Chương 114: Kết thúc
Lâm Tuyết Linh
10/12/2015
Lại là một năm thịnh yến bàn đào.
Xung quanh Dao Trì vô cùng náo nhiệt, hương hoa xông vào mũi, mùi rượu tản ra bốn phía, thấm vào lòng người.
Từng tốp hai tiên tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, dáng điệu uyển chuyển đi qua đi lại không ngớt, từng người một bưng rượu ngon cùng với đào tiên vừa mới hái xuống đặt lên bàn, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
-Hội bàn đào năm nay sao lại có nhiều thần tiên tham dự như vậy ! Cũng không biết phải mang thêm bao nhiêu đào tiên nữa. Thật là mệt chết ta!
Một tiên tử trong đó tiên tử vừa đi vừa oán giận nói.
Tiên tử đang đi bên cạnh e thẹn liếc nàng một cái:
-Ngươi nhỏ giọng một chút! Chúng ta vừa mới thành tiên không lâu, nếu lời này bị người có ý nghe thấy sẽ không tốt!
-Được rồi được rồi, sau này ta sẽ không nói như vậy nữa.
Tiên tử kia si ngốc nhìn các loại hoa đào bốn phía.
-Ta tu thành tiên thân đã qua hai mươi mấy năm tới nay, nhưng đây là ta lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều hoa đào xinh đẹp như vậy đâu”
Tiên tử bên người mỉm cười:
-Ngươi không biết sao, ta nghe các vị tiên tử khác nói, là do vị thượng tiên chưởng quản hoa đào kia đã trở về!”
-Hoa đào tiên?
-Đúng vậy. Ngươi không có nghe nói tới sao? Nàng là một trong những vị thượng tiên ít ỏi của tiên giới! Là thượng tiên được kết tinh từ tinh hoa ngàn năm của Dao Trì. Nơi này vốn là tiên cảnh, các loại hoa đào sinh trưởng ở trong này đều thuộc món ngon của nhân gian, nhưng vì do nàng tự tay trồng lấy, cho nên nếu so với những loại sinh trưởng tự nhiên thì còn trở nên mỹ vị hơn trăm lần. Còn có rượu hia đào cho chính ta nàng ủ thành, đều được chúng tiên khen thưởng không dứt miệng! Rất nhiều tiên gia đến tham gia hội bàn đào, ngoại trừ muốn thỉnh an thượng đế cùng vương mẫu nương nương, thì đa số các vị thần tiên đều muốn nếm mỹ vị mười mấy năm mới ó dịp được hưởng thụ một lần này.
-Oa, thì ra vị Hoa đào tiên lại lợi hại như vậy!
Tiểu tiên tử mang theo vẻ mặt vô cùng sùng bái hô khẽ.
-Đúng vậy. Bất quá ta nghe nói hai mươi mấy năm trước nàng phàm lịch kiếp, vì thế hai lần thịnh yến bàn đào trước nàng đều không có tham gia. Chúng ta thành tiên quá muộn, cho nên mới bị bỏ lỡ không được nếm thử mĩ vị kia.
-Như vậy… vậy tại sao nàng không có ở đây, hai lần trước các thần tiên cũng không tới tham gia hội bàn đào?
-Ai, ngươi đúng là ngốc ! Vị hoa đào tiên kia không ở đây, tất nhiên là không thể chăm sóc vườn đào tiên này mà để bọn chúng mọc tự nhiên, và cũng không có ủ ra loại rượu hoa đào thơm ngon kia, thì chúng tiên gia không có lộc ăn, cho nên liền kiếm cớ không tới tham gia! Ngươi đã quên Hội bàn đào hai lần trước, ở Dao Trì đều có rất nhiều các loại hoa hoa cỏ cỏ, nhưng chỉ thiếu duy nhất đào tiên sao?
-A, ngươi nói như vậy, làm ta nhớ ra rồi! Hắc hắc, nếu như có cơ hội, ta nhất định phải bái kiến được vị thượng tiên kia, sau đó cầu nàng dạy ta mới được!
-Nhìn bộ dáng hưng phấn của ngươi này, thượng tiên bận rộn như vậy, làm sao có thể để ý những tiểu tiên như chúng ta! Hay là chúng ta mau đi đi, nếu như những thứ này mang đến muộn, thì sẽ bị chịu phát đấy!
Nghe xong lời nói của nàng, tiên tử kia có chút uể oải, đành gật đầu đi nhanh.
Hai người vội vã ly khai khỏi vườn đào, chỉ là chưa được mấy bước, một tiên tử không cẩn thận trơn trượt dưới chân, mắt thấy cả người cùng giỏ đào tiên trên tay sẽ tiếp đất một cách hạnh phúc, nhưng khi cách mặt đất mấy tấc, thì đột nhiên cả người liền được nâng lên vững vàng.
Vị tiên tử kinh hoảng ngẩng đầu muốn nói lời cám ơn, nhưng đập vào mắt nàng một bộ quần áo sạch sẽ ngăn nắp sạch sẽ, bên ngoài phủ một chiếc áo bào trắng tinh, sau đó là một đôi mắt thâm thúy đen láy. Nhưng nàng cũng chỉ là liếc nhìn thoáng qua, muốn nhìn kỹ cũng không dám, làm cho nàng lập tức dời đi ánh mắt.
Người này nhìn qua thật sự quá mức đạm mạc mà lạnh lùng, thật đáng sợ …
Vị tiên tử rụt cổ một cái, chút ửng đỏ hai bên gò má đã biến mất, nàng khẽ gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng ly khai .
Dịch Vân Lạc chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn các nàng một cái, rồi hướng về phía vị trí trung tâm của Dao Trì.
Khi hắn vừa mới ngồi xuống, liền có rất nhiều tiên nữ to gan uốn éo cái eo nhỏ nhắn tinh tế, uyển uyển đi tới. Nhưng là các nàng đều không hẹn mà lại cùng nhau đứng cách hắn một khoảng cách một trượng. Không phải các nàng không muốn tới gần, mà bởi vì trên người hắn bỗng tản mát ra loại khí tức lạnh lùng, cự tuyệt người khác đến gần, làm cho các nàng còn chưa kịp tới gần, thì đã cảm nhận được một trận rét run, giống như trời băng đông lạnh. Dường như chỉ cần các nàng dám tiến thêm một bước, thì dòng suối nhỏ nhộn nhạo trong tròng các nàng đang chuẩn bị hình thành, sẽ nhanh chóng bị tòa bằng sơn trước mặt đông cứng lại.
Rốt cuộc, khi Thượng Đế cùng Vương Mẫu nương nương xuất hiện, Hội bàn đào cũng đã chính thức được mở màn.
Chúng tiên gia lần lượt yên vị tại vị trí của mình, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, hai hàng tiên tử từ từ tiến vào, trên tay các nàng đều mang theo một khay đào tiên, quần lụa mỏng bay lượn, tóc dài tung bay. Các tiên tử để khay đào tiên xuống từng bàn, khóe miệng mỗi người đều mang theo tiếu ý nhợt nhạt, cảnh đẹp tiên giới liền tăng thêm vài phần ý vị, cũng làm cho trong lòng chúng tiên gia thoải mái vạn phần.
-Hội bàn đào năm nay quả nhiên không giống bình thường, quả nhiên chuyến đi này không tệ a!
Một vị tiên gia tháy vậy, thoải mái cười khen ngợi.
Hắn vừa dứt lời, còn không đợi những tiên tử này thối lui, thì một bóng dáng từ xa đã chậm rãi đi đến. Hồng nhạt y sam khoác lên trên người, mỗi một bước đi, vạt áo tung bay tán loạn giống như hồ điệp đang nhẹ nhàng bay lượn, nếu như hình ảnh này kết hợp thêm cùng tầng tầng cành hoa, thì chắc hẳn sẽ làm mọi người không thể ly khai tầm mắt.
Nàng cầm trên tay một cái bầu rượu bằng ngọc trắng muốt, đi qua đám tiên nữ đang chuẩn bị thối lui, chậm rãi bước đi tới trước mặt thượng đế cùng vương mẫu. Nàng hơi khom lưng, sau đó thay bọn họ rót một ly rượu đầy.
Thượng đế nhẹ nhàng gật đầu, còn vương mẫu nương nương thì vô cùng hài lòng nhìn nàng, khi nàng đang chuẩn bị lui xuống, thì Vương mẫu nương nương lại đột nhiên nói:
-Ngươi cũng thay Thiên Thanh thượng tiên rót một ly rượu đi.
Thanh âm chậm rãi bay vào trong tai nàng, cước bộ nàng liền nhanh chóng bọ kìm hãm. Nhưng nàng cũng không hề do dự mà gật đầu, sau đó cúi đầu đi tới bên người Dịch Vân Lạc, cũng vì hắn rót một ly rượu hoa đào vừa mới được ủ.
-Thượng tiên, xin ngài từ từ thưởng thức.
Con ngươi lành lạnh của Dịch Vân Lạc híp lại, mãi cho đến khi bóng dáng của nàng đã ly khai khỏi tầm mắt của mình, hắn mới từ từ cầm lấy ly rượu, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi hương thơm vào sau đáy lòng. Hương hoa nhàn nhạt hòa quyện cùng với mùi rượu ngào ngạt xông vào mũi, dường như một dòng suối nhỏ ấm áp, hòa tan sự quyến luyến sâu nhất dưới đáy lòng của hắn.
Dịch Vân Lạc ngửa đầu uống lên, uống một hơi cạn sạch, dưới ánh mắ kinh ngạc của mọi người, Dịch Vân Lạc phất tay áo dựng lên. Khi vừa ra khỏi cửa, rất nhanh hắn đã tìm thấy bóng người đứng cách đó không xa.
-Tại sao lại đứng trong này một mình?
Chắp tay đứng ở phía sau của nàng, Dịch Vân Lạc lẳng lặng nhìn thẳng về phía từng đám mây trắng nhẹ nhàng lay động phía xa xa.
Tâm của nàng đột nhiên bị vỗ mạnh một cái, một khắc khi nghe thấy thanh âm kia, toàn thân nàng cứng ngắc không thể nhúc nhích. Có chút không thể tin tưởng, lại có một chút kinh hỉ xoay người, nhưng vẫn không dám nhìn hắn.
Nàng chỉ dám vâng vâng dạ dạ, dè dặt cẩn thận nói:
-Thượng… thượng tiên.
Xưng hô xa cách này của nàng làm cho hắn có chút không vui, Dịch Vân Lạc nhíu nhíu mày, tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
-Nàng vừa gọi ta là cái gì?
Mộng Tịch cúi đầu, hai tay luống cuống xoắn vào nhau, tâm khẩn trương giống như muốn nhảy ra ngoài.
Người hỏi nàng gọi người là cái gì, nhưng bây giờ ngoại trừ hai chữ kia, thì nàng còn có thể gọi hắn là cái gì a? Hiện giờ nàng cũng không thể lại gọi người là…
…Sư phụ…
Một khi đã uống Quên Ưu đan, thì không có khả năng lại nhớ lại chuyện cũ .
Thế là khi Mộng Tịch chìm đắm vào suy nghĩ của mình, cho nên không hề phát hiện Dịch Vân Lạc đã tiến lên gần sat nàng, sau khi suy nghĩ xong, nàng trấn định lại tinh thần đang hoảng hốt, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
-Thượng tiên…
Thế nhưng, lời còn chưa dứt, thì tay nàng liền bị Dịch Vân Lạc cầm lấy. Tay Mộng Tịch bị đau đang muốn rút về, theo phản xạ ngửa mặt lên nhìn hắn. Nhưng chẳng những Dịch Vân Lạc không có buông tay ra, mà trái lại khi nàng giãy giụa lại càng nắm chặt hơn. Cánh tay nguyên bản trắn nõn tinh tế, lúc này đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không để lộ ra một khe hở.
Tốt lắm… nàng cư nhiên nhanh như vậy liền quên mất hắn!
Lại còn gọi hắn là thượng tiên?
Hừ! Lời hứa nàng vĩnh viện không bao giờ rời xa hắn đã đi nơi nào? Lại còn bảo hắn phải quên nàng? Mới qua thời gian không gặp nhau bao lâu, vậy mà nàng dám quên mất không còn một mảnh sao?
Chẳng lẽ, nàng lại muốn theo rời khỏi hắn sao?
Nhưng là lúc này, cho dù có chết, hắn cũng tuyệt đối, tuyệt đối không buông nàng ra!
Khí lực trên tay Dịch Vân Lạc lại gia tăng thêm một chút, trên mặt hắn ẩn ẩn lộ ra một chút tức giận, cắn răng, từng chữ từng chữ nói:
-Nàng… gọi… lại… lần… nữa… thử… xem!
-…
Mộng Tịch ngơ ngác, ngốc nghếch đứng ở nơi đó, vì sao nàng bỗng nhiên lại loại cảm giác được…
…. hình như người đang sinh khí …
Là bởi vì nàng gọi người là thượng tiên, nên người sinh khí sao?
Bỗng nhiên tim Mộng Tịch đập nhanh hơn một nhịp. Một niềm vui sướng xông thẳng lên não, trong nháy mắt, ngay cả cảm giác tay bị cũng không có cảm giác được .
Hai mắt Mộng Tịch trở nên đỏ hồng, lầm bầm mở miệng:
-… Sư phụ?
Có phải nàng đang nằm mơ sao?
Đúng vậy, nhất định nàng là đang nằm mơ. Bằng không làm sao lại cảm giác được cánh tay của mình đang bị siết chặt, sau đó không hề phòng bị mà bị sư phụ kéo vào trong lòng của người, hai tay của người còn ôm chặt lấy than mình của nàng, dường như lại gia tăng thêm hai phần lực đạo, hung hắng đem nàng ôm vào trong ngực thật chặt.
Hắn cũng không cho nàng có bất kỳ cơ hội cùng thời gian tiếp nhận nào, thì Dịch Vân Lạc cúi đầu, nhanh chóng hôn lên cánh môi đỏ mọng của người trong lòng. Hắn hung hăng hôn nàng, không có nửa phần thương tiếc. Đầu lưỡi bá đạo cạy mở khớp hàm của nàng, nhanh chóng xâm nhập nàng trong miệng, mang theo mùi vị rượu hoa đào thơm ngát say lòng ngươi, cùng với đầu lưỡi của nàng dây dưa không ngớt.
Thiên toàn luân chuyển, thiên hôn địa ám. Cả người Mộng Tịch cứng ngắc ở trong lòng Dịch Vân Lạc, thoáng cái đã trở nên mềm nhũn, hai cánh tay vô lực vươn lên níu kéo lấy cổ của hắn, cả người bị hắn ôm không một kẽ hở, chỉ có thể kiễng đầu ngón chân lên, miễn cưỡng làm cho mình không bị ngã xuống.
Qua hồi lâu, Dịch Vân Lạc mới buông lỏng ra miệng, cánh tay vẫn ôm chặt nàng vào lòng mình như trước. Nụ hôn của hắn bỗng nhiên trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng liếm lên những nơi vừa mới bị hắn xâm lược mãnh liệt, sau đó nụ hôn cứ thế xuống dần hai má đỏ ửng, ròi chậm rãi cắn khẽ lên cái tai nhạy cảm của nàng.
-Ưm…
Cảm giác nhồn nhột ngứa ngáy làm cho Mộng Tịch nhịn không được ngâm khẽ một tiếng, cảm giác được hơi thở ấm áp ôn nhu đang lưu luyến bên tai nàng, làm cho toàn thân Mộng Tịch run lên.
Hình như nàng đã thanh tỉnh.
Cũng tựa hồ hiểu ra.
-Sư phụ?
Mộng Tịch kinh ngạc hô lên, đã sớm quên bộ dáng vừa rồi của mình ở trước mặt hắn như thế nào. Hai tay để lồng ngực của hắn, đầu hơi ngửa ra phái sau, kéo ra khoảng cách với hắn.
-Chàng nhớ được ta sao?
Giống như mỹ thực thơm ngon mà hắn luôn thèm muốn đột nhiên lại ly khai khỏi miệng, Dịch Vân Lạc không vui nhíu mày, cường ngạnh lại đem nàng ấn vào trong lòng, nhưng cũng không có hôn nàng. Cúi đầu sát vào bên tai nàng, ngửi mùi hương hòa đào nhàn nhạt trên người nàng, khẽ nói:
-Có lúc nào ta không nhớ nàng?
-Thế nhưng chàng đã ăn Quên ưu đan rồi mà!
Nhưng đó là do chính tay nàng đưa vào trong miệng của người, cũng chính mắt nàng thấy người nuốt Quên ưu đan, vậy thì làm sao người có thể nhớ được nàng ?
Dịch Vân Lạc ôm chặt Mộng Tịch trong lòng, không muốn buông nàng ra, nhưng vừa nghĩ tới nàng cư nhiên muốn dùng loại đn dược này làm cho mình quên đi nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một trận tức giận:
-Nàng cho là viên đan dược nho nhỏ kia có thể có tác dụng đối với ta sao?
Dám dùng loại đan dược này để cho hắn quên nàng? Đúng thật là chỉ có cái đầu ngốc nghếch này của nàng mới nghĩ ra được!
Nhân duyên hai đời, tình yêu năm trăm năm, sao có thể nói quên là dễ dàng quên được?
Mộng Tịch cúi đầu không nói lời nào. Người không có quên mình, vậy vì sao tám năm qua, một lần người cũng không có đến tìm nàng ?
Vốn là ngày đó nàng cho rằng mình chắc chắn sẽ chết đi, cho nên mới nhẫn tâm cho người ăn quên ưu đan. Thế nhưng lại không nghĩ rằng, âm dương sai biệt, chẳng những nàng không chết, trái lại khi tỉnh lại thì đã ở thiên giới. Lúc nàng mở mắt ra, người đầu tiên nàng nhín thấy, thật không ngờ lại là Vương mẫu nương nương vẫn luôn yêu thương nàng như con ruột.
Vương mẫu nương nương nói cho nàng biết, nàng đã khôi phục tiên thân, từ giờ trở đi, nàng lại có thể vẫn tiếp tục làm Đào Hoa tiên tử.
Nàng cho là sư phụ đã quên nàng, cho nên nàng trở lại bên cạnh cũng sẽ không có ý nghĩa gì nữa, vì thế thà rằng nàng ở lại thiên giới, sau đó giống lặng lẽ sống như lúc trước, yên lặng coi chừng hắn là được rồi.
Nàng cho rằng cuộc sống như vậy chính là cả đời nàng sẽ phải trải qua, thế nhưng bây giờ, dưới tình huống nàng không có bất cứ chuẩn bị gì, người lại đột nhiên xuất hiện. Mặc dù nàng đã sớm biết người nhất định sẽ tham gia Hội bàn đào, nhưng là cũng chưa bao giờ nghĩ đến, ngươi sẽ theo nàng đi ra ngoài, sau đó nói cho nàng biết, người vẫn luôn không có quên nàng.
Hết thảy những chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, làm cho nàng không biết tiếp thụ như thế nào!
Nhìn thấu tâm tư của nàng, Dịch Vân Lạc xoa đầu của nàng, thở dài nói:
-Mấy ngày kia mặc dù ta vẫn luôn hôn mê, nhưng từng lời của nàng của nàng nói, ta đều nghe được, cũng biết nàng đã nhớ lại sự tình trước kia. Sau khi tỉnh lại không thấy được nàng, lúc đó ta là thật sự nghĩ rằng nàng đã vì ta mà chết…
Đó chính là ký ức mà hắn hồi tưởng lại, thế nhưng lại làm cho lòng của hắn đau đớn tê dại vô cùng.
Cho tới bây giờ, nàng cũng không biết, khi không có nàng, Sương Vân điện lại trở nên trống vắng thê lương như thế nào. Ban đêm, hắn một mình nằm trên giường lạnh lẽo, cảm giác vắng vẻ đột nhiên sẽ bủa vây làm cho một người luôn không biết sợ như hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thậm chí hắn còn có nghĩ, nếu đã không có nàng bên cạnh, không bằng hắn đi theo nàng, ở bên cạnh nàng. Hắn sẽ cùng nàng phiêu tán ở pháp mọi nơi trên thế gian này, cảm giác này còn tốt hơn vạn lần so với chuyện hằng ngày hắn phải ở một mình cô đơn trong Sương Vân điện.
Khi nghe đến đây, Mộng Tịch ngẩng đầu, chống lại ánh mắt tràn đầy sầu bi cùng lo lắng của Dịch Vân lạc, tâm trạng không khỏi đau xót:
-Sư phụ…
Dịch Vân Lạc thấy hốc mắt nàng hơi phiếm hồng, nhẹ nhàng cúi đầu, hôn vào lông mi của nàng. Lại tiếp tục nói:
-Cách đây không bao lâu ta mới biết được nguyên lai là nàng còn sống. Thực sự là nghĩ không ra, năm đó ta nhìn không thấu mệnh cách “Vì mộc mà sinh, vì mộc mà diệt”của nàng, vậy mà luc đó lại không nhìn ra được sinh tử của nàng sẽ như thế nào.
Thực sự là hắn càng ngày càng không tốt .
Trong lòng Mộng Tịch kỳ quái, nghiêng đầu hỏi:
-Vậy làm sao mà chàng biết ta không có chết ? Còn có…
Nếu như người không có quên nàng, vậy lúc đó nghĩ nàng đã chết, thì người không có khả năng không tìm mọi biện pháp cứu nàng trở về. Nhưng sự thật nàng lại không có chết, như vậy với theo tu vi của người, chỉ cần người thoáng tra xét một chút, không phải rất dễ dàng sẽ biết sao?
Dịch Vân Lạc nhàn nhạt nhấp hé miệng:
-Lại nói tiếp, còn muốn cám ơn Tư mệnh tinh quân, lúc hắn đến đưa thiệp mời cho ta, còn còn “không cẩn thận” tiết lộ sự thật này cho ta biết. Về phần vấn đề mà nàng thắc mắc kia… Ta nghĩ, hẳn là nàng còn rõ ràng hơn ta mới đúng…
Dịch Vân Lạc cố ý cường điệu ba chữ “không cẩn thận”, làm cho Mộng Tịch vừa nghe xong cũng đã hiểu. Tư mệnh tinh quân không phải “không cẩn thận”, mà là “cố ý” không cẩn thận. Còn vì sao Tư mệnh tinh quân phải ‘Cố ý không cẩn thận’, Mộng tịch liên tưởng đến một sự tình, nàng cũng là rõ ràng.
Lý do lừa gạt sư phụ không cho người biết nàng còn sống, kỳ thực cũng chính là vì nàng. Nếu không như vậy, thì hôm nay nàng cũng sẽ không tự tay rót rượu cho người.
Mộng Tịch đột nhiên mỉm cười, hai tay ôm lấy Dịch Vân Lạc, tựa ở trước người của hắn, nhỏ giọng nói:
-Sư phụ, kỳ thực cũng không phải là chàng không phát hiện được ta còn sống hay đã chết. Mà là do chàng căn bản cũng không dám tra xét có đúng hay không? Chàng sợ ta đã chết thật rồi, vì thế thà rằng không biết kết quả này. Như vậy, chí ít thì ở trong tiềm ý thức của chàng, ta vẫn còn sống ở một nơi nào đó.
Dịch Vân Lạc nhìn nàng, bất đắc dĩ gật đầu, không nói lời nào. Trước đây nàng đã rất quỷ linh tinh , hiện tại lại khôi phục ký ức, xem ra sau này suy nghĩ của chính mình, nàng cũng sẽ biết được rõ ràng đi?
-Những chuyện trước kia nàng đều nhớ sao?
Ôm nàng vào trong ngực của mình một lúc, Dịch Vân Lạc đột nhiên hỏi.
-Vâng.
Mộng Tịch chôn đầu của mình vào trong ngực Dịch Vân Lạc, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc trên người sư phụ, lại đột nhiên có chút buồn ngủ.
-Như vậy…
Đột nhiên Dịch Vân Lạc kéo ra người nàng ra, sắc mặt chìm xuống, nhìn vào mắt nàng nói:
-Vậy nàng có phải nên giải thích một chút ta cho ta biết, vì sao năm đó nàng lại đột nhiên rời khỏi ta hay không?
Ách… Sư phụ là đang muốn hỏi, vì sao năm trăm năm trước nàng đột nhiên ly khai khỏi người sao?
Sự tình lâu như vậy, tại sao người còn nhớ …
-Sự tình đã qua lâu như vậy, chàng không cần…
Mộng Tịch vừa định giả ngu không muốn nói ra sự thật, nhưng nhìn đến ánh mắt sắc bén của Dịch Vân Lạc đang nhìn mình gắt gao, vội vàng sợ hãi ngậm miệng lại, cố gắng suy nghĩ nên giải thích cho người hiểu. Nhưng đột nhiên nàng lại nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!
Ánh mắt của Mộng Tịch bây giờ còn sắc bén hơn gấp trăm lần so với ánh mắt của Dịch Vân lạc, thanh âm cũng lên cao không ít.
-Sư phụ, chàng nói cho ta biết, rốt cuộc là người thích ta, hay vẫn là Niệm Tâm?
Trước đây khi nàng không khôi phục ký ức, mặc dù nàng không nhớ rõ chuyện của kiếp trước, thế nhưng không có nghĩa là sư phụ cũng không nhớ rõ !
Lúc đó Mộng Tịch mặc dù đã quên ký ức của kiếp trước, nhưng vẫn cứ ngây ngốc thích sư phụ, mà nếu quả người sư phụ thích là Niệm Tâm mà không phải nàng, nếu như người vẫn luôn đem nàng xem như bóng dáng Niệm Tâm, vậy nàng…
Cho dù hiện giờ Mộng Tịch chính là Niệm Tâm, Niệm Tâm chính là Mộng Tịch, nhưng trong lòng của nàng, cũng sẽ không thoải mái.
Dịch Vân Lạc nhéo nhéo gương mặt nàng:
-Vấn đề này thực sự quan trọng như thế sao?
Trước đây Ứng Bá Thiên cũng hỏi hắn như vậy.
-Tất nhiên là rất quan trọng.
Mộng Tịch gật đầu, chắc như đinh đóng cột nói.
-Nhưng hai người vốn là cùng một người mà, người ta thích là ai, không đều là giống nhau sao?
-Tất nhiên là không giống!
Mộng Tịch không thèm suy nghĩ, liền thốt lên, mặc dù nàng cũng không rõ rốt cuộc là vì sao, thế nhưng…
Nàng thật sự rất hi vọng, người sư phụ thích là…
Dịch Vân Lạc thấy bộ dáng nàng tức giận lại vô cùng rối rắm của nàng, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười, không để ý nàng kháng nghị, lại đem nàng một lần nữa ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng thấp giọng nói:
-Nha đầu ngốc, tại sao đến bây giờ nàng vẫn còn không hiểu rõ?
-… Hiểu rõ cái gì?
Mộng Tịch bĩu môi.
Hiểu rõ ta và nàng đều như nhau, biết là trước sau vẫn luôn có rằng buộc, nhưng vẫn luôn cho rằng nàng chính là Mộng Tịch.
Lần này Dịch Vân Lạc cũng sẽ không tiếp tục trốn tránh vấn đề này nữa, mà tựa hồ đ6y cũng là lần đâu tiên Mộng Tịch thật sự muốn nghe câu nói đó từ chính trong miệng sư phụ.
Dừng lại nhìn nàng một chút, Dịch Vân Lạc chậm rãi mở miệng:
-Người ta thích chính là nàng, mà yêu… cũng chính là nàng.
Khi biết nàng chính là cố nhân của hắn, nhưng hắn cũng chưa từng để lộ ra cho nàng biết, thậm chí ngay cả một điểm tình cảm cũng không hề lộ ra. Đó là bởi vì, hắn đã sớm yêu nàng.
Hắn yêu, chính là tiểu tinh linh từ nhỏ ở bên cạnh hắn lớn lên.
Hắn yêu, chính là người thường xuyên ôm lấy hắn mà làm nũng.
Hắn yêu, chính là người mà hắn vừa ly khai sẽ lại lẳng lặng ngồi dưới gốc cây đào chờ hắn trở về.
Hắn yêu, chính là người mà khi thấy nàng thân thiết với một người khác sẽ làm cho hắn mất đi lý trí.
Hắn yêu, chính là người vì cứu hắn mà không hề tiếc hi sinh tính mạng của mình.
…
Hắn yêu, chính là nàng, là người con gái mà hắn đã đặt cho cái tên – Mộng Tịch
Hết
Xung quanh Dao Trì vô cùng náo nhiệt, hương hoa xông vào mũi, mùi rượu tản ra bốn phía, thấm vào lòng người.
Từng tốp hai tiên tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, dáng điệu uyển chuyển đi qua đi lại không ngớt, từng người một bưng rượu ngon cùng với đào tiên vừa mới hái xuống đặt lên bàn, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
-Hội bàn đào năm nay sao lại có nhiều thần tiên tham dự như vậy ! Cũng không biết phải mang thêm bao nhiêu đào tiên nữa. Thật là mệt chết ta!
Một tiên tử trong đó tiên tử vừa đi vừa oán giận nói.
Tiên tử đang đi bên cạnh e thẹn liếc nàng một cái:
-Ngươi nhỏ giọng một chút! Chúng ta vừa mới thành tiên không lâu, nếu lời này bị người có ý nghe thấy sẽ không tốt!
-Được rồi được rồi, sau này ta sẽ không nói như vậy nữa.
Tiên tử kia si ngốc nhìn các loại hoa đào bốn phía.
-Ta tu thành tiên thân đã qua hai mươi mấy năm tới nay, nhưng đây là ta lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều hoa đào xinh đẹp như vậy đâu”
Tiên tử bên người mỉm cười:
-Ngươi không biết sao, ta nghe các vị tiên tử khác nói, là do vị thượng tiên chưởng quản hoa đào kia đã trở về!”
-Hoa đào tiên?
-Đúng vậy. Ngươi không có nghe nói tới sao? Nàng là một trong những vị thượng tiên ít ỏi của tiên giới! Là thượng tiên được kết tinh từ tinh hoa ngàn năm của Dao Trì. Nơi này vốn là tiên cảnh, các loại hoa đào sinh trưởng ở trong này đều thuộc món ngon của nhân gian, nhưng vì do nàng tự tay trồng lấy, cho nên nếu so với những loại sinh trưởng tự nhiên thì còn trở nên mỹ vị hơn trăm lần. Còn có rượu hia đào cho chính ta nàng ủ thành, đều được chúng tiên khen thưởng không dứt miệng! Rất nhiều tiên gia đến tham gia hội bàn đào, ngoại trừ muốn thỉnh an thượng đế cùng vương mẫu nương nương, thì đa số các vị thần tiên đều muốn nếm mỹ vị mười mấy năm mới ó dịp được hưởng thụ một lần này.
-Oa, thì ra vị Hoa đào tiên lại lợi hại như vậy!
Tiểu tiên tử mang theo vẻ mặt vô cùng sùng bái hô khẽ.
-Đúng vậy. Bất quá ta nghe nói hai mươi mấy năm trước nàng phàm lịch kiếp, vì thế hai lần thịnh yến bàn đào trước nàng đều không có tham gia. Chúng ta thành tiên quá muộn, cho nên mới bị bỏ lỡ không được nếm thử mĩ vị kia.
-Như vậy… vậy tại sao nàng không có ở đây, hai lần trước các thần tiên cũng không tới tham gia hội bàn đào?
-Ai, ngươi đúng là ngốc ! Vị hoa đào tiên kia không ở đây, tất nhiên là không thể chăm sóc vườn đào tiên này mà để bọn chúng mọc tự nhiên, và cũng không có ủ ra loại rượu hoa đào thơm ngon kia, thì chúng tiên gia không có lộc ăn, cho nên liền kiếm cớ không tới tham gia! Ngươi đã quên Hội bàn đào hai lần trước, ở Dao Trì đều có rất nhiều các loại hoa hoa cỏ cỏ, nhưng chỉ thiếu duy nhất đào tiên sao?
-A, ngươi nói như vậy, làm ta nhớ ra rồi! Hắc hắc, nếu như có cơ hội, ta nhất định phải bái kiến được vị thượng tiên kia, sau đó cầu nàng dạy ta mới được!
-Nhìn bộ dáng hưng phấn của ngươi này, thượng tiên bận rộn như vậy, làm sao có thể để ý những tiểu tiên như chúng ta! Hay là chúng ta mau đi đi, nếu như những thứ này mang đến muộn, thì sẽ bị chịu phát đấy!
Nghe xong lời nói của nàng, tiên tử kia có chút uể oải, đành gật đầu đi nhanh.
Hai người vội vã ly khai khỏi vườn đào, chỉ là chưa được mấy bước, một tiên tử không cẩn thận trơn trượt dưới chân, mắt thấy cả người cùng giỏ đào tiên trên tay sẽ tiếp đất một cách hạnh phúc, nhưng khi cách mặt đất mấy tấc, thì đột nhiên cả người liền được nâng lên vững vàng.
Vị tiên tử kinh hoảng ngẩng đầu muốn nói lời cám ơn, nhưng đập vào mắt nàng một bộ quần áo sạch sẽ ngăn nắp sạch sẽ, bên ngoài phủ một chiếc áo bào trắng tinh, sau đó là một đôi mắt thâm thúy đen láy. Nhưng nàng cũng chỉ là liếc nhìn thoáng qua, muốn nhìn kỹ cũng không dám, làm cho nàng lập tức dời đi ánh mắt.
Người này nhìn qua thật sự quá mức đạm mạc mà lạnh lùng, thật đáng sợ …
Vị tiên tử rụt cổ một cái, chút ửng đỏ hai bên gò má đã biến mất, nàng khẽ gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng ly khai .
Dịch Vân Lạc chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn các nàng một cái, rồi hướng về phía vị trí trung tâm của Dao Trì.
Khi hắn vừa mới ngồi xuống, liền có rất nhiều tiên nữ to gan uốn éo cái eo nhỏ nhắn tinh tế, uyển uyển đi tới. Nhưng là các nàng đều không hẹn mà lại cùng nhau đứng cách hắn một khoảng cách một trượng. Không phải các nàng không muốn tới gần, mà bởi vì trên người hắn bỗng tản mát ra loại khí tức lạnh lùng, cự tuyệt người khác đến gần, làm cho các nàng còn chưa kịp tới gần, thì đã cảm nhận được một trận rét run, giống như trời băng đông lạnh. Dường như chỉ cần các nàng dám tiến thêm một bước, thì dòng suối nhỏ nhộn nhạo trong tròng các nàng đang chuẩn bị hình thành, sẽ nhanh chóng bị tòa bằng sơn trước mặt đông cứng lại.
Rốt cuộc, khi Thượng Đế cùng Vương Mẫu nương nương xuất hiện, Hội bàn đào cũng đã chính thức được mở màn.
Chúng tiên gia lần lượt yên vị tại vị trí của mình, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, hai hàng tiên tử từ từ tiến vào, trên tay các nàng đều mang theo một khay đào tiên, quần lụa mỏng bay lượn, tóc dài tung bay. Các tiên tử để khay đào tiên xuống từng bàn, khóe miệng mỗi người đều mang theo tiếu ý nhợt nhạt, cảnh đẹp tiên giới liền tăng thêm vài phần ý vị, cũng làm cho trong lòng chúng tiên gia thoải mái vạn phần.
-Hội bàn đào năm nay quả nhiên không giống bình thường, quả nhiên chuyến đi này không tệ a!
Một vị tiên gia tháy vậy, thoải mái cười khen ngợi.
Hắn vừa dứt lời, còn không đợi những tiên tử này thối lui, thì một bóng dáng từ xa đã chậm rãi đi đến. Hồng nhạt y sam khoác lên trên người, mỗi một bước đi, vạt áo tung bay tán loạn giống như hồ điệp đang nhẹ nhàng bay lượn, nếu như hình ảnh này kết hợp thêm cùng tầng tầng cành hoa, thì chắc hẳn sẽ làm mọi người không thể ly khai tầm mắt.
Nàng cầm trên tay một cái bầu rượu bằng ngọc trắng muốt, đi qua đám tiên nữ đang chuẩn bị thối lui, chậm rãi bước đi tới trước mặt thượng đế cùng vương mẫu. Nàng hơi khom lưng, sau đó thay bọn họ rót một ly rượu đầy.
Thượng đế nhẹ nhàng gật đầu, còn vương mẫu nương nương thì vô cùng hài lòng nhìn nàng, khi nàng đang chuẩn bị lui xuống, thì Vương mẫu nương nương lại đột nhiên nói:
-Ngươi cũng thay Thiên Thanh thượng tiên rót một ly rượu đi.
Thanh âm chậm rãi bay vào trong tai nàng, cước bộ nàng liền nhanh chóng bọ kìm hãm. Nhưng nàng cũng không hề do dự mà gật đầu, sau đó cúi đầu đi tới bên người Dịch Vân Lạc, cũng vì hắn rót một ly rượu hoa đào vừa mới được ủ.
-Thượng tiên, xin ngài từ từ thưởng thức.
Con ngươi lành lạnh của Dịch Vân Lạc híp lại, mãi cho đến khi bóng dáng của nàng đã ly khai khỏi tầm mắt của mình, hắn mới từ từ cầm lấy ly rượu, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi hương thơm vào sau đáy lòng. Hương hoa nhàn nhạt hòa quyện cùng với mùi rượu ngào ngạt xông vào mũi, dường như một dòng suối nhỏ ấm áp, hòa tan sự quyến luyến sâu nhất dưới đáy lòng của hắn.
Dịch Vân Lạc ngửa đầu uống lên, uống một hơi cạn sạch, dưới ánh mắ kinh ngạc của mọi người, Dịch Vân Lạc phất tay áo dựng lên. Khi vừa ra khỏi cửa, rất nhanh hắn đã tìm thấy bóng người đứng cách đó không xa.
-Tại sao lại đứng trong này một mình?
Chắp tay đứng ở phía sau của nàng, Dịch Vân Lạc lẳng lặng nhìn thẳng về phía từng đám mây trắng nhẹ nhàng lay động phía xa xa.
Tâm của nàng đột nhiên bị vỗ mạnh một cái, một khắc khi nghe thấy thanh âm kia, toàn thân nàng cứng ngắc không thể nhúc nhích. Có chút không thể tin tưởng, lại có một chút kinh hỉ xoay người, nhưng vẫn không dám nhìn hắn.
Nàng chỉ dám vâng vâng dạ dạ, dè dặt cẩn thận nói:
-Thượng… thượng tiên.
Xưng hô xa cách này của nàng làm cho hắn có chút không vui, Dịch Vân Lạc nhíu nhíu mày, tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
-Nàng vừa gọi ta là cái gì?
Mộng Tịch cúi đầu, hai tay luống cuống xoắn vào nhau, tâm khẩn trương giống như muốn nhảy ra ngoài.
Người hỏi nàng gọi người là cái gì, nhưng bây giờ ngoại trừ hai chữ kia, thì nàng còn có thể gọi hắn là cái gì a? Hiện giờ nàng cũng không thể lại gọi người là…
…Sư phụ…
Một khi đã uống Quên Ưu đan, thì không có khả năng lại nhớ lại chuyện cũ .
Thế là khi Mộng Tịch chìm đắm vào suy nghĩ của mình, cho nên không hề phát hiện Dịch Vân Lạc đã tiến lên gần sat nàng, sau khi suy nghĩ xong, nàng trấn định lại tinh thần đang hoảng hốt, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
-Thượng tiên…
Thế nhưng, lời còn chưa dứt, thì tay nàng liền bị Dịch Vân Lạc cầm lấy. Tay Mộng Tịch bị đau đang muốn rút về, theo phản xạ ngửa mặt lên nhìn hắn. Nhưng chẳng những Dịch Vân Lạc không có buông tay ra, mà trái lại khi nàng giãy giụa lại càng nắm chặt hơn. Cánh tay nguyên bản trắn nõn tinh tế, lúc này đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không để lộ ra một khe hở.
Tốt lắm… nàng cư nhiên nhanh như vậy liền quên mất hắn!
Lại còn gọi hắn là thượng tiên?
Hừ! Lời hứa nàng vĩnh viện không bao giờ rời xa hắn đã đi nơi nào? Lại còn bảo hắn phải quên nàng? Mới qua thời gian không gặp nhau bao lâu, vậy mà nàng dám quên mất không còn một mảnh sao?
Chẳng lẽ, nàng lại muốn theo rời khỏi hắn sao?
Nhưng là lúc này, cho dù có chết, hắn cũng tuyệt đối, tuyệt đối không buông nàng ra!
Khí lực trên tay Dịch Vân Lạc lại gia tăng thêm một chút, trên mặt hắn ẩn ẩn lộ ra một chút tức giận, cắn răng, từng chữ từng chữ nói:
-Nàng… gọi… lại… lần… nữa… thử… xem!
-…
Mộng Tịch ngơ ngác, ngốc nghếch đứng ở nơi đó, vì sao nàng bỗng nhiên lại loại cảm giác được…
…. hình như người đang sinh khí …
Là bởi vì nàng gọi người là thượng tiên, nên người sinh khí sao?
Bỗng nhiên tim Mộng Tịch đập nhanh hơn một nhịp. Một niềm vui sướng xông thẳng lên não, trong nháy mắt, ngay cả cảm giác tay bị cũng không có cảm giác được .
Hai mắt Mộng Tịch trở nên đỏ hồng, lầm bầm mở miệng:
-… Sư phụ?
Có phải nàng đang nằm mơ sao?
Đúng vậy, nhất định nàng là đang nằm mơ. Bằng không làm sao lại cảm giác được cánh tay của mình đang bị siết chặt, sau đó không hề phòng bị mà bị sư phụ kéo vào trong lòng của người, hai tay của người còn ôm chặt lấy than mình của nàng, dường như lại gia tăng thêm hai phần lực đạo, hung hắng đem nàng ôm vào trong ngực thật chặt.
Hắn cũng không cho nàng có bất kỳ cơ hội cùng thời gian tiếp nhận nào, thì Dịch Vân Lạc cúi đầu, nhanh chóng hôn lên cánh môi đỏ mọng của người trong lòng. Hắn hung hăng hôn nàng, không có nửa phần thương tiếc. Đầu lưỡi bá đạo cạy mở khớp hàm của nàng, nhanh chóng xâm nhập nàng trong miệng, mang theo mùi vị rượu hoa đào thơm ngát say lòng ngươi, cùng với đầu lưỡi của nàng dây dưa không ngớt.
