Chương 40
Tam Nguyệt Thanh Hạnh
01/02/2016
Rời thôn Xuân hoa trở về, rất nhanh sau đó hai người đã có mặt trước cửa miếu Nguyệt lão.
Đi tới đi lui, trên đầu người nào cũng nhấp nháy mấy dòng chữ, thỉnh thoảng lại có mấy chùm pháo hoa bắn lên trời, Kênh thế giới liên tục xuất hiện những dòng thông báo chúc mừng người này, chúc mừng người kia của hệ thống.
Hình dáng các nhân vật trong trò chơi khá giống nhau, trước mặt Nguyệt lão có rất nhiều tổ đội của vân du khách với linh diêu nữ, trong số đó có một đôi, chính là Lam Phong Hiểu Nguyệt và Chánh Tại Thải Thảo, đang bước từng bước vào trong miếu.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hệ thống thật lợi hại, bòn rút tiền bạc của chúng ta không tiếc tay.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: …
[Chánh Tại Thải Thảo]: Chúng ta mau đi tìm Nguyệt lão thôi.
Lúc trước đến thôn Xuân hoa, hai người tìm được Tiểu Hồng một cách vô cùng dễ dàng. Hệ thống thiết lập để NPC này cầm hai khối thẻ bài trong tay khiến cho hai người nhìn thấy mà lại không được lấy, làm cho ánh mắt của hai người cứ thèm thuồng nhìn vào tay của NPC.
Rõ ràng là cơ thể rất nhỏ bé nhưng cứ ăn xong một cái bánh bao là lại đòi thêm một cái, không ăn bánh bao bình thường, thế nên bọn họ phải tìm đến một tửu lâu trông rất sang trọng ở gần đó để mua. 5000 lượng một cái, bằng với một chùm pháo hoa.
Tiểu hồng yêu cầu 20 cái bánh bao, nhưng ông chủ của tửu lâu kia lại nói rằng bánh bao phải ăn nóng mới ngon, cũng phải công bằng cho tất cả mọi người, sợ có NPC khác không mua được bánh bao, cũng có nói là không được mua quá nhiều để dự trữ, mỗi lần tối đa chỉ được mua hai cái.
20 cái, đi qua đi lại mấy dãy bàn, chờ đến khi Tiểu Hồng ăn xong thì thẻ bài cũng lập tức được trao cho bọn họ.
GM, các người nghĩ ra lắm thứ thật đấy!
Hai người đứng trước mặt Nguyệt lão, chòm râu bạc trắng trông rất phúc hậu, Nguyệt lão vẫn đang cười khà khà, không có phản ứng gì cả.
[Nguyệt lão]: Đã tìm được thẻ bài nhân duyên rồi, hai vị mau mau khắc tên đối phương lên đó, sau đó treo lên cây ước nguyện đi, như thế thì hai vị sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: Khắc tên? Cây ước nguyện?
[Nguyệt lão]: Thẻ bài cầu nguyện nhân duyên. Hai vị mau đến dưới gốc cây ước nguyện sau đó khắc tên lên thẻ bài nhân duyên rồi theo lên cây. Các ngươi không nhìn rất rất nhiều vòng dây tơ hồng buộc ở đó sao? Đương nhiên phải là cây ước nguyện rồi.
[Nguyệt lão]: Tơ hồng đường quanh co, ngàn năm vẫn có thể gặp lại, nhân duyên vững bền, hạnh phúc hòa thuận.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Chúng ta qua đó đi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: OK, anh dẫn đội qua đó đi.
Đi đến dưới bóng cây ước nguyện, Ngũ Thi Lâm click vào box nhiệm vụ, mở túi vật phẩm click vào thẻ bài nhân duyên đã nuốt mất bao nhiêu tiền bạc của nàng, trên màn hình trò chơi tự động hiện ra một cửa sổ nhỏ thông báo: Mời bạn gõ tên người bạn yêu vào đây.
Người yêu, người yêu…
Không suy nghĩ nhiều, Ngũ Thi Lâm lập tức gõ vào trong cửa sổ bốn chữ Lâm Uyên Ngư Nhi.
Đang định chọn “Xác nhận”, hệ thống lại hiện ra một dòng chữ: Mời bạn điền tên người cùng làm nhiệm vụ đêm thất tịch với bạn.
(>_<)
Hệ thống định bắt nàng lưu lại chứng cứ hồng hạnh vượt tường để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng chắc?
Quên đi quên đi, chỉ là cái tên thôi mà.
Lưỡng lự một chút, Ngũ Thi Lâm vẫn quyết định gõ vào cửa sổ cái tên: Lam Phong Hiểu Nguyệt.
Người yêu tên là…
Vẫn cảm thấy có chút kì kì.
Chọn ‘Xác nhận’ xong, hệ thống lại xuất hiện một dòng thông báo: Tên người bạn muốn khắc lên không phải là chồng của bạn, bạn chắc chắn muốn khắc tên này lên sao?
+_+
Kệ.
Không phải Lâm Uyên Ngư Nhi, điền tên Lam Phong Hiểu Nguyệt vào thì lại hỏi như thế…
Chọn ‘Xác nhận’.
Hệ thống: Mời lấy dây tơ hồng buộc vào để treo lên.
Buộc thế nào?
Ngũ Thi Lâm di chuột sang vật phẩm bên phải, chính là tơ hồng mà Nguyệt lão giao cho, trên màn hình trò chơi lại xuất hiện một cửa sổ thông báo của hệ thống: Chắc chắn treo thẻ bài nhân duyên lên chứ?
Xác nhận.
Ngũ Thi Lâm buồn bực nhìn thông báo của hệ thống rồi click chuột.
Hoạt động đêm thất tịch, hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt?
Mở danh sách bạn bè, chọn tên Lam Phong Hiểu Nguyệt, đang định chào anh để logout, bỗng nhiên, Ngũ Thi Lâm nhìn thấy màn hình trò chơi tự nhiên đen sì, ngay sau đó lại trở lại như cũ.
Vẫn là hai nhân vật ở dưới bóng cây, chỉ có điều lại xuất hiện thông báo của hệ thống:
Một làn khói độc bay tới, thẻ bài nhân duyên của hai vị đã biến mất, mau đến hỏi Nguyệt lão, tất cả mọi người chỉ còn Nguyệt lão là không bị trúng độc.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: …
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh cứ tưởng là hệ thống tự dưng bị lag chứ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Em cũng tưởng thế.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Đi nào, chúng ta lại đến hỏi thăm đồng chí Nguyệt lão một chút.
Vân du khách dẫn Linh diêu nữ đi thong thả vào trong miếu, chỉ trong chốc lát đã lại xuất hiện trước mặt Nguyệt lão.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: Nguyệt lão…
[Nguyệt lão]: (vẻ mặt u sầu) ôi…
[Nguyệt lão]: Các ngươi không cần nói gì cả, lão cũng biết là có chuyện gì xảy ra rồi.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: Chuyện đó…
[Nguyệt lão]: Thiên ý trêu ngươi a… Hai vị có thể đi đến chân núi Ngô tìm thử xem. Nếu có nhìn thấy một nam nhân quần áo gọn gàng, tay cầm bầu rượu thì các ngươi có thể hỏi hắn ta về thẻ bài nhân duyên.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Trên đời có biết bao nhiêu người trang phục gọn gàng tay cầm bầu rượu, làm sao chúng ta có thể tìm được người kia?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Đúng rồi, Nguyệt lão xem đi, chẳng phải bây giờ đằng sao Nguyệt lão cũng đang có một nam nhân như vậy sao?
[Nguyệt lão]: Hai vị nói không sai. Nhưng mà… Giờ này khắc này, xuất hiện ở chân núi Ngô thì chỉ có một người như vậy thôi, duy nhất một người.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: Ai?
Trên màn hình, cả hai nhân vật đều đã quay đầu lại nhìn đối phương.
[Nguyệt lão]: Các ngươi cứ đi rồi sẽ biết.
Ngũ Thi Lâm đang buồn bực nhìn hình ảnh hai nhân vật từ từ di chuyển bỗng nhiên có một giọng nói chợt vang lên phía sau nàng.
“NPC thừa nước đục thả câu.”
Ngũ Thi Lâm vỗ vỗ ngực, quay đầu trừng mắt với Ngũ Thi Lang: “Đi vào mà không thèm gõ cửa, không sợ dọa chết chị sao?”
Ngũ Thi Lang nhìn Ngũ Thi Lâm cười mỉa mai “Dọa chết chị? Hắc hắc, chị, chị sợ em quấy rầy giây phút riêng tư của chị với Lam Phong Hiểu Nguyệt a? Em biết rồi!”
Cau mày nhìn Ngũ Thi Lang, Ngũ Thi Lâm ngờ vực hỏi: “Em nói cái gì? Chị với anh ta không liên quan gì tới nhau cả.” Xoay người lại tiếp tục gõ phím nói chuyện với Lam Phong Hiểu Nguyệt “Ngũ Thi Lang, em thật là rách việc, không đi làm nhiệm vụ của em đi, chạy sang đây làm cái gì?”
“Đừng nói nữa” Ngũ Thi Lang kéo một cái ghế đến ngồi cạnh Ngũ Thi Lâm, “Mấy người đó lên Kênh thế giới thông báo tìm nhân vật nữ cùng làm nhiệm vụ đêm thất tịch, còn viết thêm là ngoại trừ em ra.”
Nghe thấy thế, Ngũ Thi Lâm rất muốn cười ầm lên, nhưng mà, vẫn phải nhịn cười an ủi đồng chí Tiểu Lang một chút: “Lúc trước chị bảo em điều khiển tài khoản Lâm Uyên Ngư Nhi cùng làm nhiệm vụ với chị, em lại không nghe… Thôi, em điều khiển cho chị một lúc, để chị đi lấy nước. Em đừng có mà nói lung tung a!”
Thanh âm rất rõ ràng, Ngũ Thi Lang trả lời: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chị cứ đi uống nước đi, lâu một chút cũng không sao.”
Ngũ Thi Lâm vừa đi khỏi, Ngũ Thi Lang lập tức gõ bàn phím.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Anh có ý gì với chị em phải không a? Đến cả nhiệm vụ đêm thất tịch cũng cùng nhau làm.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: …
[Chánh Tại Thải Thảo]: Quên mất, chị em vừa mới đi ra phòng khách.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: …
Ngũ Thi Lang đang định tiếp tục hỏi thêm mấy câu nữa thì Lam Phong Hiểu Nguyệt lại làm cho nó sửng sốt.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh lại cứ tưởng là, suốt cả buổi tối…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh phục vụ một người con trai chứ…
Ngẩn người ra một lúc, Ngũ Thi Lang vẫn không quên tinh thần bát quái.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Rốt cuộc là anh với chị em có quan hệ gì a?
Một lúc sau, trên đầu Lam Phong Hiểu Nguyệt mới xuất hiện một dòng chữ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh với Thi Lâm… Em nghĩ là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó.
[Chánh Tại Thải Thảo]: (icon cười gian) Chị em lại vừa mới nói là không có quan hệ gì, hắc hắc.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Da mặt chị em mỏng… Chuyện anh em mình nói nãy giờ, tốt nhất đừng kể cho cô ấy biết, nếu không cô ấy sẽ giận đó.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hiểu rồi, hiểu rồi! Em biết rồi mà! Em nói xong sẽ xóa lịch sử chat mà. (Mo: trời ơi, Mo bị bí từ khủng khiếp a!)
Xóa lịch sử chat xong, Ngũ Thi Lang còn nói thêm vài câu, Ngũ Thi Lâm nhanh chóng trở lại.
“Tiểu Lang, nhiệm vụ này thế nào?” Đứng sau lưng Ngũ Thi Lang, Ngũ Thi Lâm nheo mắt nhìn hai nhân vật trong trò chơi đang mải miết đánh nhau với NPC.
“A? Cũng chẳng có gì” Ngũ Thi Lang đứng dậy “Nói chuyện với người này cũng thấy có chút cảm tình. Chị, chị chơi đi, em về phòng đây.”
Đi đến cửa phòng, Ngũ Thi Lang bỗng nhiên quay người lại, khinh bỉ nhìn Ngũ Thi Lâm một cái trước khi rời đi “Còn chối là không có quan hệ, còn chối là không có quan hệ…”
Nghe thấy mấy câu nói khó hiểu của Ngũ Thi Lang, Ngũ Thi Lâm sau khi sờ đến chuột, việc đầu tiên là mở lịch sử chat ở kênh đội ngũ xem hai người này đã nói với nhau những chuyện gì thì cũng chỉ nhìn thấy mấy câu nói của Ngũ Thi Lang cũng rất bình thường, không có câu nào khiến người khác hiểu lầm cả.
Chán nản, Ngũ Thi Lâm gõ vào cửa sổ chat vấn đề mình đang thắc mắc.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Có chuyện gì thế? Lúc nãy là em trai của em.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Không có gì đâu, anh với nó chỉ nói chuyện phiếm một chút thôi mà.
[Chánh Tại Thải Thảo]: …
Không nói thêm câu nào nữa, Ngũ Thi Lâm nhìn sang đối tượng đang đánh nhau với hai người, quả đúng như lời Nguyệt lão nói, vị nam nhân trang phục gọn gàng kia đến cả lúc đánh nhau vẫn không ngừng uống rượu.
Phía dưới thân hình của NPC có hai chữ, chính là tên của hắn: Nhược vong.
Nhược vong có vẻ không muốn đánh nhau với bọn họ, chỉ toàn sử dụng trạng thái phòng ngự.
Có thể thấy được NPC này có trạng thái phòng ngự cực kì cao, thế nên hai người không thuộc trường phái tấn công là Lam Phong Hiểu Nguyệt và Chánh Tại Thải Thảo đành phải chậm rãi đánh rớt từng chút máu một.
Trong lúc từ từ đánh rớt máu của NPC, Ngũ Thi Lâm nhìn chăm chăm vào kênh tán gẫu nhưng chờ mãi cũng không thấy NPC nói câu nào.
Xem ra, muốn có tin tốt lành, còn phải chờ đánh được Nhược vong đã.
Kênh lân cận.
[Nhược vong]: Tương tư, tương tư, nếu có tình cảm với nhau, cớ sao lại phải xa nhau? Thủy nhi, một mình ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì chứ, mau giúp ta đoàn tụ trên đường đến hoàng tuyền đi! Hỡi cầu hỉ thước, chờ đêm thất tịch ta đến làm bạn với ngươi.
Nói xong mấy câu khó hiểu, Nhược vong lập tức ra song chiêu, “Oành” một tiếng, ngã xuống.
Hình ảnh chiến đấu biến mất, trên màn hình trò chơi hiện ra một khung cảnh trời đêm ánh trăng dìu dịu chiếu xuống một ngôi mộ.
Ngôi mộ trước mặt ở đúng chỗ người kia vừa mới ngã xuống – Nhược vong.
Bia mộ của ngôi mộ đó phát ra ánh sáng nhè nhẹ, Ngũ Thi Lâm cảm thấy kì lạ, điều khiển Chánh Tại Thải Thảo đi đến phía trước, chuẩn bị xem đó là cái gì.
Đi đến phía trước được vài bước, những dòng chữ trên bia mộ từ từ xuất hiện trước mặt Chánh Tại Thải Thảo.
Vợ yêu Ngô nhược thủy chi mộ.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Đây là…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Có vẻ lại là một NPC có uẩn tình.
Vừa hay nói xong, người ngã trên mặt đất – Nhược vong – chậm rãi ngồi dậy, vỗ vỗ tro bụi trên người, vẻ mặt dữ tợn, hung ác nhìn hai người.
Sau đó, lại là đối thoại được hệ thống thiết lập tự động sẵn, Ngũ Thi Lâm đành phải một tay ấn chuột, lẳng lặng ngồi xem là nhiệm vụ gì.
Kênh lân cận.
[Nhược vong]: Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?
[Nhược vong]: Ngay cả tự sát cũng ngăn cản không cho ta làm, ta nguyền rủa các ngươi…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Vị tráng sĩ đừng giận, chúng ta vừa mới bị mất thẻ bài nhân duyên, theo lời Nguyệt lão mới đến đây, không biết…
[Nhược vong]: Thẻ bài nhân duyên? Là cái này sao?
Nam nhân trang phục gọn gàng tự nhiên trong tay giơ ra hai thẻ bài, khiêu khích nhìn bọn họ.
Biểu hiện thế kia…
Ngũ Thi Lâm tự giải thích chắc là vì đang đau lòng.
[Nhược vong]: Thẻ bài nhân duyên này đúng là vật tốt, chỉ cần xóa tên được khắc bên trên, là tên ta và tên Thủy nhi có thể khắc lên được rồi, ha ha ha ha… Thủy nhi Thủy nhi…
Lam Phong Hiểu Nguyệt và Chánh Tại Thải Thảo quay sang nhìn nhau.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Tên khắc trên đó làm sao có thể xóa đi được? Ngươi vẫn nên mang thẻ bài trả lại cho chúng ta đi!
Trước màn hình máy tính, Ngũ Thi Lâm lầm bầm: Trả đi trả đi, cái kia là do bọn họ phải dùng tiền mua bánh bao ở tửu lâu kia với giá cao hơn giá thị trường rất rất nhiều để đổi với Tiểu Hồng tham ăn, giá trị của nó không phải là nhỏ a!
Bánh bao thượng hạng!
[Nhược vong]: Sao mà không xóa được chứ? Ta có cách của ta.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nếu ngươi không mang trả thẻ bài nhân duyên cho chúng ta, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!
[Nhược vong]: Không khách khí? Ha ha, các ngươi đánh không lại ta đâu! Nếu muốn lấy lại thẻ bài nhân duyên này, được thôi, chỉ cần các ngươi…
Nhược vong ngồi dưới đất há to miệng uống một ngụm rượu rồi từ từ đứng lên.
Ánh mắt kia, ngập tràn lo lắng.
[Nhược vong]: Chỉ cần các ngươi đến hoàng tuyền, đem Thủy nhi của ta về đây!
[Chánh Tại Thải Thảo]: Ngươi điên rồi!
[Chánh Tại Thải Thảo]: Người đã chết, làm sao chúng ta có thể mang trở về được?
[Nhược vong]: Phật tổ nói…
NPC lại quay lưng lại, chậm rãi nói.
[Nhược vong]: Phật tổ thương tình, người nói, duy nhất vào đêm thất tịch, chỉ cần có đôi tình lữ nào có thể giúp ta đến địa phủ mang Thủy nhi về, ta với Thủy nhi có thế được sống cùng nhau…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nhưng mà…
[Nhược vong]: Các ngươi yên tâm, các ngươi yếu đuối như vậy, số lượng quái phải đối phó cũng sẽ giảm bớt đi.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: …
Đọc xong dòng chữ này, Ngũ Thi Lâm rất muốn mang búa ra nện cho Nhược vong một phát, cho hắn biết thế nào mới gọi là tự sát.
[Nhược vong]: Các ngươi thắc mắc vì sao tự ta không đi? Nếu ta có thể đi được thì cần gì phải nhờ đến thẻ bài nhân duyên dẫn các ngươi đến chỗ này làm gì?
[Nhược vong]: Ta vừa mới tự bạo xong! Nhưng mà ông trời không cho ta chết, ta sẽ làm cho Thủy nhi trở về bên ta.
Nhìn một lúc lâu, Ngũ Thi Lâm cũng không tài nào hiểu nổi giữa Nhược vong với Thủy nhi có chuyện gì.
Trên màn hình, Nhược vong chạy khắp từ chỗ này đến chỗ khác tìm kiếm các gì đó, chỗ hắn vạch vạch trên mặt đất bỗng dưng xuất hiện một vùng sáng trắng, rất chói mắt.
Mà thân thể Nhược vong xuất quỷ nhập thần bất ngờ xuất hiện sau lưng bọn họ, đẩy hai người bọn họ vào đó.
[Nhược vong]: Thủy nhi trở lại, sẽ trả thẻ bài nhân duyên cho các ngươi; nếu thủy nhi không trở về được, thẻ bài nhân duyên này… Thật xin lỗi!
Lúc này, Ngũ Thi Lâm không chỉ muốn lấy búa nện cho hắn một phát, nàng còn muốn tặng kèm cho hắn một nhát kéo nữa.
Hình ảnh trong trò chơi bắt đầu thay đổi.
Trước mặt hai người xuất hiện một đám tiểu quỷ.
Đi một bước, liền đụng một quái, chuyển đổi sang trạng thái chiến đấu.
Đánh một nhát, đổ một con, tiểu quỷ kia thật dễ tiêu diệt.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Chán.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Sao thế?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hệ thống sao có thể thiết lập ra một NPC như vậy…?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ha ha, em xem thông tin của nhiệm vụ đi.
Thấy Lam Phong Hiểu Nguyệt nói thế, Ngũ Thi Lâm vội vội vàng vàng mở box nhiệm vụ ra xem.
Nhìn qua một chút, Ngũ Thi Lâm cuối cùng cũng hiểu được câu chuyện của Nhược Vong và Nhược Thủy.
Đại khái là như thế này.
Thân phận khác nhau, khó có thể đến được với nhau. Nhược vong là yêu, mà Ngô nhược thủy lại là thiên kim tiểu thư của người giàu có nhất nhì Khiêm thành.
Chỉ là thiếu niên anh tuấn, nữ nhi ôn nhu dịu dàng. Hai người nhất kiến chung tình, đến lúc muốn sống bên nhau thì lại bị mọi người phản đối. Đến lúc bọn họ đi vào đến miếu nguyệt lão, Nguyệt lão không cho bọn họ thẻ bài nhân duyên, không cho bọn họ một tia hy vọng nào được bên nhau. Nhược vong phải đi tìm lối thoát, trước khi đi, hắn còn dặn dò Ngô nhược thủy chờ hắn.
Sau đó một năm, Nhược vong vẫn chưa trở về, đúng lúc đó, có một công tử con nhà quan giống như Mã Văn Tài đem lòng yêu Ngô nhược thủy, vì tham phú quý, phụ thân của Ngô nhược thủy đã gả nàng cho vị công tử kia. Ngô nhược thủy không đồng ý, bị ép buộc phải lấy chồng, nàng liền đi tới nơi đã cùng đính với với Nhược vong là núi Ngô để tự sát. Sau đó, cực kì kịch tích, vừa hay đúng lúc Nhược vong trở về. Vốn định đến nói cho Ngô nhược thủy rằng Phật tổ cuối cùng cũng đã đồng ý chấp thuận cho hắn biến thành con người, không ngờ rằng, lại nhìn thấy cảnh tượng Ngô nhược thủy tự vẫn. Liền sau đó, Nhược vong đang chuẩn bị chém giết người đến lấy hồn phách Ngô nhược thủy thì lại bị ngăn cản.
Sau đó, Phật tổ thương tình bọn họ, liền nói với hắn, nếu trong đêm thất tịch có đôi tình lữ nào giúp hắn tìm lại hồn phách của Ngô nhược thủy, hắn có thể làm cho Ngô nhược thủy sống lại, sau đó bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau.
(Mog: *Quệt quệt* *Lau lau*, nghe đâu không khí lạnh tràn về mà edit xong cái đoạn này vã mồ hôi hột)
Xem xong, Ngũ Thi Lâm bắt đầu phát biểu cảm tưởng.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nếu là em, em sẽ dắt nàng trốn đi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nhược vong không dẫn Nhược Thủy cùng trốn đi, chắc là sợ nàng ấy phải chịu khổ. Em nghĩ là, Nhược Thủy sẽ không nghĩ như thế đâu.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hai người cùng cố gắng xây dựng tương lai.
[Chánh Tại Thải Thảo]: (icon xấu hổ) em cũng không biết em đang nói cái gì nữa >..<
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ha ha, nếu là anh, anh sẽ hy vọng, thử cố gắng chịu gian khổ một phen, để chính mình có thể gánh vác mọi chuyện.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh yêu ai, anh sẽ làm cho người ấy luôn luôn được hạnh phúc, luôn luôn mỉm cười!
Nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng Ngũ Thi Lâm có chút rung động.
Nàng chợt nghĩ đến hình dáng lúc anh mang USB đến.
Với dáng vẻ đẹp trai như vậy, vào một ngày đẹp trời nào đó, ôn nhu nói những lời này với một nữ nhân, nữ nhân kia chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi?
Không nghĩ nữa, Ngũ Thi Lâm tiếp tục gõ bàn phím.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Em nghĩ, nữ nhân nào được anh yêu, thật là may mắn, cũng thật là hạnh phúc.
Kênh đội ngũ không thấy phản hồi gì cả.
Cứ nghĩ Lam Phong Hiểu Nguyệt không muốn nhắc đến vấn đề này thì lại nhìn thấy Lam Phong Hiểu Nguyệt trả lời.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nhưng mà, nữ nhân kia lại không biết là anh thích nàng ấy, không mảy may biết gì cả.
[Chánh Tại Thải Thảo]: ? ? ?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh nghĩ, nàng có thể sẽ không chấp nhận tình cảm của anh.
Tình đơn phương?
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Cố lên anh! Em cổ vũ nhiệt tình cho anh!
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ha ha.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ra, em có quen nàng ấy mà.
[Chánh Tại Thải Thảo]: ? ? ? ? Em có quen?
Chẳng nhẽ lại là đóa hoa đã có chủ – Dương Chi?
Ngay lập tức, trong lòng Ngũ Thi Lâm dậy lên làn song thương cảm, Hoàng Lam sư huynh, hóa ra anh đánh thương như vậy.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ừ, em có quen.
Ngũ Thi Lâm lưỡng lự không biết có nên bát quái một phen hay không.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Em trai em chắc là không ngồi bên cạnh em đấy chứ?
Lập tức trả lời.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Không có đâu! Có mình em ngồi đây thôi.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nàng ấy học ở trường S.
[Chánh Tại Thải Thảo]: (icon khó hiểu)…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh nghe Tiểu Chi nói, em học trường S đúng không?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Gật đầu, đúng vậy.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Em không thắc mắc là vì sao cô ấy lại biết à?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Cô ấy quen biết với Lâm Uyên Ngư Nhi, đương nhiên cũng sẽ biết em thôi.
Vòng vo như vậy là muốn nói đến điều gì?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Người đó, Lâm Uyên Ngư Nhi cũng quen.
Hả? Tiểu Lang có còn quen ai ở trường của nàng nữa sao?
Đợt một lúc lâu sau, cũng không thấy Lam Phong Hiểu Nguyệt nói gì nữa.
Nhưng mà, trí tò mò được khơi dậy, Ngũ Thi Lâm bắt đầu muốn biết người mà anh đang nói đến là ai.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Là ai thế? Nói không chừng em có thể trợ giúp cho anh.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nàng ấy là chị gái của Lâm Uyên Ngư Nhi, Ngũ Thi Lâm (Mo: *Tung hoa* *Tung lá* *Tung cành*)
——— —————————- phân cách tuyến ——— —————————
Đi thẳng đến Hà kiều cướp lại Ngô nhược thủy từ tay hắc bạch vô thường, đi thẳng đến chỗ Nhược vong lấy lại thẻ bài nhân duyên, đi thẳng trở lại miếu Nguyệt lão, tâm trí Ngũ Thi Lâm vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Nguyệt lão lại nói gì gì đó, nàng vội vội vàng xem qua, không nhìn kĩ cho lắm.
Thích? Vì sao anh lại thích nàng?
Ngoài số tiền được Nhược vong thưởng cho, Nguyệt lão còn cho bọn họ kỹ năng tình nhân, chỉ có thể hợp tác giữa hai người, không khác kỹ năng vợ chồng là mấy.
Ở dưới bóng cây ước nguyện, Ngũ Thi Lâm vô cùng phân vân có nên không treo thẻ bài nhân duyên này lên nữa mà logout luôn cho xong.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thải Thảo? Em còn ở đó không?
[Chánh Tại Thải Thảo]: A? Còn!
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thế thì nhanh treo thẻ bài nhân duyên này lên thôi, còn rời khỏi chỗ này.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nga, được rồi.
Vẫn rất mông lung, Ngũ Thi Lâm đành phải treo thẻ bài nhân duyên lên cây ước nguyện, sau đó…
Ngoại trừ số tiền thưởng nhận được ở chặng cuối cùng, khiến nàng cứ luôn nghĩ đến số tiền mà nàng phải tiêu tốn lúc làm nhiệm vụ.
Kênh thế giới.
[Hệ thống]: Lam Phong Hiểu Nguyệt và Chánh Tại Thải Thảo hoàn thành nhiệm vụ đêm thất tịch, chúc cho nhân duyên của bọn họ sớm được tác thành.
[Hệ thống]: Chánh Tại Thải Thảo hồng hạnh xuất tường, không giữ đạo lễ của nữ nhân. Sổ nhân duyên của nguyệt lão và thẻ bài nhân duyên đều ghi lại hành động đáng xấu hổ này. Vì thế mức độ bạn tốt của Lâm Uyên Ngư Nhi và Chánh Tại Thải Thảo bị trừ 1000, đặc biệt thông báo, hi vọng tất cả người chơi chú ý, cả đời chỉ nên chung thủy với một người a!
Mức độ bạn tốt thế này, đều do dùng tú cầu để đổi lấy a!
Mà tú cầu kia, đương nhiên là…
Phải mua mới có…
Tuy rằng hệ thống có thông báo hành vi hồng hạnh xuất tường của rất nhiều người, nhưng mà những nhân vật tiêu biểu đang hot là Chánh Tại Thải Thảo, Lâm Uyên Ngư Nhi với Lam Phong Hiểu Nguyệt, 3 cái tên này vẫn luôn khiến người ở kênh thế giới xúm xít lại xem.
Ngay cạnh tin tức nhiệm vụ hoàn thành khiến tất cả người chơi trên kênh thế giới lao đến xem thì hệ thống lại thông báo thêm một dòng tin nữa, trở thành tin tức thứ hai làm chấn động toàn thế giới.
[Hệ thống]: Chúc mừng Hoài niệm quá khứ và Ngàn Khuynh Nhi trở thành đôi vợ chồng thứ 580 của server, chúc cho vợ chồng họ hạnh phúc, sống với nhau đến đầu bạc răng long.
Đi tới đi lui, trên đầu người nào cũng nhấp nháy mấy dòng chữ, thỉnh thoảng lại có mấy chùm pháo hoa bắn lên trời, Kênh thế giới liên tục xuất hiện những dòng thông báo chúc mừng người này, chúc mừng người kia của hệ thống.
Hình dáng các nhân vật trong trò chơi khá giống nhau, trước mặt Nguyệt lão có rất nhiều tổ đội của vân du khách với linh diêu nữ, trong số đó có một đôi, chính là Lam Phong Hiểu Nguyệt và Chánh Tại Thải Thảo, đang bước từng bước vào trong miếu.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hệ thống thật lợi hại, bòn rút tiền bạc của chúng ta không tiếc tay.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: …
[Chánh Tại Thải Thảo]: Chúng ta mau đi tìm Nguyệt lão thôi.
Lúc trước đến thôn Xuân hoa, hai người tìm được Tiểu Hồng một cách vô cùng dễ dàng. Hệ thống thiết lập để NPC này cầm hai khối thẻ bài trong tay khiến cho hai người nhìn thấy mà lại không được lấy, làm cho ánh mắt của hai người cứ thèm thuồng nhìn vào tay của NPC.
Rõ ràng là cơ thể rất nhỏ bé nhưng cứ ăn xong một cái bánh bao là lại đòi thêm một cái, không ăn bánh bao bình thường, thế nên bọn họ phải tìm đến một tửu lâu trông rất sang trọng ở gần đó để mua. 5000 lượng một cái, bằng với một chùm pháo hoa.
Tiểu hồng yêu cầu 20 cái bánh bao, nhưng ông chủ của tửu lâu kia lại nói rằng bánh bao phải ăn nóng mới ngon, cũng phải công bằng cho tất cả mọi người, sợ có NPC khác không mua được bánh bao, cũng có nói là không được mua quá nhiều để dự trữ, mỗi lần tối đa chỉ được mua hai cái.
20 cái, đi qua đi lại mấy dãy bàn, chờ đến khi Tiểu Hồng ăn xong thì thẻ bài cũng lập tức được trao cho bọn họ.
GM, các người nghĩ ra lắm thứ thật đấy!
Hai người đứng trước mặt Nguyệt lão, chòm râu bạc trắng trông rất phúc hậu, Nguyệt lão vẫn đang cười khà khà, không có phản ứng gì cả.
[Nguyệt lão]: Đã tìm được thẻ bài nhân duyên rồi, hai vị mau mau khắc tên đối phương lên đó, sau đó treo lên cây ước nguyện đi, như thế thì hai vị sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: Khắc tên? Cây ước nguyện?
[Nguyệt lão]: Thẻ bài cầu nguyện nhân duyên. Hai vị mau đến dưới gốc cây ước nguyện sau đó khắc tên lên thẻ bài nhân duyên rồi theo lên cây. Các ngươi không nhìn rất rất nhiều vòng dây tơ hồng buộc ở đó sao? Đương nhiên phải là cây ước nguyện rồi.
[Nguyệt lão]: Tơ hồng đường quanh co, ngàn năm vẫn có thể gặp lại, nhân duyên vững bền, hạnh phúc hòa thuận.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Chúng ta qua đó đi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: OK, anh dẫn đội qua đó đi.
Đi đến dưới bóng cây ước nguyện, Ngũ Thi Lâm click vào box nhiệm vụ, mở túi vật phẩm click vào thẻ bài nhân duyên đã nuốt mất bao nhiêu tiền bạc của nàng, trên màn hình trò chơi tự động hiện ra một cửa sổ nhỏ thông báo: Mời bạn gõ tên người bạn yêu vào đây.
Người yêu, người yêu…
Không suy nghĩ nhiều, Ngũ Thi Lâm lập tức gõ vào trong cửa sổ bốn chữ Lâm Uyên Ngư Nhi.
Đang định chọn “Xác nhận”, hệ thống lại hiện ra một dòng chữ: Mời bạn điền tên người cùng làm nhiệm vụ đêm thất tịch với bạn.
(>_<)
Hệ thống định bắt nàng lưu lại chứng cứ hồng hạnh vượt tường để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng chắc?
Quên đi quên đi, chỉ là cái tên thôi mà.
Lưỡng lự một chút, Ngũ Thi Lâm vẫn quyết định gõ vào cửa sổ cái tên: Lam Phong Hiểu Nguyệt.
Người yêu tên là…
Vẫn cảm thấy có chút kì kì.
Chọn ‘Xác nhận’ xong, hệ thống lại xuất hiện một dòng thông báo: Tên người bạn muốn khắc lên không phải là chồng của bạn, bạn chắc chắn muốn khắc tên này lên sao?
+_+
Kệ.
Không phải Lâm Uyên Ngư Nhi, điền tên Lam Phong Hiểu Nguyệt vào thì lại hỏi như thế…
Chọn ‘Xác nhận’.
Hệ thống: Mời lấy dây tơ hồng buộc vào để treo lên.
Buộc thế nào?
Ngũ Thi Lâm di chuột sang vật phẩm bên phải, chính là tơ hồng mà Nguyệt lão giao cho, trên màn hình trò chơi lại xuất hiện một cửa sổ thông báo của hệ thống: Chắc chắn treo thẻ bài nhân duyên lên chứ?
Xác nhận.
Ngũ Thi Lâm buồn bực nhìn thông báo của hệ thống rồi click chuột.
Hoạt động đêm thất tịch, hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt?
Mở danh sách bạn bè, chọn tên Lam Phong Hiểu Nguyệt, đang định chào anh để logout, bỗng nhiên, Ngũ Thi Lâm nhìn thấy màn hình trò chơi tự nhiên đen sì, ngay sau đó lại trở lại như cũ.
Vẫn là hai nhân vật ở dưới bóng cây, chỉ có điều lại xuất hiện thông báo của hệ thống:
Một làn khói độc bay tới, thẻ bài nhân duyên của hai vị đã biến mất, mau đến hỏi Nguyệt lão, tất cả mọi người chỉ còn Nguyệt lão là không bị trúng độc.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: …
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh cứ tưởng là hệ thống tự dưng bị lag chứ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Em cũng tưởng thế.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Đi nào, chúng ta lại đến hỏi thăm đồng chí Nguyệt lão một chút.
Vân du khách dẫn Linh diêu nữ đi thong thả vào trong miếu, chỉ trong chốc lát đã lại xuất hiện trước mặt Nguyệt lão.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: Nguyệt lão…
[Nguyệt lão]: (vẻ mặt u sầu) ôi…
[Nguyệt lão]: Các ngươi không cần nói gì cả, lão cũng biết là có chuyện gì xảy ra rồi.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: Chuyện đó…
[Nguyệt lão]: Thiên ý trêu ngươi a… Hai vị có thể đi đến chân núi Ngô tìm thử xem. Nếu có nhìn thấy một nam nhân quần áo gọn gàng, tay cầm bầu rượu thì các ngươi có thể hỏi hắn ta về thẻ bài nhân duyên.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Trên đời có biết bao nhiêu người trang phục gọn gàng tay cầm bầu rượu, làm sao chúng ta có thể tìm được người kia?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Đúng rồi, Nguyệt lão xem đi, chẳng phải bây giờ đằng sao Nguyệt lão cũng đang có một nam nhân như vậy sao?
[Nguyệt lão]: Hai vị nói không sai. Nhưng mà… Giờ này khắc này, xuất hiện ở chân núi Ngô thì chỉ có một người như vậy thôi, duy nhất một người.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: Ai?
Trên màn hình, cả hai nhân vật đều đã quay đầu lại nhìn đối phương.
[Nguyệt lão]: Các ngươi cứ đi rồi sẽ biết.
Ngũ Thi Lâm đang buồn bực nhìn hình ảnh hai nhân vật từ từ di chuyển bỗng nhiên có một giọng nói chợt vang lên phía sau nàng.
“NPC thừa nước đục thả câu.”
Ngũ Thi Lâm vỗ vỗ ngực, quay đầu trừng mắt với Ngũ Thi Lang: “Đi vào mà không thèm gõ cửa, không sợ dọa chết chị sao?”
Ngũ Thi Lang nhìn Ngũ Thi Lâm cười mỉa mai “Dọa chết chị? Hắc hắc, chị, chị sợ em quấy rầy giây phút riêng tư của chị với Lam Phong Hiểu Nguyệt a? Em biết rồi!”
Cau mày nhìn Ngũ Thi Lang, Ngũ Thi Lâm ngờ vực hỏi: “Em nói cái gì? Chị với anh ta không liên quan gì tới nhau cả.” Xoay người lại tiếp tục gõ phím nói chuyện với Lam Phong Hiểu Nguyệt “Ngũ Thi Lang, em thật là rách việc, không đi làm nhiệm vụ của em đi, chạy sang đây làm cái gì?”
“Đừng nói nữa” Ngũ Thi Lang kéo một cái ghế đến ngồi cạnh Ngũ Thi Lâm, “Mấy người đó lên Kênh thế giới thông báo tìm nhân vật nữ cùng làm nhiệm vụ đêm thất tịch, còn viết thêm là ngoại trừ em ra.”
Nghe thấy thế, Ngũ Thi Lâm rất muốn cười ầm lên, nhưng mà, vẫn phải nhịn cười an ủi đồng chí Tiểu Lang một chút: “Lúc trước chị bảo em điều khiển tài khoản Lâm Uyên Ngư Nhi cùng làm nhiệm vụ với chị, em lại không nghe… Thôi, em điều khiển cho chị một lúc, để chị đi lấy nước. Em đừng có mà nói lung tung a!”
Thanh âm rất rõ ràng, Ngũ Thi Lang trả lời: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chị cứ đi uống nước đi, lâu một chút cũng không sao.”
Ngũ Thi Lâm vừa đi khỏi, Ngũ Thi Lang lập tức gõ bàn phím.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Anh có ý gì với chị em phải không a? Đến cả nhiệm vụ đêm thất tịch cũng cùng nhau làm.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: …
[Chánh Tại Thải Thảo]: Quên mất, chị em vừa mới đi ra phòng khách.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: …
Ngũ Thi Lang đang định tiếp tục hỏi thêm mấy câu nữa thì Lam Phong Hiểu Nguyệt lại làm cho nó sửng sốt.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh lại cứ tưởng là, suốt cả buổi tối…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh phục vụ một người con trai chứ…
Ngẩn người ra một lúc, Ngũ Thi Lang vẫn không quên tinh thần bát quái.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Rốt cuộc là anh với chị em có quan hệ gì a?
Một lúc sau, trên đầu Lam Phong Hiểu Nguyệt mới xuất hiện một dòng chữ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh với Thi Lâm… Em nghĩ là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó.
[Chánh Tại Thải Thảo]: (icon cười gian) Chị em lại vừa mới nói là không có quan hệ gì, hắc hắc.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Da mặt chị em mỏng… Chuyện anh em mình nói nãy giờ, tốt nhất đừng kể cho cô ấy biết, nếu không cô ấy sẽ giận đó.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hiểu rồi, hiểu rồi! Em biết rồi mà! Em nói xong sẽ xóa lịch sử chat mà. (Mo: trời ơi, Mo bị bí từ khủng khiếp a!)
Xóa lịch sử chat xong, Ngũ Thi Lang còn nói thêm vài câu, Ngũ Thi Lâm nhanh chóng trở lại.
“Tiểu Lang, nhiệm vụ này thế nào?” Đứng sau lưng Ngũ Thi Lang, Ngũ Thi Lâm nheo mắt nhìn hai nhân vật trong trò chơi đang mải miết đánh nhau với NPC.
“A? Cũng chẳng có gì” Ngũ Thi Lang đứng dậy “Nói chuyện với người này cũng thấy có chút cảm tình. Chị, chị chơi đi, em về phòng đây.”
Đi đến cửa phòng, Ngũ Thi Lang bỗng nhiên quay người lại, khinh bỉ nhìn Ngũ Thi Lâm một cái trước khi rời đi “Còn chối là không có quan hệ, còn chối là không có quan hệ…”
Nghe thấy mấy câu nói khó hiểu của Ngũ Thi Lang, Ngũ Thi Lâm sau khi sờ đến chuột, việc đầu tiên là mở lịch sử chat ở kênh đội ngũ xem hai người này đã nói với nhau những chuyện gì thì cũng chỉ nhìn thấy mấy câu nói của Ngũ Thi Lang cũng rất bình thường, không có câu nào khiến người khác hiểu lầm cả.
Chán nản, Ngũ Thi Lâm gõ vào cửa sổ chat vấn đề mình đang thắc mắc.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Có chuyện gì thế? Lúc nãy là em trai của em.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Không có gì đâu, anh với nó chỉ nói chuyện phiếm một chút thôi mà.
[Chánh Tại Thải Thảo]: …
Không nói thêm câu nào nữa, Ngũ Thi Lâm nhìn sang đối tượng đang đánh nhau với hai người, quả đúng như lời Nguyệt lão nói, vị nam nhân trang phục gọn gàng kia đến cả lúc đánh nhau vẫn không ngừng uống rượu.
Phía dưới thân hình của NPC có hai chữ, chính là tên của hắn: Nhược vong.
Nhược vong có vẻ không muốn đánh nhau với bọn họ, chỉ toàn sử dụng trạng thái phòng ngự.
Có thể thấy được NPC này có trạng thái phòng ngự cực kì cao, thế nên hai người không thuộc trường phái tấn công là Lam Phong Hiểu Nguyệt và Chánh Tại Thải Thảo đành phải chậm rãi đánh rớt từng chút máu một.
Trong lúc từ từ đánh rớt máu của NPC, Ngũ Thi Lâm nhìn chăm chăm vào kênh tán gẫu nhưng chờ mãi cũng không thấy NPC nói câu nào.
Xem ra, muốn có tin tốt lành, còn phải chờ đánh được Nhược vong đã.
Kênh lân cận.
[Nhược vong]: Tương tư, tương tư, nếu có tình cảm với nhau, cớ sao lại phải xa nhau? Thủy nhi, một mình ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì chứ, mau giúp ta đoàn tụ trên đường đến hoàng tuyền đi! Hỡi cầu hỉ thước, chờ đêm thất tịch ta đến làm bạn với ngươi.
Nói xong mấy câu khó hiểu, Nhược vong lập tức ra song chiêu, “Oành” một tiếng, ngã xuống.
Hình ảnh chiến đấu biến mất, trên màn hình trò chơi hiện ra một khung cảnh trời đêm ánh trăng dìu dịu chiếu xuống một ngôi mộ.
Ngôi mộ trước mặt ở đúng chỗ người kia vừa mới ngã xuống – Nhược vong.
Bia mộ của ngôi mộ đó phát ra ánh sáng nhè nhẹ, Ngũ Thi Lâm cảm thấy kì lạ, điều khiển Chánh Tại Thải Thảo đi đến phía trước, chuẩn bị xem đó là cái gì.
Đi đến phía trước được vài bước, những dòng chữ trên bia mộ từ từ xuất hiện trước mặt Chánh Tại Thải Thảo.
Vợ yêu Ngô nhược thủy chi mộ.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Đây là…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Có vẻ lại là một NPC có uẩn tình.
Vừa hay nói xong, người ngã trên mặt đất – Nhược vong – chậm rãi ngồi dậy, vỗ vỗ tro bụi trên người, vẻ mặt dữ tợn, hung ác nhìn hai người.
Sau đó, lại là đối thoại được hệ thống thiết lập tự động sẵn, Ngũ Thi Lâm đành phải một tay ấn chuột, lẳng lặng ngồi xem là nhiệm vụ gì.
Kênh lân cận.
[Nhược vong]: Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?
[Nhược vong]: Ngay cả tự sát cũng ngăn cản không cho ta làm, ta nguyền rủa các ngươi…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Vị tráng sĩ đừng giận, chúng ta vừa mới bị mất thẻ bài nhân duyên, theo lời Nguyệt lão mới đến đây, không biết…
[Nhược vong]: Thẻ bài nhân duyên? Là cái này sao?
Nam nhân trang phục gọn gàng tự nhiên trong tay giơ ra hai thẻ bài, khiêu khích nhìn bọn họ.
Biểu hiện thế kia…
Ngũ Thi Lâm tự giải thích chắc là vì đang đau lòng.
[Nhược vong]: Thẻ bài nhân duyên này đúng là vật tốt, chỉ cần xóa tên được khắc bên trên, là tên ta và tên Thủy nhi có thể khắc lên được rồi, ha ha ha ha… Thủy nhi Thủy nhi…
Lam Phong Hiểu Nguyệt và Chánh Tại Thải Thảo quay sang nhìn nhau.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Tên khắc trên đó làm sao có thể xóa đi được? Ngươi vẫn nên mang thẻ bài trả lại cho chúng ta đi!
Trước màn hình máy tính, Ngũ Thi Lâm lầm bầm: Trả đi trả đi, cái kia là do bọn họ phải dùng tiền mua bánh bao ở tửu lâu kia với giá cao hơn giá thị trường rất rất nhiều để đổi với Tiểu Hồng tham ăn, giá trị của nó không phải là nhỏ a!
Bánh bao thượng hạng!
[Nhược vong]: Sao mà không xóa được chứ? Ta có cách của ta.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nếu ngươi không mang trả thẻ bài nhân duyên cho chúng ta, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!
[Nhược vong]: Không khách khí? Ha ha, các ngươi đánh không lại ta đâu! Nếu muốn lấy lại thẻ bài nhân duyên này, được thôi, chỉ cần các ngươi…
Nhược vong ngồi dưới đất há to miệng uống một ngụm rượu rồi từ từ đứng lên.
Ánh mắt kia, ngập tràn lo lắng.
[Nhược vong]: Chỉ cần các ngươi đến hoàng tuyền, đem Thủy nhi của ta về đây!
[Chánh Tại Thải Thảo]: Ngươi điên rồi!
[Chánh Tại Thải Thảo]: Người đã chết, làm sao chúng ta có thể mang trở về được?
[Nhược vong]: Phật tổ nói…
NPC lại quay lưng lại, chậm rãi nói.
[Nhược vong]: Phật tổ thương tình, người nói, duy nhất vào đêm thất tịch, chỉ cần có đôi tình lữ nào có thể giúp ta đến địa phủ mang Thủy nhi về, ta với Thủy nhi có thế được sống cùng nhau…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nhưng mà…
[Nhược vong]: Các ngươi yên tâm, các ngươi yếu đuối như vậy, số lượng quái phải đối phó cũng sẽ giảm bớt đi.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: …
Đọc xong dòng chữ này, Ngũ Thi Lâm rất muốn mang búa ra nện cho Nhược vong một phát, cho hắn biết thế nào mới gọi là tự sát.
[Nhược vong]: Các ngươi thắc mắc vì sao tự ta không đi? Nếu ta có thể đi được thì cần gì phải nhờ đến thẻ bài nhân duyên dẫn các ngươi đến chỗ này làm gì?
[Nhược vong]: Ta vừa mới tự bạo xong! Nhưng mà ông trời không cho ta chết, ta sẽ làm cho Thủy nhi trở về bên ta.
Nhìn một lúc lâu, Ngũ Thi Lâm cũng không tài nào hiểu nổi giữa Nhược vong với Thủy nhi có chuyện gì.
Trên màn hình, Nhược vong chạy khắp từ chỗ này đến chỗ khác tìm kiếm các gì đó, chỗ hắn vạch vạch trên mặt đất bỗng dưng xuất hiện một vùng sáng trắng, rất chói mắt.
Mà thân thể Nhược vong xuất quỷ nhập thần bất ngờ xuất hiện sau lưng bọn họ, đẩy hai người bọn họ vào đó.
[Nhược vong]: Thủy nhi trở lại, sẽ trả thẻ bài nhân duyên cho các ngươi; nếu thủy nhi không trở về được, thẻ bài nhân duyên này… Thật xin lỗi!
Lúc này, Ngũ Thi Lâm không chỉ muốn lấy búa nện cho hắn một phát, nàng còn muốn tặng kèm cho hắn một nhát kéo nữa.
Hình ảnh trong trò chơi bắt đầu thay đổi.
Trước mặt hai người xuất hiện một đám tiểu quỷ.
Đi một bước, liền đụng một quái, chuyển đổi sang trạng thái chiến đấu.
Đánh một nhát, đổ một con, tiểu quỷ kia thật dễ tiêu diệt.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Chán.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Sao thế?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hệ thống sao có thể thiết lập ra một NPC như vậy…?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ha ha, em xem thông tin của nhiệm vụ đi.
Thấy Lam Phong Hiểu Nguyệt nói thế, Ngũ Thi Lâm vội vội vàng vàng mở box nhiệm vụ ra xem.
Nhìn qua một chút, Ngũ Thi Lâm cuối cùng cũng hiểu được câu chuyện của Nhược Vong và Nhược Thủy.
Đại khái là như thế này.
Thân phận khác nhau, khó có thể đến được với nhau. Nhược vong là yêu, mà Ngô nhược thủy lại là thiên kim tiểu thư của người giàu có nhất nhì Khiêm thành.
Chỉ là thiếu niên anh tuấn, nữ nhi ôn nhu dịu dàng. Hai người nhất kiến chung tình, đến lúc muốn sống bên nhau thì lại bị mọi người phản đối. Đến lúc bọn họ đi vào đến miếu nguyệt lão, Nguyệt lão không cho bọn họ thẻ bài nhân duyên, không cho bọn họ một tia hy vọng nào được bên nhau. Nhược vong phải đi tìm lối thoát, trước khi đi, hắn còn dặn dò Ngô nhược thủy chờ hắn.
Sau đó một năm, Nhược vong vẫn chưa trở về, đúng lúc đó, có một công tử con nhà quan giống như Mã Văn Tài đem lòng yêu Ngô nhược thủy, vì tham phú quý, phụ thân của Ngô nhược thủy đã gả nàng cho vị công tử kia. Ngô nhược thủy không đồng ý, bị ép buộc phải lấy chồng, nàng liền đi tới nơi đã cùng đính với với Nhược vong là núi Ngô để tự sát. Sau đó, cực kì kịch tích, vừa hay đúng lúc Nhược vong trở về. Vốn định đến nói cho Ngô nhược thủy rằng Phật tổ cuối cùng cũng đã đồng ý chấp thuận cho hắn biến thành con người, không ngờ rằng, lại nhìn thấy cảnh tượng Ngô nhược thủy tự vẫn. Liền sau đó, Nhược vong đang chuẩn bị chém giết người đến lấy hồn phách Ngô nhược thủy thì lại bị ngăn cản.
Sau đó, Phật tổ thương tình bọn họ, liền nói với hắn, nếu trong đêm thất tịch có đôi tình lữ nào giúp hắn tìm lại hồn phách của Ngô nhược thủy, hắn có thể làm cho Ngô nhược thủy sống lại, sau đó bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau.
(Mog: *Quệt quệt* *Lau lau*, nghe đâu không khí lạnh tràn về mà edit xong cái đoạn này vã mồ hôi hột)
Xem xong, Ngũ Thi Lâm bắt đầu phát biểu cảm tưởng.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nếu là em, em sẽ dắt nàng trốn đi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nhược vong không dẫn Nhược Thủy cùng trốn đi, chắc là sợ nàng ấy phải chịu khổ. Em nghĩ là, Nhược Thủy sẽ không nghĩ như thế đâu.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Hai người cùng cố gắng xây dựng tương lai.
[Chánh Tại Thải Thảo]: (icon xấu hổ) em cũng không biết em đang nói cái gì nữa >..<
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ha ha, nếu là anh, anh sẽ hy vọng, thử cố gắng chịu gian khổ một phen, để chính mình có thể gánh vác mọi chuyện.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh yêu ai, anh sẽ làm cho người ấy luôn luôn được hạnh phúc, luôn luôn mỉm cười!
Nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng Ngũ Thi Lâm có chút rung động.
Nàng chợt nghĩ đến hình dáng lúc anh mang USB đến.
Với dáng vẻ đẹp trai như vậy, vào một ngày đẹp trời nào đó, ôn nhu nói những lời này với một nữ nhân, nữ nhân kia chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi?
Không nghĩ nữa, Ngũ Thi Lâm tiếp tục gõ bàn phím.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Em nghĩ, nữ nhân nào được anh yêu, thật là may mắn, cũng thật là hạnh phúc.
Kênh đội ngũ không thấy phản hồi gì cả.
Cứ nghĩ Lam Phong Hiểu Nguyệt không muốn nhắc đến vấn đề này thì lại nhìn thấy Lam Phong Hiểu Nguyệt trả lời.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nhưng mà, nữ nhân kia lại không biết là anh thích nàng ấy, không mảy may biết gì cả.
[Chánh Tại Thải Thảo]: ? ? ?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh nghĩ, nàng có thể sẽ không chấp nhận tình cảm của anh.
Tình đơn phương?
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Cố lên anh! Em cổ vũ nhiệt tình cho anh!
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ha ha.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ra, em có quen nàng ấy mà.
[Chánh Tại Thải Thảo]: ? ? ? ? Em có quen?
Chẳng nhẽ lại là đóa hoa đã có chủ – Dương Chi?
Ngay lập tức, trong lòng Ngũ Thi Lâm dậy lên làn song thương cảm, Hoàng Lam sư huynh, hóa ra anh đánh thương như vậy.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ừ, em có quen.
Ngũ Thi Lâm lưỡng lự không biết có nên bát quái một phen hay không.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Em trai em chắc là không ngồi bên cạnh em đấy chứ?
Lập tức trả lời.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Không có đâu! Có mình em ngồi đây thôi.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nàng ấy học ở trường S.
[Chánh Tại Thải Thảo]: (icon khó hiểu)…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Anh nghe Tiểu Chi nói, em học trường S đúng không?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Gật đầu, đúng vậy.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Em không thắc mắc là vì sao cô ấy lại biết à?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Cô ấy quen biết với Lâm Uyên Ngư Nhi, đương nhiên cũng sẽ biết em thôi.
Vòng vo như vậy là muốn nói đến điều gì?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Người đó, Lâm Uyên Ngư Nhi cũng quen.
Hả? Tiểu Lang có còn quen ai ở trường của nàng nữa sao?
Đợt một lúc lâu sau, cũng không thấy Lam Phong Hiểu Nguyệt nói gì nữa.
Nhưng mà, trí tò mò được khơi dậy, Ngũ Thi Lâm bắt đầu muốn biết người mà anh đang nói đến là ai.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Là ai thế? Nói không chừng em có thể trợ giúp cho anh.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Nàng ấy là chị gái của Lâm Uyên Ngư Nhi, Ngũ Thi Lâm (Mo: *Tung hoa* *Tung lá* *Tung cành*)
——— —————————- phân cách tuyến ——— —————————
Đi thẳng đến Hà kiều cướp lại Ngô nhược thủy từ tay hắc bạch vô thường, đi thẳng đến chỗ Nhược vong lấy lại thẻ bài nhân duyên, đi thẳng trở lại miếu Nguyệt lão, tâm trí Ngũ Thi Lâm vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Nguyệt lão lại nói gì gì đó, nàng vội vội vàng xem qua, không nhìn kĩ cho lắm.
Thích? Vì sao anh lại thích nàng?
Ngoài số tiền được Nhược vong thưởng cho, Nguyệt lão còn cho bọn họ kỹ năng tình nhân, chỉ có thể hợp tác giữa hai người, không khác kỹ năng vợ chồng là mấy.
Ở dưới bóng cây ước nguyện, Ngũ Thi Lâm vô cùng phân vân có nên không treo thẻ bài nhân duyên này lên nữa mà logout luôn cho xong.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thải Thảo? Em còn ở đó không?
[Chánh Tại Thải Thảo]: A? Còn!
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thế thì nhanh treo thẻ bài nhân duyên này lên thôi, còn rời khỏi chỗ này.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nga, được rồi.
Vẫn rất mông lung, Ngũ Thi Lâm đành phải treo thẻ bài nhân duyên lên cây ước nguyện, sau đó…
Ngoại trừ số tiền thưởng nhận được ở chặng cuối cùng, khiến nàng cứ luôn nghĩ đến số tiền mà nàng phải tiêu tốn lúc làm nhiệm vụ.
Kênh thế giới.
[Hệ thống]: Lam Phong Hiểu Nguyệt và Chánh Tại Thải Thảo hoàn thành nhiệm vụ đêm thất tịch, chúc cho nhân duyên của bọn họ sớm được tác thành.
[Hệ thống]: Chánh Tại Thải Thảo hồng hạnh xuất tường, không giữ đạo lễ của nữ nhân. Sổ nhân duyên của nguyệt lão và thẻ bài nhân duyên đều ghi lại hành động đáng xấu hổ này. Vì thế mức độ bạn tốt của Lâm Uyên Ngư Nhi và Chánh Tại Thải Thảo bị trừ 1000, đặc biệt thông báo, hi vọng tất cả người chơi chú ý, cả đời chỉ nên chung thủy với một người a!
Mức độ bạn tốt thế này, đều do dùng tú cầu để đổi lấy a!
Mà tú cầu kia, đương nhiên là…
Phải mua mới có…
Tuy rằng hệ thống có thông báo hành vi hồng hạnh xuất tường của rất nhiều người, nhưng mà những nhân vật tiêu biểu đang hot là Chánh Tại Thải Thảo, Lâm Uyên Ngư Nhi với Lam Phong Hiểu Nguyệt, 3 cái tên này vẫn luôn khiến người ở kênh thế giới xúm xít lại xem.
Ngay cạnh tin tức nhiệm vụ hoàn thành khiến tất cả người chơi trên kênh thế giới lao đến xem thì hệ thống lại thông báo thêm một dòng tin nữa, trở thành tin tức thứ hai làm chấn động toàn thế giới.
[Hệ thống]: Chúc mừng Hoài niệm quá khứ và Ngàn Khuynh Nhi trở thành đôi vợ chồng thứ 580 của server, chúc cho vợ chồng họ hạnh phúc, sống với nhau đến đầu bạc răng long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.