Chương 2: Tai họa
Vương Tiểu Á
05/08/2021
Thủy triều đã dâng cao,ánh lửa đỏ xa xa phía chân trời đã dần tắt hẳn,một màu đen tĩnh mịch bao trùm khắp bầu trời.Alia chán nản rảo bước về nhà,lê cái dép xền xệt đi khắp mặt đường.Cô ngước nhìn lên trời:
-Sao chổi!!!-Alia hét lên kinh ngạc.
-Làm gì mà thất kinh thế,chỉ là sao chổi thôi,bộ cậu cấp 3 rồi vẫn chưa thấy sao chổi bao giờ à?-Giọng nói trầm trầm có chút khinh thường phát ra đằng sau lưng,Alia quay phắt lại,cái mặt tỏ rõ thái độ đang cà khịa kia là gì?
-Hở....Bộ bố mày hét lên thì làm sao.Chưa làm gì đã đến gây sự hả?-Cô chuẩn bị giơ nắm đấm lên,Kave gạt phắt nó ra,nhìn nó,thở dài một cái rồi đi về.Cái bản mặt đăm chiêu vừa nãy trong thoáng chốc đã khiến cô giật mình,đó là biểu cảm mà cô chưa từng thấy bao giờ trên mặt cậu,chuyện gì đã khiến Kave bày ra cái vẻ mặt đó,ALia phồng mồm như con Hamster rồi chạy về nhà.
Mấy ngày nữa là trăng tròn ,nhà Mao là nơi bán nhiều loại bánh đặc sản nước ngoài nên đông đúc lắm,nổi tiếng nhất là món bánh dẻo tự làm.Trong khi đơn đặt hàng thì dày đặc thành một cộp mà hai con người đang làm việc kia vẫn còn bô bô cái mồm lên để cãi nhau,thực chất là chỉ có 1 đứa chửi,một đứa nghe:
-Hả,tên kia,có trả lời không thì bảo,mấy ngày hôm nay ngươi không thèm mở mồm với ta 1 lần là sao!!!??-Alia thì cứ chửi,còn Kave thì cứ nghe,nhìn vào thì đúng là một câu chuyện dở khóc dở cười,Lenny đến giúp nhào bột cùng cũng không yên được với hai đứa thần kinh có vấn đề này.Có vẻ do không cạy mồm được đứa bạn,Alia không thèm làm nữa,cô gào khản cổ thì thi thoảng lại bị Mao ra sút vào chân cho mấy cái.Từ cái buổi chiều hôm đó,thằng dở hơi này đã không thèm nói chuyện với cô rồi,huống hồ lên lớp cũng không bày ra mấy trò phá phách nữa.Thẳng thằng nghĩ lại,Alia cảm thấy mình có chút bị sỉ nhục.nó rơm rớm nước mắt,nhưng lại vội vội vàng vàng quyệt đi.Đã thế chỉ lè lưỡi một cái,không một câu chào rồi chạy thẳng về nhà.Mẹ nó từng kể là Alia rất dễ khóc,kiểu chửi bới vài câu nó đã khóc rồi,nhưng chắc cũng chả được bao lâu,mẹ nó chỉ cười:"Giòn cười tươi khóc thôi mà."
Alia nhận thấy rằng dạo này nó rất hay ốm,nguyên hôm trước nó đã ho đến không thở nổi,nhưng sợ mẹ lo nó chỉ đành chạy ra hiệu thuốc mua ít kháng sinh rồi uống cho qua.Đến cả tụi bạn thì cô cũng không hó hé nửa lời,nhiều phần là vì chúng nó phiền.Nhưng có vẻ lần này bị nặng quá rồi.Đang lúc đi về,bỗng nhiên Alia thấy họng mình đau rát,cô ho đến ra cả máu,ngồi thụp ở dưới đường,cô bấm loạn máy lên gọi cho Lenny.
-Bồ có việc gì đấy?-Lenny hỏi qua loa trong lúc làm việc.
-Bồ..đ..khụ..chỗ..qu..ận.....giúp....t..ôi...với....Khặc!-Alia cố hết sức để nói ngắn gọn nhất có thể,giờ phổi nó như đang quặn lại,đau thắt lên từng cơn,nguyên việc thở thôi cũng đã quá khó khăn với nó.Lenny không biết làm sao, luống cuống phi ra ngoài cửa,vớ lấy cái xe đạp của Kave rồi phóng đi nhưng nỗi khổ này ai thấu đây,Kave túm áo nó,mặt đen sì:
-Bà lấy xe tôi làm gì,định đem đi cắm hả?Xuống!!-Cô đã quá mất kiên nhẫn bèn gào lên:
-Ông khùng à!Alia sắp chết ngoài đường kia kìa mà ông còn ngồi đấy mà lo tôi đem xe đi cắm,có bị dở người không thế!-Kave nghe thấy mặt mày lại càng sa sầm:
-Hở?Bà xuống đây ngồi,tôi chở ra chỗ của con nhỏ đó.
-Nhưng...
-Ngậm mồm lại!-Cậu nói với cái mặt đang xám ngoét kia thì ai nhìn cũng đủ thấy sợ,Mao nghe loáng thoáng qua cũng chỉ biết gọi với theo:
-Đưa nó qua đây nhá,chị tôi làm bác sĩ vừa từ thành phố về đang ngủ trên gác á!-Lenny chỉ biết mặt méo mặt cười gật gật rồi mất hút sau cái vẫy tay không mấy là thành ý.
Chiếc xe đạp lao vùn vụt trên con đường dốc trồng đầy dừa dọc theo bờ biển,giờ đang là buổi trưa nên đường khá là thoáng nhưng cũng không xua đi được phần nào cái nóng của mùa hè,gió tạt vào mặt chả khác gì gió nồm Nam,vừa nóng lại vừa ngột ngạt,nhìn ra mặt biển như nhìn thấy một vùng trời nước sôi đang bốc hơi lên giữa cái thời tiết oi ả.Lenny chỉ biết khóc thầm rằng tại sao mà Alia lại xảy ra chuyện vào cái thời điểm oái oăm này,ông Trời dúng là không biết thương người.
Thoáng một cái mà hai đứa chúng nó đã thấy một con nhóc cấp 3 tóc xanh đang ngồi co ro bên vệ đường,chiếc mũ đan bằng tre được nó kéo xụp xuống che đi nửa khuôn mặt,còn nghe tiếng tí tách đâu đó như nước rơi.Lenny ngó qua ngó lại vẻ lo lắng:
-Này Alia,bồ có sao không?Này......này!
Kave táp xe vào bên vệ đường rồi đi ra ngồi xổm trước mặt nó,vẫy vẫy tay,thấy nó không trả lời,cậu vén mũ lên:
-Sao vậy,nói tôi nghe xem có chuyện gì?-Alia đầu óc choáng váng ,đưa cái tay đang che miệng lại ra trước mặt cậu:
-Máu!
-Sao chổi!!!-Alia hét lên kinh ngạc.
-Làm gì mà thất kinh thế,chỉ là sao chổi thôi,bộ cậu cấp 3 rồi vẫn chưa thấy sao chổi bao giờ à?-Giọng nói trầm trầm có chút khinh thường phát ra đằng sau lưng,Alia quay phắt lại,cái mặt tỏ rõ thái độ đang cà khịa kia là gì?
-Hở....Bộ bố mày hét lên thì làm sao.Chưa làm gì đã đến gây sự hả?-Cô chuẩn bị giơ nắm đấm lên,Kave gạt phắt nó ra,nhìn nó,thở dài một cái rồi đi về.Cái bản mặt đăm chiêu vừa nãy trong thoáng chốc đã khiến cô giật mình,đó là biểu cảm mà cô chưa từng thấy bao giờ trên mặt cậu,chuyện gì đã khiến Kave bày ra cái vẻ mặt đó,ALia phồng mồm như con Hamster rồi chạy về nhà.
Mấy ngày nữa là trăng tròn ,nhà Mao là nơi bán nhiều loại bánh đặc sản nước ngoài nên đông đúc lắm,nổi tiếng nhất là món bánh dẻo tự làm.Trong khi đơn đặt hàng thì dày đặc thành một cộp mà hai con người đang làm việc kia vẫn còn bô bô cái mồm lên để cãi nhau,thực chất là chỉ có 1 đứa chửi,một đứa nghe:
-Hả,tên kia,có trả lời không thì bảo,mấy ngày hôm nay ngươi không thèm mở mồm với ta 1 lần là sao!!!??-Alia thì cứ chửi,còn Kave thì cứ nghe,nhìn vào thì đúng là một câu chuyện dở khóc dở cười,Lenny đến giúp nhào bột cùng cũng không yên được với hai đứa thần kinh có vấn đề này.Có vẻ do không cạy mồm được đứa bạn,Alia không thèm làm nữa,cô gào khản cổ thì thi thoảng lại bị Mao ra sút vào chân cho mấy cái.Từ cái buổi chiều hôm đó,thằng dở hơi này đã không thèm nói chuyện với cô rồi,huống hồ lên lớp cũng không bày ra mấy trò phá phách nữa.Thẳng thằng nghĩ lại,Alia cảm thấy mình có chút bị sỉ nhục.nó rơm rớm nước mắt,nhưng lại vội vội vàng vàng quyệt đi.Đã thế chỉ lè lưỡi một cái,không một câu chào rồi chạy thẳng về nhà.Mẹ nó từng kể là Alia rất dễ khóc,kiểu chửi bới vài câu nó đã khóc rồi,nhưng chắc cũng chả được bao lâu,mẹ nó chỉ cười:"Giòn cười tươi khóc thôi mà."
Alia nhận thấy rằng dạo này nó rất hay ốm,nguyên hôm trước nó đã ho đến không thở nổi,nhưng sợ mẹ lo nó chỉ đành chạy ra hiệu thuốc mua ít kháng sinh rồi uống cho qua.Đến cả tụi bạn thì cô cũng không hó hé nửa lời,nhiều phần là vì chúng nó phiền.Nhưng có vẻ lần này bị nặng quá rồi.Đang lúc đi về,bỗng nhiên Alia thấy họng mình đau rát,cô ho đến ra cả máu,ngồi thụp ở dưới đường,cô bấm loạn máy lên gọi cho Lenny.
-Bồ có việc gì đấy?-Lenny hỏi qua loa trong lúc làm việc.
-Bồ..đ..khụ..chỗ..qu..ận.....giúp....t..ôi...với....Khặc!-Alia cố hết sức để nói ngắn gọn nhất có thể,giờ phổi nó như đang quặn lại,đau thắt lên từng cơn,nguyên việc thở thôi cũng đã quá khó khăn với nó.Lenny không biết làm sao, luống cuống phi ra ngoài cửa,vớ lấy cái xe đạp của Kave rồi phóng đi nhưng nỗi khổ này ai thấu đây,Kave túm áo nó,mặt đen sì:
-Bà lấy xe tôi làm gì,định đem đi cắm hả?Xuống!!-Cô đã quá mất kiên nhẫn bèn gào lên:
-Ông khùng à!Alia sắp chết ngoài đường kia kìa mà ông còn ngồi đấy mà lo tôi đem xe đi cắm,có bị dở người không thế!-Kave nghe thấy mặt mày lại càng sa sầm:
-Hở?Bà xuống đây ngồi,tôi chở ra chỗ của con nhỏ đó.
-Nhưng...
-Ngậm mồm lại!-Cậu nói với cái mặt đang xám ngoét kia thì ai nhìn cũng đủ thấy sợ,Mao nghe loáng thoáng qua cũng chỉ biết gọi với theo:
-Đưa nó qua đây nhá,chị tôi làm bác sĩ vừa từ thành phố về đang ngủ trên gác á!-Lenny chỉ biết mặt méo mặt cười gật gật rồi mất hút sau cái vẫy tay không mấy là thành ý.
Chiếc xe đạp lao vùn vụt trên con đường dốc trồng đầy dừa dọc theo bờ biển,giờ đang là buổi trưa nên đường khá là thoáng nhưng cũng không xua đi được phần nào cái nóng của mùa hè,gió tạt vào mặt chả khác gì gió nồm Nam,vừa nóng lại vừa ngột ngạt,nhìn ra mặt biển như nhìn thấy một vùng trời nước sôi đang bốc hơi lên giữa cái thời tiết oi ả.Lenny chỉ biết khóc thầm rằng tại sao mà Alia lại xảy ra chuyện vào cái thời điểm oái oăm này,ông Trời dúng là không biết thương người.
Thoáng một cái mà hai đứa chúng nó đã thấy một con nhóc cấp 3 tóc xanh đang ngồi co ro bên vệ đường,chiếc mũ đan bằng tre được nó kéo xụp xuống che đi nửa khuôn mặt,còn nghe tiếng tí tách đâu đó như nước rơi.Lenny ngó qua ngó lại vẻ lo lắng:
-Này Alia,bồ có sao không?Này......này!
Kave táp xe vào bên vệ đường rồi đi ra ngồi xổm trước mặt nó,vẫy vẫy tay,thấy nó không trả lời,cậu vén mũ lên:
-Sao vậy,nói tôi nghe xem có chuyện gì?-Alia đầu óc choáng váng ,đưa cái tay đang che miệng lại ra trước mặt cậu:
-Máu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.