Chương 39: Em yêu anh
Xuân Dữ Diên
10/08/2024
Cuối tháng 6, Nghiêm Sâm tìm đến nhà.
Cũng không phải vì chuyện không được gặp mặt ông chủ Lý nên mới đến.
Vòng tròn này lớn bao nhiêu, ai tới ai đi hỏi chút là biết rõ.
Trước giờ ông chủ Thẩm luôn mang theo cô Lương bên cạnh, nhưng bây giờ đã chẳng còn thấy nữa. Chuyện khi đó anh chạy lên sân khấu đỡ người đẹp vẫn chưa ai quên, nhưng chỉ giây sau, bóng dáng người đẹp đã biến mất chẳng còn thấy đâu nữa.
Còn tưởng rằng lần này ông chủ Thẩm sẽ phải trả giá lớn rồi, thì ra cũng chỉ giống như vô số chuyện trước kia, cũng chỉ là một chuyện không đáng nhắc đến.
Lần này không cần Lương Phong nói cho anh ta thì chắc chắn Nghiêm Sâm cũng biết rằng hai người thật sự không thể nào.
Chiều tối, khi Lương Trân vẫn đang ở phòng bếp làm cơm tối thì nghe tiếng chuông cửa, sau đó bà lau hai cánh tay ướt vào tạp dề làm bếp rồi chạy chậm ra mở cửa.
“Ôi, là Tiểu Sâm à. Mau vào nhà đi.”
Nghiêm Sâm nhìn Lương Trân và cười: “Dì Lương.”
“Không cần thay giày, cứ vào luôn là được.” Lương Trân rất vui vẻ bởI vì cũng lâu rồi bà chưa gặp Nghiêm Sâm.
Nghiêm Sâm cũng không câu nệ, anh ta quay người đóng cửa, mắt lướt nhìn vào trong phòng.
Lương Trân liền biết anh ta tìm ai: “Tiểu Phong đang học trong phòng đấy.”
Ánh mắt Nghiêm Sâm nhìn cánh cửa phòng đóng kín, anh ta hỏi Lương Trân: “Cô ấy học cái gì thế?”
Lương Trân mím môi: “Hay là con đi hỏi con bé đi.”
Nghiêm Sâm nhìn Lương Trân rồi cười: “Được, thế con đi gặp cô ấy một chút.”
Lương Trân gật đầu: “Thế dì đi nấu cơm trước đây, tối con ở lại ăn cơm chung luôn nhé.”
“Vâng.”
Lương Trân nói xong thì xoay người đi vào bếp. Nghiêm Sâm nhìn cửa phòng ngủ một lúc, sau đó giơ tay lên, gõ cửa.
“Cửa không khóa.” Trong phòng ngủ lập tức vang lên tiếng nói của Lương Phong.
Khóe môi Nghiêm Sâm cong lên, anh ta tựa người vào khung cửa rồi giơ tay lên mở cửa.
Đã lâu rồi anh ta không liên lạc với Lương Phong và cũng không gặp Lương Phong.
Vào cuối tháng 5, Lương Phong cũng không thể giúp anh móc nối gặp người được nữa. Thật ra khi đó Nghiêm Sâm cũng muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện Lương Phong dọn về ở chung với Lương Trân.
Vốn dĩ anh ta muốn hỏi cô sao cuối cùng lại bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, trong lòng anh xông lên một loại cảm xúc kỳ lạ, ấm áp.
Chuyện kia cũng bị bản thân anh ta quên mất, nhưng dù sao thì bây giờ anh ta cũng không phải người nghèo khổ vất vả năm nào, chỉ muốn vội vàng leo lên đỉnh nữa. Vì thế anh ta bắt đầu thử kiên nhẫn chờ đợi.
Đến tận khi không nghe được tin tức gì về người bên cạnh Thẩm Di Châu nữa.
Đến khi anh ta chắc chắn cô không còn gặp Thẩm Di Châu nữa, cũng chắc chắn anh không đến tìm cô nữa.
Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm Lương Phong rồi cười.
Anh ta nhìn thấy gương mặt mộc trắng nõn của cô, mái tóc đen tuỳ ý buộc sau gáy, trên người cô mặc một chiếc váy đen bằng vải bông. Bỏ đi sự phù phiếm, trở lại làm một Tiểu Phong mà anh ta vô cùng quen thuộc.
Lương Phong nhẹ nhàng đóng quyển sách lại, cô bình tĩnh nhìn Nghiêm Sâm đang đứng ở cửa.
Nụ cười của Nghiêm Sâm dần sâu hơn, anh ta trở tay đóng cửa rôf đi đến bên cạnh Lương Phong.
Cúi đầu, lật xem quyển sách trên bàn của cô.
Lông mày anh ta nhíu lại, giọng nói có chút ngạc nhiên: “Em muốn ra nước ngoài à?”
Lương Phong không để ý đến anh ta, cô muốn đi xuống khỏi ghế, nhưng lại bị cánh tay của Nghiêm Sâm chống ở hai bên bàn.
Cánh tay chống ở hai bên người Lương Phong, anh ta cúi đầu nhìn cô.
Khi đến gần cô, anh ta ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô, trộn lẫn chút mùi thơm bột giặt, có loại mùi thơm trắng tinh khiết.
Bỗng nổi lên mấy phần phản nghịch muốn được hôn cô, sau đó cảm nhận được cô đang muốn đánh mình.
Anh ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, nhấn vào trong lòng mình.
Lương Phong không chống lại được sức lực của anh ta nên cô nắm lấy cổ tay của anh ta rồi cắn mạnh.
Vì thế Nghiêm Sâm càng dùng sức nhiều hơn, cho đến khi Lương Phong tự động buông anh ta ra trước.
“Anh điên rồi!”
Nghiêm Sâm nhìn vết cắn trên cổ tay mình, thậm chí còn không ra máu, sau đó tiếng cười của anh ta phát ra không ngừng. Anh ta bỏ tay Lương Phong ra rồi ngồi xuống mép giường của cô.
Lương Phong trợn mắt với anh ta, ngực phập phồng lên xuống. Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều biết rõ đức hạnh của anh ta là như thế nào, cô càng tức giận thì anh ta càng hứng thú.
Cuối cùng cô chỉ có thể tự nén lửa giận của mình, đưa lưng về phía bàn rồi ngồi xuống.
--- Xem anh ta như không tồn tại.
Nhưng sao Nghiêm Sâm có thể bỏ qua cho cô chứ.
Anh ta lại đi đến bên cạnh Lương Phong, dựa vào bàn rồi vòng tay khoá cô lại. Giờ phút này anh ta lại làm như người vô tội, khẽ xoa tay cô rồi hỏi: “Có đau không?”
Lương Phong im lặng hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh biết tôi và Thẩm Di Châu đã không còn mối quan hệ gì nữa rồi.”
Nghiêm Sâm làm ra dáng vẻ cà lơ phất phơ mà gật đầu.
Lương Phong kiềm chế cảm xúc của mình lại: “Chuyện lần trước tôi không giúp được, không phải vì tôi không muốn giúp.”
Anh ta cười: “Tôi cũng chẳng trách em.”
“Kết cục thế này là tốt nhất rồi, anh ấy không biết chuyện của anh, cũng sẽ không ra tay với anh.”
Khoé môi Nghiêm Sâm cong lên, anh ta cúi đầu tìm ánh mắt của Lương Phong: “Tôi cũng hài lòng với kết cục này.”
“Vậy anh còn đến tìm tôi làm gì?” Giọng nói của Lương Phong bỗng nhiên lạnh xuống, cô rút tay mình ra.
Nghiêm Sâm cũng không tức giận, lại đi lật xem sách của cô.
“Em muốn đi đâu học?”
“Hình như không liên quan gì đến anh.”
“Có đủ tiền hay không?” Anh ta cợt nhả hỏi.
Ánh mắt Lương Phong nhìn sang, cô có chút không tin được.
Nghiêm Sâm thu lại nụ cười trên mặt, im lặng nhìn sang cô.
Vẻ mặt anh ta có chút nghiêm túc, khiến Lương Phong cảm thấy hoảng sợ.
Vì thế cô bật thốt lên: “Nhờ phúc của anh, tôi cũng đã lấy được rất nhiều tiền rồi.”
Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên phát hiện tim đau đớn vô cùng.
Lương Phong không nhìn nữa, ánh mắt rơi xuống sàn nhà bằng gỗ.
Trong phòng ngủ yên tĩnh một lát, sau đó Nghiêm Sâm nhanh nhẹn nói: “Thật ra em cũng không cần phải đề phòng tôi như thế.”
Biết được bản thân mình mà chọc tức anh ta thì cũng không hay ho gì, nên Lương Phong ngẩng đầu nhìn anh ta một lát, giọng cũng mềm hẳn đi.
“Vậy thì anh cũng đừng táy máy tay chân với tôi.”
Nghiêm Sâm thấy thái độ của cô bỗng chuyển biến tốt nên cũng nghe lời, anh ta nhún vai rồi cười nói: “Em nói, tôi nghe em.”
Anh ta lại ngồi về mép giường của Lương Phong lần nữa, hai tay chống sau lưng, yên lặng nhìn Lương Phong.
Hồi lâu sau, ánh mắt mới ra hiệu cô nhìn lên bàn sách.
“Em muốn đi đâu?”
Lương Phong ngừng một chút, cô cũng biết chuyện này không thể nào giấu diếm được anh ta.
“Tôi tính đi đến Anh học.”
“Thiết kế thời trang à?”
“Ừ.”
Nghiêm Sâm đưa tay sờ môi mình, im lặng bật cười.
Anh ta đưa mắt nhìn thì thấy Lương Phong vẫn đang yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn. Khiến anh ta nhớ đến trước kia khi hai người ở trong phòng trọ, có lúc anh ta tỉnh lại khỏi cơn say rượu thì sẽ nhìn thấy cô từ bên cạnh bàn quay đầu lại và mỉm cười với anh ta.
Nhưng bây giờ cô đã không còn cười với anh ta nữa.
Cô được anh ta đích thân đưa đi, hôm nay cô cũng muốn bay đến nơi cao hơn.
Suy nghĩ này khiến anh ta muốn nổi điên.
Nhưng Nghiêm Sâm vẫn nhịn lại, anh ta yên lặng một lát, thấp giọng hỏi: “Em và Thẩm Di Châu, còn có thể không?”
Lương Phong lập tức run sợ: “Vừa nãy tôi đã nói…”
“Tôi muốn nghe em nói thêm một lần nữa.” Ánh mắt Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm Lương Phong.
Anh ta giống như muốn một lời cam kết, chứ không phải một câu trả lời đơn giản.
Yên lặng một khoảng thời gian rất dài, Lương Phong lên tiếng nói: “Không thể nào.”
-
Đến trưa, Nghiêm Sâm ở lại đây ăn cơm trưa. Lúc anh ta đi còn cố ý gửi bao lì xì cho Lương Trân, nói đây là chút tâm ý của bậc nhỏ tuổi hơn, cũng chúc mừng bà đã trở về với tự do, không còn dây dưa trong bùn lầy nữa.
Nhưng Lương Phong cảm thấy lời này của anh ta là đang nói với mình.
Lúc đưa anh ta đến cửa, Nghiêm Sâm cúi đầu đứng ở bên cạnh Lương Phong, gọi cô là “Tiểu Phong.”
Nhưng Lương Phong không chịu đáp lại.
Cuối cùng Nghiêm Sâm cũng buông tha, chỉ nói với cô: “Chúc em đến Anh thuận buồm xuôi gió.”
Lương Phong nhỏ giọng nói cảm ơn.
Nghiêm Sâm cười rồi nói: “Tôi sẽ đến gặp em.”
Ánh mắt Lương Phong bỗng nhìn anh ta.
Nhưng anh đã nghiêng đầu đi ra ngoài rồi, anh ta không cần bất kỳ câu trả lời nào từ cô.
-
Lương Phong biết Nghiêm Sâm chưa bao giờ là người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng cô cũng không còn sức lực để yêu cầu anh ta từ bỏ nữa.
Tháng 5, khi cô hoàn toàn dọn ra khỏi nhà Thẩm Di Châu, Lương Phong đã lập tức báo danh lớp tiếng Anh.
Bên chỗ Hoàng Thu Ý thì cô dứt khoát không nói ra, cô không sợ cô ấy sẽ nói cho Thẩm Di Châu biết.
Đúng như cô nghĩ, Thẩm Di Châu cũng chưa từng hỏi qua một lần nào.
Bởi vì anh chán ghét điều đó, những thứ trước kia anh từng tặng cho cô cũng trở nên chẳng đáng giá một xu, nên càng không có lý do nào để anh đến cửa tìm cô.
Đầu tháng 7, Lương Phong thông qua kỳ thi ngoại ngữ.
Đầu năm nay cô sửa sang lại các tác phẩm mình đã thiết kế, sau đó lên trên mạng tìm kiếm những tin tức xin học bổng của trường học. Trong lúc vô tình, cô còn được thêm vào một nhóm du học, sau đó cô cũng có hỏi mấy vấn đề ở trong đó.
Ngày hôm sau, có người trong nhóm hỏi cô: Này, năm nay cô muốn sang học sao?
Hình đại diện là người mà cô chẳng xa lạ gì, chính là Triệu Khinh Hoà.
Triệu Khinh Hoà nói chủ của nhóm này là bạn trai cũ của cô ấy, cho nên trước kia cô ấy cũng thường hay giải đáp thắc mắc của mọi người trong nhóm. Nhưng sau này cô và bạn trai chia tay nên cũng không hay vào nữa, nhưng bởi vì nơi này dù sao cũng sẽ có người có nhu cầu thuê phòng, nên có lúc cô ấy cũng sẽ vào trong này tìm người đến thuê phòng cùng cô ấy.
“Cô còn… cần người thuê nhà sao?” Lương Phong nghĩ một lát rồi hỏi.
Triệu Khinh Hoà nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên rồi, nhà ở London rất đắt, tôi không mua nổi. Một mình tôi cho thuê một căn biệt thự nhỏ, tôi ở một phòng, còn lại thì cho thuê.”
“Sao cô không dùng ký túc xá sinh viên, sẽ bớt đi rất nhiều thời gian phiền phức về việc thuê phòng mà?”
“Ký túc xá sinh viên vừa đắt vừa nhỏ, hơn nữa tôi thích ồn ào, cho nên tôi cũng hay trốn trong nhóm này nhìn người ta nói chuyện, sau đó chọn người cùng tần số cùng tôi thuê!”
Lương Phong không nhịn được mà cong môi vì hành động của cô ấy.
Trong lòng cũng dâng lên nỗi chua xót, nhưng không đợi cô suy nghĩ tiếp thì Triệu Khinh Hoà lại nhẹ nhàng nói: Ngày đó tôi đã gặp cô.
Lương Phong lập tức nhớ đến ngày mà cô ấy nói.
Nhưng cô vẫn hỏi lại: Ngày nào?
Triệu Khinh Hoà: Hình như là cuối tháng 5 đấy.
Lương Phong cố ý ngừng một lát, sau đó mới gửi tin nhắn: Tôi nhớ rồi, cô ở trên xe à? Lúc ấy tôi không nhìn rõ, không dám xác định người ngồi trên xe là cô.
Triệu Khinh Hoà: Là tôi, là tôi đó! Chúng ta thật sự rất có duyên nhỉ!
Lương Phong: Đúng thế, vậy người lái xe kia là bạn trai mới của cô à?
Tin nhắn được gửi đi, tim Lương Phong nặng nề đập lên.
Ánh mắt cô rơi xuống sàn nhà, cô cũng không cảm thấy ngại vì sự tìm tòi, nghiên cứu của mình.
Nhưng Triệu Khinh Hoà nhanh chóng trả lời: Tôi còn độc thân đó!
Lương Phong nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Lập tức không có cách nào diễn tả được tâm trạng của mình đang như thế nào. Chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, có một bàn tay nắm chặt trái tim cô.
Tim đập nhảy vào không trung mấy cái rồi mới hít sâu và thở ra.
Khi lần nữa lấy lại được bình tĩnh thì cô mới phát hiện Triệu Khinh Hoà gửi tin nhắn đến.
Triệu Khinh Hoà: Tôi giúp cô gửi tài liệu đấy, cô xem thử đi, đến lúc đó tới London thì cô đến xem thử phòng của tôi.
Lương Phong mím môi, trả lời được.
Mọi chuyện dường như đã đi theo hướng mà cô nghĩ đến.
Cô toàn thân lui khỏi người Thẩm Di Châu, cô đưa Lương Trân vượt khỏi bể khổ, cô cũng mang đến tương lai tươi sáng cho mình.
Nghiêm Sâm không nắm được đuôi của cô, cũng không còn từng bước ép sát cô nữa.
Từ nay về sau, cuộc sống im lặng, mỗi ngày đều bận rộn.
Nhưng đến nửa đêm, khi lên giường ngủ thì cô luôn cảm thấy lo lắng và không nỡ.
Giống như đi ở trong mảnh tuyết rộng bất tận, rõ ràng cô đã đi được rất xa rồi. Nhưng lúc quay đầu, cô lại không thấy được dấu chân của mình.
Đêm trước hôm sinh nhật, Lương Phong mơ một giấc mơ.
Mơ thấy cô đang ngồi trong một đầm ao màu xanh, đối diện chính là Thẩm Di Châu.
Chiều tối, trời mưa như thác đổ, hai người đều ướt đẫm.
Cô thẳng thắn nhìn anh, cô nói ra hết những kế hoạch và âm mưu của cô cùng Nghiêm Sâm.
Dưới sắc trời mờ tối, mưa lạnh như băng từ đầu ngón tay của anh nhỏ xuống, anh nhẹ nhàng cười lên, anh nói mình đã biết từ lâu rồi.
“Vậy anh… Vì sao anh còn dẫn em đến nơi này?”
Thẩm Di Châu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Anh yêu em.”
Sức mạnh không thua kém bất kỳ cơn ác mộng nào, Lương Phong tỉnh dậy từ trong giấc mơ ướt nhẹp.
Cô cũng nhận ra nước mắt được gió hong khô trên mặt của mình.
Những suy nghĩ trong mơ bỗng chốc xông lên trong lòng cô, cô không nhịn được mà vùi mặt vào trong chăn.
Đầu vai kìm nén không được run lên, cho dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng không dám đối mặt với những vận may và tình huống vẫn còn tồn tại trong lòng.
Buồn cười đến mức ngay cả chính cô cũng không dám đối mặt.
Cuối cùng, cô dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, Lương Phong lại nhắm mắt lại lần nữa.
Sau đó cô nghe thấy điện thoại “Tinh” lên một tiếng.
Trong phòng ngủ lúc nửa đêm, những giấc mơ cứ quanh quẩn với thực tế, nên cô cũng không cách nào để lập tức nhận ra được tiếng này là thật hay giả.
Lương Phong chỉ ngạc nhiên mở mắt ra, yên tĩnh rất lâu.
Cho đến khi ánh sáng kia tắt đi, phòng ngủ lại tối xuống lần nữa.
Lương Phong im lặng cầm lấy điện thoại ở mép giường.
Ánh đèn chói mắt bỗng chốc phủ kín gò má cô, đôi mắt của cô bỗng nhiên co rút lại, cũng vào thời khắc này, cô bắt đầu nghi ngờ có phải mình vẫn còn ở trong mơ hay không.
Nếu không, sao trên tin nhắn lại viết:
Cô Lương, cô có một vé máy bay bay từ Thành phố Yến đến sân bay Haneda ở Nhật Bản vào ngày 12 tháng 7.
