Mộng Lửa Hoàng Hôn

Chương 2

Aying

03/01/2025

Hôm đó, bởi vì hoảng sợ, Lâm Tịch đã lên cơn suyễn, được đưa vào bệnh viện cùng với tôi.

 

Nhưng Tưởng Dụ chỉ ghé qua nhìn tôi một lần, rồi dành toàn bộ thời gian ở bên Lâm Tịch.

 

Mẹ tôi vô cùng căm phẫn và bất bình, hỏi tôi với ánh mắt nghiêm nghị:

 

“Con nhất định phải cưới Tưởng Dụ sao? Không còn ai khác để con cưới nữa à?”

 

“Mẹ, nếu Tưởng Dụ có chuyện gì, con cũng không sống nổi nữa.”

 

Tôi đáp, giọng điệu vô cùng bất lực, nhưng đó là lời thật lòng.

 

Không ngờ, Tưởng Dụ vừa bước vào đã nghe thấy toàn bộ.

 

Anh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, xen lẫn chút buồn bã và mơ hồ.

 

Anh nói lời cảm ơn, kèm theo một câu xin lỗi:

 

“Tiêu An Nhiên Tịch Tịch còn chưa khỏe, nên không thể tự mình đến cảm ơn em.”

 

Sau khi mẹ rời đi, Tưởng Dụ lại thản nhiên nói thêm một câu, như thể Lâm Tịch mới là người bị thương nặng nhất.

 

Tôi chỉ nhún vai, chẳng muốn đôi co, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô ta.

 

Bác sĩ dặn rằng tình trạng của tôi hiện không ổn định cho lắm, cần có người túc trực bên cạnh.

 

Có lẽ vì muốn báo đáp ơn cứu mạng, Tưởng Dụ tình nguyện ở lại chăm sóc tôi.

 

Nhưng chỉ được một lát, anh nhận được cuộc gọi từ Lâm Tịch.

 

Giọng nói nũng nịu của Lâm Tịch vang lên từ đầu dây bên kia:

 

“Tưởng Dụ, anh đang ở với An Nhiên sao? Em đột nhiên muốn ăn hoành thánh ở phố Tây, chỗ cửa hàng mà lần nào cũng đông nghịt ấy, không biết liệu...”

 

“Anh đi mua ngay.”

 

Cô ta còn chưa nói hết câu, Tưởng Dụ nhanh chóng đáp ứng, không cần nghĩ ngợi.

 

Tôi có thể thấy rõ khóe môi Tưởng Dụ cong lên.

 

Cái đồ ngốc ngu muội vì tình này...

 

Sau khi cúp máy, dường như anh mới nhớ ra lời bác sĩ dặn, ánh mắt hơi khó xử nhìn tôi.

 

Tôi biết chỗ bán hoành thánh đó, lần nào cũng phải xếp hàng dài dằng dặc.

 

Để giúp anh bớt khó nghĩ, tôi “tốt bụng” bảo:

 

“Không sao đâu, anh cứ đi đi, em ổn mà.”

 

Sau khi chần chừ trong chốc lát, anh đứng lên, gật đầu xin lỗi:

 

“Tôi sẽ quay lại ngay.”

 

Sau đó tiện miệng hỏi:



 

“Em có muốn ăn không?”

 

Tôi nhẹ lắc đầu, cố tỏ ra tủi thân, để lộ một nét mặt cô đơn đầy tội nghiệp.

 

Quả nhiên, Tưởng Dụ dừng lại vài giây, vẻ mặt có chút bối rối, nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

 

Nhưng tôi thật sự không ngờ, mọi chuyện lại diễn ra như vậy!

 

Tưởng Dụ vừa rời đi, đầu tôi bất ngờ đau như búa bổ.

 

Tôi cố gắng nén cơn đau, cố nhấn nút gọi y tá.

 

Họ lập tức đẩy tôi vào ICU, nhưng mãi không thể liên lạc với Tưởng Dụ để ký tên.

 

Hệ thống lạnh lùng thông báo:

 

“Tưởng Dụ đang xếp hàng mua hoành thánh, sẽ không nghe điện thoại đâu.”

 

Chết tiệt thật! Lẽ ra tôi không nên cố tỏ ra rộng lượng để lấy điểm thiện cảm từ Tưởng Dụ!

 

Hối hận không kịp, tôi cảm thấy đầu óc mụ mị, mắt tối sầm, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

 

Khi tỉnh lại, tôi thấy bàn tay Tưởng Dụ đặt trên mặt, trông đầy mệt mỏi.

