Chương 6: Tâm loạn
Hải Nguyệt Mộng Đình
17/06/2023
Mọi người dần tản bớt, Ngũ tỷ vội vã đi về phía tôi bảo: "May quá, tỷ tưởng đâu lạc mất muội rồi!"
"Tỷ đi đâu nảy giờ vậy, làm muội lo muốn chết!" Tôi kéo tay tỷ ấy hỏi
"Giờ đã không sao rồi, à đúng rồi...lúc nảy tỷ thấy hai nam nhân kia kéo một gã đang khóc lóc thảm thiết, rồi nghe bọn họ nói có một anh hùng trừ gian dẹp loạn. Lẽ nào...là muội?" Ngũ tỷ dò hỏi
Tôi hí hửng ra vẻ đắc chí lắm: "Không phải Tiểu gia muội thì còn ai vào đây nữa!" Tôi vừa nói vừa vỗ ngực tự hào
Ngũ tỷ cóc đầu tôi một cái rõ đau, tôi thét lớn: "Uiiii...sao tỷ đánh muội?"
"Muội lén lút ra ngoài chơi...mà còn muốn tạo uy danh nữa ư? Nhỡ đâu Đại Sư huynh gọi người bắt trộm đến thì muội chết chắc!" Ngũ tỷ đáp.
Tôi xoa xoa cái trán rồi bảo: "Huynh ấy sẽ không nhận ra chúng ta đâu. Muội đã cải trang kĩ vậy mà..."
Ngũ tỷ bất lực cười khổ: "Muội nghĩ Đại Sư huynh dễ bị lừa vậy sao? Huynh ấy sống chung với muội 17 năm nay, lẽ nào muội mà huynh ấy cũng không nhận ra?"
"Cũng đúng a..." Tôi gật đầu đồng tình
Cũng may là không bảo tôi đi gặp nếu không...tôi vừa nghĩ đến cảnh mỗi ngày phải chép hàng nghìn trang sách, hái đủ mấy trăm loại thảo mộc theo yêu cầu của sư phụ, lộn ngược đọc sách mấy canh giờ. Nghĩ đến đó bất giác mồ hôi lạnh tôi tứa ra thác, vội kéo tay Ngũ tỷ: "Hay chúng ta về đi Ngũ tỷ!".
"Được" Tỷ ấy đáp.
Tôi và tỷ ấy đi được một đoạn thì một cô nương xinh đẹp vội đi đến. Cô ấy nói: "Công tử...công tử xin dừng bước!"
Trước mặt tôi là một cô gái rất xinh đẹp, dáng người thước tha, mái tóc đen dài được vấn cẩn thận, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo. Y phục cô ấy đang mặc là loại tơ lụa thượng hạng nhất nhì thành Thượng Nghi này. "Đây chắc là một cô nương khuê các của một gia đình thế gia nào đấy!" Tôi nghĩ
Tôi lịch sự đáp: "Chào cô nương...có chuyện gì sao?"
Cô ấy từ tốn trả lời: "Ta đến cảm ơn công tử, khi nảy nếu không có công tử e là ta đã mất đi túi tiền rồi!"
Tôi cười cười: "À...cái đó...không có gì đâu, từ trước đến nay tôi không thể nào nhịn được cảnh cướp bóc, ức hiếp dân lành. Nếu là một người khác tôi cũng sẽ làm vậy, huống chi...là một cô nương xinh đẹp như cô!"
Cô ấy nhoẽn miệng cười, trời ơi đến tôi còn bị mê hoặc huống chi là bất cứ nam nhân nào khi gặp cô ấy. Thấy tôi đờ đẫng cô ấy vừa gọi vừa quơ quơ tay trước mặt tôi: "Công tử...công tử?"
Tôi ấp úng hỏi: "À...à...cho hỏi quý danh của cô nương là?"
Cô ấy cười nói: "Ta họ Lục tên Yến...cha ta là thương nhân ở Biện Thành Quốc, mấy ngày trước ta theo cha đến đây để bàn chuyện làm ăn, sẵn thăm quan nơi đây luôn. Nghe nói Thượng Nghi là một vùng đất trù phú, nhiều thảo dược, cây thuốc quý hiếm nên ta cũng muốn đến xem thử! Còn công tử...quý danh là gì?"
"Ta là người ở đất Thượng Nghi này, ta họ Triệu cô cứ gọi ta Triệu công tử là được...còn đây là biểu huynh của ta, huynh ấy họ Từ". Tôi vừa nói vừa giới thiệu Ngũ tỷ cho Lục tiểu thư biết.
"Chào Từ công tử...à hôm nay đã gặp xem như có duyên. Ta có thể mời nhị vị công tử vào Tịch Dịch Lâu dùng cơm xem như ta cảm ơn Triệu công tử cứu giúp không?" cô ấy đề nghị.
Nghe đến đồ ăn thì lí trí tôi bị đánh gục đâu không hay tôi nhanh miệng đáp: "Được thôi!"
Ngũ tỷ ngăn lại: "À...Lục tiểu thư hôm nay e là có chút không tiện...hẹn cô dịp khác vậy!"
Cô ấy thắc mắc: "Vì sao vậy? Hai người bận à?"
Ngũ tỷ vừa đáp vừa kéo tay áo tôi: "Hôm nay cũng đã muộn, vã lại chúng tôi có hẹn với Lão nhân gia ở nhà để bàn bạc một số việc ấy mà!"
Tôi nghe tỷ ấy nhấn mạnh chữ "Lão nhân gia" chợt bừng tỉnh. Đành thất vọng nói: "Ta đúng là hồ đồ...quên khuấy mất chuyện này! Vậy...hẹn cô nương dịp khác nhé! Lần sau ta mời..."
Lục tiểu thư kia bảo: "Ừm...Mai ta phải trở về rồi, vậy đành phải hẹn các huynh vào dịp khác thôi."
Tôi và Ngũ tỷ chỉ biết cười trừ, sau đó bọn tôi từ biệt nhau rồi đường ai nấy về...
Sáng hôm sau.... lúc tôi đang còn say giấc sư phụ đã đến phòng tôi ngồi. Vừa tỉnh dậy tôi một phen thót tim vì cứ nghĩ chuyện mình lén ra ngoài chơi bị lộ rồi. Nên giả vờ cười cười hỏi: "Sư phụ! Mới sáng ra người làm gì ở đây vậy, làm con hết hồn!"
Sư phụ liếc mắt nhìn tôi từ đầu đến chân rồi đáp: "Con làm chuyện gì có lỗi hay sao mà hết hồn?"
Tôi chột dạ không dám nhìn sư phụ đáp: "Nào...có...Tiểu Hiên ngoan thứ hai thì không ai nhận thứ nhất đâu ạ!"
Sư phụ cười đáp: "Ta cũng mong là vậy nhé!" Đột nhiên sư phụ đổi chủ đề "Tiểu Hiên à...năm nay con đã 17 tuổi rồi nhỉ?"
Tôi vừa lau mặt vừa đáp: "Đúng vậy ạ! Sư phụ...người đừng nói người quên con bao nhiêu tuổi rồi đấy nhé!"
"Sư phụ cũng đã già rồi!" Sư phụ đáp
Tôi chạy lại ngồi kế bên người ôm tay người rồi nói: "Ai bảo sư phụ già...Sư phụ vẫn còn trẻ mà con chả thấy nếp nhăn nào của người cả!"
Sư phụ xoa đầu tôi rồi nói: "Giờ con đã trưởng thành, sư phụ định cho con đi thực nghiệm trong 3 tháng, đương nhiên là con sẽ đi một mình mà không có các sư huynh sư tỷ theo đâu đấy!"
Tôi ngạc nhiên với quyết định này của người: "Tại sao vậy ạ? Ngày trước người có bao giờ cho con đi ra khỏi Y Sơn Quán đâu. Cả Thượng Nghi này con còn chẳng rõ huống chi bên ngoài gian hồ."
"Ta thấy mấy năm nay con rất tiến bộ mọi kiến thức đều nắm rõ ràng. Sao có thể để con ở đây mãi...Ta cũng biết con cũng muốn ra ngoài thăm thú khắp nơi. Chi bằng dùng cơ hội này mà tìm hiểu học hỏi đi! À đúng rồi...sức khỏe con từ nhỏ đã không tốt, không được cố gắng gượng ép bản thân. Có việc gì khó khăn cứ gửi thư về cho sư phụ. Còn nữa đây là tiền và ít lương khô mà sư phụ chuẩn bị cho con. Nếu không chịu nổi thì trở về biết không?" Người vừa đáp vừa đưa tay nãi về phía tôi.
( Sư phụ hiểu tôi như vậy, biết tôi muốn gì, những gì người dạy bảo tôi trong suốt mười mấy năm nay giờ đây chính là lúc để tôi sử dụng giúp người, giúp đời. Vậy mà trước giờ tôi luôn trách người hà khắc với mình hơn các huynh đệ khác. Thật ra người khổ tâm hơn ai hết.
Còn nhớ năm ấy, lúc ấy người chỉ là một tu sĩ đi khắp nơi chữa bệnh cứu người. Một lần tình cờ đi ngang bờ sông nghe tiếng trẻ con khóc, lúc ấy người tôi lạnh toát, người thấy tôi đáng thương nên mang tôi về nuôi dưỡng đến tận bây giờ
Gọi một tiếng "Sư phụ" cho phải đạo nhưng thật ra trong lòng tôi, luôn xem người như "Mẹ" của mình.)
Tôi ôm chầm sư phụ nức nở: "Sư phụ...đồ nhi bất hiếu không hiểu nổi lòng của người..."
Sư phụ vỗ nhẹ lưng tôi đáp: "Tiểu Hiên...ai rồi cũng phải sống cho riêng mình thôi, không ai có thể ở cạnh mình mãi mãi. Suy cho cùng con đường phía trước phải tự con bước đi thôi!"
"Nhưng...mà con không nở..." Tôi vừa nói vừa ngào
Sư phụ vuốt tóc tôi rồi nói: "Con đi trải nghiệm rồi về chứ có phải con đi xuất giá đâu!"
"Con không muốn xuất giá, con muốn ở với sư phụ tới già thôi!" Tôi nín khóc
Sư phụ chỉ vào trán tôi rồi bảo: "Đến lúc gặp "chân ái" cuộc đời mình rồi hãy tính tiếp nhé!"
Tôi phụng phịu: "Con chẳng tin thứ tình yêu gì đó đâu!"
Sư phụ cười lắc đầu bó tay với tôi. Với lý lẽ củ chuối của tôi người cũng chả buồn cãi lại.
Hôm ấy các sư huynh sư tỷ nấu rất nhiều món tôi thích, chúng tôi cùng ăn uống vui vẻ đến khi Sư phụ bắt chúng tôi về phòng mới thôi. Sáng hôm sau tôi từ biệt mọi người rồi lên đường, bắt đầu hành trình đánh dấu cột mốc 17 tuổi của mình.
Rời khỏi Y Sơn Quán, tôi đi một vòng thành Thượng Nghi, nơi đã gắn bó với tôi suốt mười mấy năm qua. Tôi đón nhận từng cơn gió nhẹ mang theo mùi hương của hoa cỏ hòa lẫn mùi hương của thảo mộc. Cảm nhận từng chút từng chút dư vị quê hương. Tạm biệt Thượng Nghi!
Mục tiêu mà tôi hướng đến chính là đất nước đang phát triển phồn thịnh nhất hiện nay, đúng...chính là Biện Thành Quốc. Nhưng để đến được đó thì còn rất xa, tôi đành vừa đi vừa tìm chỗ nghỉ chân. Sẵn tiện xem các vùng lân cận Thượng Nghi sống như thế nào.
Tôi đang nghỉ dưới một tán cây, ăn từng miếng bánh còn dở, thì đột nhiên nghe tiếng bước chân dồn dập. Tôi khom lưng, áp tai xuống đất nghe thử "Hình như có tiếng ngựa và những người này có cầm binh khí thì phải" Tôi nghĩ thầm
Bọn họ đang đi về hướng này, nhưng hướng này là Tĩnh Lạc Trấn mà! Không lẽ chúng định cướp sao? Không đúng, cướp bóc gì giữa ban ngày ban mặt thế? Vô số câu hỏi lượn lờ trong đầu tôi. Vì sự tò mò của mình tôi nấp sau gốc cây to lớn chờ bọn họ đi qua.
Khi đoàn quân đi qua, tôi phát hiện bọn chúng mặc y phục đen, trùm kín mặt. Thân thủ nhanh nhẹn, là những người có võ công cao cường.
Tôi lén theo sau đoàn quân, bọn chúng chỉ khoảng hơn 20 người, chúng không vào trấn mà chia ra từng nhóm nhỏ phục kích ở nhiều nơi quanh trấn. Tôi nghe tên thủ lĩnh nói rằng: "Giết được Vương Đằng, thì chủ nhân sẽ trừ được hậu họa về sau!"
Người ở trấn Tĩnh Lạc này chắc là nhân vật có tầm cỡ. Nếu không sẽ đâu bị đám cao thủ này truy sát như vậy. Tôi cảm thán: "Chậc...ta cầu nguyện cho ngươi sớm ngày chuyển kiếp haizzz".
"Cô đang nói ai vậy?" Một giọng nói vang lên, nhưng tôi vẫn đang nhìn đám sát thủ kia vừa không để ý đến người lạ.
"Thì ta đang nói người trong trấn kia ấy, chả biết đắt tội với ai. Mà kéo nguyên đám cao thủ truy sát như vậy, không chết mới lạ đó!" Tôi tự nhiên đáp.
Ủa...không đúng....có gì sai sai ấy! Tôi quay sang nhìn nam nhân bên cạnh vừa hốt hoảng: "Ngươi...ngươi đứng đây từ khi nào?"
Khoan đã... hình như hắn chính là nam nhân hôm Trung Thu tôi gặp thì phải. Sao số tôi lại đen đủi như này thế hả, vừa rời thành đã gặp phải tên "mặt dày" rồi.
"Ta đứng đây từ nảy giờ!" Hắn bình thản đáp
Tôi tò mò hỏi: "Ngươi nghe được gì rồi?"
Hắn đáp: "Ta nghe hết những gì cô nói!"
Tôi luốn cuốn định chuồn thì hắn nắm áo kéo tôi lại. "Định chuồn à?" Hắn hỏi
"Haha, nào có...ta quên mất mình để quên đồ nên ta phải quay lại lấy!" Tôi cười gượng
Hắn nhìn tôi chăm chú tò mò hỏi: "Cô định đi đâu à?"
Tôi cau mày: "Bỏ ta ra! Liên quan gì đến ngươi!"
Hắn cười đáp: "Ta nói này...một cô nương như cô không thể nói năng dễ nghe xíu được à!"
Tôi điên mất thôi, chẳng biết sáng nay lúc đặt chân xuống giường tôi đã đặt chân nào xuống trước nữa! Đen đủi quá mà...
Tôi chất vấn: "Tại sao ta phải nói nhỏ nhẹ với ngươi?"
Hắn chưa kịp trả lời thì có một nam tử từ xa đi lại, người hắn mặc áp giáp có vẻ là tướng quân. Vị tướng quân đó khuôn mặt nghiêm nghị lại gần hắn nói nhỏ điều gì đó.
Vị tướng quân vừa dứt lời, hắn đáp: "Bây giờ chúng ta vào trấn!"
Nếu giờ không nói cho hắn biết, nhỡ đâu tên Vương Đằng kia bị giết thì dân làng cũng bị liên lụy, hắn cũng lành ít dữ nhiều. Thôi được...việc nào ra việc ấy vậy. Huống hồ có liên quan đến mạng người nữa! (Tôi nghĩ)
Tôi nói: "Các người vào đó sẽ không có đường ra đâu, bọn chúng bao vây quanh trấn rồi. Nếu muốn vào đó thì...cũng được. Nhưng mà...các ngươi có nhiều người vậy thì nên bảo vệ người dân trong trấn, dù gì bọn họ cũng là người vô tội mà!"
Hắn tiến lại gần, cười một nụ cười ấm áp rồi xoa đầu tôi nói: "Yên tâm đi... giờ cô ra bờ suối đi ở đó sẽ an toàn hơn..."
Mùi hổ phách kia lại quanh quẩn khoang mũi tôi, hắn tiến lại gần làm tôi hơi không quen. Tôi lùi ra phía sau một bước, gỡ tay hắn ra rồi lườm hắn một cái. Tôi cảm giác khuôn mặt và hai tai của mình đang nóng dần lên.
Hắn cười với vẻ xấu xa nói: "Dù ta còn sống hay ta đã chết ta đều sẽ tìm đến cô, đợi đấy!" Nói rồi hắn thong dong tiến bước về trấn Tĩnh Lạc.
Lòng tôi hận không thể chạy tới, đánh hắn một trận, sao trên đời lại có người vô sỉ như này chứ....
(Còn tiếp)
"Tỷ đi đâu nảy giờ vậy, làm muội lo muốn chết!" Tôi kéo tay tỷ ấy hỏi
"Giờ đã không sao rồi, à đúng rồi...lúc nảy tỷ thấy hai nam nhân kia kéo một gã đang khóc lóc thảm thiết, rồi nghe bọn họ nói có một anh hùng trừ gian dẹp loạn. Lẽ nào...là muội?" Ngũ tỷ dò hỏi
Tôi hí hửng ra vẻ đắc chí lắm: "Không phải Tiểu gia muội thì còn ai vào đây nữa!" Tôi vừa nói vừa vỗ ngực tự hào
Ngũ tỷ cóc đầu tôi một cái rõ đau, tôi thét lớn: "Uiiii...sao tỷ đánh muội?"
"Muội lén lút ra ngoài chơi...mà còn muốn tạo uy danh nữa ư? Nhỡ đâu Đại Sư huynh gọi người bắt trộm đến thì muội chết chắc!" Ngũ tỷ đáp.
Tôi xoa xoa cái trán rồi bảo: "Huynh ấy sẽ không nhận ra chúng ta đâu. Muội đã cải trang kĩ vậy mà..."
Ngũ tỷ bất lực cười khổ: "Muội nghĩ Đại Sư huynh dễ bị lừa vậy sao? Huynh ấy sống chung với muội 17 năm nay, lẽ nào muội mà huynh ấy cũng không nhận ra?"
"Cũng đúng a..." Tôi gật đầu đồng tình
Cũng may là không bảo tôi đi gặp nếu không...tôi vừa nghĩ đến cảnh mỗi ngày phải chép hàng nghìn trang sách, hái đủ mấy trăm loại thảo mộc theo yêu cầu của sư phụ, lộn ngược đọc sách mấy canh giờ. Nghĩ đến đó bất giác mồ hôi lạnh tôi tứa ra thác, vội kéo tay Ngũ tỷ: "Hay chúng ta về đi Ngũ tỷ!".
"Được" Tỷ ấy đáp.
Tôi và tỷ ấy đi được một đoạn thì một cô nương xinh đẹp vội đi đến. Cô ấy nói: "Công tử...công tử xin dừng bước!"
Trước mặt tôi là một cô gái rất xinh đẹp, dáng người thước tha, mái tóc đen dài được vấn cẩn thận, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo. Y phục cô ấy đang mặc là loại tơ lụa thượng hạng nhất nhì thành Thượng Nghi này. "Đây chắc là một cô nương khuê các của một gia đình thế gia nào đấy!" Tôi nghĩ
Tôi lịch sự đáp: "Chào cô nương...có chuyện gì sao?"
Cô ấy từ tốn trả lời: "Ta đến cảm ơn công tử, khi nảy nếu không có công tử e là ta đã mất đi túi tiền rồi!"
Tôi cười cười: "À...cái đó...không có gì đâu, từ trước đến nay tôi không thể nào nhịn được cảnh cướp bóc, ức hiếp dân lành. Nếu là một người khác tôi cũng sẽ làm vậy, huống chi...là một cô nương xinh đẹp như cô!"
Cô ấy nhoẽn miệng cười, trời ơi đến tôi còn bị mê hoặc huống chi là bất cứ nam nhân nào khi gặp cô ấy. Thấy tôi đờ đẫng cô ấy vừa gọi vừa quơ quơ tay trước mặt tôi: "Công tử...công tử?"
Tôi ấp úng hỏi: "À...à...cho hỏi quý danh của cô nương là?"
Cô ấy cười nói: "Ta họ Lục tên Yến...cha ta là thương nhân ở Biện Thành Quốc, mấy ngày trước ta theo cha đến đây để bàn chuyện làm ăn, sẵn thăm quan nơi đây luôn. Nghe nói Thượng Nghi là một vùng đất trù phú, nhiều thảo dược, cây thuốc quý hiếm nên ta cũng muốn đến xem thử! Còn công tử...quý danh là gì?"
"Ta là người ở đất Thượng Nghi này, ta họ Triệu cô cứ gọi ta Triệu công tử là được...còn đây là biểu huynh của ta, huynh ấy họ Từ". Tôi vừa nói vừa giới thiệu Ngũ tỷ cho Lục tiểu thư biết.
"Chào Từ công tử...à hôm nay đã gặp xem như có duyên. Ta có thể mời nhị vị công tử vào Tịch Dịch Lâu dùng cơm xem như ta cảm ơn Triệu công tử cứu giúp không?" cô ấy đề nghị.
Nghe đến đồ ăn thì lí trí tôi bị đánh gục đâu không hay tôi nhanh miệng đáp: "Được thôi!"
Ngũ tỷ ngăn lại: "À...Lục tiểu thư hôm nay e là có chút không tiện...hẹn cô dịp khác vậy!"
Cô ấy thắc mắc: "Vì sao vậy? Hai người bận à?"
Ngũ tỷ vừa đáp vừa kéo tay áo tôi: "Hôm nay cũng đã muộn, vã lại chúng tôi có hẹn với Lão nhân gia ở nhà để bàn bạc một số việc ấy mà!"
Tôi nghe tỷ ấy nhấn mạnh chữ "Lão nhân gia" chợt bừng tỉnh. Đành thất vọng nói: "Ta đúng là hồ đồ...quên khuấy mất chuyện này! Vậy...hẹn cô nương dịp khác nhé! Lần sau ta mời..."
Lục tiểu thư kia bảo: "Ừm...Mai ta phải trở về rồi, vậy đành phải hẹn các huynh vào dịp khác thôi."
Tôi và Ngũ tỷ chỉ biết cười trừ, sau đó bọn tôi từ biệt nhau rồi đường ai nấy về...
Sáng hôm sau.... lúc tôi đang còn say giấc sư phụ đã đến phòng tôi ngồi. Vừa tỉnh dậy tôi một phen thót tim vì cứ nghĩ chuyện mình lén ra ngoài chơi bị lộ rồi. Nên giả vờ cười cười hỏi: "Sư phụ! Mới sáng ra người làm gì ở đây vậy, làm con hết hồn!"
Sư phụ liếc mắt nhìn tôi từ đầu đến chân rồi đáp: "Con làm chuyện gì có lỗi hay sao mà hết hồn?"
Tôi chột dạ không dám nhìn sư phụ đáp: "Nào...có...Tiểu Hiên ngoan thứ hai thì không ai nhận thứ nhất đâu ạ!"
Sư phụ cười đáp: "Ta cũng mong là vậy nhé!" Đột nhiên sư phụ đổi chủ đề "Tiểu Hiên à...năm nay con đã 17 tuổi rồi nhỉ?"
Tôi vừa lau mặt vừa đáp: "Đúng vậy ạ! Sư phụ...người đừng nói người quên con bao nhiêu tuổi rồi đấy nhé!"
"Sư phụ cũng đã già rồi!" Sư phụ đáp
Tôi chạy lại ngồi kế bên người ôm tay người rồi nói: "Ai bảo sư phụ già...Sư phụ vẫn còn trẻ mà con chả thấy nếp nhăn nào của người cả!"
Sư phụ xoa đầu tôi rồi nói: "Giờ con đã trưởng thành, sư phụ định cho con đi thực nghiệm trong 3 tháng, đương nhiên là con sẽ đi một mình mà không có các sư huynh sư tỷ theo đâu đấy!"
Tôi ngạc nhiên với quyết định này của người: "Tại sao vậy ạ? Ngày trước người có bao giờ cho con đi ra khỏi Y Sơn Quán đâu. Cả Thượng Nghi này con còn chẳng rõ huống chi bên ngoài gian hồ."
"Ta thấy mấy năm nay con rất tiến bộ mọi kiến thức đều nắm rõ ràng. Sao có thể để con ở đây mãi...Ta cũng biết con cũng muốn ra ngoài thăm thú khắp nơi. Chi bằng dùng cơ hội này mà tìm hiểu học hỏi đi! À đúng rồi...sức khỏe con từ nhỏ đã không tốt, không được cố gắng gượng ép bản thân. Có việc gì khó khăn cứ gửi thư về cho sư phụ. Còn nữa đây là tiền và ít lương khô mà sư phụ chuẩn bị cho con. Nếu không chịu nổi thì trở về biết không?" Người vừa đáp vừa đưa tay nãi về phía tôi.
( Sư phụ hiểu tôi như vậy, biết tôi muốn gì, những gì người dạy bảo tôi trong suốt mười mấy năm nay giờ đây chính là lúc để tôi sử dụng giúp người, giúp đời. Vậy mà trước giờ tôi luôn trách người hà khắc với mình hơn các huynh đệ khác. Thật ra người khổ tâm hơn ai hết.
Còn nhớ năm ấy, lúc ấy người chỉ là một tu sĩ đi khắp nơi chữa bệnh cứu người. Một lần tình cờ đi ngang bờ sông nghe tiếng trẻ con khóc, lúc ấy người tôi lạnh toát, người thấy tôi đáng thương nên mang tôi về nuôi dưỡng đến tận bây giờ
Gọi một tiếng "Sư phụ" cho phải đạo nhưng thật ra trong lòng tôi, luôn xem người như "Mẹ" của mình.)
Tôi ôm chầm sư phụ nức nở: "Sư phụ...đồ nhi bất hiếu không hiểu nổi lòng của người..."
Sư phụ vỗ nhẹ lưng tôi đáp: "Tiểu Hiên...ai rồi cũng phải sống cho riêng mình thôi, không ai có thể ở cạnh mình mãi mãi. Suy cho cùng con đường phía trước phải tự con bước đi thôi!"
"Nhưng...mà con không nở..." Tôi vừa nói vừa ngào
Sư phụ vuốt tóc tôi rồi nói: "Con đi trải nghiệm rồi về chứ có phải con đi xuất giá đâu!"
"Con không muốn xuất giá, con muốn ở với sư phụ tới già thôi!" Tôi nín khóc
Sư phụ chỉ vào trán tôi rồi bảo: "Đến lúc gặp "chân ái" cuộc đời mình rồi hãy tính tiếp nhé!"
Tôi phụng phịu: "Con chẳng tin thứ tình yêu gì đó đâu!"
Sư phụ cười lắc đầu bó tay với tôi. Với lý lẽ củ chuối của tôi người cũng chả buồn cãi lại.
Hôm ấy các sư huynh sư tỷ nấu rất nhiều món tôi thích, chúng tôi cùng ăn uống vui vẻ đến khi Sư phụ bắt chúng tôi về phòng mới thôi. Sáng hôm sau tôi từ biệt mọi người rồi lên đường, bắt đầu hành trình đánh dấu cột mốc 17 tuổi của mình.
Rời khỏi Y Sơn Quán, tôi đi một vòng thành Thượng Nghi, nơi đã gắn bó với tôi suốt mười mấy năm qua. Tôi đón nhận từng cơn gió nhẹ mang theo mùi hương của hoa cỏ hòa lẫn mùi hương của thảo mộc. Cảm nhận từng chút từng chút dư vị quê hương. Tạm biệt Thượng Nghi!
Mục tiêu mà tôi hướng đến chính là đất nước đang phát triển phồn thịnh nhất hiện nay, đúng...chính là Biện Thành Quốc. Nhưng để đến được đó thì còn rất xa, tôi đành vừa đi vừa tìm chỗ nghỉ chân. Sẵn tiện xem các vùng lân cận Thượng Nghi sống như thế nào.
Tôi đang nghỉ dưới một tán cây, ăn từng miếng bánh còn dở, thì đột nhiên nghe tiếng bước chân dồn dập. Tôi khom lưng, áp tai xuống đất nghe thử "Hình như có tiếng ngựa và những người này có cầm binh khí thì phải" Tôi nghĩ thầm
Bọn họ đang đi về hướng này, nhưng hướng này là Tĩnh Lạc Trấn mà! Không lẽ chúng định cướp sao? Không đúng, cướp bóc gì giữa ban ngày ban mặt thế? Vô số câu hỏi lượn lờ trong đầu tôi. Vì sự tò mò của mình tôi nấp sau gốc cây to lớn chờ bọn họ đi qua.
Khi đoàn quân đi qua, tôi phát hiện bọn chúng mặc y phục đen, trùm kín mặt. Thân thủ nhanh nhẹn, là những người có võ công cao cường.
Tôi lén theo sau đoàn quân, bọn chúng chỉ khoảng hơn 20 người, chúng không vào trấn mà chia ra từng nhóm nhỏ phục kích ở nhiều nơi quanh trấn. Tôi nghe tên thủ lĩnh nói rằng: "Giết được Vương Đằng, thì chủ nhân sẽ trừ được hậu họa về sau!"
Người ở trấn Tĩnh Lạc này chắc là nhân vật có tầm cỡ. Nếu không sẽ đâu bị đám cao thủ này truy sát như vậy. Tôi cảm thán: "Chậc...ta cầu nguyện cho ngươi sớm ngày chuyển kiếp haizzz".
"Cô đang nói ai vậy?" Một giọng nói vang lên, nhưng tôi vẫn đang nhìn đám sát thủ kia vừa không để ý đến người lạ.
"Thì ta đang nói người trong trấn kia ấy, chả biết đắt tội với ai. Mà kéo nguyên đám cao thủ truy sát như vậy, không chết mới lạ đó!" Tôi tự nhiên đáp.
Ủa...không đúng....có gì sai sai ấy! Tôi quay sang nhìn nam nhân bên cạnh vừa hốt hoảng: "Ngươi...ngươi đứng đây từ khi nào?"
Khoan đã... hình như hắn chính là nam nhân hôm Trung Thu tôi gặp thì phải. Sao số tôi lại đen đủi như này thế hả, vừa rời thành đã gặp phải tên "mặt dày" rồi.
"Ta đứng đây từ nảy giờ!" Hắn bình thản đáp
Tôi tò mò hỏi: "Ngươi nghe được gì rồi?"
Hắn đáp: "Ta nghe hết những gì cô nói!"
Tôi luốn cuốn định chuồn thì hắn nắm áo kéo tôi lại. "Định chuồn à?" Hắn hỏi
"Haha, nào có...ta quên mất mình để quên đồ nên ta phải quay lại lấy!" Tôi cười gượng
Hắn nhìn tôi chăm chú tò mò hỏi: "Cô định đi đâu à?"
Tôi cau mày: "Bỏ ta ra! Liên quan gì đến ngươi!"
Hắn cười đáp: "Ta nói này...một cô nương như cô không thể nói năng dễ nghe xíu được à!"
Tôi điên mất thôi, chẳng biết sáng nay lúc đặt chân xuống giường tôi đã đặt chân nào xuống trước nữa! Đen đủi quá mà...
Tôi chất vấn: "Tại sao ta phải nói nhỏ nhẹ với ngươi?"
Hắn chưa kịp trả lời thì có một nam tử từ xa đi lại, người hắn mặc áp giáp có vẻ là tướng quân. Vị tướng quân đó khuôn mặt nghiêm nghị lại gần hắn nói nhỏ điều gì đó.
Vị tướng quân vừa dứt lời, hắn đáp: "Bây giờ chúng ta vào trấn!"
Nếu giờ không nói cho hắn biết, nhỡ đâu tên Vương Đằng kia bị giết thì dân làng cũng bị liên lụy, hắn cũng lành ít dữ nhiều. Thôi được...việc nào ra việc ấy vậy. Huống hồ có liên quan đến mạng người nữa! (Tôi nghĩ)
Tôi nói: "Các người vào đó sẽ không có đường ra đâu, bọn chúng bao vây quanh trấn rồi. Nếu muốn vào đó thì...cũng được. Nhưng mà...các ngươi có nhiều người vậy thì nên bảo vệ người dân trong trấn, dù gì bọn họ cũng là người vô tội mà!"
Hắn tiến lại gần, cười một nụ cười ấm áp rồi xoa đầu tôi nói: "Yên tâm đi... giờ cô ra bờ suối đi ở đó sẽ an toàn hơn..."
Mùi hổ phách kia lại quanh quẩn khoang mũi tôi, hắn tiến lại gần làm tôi hơi không quen. Tôi lùi ra phía sau một bước, gỡ tay hắn ra rồi lườm hắn một cái. Tôi cảm giác khuôn mặt và hai tai của mình đang nóng dần lên.
Hắn cười với vẻ xấu xa nói: "Dù ta còn sống hay ta đã chết ta đều sẽ tìm đến cô, đợi đấy!" Nói rồi hắn thong dong tiến bước về trấn Tĩnh Lạc.
Lòng tôi hận không thể chạy tới, đánh hắn một trận, sao trên đời lại có người vô sỉ như này chứ....
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.