Chương 32
Tam Nguyệt Thanh Hạnh
01/02/2016
Edit: Mogami
Bữa tối, Ngũ mẫu càm ràm mãi không thôi.
Nhìn ánh mắt Ngũ Thi Lang đang cầu cứu mình, Ngũ Thi Lâm giả bộ không nhìn thấy, lực bất tong tâm a.
Ăn tối xong, Ngũ mẫu thấy biểu hiện khác thường của hai chị em, không chui vào phòng ngồi nghịch máy tính, bỗng nhiên cảm thấy có vấn đề.
“Máy tính của các con bị hỏng à?” Ngũ mẫu hỏi Ngũ Thi Lâm với Ngũ Thi Lang đang ngồi ở sô pha xem ‘Hồ lô oa’. (Mog: đây là một phim hoạt hình chiếu ở TQ)
Ngũ Thi Lang không có phản ứng gì, chỉ có Ngũ Thi Lâm trả lời bà: “Lâu lắm rồi con không xem ‘Hồ lô oa’, hiếm khi thấy TV chiếu. Đúng rồi, mẹ này” Ngũ Thi Lâm đi đến khoác tay Ngũ mẫu “Bát đũa nhiều như vậy, có một lực lượng lao động dồi dào thế này, còn gì được hơn nữa a? Thế mà mẹ không biết tận dụng một chút. Mẹ xem” Quay sang chỗ Ngũ Thi Lang ngồi “Ở kia vẫn còn có lao động dư thừa kìa!”
Kéo bà đến ngồi ở ghế sô pha “Để con rửa bát đũa cho.”
Rửa bát đũa xong, Ngũ Thi Lâm rời bếp đi ra, trong phòng khách chỉ còn lại Ngũ Thi Lang đang ngồi.
“Thế nào?” Ngũ Thi Lâm nhìn Ngũ Thi Lang.
“Rất tốt, giải thích mãi, cuối cùng mẹ cũng tin là không phải em muốn xem đường link kia, nhưng mà vẫn bị dạy bảo một lúc” Ngũ Thi Lang đưa điều khiển cho Ngũ Thi Lâm “Chị, chị không dùng đến máy tính à? Máy tính của em cũng không khởi động được, để ngày mai em mang đi sửa xem thế nào.”
“Mang đi đi. Đêm nay chị cũng không cần dùng đến!”
Đặt điều khiển lên trên nóc TV, Ngũ Thi Lâm ngồi xuống sô pha, nhắm mắt lại, không thể nào tĩnh tâm được.
Thật khó chịu. Giống như có con kiến bò đi bò lại trong bụng nàng, khó chịu, mà không biết phải diễn tả thế nào.
Một khúc nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Mà Ngũ Thi Lâm không muốn đứng dậy.
Kêu đi kêu đi, không muốn nghe đâu.
Nhưng mà, âm thanh kia cứ ngừng lại rồi lại vang lên vô cùng kiên cường.
Mở to mắt, từ từ bám vào thành ghế rồi đứng dậy, từ từ đi đến chỗ để điện thoại, cầm lên.
“A lô”
“Tiểu Lâm? Dương Chi đây.” Giọng nói của Dương Chi nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.
“Ừh, Tiểu Chi, có việc gì thế?” Nhận ra giọng Dương Chi, Ngũ Thi Lâm hỏi.
“Tiểu Lâm, ngươi thấy thế nào?”
“Bình thường.”
“Ngươi đăng xuất nhanh vậy, ta gửi tin nhắn qua đều bặt vô âm tín.” Do dự một chút, Dương Chi nói tiếp “Ta định gọi điện thoại ngay cho ngươi, nhưng …”
“Uhm?”
“Tiểu Lâm, sao ngươi không giải thích?”
“Ta đã nói rồi, không có ai tin ta.”
Nghe Dương Chi hỏi, Ngũ Thi Lâm ngay lập tức nghĩ đến câu nói của Ngũ Thi Lang.
“Cho dù ta nói, liệu có người tin ta sao?” Tay nghịch nghịch dây điện thoại, thở dài “Ta bây giờ không làm được cái gì cả, chuẩn bị ngửa mặt 50 độ nhìn trời tiếp.”
“…” Dương Chi không nói gì nữa.
“Ai, cuộc sống vốn là như thế a…” Giống như là nghiện ca thán, Ngũ Thi Lâm chuẩn bị tiếp tục bài ca.
Không để Ngũ Thi Lâm tiếp tục cao hứng. Dương Chi lập tức ngắt lời. “Thôi cho ta xin, ngươi nói bốn mươi lăm độ ta còn không chịu nổi… Lại còn năm mươi độ?”
“Ta đây sáng tạo đổi thành năm mươi lăm độ cho hay.”
“…” Dương Chi không nói được gì nữa.
“Không nói nữa, chiều nay ta đi dạo phố mệt chết đi được, tối nay không đăng nhập trò chơi đâu. Chắc là ta sẽ đi ngủ sớm.”
“Cũng tốt” Hình như Dương Chi còn định nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói “Tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
“Ừh.”
“Bye bye.”
“Bye bye.”
Sáng sớm hôm sau, nghe nói có người rất thương tâm rất thương tâm, thương tâm đến mức quên cả đổi mật bảo, ôm máy tính đi sửa mà mới đi đến cửa đã quay lại dặn Ngũ Thi Lâm: “Chị, nhớ đổi mật bảo cho em.”
Nghe được câu này, Ngũ Thi Lâm khinh bỉ nhìn nó.
Sau đó, Ngũ Thi Lâm về phòng, tìm mật bảo lệnh, đem đổi mật bảo cho hai tài khoản.
Khụ khụ, đọc mấy thông báo, trong lòng thầm trách bản thân trước đây đã không làm theo hướng dẫn bảo mật.
Qua một đêm suy nghĩ, không biết tâm trạng Ngũ Thi Lâm đã tiến triển được bao nhiêu, nhưng ít nhất sẽ không như ngày hôm qua. Vì thế, điện thoại di dộng của nàng đen sì suốt đêm hôm qua nay đã được nhìn thấy ánh mặt trời – khởi động máy.
Khởi động máy xong, Ngũ Thi Lâm lập tức nhận được mấy tin nhắn, đều là của Dương Chi.
“Tiểu Lâm, ngươi về nhà chưa?”
“Tiẻu Lâm? Nhìn thấy tin nhắn này thì mau nhắn tin lại cho ta!”
…
Nhìn lên trên, hôm qua nàng về nhà thì lập tức có chuyện xảy ra, liền tắt máy.
Vừa đọc xong hết số tin nhắn, di động lại đổ chuông.
Nhìn màn hình điện thoại, là một số điện thoại lạ.
Nếu là số lạ gọi đến, nàng đều từ chối cuộc gọi. Nhớ hồi mới sử dụng điện thoại di động, Ngũ Thi Lâm không khỏi khóc ròng. Trước đây, cho dù là số lạ gọi đến nàng cũng không từ chối, tất cả đều nghe, kết quả là phần lớn lần nghe máy từ số lạ đều giống nhau – Xin chào, xin mời bạn sử dụng…
Đều bảo nàng bấm mấy số gì đó hoặc gửi tin nhắn gì đó, đến lúc Ngũ Thi Lâm làm xong, kiểm tra số dư trên tài khoản, nàng đau xót phát hiện ra tài khoản trên điện thoại di động của nàng bị trừ đi một số tiền phí vô cùng lớn, số dư trên tài khoản còn lại cực kì nhỏ…
Vì thế, chọn ‘từ chối’, không nghe.
Một lúc sau, di động lại tiếp tục réo.
Tắt đi, không nhận.
Lại reo. Chưa nhận chưa dừng.
Vốn định tiếp tục ấn ‘từ chối’, không hiểu thuận tay thế nào lại chọn nút ‘Nghe’.
Đang định tắt máy, chợt có một giọng nam vang lên. “Đừng tắt máy, Thi Lâm! Anh là Hoàng Lam.”
…
Đặt di động xuống, Ngũ Thi Lâm thay quần áo, cầm USB rời khỏi nhà.
Ánh mặt trời đã không còn chói chang nữa.
Xa xa, Ngũ Thi Lâm nhìn thấy một hình ảnh cao lớn đứng ở bóng râm bên phải quảng trường.
Không đợi Ngũ Thi Lâm đi đến, người kia đã thong thả đi về phía nàng.
“Buổi sáng tốt lành!” Hoàng Lam gật đầu chào Ngũ Thi Lâm “Không ngờ em đến nhanh vậy.”
“Sao cơ” Ngũ Thi Lâm từ từ cúp ô xuống. “Chỉ sợ anh phải chờ lâu thôi.”
Im lặng một lúc, Hoàng Lam không hề bảo Ngũ Thi Lâm lấy USB để đổi lại mà lại nói với Ngũ Thi Lâm: “Em dẫn anh đi thăm quan một chút chứ?”
Ngũ Thi Lâm không ngờ Hoàng Lam lại yêu cầu nàng như vậy, nàng cứ nghĩ là Hoàng Lam đến đây để đổi USB với nàng, sau đó sẽ chào tạm biệt mà thôi. Sau đó, nàng có thể về nhà tiếp tục ẩn cư.
“Sao thế?” Ngũ Thi Lâm cười nhìn Hoàng Lam “Anh muốn đến thăm quan chỗ nào?”
Nhìn cô gái đang rất thoải mái trước mắt, Hoàng Lam không trả lời.
Ngũ Thi Lâm đành nói tiếp: “Hoàng Lam sư huynh?”
Bữa tối, Ngũ mẫu càm ràm mãi không thôi.
Nhìn ánh mắt Ngũ Thi Lang đang cầu cứu mình, Ngũ Thi Lâm giả bộ không nhìn thấy, lực bất tong tâm a.
Ăn tối xong, Ngũ mẫu thấy biểu hiện khác thường của hai chị em, không chui vào phòng ngồi nghịch máy tính, bỗng nhiên cảm thấy có vấn đề.
“Máy tính của các con bị hỏng à?” Ngũ mẫu hỏi Ngũ Thi Lâm với Ngũ Thi Lang đang ngồi ở sô pha xem ‘Hồ lô oa’. (Mog: đây là một phim hoạt hình chiếu ở TQ)
Ngũ Thi Lang không có phản ứng gì, chỉ có Ngũ Thi Lâm trả lời bà: “Lâu lắm rồi con không xem ‘Hồ lô oa’, hiếm khi thấy TV chiếu. Đúng rồi, mẹ này” Ngũ Thi Lâm đi đến khoác tay Ngũ mẫu “Bát đũa nhiều như vậy, có một lực lượng lao động dồi dào thế này, còn gì được hơn nữa a? Thế mà mẹ không biết tận dụng một chút. Mẹ xem” Quay sang chỗ Ngũ Thi Lang ngồi “Ở kia vẫn còn có lao động dư thừa kìa!”
Kéo bà đến ngồi ở ghế sô pha “Để con rửa bát đũa cho.”
Rửa bát đũa xong, Ngũ Thi Lâm rời bếp đi ra, trong phòng khách chỉ còn lại Ngũ Thi Lang đang ngồi.
“Thế nào?” Ngũ Thi Lâm nhìn Ngũ Thi Lang.
“Rất tốt, giải thích mãi, cuối cùng mẹ cũng tin là không phải em muốn xem đường link kia, nhưng mà vẫn bị dạy bảo một lúc” Ngũ Thi Lang đưa điều khiển cho Ngũ Thi Lâm “Chị, chị không dùng đến máy tính à? Máy tính của em cũng không khởi động được, để ngày mai em mang đi sửa xem thế nào.”
“Mang đi đi. Đêm nay chị cũng không cần dùng đến!”
Đặt điều khiển lên trên nóc TV, Ngũ Thi Lâm ngồi xuống sô pha, nhắm mắt lại, không thể nào tĩnh tâm được.
Thật khó chịu. Giống như có con kiến bò đi bò lại trong bụng nàng, khó chịu, mà không biết phải diễn tả thế nào.
Một khúc nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Mà Ngũ Thi Lâm không muốn đứng dậy.
Kêu đi kêu đi, không muốn nghe đâu.
Nhưng mà, âm thanh kia cứ ngừng lại rồi lại vang lên vô cùng kiên cường.
Mở to mắt, từ từ bám vào thành ghế rồi đứng dậy, từ từ đi đến chỗ để điện thoại, cầm lên.
“A lô”
“Tiểu Lâm? Dương Chi đây.” Giọng nói của Dương Chi nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.
“Ừh, Tiểu Chi, có việc gì thế?” Nhận ra giọng Dương Chi, Ngũ Thi Lâm hỏi.
“Tiểu Lâm, ngươi thấy thế nào?”
“Bình thường.”
“Ngươi đăng xuất nhanh vậy, ta gửi tin nhắn qua đều bặt vô âm tín.” Do dự một chút, Dương Chi nói tiếp “Ta định gọi điện thoại ngay cho ngươi, nhưng …”
“Uhm?”
“Tiểu Lâm, sao ngươi không giải thích?”
“Ta đã nói rồi, không có ai tin ta.”
Nghe Dương Chi hỏi, Ngũ Thi Lâm ngay lập tức nghĩ đến câu nói của Ngũ Thi Lang.
“Cho dù ta nói, liệu có người tin ta sao?” Tay nghịch nghịch dây điện thoại, thở dài “Ta bây giờ không làm được cái gì cả, chuẩn bị ngửa mặt 50 độ nhìn trời tiếp.”
“…” Dương Chi không nói gì nữa.
“Ai, cuộc sống vốn là như thế a…” Giống như là nghiện ca thán, Ngũ Thi Lâm chuẩn bị tiếp tục bài ca.
Không để Ngũ Thi Lâm tiếp tục cao hứng. Dương Chi lập tức ngắt lời. “Thôi cho ta xin, ngươi nói bốn mươi lăm độ ta còn không chịu nổi… Lại còn năm mươi độ?”
“Ta đây sáng tạo đổi thành năm mươi lăm độ cho hay.”
“…” Dương Chi không nói được gì nữa.
“Không nói nữa, chiều nay ta đi dạo phố mệt chết đi được, tối nay không đăng nhập trò chơi đâu. Chắc là ta sẽ đi ngủ sớm.”
“Cũng tốt” Hình như Dương Chi còn định nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói “Tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
“Ừh.”
“Bye bye.”
“Bye bye.”
Sáng sớm hôm sau, nghe nói có người rất thương tâm rất thương tâm, thương tâm đến mức quên cả đổi mật bảo, ôm máy tính đi sửa mà mới đi đến cửa đã quay lại dặn Ngũ Thi Lâm: “Chị, nhớ đổi mật bảo cho em.”
Nghe được câu này, Ngũ Thi Lâm khinh bỉ nhìn nó.
Sau đó, Ngũ Thi Lâm về phòng, tìm mật bảo lệnh, đem đổi mật bảo cho hai tài khoản.
Khụ khụ, đọc mấy thông báo, trong lòng thầm trách bản thân trước đây đã không làm theo hướng dẫn bảo mật.
Qua một đêm suy nghĩ, không biết tâm trạng Ngũ Thi Lâm đã tiến triển được bao nhiêu, nhưng ít nhất sẽ không như ngày hôm qua. Vì thế, điện thoại di dộng của nàng đen sì suốt đêm hôm qua nay đã được nhìn thấy ánh mặt trời – khởi động máy.
Khởi động máy xong, Ngũ Thi Lâm lập tức nhận được mấy tin nhắn, đều là của Dương Chi.
“Tiểu Lâm, ngươi về nhà chưa?”
“Tiẻu Lâm? Nhìn thấy tin nhắn này thì mau nhắn tin lại cho ta!”
…
Nhìn lên trên, hôm qua nàng về nhà thì lập tức có chuyện xảy ra, liền tắt máy.
Vừa đọc xong hết số tin nhắn, di động lại đổ chuông.
Nhìn màn hình điện thoại, là một số điện thoại lạ.
Nếu là số lạ gọi đến, nàng đều từ chối cuộc gọi. Nhớ hồi mới sử dụng điện thoại di động, Ngũ Thi Lâm không khỏi khóc ròng. Trước đây, cho dù là số lạ gọi đến nàng cũng không từ chối, tất cả đều nghe, kết quả là phần lớn lần nghe máy từ số lạ đều giống nhau – Xin chào, xin mời bạn sử dụng…
Đều bảo nàng bấm mấy số gì đó hoặc gửi tin nhắn gì đó, đến lúc Ngũ Thi Lâm làm xong, kiểm tra số dư trên tài khoản, nàng đau xót phát hiện ra tài khoản trên điện thoại di động của nàng bị trừ đi một số tiền phí vô cùng lớn, số dư trên tài khoản còn lại cực kì nhỏ…
Vì thế, chọn ‘từ chối’, không nghe.
Một lúc sau, di động lại tiếp tục réo.
Tắt đi, không nhận.
Lại reo. Chưa nhận chưa dừng.
Vốn định tiếp tục ấn ‘từ chối’, không hiểu thuận tay thế nào lại chọn nút ‘Nghe’.
Đang định tắt máy, chợt có một giọng nam vang lên. “Đừng tắt máy, Thi Lâm! Anh là Hoàng Lam.”
…
Đặt di động xuống, Ngũ Thi Lâm thay quần áo, cầm USB rời khỏi nhà.
Ánh mặt trời đã không còn chói chang nữa.
Xa xa, Ngũ Thi Lâm nhìn thấy một hình ảnh cao lớn đứng ở bóng râm bên phải quảng trường.
Không đợi Ngũ Thi Lâm đi đến, người kia đã thong thả đi về phía nàng.
“Buổi sáng tốt lành!” Hoàng Lam gật đầu chào Ngũ Thi Lâm “Không ngờ em đến nhanh vậy.”
“Sao cơ” Ngũ Thi Lâm từ từ cúp ô xuống. “Chỉ sợ anh phải chờ lâu thôi.”
Im lặng một lúc, Hoàng Lam không hề bảo Ngũ Thi Lâm lấy USB để đổi lại mà lại nói với Ngũ Thi Lâm: “Em dẫn anh đi thăm quan một chút chứ?”
Ngũ Thi Lâm không ngờ Hoàng Lam lại yêu cầu nàng như vậy, nàng cứ nghĩ là Hoàng Lam đến đây để đổi USB với nàng, sau đó sẽ chào tạm biệt mà thôi. Sau đó, nàng có thể về nhà tiếp tục ẩn cư.
“Sao thế?” Ngũ Thi Lâm cười nhìn Hoàng Lam “Anh muốn đến thăm quan chỗ nào?”
Nhìn cô gái đang rất thoải mái trước mắt, Hoàng Lam không trả lời.
Ngũ Thi Lâm đành nói tiếp: “Hoàng Lam sư huynh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.