Thiên toàn luân chuyển, thiên hôn địa ám. Cả người Mộng Tịch cứng ngắc ở trong lòng Dịch Vân Lạc, thoáng cái đã trở nên mềm nhũn, hai cánh tay vô lực vươn lên níu kéo lấy cổ của hắn, cả người bị hắn ôm không một kẽ hở, chỉ có thể kiễng đầu ngón chân lên, miễn cưỡng làm cho mình không bị ngã xuống.
Qua hồi lâu, Dịch Vân Lạc mới buông lỏng ra miệng, cánh tay vẫn ôm chặt nàng vào lòng mình như trước. Nụ hôn của hắn bỗng nhiên trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng liếm lên những nơi vừa mới bị hắn xâm lược mãnh liệt, sau đó nụ hôn cứ thế xuống dần hai má đỏ ửng, ròi chậm rãi cắn khẽ lên cái tai nhạy cảm của nàng.
-Ưm…
Cảm giác nhồn nhột ngứa ngáy làm cho Mộng Tịch nhịn không được ngâm khẽ một tiếng, cảm giác được hơi thở ấm áp ôn nhu đang lưu luyến bên tai nàng, làm cho toàn thân Mộng Tịch run lên.
Hình như nàng đã thanh tỉnh.
Cũng tựa hồ hiểu ra.
-Sư phụ?
Mộng Tịch kinh ngạc hô lên, đã sớm quên bộ dáng vừa rồi của mình ở trước mặt hắn như thế nào. Hai tay để lồng ngực của hắn, đầu hơi ngửa ra phái sau, kéo ra khoảng cách với hắn.
-Chàng nhớ được ta sao?
Giống như mỹ thực thơm ngon mà hắn luôn thèm muốn đột nhiên lại ly khai khỏi miệng, Dịch Vân Lạc không vui nhíu mày, cường ngạnh lại đem nàng ấn vào trong lòng, nhưng cũng không có hôn nàng. Cúi đầu sát vào bên tai nàng, ngửi mùi hương hòa đào nhàn nhạt trên người nàng, khẽ nói:
-Có lúc nào ta không nhớ nàng?
-Thế nhưng chàng đã ăn Quên ưu đan rồi mà!
Nhưng đó là do chính tay nàng đưa vào trong miệng của người, cũng chính mắt nàng thấy người nuốt Quên ưu đan, vậy thì làm sao người có thể nhớ được nàng ?
Dịch Vân Lạc ôm chặt Mộng Tịch trong lòng, không muốn buông nàng ra, nhưng vừa nghĩ tới nàng cư nhiên muốn dùng loại đn dược này làm cho mình quên đi nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một trận tức giận:
-Nàng cho là viên đan dược nho nhỏ kia có thể có tác dụng đối với ta sao?
Dám dùng loại đan dược này để cho hắn quên nàng? Đúng thật là chỉ có cái đầu ngốc nghếch này của nàng mới nghĩ ra được!
Nhân duyên hai đời, tình yêu năm trăm năm, sao có thể nói quên là dễ dàng quên được?
Mộng Tịch cúi đầu không nói lời nào. Người không có quên mình, vậy vì sao tám năm qua, một lần người cũng không có đến tìm nàng ?
Vốn là ngày đó nàng cho rằng mình chắc chắn sẽ chết đi, cho nên mới nhẫn tâm cho người ăn quên ưu đan. Thế nhưng lại không nghĩ rằng, âm dương sai biệt, chẳng những nàng không chết, trái lại khi tỉnh lại thì đã ở thiên giới. Lúc nàng mở mắt ra, người đầu tiên nàng nhín thấy, thật không ngờ lại là Vương mẫu nương nương vẫn luôn yêu thương nàng như con ruột.
Vương mẫu nương nương nói cho nàng biết, nàng đã khôi phục tiên thân, từ giờ trở đi, nàng lại có thể vẫn tiếp tục làm Đào Hoa tiên tử.
Nàng cho là sư phụ đã quên nàng, cho nên nàng trở lại bên cạnh cũng sẽ không có ý nghĩa gì nữa, vì thế thà rằng nàng ở lại thiên giới, sau đó giống lặng lẽ sống như lúc trước, yên lặng coi chừng hắn là được rồi.
Nàng cho rằng cuộc sống như vậy chính là cả đời nàng sẽ phải trải qua, thế nhưng bây giờ, dưới tình huống nàng không có bất cứ chuẩn bị gì, người lại đột nhiên xuất hiện. Mặc dù nàng đã sớm biết người nhất định sẽ tham gia Hội bàn đào, nhưng là cũng chưa bao giờ nghĩ đến, ngươi sẽ theo nàng đi ra ngoài, sau đó nói cho nàng biết, người vẫn luôn không có quên nàng.
Hết thảy những chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, làm cho nàng không biết tiếp thụ như thế nào!
Nhìn thấu tâm tư của nàng, Dịch Vân Lạc xoa đầu của nàng, thở dài nói:
-Mấy ngày kia mặc dù ta vẫn luôn hôn mê, nhưng từng lời của nàng của nàng nói, ta đều nghe được, cũng biết nàng đã nhớ lại sự tình trước kia. Sau khi tỉnh lại không thấy được nàng, lúc đó ta là thật sự nghĩ rằng nàng đã vì ta mà chết…
Đó chính là ký ức mà hắn hồi tưởng lại, thế nhưng lại làm cho lòng của hắn đau đớn tê dại vô cùng.
Cho tới bây giờ, nàng cũng không biết, khi không có nàng, Sương Vân điện lại trở nên trống vắng thê lương như thế nào. Ban đêm, hắn một mình nằm trên giường lạnh lẽo, cảm giác vắng vẻ đột nhiên sẽ bủa vây làm cho một người luôn không biết sợ như hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thậm chí hắn còn có nghĩ, nếu đã không có nàng bên cạnh, không bằng hắn đi theo nàng, ở bên cạnh nàng. Hắn sẽ cùng nàng phiêu tán ở pháp mọi nơi trên thế gian này, cảm giác này còn tốt hơn vạn lần so với chuyện hằng ngày hắn phải ở một mình cô đơn trong Sương Vân điện.
Khi nghe đến đây, Mộng Tịch ngẩng đầu, chống lại ánh mắt tràn đầy sầu bi cùng lo lắng của Dịch Vân lạc, tâm trạng không khỏi đau xót:
-Sư phụ…
Dịch Vân Lạc thấy hốc mắt nàng hơi phiếm hồng, nhẹ nhàng cúi đầu, hôn vào lông mi của nàng. Lại tiếp tục nói:
-Cách đây không bao lâu ta mới biết được nguyên lai là nàng còn sống. Thực sự là nghĩ không ra, năm đó ta nhìn không thấu mệnh cách “Vì mộc mà sinh, vì mộc mà diệt”của nàng, vậy mà luc đó lại không nhìn ra được sinh tử của nàng sẽ như thế nào.
Thực sự là hắn càng ngày càng không tốt .
Trong lòng Mộng Tịch kỳ quái, nghiêng đầu hỏi:
-Vậy làm sao mà chàng biết ta không có chết ? Còn có…
Nếu như người không có quên nàng, vậy lúc đó nghĩ nàng đã chết, thì người không có khả năng không tìm mọi biện pháp cứu nàng trở về. Nhưng sự thật nàng lại không có chết, như vậy với theo tu vi của người, chỉ cần người thoáng tra xét một chút, không phải rất dễ dàng sẽ biết sao?
Dịch Vân Lạc nhàn nhạt nhấp hé miệng:
-Lại nói tiếp, còn muốn cám ơn Tư mệnh tinh quân, lúc hắn đến đưa thiệp mời cho ta, còn còn “không cẩn thận” tiết lộ sự thật này cho ta biết. Về phần vấn đề mà nàng thắc mắc kia… Ta nghĩ, hẳn là nàng còn rõ ràng hơn ta mới đúng…
Dịch Vân Lạc cố ý cường điệu ba chữ “không cẩn thận”, làm cho Mộng Tịch vừa nghe xong cũng đã hiểu. Tư mệnh tinh quân không phải “không cẩn thận”, mà là “cố ý” không cẩn thận. Còn vì sao Tư mệnh tinh quân phải ‘Cố ý không cẩn thận’, Mộng tịch liên tưởng đến một sự tình, nàng cũng là rõ ràng.
Lý do lừa gạt sư phụ không cho người biết nàng còn sống, kỳ thực cũng chính là vì nàng. Nếu không như vậy, thì hôm nay nàng cũng sẽ không tự tay rót rượu cho người.
Mộng Tịch đột nhiên mỉm cười, hai tay ôm lấy Dịch Vân Lạc, tựa ở trước người của hắn, nhỏ giọng nói:
-Sư phụ, kỳ thực cũng không phải là chàng không phát hiện được ta còn sống hay đã chết. Mà là do chàng căn bản cũng không dám tra xét có đúng hay không? Chàng sợ ta đã chết thật rồi, vì thế thà rằng không biết kết quả này. Như vậy, chí ít thì ở trong tiềm ý thức của chàng, ta vẫn còn sống ở một nơi nào đó.
Dịch Vân Lạc nhìn nàng, bất đắc dĩ gật đầu, không nói lời nào. Trước đây nàng đã rất quỷ linh tinh , hiện tại lại khôi phục ký ức, xem ra sau này suy nghĩ của chính mình, nàng cũng sẽ biết được rõ ràng đi?
-Những chuyện trước kia nàng đều nhớ sao?
Ôm nàng vào trong ngực của mình một lúc, Dịch Vân Lạc đột nhiên hỏi.
-Vâng.
Mộng Tịch chôn đầu của mình vào trong ngực Dịch Vân Lạc, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc trên người sư phụ, lại đột nhiên có chút buồn ngủ.
-Như vậy…
Đột nhiên Dịch Vân Lạc kéo ra người nàng ra, sắc mặt chìm xuống, nhìn vào mắt nàng nói:
-Vậy nàng có phải nên giải thích một chút ta cho ta biết, vì sao năm đó nàng lại đột nhiên rời khỏi ta hay không?
Ách… Sư phụ là đang muốn hỏi, vì sao năm trăm năm trước nàng đột nhiên ly khai khỏi người sao?
Sự tình lâu như vậy, tại sao người còn nhớ …
-Sự tình đã qua lâu như vậy, chàng không cần…
Mộng Tịch vừa định giả ngu không muốn nói ra sự thật, nhưng nhìn đến ánh mắt sắc bén của Dịch Vân Lạc đang nhìn mình gắt gao, vội vàng sợ hãi ngậm miệng lại, cố gắng suy nghĩ nên giải thích cho người hiểu. Nhưng đột nhiên nàng lại nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!
Ánh mắt của Mộng Tịch bây giờ còn sắc bén hơn gấp trăm lần so với ánh mắt của Dịch Vân lạc, thanh âm cũng lên cao không ít.
-Sư phụ, chàng nói cho ta biết, rốt cuộc là người thích ta, hay vẫn là Niệm Tâm?
Trước đây khi nàng không khôi phục ký ức, mặc dù nàng không nhớ rõ chuyện của kiếp trước, thế nhưng không có nghĩa là sư phụ cũng không nhớ rõ !
Lúc đó Mộng Tịch mặc dù đã quên ký ức của kiếp trước, nhưng vẫn cứ ngây ngốc thích sư phụ, mà nếu quả người sư phụ thích là Niệm Tâm mà không phải nàng, nếu như người vẫn luôn đem nàng xem như bóng dáng Niệm Tâm, vậy nàng…
Cho dù hiện giờ Mộng Tịch chính là Niệm Tâm, Niệm Tâm chính là Mộng Tịch, nhưng trong lòng của nàng, cũng sẽ không thoải mái.
Dịch Vân Lạc nhéo nhéo gương mặt nàng:
-Vấn đề này thực sự quan trọng như thế sao?
Trước đây Ứng Bá Thiên cũng hỏi hắn như vậy.
-Tất nhiên là rất quan trọng.
Mộng Tịch gật đầu, chắc như đinh đóng cột nói.
-Nhưng hai người vốn là cùng một người mà, người ta thích là ai, không đều là giống nhau sao?
-Tất nhiên là không giống!
Mộng Tịch không thèm suy nghĩ, liền thốt lên, mặc dù nàng cũng không rõ rốt cuộc là vì sao, thế nhưng…
Nàng thật sự rất hi vọng, người sư phụ thích là…
Dịch Vân Lạc thấy bộ dáng nàng tức giận lại vô cùng rối rắm của nàng, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười, không để ý nàng kháng nghị, lại đem nàng một lần nữa ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng thấp giọng nói:
-Nha đầu ngốc, tại sao đến bây giờ nàng vẫn còn không hiểu rõ?
-… Hiểu rõ cái gì?
Mộng Tịch bĩu môi.
Hiểu rõ ta và nàng đều như nhau, biết là trước sau vẫn luôn có rằng buộc, nhưng vẫn luôn cho rằng nàng chính là Mộng Tịch.
Lần này Dịch Vân Lạc cũng sẽ không tiếp tục trốn tránh vấn đề này nữa, mà tựa hồ đ6y cũng là lần đâu tiên Mộng Tịch thật sự muốn nghe câu nói đó từ chính trong miệng sư phụ.
Dừng lại nhìn nàng một chút, Dịch Vân Lạc chậm rãi mở miệng:
-Người ta thích chính là nàng, mà yêu… cũng chính là nàng.
Khi biết nàng chính là cố nhân của hắn, nhưng hắn cũng chưa từng để lộ ra cho nàng biết, thậm chí ngay cả một điểm tình cảm cũng không hề lộ ra. Đó là bởi vì, hắn đã sớm yêu nàng.
Hắn yêu, chính là tiểu tinh linh từ nhỏ ở bên cạnh hắn lớn lên.
Hắn yêu, chính là người thường xuyên ôm lấy hắn mà làm nũng.
Hắn yêu, chính là người mà hắn vừa ly khai sẽ lại lẳng lặng ngồi dưới gốc cây đào chờ hắn trở về.
Hắn yêu, chính là người mà khi thấy nàng thân thiết với một người khác sẽ làm cho hắn mất đi lý trí.
Hắn yêu, chính là người vì cứu hắn mà không hề tiếc hi sinh tính mạng của mình.
…
Hắn yêu, chính là nàng, là người con gái mà hắn đã đặt cho cái tên – Mộng Tịch
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.