 

Tôi không nhịn được bật cười khe khẽ.

 

“Tiêu An Nhiên.”

 

Tưởng Dụ quay mặt đi, vẻ mặt có chút bực bội:

 

“Em cố tình làm vậy đúng không?”

 

“Tôi chỉ mới ra ngoài có mười phút, thế mà em đã vào tận ICU?”

 

Tôi lắc đầu, cố nén tiếng cười hả hê khi thấy anh lo lắng, giọng run rẩy đáp:

 

“Xin lỗi... Thật sự xin lỗi...”

 

Có lẽ vì chột dạ, Tưởng Dụ ngẩn người trong phút chốc, sau đó ngượng ngùng im lặng.

 

Ngày hôm đó, anh phá lệ ở lại bên tôi, cho đến khi Lâm Tịch lại “ngượng ngùng” làm phiền.

 

“Tưởng Dụ, An Nhiên đã tỉnh chưa ạ? Em ăn hoành thánh xong, dạ dày thấy hơi khó chịu. Anh có tiện gọi bác sĩ giúp em không?”

 

Với lời “nhờ vả” của cô Lâm thân mến, đương nhiên là Tưởng Dụ vô cùng “tiện”.

 

“Tiêu An Nhiên, em nghỉ ngơi đi nhé. Tuần sau tôi sẽ đến đón em xuất viện.”

 

Trước khi vội vã rời đi, Tưởng Dụ bố thí cho tôi một câu dặn dò.

 

Tôi chỉ gật đầu, nhưng trong lòng chẳng mấy để ý.

 

Những lời hứa như thế, anh đã nói rất nhiều lần.



 

Nhưng không lần nào là ngoại lệ: Anh đều thất hẹn vì Lâm Tịch.

 

Sau khi Tưởng Dụ rời đi, tôi phát hiện trên bàn có đặt một bát hoành thánh.

 

Bởi vì để lâu, hoành thánh đã hút nước, dính lại thành một cục.

 

Nhìn chẳng muốn ăn chút nào.

 

Tôi vô cảm cầm lấy phần hoành thánh đó ném thẳng vào thùng rác.

 

Ngày tôi xuất viện, Lâm Tịch lại đúng lúc chuyển nhà.

 

Tưởng Dụ phái trợ lý đến đón tôi về.

 

Khi tỉnh lại trên ghế sofa, tôi phát hiện trên người mình đang đắp áo khoác của Tưởng Dụ.

 

Tôi đưa mắt nhìn vào thư phòng, anh đang bận làm việc.

 

Tôi quyết định nhân cơ hội này tỏ ra quan tâm, thế là pha một ly sữa ấm mang vào cho anh.

 

“Cảm ơn.”

 

Anh không ngẩng đầu lên, chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng xoa ngực.

 

Chuông cảnh báo trong tôi lập tức reo lên.

 

Tưởng Dụ mắc bệnh tim bẩm sinh.

 

Mỗi khi không thoải mái, anh đều làm động tác này.

 

“Thuốc của anh đâu rồi?” Tôi nhìn thấy môi anh bắt đầu tím tái, không giấu nổi sự lo lắng.

 

“Chẳng may bị lẫn trong đồ của Tịch Tịch. Cô ấy bảo nhiều đồ quá, vài hôm nữa sẽ tìm lại rồi đưa cho tôi.”

 

Giọng anh thản nhiên đến mức khiến tôi sôi máu.

 

“Tưởng Dụ, anh bị bệnh tim hay là đầu óc có vấn đề vậy?”

 

“Chẳng lẽ Lâm Tịch không biết thuốc này quan trọng đến mức nào sao?”

 

Tôi tức đến nỗi cao giọng:

 

“Chờ thêm vài ngày nữa, có khi anh đã biến thành một đống tro rồi ấy chứ!”

 

Vừa nhắc đến Lâm Tịch, sắc mặt Tưởng Dụ lập tức trở nên khó coi.

 

Anh trầm mặt, đứng dậy, túm lấy cánh tay tôi, lực mạnh đến mức tôi cảm nhận rõ cơn đau rát ở lưng.

 

“Tiêu An Nhiên, cút đi.”

 

“Đau quá! Vết thương của em nứt ra rồi!”

 

Tôi kêu lên đau đớn, nhưng Tưởng Dụ chẳng mảy may quan tâm, chỉ lạnh lùng kéo tôi ra khỏi cửa.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Lửa Hoàng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook