Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 12

Hanh Hanh

17/08/2020

"Ưm..."

Cao Vinh thực sự là không có khí lực lôi kéo Tôn Duệ đi đánh răng rửa mặt. Anh miễn cưỡng cởi áo khoác của đối phương, lưu lại áo phông trong cùng, quần một chút cũng không chạm tới, cứ như vậy đem người nhét vào trong chăn. Sau đó liền mệt bở hơi tai mà lăn lên giường ngủ.

Tiểu Hoa hơi sốt sắng, theo sát Cao Vinh nhảy lên giường, tiến đến trước mặt anh nhẹ nhàng "meo" hai tiếng, như đang nghi ngờ hỏi, lâu như vậy, sao tự nhiên lại có thêm một người lạ trong nhà. Khoảng cách lần trước có người ngủ lại ___ vẫn là từ lúc An Diêu Địch ở lại đây.

Từ đó đến nay cũng đã khá lâu. Lâu đến nỗi mèo nhỏ gần như đã quên mất.

Cao Vinh cởi quần áo, tiến vào trong chăn, động viên mà vuốt ve Tiểu Hoa một chút.

Tiểu Hoa tinh tế kêu một tiếng, trốn phía sau Cao Vinh, chỉ để lộ ra một đôi mắt cảnh giác lướt qua giá sách, hướng về phía ghế sô- pha. Cao Vinh tay khoát lên thân thể nó, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Cao Vinh ngủ rất say. Mà sáng sớm ngày thứ hai, anh bị một tiếng hét kinh sợ từ phía bên kia giá sách làm tỉnh lại.

"Mẹ nó! Gì thế ____!?"

"Meooo~!"

Cao Vinh đột nhiên bị dựng dậy trên giường: "...!?" Đã xảy ra chuyện gì?

Cũng không đợi anh suy xét kỹ càng xem tình huống gì vừa xảy ra, ghế sô-pha bên kia đã vang lên một trận lách cách.

"Rầm _____"

"Bốp!"

"Ach ____!"

Cao Vinh hất chăn, từ trên giường nhảy xuống, vòng qua giá sách. Chỉ thấy Tôn Duệ nửa người nằm trên đất, chân vẫn còn gác trên ghế sô- pha, tay xoa xoa đầu, giống như vừa nãy có duyên mà "tiếp xúc thân mật" với bàn trà, vô cùng chật vật. Lúc này Tiểu Hoa mới "vèo" một cái từ dưới gầm bàn trà đi ra, thật nhanh chui qua giá sách, nhảy về phía giường Cao Vinh.

"Làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?" Cao Vinh lo lắng hỏi ____ phim còn chưa quay xong, lúc này Tôn Duệ mà bị thương là xong đời a.

"Tôi, tôi, tôi vừa mở mắt đã thấy cục gì đó lông lông lá lá ngồi trên bụng nhìn tôi! Tôi nghĩ, sao tự nhiên trên bụng lại nặng như vậy?" Tôn Duệ vươn mình, ngồi cả người trên sàn nhà, "... Chờ đã, đây là đâu?"



"Nhà tôi. Hôm qua cậu say khướt, taxi đều không chịu nhận người." Cao Vinh nói là hôm qua, mà rõ ràng Tôn Duệ đã quên tiệt hết cả.

"A, cảm ơn anh..." Tôn Duệ không ngừng xoa đầu, vừa nãy bị đụng đầu thực sự có chút ê ẩm. Hắn từ đại não, bắt đầu tìm kiếm ký ức ngày hôm qua. Trước nay, hắn uống đều có chừng có mực, hoặc là một mình ở nhà, say rồi trực tiếp ngủ luôn, rất ít khi uống nhiều thế này khi ở ngoài. Ngày hôm qua là lần đầu, ở ngoài mà say đến nỗi không nhấc nổi chân.

"Không có chuyện gì." Cao Vinh trả lời.

"Cái kia..." Tôn Duệ ngẩng đầu nhìn Cao Vinh, đập vào mắt là anh để trần nửa người trên. Tôn Duệ có điểm lúng túng, không dấu vết quay đầu đi. Mà Cao Vinh còn như không chú ý đến việc này. Tôn Duệ hắng giọng một cái, không nhịn được cúi đầu quan sát bản thân ____ chỉ thấy hắn ngủ một đêm, vẫn vận quần bò, cả cái thắt lưng cũng không cởi.

"Không sao rồi chứ?" Cao Vinh thuận miệng hỏi, anh thấy Tôn Duệ không có vấn đề gì, liền trở lại bên giường, ngồi xổm xuống, vươn tay vẫy vẫy mèo nhỏ, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hoa? Không sao rồi, làm con sợ hả? Ai bảo con không đâu lại đi ngồi lên người đại gia chứ..."

Tôn Duệ ngây ngốc, xuyên qua giá sách mà nhìn Cao Vinh, tại trường quay, đối phương chưa bao giờ lộ ra sự ôn nhu thế này, một phần mười thế này cũng không.

"Anh nuôi mèo a..."

"Ừ. Nó cứ nhìn thấy người lạ là tránh đi, tôi cũng không biết sao sáng sớm lại có gan chạy lên người cậu ngồi." Cao Vinh cũng không quay đầu lại, vẫn tận sức gọi Tiểu Hoa còn đang trốn dưới gầm giường ra.

Tôn Duệ nhìn chằm chằm lưng Cao Vinh ____ lúc thường không thấy được, không nghĩ tới, đối phương khi cởi quần áo vóc người tốt đến thế. Lúc này Tiểu Hoa thực sự như sống chết không muốn chui ra. Cao Vinh đành phải đứng dậy, Tôn Duệ nhanh chóng dời ánh mắt: "Tôi cũng không biết! Vừa mở mắt đã thấy một đôi mắt mèo tròn xoe nhìn tôi, hồn cũng đều bị doạ bay có được hay không?"

"Nó nhất định thấy hứng thú với cậu nên mới tới gần. Lại nói, là cậu đem nó doạ sợ mới đúng. Cậu xem, đến muốn trốn đi này." Cao Vinh vòng qua giá sách, khoanh tay dựa vào, chậm rãi nói chuyện cùng Tôn Duệ. Ở trong mắt người ngoài, hoàn toàn là bộ dạng "Chủ nhân nhà ta khẳng định không có sai."

"Phải, phải, phải, ai lại muốn cùng động vật tranh đúng sai cơ chứ, anh..." Tôn Duệ ho khan hai tiếng, "Anh mặc quần áo vào trước đã!"

"...A." Cao Vinh lúc này mới ý thức được mình đang để trần nửa thân trên. Hôm qua, vì muốn tránh hiềm nghi, anh mới không cởi quần áo của Tôn Duệ, nhưng bản thân lúc ngủ sẽ không nghĩ như thế, cởi đến sạch sẽ, chỉ còn lại một chiếc quần đùi. Chủ yếu là vì anh vẫn không thay đổi góc nhìn, trong ấn tượng của Cao Vinh, vẫn cảm thấy mọi người đều là đàn ông, lộ cái này cái kia có tính là gì?

"Ừm." Cao Vinh rất nhanh liền mặc xong, anh lúc thường dùng đồ đều vô cùng tuỳ ý, quần áo treo trong tủ chỉ có áo sơ mi và quần bò cùng loại.

Tôn Duệ quay đầu nhìn anh một cái, nửa ngày mới chần chờ mở miệng: "...Tại sao tôi lại ngủ trong phòng anh?"

Cao Vinh còn tưởng rằng Tôn Duệ muốn hỏi vì sao anh dắt hắn về nhà, nghĩ thầm, đúng là đồ đầu óc cá vàng, lại lập lại một lần: "Bởi vì hôm qua cậu say quá, taxi đều không muốn..."

"Tôi biết, ý tôi là tại sao... Tại sao tôi lại cùng anh ngủ một phòng vậy?" Tôn Duệ xen lời anh.

Cao Vinh sửng sốt nửa ngày, chỉ vào chỗ Tôn Duệ ngủ, nói: "Đây là phòng khách. Chỗ cậu ngủ là ghế sô- pha."

"Thế sao anh lại cùng ngủ ở phòng khách với tôi?" Tôn Duệ hỏi tới.



Cao Vinh không còn gì để nói, dựa vào giá sách, vẽ vẽ ra một đường tuyến giả: "Bên đấy của cậu là phòng khách. Tôi bên này là phòng ngủ. Hiểu chưa?"

Tôn Duệ cả mặt đều viết chữ "Tôi không hiểu", quay đầu quan sát xung quanh, chốc lát đã cả kinh quay lên: "Ồ? Nghĩa là nhà anh không chia phòng? Anh ở thế nào vậy?"

"Thì tôi cứ ở thôi chứ sao." Cao Vinh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Oa, nhỏ thật á. Hoá ra còn có phòng ốc như vậy?" Tôn Duệ có chút hưng phấn phát biểu cảm nghĩ.

"Ừ đấy, có đấy. Mà đúng rồi, Tôn Duệ à, cậu lớn đến mức này, đã bao giờ bị người đánh vì miệng tiện chưa?" Cao Vinh cả mặt đều không có gì tốt lành, hỏi.

Tôn Duệ cuối cùng cũng ý thức được nội tâm Cao Vinh không quá thoải mái: "A? Tôi... không có ác ý mà, thật sự, tôi còn cảm thấy phòng này rất tốt, trước đây chưa từng thấy loại nhà nhỏ như vậy..."

"..."

"Mà kỳ thực, chỗ tôi đang ở cũng không rộng lắm..."

Cao Vinh: "Coi như tôi van cậu đấy, câm miệng đi."

Tôn Duệ há miệng, cuối cùng cũng ngoan ngoãn mà ngừng nói.

"Được rồi. Cũng đều dậy rồi, vậy làm thứ gì đó ăn đi. Buổi trưa phải đến đoàn phim. Cậu có phải về nhà lấy ít đồ không?"

Tôn Duệ nhanh chóng lắc đầu một cái: "Không, không cần gì. Sau đó tôi cũng tới đoàn phim."

"Đi cùng nhau?" Cao Vinh thuận miệng hỏi, "Dưới lầu cũng bán bữa sáng, cậu nếu không thích quán ven đường, trong nhà tôi cũng có trứng gà cùng các loại mì sợi. Để tôi đi xem một chút..."

Tôn Duệ nhìn Cao Vinh thần thái tự nhiên đi tới của phòng bếp, mở tủ lạnh kiểm tra đồ bên trong, tuỳ ý cùng mình nói chuyện, không biết sao lại có chút sững sờ.

"Cuối cùng cậu muốn ăn gì? Hay cậu muốn tự tìm một nơi để ăn sáng?"

Tôn Duệ bỗng nhiên hoàn hồn: "A, bữa sáng mua là tốt rồi, không cần làm cho phiền toái..."

"?" Cao Vinh không biết Tôn Duệ còn đứng đó làm gì, nghĩ đối phương vì say nên thiếu ngủ, vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, cũng không hỏi gì: "Vậy đi, để tôi tìm có bàn chải cùng khăn mặt dự bị không, nhanh nhanh sắp xếp một chút rồi ra ngoài. Cậu hôm nay đóng phim cũng phải nỗ lực đấy."

"À, được." Tôn Duệ vội vàng từ ghế sô- pha nhảy xuống, nhanh chóng theo sát Cao Vinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook