Chương 45
Tam Nguyệt Thanh Hạnh
14/03/2016
Edit: Mogami
Tô Minh a! Bi kịch vẫn còn ở phía trước!
Một quãng thời gian bận rộn trôi qua, Dương Chi lấy hành lý của mình ở trên xe đưa cho Uông Dương. Còn cô…
Theo như lời cô nói, cô trao trọn vẹn đêm nay của cô cho Ngũ Thi Lâm.
Khi cô nói xong câu đó, nhận được rất nhiều cái ho.
Đến sớm nhất khu ký túc xá là phòng của nàng, cụ thể là nữ sĩ Hoàng Kỳ.
Ngay khi Ngũ Thi Lâm và Dương Chi bước vào phòng kí túc thì Hoàng Kì đang ngồi một chỗ vội tung song chưởng tiến đến phía Ngũ Thi Lâm. Đến khi đến trước mặt Ngũ Thi Lâm, cô ấy đột nhiên lại chuyển hướng, quay sang Dương Chi, dành tặng cho Dương Chi lễ vật truyền thống đáng quý của ký túc xá dành cho tất cả khách quý đó là một cái ôm mạnh mẽ.
Không nhìn đến hai người đang luyện tập phương pháp trao đổi tình cảm cầm tay cầm chân kia, Ngũ Thi Lâm đi thẳng đến giường của nàng, bắt đầu thu xếp đồ đạc lên giường và bàn học.
“Đồng chí a! Tiểu Dương Chi ái phi của ta a! Nàng cuối cùng cũng đến thăm trẫm, trẫm rất cô đơn, cực kì cô đơn a!” Một vài người bước ra ngoài đóng cửa.
“Nô tì…” Giọng nói có vẻ run rẩy, chứa chan ý cười “không phải đã đến rồi sao? Hoàng Kỳ Hoàng Thượng, nàng đừng khóc a, ta sẽ đau lòng…”
Nói đến đây, Dương Chi quay đầu sang Ngũ Thi Lâm đang thu xếp đồ đạc hỏi: “Tiểu Lâm, khăn tay dì cho ngươi đâu rồi? Còn ở đây không?”
Nghe thấy câu hỏi của Dương Chi, Ngũ Thi Lâm vẫn đang ở bên cạnh cái bàn “Dù không có mẹ ta hỗ trợ, ngươi vẫn khóc tốt lắm a.”
Dương Chi đành phải lết đến bên cạnh Ngũ Thi Lâm, một tay vắt khăn lau “Bé con, mau mau mặc thử cái váy kia cho Hoàng Thượng và bản cung ngự lãm xem có được không?”
Đang quay lưng về phía Dương Chi và Hoàng Kỳ, Ngũ Thi Lâm nghe thấy thế, ngừng lại một chút.
Ngũ Thi Lâm nhớ lại ánh mắt lúc Hoàng Lam đưa gói đồ cho nàng, không hiểu sao, trong lòng như có chú nai con chạy loạn, rất nhanh.
“Bây giờ không mặc được, người toàn mồ hôi.” Nói xong, Ngũ Thi Lâm nhìn Hoàng Kỳ, sau đó nhìn xuống sàn nhà “Phòng ốc a! Cô thật là lợi hại a! Bầy bừa đại vương. Chờ ngày mai Tiểu Ngọc đến lột da ngươi đi!”
Ánh mắt đảo khắp căn phòng, Hoàng Kỳ biến sắc: “Ngày mai Tiểu Ngọc đã về trường rồi sao?”
Không đợi Ngũ Thi Lâm trả lời, cô lập tức chạy ra ban công.
Đến khi cô quay trở lại, trên tay đã cầm theo cây chổi.
Cộng thêm sự trợ giúp của Dương Chi, Ngũ Thi Lâm đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Hoàng Kỳ cũng quét dọn xong sàn nhà.
Trời cũng tối dần, ba người đều đói bụng, căng tin chính là mục tiêu của các nàng.
Hoàng Kỳ và Dương Chi không không ngồi yên nổi, bắt đầu líu ríu tán chuyện, dần dần, Hoàng Kỳ đã nhắc đến cái váy mà Dương Chi mới nhắc đến.
“Đồng chí Dương Chi, tổ chức có điều muốn hỏi đồng chí” ngừng một chút, Hoàng Kỳ ghé sát vào tai Dương Chi nói thầm “Nàng vừa mới kể chuyện cái váy kia là thế nào? Lúc nãy ta quên không hỏi.”
“Váy? !” Mắt Dương Chi sáng bừng lên, sau đó cũng bắt chước nhỏ giọng xuống trả lời Hoàng Kỳ “Nàng biết không? Gần đây Tiểu Lâm nhà chúng ta với một nam nhân đồng chí cực kì mờ ám a. Cái váy kia là của đồng chí đó tặng.”
Nói xong, Dương Chi nhìn trộm Ngũ Thi Lâm một cái, sau đó lập tức trở lại giọng nói lúc bình thường, hai tay khoác lên vai Hoàng Kỳ, ai mắt dịu dàng nhìn cô ấy: “Hoàng Thượng, không sợ, cô ấy đi thì còn có nô tì cơ mà!”
Người nào đó đã không chịu đựng được nữa.
Ngăn không cho Hoàng Kỳ nói tiếp những câu cô ấy đang nghĩ trong đầu khiến cho mọi chuyện càng trở nên phong phú theo trí tưởng tượng của hai người này, Ngũ Thi Lâm đang đi đằng trước bỗng quay đầu lại, vội vàng nói: “Các ngươi không ăn cơm a? Còn tiếp tục nói lung tung, Tiểu Chi, bữa tối của ngươi sẽ bốc hơi đó!”
“Thế là thế nào?” Giọng nói của Hoàng Kỳ bỗng dưng lớn hơn bình thường, bên trong ẩn chứa sự hưng phấn “Tiểu Lâm, bữa tối của ái phi của ta làm sao lại có thể bốc hơi được? Chẳng phải nàng ấy có thẻ sao?”
Nói xong, nhân lúc Ngũ Thi Lâm không để ý, kéo tay của nàng lại, cướp thẻ cơm trong tay Ngũ Thi Lâm đến. Sau đó ánh mắt liếc Ngũ Thi Lâm một cái, bàn tay vẫy vẫy “Bạn học Tô Minh, bữa tối của Tiểu Lâm giao cho ngươi!”
Nói xong liền kéo tay Dương Chi chạy đến căng tin.
Nhìn thấy tốc độ của hai người kia có thể sánh với sao băng vụt qua, quả thật vượt xa với tốc độ bình thường, bỗng chợt nhận ra.
Hình như mình vừa mới nghe thấy tên Tô Minh, Ngũ Thi Lâm thấy buồn cười, lại nghĩ đến nội dung kia, ngượng ngùng quay đầu lại, cười cười chào Tô Minh đang đi sau nàng vài bước.
Không để Tô Minh kịp nói, Ngũ Thi Lâm cướp lời.
“Thu xếp đồ đạc nhanh thế?” Tiếp tục cười cười “Đang đợi ai à? Hoàng Kỳ vốn hay đùa như thế, mình đi trước đây.”
Nói xong liền chạy về phía hai người kia.
Để lại Tô đại soái ca một thân một mình đứng lại, một câu cũng chưa kịp nói ra, buồn bực đứng đó.
Còn chưa kịp hỏi xem nàng với Hoàng Lam có quan hệ gì a!
Trong căng tin, Ngũ Thi Lâm, Hoàng Kỳ với Dương Chi ngồi chung một bàn.
Vẫn chưa giải quyết xong công chuyện vừa rồi, Ngũ Thi Lâm trừng mắt nhìn Hoàng Kỳ.
“Tiểu cơ nương, nhìn chằm chằm trẫm làm gì hở? Trẫm giữ mình trong sạch, sau có được Chi phi sẽ không thu thêm ai nữa!” Hoàng Kỳ vỗ vỗ má nói.
“…” Ngũ Thi Lâm không nói gì nữa, ăn cơm.
Dương Chi ngồi bên cạnh Ngũ Thi Lâm ngẩng đầu lên nói nốt ý tưởng của mình.
“Ai, Tiểu Lâm, Hoàng Thượng, lúc trước ta ngồi trên xe cảm thấy Tô Minh nhìn quen ơi là quen mà bây giờ mới ra hắn là ai!” Lộ ra một nụ cười rất gian mạnh, chợt thấy không có ai quan tâm đến mình, đành phải nói tiếp “Hoàng Thượng, nàng có chơi ‘Mộng nhiễu tam giới’ không?”
Hoàng Kỳ lắc lắc đầu “Ta không chơi.”
“Pass!” Nói xong, Dương Chi đành phải quay sang nói với Ngũ Thi Lâm “Tiểu Lâm a! Ngươi còn nhớ nick Lam chi thiên bách không?”
Ngũ Thi Lâm gật gật đầu, nghi ngờ nhìn Dương Chi.
“Ta nhớ ra rồi. Lần trước ở trường Uông Dương có cho ta xem một tấm ảnh, là ảnh chụp ba người bọn hắn, trong ảnh có một người là Tô Minh. Mà Uông Dương có kể cho ta là ba người bọn họ cùng chơi ‘Mộng nhiễu tam giới’. Lam Chi Thiên Bách chính là hắn.”
Nghĩ nghĩ, dương chi nhìn trước mắt đồ ăn, “Trước mặc kệ này. Giống như nói là phía trước hắn trong nhà ra điểm sự, một năm trước sẽ không chơi. Hắn là nửa năm tiền trở lại trò chơi . Kêu túy… Cái gì đến?”
Thấy tay Ngũ Thi Lâm đơ lại trên đĩa rau, Dương Chi nói tiếp: “Thật ra, lúc trước tài khoản đó không phải do hắn chơi, Lam Chi Thiên Bách chính là một tài khoản phụ của Hoàng Lam sư huynh, chơi được nửa năm mới đưa cho Tô Minh. Ta cũng nghe Uông Dương kể, trước đây Tô Minh có chơi một tài khoản, tên là gì nhỉ?”
“Ăn cơm.” Ngũ Thi Lâm nhìn Dương Chi vẫn đang cố gắng nhớ lại “Chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới bọn mình.”
Mà nữ sĩ Hoàng Kỳ đang ngồi đối diện, khụ khụ, đã chuẩn bị giải quyết xong đĩa cơm rồi.
Tô Minh a! Bi kịch vẫn còn ở phía trước!
Một quãng thời gian bận rộn trôi qua, Dương Chi lấy hành lý của mình ở trên xe đưa cho Uông Dương. Còn cô…
Theo như lời cô nói, cô trao trọn vẹn đêm nay của cô cho Ngũ Thi Lâm.
Khi cô nói xong câu đó, nhận được rất nhiều cái ho.
Đến sớm nhất khu ký túc xá là phòng của nàng, cụ thể là nữ sĩ Hoàng Kỳ.
Ngay khi Ngũ Thi Lâm và Dương Chi bước vào phòng kí túc thì Hoàng Kì đang ngồi một chỗ vội tung song chưởng tiến đến phía Ngũ Thi Lâm. Đến khi đến trước mặt Ngũ Thi Lâm, cô ấy đột nhiên lại chuyển hướng, quay sang Dương Chi, dành tặng cho Dương Chi lễ vật truyền thống đáng quý của ký túc xá dành cho tất cả khách quý đó là một cái ôm mạnh mẽ.
Không nhìn đến hai người đang luyện tập phương pháp trao đổi tình cảm cầm tay cầm chân kia, Ngũ Thi Lâm đi thẳng đến giường của nàng, bắt đầu thu xếp đồ đạc lên giường và bàn học.
“Đồng chí a! Tiểu Dương Chi ái phi của ta a! Nàng cuối cùng cũng đến thăm trẫm, trẫm rất cô đơn, cực kì cô đơn a!” Một vài người bước ra ngoài đóng cửa.
“Nô tì…” Giọng nói có vẻ run rẩy, chứa chan ý cười “không phải đã đến rồi sao? Hoàng Kỳ Hoàng Thượng, nàng đừng khóc a, ta sẽ đau lòng…”
Nói đến đây, Dương Chi quay đầu sang Ngũ Thi Lâm đang thu xếp đồ đạc hỏi: “Tiểu Lâm, khăn tay dì cho ngươi đâu rồi? Còn ở đây không?”
Nghe thấy câu hỏi của Dương Chi, Ngũ Thi Lâm vẫn đang ở bên cạnh cái bàn “Dù không có mẹ ta hỗ trợ, ngươi vẫn khóc tốt lắm a.”
Dương Chi đành phải lết đến bên cạnh Ngũ Thi Lâm, một tay vắt khăn lau “Bé con, mau mau mặc thử cái váy kia cho Hoàng Thượng và bản cung ngự lãm xem có được không?”
Đang quay lưng về phía Dương Chi và Hoàng Kỳ, Ngũ Thi Lâm nghe thấy thế, ngừng lại một chút.
Ngũ Thi Lâm nhớ lại ánh mắt lúc Hoàng Lam đưa gói đồ cho nàng, không hiểu sao, trong lòng như có chú nai con chạy loạn, rất nhanh.
“Bây giờ không mặc được, người toàn mồ hôi.” Nói xong, Ngũ Thi Lâm nhìn Hoàng Kỳ, sau đó nhìn xuống sàn nhà “Phòng ốc a! Cô thật là lợi hại a! Bầy bừa đại vương. Chờ ngày mai Tiểu Ngọc đến lột da ngươi đi!”
Ánh mắt đảo khắp căn phòng, Hoàng Kỳ biến sắc: “Ngày mai Tiểu Ngọc đã về trường rồi sao?”
Không đợi Ngũ Thi Lâm trả lời, cô lập tức chạy ra ban công.
Đến khi cô quay trở lại, trên tay đã cầm theo cây chổi.
Cộng thêm sự trợ giúp của Dương Chi, Ngũ Thi Lâm đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Hoàng Kỳ cũng quét dọn xong sàn nhà.
Trời cũng tối dần, ba người đều đói bụng, căng tin chính là mục tiêu của các nàng.
Hoàng Kỳ và Dương Chi không không ngồi yên nổi, bắt đầu líu ríu tán chuyện, dần dần, Hoàng Kỳ đã nhắc đến cái váy mà Dương Chi mới nhắc đến.
“Đồng chí Dương Chi, tổ chức có điều muốn hỏi đồng chí” ngừng một chút, Hoàng Kỳ ghé sát vào tai Dương Chi nói thầm “Nàng vừa mới kể chuyện cái váy kia là thế nào? Lúc nãy ta quên không hỏi.”
“Váy? !” Mắt Dương Chi sáng bừng lên, sau đó cũng bắt chước nhỏ giọng xuống trả lời Hoàng Kỳ “Nàng biết không? Gần đây Tiểu Lâm nhà chúng ta với một nam nhân đồng chí cực kì mờ ám a. Cái váy kia là của đồng chí đó tặng.”
Nói xong, Dương Chi nhìn trộm Ngũ Thi Lâm một cái, sau đó lập tức trở lại giọng nói lúc bình thường, hai tay khoác lên vai Hoàng Kỳ, ai mắt dịu dàng nhìn cô ấy: “Hoàng Thượng, không sợ, cô ấy đi thì còn có nô tì cơ mà!”
Người nào đó đã không chịu đựng được nữa.
Ngăn không cho Hoàng Kỳ nói tiếp những câu cô ấy đang nghĩ trong đầu khiến cho mọi chuyện càng trở nên phong phú theo trí tưởng tượng của hai người này, Ngũ Thi Lâm đang đi đằng trước bỗng quay đầu lại, vội vàng nói: “Các ngươi không ăn cơm a? Còn tiếp tục nói lung tung, Tiểu Chi, bữa tối của ngươi sẽ bốc hơi đó!”
“Thế là thế nào?” Giọng nói của Hoàng Kỳ bỗng dưng lớn hơn bình thường, bên trong ẩn chứa sự hưng phấn “Tiểu Lâm, bữa tối của ái phi của ta làm sao lại có thể bốc hơi được? Chẳng phải nàng ấy có thẻ sao?”
Nói xong, nhân lúc Ngũ Thi Lâm không để ý, kéo tay của nàng lại, cướp thẻ cơm trong tay Ngũ Thi Lâm đến. Sau đó ánh mắt liếc Ngũ Thi Lâm một cái, bàn tay vẫy vẫy “Bạn học Tô Minh, bữa tối của Tiểu Lâm giao cho ngươi!”
Nói xong liền kéo tay Dương Chi chạy đến căng tin.
Nhìn thấy tốc độ của hai người kia có thể sánh với sao băng vụt qua, quả thật vượt xa với tốc độ bình thường, bỗng chợt nhận ra.
Hình như mình vừa mới nghe thấy tên Tô Minh, Ngũ Thi Lâm thấy buồn cười, lại nghĩ đến nội dung kia, ngượng ngùng quay đầu lại, cười cười chào Tô Minh đang đi sau nàng vài bước.
Không để Tô Minh kịp nói, Ngũ Thi Lâm cướp lời.
“Thu xếp đồ đạc nhanh thế?” Tiếp tục cười cười “Đang đợi ai à? Hoàng Kỳ vốn hay đùa như thế, mình đi trước đây.”
Nói xong liền chạy về phía hai người kia.
Để lại Tô đại soái ca một thân một mình đứng lại, một câu cũng chưa kịp nói ra, buồn bực đứng đó.
Còn chưa kịp hỏi xem nàng với Hoàng Lam có quan hệ gì a!
Trong căng tin, Ngũ Thi Lâm, Hoàng Kỳ với Dương Chi ngồi chung một bàn.
Vẫn chưa giải quyết xong công chuyện vừa rồi, Ngũ Thi Lâm trừng mắt nhìn Hoàng Kỳ.
“Tiểu cơ nương, nhìn chằm chằm trẫm làm gì hở? Trẫm giữ mình trong sạch, sau có được Chi phi sẽ không thu thêm ai nữa!” Hoàng Kỳ vỗ vỗ má nói.
“…” Ngũ Thi Lâm không nói gì nữa, ăn cơm.
Dương Chi ngồi bên cạnh Ngũ Thi Lâm ngẩng đầu lên nói nốt ý tưởng của mình.
“Ai, Tiểu Lâm, Hoàng Thượng, lúc trước ta ngồi trên xe cảm thấy Tô Minh nhìn quen ơi là quen mà bây giờ mới ra hắn là ai!” Lộ ra một nụ cười rất gian mạnh, chợt thấy không có ai quan tâm đến mình, đành phải nói tiếp “Hoàng Thượng, nàng có chơi ‘Mộng nhiễu tam giới’ không?”
Hoàng Kỳ lắc lắc đầu “Ta không chơi.”
“Pass!” Nói xong, Dương Chi đành phải quay sang nói với Ngũ Thi Lâm “Tiểu Lâm a! Ngươi còn nhớ nick Lam chi thiên bách không?”
Ngũ Thi Lâm gật gật đầu, nghi ngờ nhìn Dương Chi.
“Ta nhớ ra rồi. Lần trước ở trường Uông Dương có cho ta xem một tấm ảnh, là ảnh chụp ba người bọn hắn, trong ảnh có một người là Tô Minh. Mà Uông Dương có kể cho ta là ba người bọn họ cùng chơi ‘Mộng nhiễu tam giới’. Lam Chi Thiên Bách chính là hắn.”
Nghĩ nghĩ, dương chi nhìn trước mắt đồ ăn, “Trước mặc kệ này. Giống như nói là phía trước hắn trong nhà ra điểm sự, một năm trước sẽ không chơi. Hắn là nửa năm tiền trở lại trò chơi . Kêu túy… Cái gì đến?”
Thấy tay Ngũ Thi Lâm đơ lại trên đĩa rau, Dương Chi nói tiếp: “Thật ra, lúc trước tài khoản đó không phải do hắn chơi, Lam Chi Thiên Bách chính là một tài khoản phụ của Hoàng Lam sư huynh, chơi được nửa năm mới đưa cho Tô Minh. Ta cũng nghe Uông Dương kể, trước đây Tô Minh có chơi một tài khoản, tên là gì nhỉ?”
“Ăn cơm.” Ngũ Thi Lâm nhìn Dương Chi vẫn đang cố gắng nhớ lại “Chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới bọn mình.”
Mà nữ sĩ Hoàng Kỳ đang ngồi đối diện, khụ khụ, đã chuẩn bị giải quyết xong đĩa cơm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.