Chương 31: Kén Rể
timetth
14/04/2014
Tiếng cười
khúc khích của thiếu nữ bên Sông Hoài Giang vọng tới. Âm thanh trong
trẻo như muốn câu dẫn tâm phách của những kẻ đang say.
Nam Mộng không say, hắn cười thầm cô nàng "Ngô Giác" này thiếu kinh nghiệm. Đã cải nam trang nhưng lại để bản thân nhuốm men say, trong lúc vô tình lộ hết phong thái của nữ nhi. Nếu như Nam Mộng là sắc lang, vị cô nương này lúc này chắc chắn đã xong.
Đột nhiên vẻ mặt Nam Mộng khẽ động, nhưng Nam Mộng vẫn chậm rãi cầm chén rượu lên uống, hắn uống rất chú tâm. Dường như mỹ nữ chính là chén rượu trong tay hắn vậy.
Lúc này, phía thang lầu bỗng truyền tới tiếng bước chân. Âm thanh khá hỗn loạn, dường như có không ít người.
Chốc lát sau, có bốn thân ảnh xuất hiện trên tầng ba. Phía sau là trung niên mập mạp với nụ cười nịnh nọt lúm khúm đi ở phía sau.
Trước khi những người này tới lầu ba khách rất ít. Ngoại trừ bàn của Nam Mộng ra thì chỉ còn một bàn khác ở bên kia. Tửu lâu này rất rộng lớn nên khoảng cách này cũng không phải là nhỏ.
Trung niên mập mạp cẩn thận mời họ vào bàn, sau đó mang theo thân hình đầy mỡ của mình chạy xuống lầu.
Ba nam nhất nữ. Nam anh tuấn tiêu sái, nữ có dung mạo chim sa cá lặn. Cả bốn người đều khá trẻ, cao tuổi nhất cũng không đến hai lăm.
Lúc này nữ tử duy nhất trong đó bỗng lên tiếng :
" Quách Ngọc Linh xinh đẹp đến thế sao ? Có thể để cho ba vị ca ca mắt cao hơn trán quan tâm như vậy ?"
Trong giọng nói của nàng ta có chút tò mò xen lẫn vị chua. Có lẽ xuất phát từ tâm lí ganh đua của nữ nhân.
Vị nam tử trẻ tuổi nhất trong nhóm nghe muội muội của mình nói vậy liền cười nói :
" Không những xinh đẹp mà còn là rất đẹp. Chỉ cần muội gặp nàng ta một lần sẽ lập tức hiểu ngay "
Thiếu nữ bĩu môi, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt mái tóc, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không tin :
" Muội không tin nàng ta xinh đẹp đến như vậy. Chắc chắn ả ta đã tu luyện một loại mị thuật nào đó "
" Hà muội đây là đang ghen tị. Dương Thải Hà của chúng ta không phải luôn cho mình là xinh đẹp nhất sao ?" Một vị nam tử khác trong số đó lên tiếng, trong lời nói có ý trêu ghẹo.
Cả hai người nam tử kia nghe vậy chỉ lắc đầu cười cười chậm rãi thưởng thức trà.
Thiếu nữ được gọi là Dương Thải Hà xì mũi, nàng vừa dùng tay nhéo nam tử vừa lên tiếng vừa nói :
" Không cho huynh trêu muội, ta chỉ là hiếu kì mà thôi "
" Cũng không hẳn chỉ vì sắc đẹp của Quách Ngọc Linh " Nam tử lớn tuổi nhất đột nhiên lên tiếng.
Dương Thải Hà nghi hoặc, nàng hỏi :
" Dương Hạo ca nói thế là sao, không lẽ còn có nguyên nhân khác ?"
Vị nam tử gọi là Dương Hạo không trả lời, mà quay sang nói với đệ đệ của mình là Dương Khôn :
" Đệ giải thích cho muội ấy đi "
Dương Khôn nhìn Dương Hạo cùng Dương Thừa Ân, thấy Dương Thừa Ân chỉ chăm chú uống trà, một bộ mọi chuyện trên thế gian đều chẳng liên quan gì đến ta. Dương Khôn chỉ có thể nói ra toan tính của ba huynh đệ :
" Thật ra trong cuộc tranh tài kén rể này đoạt lấy Quách Ngọc Linh chỉ là một phần nguyên nhân. Mục đích chính thức của các huynh là Tụ Nguyên Đan "
" Tụ Nguyên Đan ! Chả trách ba người các huynh lại sốt sắng với chuyến đi này như vậy, điều này cũng dễ hiểu " Dương Thải Hà ban đầu kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại thấy vô cùng hợp lí.
Bọn họ tuy rằng là đệ tử thế gia tu tiên, nhưng trong nội bộ gia tộc của bọn họ đấu tranh rất gay gắt. Cho dù là đệ tử dòng chính đi chăng nữa cũng không được gia tộc đối xử khác biệt.
Bên trong gia tộc, mỗi người phải dựa vào sự cố gắng của chính mình để đạt được tài nguyên tu luyện cần thiết. Tuy rằng gia tộc của họ trong tu tiên giới cũng được xem là đại tộc, nhưng tài nguyên tu luyện được quản lí rất nghiêm khắc.
Trừ khi ngươi có biểu hiện xuất sắc, bằng không, đa phần tư nguyên tu luyện đều bằng chính bản thân người đó đi kiếm lấy. Không thể không nói điều này thật sự rất bi ai cùng tàn khốc .
Nhưng tất cả những điều lệ này đều là cách thức hành sự chung trong tu tiên giới, họ chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Thứ mà ba người nam tử họ Dương này có thể làm chính là phải suy nghĩ bằng mọi cách để bản thân trở nên cường đại hơn. Mà cũng vì nguyên nhân này mới có hành động tham gia cuộc tranh tài kén rể của ba huynh đệ Quách gia lần này.
" Muội cũng biết, tuy rằng chúng ta cũng được xem như là thiên tài tu luyện, nhưng nếu so với những kẻ sở hữu thiên tư ngút trời, kinh tài tuyệt diễm lại chẳng đáng vào đâu. Nếu chúng ta không xoay sở bằng mọi cách mà chỉ dựa vào tài nguyên mà gia tộc ban cho thì không biết đến khi nào mới có được thành tựu " Dương Khôn lắc đầu cảm khái.
" Theo như tin tức chúng ta có được, trong cuộc tranh tài lần này, phần thưởng cho kẻ chiến thắng là một viên Tụ Nguyên Đan cùng thân phận con rể của Quách gia. Đương nhiên, có thể ôm lấy Quách tiểu thư về nhà cũng là diễm phúc không nhỏ " Dương Khôn nói.
Chén rượu trong tay Nam Mộng đột ngột dừng lại trước miệng. Hai mắt Nam Mộng khẽ nheo lại, nhưng chỉ nháy mắt sau tất cả lại khôi phục như thường, Nam Mộng lại chậm rãi thưởng rượu như không có việc gì.
Hiện nay, nhờ vào loại quả thần bí mà Nam Mộng hái được trước khi bị Hồng Hoang Cổ Thú "giết chết". Thần thức của Nam Mộng như diều bay theo gió, gia tăng một cách nhanh chóng. Nguyên thần của Nam Mộng lúc này đã không hề kém Linh Nguyên sơ kỳ tu sĩ thông thường chút nào.
Vận khí của Nam Mộng không thể không nói là nghịch thiên. Nhưng loại quả thần bí này còn có hạn chế.
Tuy rằng Nam Mộng có thể dựa vào Ngũ Hành Nhất Nguyên Hợp không ngừng "phân hóa" tạo ra vô số bí quả. Nhưng cho đến lúc này, nếu chỉ ăn một quả, loại quả này đã không còn hiệu quả rõ rệt như lúc ban đầu.
Khi Nam Mộng ở giai đoạn Trúc Cơ Kỳ bảy tầng, chỉ cần ăn một quả thần thức lập tức gia tăng những năm thành. Nhưng lấy tu vi hiện tại Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn của Nam Mộng, một quả như vậy đã chẳng có bao nhiêu tác dụng, gần như là vô dụng.
Bất quá tuy rằng là như vậy, nhưng Nam Mộng có thể lấy số lượng bù chất lượng. Nam Mộng có thể dùng vô số loại quả cây như vậy mà không ngừng phục dụng. Tích tiểu thành đại, thịt muỗi tuy nhỏ nhưng dầu sao cũng là thịt. Hiện tại cường độ thần thức của Nam Mộng đang không ngừng tăng lên từng ngày, tuy rằng rất nhỏ, nhưng nếu theo thời gian trôi qua, đây cũng là một con số kinh người.
Lấy tu vi của Nam Mộng hiện giờ lại có được cường độ thần thức như vậy, trong tu tiên giới cũng đã được xem như là "dị loại".
Cũng chính vì thế, tuy rằng bốn người bọn họ chỉ truyền âm với nhau. Nhưng những lời bốn người họ Dương nói ra Nam Mộng đều nghe được không sót một chữ.
Dương Thải Hà có chút không rõ, nàng hỏi lại :
" Tại sao phần thưởng chỉ là một viên Tụ Nguyên Đan ? Lấy tài lực của Quách gia, việc này có chút khó tin !"
Dương Khôn thấy hai người anh của mình không có ý muốn đáp lời, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích ẩn tình cho vị sư muội ngây ngô của mình nghe :
" Ta nói này muội tử, muội thỉnh thoảng nên đi ra ngoài một chút, tăng trưởng chút kiến thức. Muội chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ hiểu rõ dụng ý của Quách gia ngay "
Dương Khôn uống một ngụm trà làm thanh cổ họng, lại nghe hắn nói :
" Cũng không có gì để quá khó lý giải. Thực ra, hành động này của Quách gia chính là đang đặt ra một cửa ải khác cho người chiến thắng cuối cùng. Những trận tranh tài trước kì thực chỉ là đang so về chiến lực, tu vi. Tuy rằng có quy định chỉ có những tu sĩ ở cảnh giới Trúc Cơ Kỳ cùng dưới hai lăm tuổi mới được tham gia. Nhưng trong cuộc so tài này kết quả đã có thể dự đoán được đại khái "
Dương Khôn ngừng một chút, sau đó lại nói tiếp :
" Muội nghĩ xem, trong tu tiên giới, những tu sĩ có tu vi thấp kém như chúng ta khi đấu pháp thì hay dựa vào những gì ?"
Dương Thải Hà cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó trả lời :
" Thì không ngoài Khu Mê Linh, Linh phù, Pháp thuật, Pháp khí các loại, huynh hỏi thế là ý gì ?"
Dương Khôn gật đầu, nói tiếp :
" Đấy, vấn đề chính là nằm ở chỗ này. Những tán tu thông thường đừng nói tới Đỉnh cấp pháp khí, ngay cả Cực phẩm pháp khí họ cũng không có nổi. Trong khi đó, những đệ tử thế gia như chúng ta có thể thiếu những thứ này sao ? Đừng nói chi Cực phẩm pháp khí, đến cả Đỉnh cấp pháp khí trân quý cùng Khu Mê Linh đắt đỏ chúng ta tối thiểu vẫn có thể sở hữu một kiện "
" Muội nói xem, lấy tài sắc của Quách Ngọc Linh cùng bối cảnh thâm hậu của Quách gia, ai mà không muốn trở thành con rể của họ chứ ?"
" Bởi vậy, trong cuộc tranh tài lần này, vô số tuấn kiệt trẻ tuổi của các đại gia tộc, thậm chí là tử tôn của các lão bất tử trong các đại tông môn cũng có thể sẽ xuất hiện lớp lớp. Với thân phận cùng bối cảnh như vậy, những người này sẽ thiếu Đỉnh cấp pháp khí cùng Khu Mê Linh hay sao ?"
" Từ đó có thể thấy được, về bảo vật có thể dùng trong chiến đấu đã không thể tồn tại sự khác biệt. Trong tu tiên giới có không ít kẻ sở hữu tư chất cùng linh căn không tốt nhưng vẫn được những người đứng đằng sau dùng vô số trân tài hi dược mạnh mẽ thúc đẩy tu vi. Mà Quách gia là kẻ ngu sao ? Trong điều kiện kén rể đã có đề cập, khi phục dụng linh đan để đột phá Trúc Cơ, tiến giai Linh Nguyên Kỳ phải tiến hành ở ngay trong gia viên Quách gia, phải chịu sự giám sát của họ. Quách gia đã đặt ra phần thưởng là một viên Tụ Nguyên Đan, đây cũng đã nói lên họ chỉ muốn kẻ có hi vọng trở thành nữ tế tiến giai Linh Nguyên Kỳ chỉ bằng một viên Tụ Nguyên Đan. Đây chính là đang kiểm tra tư chất cùng linh căn của người đó "
Dương Khôn lại uống một ngụm trà, hắn lại nói tiếp :
" Mà muội thử nghĩ xem, Thiên Linh căn thông thường muốn tiến giai Linh Nguyên Kỳ nếu không dùng Tụ Nguyên Đan đã có năm thành khả năng thành công. Nên nhớ, đây chỉ là năm thành chứ không phải là thập thành, không phải chỉ ngồi xuống là có thể tiến giai "
" Trong lịch sử tu tiên giới, trường hợp Thiên Linh căn cả đời không thể tiến giai Linh Nguyên Kỳ cùng chết già cũng không phải là số ít. Vậy cho nên, nếu như linh căn cùng tư chất không đủ chỉ có thể dựa vào vận khí mà tiến giai chỉ trong một lần duy nhất. Mà hành động này của Quách gia chính là đang muốn chọn lấy Biến dị linh căn thập phần hiếm thấy làm con rể "
Dương Khôn ngừng lại suy nghĩ một chút, sau đó hắn lại nói :
" Mà ta cũng có được một tin tức,sở dĩ viên ngọc quý Quách gia tuyển chọn đạo lữ sớm như vậy là có liên quan tới công pháp tu luyện của bọn họ "
" Còn có ẩn tình như vậy !" Dương Thải Hà kinh ngạc.
Lúc này thức ăn cũng đã được mang lên, trung niên mập mạp tự tay bày thức ăn lên bàn bọn họ. Dường như lai lịch của bốn người rất cao quý, hoặc cũng có thể vị lão bản này biết được thân phận tu tiên giả của mấy người. Từ đầu đến cuối trên gương mặt của hắn chỉ là một nụ cười che lấp cả diện mạo, có vẻ cực lực lấy lòng.
Đến khi Dương Hạo ra hiệu Trung niên bàn tử mới dám khúm núm lui xuống. Ngay khi đó, Dương Hạo còn nhìn qua phía bàn Nam Mộng đang ngồi, trong đôi mắt thâm thúy ra chiều suy ngẫm.
Sau khi ăn được vài miếng, Dương Khôn lại tiếp tục giải thích cho Dương Thải Hà :
" Theo ta được biết, người thắng cuộc sau khi nhận thưởng phải lập tức tiến hành đột phá Trúc Cơ Kỳ ngay. Nếu thất bại thì những chuyện trước đó xem như chưa hề xảy ra, ai về nhà nấy, đôi bên không hề dính líu gì với nhau nữa. Còn nếu như thành công, người thắng cuộc sẽ lập tức cùng Quách Ngọc Linh cử hành hôn lễ "
" Ngay sau đó, hai người đó sẽ dựa theo công pháp của Quách gia tiến hành song tu . Nữ tế phải dùng tu vi Linh Nguyên Kỳ của mình trợ giúp Quách Ngọc Linh tiến giai Linh Nguyên Kỳ. Còn có lời đồn, đây chính là lý do tại sao khi tiến giai Kim Đan Kỳ thì Kim Đan của những người trong gia tộc Quách gia tu luyện môn công pháp này rất khác với những tu sĩ khác. Không những người tu luyện có được thần thông đặc dị mà còn mạnh mẽ hơn tu sĩ đồng giai một bậc, chiến lực của họ tu sĩ đồng giai tuyệt đối không thể sánh bằng. Ta còn nghe nói loại Kim Đan này có tên là Âm Dương Nguyên Đan, không biết là thật hay giả "
Dương Thải Hà gật đầu, nàng ta cẩn thận suy nghĩ lại những lời Dương Khôn vừa nói. Nhưng sau đó nàng ta lại phát hiện điều gì, nàng nói :
" Nói như thế, nữ tế không lẽ cũng sở hữu loại Kim Đan này, như vậy không phải Quách gia đã chịu thiệt lớn rồi sao ? Dù sao đây cũng là công pháp trấn tộc, tuyệt đối không thể ngoại truyền "
Dương Khôn mỉm cười nói :
" Không sai, tuyệt đối không thể ngoại truyền. Loại công pháp này liên quan tới sự hưng suy của một gia tộc, Quách gia sao có thể sơ suất thế được "
Dương Khôn uống một ngụm rượu, lại nói tiếp :
" Quách gia đương nhiên không muốn mình nuôi ong tay áo, làm đồ giá y cho người khác. Từ xưa đến này đã có không ít người muốn mưu đồ công pháp tuyệt thế này nhưng vẫn chưa có ai thành công, muội biết vì sao không ?"
Dương Thải Hà tỏ vẻ khó chịu nói :
" Muội không quen suy nghĩ phức tạp như người khác, chuyện thế nào huynh đều nói ra đi "
Dương Khôn không vội vàng nói ngay, hắn chậm rãi ăn vài miếng, uống một ly rượu, sau đó mới chậm rãi nói tiếp :
" Công pháp của Quách gia rất đặc dị. Khi tu luyện môn công pháp này chỉ có nữ tử mới có thể kết xuất Âm Dương Nguyên Đan. Còn nam nhân chân nguyên chỉ có thể tinh thuần thêm một chút mà thôi, ngoài ra không còn bất kì chỗ lợi nào. Hơn nữa, khi trở thành nữ tế của Quách gia phải chịu ở rể, phải lập lời thề độc không truyền công pháp này cho người khác. Hơn thế nữa, loại công pháp này có thể tự động vận chuyển trong thân thể người tu luyện, nếu như người nào mạnh mẽ sưu hồn thần thức người tu luyện,thể xác người bị thi pháp sẽ lập tức nổ tung, tất cả đều không còn tồn tại "
" Bất quá môn công pháp này cũng thật sự bất phàm. Chỉ cần hai người song tu cùng liên thủ có thể đấu ngang tay với tu sĩ trên một tiểu cảnh giới, thậm chí còn có thể diệt sát. Trong tu tiên giới cường giả vi tôn này, có thể được thêm thủ đoạn bậc này ai mà không muốn. Các lão bất tử cũng rất thèm khác tử tôn hậu bối của mình có được thần thông như vậy để còn duy trì huyết thống lâu dài. Bởi vậy, có rất nhiều gia tộc muốn thông gia cùng Quách gia, mà Quách Ngọc Linh thì chỉ có một. Ta e lần này chỉ là đi không công một chuyến, thậm chí tiền mất tật mang "
" Thật ra chúng ta đi lần này cũng chỉ là cầu may mà thôi, sẵn tiện mở rộng quan hệ, nói không chừng lại được gia tộc xem trọng " Dương Hạo đột nhiên thở dài nói.
" Theo như dự tính, ban đầu chúng ta sẽ ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày. Cuộc thi tranh tài kén rể vào đầu tháng sau mới bắt đầu. Chúng ta tới đó sớm vài ngày, nói không chừng ở đó sẽ có một trao đổi hội nho nhỏ. Đến lúc đó có thể có không ít thứ tốt " Dương Khôn nói.
Dương Thải Hà cũng không nói về chuyện này nữa mà chuyển sang đàm luận đề tài khác. Bọn họ vừa ăn vừa đàm tiếu, có vẻ rất nhàn nhã.
Nam mộng trong lòng thầm tiếc nuối. Mục đích chuyến đi lần này của hắn chính là tìm kiếm Tụ Nguyên Đan, nay lại đột nhiên có được tin tức, trong lòng của Nam Mộng không khỏi chờ mong.
Nhưng từ đầu tới cuối bốn huynh muội họ Dương này lại không hề nhắc đến là nơi nào. Mà sự hiểu biết của Nam Mộng về tình hình chung của các thế gia đại tộc trong tu tiên giới có thể nói là vô cùng ít. Nên Nam Mộng không biết cái gọi là Quách gia nằm ở vị trí nào.
Nam Mộng muốn tiến lên hỏi cho rõ nhưng cảm thấy có chút không ổn, nên hắn cũng chỉ đành nghĩ biện pháp khác.
Gần một canh giờ sau nhòm bốn người Dương gia cũng đã ăn xong, họ không hề có ý nghĩ phải trả tiền gì mà cứ thế rời đi. Mà càng kì quái chính là trung niên mập mạp, cũng là người quản lí tửu lâu này lại xem như là chuyện rất bình thường. Hơn nữa ông ta còn rất khách khí tiễn bọn họ ra tận ngoài cửa.
Nam Mộng cũng không vội đuổi theo, theo như những gì bọn họ nói thì cả nhóm còn ở lại Mộc Uyển Thành vài ngày. Trong khoảng thời gian này, bằng vào cường độ thần thức của mình, Nam Mộng tin tưởng có thể tìm ra tung tích của bọn họ. Sau đó bám theo họ đến nơi cần đến mà không lo huynh muội Dương gia phát hiện.
Nam Mộng cũng không còn hứng thú uống rượu nữa, hắn dìu Ngô Giác tìm một căn khách điếm để nàng ta nghỉ ngơi.
Đắp chăn cho Ngô Giác, nhìn khuôn mặt đang ngủ ngon lành, Nam Mộng không khỏi lắc đầu.
Cô nàng có vẻ rất thiếu kinh nghiệm giang hồ. Tự chuốc cho bản thân say đến mức không biết trời đất là gì. Nếu như gặp phải kẻ bất lương không phải cả người lẫn vật đều không còn lại gì sao ?
Nam Mộng không rời đi ngay mà hắn ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hiện nay Nam Mộng cũng không cần phải tu luyện nữa nên hắn cũng không vội. Thứ Nam Mộng cần nhất lúc này chính là đột phá cửa ải, tiến giai Linh Nguyên Kỳ.
Nam Mộng không say, hắn cười thầm cô nàng "Ngô Giác" này thiếu kinh nghiệm. Đã cải nam trang nhưng lại để bản thân nhuốm men say, trong lúc vô tình lộ hết phong thái của nữ nhi. Nếu như Nam Mộng là sắc lang, vị cô nương này lúc này chắc chắn đã xong.
Đột nhiên vẻ mặt Nam Mộng khẽ động, nhưng Nam Mộng vẫn chậm rãi cầm chén rượu lên uống, hắn uống rất chú tâm. Dường như mỹ nữ chính là chén rượu trong tay hắn vậy.
Lúc này, phía thang lầu bỗng truyền tới tiếng bước chân. Âm thanh khá hỗn loạn, dường như có không ít người.
Chốc lát sau, có bốn thân ảnh xuất hiện trên tầng ba. Phía sau là trung niên mập mạp với nụ cười nịnh nọt lúm khúm đi ở phía sau.
Trước khi những người này tới lầu ba khách rất ít. Ngoại trừ bàn của Nam Mộng ra thì chỉ còn một bàn khác ở bên kia. Tửu lâu này rất rộng lớn nên khoảng cách này cũng không phải là nhỏ.
Trung niên mập mạp cẩn thận mời họ vào bàn, sau đó mang theo thân hình đầy mỡ của mình chạy xuống lầu.
Ba nam nhất nữ. Nam anh tuấn tiêu sái, nữ có dung mạo chim sa cá lặn. Cả bốn người đều khá trẻ, cao tuổi nhất cũng không đến hai lăm.
Lúc này nữ tử duy nhất trong đó bỗng lên tiếng :
" Quách Ngọc Linh xinh đẹp đến thế sao ? Có thể để cho ba vị ca ca mắt cao hơn trán quan tâm như vậy ?"
Trong giọng nói của nàng ta có chút tò mò xen lẫn vị chua. Có lẽ xuất phát từ tâm lí ganh đua của nữ nhân.
Vị nam tử trẻ tuổi nhất trong nhóm nghe muội muội của mình nói vậy liền cười nói :
" Không những xinh đẹp mà còn là rất đẹp. Chỉ cần muội gặp nàng ta một lần sẽ lập tức hiểu ngay "
Thiếu nữ bĩu môi, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt mái tóc, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không tin :
" Muội không tin nàng ta xinh đẹp đến như vậy. Chắc chắn ả ta đã tu luyện một loại mị thuật nào đó "
" Hà muội đây là đang ghen tị. Dương Thải Hà của chúng ta không phải luôn cho mình là xinh đẹp nhất sao ?" Một vị nam tử khác trong số đó lên tiếng, trong lời nói có ý trêu ghẹo.
Cả hai người nam tử kia nghe vậy chỉ lắc đầu cười cười chậm rãi thưởng thức trà.
Thiếu nữ được gọi là Dương Thải Hà xì mũi, nàng vừa dùng tay nhéo nam tử vừa lên tiếng vừa nói :
" Không cho huynh trêu muội, ta chỉ là hiếu kì mà thôi "
" Cũng không hẳn chỉ vì sắc đẹp của Quách Ngọc Linh " Nam tử lớn tuổi nhất đột nhiên lên tiếng.
Dương Thải Hà nghi hoặc, nàng hỏi :
" Dương Hạo ca nói thế là sao, không lẽ còn có nguyên nhân khác ?"
Vị nam tử gọi là Dương Hạo không trả lời, mà quay sang nói với đệ đệ của mình là Dương Khôn :
" Đệ giải thích cho muội ấy đi "
Dương Khôn nhìn Dương Hạo cùng Dương Thừa Ân, thấy Dương Thừa Ân chỉ chăm chú uống trà, một bộ mọi chuyện trên thế gian đều chẳng liên quan gì đến ta. Dương Khôn chỉ có thể nói ra toan tính của ba huynh đệ :
" Thật ra trong cuộc tranh tài kén rể này đoạt lấy Quách Ngọc Linh chỉ là một phần nguyên nhân. Mục đích chính thức của các huynh là Tụ Nguyên Đan "
" Tụ Nguyên Đan ! Chả trách ba người các huynh lại sốt sắng với chuyến đi này như vậy, điều này cũng dễ hiểu " Dương Thải Hà ban đầu kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại thấy vô cùng hợp lí.
Bọn họ tuy rằng là đệ tử thế gia tu tiên, nhưng trong nội bộ gia tộc của bọn họ đấu tranh rất gay gắt. Cho dù là đệ tử dòng chính đi chăng nữa cũng không được gia tộc đối xử khác biệt.
Bên trong gia tộc, mỗi người phải dựa vào sự cố gắng của chính mình để đạt được tài nguyên tu luyện cần thiết. Tuy rằng gia tộc của họ trong tu tiên giới cũng được xem là đại tộc, nhưng tài nguyên tu luyện được quản lí rất nghiêm khắc.
Trừ khi ngươi có biểu hiện xuất sắc, bằng không, đa phần tư nguyên tu luyện đều bằng chính bản thân người đó đi kiếm lấy. Không thể không nói điều này thật sự rất bi ai cùng tàn khốc .
Nhưng tất cả những điều lệ này đều là cách thức hành sự chung trong tu tiên giới, họ chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Thứ mà ba người nam tử họ Dương này có thể làm chính là phải suy nghĩ bằng mọi cách để bản thân trở nên cường đại hơn. Mà cũng vì nguyên nhân này mới có hành động tham gia cuộc tranh tài kén rể của ba huynh đệ Quách gia lần này.
" Muội cũng biết, tuy rằng chúng ta cũng được xem như là thiên tài tu luyện, nhưng nếu so với những kẻ sở hữu thiên tư ngút trời, kinh tài tuyệt diễm lại chẳng đáng vào đâu. Nếu chúng ta không xoay sở bằng mọi cách mà chỉ dựa vào tài nguyên mà gia tộc ban cho thì không biết đến khi nào mới có được thành tựu " Dương Khôn lắc đầu cảm khái.
" Theo như tin tức chúng ta có được, trong cuộc tranh tài lần này, phần thưởng cho kẻ chiến thắng là một viên Tụ Nguyên Đan cùng thân phận con rể của Quách gia. Đương nhiên, có thể ôm lấy Quách tiểu thư về nhà cũng là diễm phúc không nhỏ " Dương Khôn nói.
Chén rượu trong tay Nam Mộng đột ngột dừng lại trước miệng. Hai mắt Nam Mộng khẽ nheo lại, nhưng chỉ nháy mắt sau tất cả lại khôi phục như thường, Nam Mộng lại chậm rãi thưởng rượu như không có việc gì.
Hiện nay, nhờ vào loại quả thần bí mà Nam Mộng hái được trước khi bị Hồng Hoang Cổ Thú "giết chết". Thần thức của Nam Mộng như diều bay theo gió, gia tăng một cách nhanh chóng. Nguyên thần của Nam Mộng lúc này đã không hề kém Linh Nguyên sơ kỳ tu sĩ thông thường chút nào.
Vận khí của Nam Mộng không thể không nói là nghịch thiên. Nhưng loại quả thần bí này còn có hạn chế.
Tuy rằng Nam Mộng có thể dựa vào Ngũ Hành Nhất Nguyên Hợp không ngừng "phân hóa" tạo ra vô số bí quả. Nhưng cho đến lúc này, nếu chỉ ăn một quả, loại quả này đã không còn hiệu quả rõ rệt như lúc ban đầu.
Khi Nam Mộng ở giai đoạn Trúc Cơ Kỳ bảy tầng, chỉ cần ăn một quả thần thức lập tức gia tăng những năm thành. Nhưng lấy tu vi hiện tại Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn của Nam Mộng, một quả như vậy đã chẳng có bao nhiêu tác dụng, gần như là vô dụng.
Bất quá tuy rằng là như vậy, nhưng Nam Mộng có thể lấy số lượng bù chất lượng. Nam Mộng có thể dùng vô số loại quả cây như vậy mà không ngừng phục dụng. Tích tiểu thành đại, thịt muỗi tuy nhỏ nhưng dầu sao cũng là thịt. Hiện tại cường độ thần thức của Nam Mộng đang không ngừng tăng lên từng ngày, tuy rằng rất nhỏ, nhưng nếu theo thời gian trôi qua, đây cũng là một con số kinh người.
Lấy tu vi của Nam Mộng hiện giờ lại có được cường độ thần thức như vậy, trong tu tiên giới cũng đã được xem như là "dị loại".
Cũng chính vì thế, tuy rằng bốn người bọn họ chỉ truyền âm với nhau. Nhưng những lời bốn người họ Dương nói ra Nam Mộng đều nghe được không sót một chữ.
Dương Thải Hà có chút không rõ, nàng hỏi lại :
" Tại sao phần thưởng chỉ là một viên Tụ Nguyên Đan ? Lấy tài lực của Quách gia, việc này có chút khó tin !"
Dương Khôn thấy hai người anh của mình không có ý muốn đáp lời, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích ẩn tình cho vị sư muội ngây ngô của mình nghe :
" Ta nói này muội tử, muội thỉnh thoảng nên đi ra ngoài một chút, tăng trưởng chút kiến thức. Muội chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ hiểu rõ dụng ý của Quách gia ngay "
Dương Khôn uống một ngụm trà làm thanh cổ họng, lại nghe hắn nói :
" Cũng không có gì để quá khó lý giải. Thực ra, hành động này của Quách gia chính là đang đặt ra một cửa ải khác cho người chiến thắng cuối cùng. Những trận tranh tài trước kì thực chỉ là đang so về chiến lực, tu vi. Tuy rằng có quy định chỉ có những tu sĩ ở cảnh giới Trúc Cơ Kỳ cùng dưới hai lăm tuổi mới được tham gia. Nhưng trong cuộc so tài này kết quả đã có thể dự đoán được đại khái "
Dương Khôn ngừng một chút, sau đó lại nói tiếp :
" Muội nghĩ xem, trong tu tiên giới, những tu sĩ có tu vi thấp kém như chúng ta khi đấu pháp thì hay dựa vào những gì ?"
Dương Thải Hà cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó trả lời :
" Thì không ngoài Khu Mê Linh, Linh phù, Pháp thuật, Pháp khí các loại, huynh hỏi thế là ý gì ?"
Dương Khôn gật đầu, nói tiếp :
" Đấy, vấn đề chính là nằm ở chỗ này. Những tán tu thông thường đừng nói tới Đỉnh cấp pháp khí, ngay cả Cực phẩm pháp khí họ cũng không có nổi. Trong khi đó, những đệ tử thế gia như chúng ta có thể thiếu những thứ này sao ? Đừng nói chi Cực phẩm pháp khí, đến cả Đỉnh cấp pháp khí trân quý cùng Khu Mê Linh đắt đỏ chúng ta tối thiểu vẫn có thể sở hữu một kiện "
" Muội nói xem, lấy tài sắc của Quách Ngọc Linh cùng bối cảnh thâm hậu của Quách gia, ai mà không muốn trở thành con rể của họ chứ ?"
" Bởi vậy, trong cuộc tranh tài lần này, vô số tuấn kiệt trẻ tuổi của các đại gia tộc, thậm chí là tử tôn của các lão bất tử trong các đại tông môn cũng có thể sẽ xuất hiện lớp lớp. Với thân phận cùng bối cảnh như vậy, những người này sẽ thiếu Đỉnh cấp pháp khí cùng Khu Mê Linh hay sao ?"
" Từ đó có thể thấy được, về bảo vật có thể dùng trong chiến đấu đã không thể tồn tại sự khác biệt. Trong tu tiên giới có không ít kẻ sở hữu tư chất cùng linh căn không tốt nhưng vẫn được những người đứng đằng sau dùng vô số trân tài hi dược mạnh mẽ thúc đẩy tu vi. Mà Quách gia là kẻ ngu sao ? Trong điều kiện kén rể đã có đề cập, khi phục dụng linh đan để đột phá Trúc Cơ, tiến giai Linh Nguyên Kỳ phải tiến hành ở ngay trong gia viên Quách gia, phải chịu sự giám sát của họ. Quách gia đã đặt ra phần thưởng là một viên Tụ Nguyên Đan, đây cũng đã nói lên họ chỉ muốn kẻ có hi vọng trở thành nữ tế tiến giai Linh Nguyên Kỳ chỉ bằng một viên Tụ Nguyên Đan. Đây chính là đang kiểm tra tư chất cùng linh căn của người đó "
Dương Khôn lại uống một ngụm trà, hắn lại nói tiếp :
" Mà muội thử nghĩ xem, Thiên Linh căn thông thường muốn tiến giai Linh Nguyên Kỳ nếu không dùng Tụ Nguyên Đan đã có năm thành khả năng thành công. Nên nhớ, đây chỉ là năm thành chứ không phải là thập thành, không phải chỉ ngồi xuống là có thể tiến giai "
" Trong lịch sử tu tiên giới, trường hợp Thiên Linh căn cả đời không thể tiến giai Linh Nguyên Kỳ cùng chết già cũng không phải là số ít. Vậy cho nên, nếu như linh căn cùng tư chất không đủ chỉ có thể dựa vào vận khí mà tiến giai chỉ trong một lần duy nhất. Mà hành động này của Quách gia chính là đang muốn chọn lấy Biến dị linh căn thập phần hiếm thấy làm con rể "
Dương Khôn ngừng lại suy nghĩ một chút, sau đó hắn lại nói :
" Mà ta cũng có được một tin tức,sở dĩ viên ngọc quý Quách gia tuyển chọn đạo lữ sớm như vậy là có liên quan tới công pháp tu luyện của bọn họ "
" Còn có ẩn tình như vậy !" Dương Thải Hà kinh ngạc.
Lúc này thức ăn cũng đã được mang lên, trung niên mập mạp tự tay bày thức ăn lên bàn bọn họ. Dường như lai lịch của bốn người rất cao quý, hoặc cũng có thể vị lão bản này biết được thân phận tu tiên giả của mấy người. Từ đầu đến cuối trên gương mặt của hắn chỉ là một nụ cười che lấp cả diện mạo, có vẻ cực lực lấy lòng.
Đến khi Dương Hạo ra hiệu Trung niên bàn tử mới dám khúm núm lui xuống. Ngay khi đó, Dương Hạo còn nhìn qua phía bàn Nam Mộng đang ngồi, trong đôi mắt thâm thúy ra chiều suy ngẫm.
Sau khi ăn được vài miếng, Dương Khôn lại tiếp tục giải thích cho Dương Thải Hà :
" Theo ta được biết, người thắng cuộc sau khi nhận thưởng phải lập tức tiến hành đột phá Trúc Cơ Kỳ ngay. Nếu thất bại thì những chuyện trước đó xem như chưa hề xảy ra, ai về nhà nấy, đôi bên không hề dính líu gì với nhau nữa. Còn nếu như thành công, người thắng cuộc sẽ lập tức cùng Quách Ngọc Linh cử hành hôn lễ "
" Ngay sau đó, hai người đó sẽ dựa theo công pháp của Quách gia tiến hành song tu . Nữ tế phải dùng tu vi Linh Nguyên Kỳ của mình trợ giúp Quách Ngọc Linh tiến giai Linh Nguyên Kỳ. Còn có lời đồn, đây chính là lý do tại sao khi tiến giai Kim Đan Kỳ thì Kim Đan của những người trong gia tộc Quách gia tu luyện môn công pháp này rất khác với những tu sĩ khác. Không những người tu luyện có được thần thông đặc dị mà còn mạnh mẽ hơn tu sĩ đồng giai một bậc, chiến lực của họ tu sĩ đồng giai tuyệt đối không thể sánh bằng. Ta còn nghe nói loại Kim Đan này có tên là Âm Dương Nguyên Đan, không biết là thật hay giả "
Dương Thải Hà gật đầu, nàng ta cẩn thận suy nghĩ lại những lời Dương Khôn vừa nói. Nhưng sau đó nàng ta lại phát hiện điều gì, nàng nói :
" Nói như thế, nữ tế không lẽ cũng sở hữu loại Kim Đan này, như vậy không phải Quách gia đã chịu thiệt lớn rồi sao ? Dù sao đây cũng là công pháp trấn tộc, tuyệt đối không thể ngoại truyền "
Dương Khôn mỉm cười nói :
" Không sai, tuyệt đối không thể ngoại truyền. Loại công pháp này liên quan tới sự hưng suy của một gia tộc, Quách gia sao có thể sơ suất thế được "
Dương Khôn uống một ngụm rượu, lại nói tiếp :
" Quách gia đương nhiên không muốn mình nuôi ong tay áo, làm đồ giá y cho người khác. Từ xưa đến này đã có không ít người muốn mưu đồ công pháp tuyệt thế này nhưng vẫn chưa có ai thành công, muội biết vì sao không ?"
Dương Thải Hà tỏ vẻ khó chịu nói :
" Muội không quen suy nghĩ phức tạp như người khác, chuyện thế nào huynh đều nói ra đi "
Dương Khôn không vội vàng nói ngay, hắn chậm rãi ăn vài miếng, uống một ly rượu, sau đó mới chậm rãi nói tiếp :
" Công pháp của Quách gia rất đặc dị. Khi tu luyện môn công pháp này chỉ có nữ tử mới có thể kết xuất Âm Dương Nguyên Đan. Còn nam nhân chân nguyên chỉ có thể tinh thuần thêm một chút mà thôi, ngoài ra không còn bất kì chỗ lợi nào. Hơn nữa, khi trở thành nữ tế của Quách gia phải chịu ở rể, phải lập lời thề độc không truyền công pháp này cho người khác. Hơn thế nữa, loại công pháp này có thể tự động vận chuyển trong thân thể người tu luyện, nếu như người nào mạnh mẽ sưu hồn thần thức người tu luyện,thể xác người bị thi pháp sẽ lập tức nổ tung, tất cả đều không còn tồn tại "
" Bất quá môn công pháp này cũng thật sự bất phàm. Chỉ cần hai người song tu cùng liên thủ có thể đấu ngang tay với tu sĩ trên một tiểu cảnh giới, thậm chí còn có thể diệt sát. Trong tu tiên giới cường giả vi tôn này, có thể được thêm thủ đoạn bậc này ai mà không muốn. Các lão bất tử cũng rất thèm khác tử tôn hậu bối của mình có được thần thông như vậy để còn duy trì huyết thống lâu dài. Bởi vậy, có rất nhiều gia tộc muốn thông gia cùng Quách gia, mà Quách Ngọc Linh thì chỉ có một. Ta e lần này chỉ là đi không công một chuyến, thậm chí tiền mất tật mang "
" Thật ra chúng ta đi lần này cũng chỉ là cầu may mà thôi, sẵn tiện mở rộng quan hệ, nói không chừng lại được gia tộc xem trọng " Dương Hạo đột nhiên thở dài nói.
" Theo như dự tính, ban đầu chúng ta sẽ ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày. Cuộc thi tranh tài kén rể vào đầu tháng sau mới bắt đầu. Chúng ta tới đó sớm vài ngày, nói không chừng ở đó sẽ có một trao đổi hội nho nhỏ. Đến lúc đó có thể có không ít thứ tốt " Dương Khôn nói.
Dương Thải Hà cũng không nói về chuyện này nữa mà chuyển sang đàm luận đề tài khác. Bọn họ vừa ăn vừa đàm tiếu, có vẻ rất nhàn nhã.
Nam mộng trong lòng thầm tiếc nuối. Mục đích chuyến đi lần này của hắn chính là tìm kiếm Tụ Nguyên Đan, nay lại đột nhiên có được tin tức, trong lòng của Nam Mộng không khỏi chờ mong.
Nhưng từ đầu tới cuối bốn huynh muội họ Dương này lại không hề nhắc đến là nơi nào. Mà sự hiểu biết của Nam Mộng về tình hình chung của các thế gia đại tộc trong tu tiên giới có thể nói là vô cùng ít. Nên Nam Mộng không biết cái gọi là Quách gia nằm ở vị trí nào.
Nam Mộng muốn tiến lên hỏi cho rõ nhưng cảm thấy có chút không ổn, nên hắn cũng chỉ đành nghĩ biện pháp khác.
Gần một canh giờ sau nhòm bốn người Dương gia cũng đã ăn xong, họ không hề có ý nghĩ phải trả tiền gì mà cứ thế rời đi. Mà càng kì quái chính là trung niên mập mạp, cũng là người quản lí tửu lâu này lại xem như là chuyện rất bình thường. Hơn nữa ông ta còn rất khách khí tiễn bọn họ ra tận ngoài cửa.
Nam Mộng cũng không vội đuổi theo, theo như những gì bọn họ nói thì cả nhóm còn ở lại Mộc Uyển Thành vài ngày. Trong khoảng thời gian này, bằng vào cường độ thần thức của mình, Nam Mộng tin tưởng có thể tìm ra tung tích của bọn họ. Sau đó bám theo họ đến nơi cần đến mà không lo huynh muội Dương gia phát hiện.
Nam Mộng cũng không còn hứng thú uống rượu nữa, hắn dìu Ngô Giác tìm một căn khách điếm để nàng ta nghỉ ngơi.
Đắp chăn cho Ngô Giác, nhìn khuôn mặt đang ngủ ngon lành, Nam Mộng không khỏi lắc đầu.
Cô nàng có vẻ rất thiếu kinh nghiệm giang hồ. Tự chuốc cho bản thân say đến mức không biết trời đất là gì. Nếu như gặp phải kẻ bất lương không phải cả người lẫn vật đều không còn lại gì sao ?
Nam Mộng không rời đi ngay mà hắn ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hiện nay Nam Mộng cũng không cần phải tu luyện nữa nên hắn cũng không vội. Thứ Nam Mộng cần nhất lúc này chính là đột phá cửa ải, tiến giai Linh Nguyên Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.