Chương 35: Xem mắt
Nghê Đa Hỉ
03/09/2019
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Trên núi Thanh Dương.
Hai thầy trò Lục lão đầu cùng Nhiếp Vân ngồi trong viện, mắt to trừng mắt nhỏ, thở ngắn than dài.
Nhiếp Vân quệt miệng, ủy khuất nhìn Lục lão đầu, "Sư phụ, con đói, đói đến mức ngực dán vào lưng."
Lục lão đầu thở dài, "Sư phụ cũng đói."
Đang trò chuyện với Nhiếp Vân, Lục lão đầu liếc mắt, nhíu mày nói: "Ai da, nói với ta cũng không có tác dụng, có bản lĩnh thì kêu sư tỷ con làm đồ ăn cho chúng ta!"
Nhiếp Vân bĩu môi, "Lão nhân gia ngài còn nói không được, nếu con đi, chắc sẽ bị đánh chết."
Lục lão đầu thở dài, "Ai da, con nói xem, có phải Lục nha đầu trúng tà hay không, sao mới đi ra ngoài một chuyến, trở về liền thành như vậy?"
Từ khi Lục Song Ngưng trở về từ Kinh thành, cả ngày cứ nhốt mình trong phòng, cũng không có tâm tình nấu cơm, nếu đói bụng thì ăn tạm hoa quả dại trong núi.
Nàng thất tình, thật sự không có tâm trạng ăn uống.
Nhưng mà, nàng không nấu ăn, khổ nhất chính là hai người Lục lão đầu và Nhiếp Vân.
Hai đại nam nhân, ngày thường đều quen ăn cơm Lục Song Ngưng nấu. Mặc dù Lục Song Ngưng ra ngoài chơi, cũng sẽ làm cho họ chút điểm tâm hoặc lương khô, cũng đủ bọn họ ăn qua ngày, nếu không nữa thì xuống núi mua đồ ăn.
Nhưng Lục Song Ngưng đã trở về từ lâu, vẫn chậm chạp không chịu xuống bếp.
Mấy ngày đầu Nhiếp Vân còn xuống núi mua đồ ăn về. Nhưng thời gian trôi qua, túi tiền cũng xẹp xuống.
Nhiếp Vân chống tay trên mặt bàn, mắt trông mong nhìn Lục lão đầu, cẩn thận thương lượng với ông, "Sư phụ, hiện tại con không còn tiền, nếu không người chi tiền ra, mỗi ngày con xuống núi mua đồ ăn ngon cho lão nhân gia người."
Lục lão đầu trừng mắt, "Con dám tưởng bở! Lại muốn đánh chủ ý vào ta! Đi đi đi, biến đi!"
Nhiếp Vân: "..."
Trời ạ, sao hắn lại có sư phụ vắt cổ chày ra nước như vậy!
Lục lão đầu không thích cứu người, nhưng hiếm khi cứu người thì tiền được trả đều nhét hết vào túi riêng của mình, ai muốn cũng không cho, đúng thật là keo kiệt.
Lục lão đầu vuốt râu, đứng lên khỏi ghế đá, "Ta phải đi hỏi nha đầu Song Ngưng, có khi nào nó ở bên ngoài gặp phải chuyện gì không."
Nói xong liền tới trước cửa phòng Lục Song Ngưng.
Ông gõ cửa, "Song Ngưng, là ta, sư phụ... Ai da!"
Lục lão đầu còn chưa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra!
Lục lão đầu không kịp phòng bị, cả người đổ về phía trước, ai da một tiếng, suýt nữa té xuống đất.
Mặt Lục Song Ngưng không biểu tình, nhìn ông một cái, "Có việc gì?"
Lục lão đầu sờ mũi, cười gượng, "Ha ha, ta muốn hỏi con chút chuyện, lần này con đi ra ngoài, gặp chuyện gì đó phải không?"
Lục Song Ngưng liếc ông một cái, "Người quản nhiều như vậy làm gì."
Nói xong liền cất bước đi ra ngoài.
