Mộng Ngàn Năm

Chương 3: Xuân Tháng Ba

Mộc Thư

04/02/2021

Theo sử sách, tháng 12 mồng một Mậu Dần, Chiêu Hoàng mở hội lớn ở điện Thiên An, ngự trên sập báu, các quan mặc triều phục vào chầu, lạy ở dưới sân. Chiêu Hoàng bèn trút bỏ áo ngự mời Trần Cảnh lên ngôi hoàng đế. Đổi niên hiệu là Kiến Trung năm thứ nhất, đại xá thiên hạ, xưng là Thiện Hoàng, sau đổi là Văn Hoàng. Bầy tôi dâng tôn hiệu là Khải Thiên Lập Cực Chí Nhân Chương Hiếu Hoàng Đế. Phong Trần Thủ Độ làm Quốc thượng phụ, nắm giữ mọi việc cai trị trong nước.

Lúc này, Lạc Anh đang vật lộn với đám cung nhân khi họ tóm được cô và bắt đầu chuẩn bị cho buổi thiết triều vô cùng quan trọng. Lạc Anh vô cùng khó chịu, quả thật vua chúa bị dày vó thực là quá đáng lắm. Cộng thêm việc vô duyên vô cớ bị đưa về cái thời đại không internet, không điện thoại, truyền thông thì bằng miệng, điện thì không có, nhà vệ sinh tự hoại cũng không… ôi, Lạc Anh chỉ muốn kêu lên để thoát khỏi cái ác mộng kinh hoàng này. Nhưng cô có vùng vẫy, hét lớn thế nào thì cũng chỉ nghe được tiếng đám cung nhân cầu xin:

- Bệ hạ, người đừng quấy nữa được không? Nếu chúng thần không làm xong chuyện, Trần Đại nhân sẽ không tha cho chúng thần đâu!

Đám người hầu nhăn nhó nhìn vị nữ hoàng quấy phá trước mặt thầm than khóc. Lạc Anh lại được nước lấn tới, nhìn đám người hầu mà than rằng:

- Các ngươi không coi ta ra gì nữa hay sao?

- Chúng nô tài nào dám, Bệ hạ - Cả đám quỳ sập xuống – Tuy rằng người chỉ làm Hoàng đế nốt hôm nay thôi nhưng chúng nô tài nào dám trái lệnh Người, Bệ hạ xin người minh giám!

Lạc Anh ong ong đầu, gì thế, sao vừa mới xuyên không làm vua đã bị phế truất thế này, ta nói có bất công không cơ chứ?

- Nói cho ta biết, hôm nay có ngày quan trọng gì vậy?

- Bệ hạ, hôm nay là người nhường ngôi cho Chính thủ, à không phải, là Bệ hạ tương lai đó ạ!

Lạc Anh thầm than, thôi hỏng rồi, ta còn chưa có người yêu mà phải trở thành Hoàng hậu của người ta ư? Mới nghĩ thôi mà mặt mũi cô đã giật liên hồi, toàn thân cũng co rút theo. Một trận gió lạnh thổi tới, chuông điểm giờ Thìn đã đến. Lạc Anh thấy đám cung nhân cuống cuồng cả lên. Bên ngoài có tiếng hô lớn:

- Bệ hạ, đến giờ ngự triều rồi ạ!

Thế là sau vài phút nữa, Lạc Anh bị lôi xềnh xệch ra ngoài, ném lên chiếc kiệu lớn, cứ thế thẳng đường đi.

Lạc Anh nghĩ thầm: Có lẽ là ngày mùng một tháng 12, chắc là tới điện Thiên An rồi. Mình chắc chắn không phải mơ rồi, chắc chắn là bị đẩy về đây – rồi lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng, không biết giờ này ông bà ở nhà có lo lắng cho cô không nhỉ? Không biết đám bạn học không nhìn thấy cô có đi báo cảnh sát không nhỉ? Hay là cô xuyên hồn sang đây, còn xác đã thành mồi cho cá rồi? Trời ơi, nếu thành mồi cho cá thì làm sao có thể trở về được nữa.

Rồi lại cảm thấy kì lạ, xuyên không thì xuyên không, sao nhất thiết phải là người con gái số khổ này cơ chứ? Lạc Anh càng nghĩ càng hận. Còn cái kẻ thần thần bí bí đứng ở mỏm đá kia là ai? Có liên quan gì đến chuyện cô xuyên không hay không? Cứ thế, hàng tá câu hỏi loanh quanh trong đầu cô. Cuối cùng, điện Thiên Anh cũng hiện ra, dừng trước cửa, cung nhân truyền lệnh nói to:

- Bệ hạ giá đáo!

Lạc Anh được lôi xuống khỏi kiệu, trước khi đi vào, một cung nhân còn nói nhỏ với cô:

- Bệ hạ, lát nữa khi đến đoạn nhường ngôi, người nhớ phải cởi Long bào ra, sẽ có thái giám nhận lấy ạ! Người chỉ cần nhớ cởi ra là được.

Lạc Anh ú ớ gật đầu, ừ thì cởi. Nàng lại thầm nghĩ: nếu không cởi Long bào, có phải cái ông Thủ Độ đó sẽ lấy đầu ta không? Nghĩ đến đấy thôi, Lạc Anh lại nổi lên một tầng đầy gai ốc, quả thật cực hình thời cổ đại vô cùng đáng sợ, cô đã nhìn thấy trong phim cổ trang rồi, nếu bị rơi vào hoàn cảnh đấy, chắc chắn mình sẽ không nói không rằng mà “Ngất up ngất down, ngất north ngất south” mất thôi!



Lạc Anh đi vào đại điện, theo sau là một thái giám mặc quần áo lục ngọc, nhìn qua cũng có thể thấy đây là thái giám dành cho vua khi lên chính sự. Trên đôi chân nhỏ bé, Lạc Anh đi vào đại điện, cả triều thần đã quỳ phục ở đó. Nhìn quang cảnh trong điện Thiên An, cùng với cái ngai vàng lấp lánh trên cao kia, cô triệt để cảm thấy việc tranh đấu làm đế vương của bao đời đúng là có nguyên do.

Điện Thiên An được xây dựng trên nền điện cũ là điện Càn Nguyên, là nơi thiết Triều chính của thời nhà Lý, sau này đến đời Trần Thánh Tông thì được đổi là điện Kính Thiên. Kiến trúc của điện có nhiều nét giống với những bản vẽ khảo cổ hiện đại mà Lạc Anh đã xem qua của ông, đều là xây theo hình tháp với mái khá cao. Trên các cột và xà nhà đều được khảm bằng vàng. Nổi bật trong điện là hai cây cột lớn được khảm hai con rồng bằng vàng và ngọc màu lục, có lẽ là bích ngọc. Cả cung điện lung linh, nếu mà vào thời hiện đại thì ngày nào người ta cũng đến đây để vét vàng mất thôi.

Lạc Anh lại vô cùng cảm thán những người đã xây dựng ra cung điện nguy nga này. Cứ suy nghĩ như vậy, đến khi được ngồi vào chiếc ghế đó mà nhìn xuống dưới, tầm mắt ước chừng có thể nhìn thấu đến ngoài Đoan môn, cùng lúc đó, bá quan triều thần hô lên:

- Bệ hạ vạn tuế!

Quả nhiên đúng là cảm giác của mấy ông vua khi ngồi vào ngai vàng. Mí mắt Lạc Anh lại bất giác giật giật, mới ngồi được một lần mà bắt ta phải chuyển sang ngồi ghế bên cạnh quả là không nhân đạo với ta mà.

Lại nghĩ đến sau này, người ta đá bay Chiêu Hoàng ra khỏi cung, Lạc Anh lại nhăn mày, vẻ mặt ngây thơ đẹp trai kia chính là mầm mống của kẻ bạc tình đây mà!

- Truyền Cảnh Chính thủ! Thái úy Phụ Chính Trần Thừa, Điện tiền chỉ huy sứ Trần Thủ Độ vào điện!

Từ bên ngoài, Trần Cảnh, Trần Thừa và Trần Thủ Độ đi vào. Lạc Anh tròn mắt nhìn, có lẽ người ở phía tay trái cô là Thái Tổ Trần Thừa, vì nhìn dung nhan của Trần Cảnh nhỏ tuổi đi trước kia có nhiều nét giống với Thái Tổ. Lại nhìn sang vị bên cạnh, hóa ra Trần Thủ Độ khi cướp ngôi cho nhà Trần lại trẻ trung phong độ như thế. Chả trách gì bà mẹ của Lý Chiêu Hoàng này lại đồng ý lấy ngay người em họ của mình. Nhìn Trần Thủ Độ ngời sáng thế kia, chiếm hết spotlight của người hôm nay được lên ngôi rồi còn gì. Lại nhìn đến Trần Cảnh, hóa ra thiếu niên này mới 8-9 tuổi đã tuấn tú thế này, nét cười như mang đến hơi gió xuân tháng Ba, tạo cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp và thân thuộc! Lạc Anh cũng không hiểu vì sao mình lại nổi lên cái suy nghĩ quái lạ đó, nhưng nhìn Trần Cảnh vẫn là một đứa trẻ, bị người ta sắp xếp trở thành Hoàng đế, không được tự mình quyết định chuyện sau này, phải chăng cũng là thực sự đáng thương?

Ba người đến quỳ trước mặt Lạc Anh, hô lớn:

- Bệ hạ vạn tuế!

Nghi lễ truyền ngôi cuối cùng cũng được diễn ra. Thủ Độ nét cười đã trọn trên mặt, nhà Trần đã trở thành hoàng tộc như sở nguyện của ông. Chấm dứt nhà Lý, chuyển giao ngôi báu đã được định từ lâu, đến giờ thực hiện được, cũng không phụ bao công của gia tộc họ Trần.

- Giờ lành đã tới, bắt đầu nghi lễ!

Trần Thừa đưa Trần Cảnh đến phía dưới bậc cao, sau đó qua trở lại, tự mình quỳ ở giữa điện, văn võ bá quan cũng quỳ xuống theo!

Lạc Anh nhìn theo từng bước đi của Trần Cảnh, khi người đó bước tới trước mặt, cô mới hoàn hồn trở lại, vội đứng lên. Lại nhìn xuống ánh mắt của Trần Thủ Độ, ôi, ngài có cần nhìn ta như thế không? Ta đâu có phải tội phạm đặc biệt cần thủ tiêu đâu… Nghĩ là như thế, nhưng đối với gia tộc họ Trần, chắc cô cũng chính là cái gai cần diệt trước đây mà!

Trần Cảnh nhìn Chiêu Hoàng, trong lòng ngập ấm áp, nhưng lại mang chút đau lòng khó tả. Vốn dĩ Cảnh đâu có muốn như vậy, nhưng gia tộc trao trọng trách này cho chàng, chàng vốn không thể khước từ, cũng không thể phản kháng. Nhưng có một điều, chàng sẽ bảo vệ Chiêu Hoàng, không để ai động đến nàng, nhất định là như thế!

Lạc Anh lấy một hơi bình tĩnh, bắt đầu cởi bỏ chiếc áo Long bào của mình, may bên cạnh có một cung nữ giúp đỡ cô, không thì nửa tiếng nữa cô cũng không thể nào trút được nó ra. Sau đó, cô được người cung nữ khoác cho chiếc áo màu đỏ, có in hình Ngọc Phượng. Có lẽ đây là áo của Hoàng Hậu. Bên kia, thái giám cũng dâng lên một chiếc áo bào khác, nói với Lạc Anh phải tự mình mặc cho Trần Cảnh.

Lạc Anh cau có, sao lại còn có cái nghi thức khủng bố này. Trần Cảnh vẫn đứng đó nhìn cô, trên môi vẫn còn nụ cười ấm áp như mùa xuân. Cho đến khi nhìn Chiêu Hoàng đã đứng trước mặt mình, bắt đầu khoác áo cho chàng, Cảnh nói chỉ để hai đứa trẻ nghe thấy:



- Chiêu Nhi, ta hứa sẽ tốt với muội! Ta sẽ không để ai bắt nạt muội, tin ta!

Lạc Anh ngước mắt nhìn Trần Cảnh, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tốt với người ta, không làm tổn thương người ta ư? Chẳng phải cuối cùng vẫn là lấy người khác sao?

Nhưng như một thói quen cũ của Chiêu Hoàng, Lạc Anh gật đầu. Chính cô cũng cảm thấy lạ lùng, rõ ràng đang là suy nghĩ của mình cơ mà.

- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế!

Cuối cùng, nhà Lý đã mất.

Đại Việt Sử ký Toàn thư viết: Trở lên triều Lý, 9 vua, từ Thái Tổ năm canh Tuất (1010) đến Chiêu Hoàng năm Ất Dậu (1225), cộng 216 năm.

Khắp từ Đoan môn vào đến Điện Thiên An, những tiếng hô lớn vang lên, bắt đầu một triều đại mới!

***

Sau lễ truyền ngôi, Trần Cảnh chuyển vào Điện Thường Xuân, sau còn được gọi là Thường Xuân Cung, còn Lạc Anh chuyển về điện Quảng An nằm phía Đông của Thường Xuân Cung. Sau mấy hôm sắp xếp theo đúng ý cô, điện Quảng An trực tiếp được đổi thành Lạc Anh Cung. Trần Cảnh cũng rất chiều ý cô, gật đầu đồng ý ngay.

Sau khi lên ngôi, Trần Cảnh vẫn như cũ suốt ngày bám lấy Lạc Anh, khiến cô muốn đuổi cũng không được mà giữ cũng không xong. Dù sao mình cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, sao còn ngồi chơi mấy trò ấu trĩ của trẻ con được chứ. Thế là cả ngày, Lạc Anh cứ đi đi lại lại trong Tàng Kinh Các. Nhưng khốn nỗi trong này toàn sách chữ Nôm với chữ Hán, Lạc Anh đọc chẳng hiểu cái gì hết, thậm chí đến tiếng người ở đây lâu lâu cô nghe cũng không hiểu, đành phải nhờ Trần Cảnh dạy.

Trần Cảnh là người vô cùng thông minh, cả chữ Hán và chữ Nôm chàng ta đều có thể đọc sõi, tài nghệ thơ phú cũng rất tốt. Không chỉ vậy, Trần Cảnh còn học cả võ nữa, mà không phải mấy cái loại võ hiện đại cứ đá loạn tùng bậy, mà là loại võ của mấy anh hùng kiếm hiệp trong phim cổ trang Trung Quốc cơ.

Bên cạnh Trần Cảnh, có một thuộc hạ tên là A Tháp, anh ta có vẻ lớn hơn Chiêu Hoàng và Trần Cảnh khá nhiều, hỏi ra thì biết anh ta sinh năm Giáp Tuất (1214), tính ra năm nay anh ta mới gần mười hai tuổi, tuy nhiên trông có vẻ khá trưởng thành và có một lòng trung thành vô bờ bến với Trần Cảnh. Anh chàng A Tháp này có võ nghệ tốt hơn Trần Cảnh, do đó là luôn được sắp xếp bên cạnh chàng ta để bảo vệ. A Tháp không bị hoạn, Lạc Anh liếc mắt là biết ngay. Tuy còn hơi trẻ con nhưng cô cũng nhìn ra khí chất ngời ngời của hắn. Nhưng lại bỗng nhiên nổ ra suy nghĩ: Cơ mà như cụ Lý Thường Kiệt, tuy là hoạn quan nhưng người cũng có sức khỏe vô cùng tốt mà!

Cứ như vậy, hai đứa trẻ quấn quýt lấy nhau cả ngày. Những việc triều chính đều theo đúng lịch sử, do Thái Thượng Hoàng Trần Thừa và Thái sư Trần Thủ Độ quyết định, vì Trần Cảnh vẫn là một đứa trẻ, không thể tự quyết.

Cuối mùa Đông, cả hoàng cung cũng đang chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán rồi. Mùa Đông ở Thăng Long rất lạnh, thậm chí có những hôm còn có cả tuyết rơi, khắc nghiệt hơn Hà Nội sau này rất nhiều. Lạc Anh thích tự mình khoác áo choàng chạy trong tuyết, Trần Cảnh cũng không ngần ngại xuống cùng cô. Lâu dần, cô cũng không giữ khoảng cách với Trần Cảnh nữa mà lại cảm thấy Cảnh rất quan tâm đến mình, à không là Lý Chiêu Hoàng này. Nhưng Lạc Anh cũng không cảm thấy xa lạ như trước, cứ như, thêm một đứa em trai đi, dù sao có anh chị em cũng là ước mơ từ ngày nhỏ đến lớn của cô!

Trần Cảnh quả thật rất quan tâm đến Chiêu Hoàng, tất cả những gì nàng muốn chàng đều chiều theo. Có một hôm trời rất lạnh, trước hôm giao thừa một ngày, Chiêu Hoàng rủ chàng ra Tây Hồ ngắm cảnh, mặc dù vẫn còn chút đau họng do cảm mạo mấy ngày tuyết vừa rồi, nhưng Trần Cảnh không do dự đồng ý ngay. Sau hôm đó, vua về bị ốm liên tiếp ba bốn ngày, đến mùng 4 Tết thì mới có dấu hiệu đỡ hơn.

Chiêu Hoàng lấy làm áy náy lắm, nên quyết định ở lại Thường Xuân Cung chăm sóc Cảnh suốt mấy hôm. Cũng chiều theo, Cảnh để nàng ở lại. Hằng ngày đều bón cháo, lau người cho Trần Cảnh. Chiêu Hoàng làm rất thành thục, đến mức Trần Cảnh còn rất kinh ngạc: vốn dĩ Hoàng hậu của chàng trước kia đều là chàng hầu hạ, sao nàng có thể làm những việc này thành thục như thế?

Cứ như vậy, Lạc Anh trải qua mùa xuân ở đây. Cô cũng không còn tia hi vọng nào để quay về nữa rồi, chắc cũng phải ở đây hết đời của Lý Chiêu Hoàng. Lạc Anh đã tính toán cả rồi, mình sẽ sống tạm ở đây vài năm nữa, cứ giữ thân như ngọc, rồi theo đúng lịch sử họ sẽ tống mình đi thôi, lúc đó mình sẽ được tự do, sẽ ngao du tứ hải. Cứ thế, cô đồng ý luôn với suy nghĩ của mình, trước hết cứ an phận ở nơi này, sau này tính tiếp. Mình nhất định sẽ không để người khác chà đạp, nhất định thế!

(Note: Từ chương sau Lạc Anh sẽ được xưng là “nàng” cho hợp ngữ cảnh!)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook