:
- Từ đầu tôi vốn không biết Miko là ai, không thân như hai người. Cho dù cậu tin Miko vì quen biết lâu, thì tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu. Chỉ riêng việc Miko vì sao đúng lúc xuất hiện ở đây, tôi đã có quyền nghi ngờ. Bởi ngoại trừ tổ đội, những thứ hoặc người ở trong phó bản này, có cái gì là thật, là ảo.
Trong lòng tôi biết, lời Kanon không phải không có lý. Có rất nhiều lỗ hổng tôi đều nhận ra, nhưng một suy nghĩ nói cho tôi biết, trực giác mách bảo tôi người tôi đang nói chuyện đấy, có tồn tại.
Tôi khẽ cười, hướng Kanon đáp lại, nửa đùa nửa thật:
- Có phải ý cậu là tôi không nên tin tưởng bất kì ai, kể cả cậu?
Đây là lần thứ hai Kanon khiến tôi hoài nghi về mối quan hệ của mình, lần đầu là đối với Tina, lần này lại là Miko. Vừa nghĩ, tôi vừa không nhịn được con ngươi trong mắt nhìn Kanon càng thêm chăm chú.
Dáng vẻ của Kanon y như lần đầu tôi gặp. Vẫn là bộ dáng mọt sách ấy, nhưng không biết từ khi nào trên khuôn mặt đã không còn cặp kính dày cộm che khuất. Nửa bên mái tóc dường như bị đứt chun cột tóc mà xoã tung ra, bên còn lại vẫn tết gọn gàng, lại khiến người ta có cảm giác yêu dã.
Lúc này, ánh mắt lạnh lùng ấy giương lên, khoé miệng nghiêm cẩn chợt hé ra một đường cong nhỏ:
- Kể cả tôi!
Khi tôi trở về phòng nhảy, trong đầu đã nảy sinh một câu kia.
Một bước này đi, là đúng hay sai?
Một người chạy tới kéo lay tôi, khiến suy nghĩ đang thất thần được hồi về. Đưa mắt nhìn qua, chính là hai lọn tóc xoăn được cột hai bên đang đong đưa, cùng cặp mắt to tròn đang nheo lại. Giọng nói của cô nhóc rất trong, không phải trong theo kiểu tinh nghịch như Tina, tuy nội dung có phần cục súc nhưng lại tạo cho người nghe không cảm thấy khó chịu:
- Chị lại thẫn thờ ra đấy làm gì?
Dứt lời, cô nhóc còn dứt khoát kéo tôi lại về chỗ Kanon. Tôi chợt hài hước nghĩ, không biết Miko và Cherry gặp nhau sẽ tạo ra tình huống gì?
Suy nghĩ vừa chạy theo hướng này, tôi liền giật mình bừng tỉnh. Thầm nghĩ, ở không gian kia bị cắt đứt liên lạc, không biết lần này có được không.
Nói là làm, tôi mặc cho Tina đang kinh hãi và hoàn cảnh không mấy ổn hiện tại, bản thân mở ra bảng hệ thống, không chần chừ lia mắt đến khung tổ đội. Không quá một giây, tôi nhanh chóng nhắn một tin ngắn gọn vào khung chat. Sau đó liền đóng lại chờ kết quả.
Nhưng sẽ có những thứ không cho phép ta có cơ hội thở dốc. Tôi chỉ kịp nghe tiếng Tina hét lên, theo phản xạ quay ngoắt lại, thì thấy cô nàng bị tia ánh sáng kì dị từ chiếc đèn "trói" tới kéo vào tấm gương. Cảnh tượng diễn ra trong một tích tắc, khiến tôi chỉ kịp chạy tới túm lấy góc áo. Nhưng vì thể lực sức yếu mà để bị tuột mất, trơ mắt nhìn Tina bị lôi vào trong tấm gương.
- Tina!!!
Tôi gào to. Thân thể muốn chạy vào trong tấm gương nhưng bị một lực vô hình cản lại, đẩy tôi ra xa.
Loạng choạng vài bước, tôi ngơ ngác nhìn chuyện đang xảy ra.
Tiếng bước chân của Miko chạy tới, lại một lần nữa lay tỉnh tôi:
- Chị, chị ở đây. Em sẽ vào trong tìm Tina.
Nói xong, không biết cô nhóc dùng cách gì, xông vào tấm gương, chớp mắt biến mất trong đó.
Ánh mắt tôi nhìn đăm đăm vào tấm gương một lúc lâu, rồi dời mắt về chiếc đèn vẫn còn đang treo lơ lửng. Thanh kiếm cầm trong tay run rẩy mãnh liệt, tôi thực sự rất muốn một phát chém nát cái cây đèn này. Nhưng lại sợ nó có mối liên hệ gì đó với tấm gương, nếu vỡ rồi, có khi nào không gian trong đấy sẽ sụp đổ luôn không? Và kết quả là Tina và Miko sẽ mãi bị kẹt trong đó...
Những cũng thầm hận mình, vì sao tôi lại không cẩn thận hơn. Rõ ràng biết nó khác thường, lại ngang nhiên ở trước mặt nó nghĩ đến chuyện khác.
Bỗng, tôi lắc mạnh đầu. Không thể nghĩ tiêu cực thế được, tôi sẽ ở đây chờ bọn họ an toàn trở về.
Trong lòng quyết định, tôi chỉ có thể nhấc cơ thể đầy vết thương của mình, nhanh chóng kéo Kanon vào chỗ thay đồ, kéo rèm lại.
Đây là chỗ tránh được ánh đèn rọi tới, hiện tại tôi chỉ có thể nghĩ được thế này.
Trong hành trang của tôi không có thuốc hồi phục trị thương, chỉ có tăng cường thể lực. Thứ này bây giờ vô dụng với tôi. Nghĩ nghĩ, tôi dùng bình thể lực cho Kanon dùng.
Thời gian hiển thị dưới bảng hệ thống nói cho tôi biết. Chúng tôi đã tốn không ít thời gian, từ lúc bước vào phòng nhảy, lạc vào không gian biến ảo, rồi đến gặp gỡ Miko, có được cây sáo ngọc, cuối cùng lại quay trở về chỗ này. Một vòng tuần hoàn quỷ dị.
- Nước...
Thanh âm mơ hồ phát ra từ người bên cạnh, tôi vừa nghe liền vội vàng quay đầu nhìn lại. Kiểm tra một chút độ ấm trên trán và bàn tay, phát hiện hai hàng lông mày cô hơi nhíu lại khó chịu. Tôi vội vàng lấy chai nước mua được từ trước, cho Kanon nhấp ngụm.
Tôi lo lắng, thử hỏi nhỏ:
- Kanon, nghe thấy tôi nói không?
Một phút trôi qua, ngón tay Kanon khẽ giật. Ánh mắt nhắm chặt của cô nàng khó khăn mở ra, tôi âm thầm thở phào. Nhanh chóng đỡ Kanon ngồi dậy.
Cô nàng không nói gì, chậm chạp vươn tay liên tục xoa hai bên thái dương. Tôi biết đây là hậu quả của việc tinh thần lực bị cắt ngang. Tôi chỉ lo lắng là, không biết nó có nghiêm trọng đến mức ngốc luôn không.
Lúc này tôi không dám thốt lên câu gì, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nhìn Kanon như mảnh pha lê dễ vỡ.
Không cần nhìn cũng biết bộ dạng tôi bây giờ khép nép ra sao.
Chắc Kanon cũng phát hiện ra, cô nàng phì cười một tiếng, cất giọng vẫn còn khàn khàn ở cổ, trấn an:
- Không sao, tôi chỉ bị đau đầu chút...
Đang nói cô nàng chợt dừng lại, ánh mắt nheo lại nhìn chung quanh như dò xét, lại như xác định cái gì. Tôi tinh mắt để ý thấy, vậy nên nhanh hơn một bước kể sơ lược chuyện xảy ra cho Kanon nghe, còn việc tôi dùng quyển trục mang mọi người về đây thì chỉ nói qua loa vài từ.
Nghe xong câu chuyện, từ đầu tới cuối Kanon chỉ dùng một biểu cảm đó nhìn tôi. Khi nghe đến đoạn cuối, hàng mi mới run rẩy một chút, khẽ thở dài:
- Đáng lẽ nên để tôi lại. Mọi người đã không chật vật như thế.
Không phải vậy! Trong đầu tôi liền vang lên giọng nói phản bác, há miệng muốn đáp trả lại, thì chợt nghe Kanon khó hiểu nhìn quanh:
- Tina và Miko đâu rồi?
Tôi cân nhắc từ ngữ, thở dài nói với Kanon, cũng thầm tự trách mình:
- Là tôi dẫn mọi người về đây, lại không suy nghĩ phòng nhảy này cũng có mối nguy. Tina bị kéo vào tấm gương, Miko cũng theo đó chạy vào cứu.
Vẻ mặt Kanon ngạc nhiên giây lát, nhưng rồi bình tĩnh lại. Cô nàng hướng mắt nhìn tấm rèm, giống như muốn thông qua nó nhìn bên ngoài:
- Ran có biết khi tôi khởi động kĩ năng, tôi nhìn thấy gì không?
Cô nàng quay đầu lại nhìn tôi, cất giọng:
- Cũng có một tấm gương trên tầng đó. Chúng đã bị nứt thành trăm đường, nhưng dù vậy tinh thần lực của tôi vẫn nhạy cảm hướng tới. Ấy vậy mà có hình ảnh của Tina. Cô ấy dường như nhìn thấy tôi, ra sức ám chỉ gì đó.
- Ý cậu là? - Tôi khó hiểu hỏi lại, trong lòng lờ mờ đã đoán được điều gì.
- Tôi nghi ngờ Tina ở bên cạnh chúng ta là "giả", Tina tôi nhìn thấy trong gương là "thật". Hơn nữa tấm gương đấy tám phần mười là bị Miko đập vỡ để cứu Tina, nhưng cô nhóc có vẻ cứu sai người. Hoặc có ý định gì khác.
Giọng nói Kanon trầm trầm, tựa như chỉ đang kể một câu chuyện, đan xen sự nghiêm túc vốn có của cô nàng.
Hơi dừng một chút, Kanon nâng mắt lên nhìn tôi, nói tiếp:
- Từ đầu tôi vốn không biết Miko là ai, không thân như hai người. Cho dù cậu tin Miko vì quen biết lâu, thì tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu. Chỉ riêng việc Miko vì sao đúng lúc xuất hiện ở đây, tôi đã có quyền nghi ngờ. Bởi ngoại trừ tổ đội, những thứ hoặc người ở trong phó bản này, có cái gì là thật, là ảo.
Trong lòng tôi biết, lời Kanon không phải không có lý. Có rất nhiều lỗ hổng tôi đều nhận ra, nhưng một suy nghĩ nói cho tôi biết, trực giác mách bảo tôi người tôi đang nói chuyện đấy, có tồn tại.
Tôi khẽ cười, hướng Kanon đáp lại, nửa đùa nửa thật:
- Có phải ý cậu là tôi không nên tin tưởng bất kì ai, kể cả cậu?
Đây là lần thứ hai Kanon khiến tôi hoài nghi về mối quan hệ của mình, lần đầu là đối với Tina, lần này lại là Miko. Vừa nghĩ, tôi vừa không nhịn được con ngươi trong mắt nhìn Kanon càng thêm chăm chú.
Dáng vẻ của Kanon y như lần đầu tôi gặp. Vẫn là bộ dáng mọt sách ấy, nhưng không biết từ khi nào trên khuôn mặt đã không còn cặp kính dày cộm che khuất. Nửa bên mái tóc dường như bị đứt chun cột tóc mà xoã tung ra, bên còn lại vẫn tết gọn gàng, lại khiến người ta có cảm giác yêu dã.
Lúc này, ánh mắt lạnh lùng ấy giương lên, khoé miệng nghiêm cẩn chợt hé ra một đường cong nhỏ:
- Kể cả tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.