Cũng không phải vì chuyện không được gặp mặt ông chủ Lý nên mới đến.
Vòng tròn này lớn bao nhiêu, ai tới ai đi hỏi chút là biết rõ.
Trước giờ ông chủ Thẩm luôn mang theo cô Lương bên cạnh, nhưng bây giờ đã chẳng còn thấy nữa. Chuyện khi đó anh chạy lên sân khấu đỡ người đẹp vẫn chưa ai quên, nhưng chỉ giây sau, bóng dáng người đẹp đã biến mất chẳng còn thấy đâu nữa.
Còn tưởng rằng lần này ông chủ Thẩm sẽ phải trả giá lớn rồi, thì ra cũng chỉ giống như vô số chuyện trước kia, cũng chỉ là một chuyện không đáng nhắc đến.
Lần này không cần Lương Phong nói cho anh ta thì chắc chắn Nghiêm Sâm cũng biết rằng hai người thật sự không thể nào.
Chiều tối, khi Lương Trân vẫn đang ở phòng bếp làm cơm tối thì nghe tiếng chuông cửa, sau đó bà lau hai cánh tay ướt vào tạp dề làm bếp rồi chạy chậm ra mở cửa.
“Ôi, là Tiểu Sâm à. Mau vào nhà đi.”
Nghiêm Sâm nhìn Lương Trân và cười: “Dì Lương.”
“Không cần thay giày, cứ vào luôn là được.” Lương Trân rất vui vẻ bởI vì cũng lâu rồi bà chưa gặp Nghiêm Sâm.
Nghiêm Sâm cũng không câu nệ, anh ta quay người đóng cửa, mắt lướt nhìn vào trong phòng.
Lương Trân liền biết anh ta tìm ai: “Tiểu Phong đang học trong phòng đấy.”
Ánh mắt Nghiêm Sâm nhìn cánh cửa phòng đóng kín, anh ta hỏi Lương Trân: “Cô ấy học cái gì thế?”
Lương Trân mím môi: “Hay là con đi hỏi con bé đi.”
Nghiêm Sâm nhìn Lương Trân rồi cười: “Được, thế con đi gặp cô ấy một chút.”
Lương Trân gật đầu: “Thế dì đi nấu cơm trước đây, tối con ở lại ăn cơm chung luôn nhé.”
“Vâng.”
Lương Trân nói xong thì xoay người đi vào bếp. Nghiêm Sâm nhìn cửa phòng ngủ một lúc, sau đó giơ tay lên, gõ cửa.
“Cửa không khóa.” Trong phòng ngủ lập tức vang lên tiếng nói của Lương Phong.
Khóe môi Nghiêm Sâm cong lên, anh ta tựa người vào khung cửa rồi giơ tay lên mở cửa.
Đã lâu rồi anh ta không liên lạc với Lương Phong và cũng không gặp Lương Phong.
Vào cuối tháng 5, Lương Phong cũng không thể giúp anh móc nối gặp người được nữa. Thật ra khi đó Nghiêm Sâm cũng muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện Lương Phong dọn về ở chung với Lương Trân.
Vốn dĩ anh ta muốn hỏi cô sao cuối cùng lại bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, trong lòng anh xông lên một loại cảm xúc kỳ lạ, ấm áp.
Chuyện kia cũng bị bản thân anh ta quên mất, nhưng dù sao thì bây giờ anh ta cũng không phải người nghèo khổ vất vả năm nào, chỉ muốn vội vàng leo lên đỉnh nữa. Vì thế anh ta bắt đầu thử kiên nhẫn chờ đợi.
Đến tận khi không nghe được tin tức gì về người bên cạnh Thẩm Di Châu nữa.
Đến khi anh ta chắc chắn cô không còn gặp Thẩm Di Châu nữa, cũng chắc chắn anh không đến tìm cô nữa.
Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm Lương Phong rồi cười.
Anh ta nhìn thấy gương mặt mộc trắng nõn của cô, mái tóc đen tuỳ ý buộc sau gáy, trên người cô mặc một chiếc váy đen bằng vải bông. Bỏ đi sự phù phiếm, trở lại làm một Tiểu Phong mà anh ta vô cùng quen thuộc.
Lương Phong nhẹ nhàng đóng quyển sách lại, cô bình tĩnh nhìn Nghiêm Sâm đang đứng ở cửa.
Nụ cười của Nghiêm Sâm dần sâu hơn, anh ta trở tay đóng cửa rôf đi đến bên cạnh Lương Phong.
Cúi đầu, lật xem quyển sách trên bàn của cô.
Lông mày anh ta nhíu lại, giọng nói có chút ngạc nhiên: “Em muốn ra nước ngoài à?”
Lương Phong không để ý đến anh ta, cô muốn đi xuống khỏi ghế, nhưng lại bị cánh tay của Nghiêm Sâm chống ở hai bên bàn.
Cánh tay chống ở hai bên người Lương Phong, anh ta cúi đầu nhìn cô.