Lục lão đầu đi theo phía sau, "Ai da, nha đầu này nói chuyện kiểu gì vậy, tốt xấu gì lão nhân ta cũng là sư phụ con, ta hỏi không được sao? Ta cực khổ nuôi con lớn, hiện tại lớn rồi, giận dỗi không nấu cơm còn chưa tính, ta hỏi con hai câu, con còn nổi cáu với lão nhân ta, con nói đi, trong mắt con còn có người sư phụ này không?"
Lục lão đầu nói, làm bộ làm tịch giơ tay lau mắt.
Lục Song Ngưng mím môi, nói: "Đừng diễn nữa! Diễn cả buổi cũng không ra nước mắt!"
Lục lão đầu ngẩn ra, buông tay, không cao hứng nói: "Hừ, nha đầu này, để ta diễn một lát không được sao?!"
Lục Song Ngưng nhìn ông, ngồi xuống ghế đá.
Lục lão đầu vội đi qua, lần này là nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Song Ngưng, con nói cho sư phụ biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, con không nói, sư phụ lo lắng."
Từ nhỏ tính tình Lục Song Ngưng đã rộng rãi hoạt bát, ngày nào cũng uể oải ỉu xìu như bây giờ, trước kia thật đúng là chưa từng thấy qua.
"Đúng vậy, sư tỷ! Tỷ nói cho chúng ta, nếu ai khi dễ tỷ, đệ cùng sư phụ xuống núi báo thù!"
Hai thầy trò này, tuy ngoài miệng oán giận Lục Song Ngưng không nấu cơm cho bọn họ, nhưng thật ra trong lòng lại lo nàng xảy ra chuyện.
Tình cảm từ nhỏ đến lớn, tất nhiên là vô cùng thâm hậu.
Lục Song Ngưng im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng vô lực thở dài, nói chuyện của Mộ Dung Thâm cho họ.
Lục lão đầu nghe xong, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn nàng, "Tiểu hỗn đản rắc rối kia muốn cưới thiên kim tiểu thư gì đó sao?!"
Lục Song Ngưng nhíu mày, "Hắn không phải hỗn đản, sư phụ đừng nói như vậy về hắn."
Lục lão đầu đập "bộp" một tiếng lên bàn, "Nha đầu này, còn giúp hắn nói chuyện!"
Lại nói: "Nhưng mà tiểu tử kia cũng chỉ có cái vỏ ngoài nhìn được, hắn không cần con, chúng ta cũng không hiếm lạ, Song Ngưng nhà chúng ta đẹp như vậy, còn sợ không tìm được nam nhân sao?"
Nói xong, ông đột nhiên đứng lên.
Lục Song Ngưng ngẩn người, "Sư phụ, người làm gì thế?"
Lục lão đầu hừ lạnh, nói: "Sư phụ xuống núi tìm một lang quân đẹp trai! Bảo đảm đẹp hơn tiểu hỗn đản kia!"
Nói xong, dưới chân lóe lên, chớp mắt đã không thấy thân ảnh.
Lục Song Ngưng: "..."
...
Lục lão đầu là người thuộc phái hành động.
Nói là xuống núi tìm lang quân cho Lục Song Ngưng, chưa tới ba ngày, thật đúng là tìm được một người.
Hôm nay sắc trời sáng sủa. Mới sáng sớm, ánh sáng mặt trời đã lấp ló sau tầng mây
Ngày đầu mùa xuân nên ánh mặt trời không gay gắt, dịu dàng chiếu vào người, vô cùng ấm áp.
Hiếm khi tâm tình Lục Song Ngưng không tồi. Trong viện có bàn đu dây, Lục Song Ngưng ra khỏi phòng, tới ngồi trên bàn đu. Lưng dựa vào bàn đu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đung đưa.
Lúc Lục lão đầu thở hồng hộc chạy về núi, Lục Song Ngưng đã sắp ngủ rồi.
"Nha đầu Song Ngưng, nha đầu Song Ngưng!" Lục lão đầu chạy tới, vừa kêu vừa đẩy Lục Song Ngưng.
"Ai da, đừng đẩy con." Lục Song Ngưng đang mơ màng ngủ, bị Lục lão đầu đẩy, đã sớm tỉnh lại.
Nàng nhíu mày, mở to mắt, "Làm gì vậy?"
Lục lão đầu cười ha ha, thần bí nói: "Tới đây, nha đầu, sư phụ cho con xem cái này."
