Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin
Chương 61
Hanh Hanh
17/08/2020
Hai người dính nhau nửa ngày rồi cùng nhau tắm nước nóng. Lúc trở lại trên giường đã thấy Tiểu Hoa chiếm một vị trí tại chân giường mà ngủ say. Cơm Nắm cũng vùi vào cái đệm nó hay nằm mà gà gật. Tôn Duệ nhất thời cảm thấy cuộc đời như vậy là quá tốt rồi.
Hắn cũng đem loại tâm tình này quang minh chính đại đi đến đoàn phim. Hôm qua loạn đến như vậy, rất nhanh tin tức "Hoá ra Tôn Duệ cùng đạo diễn có loại quan hệ này" đã lan truyền. Mọi người trước kia thấy Tôn Duệ rõ ràng không phải người trong đoàn phim, mà lại ngày nào cũng đi cùng Cao Vinh thì có chút khác thường, giờ mới hiểu ra. Chỉ là bọn họ có chút không rõ, tin đồn của Cao Vinh như vậy, trên lý thuyết, Tôn Duệ phải không vui mới đúng. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy hắn, sao so với mấy hôm trước lại càng có tinh thần hơn là thế nào?
Giả Uyển Uyển đối với điều này hết sức vui mừng, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng từ hôm nay, cô cũng không phải người duy nhất bị ánh sáng tình yêu làm chói mù mắt nữa.
Thần thái cả ngày hôm nay của Tôn Duệ có thể dùng "mắt thường cũng nhìn ra gió xuân phơi phới" để hình dung. Đi cũng không yên ổn, cứ nhảy nhót lâng lâng, kết quả tự đụng vào giá đạo cụ, eo liền đau thêm, bị Cao Vinh đuổi về phòng nghỉ nằm úp sấp trên ghế sô pha.
"Tôi đã sớm nói với em phải ở nhà nghỉ ngơi rồi." Cao Vinh có chút bất đắc dĩ.
"Em không sao!" Tư thế nằm úp sấp này của Tôn Duệ không có chút thuyết phục nào.
Cao Vinh hỏi Tôn Duệ xem có muốn về nhà trước hay không, mà hắn lắc đầu như đánh trống bỏi, kiên trì biểu thị mình ở chỗ này nghỉ là được rồi.
"...Vậy em nhịn một chút." Cao Vinh hết cách rồi, đoàn phim thiếu anh không được, chỉ có thể nhay chóng quay về hiện trường quay chụp.
Trong lúc rảnh rỗi, Tôn Duệ tiếp tục công cuộc lướt weibo tối qua. Trên trang của An Diêu Địch có thể nói là dày một hàng mắng chửi, chỉ còn một ít fan là ở lại nói hộ cô ta, thuận tiện gây war, hôm nọ dưới weibo Tôn Duệ nó này nọ cũng là nhóm người này.
Tôn Duệ hôm qua còn nổi giận đùng đùng, muốn mắng bọn người kia một trận cho sảng khoái, hôm nay đã thấy tâm tình thăng hoa mà khinh thường không thèm tranh luận với bọn họ. Hắn tuỳ tiện lướt một lát, cảm thấy không có gì thú vị, vì vậy chụp một bức hình đăng lên. Bởi vì hắn bật định vị, cho nên không ít người ở dưới khu bình luận hỏi xem vì sao hắn ở đó, có phải có công việc mới không.
Tôn Duệ liền thấy kỳ quái, bọn họ còn để ý tới sự nghiệp của hắn hơn cả hắn là ra làm sao...
"Không phải công việc, là việc tư [doge]"
Trả lời này của Tôn Duệ lập tức khiến mọi người suy đoán. Cái biểu tình đầu chó này, trong lời nói phải có ý tứ sâu xa nào đó. Rất nhanh có người nghi ngờ, không biết cái "việc tư" này có phải cải "việc tư" mà cô nghĩ không?
Sau đó, Tôn Duệ cũng không có đáp lại, tuỳ ý cho fan đoán, tự nhìn màn hình mà vui vẻ.
Có lẽ là oán niệm của fan đối với việc Tôn Duệ biến mất hơn một tháng quá mạnh mẽ, muộn một chút vào ngày hôm đó, Tôn Duệ như thường ngày cọ cơm ở đoàn phim xong tiện tay mở hòm thư, lại phát hiện lời mời công tác mới.
Thành viên nòng cốt của chương trình này gần đây được định hướng để trở thành diễn viên triển vọng, thời gian có thể tham gia chương trình ngày một ít, vì vậy cậu ta thẳng thắn chọn từ bỏ công việc này, chuyên tâm đi đóng phim.
Bên sản xuất vốn dĩ không cảm thấy nhất định phải bổ sung thêm một người, bọn họ có tận năm, sáu khách mời cố định khác, thiếu một người cũng không tính là cái gì. Nhưng trước đó, bọn họ có xem biểu hiện của Tôn Duệ trên "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", cảm thấy người trẻ tuổi này rất hợp để pha trò. Hơn nữa, trong tập cuối cùng, Tôn Duệ còn nửa đùa nửa thật mà nói "Mọi người ai có công việc gì thì liên hệ tôi nhé", đạo diễn chính nhìn hắn, đột nhiên nảy ra cái suy nghĩ này.
Ông cũng không vừa liên hệ đã muốn Tôn Duệ làm thành viên cố định, chỉ nói rằng ông hiện tại muốn thay đổi một vài khách mời,hỏi xem Tôn Duệ nhiều nhất tham gia được mấy kỳ, nếu thấy ổn sẽ bàn bạc lại.
Tôn Duệ cũng không để ý việc phải làm khách mời tạm thời. Hơn nữa, công việc này mỗi tuần đi một buổi tối, trường quay lại ở thành phố S, rất hợp ý Tôn Duệ. Hắn lập tức chủ động trả lời đối phương.
Đạo diễn chương trình phía bên kia cảm thấy thật vi diệu, trước đây đều là cùng phía công ty, người đại diện hay phòng làm việc của minh tinh liên hệ, như Tôn Duệ này, tự mình ra trận nói chuyện với ông, người như vậy ông mới thấy lần đầu.
Chương trình cũng có nhiều điều phải sắp xếp, sẽ không đơi Tôn Duệ đồng ý một cái rồi hôm sau kêu hắn qua luôn. Tổ chương trình sắp xếp cho hắn tháng sau mới bắt đầu. Lúc đấy bộ phim này của Cao Vinh cũng ổn thoả, Tôn Duệ nghĩ, đây cũng coi như vừa vặn về nhà, có thể nói là hoàn hảo. Hắn lập tức ngồi không yên, muốn đem tin này nói cho Cao Vinh. Nhưng sau khi chạy đến hiện trường quay chụp, nhìn thấy Cao Vinh bận rộn liên tục, lại thấy thật không tiện quấy rầy.
Cao Vinh từ xa nhìn thấy Tôn Duệ chạy ra khỏi phòng nghỉ lắc lư, thoáng không đồng ý mà lườm hắn một cái. Tôn Duệ cười cười, biểu thị bản thân một chút vấn đề cũng không có.
Cho đến khi đoàn phim kết thúc công việc hôm nay, sắc trời đã đen kịt.
Tôn Duệ thương lượng cùng Cao Vinh một chút, trên đường về tiện thì ghé vào đâu đó ăn một bữa. Trong lúc đợi xe taxi, Cao Vinh liền mở miệng hỏi: "Em có điều gì muốn nói với tôi à?"
"Làm sao anh biết em có việc..." Tôn Duệ một mặt kinh ngạc, phản phất như muốn nói "Anh thực sự là thần".
"Em cứ đi qua đi lại cạnh tôi, một mặt muốn nói lai thôi, ai cũng thấy em có chuyện kìm nén." Cao Vinh nói như vậy. Nhưng thực chất, cũng không phải "ai cũng thấy". Anh quen biết Tôn Duệ lâu, mới có thể hiểu hắn dù chỉ qua những động tác nhỏ___ nhưng chính ăn cũng không ý thức được điều này.
Tôn Duệ cũng mất tinh thần giấu bí mật, trực tiếp nói tin tốt này cho Cao Vinh: "Có công việc tìm tới cửa!"
Cao Vinh nghe Tôn Duệ nói, thỉnh thoảng lại gật đầu. Tôn Duệ lần này điều tra hết các gốc gác của chương trình trong một lần, buổi chiều đã xem một chút những kỳ trước đây của họ, giờ đây máy hát mở ra không dừng lại được, trước khi được ăn chắc cũng không nghỉ mất. Cũng may, lúc lên taxi hắn cũng biết khống chế đề tài, chỉ như đang thảo luận về chương trình chứ không nói mình có tham gia. Tài xế tám phần mười cũng chỉ cho hắn là fan trung thành của chương trình mà thôi.
"Tôi biết là em vui vẻ, nhưng có thể ăn cơm trước được không?" Sau khi ngồi yên vị trong nhà hàng, Cao Vinh trải qua bốn mươi phút nghe nói rốt cục mở miệng ngắt lời Tôn Duệ.
"A, ăn xong em lại nói với anh. Em thấy lễ giáng sinh năm ngoái bọn họ còn..."
Cao Vinh tính toán, có khi ba, năm ngày Tôn Duệ mới bình tĩnh lại được. Mặc dù có chút dở khóc dở cười, nhưng anh cũng bị sự vui vẻ của Tôn Duệ ảnh hưởng, sự căng thẳng sau một ngày làm việc bớt đi không ít.
Tâm tình thoải mái như vậy kéo dài chưa tới hai tiếng đồng hồ.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo một chút ở khu buôn bán, sau mới đón xe về nhà. Lúc đến cửa tiểu khu, Cao Vinh ở lại trả tiền lái xem, Tôn Duệ đi xuống trước. Cao Vinh xuống xen, đóng cửa xong, vừa quay đầu liền thấy Tôn Duệ ở phía trước đứng bất động, như thể hắn bị chặn bởi ai đó, nhưng sắc trời đã tối, dưới ánh đèn đường cũng không nhìn được rõ ràng lắm.
"Sao vậy..." Cao Vinh vội vã bước nhanh tới. Kết quả, anh còn chưa hỏi ra câu, Tôn Duệ quay lại, mặt người kia liền lộ ra.
Hoá ra người kia lại chờ ở đây, chuông cảnh báo trong lòng Cao Vinh rung mãnh liệt. Anh thực không hiểu, lúc trước người bị cắm sừng xanh biếc rồi bị quăng đi là anh mà? Hơn nửa năm, sao cái cô An Diêu Địch này vẫn bám dai như đỉa thế?
Hắn cũng đem loại tâm tình này quang minh chính đại đi đến đoàn phim. Hôm qua loạn đến như vậy, rất nhanh tin tức "Hoá ra Tôn Duệ cùng đạo diễn có loại quan hệ này" đã lan truyền. Mọi người trước kia thấy Tôn Duệ rõ ràng không phải người trong đoàn phim, mà lại ngày nào cũng đi cùng Cao Vinh thì có chút khác thường, giờ mới hiểu ra. Chỉ là bọn họ có chút không rõ, tin đồn của Cao Vinh như vậy, trên lý thuyết, Tôn Duệ phải không vui mới đúng. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy hắn, sao so với mấy hôm trước lại càng có tinh thần hơn là thế nào?
Giả Uyển Uyển đối với điều này hết sức vui mừng, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng từ hôm nay, cô cũng không phải người duy nhất bị ánh sáng tình yêu làm chói mù mắt nữa.
Thần thái cả ngày hôm nay của Tôn Duệ có thể dùng "mắt thường cũng nhìn ra gió xuân phơi phới" để hình dung. Đi cũng không yên ổn, cứ nhảy nhót lâng lâng, kết quả tự đụng vào giá đạo cụ, eo liền đau thêm, bị Cao Vinh đuổi về phòng nghỉ nằm úp sấp trên ghế sô pha.
"Tôi đã sớm nói với em phải ở nhà nghỉ ngơi rồi." Cao Vinh có chút bất đắc dĩ.
"Em không sao!" Tư thế nằm úp sấp này của Tôn Duệ không có chút thuyết phục nào.
Cao Vinh hỏi Tôn Duệ xem có muốn về nhà trước hay không, mà hắn lắc đầu như đánh trống bỏi, kiên trì biểu thị mình ở chỗ này nghỉ là được rồi.
"...Vậy em nhịn một chút." Cao Vinh hết cách rồi, đoàn phim thiếu anh không được, chỉ có thể nhay chóng quay về hiện trường quay chụp.
Trong lúc rảnh rỗi, Tôn Duệ tiếp tục công cuộc lướt weibo tối qua. Trên trang của An Diêu Địch có thể nói là dày một hàng mắng chửi, chỉ còn một ít fan là ở lại nói hộ cô ta, thuận tiện gây war, hôm nọ dưới weibo Tôn Duệ nó này nọ cũng là nhóm người này.
Tôn Duệ hôm qua còn nổi giận đùng đùng, muốn mắng bọn người kia một trận cho sảng khoái, hôm nay đã thấy tâm tình thăng hoa mà khinh thường không thèm tranh luận với bọn họ. Hắn tuỳ tiện lướt một lát, cảm thấy không có gì thú vị, vì vậy chụp một bức hình đăng lên. Bởi vì hắn bật định vị, cho nên không ít người ở dưới khu bình luận hỏi xem vì sao hắn ở đó, có phải có công việc mới không.
Tôn Duệ liền thấy kỳ quái, bọn họ còn để ý tới sự nghiệp của hắn hơn cả hắn là ra làm sao...
"Không phải công việc, là việc tư [doge]"
Trả lời này của Tôn Duệ lập tức khiến mọi người suy đoán. Cái biểu tình đầu chó này, trong lời nói phải có ý tứ sâu xa nào đó. Rất nhanh có người nghi ngờ, không biết cái "việc tư" này có phải cải "việc tư" mà cô nghĩ không?
Sau đó, Tôn Duệ cũng không có đáp lại, tuỳ ý cho fan đoán, tự nhìn màn hình mà vui vẻ.
Có lẽ là oán niệm của fan đối với việc Tôn Duệ biến mất hơn một tháng quá mạnh mẽ, muộn một chút vào ngày hôm đó, Tôn Duệ như thường ngày cọ cơm ở đoàn phim xong tiện tay mở hòm thư, lại phát hiện lời mời công tác mới.
Thành viên nòng cốt của chương trình này gần đây được định hướng để trở thành diễn viên triển vọng, thời gian có thể tham gia chương trình ngày một ít, vì vậy cậu ta thẳng thắn chọn từ bỏ công việc này, chuyên tâm đi đóng phim.
Bên sản xuất vốn dĩ không cảm thấy nhất định phải bổ sung thêm một người, bọn họ có tận năm, sáu khách mời cố định khác, thiếu một người cũng không tính là cái gì. Nhưng trước đó, bọn họ có xem biểu hiện của Tôn Duệ trên "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", cảm thấy người trẻ tuổi này rất hợp để pha trò. Hơn nữa, trong tập cuối cùng, Tôn Duệ còn nửa đùa nửa thật mà nói "Mọi người ai có công việc gì thì liên hệ tôi nhé", đạo diễn chính nhìn hắn, đột nhiên nảy ra cái suy nghĩ này.
Ông cũng không vừa liên hệ đã muốn Tôn Duệ làm thành viên cố định, chỉ nói rằng ông hiện tại muốn thay đổi một vài khách mời,hỏi xem Tôn Duệ nhiều nhất tham gia được mấy kỳ, nếu thấy ổn sẽ bàn bạc lại.
Tôn Duệ cũng không để ý việc phải làm khách mời tạm thời. Hơn nữa, công việc này mỗi tuần đi một buổi tối, trường quay lại ở thành phố S, rất hợp ý Tôn Duệ. Hắn lập tức chủ động trả lời đối phương.
Đạo diễn chương trình phía bên kia cảm thấy thật vi diệu, trước đây đều là cùng phía công ty, người đại diện hay phòng làm việc của minh tinh liên hệ, như Tôn Duệ này, tự mình ra trận nói chuyện với ông, người như vậy ông mới thấy lần đầu.
Chương trình cũng có nhiều điều phải sắp xếp, sẽ không đơi Tôn Duệ đồng ý một cái rồi hôm sau kêu hắn qua luôn. Tổ chương trình sắp xếp cho hắn tháng sau mới bắt đầu. Lúc đấy bộ phim này của Cao Vinh cũng ổn thoả, Tôn Duệ nghĩ, đây cũng coi như vừa vặn về nhà, có thể nói là hoàn hảo. Hắn lập tức ngồi không yên, muốn đem tin này nói cho Cao Vinh. Nhưng sau khi chạy đến hiện trường quay chụp, nhìn thấy Cao Vinh bận rộn liên tục, lại thấy thật không tiện quấy rầy.
Cao Vinh từ xa nhìn thấy Tôn Duệ chạy ra khỏi phòng nghỉ lắc lư, thoáng không đồng ý mà lườm hắn một cái. Tôn Duệ cười cười, biểu thị bản thân một chút vấn đề cũng không có.
Cho đến khi đoàn phim kết thúc công việc hôm nay, sắc trời đã đen kịt.
Tôn Duệ thương lượng cùng Cao Vinh một chút, trên đường về tiện thì ghé vào đâu đó ăn một bữa. Trong lúc đợi xe taxi, Cao Vinh liền mở miệng hỏi: "Em có điều gì muốn nói với tôi à?"
"Làm sao anh biết em có việc..." Tôn Duệ một mặt kinh ngạc, phản phất như muốn nói "Anh thực sự là thần".
"Em cứ đi qua đi lại cạnh tôi, một mặt muốn nói lai thôi, ai cũng thấy em có chuyện kìm nén." Cao Vinh nói như vậy. Nhưng thực chất, cũng không phải "ai cũng thấy". Anh quen biết Tôn Duệ lâu, mới có thể hiểu hắn dù chỉ qua những động tác nhỏ___ nhưng chính ăn cũng không ý thức được điều này.
Tôn Duệ cũng mất tinh thần giấu bí mật, trực tiếp nói tin tốt này cho Cao Vinh: "Có công việc tìm tới cửa!"
Cao Vinh nghe Tôn Duệ nói, thỉnh thoảng lại gật đầu. Tôn Duệ lần này điều tra hết các gốc gác của chương trình trong một lần, buổi chiều đã xem một chút những kỳ trước đây của họ, giờ đây máy hát mở ra không dừng lại được, trước khi được ăn chắc cũng không nghỉ mất. Cũng may, lúc lên taxi hắn cũng biết khống chế đề tài, chỉ như đang thảo luận về chương trình chứ không nói mình có tham gia. Tài xế tám phần mười cũng chỉ cho hắn là fan trung thành của chương trình mà thôi.
"Tôi biết là em vui vẻ, nhưng có thể ăn cơm trước được không?" Sau khi ngồi yên vị trong nhà hàng, Cao Vinh trải qua bốn mươi phút nghe nói rốt cục mở miệng ngắt lời Tôn Duệ.
"A, ăn xong em lại nói với anh. Em thấy lễ giáng sinh năm ngoái bọn họ còn..."
Cao Vinh tính toán, có khi ba, năm ngày Tôn Duệ mới bình tĩnh lại được. Mặc dù có chút dở khóc dở cười, nhưng anh cũng bị sự vui vẻ của Tôn Duệ ảnh hưởng, sự căng thẳng sau một ngày làm việc bớt đi không ít.
Tâm tình thoải mái như vậy kéo dài chưa tới hai tiếng đồng hồ.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo một chút ở khu buôn bán, sau mới đón xe về nhà. Lúc đến cửa tiểu khu, Cao Vinh ở lại trả tiền lái xem, Tôn Duệ đi xuống trước. Cao Vinh xuống xen, đóng cửa xong, vừa quay đầu liền thấy Tôn Duệ ở phía trước đứng bất động, như thể hắn bị chặn bởi ai đó, nhưng sắc trời đã tối, dưới ánh đèn đường cũng không nhìn được rõ ràng lắm.
"Sao vậy..." Cao Vinh vội vã bước nhanh tới. Kết quả, anh còn chưa hỏi ra câu, Tôn Duệ quay lại, mặt người kia liền lộ ra.
Hoá ra người kia lại chờ ở đây, chuông cảnh báo trong lòng Cao Vinh rung mãnh liệt. Anh thực không hiểu, lúc trước người bị cắm sừng xanh biếc rồi bị quăng đi là anh mà? Hơn nửa năm, sao cái cô An Diêu Địch này vẫn bám dai như đỉa thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.