Chương 68: Số mệnh
Xuân Dữ Diên
09/09/2024
Thẩm Di Châu im lặng rất lâu, một lúc sau anh cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Muốn nói mấy “Lời tỏ tình” mà lúc trước anh có thể dễ dàng nói ra để khiến không khí đừng quá nghiêm túc. Nhưng vào giờ phút này, ngôn ngữ đã trở nên quá nghèo túng và nông cạn.
Cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Lương Phong.”
Đôi mắt của cô nhẹ nhàng cong thành ánh trăng mềm mại, cô hỏi anh: “Thích không?”
Thẩm Di Châu không muốn trả lời cô bằng lời nói, anh chỉ đưa tay ra rồi kéo cô vào lòng.
Trước khi qua 12 giờ, Lương Phong đốt cho anh một cây nến.
“Ba mươi bốn cây thì nhiều quá, bánh ngọt cũng nhỏ quá, không cắm đủ.”
Thẩm Di Châu cười thành tiếng: “Nếu em không cắm đủ thì sao không mua lớn một chút?”
Lương Phong liếc mắt nhìn anh rồi chế nhạo nói: “Khi ông chủ Thẩm một trăm tuổi, em nhất định sẽ mua cho anh một chiếc bánh kem lớn.”
Thẩm Di Châu: “Thế phiền em rồi.”
“Không cần khách sáo.”
Lương Phong cắm nến vào xong thì hỏi mượn bật lửa của Thẩm Di Châu.
Thẩm Di Châu nằm trên ghế sô pha, hai tay của anh dang ra rồi nói cô tự sờ.
Lương Phong đưa tay từ bên ngoài sờ vào khe hở: “Anh không mang hả?”
Thẩm Di Châu không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm cô.
Lương Phong có chút chần chờ, sau đó cô chợt nhớ đến hình như đã rất lâu rồi cô chưa thấy anh hút thuốc lá. Ánh mắt cô lại rơi xuống sắc mặt không rõ ràng của anh, câu trả lời cũng lập tức sáng tỏ.
Giọng nói của cô hơi ngập ngừng: “Em nghĩ là… anh chỉ là hút ít thuốc đi thôi…”
Thẩm Di Châu hừ lạnh: “Anh rất muốn biết, bây giờ tất cả sự chú ý của em cuối cùng đặt hết trên người ai thế.”
Lương Phong đuối lý, nên cô chỉ hỏi: “Thế anh… anh bỏ từ khi nào thế?”
Thẩm Di Châu hỏi ngược lại cô: “Thế anh bắt đầu bỏ từ lúc nào?”
Môi Lương Phong khẽ mím lại, cô nhớ lại lần trước, hình như là từ lúc ở London.
Sau đó anh lừa cô về đến thành phố Yến, chuyện của Nghiêm Sâm cũng nhanh chóng bị bại lộ, hai người thẳng thắn cũng tốt hơn. Hình như bắt đầu từ lúc đó, cô chưa từng thấy anh hút thuốc nữa.
Lương Phong dò xét trả lời: “Là lúc em trở lại sao?”
Thẩm Di Châu không mặn không nhạt đáp lại một tiếng, giống như vẫn còn một chút “Oán giận” với cô.
Cô đưa mắt im lặng nhìn chằm chằm Thẩm Di Châu, khóe miệng từ từ cong lên.
Rồi sau đó cô nhẹ giọng nói: “Anh muốn có con.”
Lương Phong nhớ đến rất lâu trước kia Thẩm Di Châu đã từng nói với cô rằng anh muốn cô sinh cho anh một đứa con.
Khi đó cô rất sợ, anh cũng nhanh chóng không nhắc đến nữa.
Bây giờ nghĩ lại thì cô chỉ cảm thấy có lẽ anh thích có một đứa nhỏ.
“Anh là bởi vì muốn có con cho nên mới cai thuốc.” Lương Phong đưa ra kết luận.
Thẩm Di Châu nhìn cô, sau đó anh bình tĩnh nói: “Em nghĩ anh thực dụng quá rồi đấy.”
Anh nói xong thì đứng dậy đi đến tủ sách bên kia phòng làm việc, sau đó anh kéo ngăn tủ dưới cùng ra rồi lấy ra một chiếc bật lửa từ bên trong.
Rồi anh đi về lại cạnh Lương Phong và đốt nến.
Sau đó hỏi cô: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Lương Phong không hiểu ý của anh.
Thẩm Di Châu lại hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Răng và môi lập tức khép chặt lại với nhau, tiếng ồn bên tai dường như đang kéo dài thêm nữa.
Lương Phong không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Di Châu, cô nhìn thấy anh khẽ cười thành tiếng.
“Thế sau này anh muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Thẩm Di Châu nói xong thì nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó anh cũng mở mắt ra thổi tắt nến.
Lương Phong lên tiếng hỏi anh ước gì, Thẩm Di Châu cười:
“Nói ra thì không linh đâu bà Thẩm.”
Lương Phong chỉ cảm thấy tò mò không thể hiểu được, lời anh mới vừa nói ra giống như anh căn bản không hề có chút lưu luyến hồng trần nào.
Suy nghĩ này khiến cô khó chịu, khiến khóe mắt cô từ từ đỏ lên.
Cô lên tiếng hỏi anh: “Anh có đi kiểm tra sức khỏe hàng năm không?”
Thẩm Di Châu sửng sốt, sau đó anh bật cười thành tiếng đến mức cả người cũng run lên.
Lương Phong có chút lúng túng, cũng có chút “Tức giận”, cô quan tâm đến cơ thể anh nhưng anh lại cười to thành tiếng như thế.
Cô quay mặt đi chỗ khác mà không chịu để ý đến anh nữa.
Thẩm Di Châu tiến đến gần cô rồi ôm người vào lòng. Hơi thở phả vào bên tai cô:
“Cơ thể anh rất tốt, bà Thẩm biết mà.”
Tối nay Thẩm Di Châu cực kỳ mê nói hai chữ “Bà Thẩm”.
Từ này nói ra bởi miệng của anh, khiến Lương Phong luôn có loại ảo giác như đi trên mây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Rồi sau đó hai người trong phòng làm việc và chia nhau ăn hết phần bánh ngọt nhỏ kia.
Lúc xuống tầng thì đã là 1 giờ sáng.
Một ngày cuối năm này, hai người ở bên cạnh nhau.
Thang máy xuống đến tầng một, Thẩm Di Châu bảo cô ngồi chờ trong phòng khách, còn anh đi lái xe đến đây.
Lương Phong kéo anh lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên lẫn vui vẻ nhìn ra ngoài rồi nói: “Có phải tuyết rơi rồi không?”
Thẩm Di Châu dừng chân lại rồi đưa mắt nhìn ra ngoài.
Trong đêm khuya đen nhánh, thế giới yên tĩnh giống như vết mực lắng đọng.
Ánh đèn đường màu vàng nhạt tràn ngập khắp mọi nơi trên con đường vắng, dưới ánh đèn mờ ảo có một thứ màu trắng đang rơi xuống.
“Tuyết rơi rồi.” Thẩm Di Châu nói.
Ánh mắt Lương Phong có chút vui vẻ mà nhìn anh.
Thẩm Di Châu im lặng một chút rồi nói: “Có lạnh không?”
Lương Phong nhanh nhẹn trả lời: “Không có.”
Ngày cuối cùng trong năm này, hai người không lái xe về nhà.
Từ lúc rạng sáng, tuyết đã bắt đầu rơi xuống nhiều hơn, Thẩm Di Châu nắm lấy tay của Lương Phong đặt vào trong túi áo lớn của mình.
Đường phố cũng chìm vào giấc ngủ say, mọi tiếng vang đều bị chôn xuống đất.
Hai người họ chậm rãi đi trên vỉa hè, giống như đi trong một thế giới chỉ thuộc về hai người họ.
Chóp mũi Lương Phong bị lạnh đến mức đỏ ửng lên, nhưng khóe miệng cô khó mà kiềm chế được nụ cười.
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn sang, sau đó anh cười rồi hỏi cô: “Vui vậy sao?”
Lương Phong gật đầu một cái rồi nhìn anh.
“Cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc.”
“Đi bộ dưới tuyết sao?” Anh hỏi.
Nụ cười của Lương Phong càng trở nên sâu hơn.
Trong đêm khuya, vẻ mặt của anh hòa vào trong ánh sáng nên càng dịu dàng hơn. Tay của cô được anh nắm, cho nên nhiệt độ cũng rất dễ chịu.
Gò má cô nhẹ nhàng dán sát vào áo khoác của anh, cảm nhận được hơi lạnh nhưng không thấy rét từ trên người anh.
“Là bởi vì cùng với anh.” Lương Phong nói.
Không biết có phải vì đêm đông này quá mềm mại hay không mà cô chỉ cảm thấy một sự ấm áp không thể kiểm soát được bên trong hơi thở của mình.
Vì thế giọng nói của cô cũng trở nên chậm chạp hơn, trở nên nhẹ nhàng hơn và có thể nói chuyện về một vài đề tài nặng nề mà trước đây có lẽ đều ít nhắc đến.
“Khi em còn ở London có nghĩ đến anh.” Lương Phong dựa vào Thẩm Di Châu, ánh mắt nhìn về phía chân trời vô tận.
Giọng nói của Thẩm Di Châu rất khẽ, anh hỏi cô: “Khi nào?”
Lương Phong suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: “Vẫn luôn luôn nghĩ đến.”
“Nghĩ cái gì?” Anh đào sâu vào vấn đề.
Lương Phong khẽ cười, đổi lại là lúc bình thường thì có lẽ cô không chắc sẽ nói được những lời này với anh. Nhưng trong đêm đông dịu dàng thế này, còn có Thẩm Di Châu cùng cô đi trên con đường này, trong lòng cũng lập tức hóa thành nước xuân khiến cô cảm thấy giờ phút này cô chẳng còn sợ điều gì nữa.
“Mỗi phút mỗi giây đều muốn.” Cô thẳng thắn nói ra.
Sau đó cô cũng nghe thấy tiếng cười khẽ của Thẩm Di Châu.
“Còn anh thì sao?” Lương Phong hỏi.
Thẩm Di Châu cười khẽ: “Không phải khi đó anh đã trả lời cho em nghe rồi sao.”
Lương Phong yên tĩnh một lát rồi mới hỏi: “Nếu như khi đó không phải Khinh Hòa giúp anh phát hiện ra bộ âu phục kia, thì anh có đến tìm em không?”
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn sang, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Lương Phong nói:
“Em không nên hỏi mấy vấn đề này.”
Lương Phong ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Di Châu: “Vấn đề kiểu giả thiết này, không cần thiết phải hỏi.”
Nếu như anh không phát hiện ra bộ âu phục kia thì Lương Phong cảm thấy có lẽ bây giờ hai người họ đã thật sự không thể ở bên nhau được nữa.
Còn cần thiết phải hỏi sao? Mong đợi anh nói cho dù không phát hiện ra bộ âu phục đó thì anh cũng sẽ đến tìm cô sao?
Nhưng khi đó rõ ràng anh và cô đã rất lâu không liên lạc với nhau nữa rồi.
Cuộc điện thoại cuối cùng anh gọi cho cô kia là để nói cho cô biết ngôi nhà ở London đó thuộc về cô, rõ ràng đó là lời tạm biệt sau cùng.
Nhưng nếu bây giờ hai người đã có kết thúc tốt nhất rồi thì quả thật không cần thiết phải quấn mãi lấy vấn đề này không buông, bởi vì căn bản không hề xảy ra cái gọi là nếu như.
Lương Phong im lặng siết chặt lấy tay anh, sau đó cô lại nghe thấy Thẩm Di Châu khẽ cười một tiếng:
“Thật ra thì anh có thể trả lời.”
Lương Phong dùng một tay khác nhanh chóng che miệng anh lại: “Không phiền đến ngài, ông chủ Thẩm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lang thang trên đường suốt cả một tiếng đồng hồ.
Nhưng cả hai người đều không hề cảm thấy mệt mỏi.
Lúc về đến nhà thì mới phát hiện trên vai của hai người là một lớp tuyết mỏng.
Sau đó họ đứng trước cửa và phủi tuyết xuống rồi cùng nhau vào nhà.
Tay và chân Lương Phong đã lạnh như băng, sau đó Thẩm Di Châu lập tức bảo cô đi ngâm nước nóng.
Lương Phong nhìn thời gian: “Nếu tắm lần nữa thì sợ là trời sáng mất rồi.”
Ánh mắt Thẩm Di Châu quấn chặt lấy người cô, Lương Phong lập tức hiểu ý, sau đó cô cười kháng nghị:
“Em mệt, tối nay muốn đi ngủ sớm một chút!”
Cô vừa nói vừa chạy chậm về phòng ngủ.
Sau khi hai người rửa mặt xong thì đã sắp đến 3 giờ rồi.
Ý thức của Lương Phong đã có chút mơ màng, mí mắt của cô híp lại rồi leo lên giường.
Cô nghe thấy tiếng anh tắt đèn đi, sau đó gò má của cô dán sát đến gần lồng ngực ấm áp của anh.
Trên người anh có mùi sữa tắm sạch sẽ thơm tho, Lương Phong không nhịn được mà khẽ ngửi. Mí mắt nặng nề khép lại, suy nghĩ cũng từ từ trở nên không rõ.
Phát hiện nụ hôn mềm mại của anh rơi xuống sau cổ cô.
Giữa ranh giới nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh của anh:
“Sẽ.”
Một câu nói không đầu không đuôi, giống như đang trả lời một vấn đề nào đó của cô.
Lương Phong không còn sức để mở miệng được nữa, Thẩm Di Châu cũng để mặc cho cô ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có ánh trăng mỏng manh chiếu xuống mặt đất.
Nhớ tới khi đó đi đến London tìm cô, thật ra thì anh cũng không phải nắm chắc một trăm phần trăm.
Mà so với tưởng tượng của anh thì Lương Phong đã càng tiến xa hơn rồi, cô có bạn mới, cũng có cuộc sống mới.
Suy nghĩ từ từ mất tinh thần, sau đó anh nhận được tin Thẩm Khác bị bệnh nặng.
Anh trở về, cũng đã cố gắng rồi.
Nhưng cuối cùng Thẩm Khác vẫn qua đời.
Một khoảng thời gian rất dài, Thẩm Di Châu cảm thấy một loại cảm giác bất lực vô cùng nặng nề.
Anh không có cách nào để giữ Lương Phong lại, cũng không có cách nào giữ ba của mình lại.
Vì thế ý chí tiêu tan, suy nghĩ mơ màng.
Anh nghĩ gọi cho cô một cuộc điện thoại cuối cùng rồi đưa căn nhà ở London cho cô.
Anh định cắt đứt hoàn toàn với cô.
Cho đến khi Triệu Khinh Hòa xuất hiện.
Cho đến khi bộ âu phục kia xuất hiện.
Nếu như không có bộ âu phục kia thì sẽ thế nào?
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Lương Phong đã ngủ rất say.
Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô rất lâu.
Thật ra anh còn một việc chưa nói với cô.
Ngày đó sau khi anh gọi điện thoại xong thì vốn dĩ đã tính chặn luôn số điện thoại của cô. Nhưng ngón tay anh cứ giơ lên rồi hạ xuống, cuối cùng cũng chỉ xóa tên của cô ở trong danh bạ để chuỗi số điện thoại của cô trở thành dãy số không có tên, nhưng anh đã sớm thuộc nằm lòng dãy số này rồi.
Anh đã phạm quá nhiều “Sai lầm” trên người cô.
Đưa cô đến Karuizawa, đuổi theo cô đến London.
Mỗi một lần, anh đều cảnh báo bản thân mình đừng phạm phải “Sai lầm” buồn cười này nữa.
Nhưng điều cuối cùng chính là.
Anh vẫn không nỡ chặn dãy số này, anh đã mắc phải “Sai lầm” lần thứ ba.
Nếu Triệu Khinh Hòa thật sự không phát hiện ra bộ âu phục kia thì sẽ như thế nào đây?
Bắt đầu từ mùa thu năm ấy, bắt đầu từ khi cô đến bên cạnh anh.
Hai người họ đi một vòng tròn rồi lại vấp ngã.
Chia chia hợp hợp, hợp hợp chia chia.
Trong câu chuyện của hai người có hàng triệu khả năng có thể xảy ra, cũng có hàng triệu kết thúc khác nhau.
Nhưng không có một khoảnh khắc nào khác khiến anh tin tưởng điều đó hơn vào lúc này.
Anh tin rằng cho dù anh và cô có lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì cái kết trong câu chuyện này.
--- Anh nhất định sẽ đi tìm cô.
--- Hết truyện---
Muốn nói mấy “Lời tỏ tình” mà lúc trước anh có thể dễ dàng nói ra để khiến không khí đừng quá nghiêm túc. Nhưng vào giờ phút này, ngôn ngữ đã trở nên quá nghèo túng và nông cạn.
Cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Lương Phong.”
Đôi mắt của cô nhẹ nhàng cong thành ánh trăng mềm mại, cô hỏi anh: “Thích không?”
Thẩm Di Châu không muốn trả lời cô bằng lời nói, anh chỉ đưa tay ra rồi kéo cô vào lòng.
Trước khi qua 12 giờ, Lương Phong đốt cho anh một cây nến.
“Ba mươi bốn cây thì nhiều quá, bánh ngọt cũng nhỏ quá, không cắm đủ.”
Thẩm Di Châu cười thành tiếng: “Nếu em không cắm đủ thì sao không mua lớn một chút?”
Lương Phong liếc mắt nhìn anh rồi chế nhạo nói: “Khi ông chủ Thẩm một trăm tuổi, em nhất định sẽ mua cho anh một chiếc bánh kem lớn.”
Thẩm Di Châu: “Thế phiền em rồi.”
“Không cần khách sáo.”
Lương Phong cắm nến vào xong thì hỏi mượn bật lửa của Thẩm Di Châu.
Thẩm Di Châu nằm trên ghế sô pha, hai tay của anh dang ra rồi nói cô tự sờ.
Lương Phong đưa tay từ bên ngoài sờ vào khe hở: “Anh không mang hả?”
Thẩm Di Châu không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm cô.
Lương Phong có chút chần chờ, sau đó cô chợt nhớ đến hình như đã rất lâu rồi cô chưa thấy anh hút thuốc lá. Ánh mắt cô lại rơi xuống sắc mặt không rõ ràng của anh, câu trả lời cũng lập tức sáng tỏ.
Giọng nói của cô hơi ngập ngừng: “Em nghĩ là… anh chỉ là hút ít thuốc đi thôi…”
Thẩm Di Châu hừ lạnh: “Anh rất muốn biết, bây giờ tất cả sự chú ý của em cuối cùng đặt hết trên người ai thế.”
Lương Phong đuối lý, nên cô chỉ hỏi: “Thế anh… anh bỏ từ khi nào thế?”
Thẩm Di Châu hỏi ngược lại cô: “Thế anh bắt đầu bỏ từ lúc nào?”
Môi Lương Phong khẽ mím lại, cô nhớ lại lần trước, hình như là từ lúc ở London.
Sau đó anh lừa cô về đến thành phố Yến, chuyện của Nghiêm Sâm cũng nhanh chóng bị bại lộ, hai người thẳng thắn cũng tốt hơn. Hình như bắt đầu từ lúc đó, cô chưa từng thấy anh hút thuốc nữa.
Lương Phong dò xét trả lời: “Là lúc em trở lại sao?”
Thẩm Di Châu không mặn không nhạt đáp lại một tiếng, giống như vẫn còn một chút “Oán giận” với cô.
Cô đưa mắt im lặng nhìn chằm chằm Thẩm Di Châu, khóe miệng từ từ cong lên.
Rồi sau đó cô nhẹ giọng nói: “Anh muốn có con.”
Lương Phong nhớ đến rất lâu trước kia Thẩm Di Châu đã từng nói với cô rằng anh muốn cô sinh cho anh một đứa con.
Khi đó cô rất sợ, anh cũng nhanh chóng không nhắc đến nữa.
Bây giờ nghĩ lại thì cô chỉ cảm thấy có lẽ anh thích có một đứa nhỏ.
“Anh là bởi vì muốn có con cho nên mới cai thuốc.” Lương Phong đưa ra kết luận.
Thẩm Di Châu nhìn cô, sau đó anh bình tĩnh nói: “Em nghĩ anh thực dụng quá rồi đấy.”
Anh nói xong thì đứng dậy đi đến tủ sách bên kia phòng làm việc, sau đó anh kéo ngăn tủ dưới cùng ra rồi lấy ra một chiếc bật lửa từ bên trong.
Rồi anh đi về lại cạnh Lương Phong và đốt nến.
Sau đó hỏi cô: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Lương Phong không hiểu ý của anh.
Thẩm Di Châu lại hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Răng và môi lập tức khép chặt lại với nhau, tiếng ồn bên tai dường như đang kéo dài thêm nữa.
Lương Phong không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Di Châu, cô nhìn thấy anh khẽ cười thành tiếng.
“Thế sau này anh muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Thẩm Di Châu nói xong thì nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó anh cũng mở mắt ra thổi tắt nến.
Lương Phong lên tiếng hỏi anh ước gì, Thẩm Di Châu cười:
“Nói ra thì không linh đâu bà Thẩm.”
Lương Phong chỉ cảm thấy tò mò không thể hiểu được, lời anh mới vừa nói ra giống như anh căn bản không hề có chút lưu luyến hồng trần nào.
Suy nghĩ này khiến cô khó chịu, khiến khóe mắt cô từ từ đỏ lên.
Cô lên tiếng hỏi anh: “Anh có đi kiểm tra sức khỏe hàng năm không?”
Thẩm Di Châu sửng sốt, sau đó anh bật cười thành tiếng đến mức cả người cũng run lên.
Lương Phong có chút lúng túng, cũng có chút “Tức giận”, cô quan tâm đến cơ thể anh nhưng anh lại cười to thành tiếng như thế.
Cô quay mặt đi chỗ khác mà không chịu để ý đến anh nữa.
Thẩm Di Châu tiến đến gần cô rồi ôm người vào lòng. Hơi thở phả vào bên tai cô:
“Cơ thể anh rất tốt, bà Thẩm biết mà.”
Tối nay Thẩm Di Châu cực kỳ mê nói hai chữ “Bà Thẩm”.
Từ này nói ra bởi miệng của anh, khiến Lương Phong luôn có loại ảo giác như đi trên mây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Rồi sau đó hai người trong phòng làm việc và chia nhau ăn hết phần bánh ngọt nhỏ kia.
Lúc xuống tầng thì đã là 1 giờ sáng.
Một ngày cuối năm này, hai người ở bên cạnh nhau.
Thang máy xuống đến tầng một, Thẩm Di Châu bảo cô ngồi chờ trong phòng khách, còn anh đi lái xe đến đây.
Lương Phong kéo anh lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên lẫn vui vẻ nhìn ra ngoài rồi nói: “Có phải tuyết rơi rồi không?”
Thẩm Di Châu dừng chân lại rồi đưa mắt nhìn ra ngoài.
Trong đêm khuya đen nhánh, thế giới yên tĩnh giống như vết mực lắng đọng.
Ánh đèn đường màu vàng nhạt tràn ngập khắp mọi nơi trên con đường vắng, dưới ánh đèn mờ ảo có một thứ màu trắng đang rơi xuống.
“Tuyết rơi rồi.” Thẩm Di Châu nói.
Ánh mắt Lương Phong có chút vui vẻ mà nhìn anh.
Thẩm Di Châu im lặng một chút rồi nói: “Có lạnh không?”
Lương Phong nhanh nhẹn trả lời: “Không có.”
Ngày cuối cùng trong năm này, hai người không lái xe về nhà.
Từ lúc rạng sáng, tuyết đã bắt đầu rơi xuống nhiều hơn, Thẩm Di Châu nắm lấy tay của Lương Phong đặt vào trong túi áo lớn của mình.
Đường phố cũng chìm vào giấc ngủ say, mọi tiếng vang đều bị chôn xuống đất.
Hai người họ chậm rãi đi trên vỉa hè, giống như đi trong một thế giới chỉ thuộc về hai người họ.
Chóp mũi Lương Phong bị lạnh đến mức đỏ ửng lên, nhưng khóe miệng cô khó mà kiềm chế được nụ cười.
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn sang, sau đó anh cười rồi hỏi cô: “Vui vậy sao?”
Lương Phong gật đầu một cái rồi nhìn anh.
“Cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc.”
“Đi bộ dưới tuyết sao?” Anh hỏi.
Nụ cười của Lương Phong càng trở nên sâu hơn.
Trong đêm khuya, vẻ mặt của anh hòa vào trong ánh sáng nên càng dịu dàng hơn. Tay của cô được anh nắm, cho nên nhiệt độ cũng rất dễ chịu.
Gò má cô nhẹ nhàng dán sát vào áo khoác của anh, cảm nhận được hơi lạnh nhưng không thấy rét từ trên người anh.
“Là bởi vì cùng với anh.” Lương Phong nói.
Không biết có phải vì đêm đông này quá mềm mại hay không mà cô chỉ cảm thấy một sự ấm áp không thể kiểm soát được bên trong hơi thở của mình.
Vì thế giọng nói của cô cũng trở nên chậm chạp hơn, trở nên nhẹ nhàng hơn và có thể nói chuyện về một vài đề tài nặng nề mà trước đây có lẽ đều ít nhắc đến.
“Khi em còn ở London có nghĩ đến anh.” Lương Phong dựa vào Thẩm Di Châu, ánh mắt nhìn về phía chân trời vô tận.
Giọng nói của Thẩm Di Châu rất khẽ, anh hỏi cô: “Khi nào?”
Lương Phong suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: “Vẫn luôn luôn nghĩ đến.”
“Nghĩ cái gì?” Anh đào sâu vào vấn đề.
Lương Phong khẽ cười, đổi lại là lúc bình thường thì có lẽ cô không chắc sẽ nói được những lời này với anh. Nhưng trong đêm đông dịu dàng thế này, còn có Thẩm Di Châu cùng cô đi trên con đường này, trong lòng cũng lập tức hóa thành nước xuân khiến cô cảm thấy giờ phút này cô chẳng còn sợ điều gì nữa.
“Mỗi phút mỗi giây đều muốn.” Cô thẳng thắn nói ra.
Sau đó cô cũng nghe thấy tiếng cười khẽ của Thẩm Di Châu.
“Còn anh thì sao?” Lương Phong hỏi.
Thẩm Di Châu cười khẽ: “Không phải khi đó anh đã trả lời cho em nghe rồi sao.”
Lương Phong yên tĩnh một lát rồi mới hỏi: “Nếu như khi đó không phải Khinh Hòa giúp anh phát hiện ra bộ âu phục kia, thì anh có đến tìm em không?”
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn sang, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Lương Phong nói:
“Em không nên hỏi mấy vấn đề này.”
Lương Phong ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Di Châu: “Vấn đề kiểu giả thiết này, không cần thiết phải hỏi.”
Nếu như anh không phát hiện ra bộ âu phục kia thì Lương Phong cảm thấy có lẽ bây giờ hai người họ đã thật sự không thể ở bên nhau được nữa.
Còn cần thiết phải hỏi sao? Mong đợi anh nói cho dù không phát hiện ra bộ âu phục đó thì anh cũng sẽ đến tìm cô sao?
Nhưng khi đó rõ ràng anh và cô đã rất lâu không liên lạc với nhau nữa rồi.
Cuộc điện thoại cuối cùng anh gọi cho cô kia là để nói cho cô biết ngôi nhà ở London đó thuộc về cô, rõ ràng đó là lời tạm biệt sau cùng.
Nhưng nếu bây giờ hai người đã có kết thúc tốt nhất rồi thì quả thật không cần thiết phải quấn mãi lấy vấn đề này không buông, bởi vì căn bản không hề xảy ra cái gọi là nếu như.
Lương Phong im lặng siết chặt lấy tay anh, sau đó cô lại nghe thấy Thẩm Di Châu khẽ cười một tiếng:
“Thật ra thì anh có thể trả lời.”
Lương Phong dùng một tay khác nhanh chóng che miệng anh lại: “Không phiền đến ngài, ông chủ Thẩm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lang thang trên đường suốt cả một tiếng đồng hồ.
Nhưng cả hai người đều không hề cảm thấy mệt mỏi.
Lúc về đến nhà thì mới phát hiện trên vai của hai người là một lớp tuyết mỏng.
Sau đó họ đứng trước cửa và phủi tuyết xuống rồi cùng nhau vào nhà.
Tay và chân Lương Phong đã lạnh như băng, sau đó Thẩm Di Châu lập tức bảo cô đi ngâm nước nóng.
Lương Phong nhìn thời gian: “Nếu tắm lần nữa thì sợ là trời sáng mất rồi.”
Ánh mắt Thẩm Di Châu quấn chặt lấy người cô, Lương Phong lập tức hiểu ý, sau đó cô cười kháng nghị:
“Em mệt, tối nay muốn đi ngủ sớm một chút!”
Cô vừa nói vừa chạy chậm về phòng ngủ.
Sau khi hai người rửa mặt xong thì đã sắp đến 3 giờ rồi.
Ý thức của Lương Phong đã có chút mơ màng, mí mắt của cô híp lại rồi leo lên giường.
Cô nghe thấy tiếng anh tắt đèn đi, sau đó gò má của cô dán sát đến gần lồng ngực ấm áp của anh.
Trên người anh có mùi sữa tắm sạch sẽ thơm tho, Lương Phong không nhịn được mà khẽ ngửi. Mí mắt nặng nề khép lại, suy nghĩ cũng từ từ trở nên không rõ.
Phát hiện nụ hôn mềm mại của anh rơi xuống sau cổ cô.
Giữa ranh giới nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh của anh:
“Sẽ.”
Một câu nói không đầu không đuôi, giống như đang trả lời một vấn đề nào đó của cô.
Lương Phong không còn sức để mở miệng được nữa, Thẩm Di Châu cũng để mặc cho cô ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có ánh trăng mỏng manh chiếu xuống mặt đất.
Nhớ tới khi đó đi đến London tìm cô, thật ra thì anh cũng không phải nắm chắc một trăm phần trăm.
Mà so với tưởng tượng của anh thì Lương Phong đã càng tiến xa hơn rồi, cô có bạn mới, cũng có cuộc sống mới.
Suy nghĩ từ từ mất tinh thần, sau đó anh nhận được tin Thẩm Khác bị bệnh nặng.
Anh trở về, cũng đã cố gắng rồi.
Nhưng cuối cùng Thẩm Khác vẫn qua đời.
Một khoảng thời gian rất dài, Thẩm Di Châu cảm thấy một loại cảm giác bất lực vô cùng nặng nề.
Anh không có cách nào để giữ Lương Phong lại, cũng không có cách nào giữ ba của mình lại.
Vì thế ý chí tiêu tan, suy nghĩ mơ màng.
Anh nghĩ gọi cho cô một cuộc điện thoại cuối cùng rồi đưa căn nhà ở London cho cô.
Anh định cắt đứt hoàn toàn với cô.
Cho đến khi Triệu Khinh Hòa xuất hiện.
Cho đến khi bộ âu phục kia xuất hiện.
Nếu như không có bộ âu phục kia thì sẽ thế nào?
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Lương Phong đã ngủ rất say.
Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô rất lâu.
Thật ra anh còn một việc chưa nói với cô.
Ngày đó sau khi anh gọi điện thoại xong thì vốn dĩ đã tính chặn luôn số điện thoại của cô. Nhưng ngón tay anh cứ giơ lên rồi hạ xuống, cuối cùng cũng chỉ xóa tên của cô ở trong danh bạ để chuỗi số điện thoại của cô trở thành dãy số không có tên, nhưng anh đã sớm thuộc nằm lòng dãy số này rồi.
Anh đã phạm quá nhiều “Sai lầm” trên người cô.
Đưa cô đến Karuizawa, đuổi theo cô đến London.
Mỗi một lần, anh đều cảnh báo bản thân mình đừng phạm phải “Sai lầm” buồn cười này nữa.
Nhưng điều cuối cùng chính là.
Anh vẫn không nỡ chặn dãy số này, anh đã mắc phải “Sai lầm” lần thứ ba.
Nếu Triệu Khinh Hòa thật sự không phát hiện ra bộ âu phục kia thì sẽ như thế nào đây?
Bắt đầu từ mùa thu năm ấy, bắt đầu từ khi cô đến bên cạnh anh.
Hai người họ đi một vòng tròn rồi lại vấp ngã.
Chia chia hợp hợp, hợp hợp chia chia.
Trong câu chuyện của hai người có hàng triệu khả năng có thể xảy ra, cũng có hàng triệu kết thúc khác nhau.
Nhưng không có một khoảnh khắc nào khác khiến anh tin tưởng điều đó hơn vào lúc này.
Anh tin rằng cho dù anh và cô có lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì cái kết trong câu chuyện này.
--- Anh nhất định sẽ đi tìm cô.
--- Hết truyện---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.