Khi đến gần cô, anh ta ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô, trộn lẫn chút mùi thơm bột giặt, có loại mùi thơm trắng tinh khiết.
Bỗng nổi lên mấy phần phản nghịch muốn được hôn cô, sau đó cảm nhận được cô đang muốn đánh mình.
Anh ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, nhấn vào trong lòng mình.
Lương Phong không chống lại được sức lực của anh ta nên cô nắm lấy cổ tay của anh ta rồi cắn mạnh.
Vì thế Nghiêm Sâm càng dùng sức nhiều hơn, cho đến khi Lương Phong tự động buông anh ta ra trước.
“Anh điên rồi!”
Nghiêm Sâm nhìn vết cắn trên cổ tay mình, thậm chí còn không ra máu, sau đó tiếng cười của anh ta phát ra không ngừng. Anh ta bỏ tay Lương Phong ra rồi ngồi xuống mép giường của cô.
Lương Phong trợn mắt với anh ta, ngực phập phồng lên xuống. Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều biết rõ đức hạnh của anh ta là như thế nào, cô càng tức giận thì anh ta càng hứng thú.
Cuối cùng cô chỉ có thể tự nén lửa giận của mình, đưa lưng về phía bàn rồi ngồi xuống.
--- Xem anh ta như không tồn tại.
Nhưng sao Nghiêm Sâm có thể bỏ qua cho cô chứ.
Anh ta lại đi đến bên cạnh Lương Phong, dựa vào bàn rồi vòng tay khoá cô lại. Giờ phút này anh ta lại làm như người vô tội, khẽ xoa tay cô rồi hỏi: “Có đau không?”
Lương Phong im lặng hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh biết tôi và Thẩm Di Châu đã không còn mối quan hệ gì nữa rồi.”
Nghiêm Sâm làm ra dáng vẻ cà lơ phất phơ mà gật đầu.
Lương Phong kiềm chế cảm xúc của mình lại: “Chuyện lần trước tôi không giúp được, không phải vì tôi không muốn giúp.”
Anh ta cười: “Tôi cũng chẳng trách em.”
“Kết cục thế này là tốt nhất rồi, anh ấy không biết chuyện của anh, cũng sẽ không ra tay với anh.”
Khoé môi Nghiêm Sâm cong lên, anh ta cúi đầu tìm ánh mắt của Lương Phong: “Tôi cũng hài lòng với kết cục này.”
“Vậy anh còn đến tìm tôi làm gì?” Giọng nói của Lương Phong bỗng nhiên lạnh xuống, cô rút tay mình ra.
Nghiêm Sâm cũng không tức giận, lại đi lật xem sách của cô.
“Em muốn đi đâu học?”
“Hình như không liên quan gì đến anh.”
“Có đủ tiền hay không?” Anh ta cợt nhả hỏi.
Ánh mắt Lương Phong nhìn sang, cô có chút không tin được.
Nghiêm Sâm thu lại nụ cười trên mặt, im lặng nhìn sang cô.
Vẻ mặt anh ta có chút nghiêm túc, khiến Lương Phong cảm thấy hoảng sợ.
Vì thế cô bật thốt lên: “Nhờ phúc của anh, tôi cũng đã lấy được rất nhiều tiền rồi.”
Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên phát hiện tim đau đớn vô cùng.
Lương Phong không nhìn nữa, ánh mắt rơi xuống sàn nhà bằng gỗ.
Trong phòng ngủ yên tĩnh một lát, sau đó Nghiêm Sâm nhanh nhẹn nói: “Thật ra em cũng không cần phải đề phòng tôi như thế.”
Biết được bản thân mình mà chọc tức anh ta thì cũng không hay ho gì, nên Lương Phong ngẩng đầu nhìn anh ta một lát, giọng cũng mềm hẳn đi.
“Vậy thì anh cũng đừng táy máy tay chân với tôi.”
Nghiêm Sâm thấy thái độ của cô bỗng chuyển biến tốt nên cũng nghe lời, anh ta nhún vai rồi cười nói: “Em nói, tôi nghe em.”
Anh ta lại ngồi về mép giường của Lương Phong lần nữa, hai tay chống sau lưng, yên lặng nhìn Lương Phong.
Hồi lâu sau, ánh mắt mới ra hiệu cô nhìn lên bàn sách.
“Em muốn đi đâu?”
Lương Phong ngừng một chút, cô cũng biết chuyện này không thể nào giấu diếm được anh ta.
“Tôi tính đi đến Anh học.”
“Thiết kế thời trang à?”
“Ừ.”
Nghiêm Sâm đưa tay sờ môi mình, im lặng bật cười.
Anh ta đưa mắt nhìn thì thấy Lương Phong vẫn đang yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn. Khiến anh ta nhớ đến trước kia khi hai người ở trong phòng trọ, có lúc anh ta tỉnh lại khỏi cơn say rượu thì sẽ nhìn thấy cô từ bên cạnh bàn quay đầu lại và mỉm cười với anh ta.
Nhưng bây giờ cô đã không còn cười với anh ta nữa.
Cô được anh ta đích thân đưa đi, hôm nay cô cũng muốn bay đến nơi cao hơn.
Suy nghĩ này khiến anh ta muốn nổi điên.
Nhưng Nghiêm Sâm vẫn nhịn lại, anh ta yên lặng một lát, thấp giọng hỏi: “Em và Thẩm Di Châu, còn có thể không?”
Lương Phong lập tức run sợ: “Vừa nãy tôi đã nói…”
“Tôi muốn nghe em nói thêm một lần nữa.” Ánh mắt Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm Lương Phong.
Anh ta giống như muốn một lời cam kết, chứ không phải một câu trả lời đơn giản.
Yên lặng một khoảng thời gian rất dài, Lương Phong lên tiếng nói: “Không thể nào.”
-
Đến trưa, Nghiêm Sâm ở lại đây ăn cơm trưa. Lúc anh ta đi còn cố ý gửi bao lì xì cho Lương Trân, nói đây là chút tâm ý của bậc nhỏ tuổi hơn, cũng chúc mừng bà đã trở về với tự do, không còn dây dưa trong bùn lầy nữa.
Nhưng Lương Phong cảm thấy lời này của anh ta là đang nói với mình.
Lúc đưa anh ta đến cửa, Nghiêm Sâm cúi đầu đứng ở bên cạnh Lương Phong, gọi cô là “Tiểu Phong.”
Nhưng Lương Phong không chịu đáp lại.
Cuối cùng Nghiêm Sâm cũng buông tha, chỉ nói với cô: “Chúc em đến Anh thuận buồm xuôi gió.”
Lương Phong nhỏ giọng nói cảm ơn.
Nghiêm Sâm cười rồi nói: “Tôi sẽ đến gặp em.”
Ánh mắt Lương Phong bỗng nhìn anh ta.
Nhưng anh đã nghiêng đầu đi ra ngoài rồi, anh ta không cần bất kỳ câu trả lời nào từ cô.
-
Lương Phong biết Nghiêm Sâm chưa bao giờ là người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng cô cũng không còn sức lực để yêu cầu anh ta từ bỏ nữa.
Tháng 5, khi cô hoàn toàn dọn ra khỏi nhà Thẩm Di Châu, Lương Phong đã lập tức báo danh lớp tiếng Anh.
Bên chỗ Hoàng Thu Ý thì cô dứt khoát không nói ra, cô không sợ cô ấy sẽ nói cho Thẩm Di Châu biết.
Đúng như cô nghĩ, Thẩm Di Châu cũng chưa từng hỏi qua một lần nào.
Bởi vì anh chán ghét điều đó, những thứ trước kia anh từng tặng cho cô cũng trở nên chẳng đáng giá một xu, nên càng không có lý do nào để anh đến cửa tìm cô.
Đầu tháng 7, Lương Phong thông qua kỳ thi ngoại ngữ.
Đầu năm nay cô sửa sang lại các tác phẩm mình đã thiết kế, sau đó lên trên mạng tìm kiếm những tin tức xin học bổng của trường học. Trong lúc vô tình, cô còn được thêm vào một nhóm du học, sau đó cô cũng có hỏi mấy vấn đề ở trong đó.
Ngày hôm sau, có người trong nhóm hỏi cô: Này, năm nay cô muốn sang học sao?
Hình đại diện là người mà cô chẳng xa lạ gì, chính là Triệu Khinh Hoà.
Triệu Khinh Hoà nói chủ của nhóm này là bạn trai cũ của cô ấy, cho nên trước kia cô ấy cũng thường hay giải đáp thắc mắc của mọi người trong nhóm. Nhưng sau này cô và bạn trai chia tay nên cũng không hay vào nữa, nhưng bởi vì nơi này dù sao cũng sẽ có người có nhu cầu thuê phòng, nên có lúc cô ấy cũng sẽ vào trong này tìm người đến thuê phòng cùng cô ấy.
“Cô còn… cần người thuê nhà sao?” Lương Phong nghĩ một lát rồi hỏi.
Triệu Khinh Hoà nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên rồi, nhà ở London rất đắt, tôi không mua nổi. Một mình tôi cho thuê một căn biệt thự nhỏ, tôi ở một phòng, còn lại thì cho thuê.”
“Sao cô không dùng ký túc xá sinh viên, sẽ bớt đi rất nhiều thời gian phiền phức về việc thuê phòng mà?”
“Ký túc xá sinh viên vừa đắt vừa nhỏ, hơn nữa tôi thích ồn ào, cho nên tôi cũng hay trốn trong nhóm này nhìn người ta nói chuyện, sau đó chọn người cùng tần số cùng tôi thuê!”
Lương Phong không nhịn được mà cong môi vì hành động của cô ấy.
Trong lòng cũng dâng lên nỗi chua xót, nhưng không đợi cô suy nghĩ tiếp thì Triệu Khinh Hoà lại nhẹ nhàng nói: Ngày đó tôi đã gặp cô.
Lương Phong lập tức nhớ đến ngày mà cô ấy nói.
Nhưng cô vẫn hỏi lại: Ngày nào?
Triệu Khinh Hoà: Hình như là cuối tháng 5 đấy.
Lương Phong cố ý ngừng một lát, sau đó mới gửi tin nhắn: Tôi nhớ rồi, cô ở trên xe à? Lúc ấy tôi không nhìn rõ, không dám xác định người ngồi trên xe là cô.
Triệu Khinh Hoà: Là tôi, là tôi đó! Chúng ta thật sự rất có duyên nhỉ!
Lương Phong: Đúng thế, vậy người lái xe kia là bạn trai mới của cô à?
Tin nhắn được gửi đi, tim Lương Phong nặng nề đập lên.
Ánh mắt cô rơi xuống sàn nhà, cô cũng không cảm thấy ngại vì sự tìm tòi, nghiên cứu của mình.
Nhưng Triệu Khinh Hoà nhanh chóng trả lời: Tôi còn độc thân đó!
Lương Phong nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Lập tức không có cách nào diễn tả được tâm trạng của mình đang như thế nào. Chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, có một bàn tay nắm chặt trái tim cô.
Tim đập nhảy vào không trung mấy cái rồi mới hít sâu và thở ra.
Khi lần nữa lấy lại được bình tĩnh thì cô mới phát hiện Triệu Khinh Hoà gửi tin nhắn đến.
Triệu Khinh Hoà: Tôi giúp cô gửi tài liệu đấy, cô xem thử đi, đến lúc đó tới London thì cô đến xem thử phòng của tôi.
Lương Phong mím môi, trả lời được.
Mọi chuyện dường như đã đi theo hướng mà cô nghĩ đến.
Cô toàn thân lui khỏi người Thẩm Di Châu, cô đưa Lương Trân vượt khỏi bể khổ, cô cũng mang đến tương lai tươi sáng cho mình.
Nghiêm Sâm không nắm được đuôi của cô, cũng không còn từng bước ép sát cô nữa.
Từ nay về sau, cuộc sống im lặng, mỗi ngày đều bận rộn.
Nhưng đến nửa đêm, khi lên giường ngủ thì cô luôn cảm thấy lo lắng và không nỡ.
Giống như đi ở trong mảnh tuyết rộng bất tận, rõ ràng cô đã đi được rất xa rồi. Nhưng lúc quay đầu, cô lại không thấy được dấu chân của mình.
Đêm trước hôm sinh nhật, Lương Phong mơ một giấc mơ.
Mơ thấy cô đang ngồi trong một đầm ao màu xanh, đối diện chính là Thẩm Di Châu.
Chiều tối, trời mưa như thác đổ, hai người đều ướt đẫm.
Cô thẳng thắn nhìn anh, cô nói ra hết những kế hoạch và âm mưu của cô cùng Nghiêm Sâm.
Dưới sắc trời mờ tối, mưa lạnh như băng từ đầu ngón tay của anh nhỏ xuống, anh nhẹ nhàng cười lên, anh nói mình đã biết từ lâu rồi.
“Vậy anh… Vì sao anh còn dẫn em đến nơi này?”
Thẩm Di Châu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Anh yêu em.”
Sức mạnh không thua kém bất kỳ cơn ác mộng nào, Lương Phong tỉnh dậy từ trong giấc mơ ướt nhẹp.
Cô cũng nhận ra nước mắt được gió hong khô trên mặt của mình.
Những suy nghĩ trong mơ bỗng chốc xông lên trong lòng cô, cô không nhịn được mà vùi mặt vào trong chăn.
Đầu vai kìm nén không được run lên, cho dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng không dám đối mặt với những vận may và tình huống vẫn còn tồn tại trong lòng.
Buồn cười đến mức ngay cả chính cô cũng không dám đối mặt.
Cuối cùng, cô dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, Lương Phong lại nhắm mắt lại lần nữa.
Sau đó cô nghe thấy điện thoại “Tinh” lên một tiếng.
Trong phòng ngủ lúc nửa đêm, những giấc mơ cứ quanh quẩn với thực tế, nên cô cũng không cách nào để lập tức nhận ra được tiếng này là thật hay giả.
Lương Phong chỉ ngạc nhiên mở mắt ra, yên tĩnh rất lâu.
Cho đến khi ánh sáng kia tắt đi, phòng ngủ lại tối xuống lần nữa.
Lương Phong im lặng cầm lấy điện thoại ở mép giường.
Ánh đèn chói mắt bỗng chốc phủ kín gò má cô, đôi mắt của cô bỗng nhiên co rút lại, cũng vào thời khắc này, cô bắt đầu nghi ngờ có phải mình vẫn còn ở trong mơ hay không.
Nếu không, sao trên tin nhắn lại viết:
Cô Lương, cô có một vé máy bay bay từ Thành phố Yến đến sân bay Haneda ở Nhật Bản vào ngày 12 tháng 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.