Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 30

Hanh Hanh

17/08/2020

Cao Vinh nói là ngẫu nhiên gặp, như Tôn Duệ vẫn thấy bồn chồn, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết mở mồm ra hỏi thế nào. Cao Vinh nhìn ra hắn một mặt xoắn xuýt đến không nhịn nổi nữa, chủ động nói: "Sao vậy, muốn hỏi cái gì?"

"Hic, tôi..." Tôn Duệ do dự một chút, vẫn quyết định hỏi: "Cô ta ở đoàn phim bên cạnh, ah đã sớm biết sao?"

"Ừ. Nghe người ta nói. Cô ấy bây giờ không phải đang nổi sao? Đóng phim cũng là IP lớn, đã sớm có người nhắc qua."

Nghe Cao Vinh chỉ qua loa đáp lại, Tôn Duệ mím môi một cái, lâu sau mới nói: "Trước đây nói chuyện, sao anh không cho tôi biết..." Hắn và Cao Vinh cơ hồ ngày nào cũng nhắn tin qua lại, ngoại trừ kể lể chuyện chó chó mèo mèo, còn có kể một chút sự tình về công tác của bản thân. Nhưng Tôn Duệ từ trước đến nay cũng không nghe Cao Vinh nói với hắn bạn gái cũ của anh đang ở cách vách.

"Không phải chuyện gì to tát, về nhà thì quên mất nên không nói."

"Vậy à."

Cao Vinh nhìn Tôn Duệ một cái, giờ khác này cảm thấy mình đang bị đối phương nghi ngờ.

"Cậu rất để ý sao?" Im lặng một phút chốc, Cao Vinh đột nhiên mở miệng hỏi.

"A? Tôi không, không có đâu, chính là, anh xem, hai ta là đồng thời thất tình, cũng coi như đang cùng một chiến tuyến đi? Có phải anh muốn lén lén lút lút tái hợp với người ta, thế chả phải chỉ còn lại mình tôi ở cái chiến trường thất tình này sao! Với cả, lại nói, cái cô kia không đáng chút nào, anh cũng từng tâm sự với tôi, thân là bạn, tôi cảm thấy phải nhắc nhở anh... Ặc, ban nãy thái độ của tôi với cô ta không được tốt, cũng là vì cái này..." Tôn Duệ nói năng chẳng có logic gì mà giải thích, tay chân luống cuống.

Tôn Duệ dùng cái cớ sứt sẹo như thế để che giấu, Cao Vinh cũng không đâm thủng, biết thời biết thế mà đáp: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi nhất định không có quan hệ gì với cô ấy. Tôi cũng không phải ngu. Ngày hôm nay nếu không đi tìm cậu, có khi đến lúc đoàn phim rời đi cũng không gặp được cô ấy."

"Ừm... Được rồi." Tôn Duệ gật gật đầu, liếc mắt nhìn Cao Vinh một cái. Nghe anh nói thế, tâm tình khá hơn nhiều.

Cao Vinh dẫn Tôn Duệ đi thăm đoàn kịch, trong quá trình không ít người đến chào hỏi qua. Nhân viên công tác chỉ coi như đi qua điểm mặt, nhưng mấy diễn viên quần chúng trong đoàn lại thực sự nhận ra hắn. Có nhiều nguời mới trong giới, tinh tức chưa linh thong, chỉ là biết hắn qua show tạp kỹ kia, liền cảm thấy người này có vẻ có chút tiếng tăm, mặc kệ hết ra nói chuyện với hắn.

Tôn Duệ không biết mệt, hào phóng ký tên cho bọn họ. Cao Vinh ở một bên nhìn, nghĩ thầm, may mà cái cô Giả Uyển Uyển nhắng nhít kia hôm nay không đến, bằng không chỗ này chắc chắn sẽ loạn thành một đoàn.

"Buổi chiều cậu muốn đi đâu, tôi đưa đi?" Sau khi tham quan xong, Cao Vinh cùng Tôn Duệ lên xe. Cao Vinh quay qua chủ động hỏi.

"Tôi không đi đâu hết. Không có kế hoạch," Tôn Duệ ngồi ghế phó lái do dự một chút, không biết nói thẳng ra "Ai đi đâu tôi đi đấy" có thể rõ ràng quá hay không.

"Tôi phải đến nhà mới nhìn qua một chút, bày biện cũng gần xong rồi, gần đây cũng phải chạy qua chạy lại chuyển đồ gia dụng." Cao Vinh nổ máy xe, "Vậy đưa cậu về nhà?"

"A..." Tôn Duệ như vừa tỉnh giấc chiêm bao, mới nhớ tới Cao Vinh chỉ đến ở nhờ hai tháng, sau đó sẽ lập tức rời đi. "Vậy đưa tôi về nhà nghỉ ngơi đi."

"Cũng cùng đường." Cao Vinh cười nói.



Đương nhiên là cùng đường, bọn họ ở cùng tiểu khu mà. Nhưng Cao Vinh nghĩ, Tôn Duệ chỉ là thuê tạm cái phòng ở đây, sau này cần thiết muốn chuyển, cũng không chắc bao giờ sẽ rời đi.

Trở lại bãi đậu xe của tiểu khu, xuống xe, Cao Vinh vừa định chào Tôn Duệ, liền thấy hắn trực tiếp đi theo: "Nói đến nhà mới, tôi còn chưa theo anh qua xem đi, bây giờ khẳng định trông khác lắm nhỉ?"

Cao Vinh: "..." Anh liền biết không thể cứ dễ dàng như vậy mà kết thúc.

"Cậu muốn thì cùng tới đi. Không ngại mùi sơn hơi nồng là được." Cao Vinh nói trắng ra.

"A..." Tôn Duệ ngẩn người, hắn còn chưa mở mồm ra hỏi xem có thể đi hay không, Cao Vinh đã gật đầu đồng ý. Hắn nhất thời có cảm giác bị nhìn thấu suy nghĩ.

Cao Vinh mua phòng cách Tôn Duệ hai tầng, ngoại trừ cảnh bên ngoài cửa sổ, tựa hồ cũng không có gì khác biệt.

Nhà mới, tuy rằng vẫn luôn mở cửa sổ để thong gió, nhưng mùi vãn hơi nồng. Đồ gia dụng chính cũng sắp đặt đâu ra đấy, những đồ nhỏ hơn Cao Vinh mua đều là tủ tự ráp, đang xếp chồng dưới đất, anh hôm nay tới đây là để xử lý cái đống này.

"Thế này là phải tự ráp sao?" Tôn Duệ cả kinh nói.

Cao Vinh đã khom lưng bắt đầu làm việc: "Thế cậu nghĩ nó sẽ tự ráp lại à?"

"Sao không để người ta xếp hộ rồi mang đến?"

"Bởi thế này rẻ hơn." Cao Vinh không ngẩng đầu lên, đáp, vào giờ phút này, anh đã có thể đối với sự "bần cùng" của bản thân bình tĩnh đối mặt.

"Làm nhiều sẽ mệt đấy? Hay để tôi tìm người giúp anh đi?" Tôn Duệ có lòng tốt, nói xong liền muốn cầm điện thoại lên.

"Không cần, kỳ thực tự mình cũng có lạc thú riêng." Cao Vinh khách khí cự tuyệt.

Tôn Duệ đứng tại chỗ một lúc, có chút luống cuống tay chân. Hắn nghĩ lại, không biết lời ban nãy có làm tổn thương lòng tự trọng của Cao Vinh hay không, đến nửa ngày sau mới thấp thỏm chạy lại: "... Hình như cũng rất vi vẻ, hay để tôi cùng làm với anh."

Cao Vinh liếc mắt nhìn Tôn Duệ, thấy rõ trên mặt đối phương biểu tình "Tui chả thấy có gì thú vị nhưng tui vẫn sẽ hóng náo nhiệt." Anh thở dài, bản thân thực sự phải chọn giữa nợ tình cảm và nợ tình cảm sao?

"Tôi từng làm rồi, mệt lắm đó, cũng không muốn làm phiền cậu," Cao Vinh đáp, "Hôm nay Cơm Nắm vẫn chưa đi dạo đấy, cậu đưa nó đi đi."

Tôn Duệ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy mà ủ rũ đi, hắn nghĩ rằng ban nãy mình đề nghị thuê người khiến Cao Vinh không thích, nghĩ hắn giả tạo. Mà trong thời gian ngắn, hắn cũng không biết mình nên làm gì để lấy lại hảo cảm, không thể làm gì khác ngoài cười cười thuận theo Cao Vinh: "Ha ha, đúng nhỉ... Vậy nếu anh cần hỗ trợ, thì tôi ở dưới lầu nhé."

"Ừm, được." Cao Vinh không ngẩng đầu, làm bộ đang xem sách hướng dẫn, chỉ phất phất tay ra hiệu. Không phải anh không muốn lịch sự chút, nhưng hiện tại nhìn Tôn Duệ tràn đầy mất mát, anh cảm thấy áy náy.

Nghe thấy tiếng đóng cửa của Tôn Duệ, Cao Vinh mới quay đầu liếc mắt nhìn cửa. Anh thở dài, quay lại chuyên tâm nghiên cứu việc đóng tủ ____ vẫn là nhanh chóng dọn ra thì hơn, ở lại thêm thật chẳng khác gì thiêu thân. Tiền thuê tháng này anh cũng sẽ mau chóng đưa cho Tôn Duệ.



Mượn việc bận dọn dẹp nhà làm cớ, Cao Vinh từ chối lời mời cơm của Tôn Duệ. Anh cũng không biết, cách hai toà nhà, Tôn Duệ cứ như vậy nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu để rút kinh nghiệm, hiếm thấy mà bắt đầu nghĩ lại xem mình nói chuyện có quá tuỳ tiện, không để ý tâm tình người ta hay không.

Từ phương diện nào đó, có lẽ đây cũng là một việc tốt.

Cao Vinh mười giờ tối mới từ nhà mình mua trở về, ăn một bát mì lót bụng ở phụ cận tiểu khu, sau khi về nhà, quả nhiên phát hiện Tôn Duệ đã về. Cũng may là Tôn Duệ không ngồi chờ ở phòng khách, Cao Vinh thở dài một hơi. Anh không hiểu nổi hảo cảm Tôn Duệ dành cho mình đến từ đâu. Xét theo tính tình đối phương, phỏng chừng cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, như vậy cứ giữ khoảng cách một thời gian, e rằng lại có thể coi như chưa có gì xảy ra.

Nghĩ như vậy, Cao Vinh an tâm đi ngủ.

Tôn Duệ nghĩ nghĩ, từ sáng hôm nay, khoảng cách của bọn họ cách xa nhanh như gió ___ dù sao thì cũng hôn gián tiếp rồi! Sau đó buổi chiều trực tiếp tuột dốc. Hắn nhớ lại những gì đã làm rồi rút ra kết luận____ nên nói ít làm nhiều.

Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, không một tiếng báo trước, Cao Vinh bị một tiếng nổ trong phòng bếp đánh thức.

Cao Vinh tỉnh hẳn, trấn an Tiểu Hoa bị doạ đến dựng cả lông, mặc áo phông xong chạy ngay ra ngoài, đến phòng bếp, bốn mắt nhìn nhau với Tôn Duệ.

"...Cậu làm gì nhà bếp vậy?"

"Tôi đánh thức anh sao?!" Tôn Duệ lúng túng nói, "Trước đều để anh làm bữa sáng, tôi cũng hơi ngại, chỉ muốn cảm ơn anh một chút. Ha ha..."

"Nổ thành như vậy, tôi mà không dậy chắc chết luôn quá!" Cao Vinh bước nhanh vào nhà bếp, nhìn xung quanh tìm nguyên nhân nổ, "Nổ ở chỗ nào? Cậu không bị thương ở đâu chứ?"

"Không có! Tôi không sao hết! Là ở trong lò vi sóng..."

Cao Vinh mở lò vi sóng ra, chỉ thấy bên vách trong trắng trắng vàng vàng, còn có thuỷ tinh vỡ, tình trạng vô cùng thê thảm.(*chỗ này không rõ lắm.)

"...Cậu muốn dùng lò vi sóng làm bom sao?" Theo một ý nghĩ nào đó, thực sự là muốn nổ "trứng" luôn.

Tôn Duệ nhỏ giọng, vì chính mình mà cố nói: "Tôi muốn làm mì. Xem hướng dẫn trên mạng, người ta bảo cho trứng vào bát, rồi bỏ trực tiếp vào lò vi sóng hâm lại, như vậy đã có một bát mỳ trứng hoàn hảo."

Cao Vinh liếc mắt nhìn bên trong, đúng là có mì, thế nhưng đã khét thành một đoàn: "...Nói tiếp."

"Lúc đầu đều rất tốt. Sau đó tôi cho trứng vào, vẫn chưa sao, sau đó đun nóng một chút liền thành lòng đào, lúc này vẫn ổn," Tôn Duệ bi thống nói, "Nhưng tôi thấy có hơi sống quá, nên muốn cho vào quay thêm chút nữa, rồi ngồi bên chơi điện thoại di động..." Hắn còn muốn làm ra một bát hoàn hảo, xong chụp lại đăng weibo ra vẻ mình rất am hiểu trù nghệ đấy.

"Sau đó, nước canh khô, mỳ cháy, trứng nổ, đúng không."

"..." Tôn Duệ giãy dụa một lúc lâu, cuối cùng đối mặt với hiện thực, "Đúng thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook