Mộng Thiên Nhai

Chương 29: Kết Thúc Nhân Duyên

timetth

14/04/2014

Nơi ông cháu Từ gia sinh sống chỉ cách Thiên Tinh Thành năm mươi dặm đường. Đây là một cái thôn nhỏ chỉ có vài chục hộ cha truyền con nối cắm rễ nơi đây.

Các hộ gia đình hầu hết đều sống bằng nghề nông, nên dân tình rất thuần hậu, chân chất. Một năm họ chỉ cấy một vụ, đến khi thu hoạch xong rồi không còn gì để làm những thanh niên trai tráng trong thôn sẽ rủ nhau vào núi đi săn. Cũng vì lẽ đó người nơi này cũng khá thô hào cương trực.

Cuộc sống giản dị, xung quanh có không ít sơn lĩnh nên cuộc sống của người nơi này hầu như là tự cung tự cấp. Thứ họ có thể đem đi bán được phần lớn cũng chỉ là da thú cùng những đồ thổ sản khác.

Chỉ mất một ngày đường Nam Mộng đã có mặt tại ngôi nhà tranh đơn sơ của ông cháu Từ gia. Vận khí của Nam Mộng có thể nói rất tốt. Khi Nam Mộng đến đây vẫn có hẳn một "ngôi nhà" hẳn hoi để sinh sống. Đây là ngôi nhà tranh nhỏ mà trước khi đứa con gái duy nhất của Từ lão xuất giá để lại. Khi Nam Mộng chưa tới thì được dùng làm nhà kho chứa củi hay các công cụ nghề nông. Đến lúc này thì nó đã có hơi ấm của con người.

Người nơi này rất quan tâm lẫn nhau. Khi Nam Mộng đến có không ít người trong thôn tới nói chuyện hỏi han. Có thể nói tuy Nam Mộng mới tới đây nhưng cũng đã quen biết được không ít người.

Bữa cơm tối có vẻ khá giản dị, mỗi người một bát cháo loãng cùng một dĩa dưa muối ở giữa bàn, không còn gì khác.

Đợi lúc tất cả mọi người đều ăn xong Nam Mộng mới xoa đầu Từ Tuyết Liên, nói :

" Muội muội về phòng chơi, huynh có chuyện muốn nói với gia gia "

" Vâng " Nữ hài ngoan ngoãn gật đầu đi về phòng.

Từ Khiêm trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không nói gì mà đợi Nam Mộng mở lời.

Lúc này Nam Mộng đã thay một bộ y phục khác, không còn là bộ y phục rách tả tơi cùng hôi thối như trước đây.

Đây là y phục của Từ Khiêm, dáng người lão cũng không tính cao to. Mà Nam Mộng tuy thiếu ăn nhưng thể hình cũng khá phát triển, mặc vào cũng chỉ hơi rộng một chút mà thôi.

Nam Mộng đưa tay vào túi áo lấy ra một túi tiền, nhưng thực chất là lấy từ bên trong Thiên Nhai Châu. Hắn cầm túi tiền đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Từ Khiêm, cười nói :

" Gia gia cầm lấy đi, trả cho dứt nợ, khỏi phải suy nghĩ thêm "

" Đây là..." Từ Khiêm giật mình, túi khá nặng. Khi mở ra lão mới phát hiện bên trong có gần trăm lượng bạc. Đây là một con số lớn ! Chí ít đối với lão là như vậy.

Đây là số tiền mà Nam Mộng trộm được trước khi vào Thanh Hoa Môn. Chính vì nó mà hắn đã ăn phải không ít đau khổ. Hiện tại nhờ vào Ngũ Hành Nhất Nguyên Hợp Nam Mộng có thể "phân hóa" ra vô số túi tiền như thế này.

Nói trắng ra là. Nếu hiện tại Nam Mộng mà muốn làm phú ông thì rất dễ dàng.

" Không được, số tiền này quá lớn, cháu cứ giữ lấy để sau này cưới vợ. Hiện tại ông vẫn có thể xoay sở được " Từ Khiêm kiên quyết không nhận.

Nam Mộng thở dài, nói :

" Hiện tại cháu đã là người của gia đình này. Nếu mọi người ngay cả ăn cũng không đủ thì cháu còn tâm trí đâu để suy nghĩ chuyện khác. Gia gia cứ cầm lấy, những chuyện tương lai hãy để tương lai rồi tính "

Từ Khiêm vẫn không dám nhận. Sống đến từng tuổi này, đây là số tiền lớn nhất mà ông thấy được. Ông tò mò hỏi Nam Mộng :

" Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy ?"

Nam Mộng cười nói :

" Là cháu móc túi của người khác mà có, cũng nhờ nghề này cháu mới sống sót đến ngày hôm nay "

Hiện tại trong người Nam Mộng không có pháp lực, không thể nào chứng minh bản thân là tu tiên giả. Lúc này có nói ra họ cũng không tin, cho nên tạm thời chỉ có thể nói ra như vậy. Đến khí tu luyện lại có được pháp lực tại thân thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Từ Khiêm thở dài. Quả thật ông đang rất quẫn bách, có được số tiền này cuộc sống của ông trong khoảng thời gian ngắn sẽ dễ thở hơn không ít. Suy đi nghĩ lại, không vì mình thì cũng phải vì hai đứa cháu, ông chỉ có thể nhận lấy.

Từ khiêm cầm túi tiền căn dặn Nam Mộng :

" Từ nay không cho cháu được tiếp tục hành động này nữa. Cháu phải biết, người ta kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Cháu làm như vậy chính là đang chà đạp lên mồ hôi nước mắt của họ "

Nam Mộng gật đầu đáp lời :

" Ông yên tâm, hiện tại cháu đã có nhà để ở, có việc để kiếm miếng cơm. Việc làm vô lương tâm này cháu cũng không có hứng thú tiếp tục "

Sau đó Nam Mộng đứng dậy dọn dẹp chén bát, để lại Từ Khiêm ngồi suy nghĩ xuất thần.

Đêm, vạn lại câu tịch. Chỉ có tiếng chim kêu đêm văng vẳng trong màn đêm. Hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ.

Nam Mộng không ngủ được. Hắn gác tay lên trán, cặp mắt vẫn vô cùng tỉnh táo.

" Chủ nhân vẫn còn vướng mắc chuyện Trương Nhất Tiếu sao ?" Thiên Nhai nói.

Nam Mộng nhẹ thở ra :

" Ngươi bảo ta có thể dễ dàng quên di chuyện này sao ? Trương Nhất Tiếu là một kẻ đáng thương, tương lai đứa con nhỏ của hắn đã tràn ngập u ám. Mà ngay chính hắn cả cơ hội trở thành oan hồn dã quỷ cũng không có "

" Nhưng ta không thể chờ đợi được. " Anh Hai " ngay cả ta cũng có thể nhẫn tâm diệt đi, đừng nói chi là hàng ức vạn sinh linh nhỏ bé ở nhân gian. Trong mắt " Anh Hai " những thứ này chỉ là đồ vật để anh ấy thỏa mãn dục vọng mà thôi, không hề có một chút ý niệm thương tiếc. Mà tốc độ tu luyện của chủ nhân quá chậm, nếu như để qua hơn 900 năm chủ nhân có muốn trở lại làm "người" ta cũng đành bất lực " Thiên Nhai bất đắc dĩ nói.

Nam Mộng nói :

" Ta biết thời gian rất quý giá, nhưng...đây là một mạng người. Là một mạng người có thể luân hồi hết kiếp này sang kiếp khác, chứ không phải chỉ là một cỗ xác thân, chỉ một đao là xong !"

Thiên Nhai nói :

" Chủ nhân quá thiện lương !"

Nam Mộng lắc đầu, giọng nói bình tĩnh :

" Không phải ta quá thiện lương, mà là con người ở thế giới này quá tàn nhẫn. Ngươi có biết ta phản ứng như vậy cũng chính là đang giữ lấy mình không ? Bất kể trong cuộc sống có xảy ra bao nhiêu chuyện, cho dù là chuyện gì. Là lớn hay nhỏ, là gần hay xa, là trọng yếu hay không trọng yếu, ta chỉ mong giữ được bản chất của mình mà không để cho nó mất đi. Có như vậy, khi ta đối diện với anh hùng trong thiên hạ mới không cảm thấy hổ thẹn "

Thiên Nhai nói :

" Ta biết chủ nhân muốn giữ mình. Nhưng cái " chính mình " ấy của chủ nhân quan trọng bằng vô vàn sinh linh trong thiên hạ này sao ?"

Ánh mắt Nam Mộng kiên quyết :

" Ta mặc kệ cái gì là ức vạn sinh linh ! Mấu chốt là ta có thể giữ được mình. Nếu như ngay cả bản thân cũng không nên hồn thì ta lấy tư cách gì mà đối mặt với thiên hạ. Cho dù ta có thành công giải cứu thiên hạ thoát khỏi ma trảo, nhưng nội tâm của ta sẽ cắn rứt cả đời. Nếu như ta có thể trường sinh, vậy chẳng khác nào ta sẽ phải chịu dằn vặt trong vô vàn năm tháng đằng đẳng hay sao ?"

Thiên Nhai ủ rủ nói :

" Ta chỉ là không muốn nhìn thấy cảnh sinh linh đồ thán mà thôi !"

Nam Mộng thở dài :

" Nói đi cũng phải nói lại. Là do ta quá làm theo ý nghĩ của mình. Nếu như ta đủ lạnh lùng, nếu như ta tàn nhẫn hơn một chút thì mọi chuyện đã không như vậy. Bất quá ta tự thấy hành động của mình cũng không có gì sai. Nếu có sai...cũng chỉ là cảnh đời trêu người mà thôi "

...

Sáu năm sau...

Cực Lạc Tự

Coong...!

Tiếng chuông trên ngôi tháp cao ngất lan tỏa trong bầu không khí thần thánh trang nghiêm. Từng luồng hương khí như bạch hà phiêu đãng khiến ngôi chùa này có thêm vài phần mộng ảo, thần bí.

Từng chiếc lá khô lác đác rơi rụng như muốn sáng tỏ giáo lí phật pháp. Một đời người, một chiếc lá. Đâm chồi, phát triển, úa vàng, rơi rụng. Một vòng Luân Hồi lại nối tiếp một đời người. Đời người như cây xanh, mĩ cảnh như buổi chiều tà.

Hương khói nghi ngút, tín đồ hưng thịnh. Người đến đây thành kính lễ bái không ít, nhưng tất cả đều không phát ra một tiếng động nào. Dường như họ không muốn phá đi khung cảnh thanh tịnh này.

Vị tăng nhân lặng lẽ chậm rãi quét từng chiếc lá. Từng cử chỉ động tác đều ẩn chứa thiên nhiên chí lí, bao hàm đại đạo tự tại. Không câu thúc, không vương vấn hồng trần. Mặc cho những người đi qua nhìn ngó, lễ chào. Đáp lại họ chỉ là một nụ cười ẩn chứa sâu trong nội tâm, một nụ cười chúc phúc cho nhân duyên tương lai.



Lúc này, đang có một vị nam tử trẻ tuổi đưa mắt nhìn tất cả những thứ này, hắn nhẹ giọng cảm thán :

" Đạo ! Có trong vạn vật "

" Nam Mộng ca ca, sao huynh không vào cầu khẩn, mong một tương lai tốt đẹp ?"

Ngay lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp thanh lệ vẻ mặt còn mang theo chút non nớt đi tới sau lưng nam tử.

Nam Mộng không quay người lại, hắn nói :

" Cầu xin càng nhiều thì vướng bận cũng càng nhiều. Cuộc sống như vậy...không tự tại !"

Từ Tuyết Liên chu miệng :

" Huynh lúc nào cũng nhàm chán như vậy, không thú vị chút nào !"

Nam Mộng lúc này mới quay người lại, hắn cười nói :

" Tiểu nha đầu, làm thế nào mới được xem là thú vị ?"

Từ Tuyết Liên tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó trong mắt nàng ta ánh lên vẻ nghịch ngợm :

" Huynh phải cõng muội về nhà, như thế mới thật sự thú vị "

Nam Mộng nhéo má nàng, mỉm cười nói :

" Sắp đến tuổi lên kiệu hoa rồi mà còn nghịch ngợm như vậy, không sợ bị người khác chê thiếu thục nữ sao ?"

Từ Tuyết Liên hất cằm nói :

" Ai quan tâm chứ, muội không lấy chồng, kiếp này muội chỉ muốn tu tiên !"

Nam Mộng biết cô nàng chỉ nói vui. Chuyện hắn là tu tiên giả hai ông cháu Từ gia thông qua lời kể của hắn cũng đã rõ ràng. Mà Nam Mộng cũng đã xem qua, Từ Tuyết Liên không có linh căn, thậm chí cũng không phải là một loại linh thể nào đó. Điều này đồng nghĩa với Từ Tuyết Liên vô duyên với tu tiên lộ.

" Được rồi, chúng ta về thôi, ta có chuyện muốn nói với muội cùng gia gia " Nam Mộng mỉm cười nói.

Từ Tuyết Liên căn bản không chịu buông tha :

" Về cũng được, nhưng huynh phải cõng muội "

Nam Mộng sửng sốt, nói :

" Tiểu nha đầu, muội không phải nói thật chứ ? Không sợ bị người khác chê rồi ế chồng sao ?"

Từ Tuyết Liên nhíu mũi hờn dỗi nói :

" Huynh quá không thú vị !"

" Ha ha..." Nam Mộng cười ha hả sau đó thong dong bước đi.

" Này, huynh đi chậm một chút, chờ muội !"

Từ Tuyết Liên bực bội dậm chân, nhưng thấy Nam Mộng vẫn không thèm để ý nàng ta chỉ có thể hậm hực đuổi theo.

Từ gia, dưới sự trợ giúp của Nam Mộng, chỉ trong vòng vài năm cuộc sống của họ đã hoàn toàn thay đổi.

Vài mẫu ruộng của Từ Khiêm hiện nay đã có người khác quản lý thay. Hiện giờ Từ Khiêm đã danh xứng với thực là một vị lão trưởng bối trong gia đình. Ông chỉ việc lo tính sổ sách thu chi, ngoài ra đã không còn bao nhiêu việc để ông phải bận tâm, có thể nói là hưởng phúc tuổi già.

Dưới kiến nghị của Nam Mộng, ông cháu Từ gia đã mua một căn tiểu viện trên huyện thành. Viện lạc cũng không tính quá lớn, nhưng cũng đủ cho ba người cùng hai người ở giúp việc thoải mái sinh hoạt.

Nam Mộng cũng không thể ở bên cạnh hai ông cháu cả đời, cho nên hắn ra mặt mua cho họ thêm vài chục mẫu ruộng cùng một tòa tửu lâu khá nguy nga để họ có tiền thu vào chi tiêu cho cuộc sống.

Trong quá trình này Nam Mộng phải lộ diện thân phận tu tiên giả của mình nhằm cảnh cáo bọn họ. Làm việc gì cũng nên cẩn thận là trên hết, hắn sợ hai ông cháu thế đơn lực bạc bị kẻ có tâm tư không đứng đắn dòm ngó, nên không thể không bày ra hạ sách này.

Tất nhiên, hành động này chỉ gói gọn trong phạm vi những người làm việc thay ông cháu họ mà thôi. Dù sao Từ Khiêm tuổi tác cũng đã cao, không thể quản lí tửu lâu được. Nam Mộng chỉ có thể thật cẩn thận tuyển chọn người trông có vẻ thật thà chất phác đảm nhiệm vị trí này. Mà người quản lí vài chục mẫu ruộng cũng là như vậy.

" Huynh phải rời đi sao ?"

Trong thiên phòng, Nam Mộng vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai ông cháu nói ra quyết định của mình.

" Ừ, huynh cũng đã nói với muội. Ta đã thử đột phá Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, nhưng lại thất bại những hai lần. Càng về sau tỉ lệ thành công càng thấp nên ta không thể không đi ra ngoài một phen, kiếm lấy một viên Tụ Nguyên Đan gia tăng xác suất thành công "

Thực ra đây chỉ là lý do bề ngoài. Thực chất là Nam Mộng không thể không rời đi, bởi vì thế giới của hai bên rất khác nhau. Con đường của hắn còn rất dài, trong khi đó hai ông cháu họ nhiều nhất chỉ sống được trăm năm.

Từ Tuyết Liên vẻ mặt buồn bã. Nàng biết tu tiên giả rất coi trọng tu luyện, nếu nàng mở miệng ngăn cản thì thật không hợp lí.

Suốt mấy năm sống với nhau tình cảm của đôi bên cũng rất khăng khít, nàng xem Nam Mộng cũng chẳng khác nào anh ruột của mình, nên khi biết Nam Mộng rời đi nàng rất không muốn. Nhưng bản thân nàng cũng biết, cho dù nàng có không đành lòng cũng không thể thay đổi được thực tế.

Từ Khiêm ngồi bên cạnh không nói lời nào. Ông biết cho dù có nói gì cũng không có ý nghĩa.

Từ Khiêm tuổi cao già đời. Ông rất rõ ràng, trong cuộc sống có những chuyện không phải cứ không muốn là được.

Suốt mấy năm qua Nam Mộng không ngừng dùng linh đan tẩm bổ cho ông. Nên cho dù thời gian qua đi, dáng vẻ của Từ Khiêm vẫn không hề già đi chút nào so với những năm trước. Thậm chí còn có phần trẻ ra vài tuổi.

Đây là diệu dụng của linh đan diệu dược. Có thể giúp phàm nhân thoát thai hoán cốt, cải lão hoàn đồng, thậm chí bách bệnh bất xâm.

Nam Mộng thở dài. Hắn biết, hắn chỉ là một cơn gió lành ấm áp thổi qua cuộc sống của họ mà thôi. Rất nhanh nó sẽ biến mất ở cuối con đường.

Sáng hôm sau, hai ông cháu Từ gia cùng tiễn đưa Nam Mộng rời đi.

Từ Khiêm rất bình tĩnh, có vẻ như mọi chuyện đều rất bình thường vậy.

Nhưng Từ Tuyết Liên lại hoàn toàn trái ngược. Đôi mắt của nàng đỏ hoe, nàng khóc :

" Khi nào...huynh sẽ trở về ?"

Nam Mộng mỉm cười xoa đầu Từ Tuyết Liên :

" Khi thế gian không còn cảnh đổ máu. Khi đó huynh sẽ mang theo Thất Thải Tiên Liên trở về "

" Cháu hãy bảo trọng, đường đời...có đôi lúc sẽ rất mệt mỏi " Từ Khiêm ôn hòa nhắc nhở.

" Ông yên tâm, những lúc mệt mỏi cháu sẽ say cùng nhật nguyệt " Nam Mộng nói.

Nam Mộng rời đi. Hắn chỉ để lại một nụ cười nhẹ như một lời cáo biệt. Con đường của hắn...rất không bình thản !

***

Thiên Tinh Thành

Nam Mộng thất thần đứng lặng im trước Phúc Khẩu Tửu Điếm. Mặc dù có vô vố ánh mắt tò mò nhìn hắn, nhưng đối với Nam Mộng tất cả những thứ này như không hề tồn tại.

Có một vị khách cứ đứng bất động trước cửa quán, tên Hỏa kế lanh lẹ cảm thấy mình nên làm gì đó, bằng không cứ để tiếp tục như vậy thì rất không hay.

Hắn cười niềm nở đi tới trước mặt Nam Mộng, cái lưng hơi cúi xuống tỏ vẻ tôn kính. Bởi vì người phía trước vận bộ võ phục của nhân sĩ giang hồ. Lại thêm người này có một khí chất không giống người bình thường nên tên hỏa kế không dám có chút sơ suất.

" Khách quan ngài cần gì sao ? Bổn điếm có không ít sơn trân mĩ thực cũng khá có danh tiếng ở Thiên Tinh Thành, chắc chắn sẽ làm khách quan hài lòng " Tên hỏa kế cẩn thận giới thiệu.



" Ngươi làm việc ở đây ?" Nam Mộng đột nhiên hỏi.

Hỏa kế cười nói :

" Đúng vậy, tiểu nhân đã làm ở đây gần chục năm rồi. Khách quan có vẻ là người từ nơi khác đến phải không ? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi có thể vào thuê phòng nghỉ ngơi một chút "

Nam Mộng gật đầu :

" Ừ, ta cũng thấy hơi đói, ngươi cứ tùy tiện đem lên vài món "

" Được, mời khách quan vào trong ,thức ăn sẽ được mang lên ngay " Hỏa kế vội vàng mời Nam Mộng vào trong, sau đó hối hả đi chuẩn bị.

Rất nhanh sau đó, những món ăn có hương vị quen thuộc được mang lên. Khóe miệng Nam Mộng khẽ nhếch lên, hắn biết ai là người làm những món ăn này.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Nam Mộng ngồi từ sáng cho đến tối mịt. Hắn lẳng lặng nhìn cảnh người tới người đi, nhìn từng món ăn được bưng lên, cho đến những chiếc bàn được dọn dẹp sạch sẽ.

Nam Mộng vừa chậm rãi uống trà vừa theo dõi hết thảy. Cho đến khi ngoài đường không còn bóng người, khách trong quán cũng chẳng còn ai, Nam mộng vẫn không hề di động thân hình.

Đã gần cuối giờ Hợi nhưng vị khách quan nọ vẫn không có ý rời đi. Tên hỏa kế kia trong lòng rất buồn bực. Có lí nào chỉ ăn một bữa cơm mà ngồi hơn sáu canh giờ ? Như thế này thật không còn gì nói nổi !

Tên hỏa kế trong lòng rất khó chịu nhưng không dám phát tác. Hắn chỉ có thể đi tới nở một nụ cười rất không được "mỹ" nói với Nam Mộng :

" Khách quan, trời cũng đã muộn, ngài có mệt không, ngài có muốn nghỉ ngơi không ?"

Nam Mộng đặt chén trà xuống bàn, ngẩng đầu cười nói :

" Ta không muốn nghỉ ngơi, nhưng ta muốn gặp lão bản của các ngươi, được chứ ?"

Khách hàng là Thượng Đế, tên hỏa kế không thể không đi gọi người quản lí tửu điếm tới. Dù sao người ta còn chưa thanh toán tiền thức ăn !

Chốc lát sau, Trương Hiểu đi tới, ông ta mỉm cười nói :

" Không biết vị khách quan này cần gì ?"

Nam Mộng mỉm cười đáp lại, trong tay hắn bỗng xuất hiện một quả cầu lửa. Đây là câu trả lời của hắn.

" Tiên Nhân !"

Cả Trương Hiểu cùng tên hỏa kế nọ đồng thời giật mình kinh hô.

Nam Mộng chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

Hai người bất ngờ cùng đồng loạt quỳ xuống. Trương Hiểu vừa kinh vừa hỉ run giọng nói :

" Không biết tiên sư có yêu cầu gì, cho dù có khó khăn đến mấy ta vẫn sẽ cố gắng hoàn thành !"

Nam Mộng âm thầm lắc đầu, hắn nhanh chóng đi tới nâng Trương Hiểu dậy, sau đó mới nói :

" Ngài không cần phải như vậy. Ta tới đây là có chuyện muốn nhờ, là ta nên cầu ngài mới phải "

" Nhờ ta ?" Trương Hiểu sửng sốt, ông không biết mình có gì đáng để những vị tiên sư cao thâm mạc trắc này tới cửa nhờ vả.

Nam Mộng lại ngồi vào ghế, chậm rãi nói :

" Ta đã quan sát rất kĩ nơi này, nơi đây có "long khí" rất vượng, bên trong lại ẩn chứa "tiên cơ", có cất giấu "đại đạo". Ta muốn ở nơi này tham thiền ngộ đạo một thời gian, không biết Trương lão bản có đồng ý hay không ?"

Như nghĩ đến điều gì, Nam Mộng lại nói thêm :

" Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt "

Trương Hiểu vội vàng nói :

" Tiên sư có chỗ cầu, ta làm sao dám không đồng ý. Ngài cứ yên tâm ở lại, bao lâu cũng được "

Tiên sư đã tìm tới cửa, đối với Trương Hiểu mà nói là cơ duyên lớn bằng trời. Không cần quá nhiều, chỉ cần họ chỉ điểm một chút thôi, nói không chừng bản thân có thể có được chút ít thần thông kinh người. Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Trương Hiểu.

" Vậy đa tạ Trương lão bản. Bất quá ngươi đừng đem những lời ta nói cùng việc hôm nay truyền ra ngoài, bằng không sẽ gặp họa sát thân. Đừng hỏi vì sao, có những chuyện ngươi vẫn chưa đủ tư cách được biết " Nam Mộng nghiêm túc nói.

Đương nhiên, đây chỉ là hắn muốn che dấu những lời không có thật mà thôi. Cái gì mà "tiên cơ","đại đạo", tất cả chỉ là gạt người. Mục đích làm như vậy của hắn chỉ là có thể danh chính ngôn thuận báo đáp ơn cứu mạng năm xưa của Trương Hiểu mà thôi.

Trương Hiểu liên tục đáp ứng, sau đó hắn quay lại nhìn tên hỏa kế phía sau lưng, nói :

" Ngươi nghe rõ rồi chứ ?"

Tên hỏa kế nọ vội vã gật đầu lia lịa :

" Trương thúc yên tâm, ta biết giữ kín cái miệng của mình "

Sau đó Trương Hiểu cung kính mời Nam Mộng đi theo hắn. Nơi này Nam Mộng cũng không hề xa lạ gì, là một căn phòng độc lập chỉ có những người từ trên kinh thành xuống kiểm tra sổ sách cùng tình hình kinh doanh của điếm mới có thể ở lại. Có thể nói, đây là căn phòng xa hoa nhất trong Phúc Khẩu Tửu Điếm.

" Tiên sư xem, nếu có thiếu thứ gì cứ gọi ta. Ta sẽ lập tức đi chuẩn bị ngay " Trương Hiểu cẩn thận nhìn nét mặt Nam Mộng, hắn sợ làm phật lòng "tiên sư", nếu thật vậy chính là tai họa ngập đầu.

Nam Mộng trong lòng thở dài. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh người có ân với mình phải cung kính nơm nớp lo sợ như vậy. Nhưng đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, hắn không thể không ra dáng mình là "tiên sư', một bộ thế ngoại cao nhân.

Nam Mộng tỏ vẻ hài lòng gật đầu :

" Nơi này cũng không tồi, ta chỉ cần một nơi thanh tịnh là đủ rồi. À, đây là "tiên đan", cứ cách nửa tháng ngài hãy phục dụng một viên. Nó có thể giúp ngươi cường thân kiện thể, khu độc tị bệnh, ngoài ra còn có thể gia tăng thọ mệnh, mau cầm lấy "

Vừa nói, Nam Mộng vừa đưa cho Trương Hiểu một cái Càn Khôn Bình. Bên trong có đựng gần trăm viên Dưỡng Thân Đan. Loại đan dược này đối với tu tiên giả cũng rất thông thường, không có chỗ nào quý giá. Nhưng đối với "phàm nhân" mà nói thì đây chính là "Thiên dược".

" Đa tạ tiên sư !" Trương Hiểu ngay cả lời nói cũng có chút run rẩy, đôi tay run rẩy liên tục cầm lấy Càn Khôn Bình, hắn có vẻ rất kích động.

Nam Mộng cũng không biết nói gì. Đối với "phàm nhân" mà nói, thế giới của tu tiên giả quá thần bí, tràn ngập hư huyễn, cao cao không thể với tới. Trạng thái của Trương Hiểu lúc này Nam Mộng có thể lý giải.

" Được rồi, ngươi lui xuống đi " Nam Mộng bình thản lên tiếng.

Trương Hiểu gật đầu liên tục :

" Vâng, vâng. Tiên sư hãy nghỉ ngơi, nếu ngài cần gì cứ nói với ta, ta sẽ cố gắng đáp ứng tất cả "

Thời gian thấm thoát trôi qua. Một tháng sau...

" Trương lão bản, đa tạ khoảng thời gian qua đã tận tình tiếp đãi. Lúc này ta cũng nên rời đi "

Nam Mộng nhìn Trương Hiểu cung kính đứng trước mặt. Hắn thật sự rất muốn gọi một tiếng Trương thúc quen thuộc. Nhưng Nam Mộng biết mình không thể làm như vậy được, nếu không sẽ phát sinh phiền toái không cần thiết.

" Tiên sư không ở lại thêm vài ngày nữa sao ?" Trương Hiểu tỏ vẻ thất vọng.

Một tháng qua hắn luôn tìm kiếm cơ hội thỉnh giáo vị tiên sư trẻ tuổi này, chỉ mong học được chút pháp thuật. Nhưng đáng tiếc, vị "tiên sư" trước mắt này cả tháng trời chỉ ở lì trong phòng. Ngoài một số hành động sinh hoạt cần thiết ra thì vị "tiên sư" này chẳng bao giờ lộ diện. Mà hắn lại không có gan làm phiền tiên sư "ngộ đạo". Thật sự là khiến cho "kẻ có lòng" như Trương Hiểu phải nhìn trời mà than thở.

Nam Mộng cũng không muốn nấn ná thêm, hắn rất dứt khoát đứng dậy bước ra cửa. Chỉ nghe hắn nói vọng lại :

" Có chút quà mọn biếu tặng Trương lão bản, ta để ở trong phòng "

Đi ra khỏi Phúc Khẩu Tửu Điếm, Nam Mộng không kìm được quay đầu lại. Nghĩ đến cảnh Trương Hiểu nhìn thấy đống bạc trắng như một tòa núi nhỏ đặt trong phòng không biết sẽ có biểu tình như thế nào. Tưởng tượng một chút Nam Mộng không khỏi bật cười. Hắn nhẹ lắc đầu xua tan ý nghĩ vẩn vơ này đi.

Nam Mộng không do dự thêm chút nào nữa mà dứt khoát rời đi. Thân ảnh của hắn rất nhanh đã dung nhập vào dòng người náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Thiên Nhai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook