Chương 84: Hôn
Lâm Tuyết Linh
31/10/2015
Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
Trước mặt chợt bị bóng mờ mờ phủ lấy, sau đó một vật thể mềm mại dán lên môi nàng. Mộng Tịch hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ý thức dần khôi phục.
Sư huynh… Hắn đang làm cái gì…
Đột nhiên mất đi năng lực tự hỏi, nàng không biết nên làm như thế nào, cũng không biết nên phản kháng như thế nào. Do tác dụng của rượu, Mộng Tịch chỉ cảm thấy khắp bầu trời đều là sao nhỏ lấp lánh, không ngừng lóe ra. Nàng chỉ có thể chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, mặc cho người trước mắt muốn làm gì thì làm.
Mộ Dung Diệc Hàn ở trên môi của nàng chậm rãi hôn, ôn nhu như mếm được mật ngọt ngon nhất trên đời. Đầu tiên là chuồn chuồn lượt nước, môi nàng mềm mại làm cho nội tâm hắn muốn nhiều hơn, mạnh mẽ hơn, muốn ngừng mà không ngừng được.
Tê dại trên môi là cả người Mộng Tịch nhũn ra, dường như bản thân bị hãm vào một đại dương mênh mông, trôi nổi bất định theo con sóng. Người trước mắt trở thành thứ duy nhất nàng có thể bám vào.
Cảm giác được tay Mộng Tịch tay dần ôm cổ mình, Mộ Dung Diệc Hàn lưu luyến rời khỏi cánh hoa của nàng. Hai tay hắn đặt ở bên hông nàng Mộ Dung Diệc Hàn hít sâu một hơi, ngay lúc hắn muốn lại lần nữa hôn nàng, thân thể lại như bị sét đánh, thoáng cái không thể động đậy.
Phía sau là một cỗ hàn ý khiếp người, hắn dường như thoáng cái rơi khỏi mây mà ngã vào hầm băng vạn năm. Không đợi hắn kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, tay đã trống trơn.
Mà hắn vẫn đang vẫn duy trì tư thế trước kia, thế nhưng người trong lòng lại biến mất không thấy.
…
Ôm Mộng Tịch hướng Sương Vân điện, Dịch Vân Lạc không biết nên hình dung tâm trạng mình thế nào .
Không cảm giác được khí tức của Mộng Tịch, trong lòng Dịch Vân Lạc nóng như lửa đốt. Cho rằng Ứng Bá Thiên lại muốn dùng quỷ kế gì đối phó mình, hắn bất chấp bản thân đang tu luyện đến lúc khẩn cấp, mạnh mẽ thúc giục chân khí đè xuống nội lực, bỏ qua việc có thể tổn hại đến hồn phách mà xuất quan.
Vội vàng phá cửa ra, hai lần nàng rời khỏi hắn lại lần nữa hiện lên trước mắt, cô đơn cùng bất lực trong lòng cơ hồ cắn nuốt tất cả suy nghĩ của hắn.
Dường như khúc mắc trong đáy lòng vì Mộng Tịch mất tích mà xé rách không chút nào lưu tình, trái tim tổn thương đầy máu mang theo tình cảm mãnh liệt cuộn tròn chiếm cứ hắn. Một lần lại một lần, như mãnh thú hung hăng, choáng ngợp lý trí hắn.
Nếu như nói trước đây còn có thể tiếp tục lừa gạt mình, hắn đối với nàng chỉ có tình thầy trò, như vậy một khắc kia hắn nhìn thấy Mộ Dung Diệc Hàn hôn nàng, ý nghĩ này đã bị chính hắn đập nát. Mà khi hắn nhìn thấy tay Mộng Tịch ôm cổ Mộ Dung Diệc Hàn, trong lòng như có ngọn lửa không tên thiêu đốt, lan ra khắp người, hành hạ hắn không ngừng.
Người trong lòng vì say rượu khó chịu mà uốn éo. Dịch Vân Lạc nhìn Mộng Tịch, đôi tay đang ôm nàng trở nên cứng ngắc căng thẳng.
Là bắt đầu từ khi nào, hắn đã không chỉ xem nàng như đồ nhi!
Dịch Vân Lạc không biết. Nhưng hắn biết khi hắn nghe nàng nói có hắn hay không đều như nhau, lòng như giội chậu nước cực lạnh. Không chỉ đánh mạnh vào thanh tâm quả dục nhiều năm của hắn, cũng lấy đi sự bình tĩnh cuối cùng trong lòng hắn.
Cơ hồ đã không nhớ rõ năm trăm năm không có nàng, hắn sống thế nào. Hắn hiện tại, thật vất vả một lần nữa tìm về chính mình, ông trời lần nữa đưa nàng về bên hắn, bất kể nguyên nhân năm đó thế nào, cũng không nói lúc nàng rời khỏi hắn có bao nhiêu quyết tuyệt tàn nhẫn, thậm chí thà rằng không tính nàng khiến hắn đau xót thế nào, hắn cũng không để nàng rời khỏi mình lần nữa.
Ngươi yêu là nàng trước kia hay Mộng Tịch hiện tại? Trong lòng có thanh âm đang chất vấn hắn.
Ôm Mộng Tịch đứng bên giường, hắn luyến tiếc phải buông tay nàng, mà hắn cũng không muốn buông. Yêu ai thì như thế nào? Là người kia cũng tốt, là Mộng Tịch cũng được, ở trong lòng hắn, mặc kệ luân hồi mấy đời, nàng vẫn là nàng.
Trong phòng không có gió mát, thân thể Mộng Tịch dần dần bắt đầu nóng lên, bất an giãy giụa trong tay Dịch Vân Lạc, hơi hé mắt, mê mang nhìn xung quanh
-Sư, sư huynh… Đây là nơi nào …
-Nàng gọi ta là gì?
Trầm mặt nhìn Mộng Tịch, mi tâm Dịch Vân Lạc tích tụ tức giận sâu sắc.
-Sư huynh …
Mộng Tịch không cho là đúng cười ngây ngô một chút, hơi híp mắt dựa trên vai Dịch Vân Lạc, lại hướng hắn nói:
-Sư huynh… Ngươi mới vừa nói thích ta, có thật không … Ha hả, ta cho ngươi biết một bí mật nga… Kỳ thực, ta cũng rất thích ngươi… Ha ha ha, ngươi có phải rất vui không!
-Nàng nói cái gì?!
Dịch Vân Lạc nhíu mày, bỗng nhiên có một loại xúc động nên giết Mộ Dung Diệc Hàn.
Trước mắt là một mảnh mơ hồ, Mộng Tịch căn bản đã không rõ người trước mắt rốt cuộc là ai, chỉ là tựa hồ cảm giác được hắn cũng không phải là rất vui vẻ, cũng không biết là nghĩ như thế nào , liền đưa tay ra muốn vuốt lên mi tâm của hắn.
-Huynh, huynh thế nào cũng thích nhíu mày , giống như sư phụ… A, ta, ta nhớ ra rồi… Chúng ta, chúng ta đi ra đã bao lâu ? Có phải nên trở về không? Nếu không bị tên thối sư phụ kia biết chúng ta trốn xuống núi đi chơi, còn uống, hức, uống nhiều rượu như vậy, nhất định sẽ phạt của chúng ta… Ha hả, bất quá ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi… Nhất định sẽ không để cho sư phụ khi dễ ngươi… Nhất định sẽ không…
Chút lý trí còn sót lại đã triệt để không còn, Dịch Vân Lạc mãnh liệt ôm nàng trong tay:
-Ta là thối sư phụ, vậy còn hắn? Sư huynh tốt của nàng sao?!
Rõ ràng trước đây không lâu hắn đã chính tai nghe nàng nói nàng thích hắn. Vậy mà không được bao lâu nàng liền thích người khác!
Mất trí nhớ…
Mất trí nhớ…
Nàng mất trí nhớ …
Những câu này trong đầu Dịch Vân Lạc không ngừng vang vọng, thế nhưng… Dù cho nàng mất trí nhớ, hắn cũng tuyệt đối không cho phép nàng thích người khác! Tuyệt đối không cho phép nàng quên hắn!
Âm thanh cơ hồ là gầm lên bên tai Mộng Tịch, nàng sợ đến co người. Nhưng mà lực đạo trên tay nàng càng mạnh hơn, Mộng Tịch kêu lên:
-Sư huynh, đau…
Đem nàng đặt lên giường, Dịch Vân Lạc nắm chặt hai vai của nàng:
-Mở mắt ra! Nàng nhìn rõ ràng cho ta, ta không phải sư huynh của nàng! Mở mắt ra!
-… Đau quá, đau quá… Sư huynh…
Mộng Tịch cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt.
Sư huynh rốt cuộc làm sao vậy? Không nên bức nàng .
Không phải nàng không muốn mở, mà là nàng thực sự mệt mỏi quá, mí mắt nặng nề, nàng không có khí lực…
Một lát sau, lực đạo trên vai biến mất, ngay Mộng Tịch rốt cuộc thở dài một hơi, muốn ngủ thật say, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó trên môi của nàng liền cảm giác được được lạnh lẽo.
-Ưm….
Mộng Tịch ngẩng cổ, muốn né tránh, lại bị ép tới càng mạnh, giống như muốn hôn sâu hơn.
Lúc này Dịch Vân Lạc sớm đã mất đi tất cả lý trí, hắn không biết hắn đang làm cái gì, càng không muốn biết.
Xoay người đem Mộng Tịch đặt dưới thân, hai tay như kềm sắt vững vàng đem tay nàng chế trụ.Đôi môi lạnh mang theo tức giận cùng phẫn nộ, cạy mở môi hàm nàng không chút ôn nhu.
Này so với lúc hôn Mộ Dung Diệc Hàn không giống, nụ hôn của hắn là cuộn trào mãnh liệt, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho Mộng Tịch. Đây là công thành đoạt đất, điên cuồng chiếm lĩn , cướp đoạt từng tấc trong miệng nàng. Đầu lưỡi triền miên, mang theo cuồng loạn, mang theo táo bạo, mang theo điên cuồng. Hắn hung hăng hôn nàng, cực kỳ giống dã thú đói bụng đã lâu, không đem người trước mắt cắn cho huyết nhục mơ hồ, tuyệt sẽ không buông tha.
Hiện nay quanh thân hắn đều tỏa ra nhiệt khí, cho dù ai thấy đều không dám tin, người này là Thượng tiên thanh cao, làm cho người ta liếc mắt cũng thấy xấu hổ. Mà lúc này, hắn xác thực không còn là Thượng tiên người người kính trọng kia nữa .
Lửa giận làm hắn hít thở không thông, cũng đem tim hắn hung hăng đốt gần như thành tro bụi. Hắn là tiên, nhưng hắn cũng là người. Hắn cũng có thất tình lục dục, hắn cũng có hỉ nộ ái ố. Mặc dù bị chính mình chôn sâu trăm năm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có.
Cắn, gặm, liếm, mút…
Mộng Tịch bị hắn mạnh mẽ tiến công, một chút phản kháng cũng không có. Trong đầu trống rỗng, trước mắt trắng xóa một mảnh, dường như đưa thân vào trong băng thiên tuyết địa, xung quanh ngoại trừ tuyết đọng nhìn không thấy thứ khác. Thân thể bị hắn đè nặng, không thể động đậy.
Làm sao bây giờ? Sắp không thở nổi rồi …
Cảm giác hít thở không thông kéo tới, Mộng Tịch sợ hãi. Hình như rất lâu trước đây, nàng đã từng trải qua cảm giác thế này, đó là tuyệt vọng , bất lực , hoảng loạn , sợ hãi …
Không biết khí lực ở đâu ra, Mộng Tịch dùng sức quay đầu đi, trên môi chợt đau xót, làm nàng không khỏi hít một hơi lạnh.
Cảm nhận được chút vị mặn mặn, Dịch Vân Lạc mới phát hiện mình đã đem môi nàng cắn nát, động tác trở nên ôn nhu. Buông một tay, đem cằm nàng nâng lên, Mộng Tịch há miệng thở dốc, còn chưa kịp hô hấp, lại bị môi hắn chiếm lấy.
Lần này không có khó chịu như vừa nãy. Mộng Tịch như trước nhắm hai mắt, vẫn không biết người trước mắt rốt cuộc là ai, chỉ là của nàng đầu lưỡi lại bắt đầu không tự chủ được đáp lại hắn.
Mùi rượu ttrong miệng nàng, chậm rãi truyền sang hắn. Một lúc sau, lý trí mất đi mới chậm rãi trở về, Dịch Vân Lạc cuối cùng cũng buông nàng ra. Rốt cuộc được giải thoát, Mộng Tịch phảng phất lại có một chút bất mãn liếm liếm môi của mình, sau đó mới nặng nề ngủ.
Đối hành động mới vừa rồi của mình Dịch Vân Lạc có chút không biết phải làm sao, hắn mờ mịt nhìn khuôn mặt cách nhìn chừng ba tấc, nhíu mày..
Hắn vừa rồi đã làm cái gì?
Vội vàng đứng lên muốn tông cửa xông ra, lại chỉ đi hai bước, sau đó dừng lại. Xoay người chậm rãi đi trở về bên giường nàng, nhìn thấy đạo hồng ấn kia trên cổ tay nàng, cùng với môi hơi có chút sưng, phẫn nộ trong lòng sớm bị thương tiếc cùng yêu thương thay thế.
Như ngày thường, thay nàng chỉnh lại chăn, Dịch Vân Lạc nhẹ nhàng yêu thương hôn một cái ở trên trán nàng.
An tâm ngủ đi, nàng yên tâm, không cần biết bao lâu, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho nàng khôi phục ký ức.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Dịch Vân Lạc đi tới rừng đào trong Sương Vân điện, nhíu mày như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm một đóa hoa đào trước mắt, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Tác giả có lời muốn nói: sau kích thích nho nhỏ, sư phụ đại nhân rốt cuộc thông suốt ,,,
Chương này còn chưa hài lòng?? Sư phụ này cùng với nguyên bản trong lòng mọi người có phải khác biệt hay không? Sư đồ ngược luyến, các bạn có tránh khỏi không?
Được rồi, kế tiếp còn chưa ở cùng một chỗ nhanh như vậy, dù sao còn có luân lí thầy trò ở giữa ~~ về phần nội dung phía dưới tính ngược vẫn là chỉ là quấn quýt , toàn ý kiến của mình ~~ nhưng độ dài sẽ không nhiều lắm, tối đa cũng là ba bốn chương ~ cuốn thứ tư cuối cùng nhất định sẽ viết một ít hạnh phúc nhỏ ~~^_^.
Beta: An Lam
Trước mặt chợt bị bóng mờ mờ phủ lấy, sau đó một vật thể mềm mại dán lên môi nàng. Mộng Tịch hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ý thức dần khôi phục.
Sư huynh… Hắn đang làm cái gì…
Đột nhiên mất đi năng lực tự hỏi, nàng không biết nên làm như thế nào, cũng không biết nên phản kháng như thế nào. Do tác dụng của rượu, Mộng Tịch chỉ cảm thấy khắp bầu trời đều là sao nhỏ lấp lánh, không ngừng lóe ra. Nàng chỉ có thể chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, mặc cho người trước mắt muốn làm gì thì làm.
Mộ Dung Diệc Hàn ở trên môi của nàng chậm rãi hôn, ôn nhu như mếm được mật ngọt ngon nhất trên đời. Đầu tiên là chuồn chuồn lượt nước, môi nàng mềm mại làm cho nội tâm hắn muốn nhiều hơn, mạnh mẽ hơn, muốn ngừng mà không ngừng được.
Tê dại trên môi là cả người Mộng Tịch nhũn ra, dường như bản thân bị hãm vào một đại dương mênh mông, trôi nổi bất định theo con sóng. Người trước mắt trở thành thứ duy nhất nàng có thể bám vào.
Cảm giác được tay Mộng Tịch tay dần ôm cổ mình, Mộ Dung Diệc Hàn lưu luyến rời khỏi cánh hoa của nàng. Hai tay hắn đặt ở bên hông nàng Mộ Dung Diệc Hàn hít sâu một hơi, ngay lúc hắn muốn lại lần nữa hôn nàng, thân thể lại như bị sét đánh, thoáng cái không thể động đậy.
Phía sau là một cỗ hàn ý khiếp người, hắn dường như thoáng cái rơi khỏi mây mà ngã vào hầm băng vạn năm. Không đợi hắn kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, tay đã trống trơn.
Mà hắn vẫn đang vẫn duy trì tư thế trước kia, thế nhưng người trong lòng lại biến mất không thấy.
…
Ôm Mộng Tịch hướng Sương Vân điện, Dịch Vân Lạc không biết nên hình dung tâm trạng mình thế nào .
Không cảm giác được khí tức của Mộng Tịch, trong lòng Dịch Vân Lạc nóng như lửa đốt. Cho rằng Ứng Bá Thiên lại muốn dùng quỷ kế gì đối phó mình, hắn bất chấp bản thân đang tu luyện đến lúc khẩn cấp, mạnh mẽ thúc giục chân khí đè xuống nội lực, bỏ qua việc có thể tổn hại đến hồn phách mà xuất quan.
Vội vàng phá cửa ra, hai lần nàng rời khỏi hắn lại lần nữa hiện lên trước mắt, cô đơn cùng bất lực trong lòng cơ hồ cắn nuốt tất cả suy nghĩ của hắn.
Dường như khúc mắc trong đáy lòng vì Mộng Tịch mất tích mà xé rách không chút nào lưu tình, trái tim tổn thương đầy máu mang theo tình cảm mãnh liệt cuộn tròn chiếm cứ hắn. Một lần lại một lần, như mãnh thú hung hăng, choáng ngợp lý trí hắn.
Nếu như nói trước đây còn có thể tiếp tục lừa gạt mình, hắn đối với nàng chỉ có tình thầy trò, như vậy một khắc kia hắn nhìn thấy Mộ Dung Diệc Hàn hôn nàng, ý nghĩ này đã bị chính hắn đập nát. Mà khi hắn nhìn thấy tay Mộng Tịch ôm cổ Mộ Dung Diệc Hàn, trong lòng như có ngọn lửa không tên thiêu đốt, lan ra khắp người, hành hạ hắn không ngừng.
Người trong lòng vì say rượu khó chịu mà uốn éo. Dịch Vân Lạc nhìn Mộng Tịch, đôi tay đang ôm nàng trở nên cứng ngắc căng thẳng.
Là bắt đầu từ khi nào, hắn đã không chỉ xem nàng như đồ nhi!
Dịch Vân Lạc không biết. Nhưng hắn biết khi hắn nghe nàng nói có hắn hay không đều như nhau, lòng như giội chậu nước cực lạnh. Không chỉ đánh mạnh vào thanh tâm quả dục nhiều năm của hắn, cũng lấy đi sự bình tĩnh cuối cùng trong lòng hắn.
Cơ hồ đã không nhớ rõ năm trăm năm không có nàng, hắn sống thế nào. Hắn hiện tại, thật vất vả một lần nữa tìm về chính mình, ông trời lần nữa đưa nàng về bên hắn, bất kể nguyên nhân năm đó thế nào, cũng không nói lúc nàng rời khỏi hắn có bao nhiêu quyết tuyệt tàn nhẫn, thậm chí thà rằng không tính nàng khiến hắn đau xót thế nào, hắn cũng không để nàng rời khỏi mình lần nữa.
Ngươi yêu là nàng trước kia hay Mộng Tịch hiện tại? Trong lòng có thanh âm đang chất vấn hắn.
Ôm Mộng Tịch đứng bên giường, hắn luyến tiếc phải buông tay nàng, mà hắn cũng không muốn buông. Yêu ai thì như thế nào? Là người kia cũng tốt, là Mộng Tịch cũng được, ở trong lòng hắn, mặc kệ luân hồi mấy đời, nàng vẫn là nàng.
Trong phòng không có gió mát, thân thể Mộng Tịch dần dần bắt đầu nóng lên, bất an giãy giụa trong tay Dịch Vân Lạc, hơi hé mắt, mê mang nhìn xung quanh
-Sư, sư huynh… Đây là nơi nào …
-Nàng gọi ta là gì?
Trầm mặt nhìn Mộng Tịch, mi tâm Dịch Vân Lạc tích tụ tức giận sâu sắc.
-Sư huynh …
Mộng Tịch không cho là đúng cười ngây ngô một chút, hơi híp mắt dựa trên vai Dịch Vân Lạc, lại hướng hắn nói:
-Sư huynh… Ngươi mới vừa nói thích ta, có thật không … Ha hả, ta cho ngươi biết một bí mật nga… Kỳ thực, ta cũng rất thích ngươi… Ha ha ha, ngươi có phải rất vui không!
-Nàng nói cái gì?!
Dịch Vân Lạc nhíu mày, bỗng nhiên có một loại xúc động nên giết Mộ Dung Diệc Hàn.
Trước mắt là một mảnh mơ hồ, Mộng Tịch căn bản đã không rõ người trước mắt rốt cuộc là ai, chỉ là tựa hồ cảm giác được hắn cũng không phải là rất vui vẻ, cũng không biết là nghĩ như thế nào , liền đưa tay ra muốn vuốt lên mi tâm của hắn.
-Huynh, huynh thế nào cũng thích nhíu mày , giống như sư phụ… A, ta, ta nhớ ra rồi… Chúng ta, chúng ta đi ra đã bao lâu ? Có phải nên trở về không? Nếu không bị tên thối sư phụ kia biết chúng ta trốn xuống núi đi chơi, còn uống, hức, uống nhiều rượu như vậy, nhất định sẽ phạt của chúng ta… Ha hả, bất quá ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi… Nhất định sẽ không để cho sư phụ khi dễ ngươi… Nhất định sẽ không…
Chút lý trí còn sót lại đã triệt để không còn, Dịch Vân Lạc mãnh liệt ôm nàng trong tay:
-Ta là thối sư phụ, vậy còn hắn? Sư huynh tốt của nàng sao?!
Rõ ràng trước đây không lâu hắn đã chính tai nghe nàng nói nàng thích hắn. Vậy mà không được bao lâu nàng liền thích người khác!
Mất trí nhớ…
Mất trí nhớ…
Nàng mất trí nhớ …
Những câu này trong đầu Dịch Vân Lạc không ngừng vang vọng, thế nhưng… Dù cho nàng mất trí nhớ, hắn cũng tuyệt đối không cho phép nàng thích người khác! Tuyệt đối không cho phép nàng quên hắn!
Âm thanh cơ hồ là gầm lên bên tai Mộng Tịch, nàng sợ đến co người. Nhưng mà lực đạo trên tay nàng càng mạnh hơn, Mộng Tịch kêu lên:
-Sư huynh, đau…
Đem nàng đặt lên giường, Dịch Vân Lạc nắm chặt hai vai của nàng:
-Mở mắt ra! Nàng nhìn rõ ràng cho ta, ta không phải sư huynh của nàng! Mở mắt ra!
-… Đau quá, đau quá… Sư huynh…
Mộng Tịch cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt.
Sư huynh rốt cuộc làm sao vậy? Không nên bức nàng .
Không phải nàng không muốn mở, mà là nàng thực sự mệt mỏi quá, mí mắt nặng nề, nàng không có khí lực…
Một lát sau, lực đạo trên vai biến mất, ngay Mộng Tịch rốt cuộc thở dài một hơi, muốn ngủ thật say, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó trên môi của nàng liền cảm giác được được lạnh lẽo.
-Ưm….
Mộng Tịch ngẩng cổ, muốn né tránh, lại bị ép tới càng mạnh, giống như muốn hôn sâu hơn.
Lúc này Dịch Vân Lạc sớm đã mất đi tất cả lý trí, hắn không biết hắn đang làm cái gì, càng không muốn biết.
Xoay người đem Mộng Tịch đặt dưới thân, hai tay như kềm sắt vững vàng đem tay nàng chế trụ.Đôi môi lạnh mang theo tức giận cùng phẫn nộ, cạy mở môi hàm nàng không chút ôn nhu.
Này so với lúc hôn Mộ Dung Diệc Hàn không giống, nụ hôn của hắn là cuộn trào mãnh liệt, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho Mộng Tịch. Đây là công thành đoạt đất, điên cuồng chiếm lĩn , cướp đoạt từng tấc trong miệng nàng. Đầu lưỡi triền miên, mang theo cuồng loạn, mang theo táo bạo, mang theo điên cuồng. Hắn hung hăng hôn nàng, cực kỳ giống dã thú đói bụng đã lâu, không đem người trước mắt cắn cho huyết nhục mơ hồ, tuyệt sẽ không buông tha.
Hiện nay quanh thân hắn đều tỏa ra nhiệt khí, cho dù ai thấy đều không dám tin, người này là Thượng tiên thanh cao, làm cho người ta liếc mắt cũng thấy xấu hổ. Mà lúc này, hắn xác thực không còn là Thượng tiên người người kính trọng kia nữa .
Lửa giận làm hắn hít thở không thông, cũng đem tim hắn hung hăng đốt gần như thành tro bụi. Hắn là tiên, nhưng hắn cũng là người. Hắn cũng có thất tình lục dục, hắn cũng có hỉ nộ ái ố. Mặc dù bị chính mình chôn sâu trăm năm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có.
Cắn, gặm, liếm, mút…
Mộng Tịch bị hắn mạnh mẽ tiến công, một chút phản kháng cũng không có. Trong đầu trống rỗng, trước mắt trắng xóa một mảnh, dường như đưa thân vào trong băng thiên tuyết địa, xung quanh ngoại trừ tuyết đọng nhìn không thấy thứ khác. Thân thể bị hắn đè nặng, không thể động đậy.
Làm sao bây giờ? Sắp không thở nổi rồi …
Cảm giác hít thở không thông kéo tới, Mộng Tịch sợ hãi. Hình như rất lâu trước đây, nàng đã từng trải qua cảm giác thế này, đó là tuyệt vọng , bất lực , hoảng loạn , sợ hãi …
Không biết khí lực ở đâu ra, Mộng Tịch dùng sức quay đầu đi, trên môi chợt đau xót, làm nàng không khỏi hít một hơi lạnh.
Cảm nhận được chút vị mặn mặn, Dịch Vân Lạc mới phát hiện mình đã đem môi nàng cắn nát, động tác trở nên ôn nhu. Buông một tay, đem cằm nàng nâng lên, Mộng Tịch há miệng thở dốc, còn chưa kịp hô hấp, lại bị môi hắn chiếm lấy.
Lần này không có khó chịu như vừa nãy. Mộng Tịch như trước nhắm hai mắt, vẫn không biết người trước mắt rốt cuộc là ai, chỉ là của nàng đầu lưỡi lại bắt đầu không tự chủ được đáp lại hắn.
Mùi rượu ttrong miệng nàng, chậm rãi truyền sang hắn. Một lúc sau, lý trí mất đi mới chậm rãi trở về, Dịch Vân Lạc cuối cùng cũng buông nàng ra. Rốt cuộc được giải thoát, Mộng Tịch phảng phất lại có một chút bất mãn liếm liếm môi của mình, sau đó mới nặng nề ngủ.
Đối hành động mới vừa rồi của mình Dịch Vân Lạc có chút không biết phải làm sao, hắn mờ mịt nhìn khuôn mặt cách nhìn chừng ba tấc, nhíu mày..
Hắn vừa rồi đã làm cái gì?
Vội vàng đứng lên muốn tông cửa xông ra, lại chỉ đi hai bước, sau đó dừng lại. Xoay người chậm rãi đi trở về bên giường nàng, nhìn thấy đạo hồng ấn kia trên cổ tay nàng, cùng với môi hơi có chút sưng, phẫn nộ trong lòng sớm bị thương tiếc cùng yêu thương thay thế.
Như ngày thường, thay nàng chỉnh lại chăn, Dịch Vân Lạc nhẹ nhàng yêu thương hôn một cái ở trên trán nàng.
An tâm ngủ đi, nàng yên tâm, không cần biết bao lâu, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho nàng khôi phục ký ức.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Dịch Vân Lạc đi tới rừng đào trong Sương Vân điện, nhíu mày như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm một đóa hoa đào trước mắt, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Tác giả có lời muốn nói: sau kích thích nho nhỏ, sư phụ đại nhân rốt cuộc thông suốt ,,,
Chương này còn chưa hài lòng?? Sư phụ này cùng với nguyên bản trong lòng mọi người có phải khác biệt hay không? Sư đồ ngược luyến, các bạn có tránh khỏi không?
Được rồi, kế tiếp còn chưa ở cùng một chỗ nhanh như vậy, dù sao còn có luân lí thầy trò ở giữa ~~ về phần nội dung phía dưới tính ngược vẫn là chỉ là quấn quýt , toàn ý kiến của mình ~~ nhưng độ dài sẽ không nhiều lắm, tối đa cũng là ba bốn chương ~ cuốn thứ tư cuối cùng nhất định sẽ viết một ít hạnh phúc nhỏ ~~^_^.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.