Lục Song Ngưng khó hiểu nhìn ông, thấy trong tay ông cầm một bức hoạ cuộn tròn, hỏi: "Cái gì vậy?"
"Lại đây, lại đây ta nói." Lục lão đầu nói, lập tức chạy tới chỗ ghế đá phía trước bàn đu dây.
Nhiếp Vân cũng chạy ra khỏi phòng xem náo nhiệt, "Sư phụ, thứ gì vậy, con muốn xem."
Nói xong liền muốn lấy bức họa cuộn tròn trong tay Lục lão đầu. Lục lão đầu đánh một cái lên đầu hắn, "Con thì có chuyện gì?! Đi ra chỗ khác!"
Nhiếp Vân sờ đầu, bĩu môi, ngồi sang bên cạnh, trong miệng lẩm bẩm, "Nhìn một chút thì sao, sư phụ thật bất công."
Lục Song Ngưng nhảy xuống khỏi bàn đu dây, đi đến trước bàn đá, "Chuyện gì thế?"
Lục lão đầu vỗ ghế, "Ngồi xuống."
Lục Song Ngưng nhìn Lục lão đầu, sau đó ngồi xuống.
Hôm nay lão già này hơi kỳ lạ.
Thấy Lục Song Ngưng ngồi xuống, rốt cuộc Lục lão đầu cũng mở miệng, nói: "Nha đầu Song Ngưng, không phải đã mấy ngày nay ta không về sao, con đoán xem ta làm gì?"
Lục Song Ngưng trợn trắng mắt, nói: "Có chuyện thì nói, đừng thừa nước đục thả câu với con, nếu không nói thì con về phòng."
Lục lão đầu sửng sốt, "Ai da, nha đầu này! Sao không có chút nhẫn nại nào thế kia."
Quả thực là không có biện pháp với nha đầu này!
Ông vừa nói, vừa mở bức hoạ cuộn tròn ra.
Lục Song Ngưng không hứng thú, chỉ liếc mắt một cái, nhưng mà cái liếc mắt này, lập tức khiến nàng ngây ngẩn.
Beta: Nhược Vy
Trên núi Thanh Dương.
Hai thầy trò Lục lão đầu cùng Nhiếp Vân ngồi trong viện, mắt to trừng mắt nhỏ, thở ngắn than dài.
Nhiếp Vân quệt miệng, ủy khuất nhìn Lục lão đầu, "Sư phụ, con đói, đói đến mức ngực dán vào lưng."
Lục lão đầu thở dài, "Sư phụ cũng đói."
Đang trò chuyện với Nhiếp Vân, Lục lão đầu liếc mắt, nhíu mày nói: "Ai da, nói với ta cũng không có tác dụng, có bản lĩnh thì kêu sư tỷ con làm đồ ăn cho chúng ta!"
Nhiếp Vân bĩu môi, "Lão nhân gia ngài còn nói không được, nếu con đi, chắc sẽ bị đánh chết."
Lục lão đầu thở dài, "Ai da, con nói xem, có phải Lục nha đầu trúng tà hay không, sao mới đi ra ngoài một chuyến, trở về liền thành như vậy?"
Từ khi Lục Song Ngưng trở về từ Kinh thành, cả ngày cứ nhốt mình trong phòng, cũng không có tâm tình nấu cơm, nếu đói bụng thì ăn tạm hoa quả dại trong núi.
Nàng thất tình, thật sự không có tâm trạng ăn uống.
Nhưng mà, nàng không nấu ăn, khổ nhất chính là hai người Lục lão đầu và Nhiếp Vân.
Hai đại nam nhân, ngày thường đều quen ăn cơm Lục Song Ngưng nấu. Mặc dù Lục Song Ngưng ra ngoài chơi, cũng sẽ làm cho họ chút điểm tâm hoặc lương khô, cũng đủ bọn họ ăn qua ngày, nếu không nữa thì xuống núi mua đồ ăn.
Nhưng Lục Song Ngưng đã trở về từ lâu, vẫn chậm chạp không chịu xuống bếp.
Mấy ngày đầu Nhiếp Vân còn xuống núi mua đồ ăn về. Nhưng thời gian trôi qua, túi tiền cũng xẹp xuống.
Nhiếp Vân chống tay trên mặt bàn, mắt trông mong nhìn Lục lão đầu, cẩn thận thương lượng với ông, "Sư phụ, hiện tại con không còn tiền, nếu không người chi tiền ra, mỗi ngày con xuống núi mua đồ ăn ngon cho lão nhân gia người."
Lục lão đầu trừng mắt, "Con dám tưởng bở! Lại muốn đánh chủ ý vào ta! Đi đi đi, biến đi!"
Nhiếp Vân: "..."
Trời ạ, sao hắn lại có sư phụ vắt cổ chày ra nước như vậy!
Lục lão đầu không thích cứu người, nhưng hiếm khi cứu người thì tiền được trả đều nhét hết vào túi riêng của mình, ai muốn cũng không cho, đúng thật là keo kiệt.
Lục lão đầu vuốt râu, đứng lên khỏi ghế đá, "Ta phải đi hỏi nha đầu Song Ngưng, có khi nào nó ở bên ngoài gặp phải chuyện gì không."
Nói xong liền tới trước cửa phòng Lục Song Ngưng.
Ông gõ cửa, "Song Ngưng, là ta, sư phụ... Ai da!"
Lục lão đầu còn chưa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra!
Lục lão đầu không kịp phòng bị, cả người đổ về phía trước, ai da một tiếng, suýt nữa té xuống đất.
Mặt Lục Song Ngưng không biểu tình, nhìn ông một cái, "Có việc gì?"
Lục lão đầu sờ mũi, cười gượng, "Ha ha, ta muốn hỏi con chút chuyện, lần này con đi ra ngoài, gặp chuyện gì đó phải không?"
Lục Song Ngưng liếc ông một cái, "Người quản nhiều như vậy làm gì."
Nói xong liền cất bước đi ra ngoài.
Lục lão đầu đi theo phía sau, "Ai da, nha đầu này nói chuyện kiểu gì vậy, tốt xấu gì lão nhân ta cũng là sư phụ con, ta hỏi không được sao? Ta cực khổ nuôi con lớn, hiện tại lớn rồi, giận dỗi không nấu cơm còn chưa tính, ta hỏi con hai câu, con còn nổi cáu với lão nhân ta, con nói đi, trong mắt con còn có người sư phụ này không?"
Lục lão đầu nói, làm bộ làm tịch giơ tay lau mắt.
Lục Song Ngưng mím môi, nói: "Đừng diễn nữa! Diễn cả buổi cũng không ra nước mắt!"
Lục lão đầu ngẩn ra, buông tay, không cao hứng nói: "Hừ, nha đầu này, để ta diễn một lát không được sao?!"
Lục Song Ngưng nhìn ông, ngồi xuống ghế đá.
Lục lão đầu vội đi qua, lần này là nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Song Ngưng, con nói cho sư phụ biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, con không nói, sư phụ lo lắng."
Từ nhỏ tính tình Lục Song Ngưng đã rộng rãi hoạt bát, ngày nào cũng uể oải ỉu xìu như bây giờ, trước kia thật đúng là chưa từng thấy qua.
"Đúng vậy, sư tỷ! Tỷ nói cho chúng ta, nếu ai khi dễ tỷ, đệ cùng sư phụ xuống núi báo thù!"
Hai thầy trò này, tuy ngoài miệng oán giận Lục Song Ngưng không nấu cơm cho bọn họ, nhưng thật ra trong lòng lại lo nàng xảy ra chuyện.
Tình cảm từ nhỏ đến lớn, tất nhiên là vô cùng thâm hậu.
Lục Song Ngưng im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng vô lực thở dài, nói chuyện của Mộ Dung Thâm cho họ.
Lục lão đầu nghe xong, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn nàng, "Tiểu hỗn đản rắc rối kia muốn cưới thiên kim tiểu thư gì đó sao?!"
Lục Song Ngưng nhíu mày, "Hắn không phải hỗn đản, sư phụ đừng nói như vậy về hắn."
Lục lão đầu đập "bộp" một tiếng lên bàn, "Nha đầu này, còn giúp hắn nói chuyện!"
Lại nói: "Nhưng mà tiểu tử kia cũng chỉ có cái vỏ ngoài nhìn được, hắn không cần con, chúng ta cũng không hiếm lạ, Song Ngưng nhà chúng ta đẹp như vậy, còn sợ không tìm được nam nhân sao?"
Nói xong, ông đột nhiên đứng lên.
Lục Song Ngưng ngẩn người, "Sư phụ, người làm gì thế?"
Lục lão đầu hừ lạnh, nói: "Sư phụ xuống núi tìm một lang quân đẹp trai! Bảo đảm đẹp hơn tiểu hỗn đản kia!"
Nói xong, dưới chân lóe lên, chớp mắt đã không thấy thân ảnh.
Lục Song Ngưng: "..."
...
Lục lão đầu là người thuộc phái hành động.
Nói là xuống núi tìm lang quân cho Lục Song Ngưng, chưa tới ba ngày, thật đúng là tìm được một người.
Hôm nay sắc trời sáng sủa. Mới sáng sớm, ánh sáng mặt trời đã lấp ló sau tầng mây
Ngày đầu mùa xuân nên ánh mặt trời không gay gắt, dịu dàng chiếu vào người, vô cùng ấm áp.
Hiếm khi tâm tình Lục Song Ngưng không tồi. Trong viện có bàn đu dây, Lục Song Ngưng ra khỏi phòng, tới ngồi trên bàn đu. Lưng dựa vào bàn đu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đung đưa.
Lúc Lục lão đầu thở hồng hộc chạy về núi, Lục Song Ngưng đã sắp ngủ rồi.
"Nha đầu Song Ngưng, nha đầu Song Ngưng!" Lục lão đầu chạy tới, vừa kêu vừa đẩy Lục Song Ngưng.
"Ai da, đừng đẩy con." Lục Song Ngưng đang mơ màng ngủ, bị Lục lão đầu đẩy, đã sớm tỉnh lại.
Nàng nhíu mày, mở to mắt, "Làm gì vậy?"
Lục lão đầu cười ha ha, thần bí nói: "Tới đây, nha đầu, sư phụ cho con xem cái này."
Lục Song Ngưng khó hiểu nhìn ông, thấy trong tay ông cầm một bức hoạ cuộn tròn, hỏi: "Cái gì vậy?"
"Lại đây, lại đây ta nói." Lục lão đầu nói, lập tức chạy tới chỗ ghế đá phía trước bàn đu dây.
Nhiếp Vân cũng chạy ra khỏi phòng xem náo nhiệt, "Sư phụ, thứ gì vậy, con muốn xem."
Nói xong liền muốn lấy bức họa cuộn tròn trong tay Lục lão đầu. Lục lão đầu đánh một cái lên đầu hắn, "Con thì có chuyện gì?! Đi ra chỗ khác!"
Nhiếp Vân sờ đầu, bĩu môi, ngồi sang bên cạnh, trong miệng lẩm bẩm, "Nhìn một chút thì sao, sư phụ thật bất công."
Lục Song Ngưng nhảy xuống khỏi bàn đu dây, đi đến trước bàn đá, "Chuyện gì thế?"
Lục lão đầu vỗ ghế, "Ngồi xuống."
Lục Song Ngưng nhìn Lục lão đầu, sau đó ngồi xuống.
Hôm nay lão già này hơi kỳ lạ.
Thấy Lục Song Ngưng ngồi xuống, rốt cuộc Lục lão đầu cũng mở miệng, nói: "Nha đầu Song Ngưng, không phải đã mấy ngày nay ta không về sao, con đoán xem ta làm gì?"
Lục Song Ngưng trợn trắng mắt, nói: "Có chuyện thì nói, đừng thừa nước đục thả câu với con, nếu không nói thì con về phòng."
Lục lão đầu sửng sốt, "Ai da, nha đầu này! Sao không có chút nhẫn nại nào thế kia."
Quả thực là không có biện pháp với nha đầu này!
Ông vừa nói, vừa mở bức hoạ cuộn tròn ra.
Lục Song Ngưng không hứng thú, chỉ liếc mắt một cái, nhưng mà cái liếc mắt này, lập tức khiến nàng ngây ngẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.