Mộng Ngàn Năm

Chương 6: Hòa Tấu

Mộc Thư

21/07/2021

Chiều hôm ấy, sau khi sắp xếp hết đồ đạc và chỗ ở cho cung nhân thị vệ của mình xong thì nơi này cũng được gọi luôn là Lạc Anh Điện cho dễ nhớ. Ở đây, ngoài thị vệ của nàng, bên ngoài còn một vòng thị vệ khác, có lẽ là thị vệ bảo vệ cả Hoàng hậu và gia quyến các nhà đây. Lại nhìn toàn cảnh điện của mình, mặc dù chỉ bằng một phần mười Lạc Anh Cung, nhưng ở đây cũng được xem là khá thoải mái, tường khá cao, nhiều cây cối và hoa cỏ, thích hợp ở đây hơn một tháng du xuân.

Lạc Anh tặc tặc lưỡi, A Liên bên cạnh cũng làm theo, cười mà rằng:

- Chủ nhân, người đang tính tối nay trốn khỏi đây thế nào ư?

Lạc Anh nhìn tiểu cô nương của mình, cười:

- Liên Liên, tiểu nương tử bắt đầu hiểu ta rồi đấy!

A Liên cười cười, hình như đúng là như vậy rồi, nàng ta bắt đầu hiểu chủ nhân của mình quá rồi, đến ánh mắt của người nàng cũng hiểu mất rồi. A Liên nhìn xung quanh, thấy không có ai đứng cạnh, mới nói nhỏ vào tai của Lạc Anh:

- Chủ nhân yên tâm, Lâm huynh đã cử Nhất và Nhị đi trước rồi, đảm bảo đường được dọn sạch sẽ cho chủ nhân đi hẹn hò!

Lạc Anh bỗng nóng bừng cả tai, hai mươi hai năm sống trên đời, à thêm hơn một năm này nữa là hơn hai mươi ba năm, nàng chưa từng nghĩ đến khái niệm đi hẹn hò với ai cả. Mà hoàn cảnh này cũng quá trớ trêu đi, lại đi hẹn hò với thằng nhóc mới mười một tuổi, đúng là buồn cười.

Nhìn thấy chủ nhân của mình đứng cười bên cạnh A Liên, Trác Lâm thầm thở dài, hai vị tiểu tổ tông của chàng ta đúng là khác người: một người là hoàng đế, một người là hoàng hậu, lại lén lút đi hẹn hò. Chàng ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ như thế khiến cho họ cảm thấy thú vị hơn sao?

***

Lý Oanh ngồi xuống chiếc giường trong phòng, cả người mệt mỏi nằm xuống. Dung Thị từ bên ngoài đi vào, thấy con gái nằm dài trên giường thì tiến lại, hỏi nhỏ:

- Oanh Nhi, sao thế? Con mệt ở đâu à?

- Mẫu thân, con muốn gặp Trần Cảnh!

Dung Thị lập tức hướng ánh mắt ra ngoài, tìm kiếm xem có ai đang đứng cạnh họ không. Khi chắc chắn không còn ai nữa, bà mới nhẹ giọng trách cứ:

- Tên của Bệ hạ sao con có thể gọi thẳng như vậy, đó là tội chém đầu đấy!

- Sao Chiêu Hoàng có thể gọi mà con không thể?

Lời nói này lại đánh trúng hai tâm trạng vốn không mấy vui vẻ của Dung Thị, bà hoàn toàn nhận ra thứ tình cảm đang cháy dần trong lòng con gái mình, lại một hơi thở dài.

Trước đây, Lý Huệ Tông vì quá yêu chiều Chiêu Hoàng, dành hết bao nhiêu tình thương cho đứa con gái thứ hai mà lại quên mất Lý Oanh, trong khi cả hai đứa nhỏ đều do Dung Thị sinh ra. Đến mức, có một hôm, Dung Thị quỳ trước mặt Lý Huệ Tông mà than:

- Bệ hạ, sao người không dành tình yêu thương, dù chỉ là một chút cho Oanh Nhi, con bé cũng cần được yêu thương, cũng xứng đáng có được tình yêu thương của người, cũng là con gái của người mà!

Đáp lại lời nói đó, Lý Huệ Tông chỉ cười:

- Tình nghĩa, phải nhìn xem ai xứng đáng có tình, ai xứng đáng được yêu thương. Toan tính, nhen nhóm từ nhỏ như vậy, sau này ta nào dám được ân cần!

Quả nhiên, sau này chỉ có Chiêu Hoàng thường xuyên đến thăm Lý Huệ Tông, còn Lý Oanh như hoàn toàn quên đi người cha này. Dung Thị không phải là không thấy, cũng nhắc nhở Lý Oanh, nhưng nàng ta nhất quyết không chịu đến chùa Chân Giáo thăm Huệ Tông, không biết có phải vì chuyện cũ không được ông yêu thương không, hay chính là sự bạc bẽo của đứa nhỏ đã bị Lý Huệ Tông nhìn thấu từ lâu.

Dung Thị cũng chỉ biết thở dài thườn thượt, bà thực sự không biết phải làm sao cho phải, dù sao Chiêu Hoàng cũng là do bà sinh ra mà!



***

Đầu giờ Tuất, cuối cùng thì Lạc Anh cũng có thể rời khỏi yến tiệc ngột ngạt. Tối nay, chỉ có gia quyến các nhà đến dự yến tiệc này, được tổ chức các Điện Lạc Anh chừng gần nửa dặm (7) về phía Tây, đi lại cũng không xa lắm, nhưng Lạc Anh lại không mấy hứng thú khi ngồi cùng một đám người không mấy thân thiện, bằng mặt không bằng lòng đó!

Tối nay, nhân vật chính được nhắc tới đương nhiên là nàng rồi, ai nấy cũng sấn sổ chạy tới tặng thứ nọ thứ kia, tâng bốc lên tận trời, nhưng Lạc Anh cũng nhận ra được một phần thật và chín phần giả trong những lời nói tưởng chừng vô cùng dễ nghe dễ chịu đó!

Dung Thị và Lý Oanh cũng đến, hai người họ ngồi dưới chỗ của Lạc Anh một bậc, còn người mà nàng ngồi cạnh chính là Thuận Từ Quốc Thánh Thái Hoàng Hậu Lê Thị Thái, năm nay mới vừa tứ tuần, trông dung mạo này kỳ thực cũng biết vì sao Trần Cảnh lại có nét đẹp khó chối từ như thế! Thái Hoàng Hậu có đôi mặt cực giống với Trần Cảnh, đều có nét xuân ngời sắc trong đó, đến mức Lạc Anh muốn đắm chìm vào đôi mắt xinh đẹp trong xanh như làn nước Tây Hồ đó. Thái Hoàng Hậu vốn có thể chất yếu ớt, do đó không mấy khi ra khỏi cung của mình, cũng thường không tiếp đón ai, đó chính là lí do mà đến giờ này Lạc Anh mới có thể nhìn rõ được dung mạo tuyệt thế mĩ nhân này!

Có vẻ như Thái Hoàng Hậu rất thích tính cách khoáng đạt nhưng không lỗ mãng của Lạc Anh, suốt cả buổi tiệc cứ nói chuyện mãi, cho đến lúc cảm thấy không nói được nữa thì mới thôi. Mà Lạc Anh thì đương nhiên là có tài kể chuyện vô cùng khéo léo rồi, suốt hơn một năm “tu luyện thần chú” khiến người khác cứ nghe mà không muốn dừng của nàng đã được phát huy hết mức khi nói chuyện với Thái Hoàng Hậu, bà ấy cũng cảm thấy rất vui vẻ, còn đặc biệt tặng một miếng băng ngọc nước Champa tiến cống, nghe nói để cạnh người sẽ nhận được may mắn bình an. Lạc Anh vui lắm, vì Thái Hoàng Hậu thực sự có kiểu nói chuyện và nhiều nét giống với bà nội nàng ở hiện đại khi còn trẻ, điều này lại khiến nàng gần gũi với bà ấy hơn.

Về đến Điện, Lạc Anh vẫn còn vấn vương về vị Thái Hoàng Hậu đó, lòng nhầm tính lại về nhân vật này, nàng thực sự chưa thấy những ghi chép chi tiết về bà Lê Thị Thái, nếu có viết thì cũng chỉ là những nguồn không chính thống, chưa được kiểm chứng rõ ràng, nên nàng thực sự thấy mông lung.

- Chủ nhân, người đừng ngẩn nữa, chút nữa là muộn đó ạ! – A Liên nói nhỏ, đánh thức suy tư của chủ nhân mình.

- Tiểu nương tử còn biết quát lão gia rồi ư, ta chiều nàng quá khiến nàng sinh hư rồi à?

- Lão gia nói chí phải, em dạo này hư quá rồi!

A Liên cũng ngày càng bắt kịp được những câu đùa hiện đại của Lạc Anh quá nhỉ, Lạc Anh cười vô cùng sảng khoái, đúng là bắt được một tiểu nương tử xinh đẹp hiểu chuyện mà!

- Chủ nhân, người phải cho em đi đấy, người đã hứa rồi, em thề sẽ không làm “bóng đèn” của người và Điện hạ đâu!

Lạc Anh cốc một cái lên đầu A Liên, cười nói:

- Được, lão gia đưa nàng đi, haha!

Thế là, giờ Tuất ba khắc (8), “một chủ ba tớ” là Lạc Anh, A Liên, Trác Lâm và Thập Tứ đi cùng nhau theo đường nhỏ lẻn ra nam Hồ. Quả nhiên lão Nhất và lão Nhị dọn đường rất sạch sẽ, Lạc Anh cảm thấy vô cùng vui vẻ khi có được nhưng cận vệ tuyệt vời như thế, nàng lại cười một cái đầy thỏa mãn. Ba người còn lại nhìn nàng đầy nghi hoặc, điệu cười này lâu lắm rồi mới được nghe thấy.

- Chủ nhân, người cười nhỏ thôi, khéo lại bị phát hiện!

Trác Lâm và A Liên cùng nhau đồng thanh, nhưng ý cười lại sâu trong mắt cả hai người. Hôm nay tiểu Hoàng hậu của bọn họ mặc nam trang, vấn tóc cao, nếu không phải vì quá nhỏ bé thì xem chừng cũng là một công tử đào hoa phóng đãng lắm chứ!

- Chủ nhân, người cười vừa thôi, không tít mắt vào không thấy đường, chúng thuộc hạ không đỡ được ạ! – Thập Tứ vốn lạnh lùng cũng bồi thêm một câu, khiến cho mọi người đều cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

- Thập Tứ ca, huynh học được khiếu hài hước này từ đâu vậy?

Lạc Anh lơ đễnh nhìn Thập Tứ, trong đêm tối, ánh mắt nàng sáng như vì sao, nét xuân này khiến người ta biết được lớn lên nàng sẽ xinh đẹp nhường nào!

Thập Tứ đỏ hết cả mặt, dọc đường đương nhiên bị những người còn lại trêu cho không còn mặt mũi. Chàng ta tự nhủ với mình sau này nhất định không được nhiều lời nữa!

Đi chừng nửa khắc nữa, nam Hồ hiện ra lung linh bên mặt nước. Xa xa, Lạc Anh trông thấy bóng một cây hòe lớn, bên dưới là hai chiếc lều và một chiếc đình nhỏ bên ánh lửa. Đèn hoa đăng được thắp nến sáng rực trên những cành cây, soi xuống những cây hoa hải đường bên mặt hồ.

- A, cuối cùng cũng đến nơi rồi! Hai vị huynh đài, ta đến đây!

A Liên chạy lại phía lão Nhất và lão Nhị, nàng ta thực sự cảm thấy vui vẻ khi thoát được chốn cung cấm dày vò mà thả mình vào với thiên nhiên, được nô đùa với các vị huynh đài của mình!



Thế nhưng, lão Nhất và lão Nhị lại tránh né A Liên, tiến đến trước mặt Lạc Anh, cúi đầu nói:

- Chủ nhân, người đến rồi!

- Được rồi, hai huynh vất vả rồi! A Liên, lại đây!

A Liên nhăn nhó chạy lại, kèm với ánh mắt chết chóc nhìn hai vị huynh đài đã bơ mình, hừ một tiếng rõ kêu!

Lạc Anh căn dặn A Liên bỏ chút bánh ra; dặn Thập Tứ đun một chum nước để pha trà; lại dặn Nhất và Nhị đi lấy thêm chút củi, còn mình thì nhàn nhã lên đình ngồi, cũng không quên kéo Trác Lâm lên theo.

Mặc dù đã hầu hạ tiểu tổ tông được hơn một năm nhưng Trác Lâm vẫn chưa quen với việc lâu lâu được ngồi cùng bàn với Hoàng hậu, chàng ta vẫn nhất quyết đứng xa xa một chút, có ngồi thì cũng dựa vào lan can của đình mà ngồi tạm thôi. Mà tiểu Hoàng hậu thì lại cực thích thuộc hạ của mình ngồi cùng bàn, có khi chỉ uống trà, khi thì chơi cờ, lúc lại kể chuyện, hôm thì lại đánh đàn! Phải nói, Lạc Anh đánh đàn tranh cực kỳ hay, Trác Lâm cũng không ngờ chủ nhân mình có nhiều tài như thế - mà chàng ta nghĩ tới đó thì cây đàn tranh trên mặt bàn đá cũng đã phát ra nhưng âm điệu đầu tiên!

Mà Lạc Anh cũng chẳng hiểu vì sao từ ngày đến đây, nàng trở nên sáng dạ như vậy, học nhanh, hiểu nhanh, não cũng nhảy số nhanh nữa. Hay là vì thời hiện đại không có chỗ để nàng được bộc lộ bản thân mình chăng?

Nghĩ là như thế, tay Lạc Anh đã chạm vào đàn mà chơi bản Họa Tâm của Trương Lương Dĩnh! Kỳ thực những bài hát bằng tiếng Hán khi được chơi bằng đàn tranh quả nhiên là tuyệt diệu! Cũng tiện đàn, Lạc Anh không ngần ngại mà cất giọng hát luôn!

Trác Lâm, A Liên và Thập Tứ cạnh đó cứ há hốc mồm kinh ngạc, trong chất giọng còn non trẻ đó là một nội lực cực kỳ tuyệt vời, nhưng kinh ngạc hơn là lần đầu tiên họ nghe thấy chủ nhân của mình hát, mà nàng hát chính là tiếng Hán!

A Liên há miệng đến hết cỡ, tiểu Hoàng hậu của bọn họ đang hát ư? Trước giờ chưa từng nghe nàng có thể hát, cũng không bao giờ hát! Lạc Anh hát hết một lời, ai nấy đều cảm khái mà cười thán phục nàng!

Bỗng nhiên, phía Tây đình vang lên tiếng tiêu hòa âm với tiếng đàn của Lạc Anh, nàng giật mình, lỡ mất ba nhịp, thấy tiếng tiêu kia vẫn còn, nàng lại tiếp tục!

Trác Lâm nhìn về phía bên đó, chưa xác định được người kia là ai, chỉ đề phòng cảnh giác mà tiến lại gần Lạc Anh một chút, tay đã sờ lên chuôi kiếm bên hông. Thập Tứ và A Liên cũng nhanh chóng lên trên đình.

Lạc Anh lại vô cùng phấn khích, thế mà lại có ai đó “cover” được bản đàn hiện đại này bằng tiêu, quả là đại tài. Thế là nàng tung hết hứng, vừa đàn vừa hát, người kia cũng không ngần ngại đáp lễ, tiếng tiêu xao xuyến lòng người!

Kết thúc khúc nhạc, chỉ thấy Lạc Anh nhảy dựng lên, nói lớn:

- Ngươi chớ chớ vội đi, có thể cùng ta uống trà ăn bánh thưởng tiêu cầm một chút?

Người kia không rõ đứng ở khoảng nào, trong bóng tối có thể cảm nhận được chút do dự. Một lúc sau, người đó mới cất giọng khá trầm mà đáp:

- Thật lấy làm tiếc, không thể tiếp tục cùng người hòa tấu. Tiếng đàn của người rất tuyệt diệu, nếu có cơ hội mong sẽ được cùng thưởng một khúc tiêu cầm nữa! Hôm nay còn có việc bận, mong người bảo trọng, cáo từ!

- Ê, ta còn chưa nói hết. Ta là Lạc Anh, hôm nào đó mong sẽ được gặp lại huynh đài lần nữa!

Người kia dừng lại một chút, tỏ như đồng ý, sau đó quay đi, biến mất không dấu tích trong bóng tối!

*Chú thích:

(7) Dặm: Theo Từ điển tiếng Việt (tr. 264) thì 1 dặm = 444,44 mét. Còn theo Từ lâm Hán Việt từ điển (tr.1368) thì 1 dặm = 1800 xích (thước Trung Quốc) = 576 mét.

Trong đây tác giả lấy theo Từ điển tiếng Việt, một dặm = 444,44 mét.

(8) Khắc: được tính là 1/96 ngày, hay 1/4 giờ, tương đương với 15 phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook