Chương 1: Tứ Hôn
Nghê Đa Hỉ
02/08/2019
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sáng sớm, Tống thừa tướng vừa mới hạ triều, vừa vào phủ, gia đinh trong phòng nhị tiểu thư Tống Bảo Châu đã sốt ruột hoảng hốt chạy tới: "Lão gia, không xong rồi! Nhị tiểu thư thắt cổ tự sát!"
Tống Lăng Thiên vừa nghe, gương mặt lập tức tối sầm: "Nha đầu chết tiệt kia lại muốn làm gì!"
Gia đinh run rẩy đáp: "Nô tài... Nô tài cũng không biết, lão gia mau đi xem nhị tiểu thư đi!"
Tống Lăng Thiên vội vàng đi tới Đường viện, vừa vào sân liền nghe thấy tiếng khóc của phu nhân nhà mình: "Nữ nhi, sao con lại nghĩ quẩn như vậy, chết sao lại bằng sống được, con chết rồi, phụ thân mẫu thân sao sống nổi."
Tống Lăng Thiên bước nhanh tới.
Trong khuê phòng Tống Bảo Châu, bọn hạ nhân quỳ đầy đất, trên mặt đất còn có một thước lụa trắng dùng để thắt cổ. Phu nhân Long thị đang ngồi ở mép giường ôm nữ nhi, khóc tới thê thảm.
Tống Lăng Thiên thấy thế, mặt đen như than, lạnh giọng quát lớn một tiếng: "Sao lại thế này?!"
Tống Bảo Châu đang nằm khóc trong lồng ngực của mẫu thân, nghe thấy giọng nói của phụ thân, cả người run rẩy, đẩy mẫu thân ra, xuống giường, quỳ trên mặt đất.
"Cha! Ngài giết nữ nhi đi! Nữ nhi thà chết cũng không gả cho Tứ vương gia!"
Tống Bảo Châu khóc đến mức hốc mắt đỏ bừng, trên mặt che kín nước mắt.
Tống Lăng Thiên chau mày, quát lớn: "Đây là ý chỉ tứ hôn của Thái Hậu! Con nói không gả là có thể không gả sao! Con không gả, là muốn cho trên dưới hơn trăm người Tống gia đều đi theo chôn cùng sao?!"
"Hu hu..." Tống Bảo Châu gào khóc: "Nữ nhi thà đi tìm chết còn hơn! Ai làm người đó chịu, nếu con chết, Thái Hậu cũng không quản được Tống gia! Cha cũng không cần sợ bị nữ nhi liên lụy!"
Đang nói, đột nhiên Tống Bảo Châu đứng lên, cả người hướng tới vách tường bên cạnh!
"A! Mau ngăn tiểu thư lại!" Long thị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thét chói tai.
Bọn hạ nhân thấy thế, vội vàng tiến lên chỗ Tống Bảo Châu, chắn vách tường trước mặt.
Tống Bảo Châu đụng vào người hạ nhân, nước mắt liền rơi, đặt mông ngã trên mặt đất: "Ta không gả, ta không gả!"
Long thị thấy nữ nhi như vậy, đau lòng không thôi, tiến lên nhìn trượng phu của mình, đau lòng nói: "Lăng Thiên, ngài có thể bỏ được nữ nhi của chúng ta, gả cho Tứ vương gia sao? Nói câu không dễ nghe, hiện giờ Tứ vương gia hai chân tàn phế, đời này xem như không trông cậy được. Nữ nhi của chúng ta đang tuổi như hoa như ngọc, có tài có mạo, nếu muốn xứng, cũng nên là Thái Tử, gả cho một tên tàn phế, không phải là uổng phí sao? Huống gì..."
Long thị đang nói, đột nhiên dừng một chút, ngay sau đó lệnh cho toàn bộ hạ nhân lui ra.
Bọn hạ nhân vội vàng hành lễ, nhanh chóng lui xuống.
Thấy bọn hạ nhân đều đi rồi, lúc này Long thị mới tiến đến bên tai trượng phu, nhỏ giọng nói: "Huống gì, ta nghe nói, sau trận chiến ở sông Bạch Nghi, Mộ Dung Hằng không chỉ què hai chân, cái chân thứ ba cũng bị phế..."
"Câm miệng!" Tống Lăng Thiên vừa nghe thấy lời thê tử nói, tức khắc quát to, trừng mắt nhìn Long thị, nói: "Nàng nhớ kỹ, họa là từ miệng mà ra! Tuy hiện giờ Mộ Dung Hằng vô dụng nhưng có Thái Hậu nương nương chống lưng, không phải là người chúng ta có thể đắc tội!"
Long thị bị trượng phu răn dạy, cau mày, bĩu môi oán giận: "Không phải ta chỉ cùng ngài nói một chút sao, nào dám nói ở bên ngoài."
Nói xong, Long thị đi qua nâng nữ nhi vẫn đang ngồi dưới đất khóc lóc không ngừng dậy. Tống Bảo Châu liền ôm chặt lấy mẫu thân, "Nương, nữ nhi không muốn gả, nữ nhi thật sự không muốn gả cho tên tàn phế kia!"
Tuy rằng Tứ vương gia có bề ngoài phong thần tuấn lãng, nhưng nay hai chân đã bị tàn phế, bề ngoài tốt cũng không thay đổi được sự thật hắn trở thành phế nhân! Nghĩ đến việc mình gả đến Tứ vương phủ, nửa đời sau ngày nào cũng phải đối mặt với tên nam nhân ngồi trên xe lăn, hành động không tiện, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng không cam lòng, vô cùng chán ghét.
Thái Hậu nương nương cũng thật là, biết rõ tôn tử của mình đã tàn phế, còn đẩy cô nương người ta xuống hố lửa!
Tống Bảo Châu lập tức lại khóc, Long thị trấn an nữ nhi. Đột nhiên, trong đầu có tia sáng lóe lên, bà vội ngẩng đầu, trên mặt có vài phần kích động, nói với trượng phu: "Lăng Thiên! Có phải Thái Hậu nương nương chỉ đích danh Bảo Châu của chúng ta phải xuất giá?"
Tống Lăng Thiên không rõ nguyên do, nhíu mày nhìn về phía bà: "Làm sao vậy?"
"Có phải hay không?!"
Tống Lăng Thiên khó hiểu nhìn thê tử, nói: "Nàng hỏi cũng thật kỳ lạ, nhà của chúng ta chỉ có hai nữ nhi, năm trước Bảo Trân vào cung, trong nhà đương nhiên chỉ còn Bảo Châu, còn chỉ danh gì nữa? Chỉ nói gả nữ nhi qua, chiếu cố Mộ Dung Hằng."
Long thị nghe thấy lời của trượng phu, thần sắc kích động trên mặt càng rõ ràng: "Chẳng phải là quá tốt rồi sao! Nếu Thái Hậu nương nương không chỉ đích danh là Bảo Châu, chúng ta có thể để người khác gả thay!"
"... Ý của nàng là?"
"Lăng Thiên, ngài đã quên sao? Trong phủ chúng ta còn một vị tiểu thư!"
...
Ngày hôm qua tuyết rơi nhiều, vốn thân thể Khương Linh Lung đã ốm yếu, chơi trên nền tuyết trong chốc lát, ban đêm liền phát sốt.
Thời điểm Tống Lăng Thiên vào sân, liền nghe thấy trong phòng vang lên một trận ho khan.
Khương Linh Lung nằm trên giường, trùm ba lớp chăn kín mít trên người, chỉ lộ ra một phần bàn tay và khuôn mặt nhỏ. Bởi vì đang sốt, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ không bình thường.
Tôn ma ma nhìn, vừa đau lòng lại vừa tức giận, không nhịn được mà mắng nha hoàn Mai Hương: "Ngươi cũng thật là! Ngày hôm qua ta mới không ở đây trong chốc lát, ngươi cũng không biết trông coi tiểu thư, tiểu thư ham chơi, vậy mà ngươi cũng đi theo hồ nháo? Tiểu thư vốn đã yếu đuối, đã nói bao nhiêu lần không thể ra ngoài gặp gió! Ngươi dám để tiểu thư chạy ra khỏi viện đắp người tuyết! Giờ thì tốt rồi, ngươi... ngươi... đúng là tức chết ta!"
Tôn ma ma nói một tràng, Mai Hương cúi đầu đứng bên cạnh, tiểu thư sinh bệnh, nàng vô cùng áy náy, bị Tôn ma ma giáo huấn vài câu, trong lòng nàng mới cảm thấy thoải mái phần nào.
Khương Linh Lung có đôi mắt đen tròn xoe, trông rất có thần. Nàng nhìn Tôn ma ma, lại nhìn Mai Hương, vươn bàn tay trắng nhỏ từ trong chăn ra, nhẹ nhàng kéo tay Tôn ma ma.
Tôn ma ma vội cúi đầu, thấy Khương Linh Lung vươn tay ra, bà sốt ruột, nhanh chóng nhét tay Khương Linh Lung vào trong chăn lại, "Ai da tiểu thư của ta, người đắp chăn cẩn thận chút, cơn sốt còn chưa hết đâu, đừng có lăn lộn!"
Khương Linh Lung chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Tôn ma ma, thanh âm mềm mềm mại mại: "Ma ma, người đừng mắng Mai Hương, là chính ta một hai phải ra ngoài chơi."
Từ nhỏ thân thể Khương Linh Lung đã không tốt, thời điểm phụ mẫu còn sống còn quản nàng, không cho ra cửa chơi, đặc biệt là mùa đông, cửa phòng cũng không cho ra, bởi vì mỗi lần trúng gió, nàng sẽ bị bệnh nặng.
Khi còn nhỏ bị quản vô cùng chặt, mỗi ngày mở mắt ra nhìn đâu cũng chỉ thấy bốn bức tường, vậy nên nàng luôn khao khát có được tự do. Sau này, phụ thân mẫu thân lần lượt tạ thế, Tôn ma ma thay thế họ chiếu cố nàng.
Vốn tưởng nếu Tôn ma ma quản thì sẽ dễ thở hơn chút, nào biết Tôn ma ma còn lợi hại hơn cả mẫu thân, không chỉ ngày mưa gió không cho ra cửa, ngay cả trời nắng cũng không cho ra.
Tôn ma ma sẽ nói: "Tiểu thư trời sinh băng cơ ngọc cốt [1], đừng ra nắng, sẽ khiến làn da đen đi."
[1] Băng cơ ngọc cốt: da như băng, xương như ngọc, chỉ người con gái đẹp
Hôm qua Tôn ma ma có chút việc, bên ngoài tuyết rơi lớn, không lâu sau, tuyết đã kết một tầng dày trên mặt đất. Khương Linh Lung đứng xem bên cạnh cửa sổ. Trên mặt đất, trên nóc nhà, trên nhánh cây, tất cả đều là tuyết trắng, trong mắt chỉ toàn màu trắng, đẹp tới mức lòng chỉ muốn hướng ra ngoài.
Khương Linh Lung thừa dịp Tôn ma ma không có ở đây, chạy ra khỏi viện nghịch tuyết. Mai Hương cũng khuyên nàng, nhưng không lay chuyển được, sau đó còn cùng nàng chơi ném tuyết.
Khương Linh Lung vốn định chơi một lát liền vào nhà, nhưng nàng rất vui, còn ở trên nền tuyết lăn lộn. Kết quả vui quá hóa buồn, buổi tối liền phát sốt.
Tôn ma ma nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ rực của Khương Linh Lung, dáng vẻ vô cùng vô cùng đáng thương, trong lòng Tôn ma ma cũng không nỡ mắng nàng, thở dài nói: "Tiểu thư sinh bệnh, ma ma lo lắng."
Trước khi phu nhân lâm chung đã phó thác tiểu thư cho bà, những năm gần đây, bà xem Khương Linh Lung như nữ nhi thân sinh. Thậm chí so với nữ nhi thân sinh còn đau lòng hơn, mỗi lần Khương Linh Lung nhiễm bệnh, bà lo lắng tới nỗi cả ngày lẫn đêm ngủ không yên.
Lúc này cũng như vậy, từ tối hôm qua đến bây giờ không chợp mắt nổi.
Bà duỗi tay sờ trán Khương Linh Lung, vẫn nóng, lo lắng đến cả khuôn mặt đều nhíu lại, "Không được, vẫn rất nóng. Mai Hương, ngươi chạy đi mời đại phu đến đây."
Tôn ma ma phân phó, Mai Hương lại đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Tôn ma ma ngẩng đầu xem nàng: "Làm sao vậy? Thất thần làm gì?"
Mai Hương cắn môi, hốc mắt dần dần đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Ma ma, hôm qua Vương đại phu nói về sau sẽ không tới xem bệnh cho tiểu thư nữa."
"Hả? Vì sao lại thế?!"
Mai Hương nức nở, nói: "Lần trước tiền khám chữa bệnh cùng tiền thuốc còn chưa trả......"
Tôn ma ma sửng sốt, tức khắc phản ứng lại, sắc mặt ngưng trọng, "Cũng không phải là không trả cho ông ta, sao lại tới nỗi này."
Năm Khương Linh Lung sáu tuổi, phụ thân mẫu thân lần lượt mất, sau này nàng mang theo ma ma cùng nha hoàn vào kinh thành, đến nhờ cậy cữu cữu (cậu).
Cữu cữu là Tể tướng đương triều, năm đó cũng không hỏi gì, lập tức thu nhận nàng. Mới đầu cữu cữu chiếu cố nàng rất nhiều, nhưng bởi vì cữu mẫu (mợ) không thích nàng, dần dần cữu cữu cũng không tới xem nàng. Ngoại trừ thời điểm ăn tết sẽ kêu nàng ra phía trước ăn cơm, ngày thường quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt cữu cữu.
Ban đầu Khương Linh Lung còn cảm thấy ủy khuất, mong cữu cữu sẽ tới xem nàng, cũng muốn được yêu thương giống như người khác. Nhưng sau này lớn lên, nàng cũng xem đó thành thói quen, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, cữu cữu có thể nuôi lớn nàng, nàng đã rất cảm kích.
Nhưng mà, bởi vì tiền tiêu vặt hàng tháng trong phủ do Long thị quản, Long thị không thích, thậm chí là chán ghét Khương Linh Lung, cho nên mỗi tháng cấp rất ít tiền, miễn cưỡng đủ để ăn cơm, bây giờ nhiễm bệnh, muốn thỉnh đại phu lại không có tiền trả.
Tôn ma ma suy nghĩ mãi, cuối cùng trở về phòng, lấy ra một chiếc vòng cổ, đưa cho Mai Hương, "Cái này ngươi đem đi cầm, mời đại phu đến, còn lại để mua thuốc."
"Ma ma, không thể!" Khương Linh Lung thấy thế, vội vùng dậy khỏi chăn, giật lấy vòng cổ trong tay Mai Hương, khuôn mặt nhỏ nhắn không cao hứng nhìn Tôn ma ma, "Ma ma, người hồ đồ rồi, đây là mẫu thân người để lại cho người."
Vòng cổ là năm đó khi Tôn ma ma xuất giá, mẫu thân bà để lại duy nhất món hồi môn này cho bà.
Khương Linh Lung nhét vòng cổ vào lòng bàn tay Tôn ma ma, nói: "Ta không sao, không thỉnh đại phu cũng không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi."
Nói xong, lại chuẩn bị trở về giường nằm.
Lúc này, Tống Lăng Thiên từ bên ngoài đi vào, nói: "Ta đã phái người đi thỉnh đại phu rồi."
Thanh âm của Tống Lăng Thiên vừa vang lên, ba người trong phòng đều ngây ngốc.
Khương Linh Lung dừng lại động tác nằm xuống, kinh ngạc mà nhìn cữu cữu đang vào phòng. Lần gặp cữu cữu trước đó cũng đã được gần một năm.
Đột nhiên nhìn thấy cữu cữu, trong lòng Khương Linh Lung vừa cảm động lại chua xót, nàng theo bản năng muốn đứng dậy hành lễ.
"Đừng! Mau nằm xuống đi!" Tống Lăng Thiên vội vàng đỡ lấy nàng, để nàng nằm trên giường.
Khương Linh Lung nhìn cữu cữu, do dự một lát, ngoan ngoãn nằm xuống.
Nàng hỏi: "Cữu cữu, hôm nay người tới tìm chất nữ là có chuyện gì sao?"
Cái gọi là vô sự bất đăng Tam Bảo điện [2], nhiều năm qua cữu cữu chưa từng tới xem nàng, lúc này đột nhiên xuất hiện, chắc là có chuyện quan trọng.
[2] Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, điện Tam Bảo là nơi thờ chính của chùa chiền, dùng để cúng bái thần phật, không được tùy ý đi lại, ầm ĩ ồn ào, câu này được sử dụng với nghĩa có việc mới đến
Năm đó thật ra Tống Lăng Thiên đối xử với ngoại chất nữ rất tốt, cho dù thê tử ở bên cạnh nói những lời không tốt về ngoại chất nữ, ông cũng không để ở trong lòng. Mấy năm nay sở dĩ không quản nàng, là do mấy năm trước, ông ngẫu nhiên gặp một vị đạo sĩ, nói bát tự Khương Linh Lung không tốt, ai thân cận với nàng, nàng liền khắc người đó.
Tống Lăng Thiên tin vào bát tự, từ đó về sau, ông liền không quản Khương Linh Lung, nhưng cũng dặn dò thê tử chiếu cố nàng nhiều chút, lại không nghĩ rằng thế nhưng thê tử lén cắt xén tiền tiêu vặt của Khương Linh Lung, trong lòng có chút giận thê tử. Nhìn bộ dáng ngoại chất nữ mong manh gầy yếu, trong lòng cũng khó tránh khỏi áy náy, ông ngồi vào mép giường, thở dài nói: "Đứa nhỏ này, không có tiền thỉnh đại phu, sao không tới tìm cữu cữu?"
Lời này vừa nói ra, Tôn ma ma ở bên cạnh liền nhịn không được thầm mắng một câu trong lòng: Giả nhân giả nghĩa!
Mấy năm nay tiểu thư nhà bà thường sinh bệnh, ban đầu không có tiền thỉnh đại phu, sao lại không tìm Tống Lăng Thiên? Nhưng mỗi lần đều bị đủ loại lý do thoái thác không gặp được, quản gia trong phủ cũng không chịu giúp các nàng truyền lời, đi tìm phu nhân, càng quá phận hơn, bà nói thẳng: "Ngày nào cũng sinh bệnh, gia nghiệp Tống phủ nhà chúng ta cũng nuôi không nổi." Nói xong liền ném hai bao thảo dược cho các nàng, cũng không hề mời đại phu.
Khương gia là dòng dõi thư hương, Tôn ma ma mới hơn mười tuổi đã theo phu nhân làm nha hoàn, đi theo phu nhân lâu rồi, trên người cũng có ngạo khí, từ đó về sau liền không đi nhờ vả người Tống gia. Chính bà ở bên ngoài kiếm thêm việc, nhận thêu làm công, được tú trang nhìn trúng, mỗi tháng nhận vải dệt về làm châm thêu, kiếm chút tiền trợ cấp.
Nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, mỗi ngày nhìn chằm chằm làm châm thêu, ba tháng trước, đôi mắt đột nhiên nhìn không rõ, Khương Linh Lung sợ tới mức không cho bà chạm vào nữa, nghỉ ngơi vài ngày, thị lực mới dần khôi phục.
Khương Linh Lung thích viết thoại bản, lặng lẽ viết hai quyển sau lưng Tôn ma ma để Mai Hương đem ra hiệu sách bên ngoài bán, nhưng những lão bản hiệu sách lại ngại nàng viết không hay, không chịu mua.
Có hôm Mai Hương đỏ mặt trở về, hỏi nàng làm sao vậy, nàng thẹn thùng nói: "Lão... Lão bản hiệu sách nói, muốn tiểu thư viết chút... Viết chút chuyện nam nữ mới... Mới bằng lòng mua... Nói, nói tiểu thư viết quá ngây ngô, không ai muốn xem..."
Khương Linh Lung ngày thường cũng xem chút sách vở, cũng mơ hồ biết chút chuyện nam nữ, nhưng... Nhưng chính nàng còn chưa trải qua, không viết ra được, cũng... Cũng không có mặt mũi viết.
Cái loại nội dung này, ngày thường nàng xem liền đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, mỗi lần đọc là lại vội vàng lướt qua, sao có thể viết ra được. Cuối cùng con đường viết thoại bản để phát tài cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng mà, lúc này Khương Linh Lung như thế nào cũng không ngờ đến, nhiều năm về sau, thế nhưng nàng lại thành thạo trong phương diện này, chuyện khuê phòng nam nữ bị nàng viết không hề giới hạn, mỹ mà không dâm, khiến vô số thiếu nữ khuê các đọc mà tim đập thình thịch.
Có lúc nàng trộm viết trong phòng, viết xong lại quên cất đi, trượng phu về nhà thấy, đêm đó liền ném nàng vào bể tắm, mãn nhãn mỉm cười thổi khí bên lỗ tai nàng, "Thì ra nương tử bảo bối nhà ta thích ở trong nước, sao lại không nói sớm?"
"..." Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.
Giờ phút này, Khương Linh Lung vẫn là tiểu cô nương chưa gả.
Tống Lăng Thiên suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng nói ra mục đích tới đây: "Linh Lung năm nay cũng đã mười lăm, trước đó vài ngày Thái Hậu tứ hôn, muốn đính hôn cho con với Tứ vương gia Mộ Dung Hằng, hôm nay cữu cữu tới là nói cho con một tiếng, nửa tháng sau là ngày đại hỉ, lúc đó, cữu cữu sẽ tự mình đưa con xuất giá."
Tống Lăng Thiên vừa dứt lời, sắc mặt Tôn ma ma liền trắng bệch: "Lão gia, người Thái Hậu nương nương tứ hôn không phải là nhị tiểu thư sao?"
Tôn ma ma ngày thường cũng đi lại ở trong phủ, lần trước có đi qua hậu hoa viên, liền nghe thấy mấy nha hoàn ở đằng kia nói, Thái Hậu tứ hôn cho nhị tiểu thư, muốn đem nàng ta gả cho Tứ vương gia hai chân tàn phế.
Đột nhiên nghe thấy lời này của Tống Lăng Thiên, Tôn ma ma chỉ cảm thấy khẩn trương tới nỗi trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tống Lăng Thiên nhăn mày lại, quát lớn: "Ngươi nghe ai nói hươu nói vượn! Thái Hậu nương nương tứ hôn cho ai, chẳng lẽ ta còn không biết sao?"
"Nhưng..."
"Câm miệng! Nơi này có phần cho lão điêu nô nói chuyện sao?!"
Dù sao Tôn ma ma cũng chỉ là nô tài, không dám bắt bẻ với Tống Lăng Thiên, huống gì nếu ông ta nói đó là ý chỉ của Thái Hậu, nếu kháng chỉ không tuân, chính là tội khi quân.
Tôn ma ma hoảng hốt không thôi, nhưng Khương Linh Lung lại không biết Tứ vương gia là người tàn phế, nàng suốt ngày ở trong khuê phòng, đối với sự tình bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Tống Lăng Thiên vỗ bả vai nàng, nói: "Con dưỡng thân thể cho thật tốt, ngày thường muốn ăn cái gì thì nói với phòng bếp, dưỡng thân mình cho tốt, nửa tháng sau vẻ vang mà xuất giá."
Cữu cữu đột nhiên tới nói chuyện, Khương Linh Lung tuy cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng biết hôn nhân đại sự từ xưa đến nay đều là lệnh của cha nương, lời người mai mối. Mà phụ thân mẫu thân nàng mất sớm, hôn nhân đại sự hẳn là do cữu cữu làm chủ, huống gì còn do Thái Hậu tứ hôn.
Vì thế, nàng lập tức gật đầu, "Vậy do cữu cữu làm chủ."
Ngoại chất nữ hiền lành nhút nhát, Tống Lăng Thiên thập phần vừa lòng, dặn dò hai câu liền vô cùng cao hứng mà rời đi.
Chân trước Tống Lăng Thiên vừa đi, Tôn ma ma gấp đến độ dậm chân: "Tiểu thư của ta! Người có biết Tứ vương gia kia là ai không?!"
Khương Linh Lung mờ mịt lắc đầu: "Ma ma, làm sao vậy?"
Tôn ma ma bi thống nói: "Tứ vương gia kia chính là phế nhân hai chân tàn tật!"
______________________
Quy ước khi đọc truyện: chú thích được đánh dấu [*] là chú thích có ảnh được gắn ngay đầu chương, những chú thích được đánh số thứ tự [1] [2]... có ảnh được gắn ở cuối chương.
Beta: Nhược Vy
Sáng sớm, Tống thừa tướng vừa mới hạ triều, vừa vào phủ, gia đinh trong phòng nhị tiểu thư Tống Bảo Châu đã sốt ruột hoảng hốt chạy tới: "Lão gia, không xong rồi! Nhị tiểu thư thắt cổ tự sát!"
Tống Lăng Thiên vừa nghe, gương mặt lập tức tối sầm: "Nha đầu chết tiệt kia lại muốn làm gì!"
Gia đinh run rẩy đáp: "Nô tài... Nô tài cũng không biết, lão gia mau đi xem nhị tiểu thư đi!"
Tống Lăng Thiên vội vàng đi tới Đường viện, vừa vào sân liền nghe thấy tiếng khóc của phu nhân nhà mình: "Nữ nhi, sao con lại nghĩ quẩn như vậy, chết sao lại bằng sống được, con chết rồi, phụ thân mẫu thân sao sống nổi."
Tống Lăng Thiên bước nhanh tới.
Trong khuê phòng Tống Bảo Châu, bọn hạ nhân quỳ đầy đất, trên mặt đất còn có một thước lụa trắng dùng để thắt cổ. Phu nhân Long thị đang ngồi ở mép giường ôm nữ nhi, khóc tới thê thảm.
Tống Lăng Thiên thấy thế, mặt đen như than, lạnh giọng quát lớn một tiếng: "Sao lại thế này?!"
Tống Bảo Châu đang nằm khóc trong lồng ngực của mẫu thân, nghe thấy giọng nói của phụ thân, cả người run rẩy, đẩy mẫu thân ra, xuống giường, quỳ trên mặt đất.
"Cha! Ngài giết nữ nhi đi! Nữ nhi thà chết cũng không gả cho Tứ vương gia!"
Tống Bảo Châu khóc đến mức hốc mắt đỏ bừng, trên mặt che kín nước mắt.
Tống Lăng Thiên chau mày, quát lớn: "Đây là ý chỉ tứ hôn của Thái Hậu! Con nói không gả là có thể không gả sao! Con không gả, là muốn cho trên dưới hơn trăm người Tống gia đều đi theo chôn cùng sao?!"
"Hu hu..." Tống Bảo Châu gào khóc: "Nữ nhi thà đi tìm chết còn hơn! Ai làm người đó chịu, nếu con chết, Thái Hậu cũng không quản được Tống gia! Cha cũng không cần sợ bị nữ nhi liên lụy!"
Đang nói, đột nhiên Tống Bảo Châu đứng lên, cả người hướng tới vách tường bên cạnh!
"A! Mau ngăn tiểu thư lại!" Long thị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thét chói tai.
Bọn hạ nhân thấy thế, vội vàng tiến lên chỗ Tống Bảo Châu, chắn vách tường trước mặt.
Tống Bảo Châu đụng vào người hạ nhân, nước mắt liền rơi, đặt mông ngã trên mặt đất: "Ta không gả, ta không gả!"
Long thị thấy nữ nhi như vậy, đau lòng không thôi, tiến lên nhìn trượng phu của mình, đau lòng nói: "Lăng Thiên, ngài có thể bỏ được nữ nhi của chúng ta, gả cho Tứ vương gia sao? Nói câu không dễ nghe, hiện giờ Tứ vương gia hai chân tàn phế, đời này xem như không trông cậy được. Nữ nhi của chúng ta đang tuổi như hoa như ngọc, có tài có mạo, nếu muốn xứng, cũng nên là Thái Tử, gả cho một tên tàn phế, không phải là uổng phí sao? Huống gì..."
Long thị đang nói, đột nhiên dừng một chút, ngay sau đó lệnh cho toàn bộ hạ nhân lui ra.
Bọn hạ nhân vội vàng hành lễ, nhanh chóng lui xuống.
Thấy bọn hạ nhân đều đi rồi, lúc này Long thị mới tiến đến bên tai trượng phu, nhỏ giọng nói: "Huống gì, ta nghe nói, sau trận chiến ở sông Bạch Nghi, Mộ Dung Hằng không chỉ què hai chân, cái chân thứ ba cũng bị phế..."
"Câm miệng!" Tống Lăng Thiên vừa nghe thấy lời thê tử nói, tức khắc quát to, trừng mắt nhìn Long thị, nói: "Nàng nhớ kỹ, họa là từ miệng mà ra! Tuy hiện giờ Mộ Dung Hằng vô dụng nhưng có Thái Hậu nương nương chống lưng, không phải là người chúng ta có thể đắc tội!"
Long thị bị trượng phu răn dạy, cau mày, bĩu môi oán giận: "Không phải ta chỉ cùng ngài nói một chút sao, nào dám nói ở bên ngoài."
Nói xong, Long thị đi qua nâng nữ nhi vẫn đang ngồi dưới đất khóc lóc không ngừng dậy. Tống Bảo Châu liền ôm chặt lấy mẫu thân, "Nương, nữ nhi không muốn gả, nữ nhi thật sự không muốn gả cho tên tàn phế kia!"
Tuy rằng Tứ vương gia có bề ngoài phong thần tuấn lãng, nhưng nay hai chân đã bị tàn phế, bề ngoài tốt cũng không thay đổi được sự thật hắn trở thành phế nhân! Nghĩ đến việc mình gả đến Tứ vương phủ, nửa đời sau ngày nào cũng phải đối mặt với tên nam nhân ngồi trên xe lăn, hành động không tiện, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng không cam lòng, vô cùng chán ghét.
Thái Hậu nương nương cũng thật là, biết rõ tôn tử của mình đã tàn phế, còn đẩy cô nương người ta xuống hố lửa!
Tống Bảo Châu lập tức lại khóc, Long thị trấn an nữ nhi. Đột nhiên, trong đầu có tia sáng lóe lên, bà vội ngẩng đầu, trên mặt có vài phần kích động, nói với trượng phu: "Lăng Thiên! Có phải Thái Hậu nương nương chỉ đích danh Bảo Châu của chúng ta phải xuất giá?"
Tống Lăng Thiên không rõ nguyên do, nhíu mày nhìn về phía bà: "Làm sao vậy?"
"Có phải hay không?!"
Tống Lăng Thiên khó hiểu nhìn thê tử, nói: "Nàng hỏi cũng thật kỳ lạ, nhà của chúng ta chỉ có hai nữ nhi, năm trước Bảo Trân vào cung, trong nhà đương nhiên chỉ còn Bảo Châu, còn chỉ danh gì nữa? Chỉ nói gả nữ nhi qua, chiếu cố Mộ Dung Hằng."
Long thị nghe thấy lời của trượng phu, thần sắc kích động trên mặt càng rõ ràng: "Chẳng phải là quá tốt rồi sao! Nếu Thái Hậu nương nương không chỉ đích danh là Bảo Châu, chúng ta có thể để người khác gả thay!"
"... Ý của nàng là?"
"Lăng Thiên, ngài đã quên sao? Trong phủ chúng ta còn một vị tiểu thư!"
...
Ngày hôm qua tuyết rơi nhiều, vốn thân thể Khương Linh Lung đã ốm yếu, chơi trên nền tuyết trong chốc lát, ban đêm liền phát sốt.
Thời điểm Tống Lăng Thiên vào sân, liền nghe thấy trong phòng vang lên một trận ho khan.
Khương Linh Lung nằm trên giường, trùm ba lớp chăn kín mít trên người, chỉ lộ ra một phần bàn tay và khuôn mặt nhỏ. Bởi vì đang sốt, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ không bình thường.
Tôn ma ma nhìn, vừa đau lòng lại vừa tức giận, không nhịn được mà mắng nha hoàn Mai Hương: "Ngươi cũng thật là! Ngày hôm qua ta mới không ở đây trong chốc lát, ngươi cũng không biết trông coi tiểu thư, tiểu thư ham chơi, vậy mà ngươi cũng đi theo hồ nháo? Tiểu thư vốn đã yếu đuối, đã nói bao nhiêu lần không thể ra ngoài gặp gió! Ngươi dám để tiểu thư chạy ra khỏi viện đắp người tuyết! Giờ thì tốt rồi, ngươi... ngươi... đúng là tức chết ta!"
Tôn ma ma nói một tràng, Mai Hương cúi đầu đứng bên cạnh, tiểu thư sinh bệnh, nàng vô cùng áy náy, bị Tôn ma ma giáo huấn vài câu, trong lòng nàng mới cảm thấy thoải mái phần nào.
Khương Linh Lung có đôi mắt đen tròn xoe, trông rất có thần. Nàng nhìn Tôn ma ma, lại nhìn Mai Hương, vươn bàn tay trắng nhỏ từ trong chăn ra, nhẹ nhàng kéo tay Tôn ma ma.
Tôn ma ma vội cúi đầu, thấy Khương Linh Lung vươn tay ra, bà sốt ruột, nhanh chóng nhét tay Khương Linh Lung vào trong chăn lại, "Ai da tiểu thư của ta, người đắp chăn cẩn thận chút, cơn sốt còn chưa hết đâu, đừng có lăn lộn!"
Khương Linh Lung chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Tôn ma ma, thanh âm mềm mềm mại mại: "Ma ma, người đừng mắng Mai Hương, là chính ta một hai phải ra ngoài chơi."
Từ nhỏ thân thể Khương Linh Lung đã không tốt, thời điểm phụ mẫu còn sống còn quản nàng, không cho ra cửa chơi, đặc biệt là mùa đông, cửa phòng cũng không cho ra, bởi vì mỗi lần trúng gió, nàng sẽ bị bệnh nặng.
Khi còn nhỏ bị quản vô cùng chặt, mỗi ngày mở mắt ra nhìn đâu cũng chỉ thấy bốn bức tường, vậy nên nàng luôn khao khát có được tự do. Sau này, phụ thân mẫu thân lần lượt tạ thế, Tôn ma ma thay thế họ chiếu cố nàng.
Vốn tưởng nếu Tôn ma ma quản thì sẽ dễ thở hơn chút, nào biết Tôn ma ma còn lợi hại hơn cả mẫu thân, không chỉ ngày mưa gió không cho ra cửa, ngay cả trời nắng cũng không cho ra.
Tôn ma ma sẽ nói: "Tiểu thư trời sinh băng cơ ngọc cốt [1], đừng ra nắng, sẽ khiến làn da đen đi."
[1] Băng cơ ngọc cốt: da như băng, xương như ngọc, chỉ người con gái đẹp
Hôm qua Tôn ma ma có chút việc, bên ngoài tuyết rơi lớn, không lâu sau, tuyết đã kết một tầng dày trên mặt đất. Khương Linh Lung đứng xem bên cạnh cửa sổ. Trên mặt đất, trên nóc nhà, trên nhánh cây, tất cả đều là tuyết trắng, trong mắt chỉ toàn màu trắng, đẹp tới mức lòng chỉ muốn hướng ra ngoài.
Khương Linh Lung thừa dịp Tôn ma ma không có ở đây, chạy ra khỏi viện nghịch tuyết. Mai Hương cũng khuyên nàng, nhưng không lay chuyển được, sau đó còn cùng nàng chơi ném tuyết.
Khương Linh Lung vốn định chơi một lát liền vào nhà, nhưng nàng rất vui, còn ở trên nền tuyết lăn lộn. Kết quả vui quá hóa buồn, buổi tối liền phát sốt.
Tôn ma ma nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ rực của Khương Linh Lung, dáng vẻ vô cùng vô cùng đáng thương, trong lòng Tôn ma ma cũng không nỡ mắng nàng, thở dài nói: "Tiểu thư sinh bệnh, ma ma lo lắng."
Trước khi phu nhân lâm chung đã phó thác tiểu thư cho bà, những năm gần đây, bà xem Khương Linh Lung như nữ nhi thân sinh. Thậm chí so với nữ nhi thân sinh còn đau lòng hơn, mỗi lần Khương Linh Lung nhiễm bệnh, bà lo lắng tới nỗi cả ngày lẫn đêm ngủ không yên.
Lúc này cũng như vậy, từ tối hôm qua đến bây giờ không chợp mắt nổi.
Bà duỗi tay sờ trán Khương Linh Lung, vẫn nóng, lo lắng đến cả khuôn mặt đều nhíu lại, "Không được, vẫn rất nóng. Mai Hương, ngươi chạy đi mời đại phu đến đây."
Tôn ma ma phân phó, Mai Hương lại đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Tôn ma ma ngẩng đầu xem nàng: "Làm sao vậy? Thất thần làm gì?"
Mai Hương cắn môi, hốc mắt dần dần đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Ma ma, hôm qua Vương đại phu nói về sau sẽ không tới xem bệnh cho tiểu thư nữa."
"Hả? Vì sao lại thế?!"
Mai Hương nức nở, nói: "Lần trước tiền khám chữa bệnh cùng tiền thuốc còn chưa trả......"
Tôn ma ma sửng sốt, tức khắc phản ứng lại, sắc mặt ngưng trọng, "Cũng không phải là không trả cho ông ta, sao lại tới nỗi này."
Năm Khương Linh Lung sáu tuổi, phụ thân mẫu thân lần lượt mất, sau này nàng mang theo ma ma cùng nha hoàn vào kinh thành, đến nhờ cậy cữu cữu (cậu).
Cữu cữu là Tể tướng đương triều, năm đó cũng không hỏi gì, lập tức thu nhận nàng. Mới đầu cữu cữu chiếu cố nàng rất nhiều, nhưng bởi vì cữu mẫu (mợ) không thích nàng, dần dần cữu cữu cũng không tới xem nàng. Ngoại trừ thời điểm ăn tết sẽ kêu nàng ra phía trước ăn cơm, ngày thường quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt cữu cữu.
Ban đầu Khương Linh Lung còn cảm thấy ủy khuất, mong cữu cữu sẽ tới xem nàng, cũng muốn được yêu thương giống như người khác. Nhưng sau này lớn lên, nàng cũng xem đó thành thói quen, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, cữu cữu có thể nuôi lớn nàng, nàng đã rất cảm kích.
Nhưng mà, bởi vì tiền tiêu vặt hàng tháng trong phủ do Long thị quản, Long thị không thích, thậm chí là chán ghét Khương Linh Lung, cho nên mỗi tháng cấp rất ít tiền, miễn cưỡng đủ để ăn cơm, bây giờ nhiễm bệnh, muốn thỉnh đại phu lại không có tiền trả.
Tôn ma ma suy nghĩ mãi, cuối cùng trở về phòng, lấy ra một chiếc vòng cổ, đưa cho Mai Hương, "Cái này ngươi đem đi cầm, mời đại phu đến, còn lại để mua thuốc."
"Ma ma, không thể!" Khương Linh Lung thấy thế, vội vùng dậy khỏi chăn, giật lấy vòng cổ trong tay Mai Hương, khuôn mặt nhỏ nhắn không cao hứng nhìn Tôn ma ma, "Ma ma, người hồ đồ rồi, đây là mẫu thân người để lại cho người."
Vòng cổ là năm đó khi Tôn ma ma xuất giá, mẫu thân bà để lại duy nhất món hồi môn này cho bà.
Khương Linh Lung nhét vòng cổ vào lòng bàn tay Tôn ma ma, nói: "Ta không sao, không thỉnh đại phu cũng không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi."
Nói xong, lại chuẩn bị trở về giường nằm.
Lúc này, Tống Lăng Thiên từ bên ngoài đi vào, nói: "Ta đã phái người đi thỉnh đại phu rồi."
Thanh âm của Tống Lăng Thiên vừa vang lên, ba người trong phòng đều ngây ngốc.
Khương Linh Lung dừng lại động tác nằm xuống, kinh ngạc mà nhìn cữu cữu đang vào phòng. Lần gặp cữu cữu trước đó cũng đã được gần một năm.
Đột nhiên nhìn thấy cữu cữu, trong lòng Khương Linh Lung vừa cảm động lại chua xót, nàng theo bản năng muốn đứng dậy hành lễ.
"Đừng! Mau nằm xuống đi!" Tống Lăng Thiên vội vàng đỡ lấy nàng, để nàng nằm trên giường.
Khương Linh Lung nhìn cữu cữu, do dự một lát, ngoan ngoãn nằm xuống.
Nàng hỏi: "Cữu cữu, hôm nay người tới tìm chất nữ là có chuyện gì sao?"
Cái gọi là vô sự bất đăng Tam Bảo điện [2], nhiều năm qua cữu cữu chưa từng tới xem nàng, lúc này đột nhiên xuất hiện, chắc là có chuyện quan trọng.
[2] Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, điện Tam Bảo là nơi thờ chính của chùa chiền, dùng để cúng bái thần phật, không được tùy ý đi lại, ầm ĩ ồn ào, câu này được sử dụng với nghĩa có việc mới đến
Năm đó thật ra Tống Lăng Thiên đối xử với ngoại chất nữ rất tốt, cho dù thê tử ở bên cạnh nói những lời không tốt về ngoại chất nữ, ông cũng không để ở trong lòng. Mấy năm nay sở dĩ không quản nàng, là do mấy năm trước, ông ngẫu nhiên gặp một vị đạo sĩ, nói bát tự Khương Linh Lung không tốt, ai thân cận với nàng, nàng liền khắc người đó.
Tống Lăng Thiên tin vào bát tự, từ đó về sau, ông liền không quản Khương Linh Lung, nhưng cũng dặn dò thê tử chiếu cố nàng nhiều chút, lại không nghĩ rằng thế nhưng thê tử lén cắt xén tiền tiêu vặt của Khương Linh Lung, trong lòng có chút giận thê tử. Nhìn bộ dáng ngoại chất nữ mong manh gầy yếu, trong lòng cũng khó tránh khỏi áy náy, ông ngồi vào mép giường, thở dài nói: "Đứa nhỏ này, không có tiền thỉnh đại phu, sao không tới tìm cữu cữu?"
Lời này vừa nói ra, Tôn ma ma ở bên cạnh liền nhịn không được thầm mắng một câu trong lòng: Giả nhân giả nghĩa!
Mấy năm nay tiểu thư nhà bà thường sinh bệnh, ban đầu không có tiền thỉnh đại phu, sao lại không tìm Tống Lăng Thiên? Nhưng mỗi lần đều bị đủ loại lý do thoái thác không gặp được, quản gia trong phủ cũng không chịu giúp các nàng truyền lời, đi tìm phu nhân, càng quá phận hơn, bà nói thẳng: "Ngày nào cũng sinh bệnh, gia nghiệp Tống phủ nhà chúng ta cũng nuôi không nổi." Nói xong liền ném hai bao thảo dược cho các nàng, cũng không hề mời đại phu.
Khương gia là dòng dõi thư hương, Tôn ma ma mới hơn mười tuổi đã theo phu nhân làm nha hoàn, đi theo phu nhân lâu rồi, trên người cũng có ngạo khí, từ đó về sau liền không đi nhờ vả người Tống gia. Chính bà ở bên ngoài kiếm thêm việc, nhận thêu làm công, được tú trang nhìn trúng, mỗi tháng nhận vải dệt về làm châm thêu, kiếm chút tiền trợ cấp.
Nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, mỗi ngày nhìn chằm chằm làm châm thêu, ba tháng trước, đôi mắt đột nhiên nhìn không rõ, Khương Linh Lung sợ tới mức không cho bà chạm vào nữa, nghỉ ngơi vài ngày, thị lực mới dần khôi phục.
Khương Linh Lung thích viết thoại bản, lặng lẽ viết hai quyển sau lưng Tôn ma ma để Mai Hương đem ra hiệu sách bên ngoài bán, nhưng những lão bản hiệu sách lại ngại nàng viết không hay, không chịu mua.
Có hôm Mai Hương đỏ mặt trở về, hỏi nàng làm sao vậy, nàng thẹn thùng nói: "Lão... Lão bản hiệu sách nói, muốn tiểu thư viết chút... Viết chút chuyện nam nữ mới... Mới bằng lòng mua... Nói, nói tiểu thư viết quá ngây ngô, không ai muốn xem..."
Khương Linh Lung ngày thường cũng xem chút sách vở, cũng mơ hồ biết chút chuyện nam nữ, nhưng... Nhưng chính nàng còn chưa trải qua, không viết ra được, cũng... Cũng không có mặt mũi viết.
Cái loại nội dung này, ngày thường nàng xem liền đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, mỗi lần đọc là lại vội vàng lướt qua, sao có thể viết ra được. Cuối cùng con đường viết thoại bản để phát tài cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng mà, lúc này Khương Linh Lung như thế nào cũng không ngờ đến, nhiều năm về sau, thế nhưng nàng lại thành thạo trong phương diện này, chuyện khuê phòng nam nữ bị nàng viết không hề giới hạn, mỹ mà không dâm, khiến vô số thiếu nữ khuê các đọc mà tim đập thình thịch.
Có lúc nàng trộm viết trong phòng, viết xong lại quên cất đi, trượng phu về nhà thấy, đêm đó liền ném nàng vào bể tắm, mãn nhãn mỉm cười thổi khí bên lỗ tai nàng, "Thì ra nương tử bảo bối nhà ta thích ở trong nước, sao lại không nói sớm?"
"..." Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.
Giờ phút này, Khương Linh Lung vẫn là tiểu cô nương chưa gả.
Tống Lăng Thiên suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng nói ra mục đích tới đây: "Linh Lung năm nay cũng đã mười lăm, trước đó vài ngày Thái Hậu tứ hôn, muốn đính hôn cho con với Tứ vương gia Mộ Dung Hằng, hôm nay cữu cữu tới là nói cho con một tiếng, nửa tháng sau là ngày đại hỉ, lúc đó, cữu cữu sẽ tự mình đưa con xuất giá."
Tống Lăng Thiên vừa dứt lời, sắc mặt Tôn ma ma liền trắng bệch: "Lão gia, người Thái Hậu nương nương tứ hôn không phải là nhị tiểu thư sao?"
Tôn ma ma ngày thường cũng đi lại ở trong phủ, lần trước có đi qua hậu hoa viên, liền nghe thấy mấy nha hoàn ở đằng kia nói, Thái Hậu tứ hôn cho nhị tiểu thư, muốn đem nàng ta gả cho Tứ vương gia hai chân tàn phế.
Đột nhiên nghe thấy lời này của Tống Lăng Thiên, Tôn ma ma chỉ cảm thấy khẩn trương tới nỗi trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tống Lăng Thiên nhăn mày lại, quát lớn: "Ngươi nghe ai nói hươu nói vượn! Thái Hậu nương nương tứ hôn cho ai, chẳng lẽ ta còn không biết sao?"
"Nhưng..."
"Câm miệng! Nơi này có phần cho lão điêu nô nói chuyện sao?!"
Dù sao Tôn ma ma cũng chỉ là nô tài, không dám bắt bẻ với Tống Lăng Thiên, huống gì nếu ông ta nói đó là ý chỉ của Thái Hậu, nếu kháng chỉ không tuân, chính là tội khi quân.
Tôn ma ma hoảng hốt không thôi, nhưng Khương Linh Lung lại không biết Tứ vương gia là người tàn phế, nàng suốt ngày ở trong khuê phòng, đối với sự tình bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Tống Lăng Thiên vỗ bả vai nàng, nói: "Con dưỡng thân thể cho thật tốt, ngày thường muốn ăn cái gì thì nói với phòng bếp, dưỡng thân mình cho tốt, nửa tháng sau vẻ vang mà xuất giá."
Cữu cữu đột nhiên tới nói chuyện, Khương Linh Lung tuy cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng biết hôn nhân đại sự từ xưa đến nay đều là lệnh của cha nương, lời người mai mối. Mà phụ thân mẫu thân nàng mất sớm, hôn nhân đại sự hẳn là do cữu cữu làm chủ, huống gì còn do Thái Hậu tứ hôn.
Vì thế, nàng lập tức gật đầu, "Vậy do cữu cữu làm chủ."
Ngoại chất nữ hiền lành nhút nhát, Tống Lăng Thiên thập phần vừa lòng, dặn dò hai câu liền vô cùng cao hứng mà rời đi.
Chân trước Tống Lăng Thiên vừa đi, Tôn ma ma gấp đến độ dậm chân: "Tiểu thư của ta! Người có biết Tứ vương gia kia là ai không?!"
Khương Linh Lung mờ mịt lắc đầu: "Ma ma, làm sao vậy?"
Tôn ma ma bi thống nói: "Tứ vương gia kia chính là phế nhân hai chân tàn tật!"
______________________
Quy ước khi đọc truyện: chú thích được đánh dấu [*] là chú thích có ảnh được gắn ngay đầu chương, những chú thích được đánh số thứ tự [1] [2]... có ảnh được gắn ở cuối chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.