Chương 24: Trúc
timetth
14/03/2014
Mái tóc dài
nhẹ lay động, những đường cong tuyệt mĩ ẩn hiện dưới lớp y phục.Đôi mắt
của thiếu nữ mở to nhìn cảnh tượng Nam Mộng " biến mất ". Đôi môi của
nàng mấp máy như muốn nói gì đó.
Trung niên nhân mặc trường bào biểu tình cũng không khác bao nhiêu. Ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Vận mệnh của Nam Mộng ông ta rất rõ ràng. Bởi chính ông ta là một loại tồn tại rất đặc thù, siêu việt Thượng Trung Hạ Tam giới. Ông có thể nhìn thấu Thiên Cơ, xuyên suốt cửu thiên thập địa, là một loại tồn tại vô thượng của cả một vị diện to lớn. Nhưng những việc vừa xảy ra nằm ngoài tính toán của ông ta.
" Không đúng, chắc chắn là có điều gì đó đã xảy ra. Để ta xem lại !" Trung niên nhân lắc đầu phủ định những gì mình đã thấy.Ông ta dùng tay vẽ lên hư không, theo đó trong không trung xuất hiện hàng loạt hoa văn thần bí.
Vừa nhìn những hoa văn trước mặt, ông ta vừa bấm đốt ngón tay của mình.Qua một lúc lâu, đôi lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
" Có chuyện gì sao cha, tại sao những gì đã xảy ra..." Thiếu nữ mang theo vài phần cấp thiết lên tiếng.
Ông ta nhẹ lắc đầu, trong lòng cũng thập phần nghi hoặc. Bỗng trong đôi mắt ông bắn ra hai tia sáng trí tuệ, dường như đã hiểu ra điều gì.
" Con chờ một chút. Vận mệnh của hắn rất không bình thường !" Ông ta vừa nhíu chặt đôi lông mày vừa nói.
Tay ông ta bấm quyết, đôi môi không ngừng mấp máy như đang lẩm nhẩm thần chú. Phía trước mặt ông bất ngờ xuất hiện một đạo hào quang, chỉ nháy mắt sau nơi đó hiện ra một quyển sách.
Tạo hình của nó rất cổ xưa, thoạt nhìn trông quyển sách cổ rất dày. Phía trên mặt có ghi các loại văn tự khó hiểu, nhấp nháy ánh sáng trông thập phần thần bí.
Ông ta đưa tay ra cầm lấy quyển sách dày cộp. Từng trang giấy được ông ta mau chóng lật qua. Phải qua thời gian rất lâu ông ta mới ngẩng đầu lên .Trong miệng lẩm bẩm:
" Thì ra là vậy !".
Thiếu nữ tò mò, cũng rất gấp gáp, nàng lên tiếng hỏi :
" Thế nào rồi cha, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?".
Ông ta mỉm cười :" Là số mệnh của hắn đã thay đổi mà thôi, cũng không có gì ".
" Số mệnh thay đổi !" Thiếu nữ khẽ hô, có vẻ rất ngạc nhiên.
" Con có muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo với hắn không ?" Ông ta nhìn thiếu nữ, vẻ mặt hòa ái.
Thiếu nữ nhanh chóng gật đầu :" Đương nhiên con muốn biết, không phải con đến đây cũng vì huynh ấy sao ?".
Trung niên nhân không nói thêm lời nào. Ông ta phất tay.
Một đạo hào quang từ trong ống tay áo bay ra. Trước mặt ông xuất hiện một đoàn vụ khí. Chỉ qua một cái nháy mắt, vụ khí dao động một hồi rồi ngưng tụ thành một chiếc gương.
Bề mặt gương là một màu đen sáng bóng, phía trên ảm đạm không chút ánh sáng. Khung gương được làm từ chất liệu tựa ngọc mà không phải ngọc, phía trên có khắc chằn chịt các loại đồ án nhật nguyệt sao trời ,thỉnh thoảng còn có các loại hoa văn thần bí chớp lóe rồi biến mất.
Trung niên nhân điểm một chỉ vào bề mặt kính. Từng tầng sóng gợn khẽ dao động, phía trên dần xuất hiện cảnh vật mơ hồ.
Hình ảnh bên trong gương là một nam tử đang đứng trên một cái cây to lớn. Trên cái cây đó còn treo lủng lẳng những quả cây màu vàng óng. Người này chính là Nam Mộng !
Sau đó người này bị một con quái thú khổng lồ đánh tan thành tro bụi. Ngay lúc đó, một viên châu hoàng kim sắc chói mắt bắn thẳng lên trời cao.
Lúc đó thời gian cùng không gian như đảo lộn. Tất cả cảnh vật đều mơ hồ, tất cả như một dòng sông trôi ngược dòng.
Rất nhanh sau đó, viên châu hoàng sắc hiện ra tại một nơi có cảnh vật khác hẳn. Nó vừa xuất hiện ở nơi này liền hướng về một khu rừng Trúc ở ngay phía dưới bay xuống.
" Đây là..." Thiếu nữ rất đỗi ngạc nhiên, đôi mắt đẹp không tin vào những gì mình đã thấy.
" Hắn...Trọng sinh !" Trung niên nhân nhấn mạnh từng chữ một.
Thiếu nữ không nói được lời nào, nàng thực sự không biết phải nói gì.
Trung niên nhân thản nhiên giải thích :
" Là một loại " tái sinh " có chút khác biệt so với Luân Hồi Chuyển Thế. Loại tái sinh này chỉ thay đổi " thân xác " mà thôi, tất cả những kí ức của kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn, không hề có một chút thay đổi nào. Mà điều này nguyên nhân đều nằm ở viên châu màu vàng kia. Đây chính là cơ duyên mà người này có được. Cũng chính nó đã gián tiếp thay đổi số mệnh của hắn ".
Ông ta đang muốn nói tiếp thì bỗng nhiên sắc mặt biến đổi. Như cảm ứng được điều gì, ông ta quay người ra sau.
Một đám bạch vân vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung. Nó tỏa ra từng đợt khí tức tường hòa an lành. Bốn phía vờn quanh Bạch Long Thải Phượng, như Bách điểu chiêu dương ,âm thanh phượng hót long ngâm vang vọng cả một tầng trời.
Từng đóa liên hoa ngũ sắc tựa như mưa rơi xuống, nơi này nhất thời đã trở thành một vùng thiên địa khác.Từng luồng hơi thở uy nghiêm thần thánh lan tỏa trong hư không.
Bất chợt một tòa Vân Môn xuất hiện giữa đám mây lớn, phía trên đó có để một tấm hoành phi ,có viết : Thiên Môn
Thiên Môn mở ra. Một người nam tử vận một bộ trường sam trắng tinh nhẹ bước ra. Đôi lông mày của hắn trắng như tuyết, cả người mang theo một cỗ khí tức xuất trần không nhiễm khói bụi nhân gian.
Người này bước đi trong hư không, trên tay cầm một quyển trục. Vẻ mặt mang theo nét cười nhẹ bước tới gần trung niên nhân vận trường bào.
Bạch y nhân đưa quyển trục cầm trong tay cho ông ta ,nói :
" Âm Giới Chi Chủ ! " Thiên Đế " lệnh cho ông tuyển ra những Âm Hồn có tâm hướng thiện lên dương gian giúp đỡ chúng sinh mê loạn. Hãy để những Âm Hồn này tiến vào giấc mơ của những kẻ gây ra sai lầm, dùng các loại cảnh tượng răn đe họ, giúp họ sớm ngày giác ngộ. Đồng thời, hãy chọn những người có thiện căn sống trên dương gian, trợ họ có được thần thông. Dùng những thứ này làm phương tiện để phổ độ chúng sinh. Phương pháp hành động cụ thể như thế nào đã ghi rõ trong đây, ông hãy nhận lấy ".
Nói đến câu cuối cùng, bạch y nhân đưa quyển trục cho ông ta .Sau đó lại thấy bạch y nhân nói :
" Sắp tới nhân gian sẽ xuất hiện biến chuyển lớn. Ông hãy mau chóng hành sự, không nên chậm trễ !".
Trung niên nhân gật đầu, sau đó lại cười nói :
" Tôi biết rồi, hội nghị Thiên Khải vào một trăm năm sau nói không chừng sẽ xuất hiện không ít điểm sáng. Ông có tính xuống trần gian tạo chút thiện quả hay không ?"
Bạch y nam tử nhún vai ,cười nói :
" Có thể ! Cũng chỉ là đi dạo một vòng mà thôi, nói không chừng sẽ kéo lên được không ít người ".
" Ha ha, vậy tôi chúc ông mã đáo thành công. Giờ để tôi tiễn ông, không dám làm phiền ông lâu " Trung niên nhân cười ha hả ôm quyền khách khí đôi câu.
Bạch y nam tử lắc đầu xua tay :
" Không cần đâu. Ông mau chóng bắt đầu đi, kẻo lỡ Thiên Cơ ".
Vừa nói xong nam tử quay đầu bước đi. Hắn ta bước đi trong hư không như giẫm đất bằng. Khi Thiên Môn đóng lại, tất cả những kì tượng xung quanh cũng biến mất. Nơi đây lại khôi phục như ban đầu.
Khi bạch y nhân rời đi, trung niên nhân quay đầu sang nhìn thiếu nữ ,nhẹ giọng nói :
" Bây giờ ta phải lập tức trở về, con..."
Tuy ông không nói hết nhưng thiếu nữ biết ông muốn nói điều gì. Nàng không dám trả lời, chỉ cúi đầu không nói. Hành động này đã gián tiếp nói cho ông suy nghĩ trong lòng nàng.
Ông ta thở dài. Ông không nói gì nữa mà quay đầu nhìn về nơi xa ,dường như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau mới thấy ông ta nhẹ lắc đầu. Ông quay sang nhìn thiếu nữ lên tiếng :
" Thôi được rồi, nếu bây giờ ta có mang con về cũng chẳng có ý nghĩa gì. Con ở lại đây cũng được, đến khi nào cảm thấy bản thân đã " Ngộ " đủ rồi thì hãy trở về ".
" Nhưng có một điều con phải nhớ kỹ. Những linh hồn đã tiến nhập " Âm Giới " như con không được phép ở gần người trên dương gian quá lâu. Nếu không sẽ khiến Âm Dương của họ mất cân bằng, dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, thập phần nguy hiểm. Tuy rằng một khi chúng ta không cố ý hiển lộ thì người trong Tam Giới cho dù có dùng mọi cách cũng sẽ không thể nhìn thấy chúng ta. Nhưng con phải biết kiềm chế trong mỗi hành động. Nếu có gây ra hậu quả gì sẽ bị " Thiên Luật " nghiêm trị. Con hãy nhớ kỹ điều này, bằng không ngay cả ta cũng không cách nào cứu được con " Trung niên nhân nghiêm nghị dặn dò.
" Con nhớ rồi !" Thiếu nữ nhẹ gật đầu đáp lại.
Ông ta cũng không nói thêm lời nào nữa. Ống tay áo khẽ run lên. Một đạo hào quang phóng vút ra. Lập tức trong hư không vang lên âm thanh như vải mỏng bị xé rách. Trước mặt ông bất ngờ xuất hiện một hắc động, phía viền hắc động còn có những tia lôi điện lưu chuyển phát ra những âm thanh " xoẹt xoẹt " chói lóa mắt.
Ông ta không chút do dự bước vào. Hắc động nhanh chóng khép lại, nơi đây lại phục hồi như cũ.
***
Đây là một buổi sáng trong lành, ánh nắng dịu nhẹ mang theo chút hơi lạnh của cuối thu.
Từng tiếng chim lảnh lót ở viễn không khiến nơi đây lại thêm phần sức sống.
Xa xa, những ngọn sơn phong cao vút trong mây ,khí thế hùng vĩ. Từng dãy sơn lĩnh trải dài ngút tầm mắt, vừa nguy nga lại vừa tráng lệ ,tựa như những con Bàn Long đang ẩn phục nơi này, quanh co không có điểm cuối.
Từng trận gió nhẹ thổi qua làm những chiếc lá trúc vàng rơi lả tả trên mặt đất. Âm thanh xào xạc của những chiếc lá treo trên cành cây khiến nơi đây tràn ngập cảm giác thanh bình.
Một chiếc lá...
Hai chiếc lá...
Ba chiếc lá....
Bốn chiếc lá...
...
Nam Mộng thẫn thờ đếm những chiếc lá khô còn chưa rụng khỏi cây. Trong lòng của hắn lúc này không rõ đang có tư vị gì.
Một tiếng thở dài nhẹ vang lên rồi sau đó bị cơn gió lạnh vô tình cuốn ra xa.
" Chủ nhân, chúng ta hãy làm lại từ đầu ".
" Phải, làm lại từ đầu. Nhưng...lực bất tòng tâm !".
" Có chuyện gì sao ?".
" Ta hiện tại là Mộc Yêu, hay nói chính xác chính là một cây Lục Trúc. Ta...làm thế nào để tu luyện ?".
" Cái này..."
Nam Mộng trước kia sở dĩ có thể tu luyện được là nhờ có Đoàn Chính Tâm truyền dạy phương pháp. Nhưng cách đó chỉ thích hợp với thân xác nhân loại ,hiện tại bản thể của Nam Mộng chỉ là một cây Trúc bình thường đến không thể bình thường hơn. Hoàn toàn khác xa với loại thể xác trước đây.
Nhất thời cả hai không nói gì nữa, đều rơi vào trầm mặc.
Mãi đến một canh giờ sau mới nghe Thiên Nhai hồn nhiên lên tiếng :
" Hay ta giúp người thành Thú ?"
" Thôi đi, làm một cây trúc cả đời chỉ biết đứng im một chỗ vẫn tốt hơn " Nam Mộng lập tức lắc đầu bác bỏ.
Nơi đây lại chìm vào im lặng...
Cả nửa ngày sau mới nghe Nam Mộng nói :
" Ta được biết, Thảo mộc muốn tu thành Yêu chỉ có thể dựa vào việc không ngừng hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Hoa. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì thông thường phải mất cả ngàn năm mới có thể thông linh. Sau đó lại phải mất vô vàn năm tháng kiên trì hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để thành Yêu. Đến khi đó mới bắt đầu sở hữu thần thông pháp lực .Mà hiện tại ta cũng miễn cưỡng được xem là Mộc yêu rồi nhỉ ?".
Thiên Nhai mơ hồ đáp lại :" Ta cũng không rõ lắm, có lẽ là vậy "
Nam Mộng ngơ ngẩn lẩm bẩm :" Hấp thu Tinh Hoa Nhật Nguyệt !".
...
Thời gian như thoi đưa, một đời sinh ra lại một đời mất đi. Một vị kiêu hùng chiến tích lẫy lừng, lưng gánh cả thiên hạ, trong tay nắm giữ sinh mệnh của ức vạn dân chúng. Khi còn trẻ được người người chú mục. Từng bước chân có thể làm chấn động cả thiên hạ .Chỉ một ý niệm cũng có thể khiến thời cuộc của một triều đại phải thay đổi. Nhưng khi về già ,vị kiêu hùng này chỉ có thể nhìn lớp trẻ mà than thở :" Mình đã già !".
Một vị thiên kiêu lại nối tiếp một đời thiên kiêu. Một vị tuyệt sắc mĩ nữ, sắc nước hương trời, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành ,chim sa cá lặn. Khi nàng nở một nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh .Chỉ một câu nói có thể khiến một vị vua bỏ cả ngai vàng để mua một nụ cười .Chỉ một ánh mắt có thể khiến một vị thi nhân phải chìm đắm trong những vần thơ bất tận. Chỉ một cái che miệng cười khẽ cũng có thể khiến anh hùng chốn sa trường tơ tưởng bồi hồi. Nhưng khi nàng về già chỉ có thể ở trong một ngôi nhà mộc mạc giản dị nào đó mà hồi ức :" Nhớ lúc ta còn trẻ...".
Xuân đi đông đến, lá rụng rồi lạ thay, nhật lên cao rồi nguyệt lại lặn. Dòng suối trong mát quanh co trong những dòng sông cuồn cuộn rồi lướt qua giữa chốn hồng trần náo nhiệt, rồi lại quên mình mà hòa tan vào biển lớn.
Đời người vô tuế nguyệt. Hồng trần vô năm tháng !
500 năm sau...
Phương xa, bóng tối đang nhường chỗ cho quang minh. Núi cao bao phủ sương mù, bầy cá nô đùa trong những dòng suối trong không thấy đáy.
Một ngày mới lại bắt đầu !
Trong khu rừng trúc u tĩnh ,những cây trúc vươn thẳng lên trời xanh. Những chiếc lá xanh mướt còn đọng lại chút sương sớm khẽ đung đưa theo gió như muốn nói điều gì đó.
" Trời sáng rồi, mau dậy đi, Thiên Nhai !"
" Chủ nhân, ta muốn ngủ thêm, người đợi chút đi "
" Không được, ngươi phải dậy chơi cờ với ta, chơi một mình buồn lắm !"
" A, lại chơi cờ, lần nào ta cũng thua, không chơi, không thú vị !"
" Không được, ngươi không chơi với ta thì ai sẽ chơi với ta , cố gắng lên, rồi sẽ có một ngày ngươi đánh thắng được ta !"
" Không chơi !"
Trong Thiên Nhai Châu, Nam Mộng vừa giữ chặt một cái quang cầu đang ra sức giãy giụa vừa đi đến một cái bàn gỗ gần đó.
" Rất nhàm chán !" Chỉ nghe Thiên Nhai uể oải kể lể.
Nam Mộng cười ha hả nói :" Ha Ha, không chán, chúng ta chỉ mới chơi trò này được 500 năm mà thôi, còn có rất nhiều thứ chúng ta cần phải tìm hiểu ".
" Chủ nhân cứ định thế này mãi sao ?" Thiên Nhai bất chợt hỏi.
Vẻ mặt Nam Mộng bỗng cứng lại, bước chân của hắn cũng khựng lại ở nơi đó. Rất lâu vẫn không thấy hắn lên tiếng.
" Chủ nhân nói gì đi chứ ! Hàng ức vạn sinh linh ngoài kia đang chờ câu trả lời của chủ nhân đấy !" Thiên Nhai không kiên nhẫn hậm hực lên tiếng.
Nam Mộng chậm rãi bước đến cạnh bàn ,ngồi xuống ghế. Hắn đặt Thiên Nhai xuống chiếc ghế bên cạnh, qua một lúc lâu vẫn không nói câu nào.
" Chủ nhân nói gì đi chứ !" Thiên Nhai nói như hét lên.
Nam Mộng thở dài, vẻ mặt hắn chứa đựng rất nhiều mệt mỏi. Có chút mờ mịt, có chút không nỡ, rất phức tạp !
Nam Mộng nhìn vào khoảng không xa xăm. Nơi đó có một đám mây đang trôi nổi bất định, bất giác hắn lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện giờ.
Lại nghe Thiên Nhai nói :" Chỉ cần chủ nhân nói một câu, ngay lập tức người có thể trở lại làm " người "!".
" Để rồi có một người vì ta mà chết oan chết uổng " .
Giọng nói của Nam Mộng không chứa đựng một tia cảm xúc, lãnh đạm, nhạt nhẽo. Vô tận năm tháng trôi qua, có lẽ sức mạnh của thời gian đã lấy đi tất cả cảm xúc nên có trong đó.
" Đánh đổi một mạng người để cứu lấy hàng ức vạn sinh linh, cái giá phải trả quá rẻ !" Thiên Nhai nói.
Nam Mộng nhẹ lắc đầu, giọng nói của hắn có chút ngao ngán :
" Hiện tại ngươi cứ đi tìm một người chủ nhân khác. Có lẽ người đó sẽ không chần chừ mà thực hiện ngay hành động này. Trách nhiệm nặng nề này hãy cứ để kẻ đó thay ta hoàn thành là được rồi ".
" Không được !" Thiên Nhai nhẹ giọng nói.
Nam Mộng nghi hoặc, quay đầu sang nhìn nó :
" Tạo sao lại không được ? Ngươi chỉ cần rời đi là được rồi !".
" Trừ khi người chết đi, ta mới có thể tìm người chủ nhân khác !".
" Ta...chết !!!".
Ánh mắt của Nam Mộng lạc đi, trong đôi mắt hắn không hề có một chút thần thái. Hắn muốn nói gì đó, nhưng thủy chung vẫn không nói ra lời.
Trung niên nhân mặc trường bào biểu tình cũng không khác bao nhiêu. Ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Vận mệnh của Nam Mộng ông ta rất rõ ràng. Bởi chính ông ta là một loại tồn tại rất đặc thù, siêu việt Thượng Trung Hạ Tam giới. Ông có thể nhìn thấu Thiên Cơ, xuyên suốt cửu thiên thập địa, là một loại tồn tại vô thượng của cả một vị diện to lớn. Nhưng những việc vừa xảy ra nằm ngoài tính toán của ông ta.
" Không đúng, chắc chắn là có điều gì đó đã xảy ra. Để ta xem lại !" Trung niên nhân lắc đầu phủ định những gì mình đã thấy.Ông ta dùng tay vẽ lên hư không, theo đó trong không trung xuất hiện hàng loạt hoa văn thần bí.
Vừa nhìn những hoa văn trước mặt, ông ta vừa bấm đốt ngón tay của mình.Qua một lúc lâu, đôi lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
" Có chuyện gì sao cha, tại sao những gì đã xảy ra..." Thiếu nữ mang theo vài phần cấp thiết lên tiếng.
Ông ta nhẹ lắc đầu, trong lòng cũng thập phần nghi hoặc. Bỗng trong đôi mắt ông bắn ra hai tia sáng trí tuệ, dường như đã hiểu ra điều gì.
" Con chờ một chút. Vận mệnh của hắn rất không bình thường !" Ông ta vừa nhíu chặt đôi lông mày vừa nói.
Tay ông ta bấm quyết, đôi môi không ngừng mấp máy như đang lẩm nhẩm thần chú. Phía trước mặt ông bất ngờ xuất hiện một đạo hào quang, chỉ nháy mắt sau nơi đó hiện ra một quyển sách.
Tạo hình của nó rất cổ xưa, thoạt nhìn trông quyển sách cổ rất dày. Phía trên mặt có ghi các loại văn tự khó hiểu, nhấp nháy ánh sáng trông thập phần thần bí.
Ông ta đưa tay ra cầm lấy quyển sách dày cộp. Từng trang giấy được ông ta mau chóng lật qua. Phải qua thời gian rất lâu ông ta mới ngẩng đầu lên .Trong miệng lẩm bẩm:
" Thì ra là vậy !".
Thiếu nữ tò mò, cũng rất gấp gáp, nàng lên tiếng hỏi :
" Thế nào rồi cha, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?".
Ông ta mỉm cười :" Là số mệnh của hắn đã thay đổi mà thôi, cũng không có gì ".
" Số mệnh thay đổi !" Thiếu nữ khẽ hô, có vẻ rất ngạc nhiên.
" Con có muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo với hắn không ?" Ông ta nhìn thiếu nữ, vẻ mặt hòa ái.
Thiếu nữ nhanh chóng gật đầu :" Đương nhiên con muốn biết, không phải con đến đây cũng vì huynh ấy sao ?".
Trung niên nhân không nói thêm lời nào. Ông ta phất tay.
Một đạo hào quang từ trong ống tay áo bay ra. Trước mặt ông xuất hiện một đoàn vụ khí. Chỉ qua một cái nháy mắt, vụ khí dao động một hồi rồi ngưng tụ thành một chiếc gương.
Bề mặt gương là một màu đen sáng bóng, phía trên ảm đạm không chút ánh sáng. Khung gương được làm từ chất liệu tựa ngọc mà không phải ngọc, phía trên có khắc chằn chịt các loại đồ án nhật nguyệt sao trời ,thỉnh thoảng còn có các loại hoa văn thần bí chớp lóe rồi biến mất.
Trung niên nhân điểm một chỉ vào bề mặt kính. Từng tầng sóng gợn khẽ dao động, phía trên dần xuất hiện cảnh vật mơ hồ.
Hình ảnh bên trong gương là một nam tử đang đứng trên một cái cây to lớn. Trên cái cây đó còn treo lủng lẳng những quả cây màu vàng óng. Người này chính là Nam Mộng !
Sau đó người này bị một con quái thú khổng lồ đánh tan thành tro bụi. Ngay lúc đó, một viên châu hoàng kim sắc chói mắt bắn thẳng lên trời cao.
Lúc đó thời gian cùng không gian như đảo lộn. Tất cả cảnh vật đều mơ hồ, tất cả như một dòng sông trôi ngược dòng.
Rất nhanh sau đó, viên châu hoàng sắc hiện ra tại một nơi có cảnh vật khác hẳn. Nó vừa xuất hiện ở nơi này liền hướng về một khu rừng Trúc ở ngay phía dưới bay xuống.
" Đây là..." Thiếu nữ rất đỗi ngạc nhiên, đôi mắt đẹp không tin vào những gì mình đã thấy.
" Hắn...Trọng sinh !" Trung niên nhân nhấn mạnh từng chữ một.
Thiếu nữ không nói được lời nào, nàng thực sự không biết phải nói gì.
Trung niên nhân thản nhiên giải thích :
" Là một loại " tái sinh " có chút khác biệt so với Luân Hồi Chuyển Thế. Loại tái sinh này chỉ thay đổi " thân xác " mà thôi, tất cả những kí ức của kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn, không hề có một chút thay đổi nào. Mà điều này nguyên nhân đều nằm ở viên châu màu vàng kia. Đây chính là cơ duyên mà người này có được. Cũng chính nó đã gián tiếp thay đổi số mệnh của hắn ".
Ông ta đang muốn nói tiếp thì bỗng nhiên sắc mặt biến đổi. Như cảm ứng được điều gì, ông ta quay người ra sau.
Một đám bạch vân vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung. Nó tỏa ra từng đợt khí tức tường hòa an lành. Bốn phía vờn quanh Bạch Long Thải Phượng, như Bách điểu chiêu dương ,âm thanh phượng hót long ngâm vang vọng cả một tầng trời.
Từng đóa liên hoa ngũ sắc tựa như mưa rơi xuống, nơi này nhất thời đã trở thành một vùng thiên địa khác.Từng luồng hơi thở uy nghiêm thần thánh lan tỏa trong hư không.
Bất chợt một tòa Vân Môn xuất hiện giữa đám mây lớn, phía trên đó có để một tấm hoành phi ,có viết : Thiên Môn
Thiên Môn mở ra. Một người nam tử vận một bộ trường sam trắng tinh nhẹ bước ra. Đôi lông mày của hắn trắng như tuyết, cả người mang theo một cỗ khí tức xuất trần không nhiễm khói bụi nhân gian.
Người này bước đi trong hư không, trên tay cầm một quyển trục. Vẻ mặt mang theo nét cười nhẹ bước tới gần trung niên nhân vận trường bào.
Bạch y nhân đưa quyển trục cầm trong tay cho ông ta ,nói :
" Âm Giới Chi Chủ ! " Thiên Đế " lệnh cho ông tuyển ra những Âm Hồn có tâm hướng thiện lên dương gian giúp đỡ chúng sinh mê loạn. Hãy để những Âm Hồn này tiến vào giấc mơ của những kẻ gây ra sai lầm, dùng các loại cảnh tượng răn đe họ, giúp họ sớm ngày giác ngộ. Đồng thời, hãy chọn những người có thiện căn sống trên dương gian, trợ họ có được thần thông. Dùng những thứ này làm phương tiện để phổ độ chúng sinh. Phương pháp hành động cụ thể như thế nào đã ghi rõ trong đây, ông hãy nhận lấy ".
Nói đến câu cuối cùng, bạch y nhân đưa quyển trục cho ông ta .Sau đó lại thấy bạch y nhân nói :
" Sắp tới nhân gian sẽ xuất hiện biến chuyển lớn. Ông hãy mau chóng hành sự, không nên chậm trễ !".
Trung niên nhân gật đầu, sau đó lại cười nói :
" Tôi biết rồi, hội nghị Thiên Khải vào một trăm năm sau nói không chừng sẽ xuất hiện không ít điểm sáng. Ông có tính xuống trần gian tạo chút thiện quả hay không ?"
Bạch y nam tử nhún vai ,cười nói :
" Có thể ! Cũng chỉ là đi dạo một vòng mà thôi, nói không chừng sẽ kéo lên được không ít người ".
" Ha ha, vậy tôi chúc ông mã đáo thành công. Giờ để tôi tiễn ông, không dám làm phiền ông lâu " Trung niên nhân cười ha hả ôm quyền khách khí đôi câu.
Bạch y nam tử lắc đầu xua tay :
" Không cần đâu. Ông mau chóng bắt đầu đi, kẻo lỡ Thiên Cơ ".
Vừa nói xong nam tử quay đầu bước đi. Hắn ta bước đi trong hư không như giẫm đất bằng. Khi Thiên Môn đóng lại, tất cả những kì tượng xung quanh cũng biến mất. Nơi đây lại khôi phục như ban đầu.
Khi bạch y nhân rời đi, trung niên nhân quay đầu sang nhìn thiếu nữ ,nhẹ giọng nói :
" Bây giờ ta phải lập tức trở về, con..."
Tuy ông không nói hết nhưng thiếu nữ biết ông muốn nói điều gì. Nàng không dám trả lời, chỉ cúi đầu không nói. Hành động này đã gián tiếp nói cho ông suy nghĩ trong lòng nàng.
Ông ta thở dài. Ông không nói gì nữa mà quay đầu nhìn về nơi xa ,dường như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau mới thấy ông ta nhẹ lắc đầu. Ông quay sang nhìn thiếu nữ lên tiếng :
" Thôi được rồi, nếu bây giờ ta có mang con về cũng chẳng có ý nghĩa gì. Con ở lại đây cũng được, đến khi nào cảm thấy bản thân đã " Ngộ " đủ rồi thì hãy trở về ".
" Nhưng có một điều con phải nhớ kỹ. Những linh hồn đã tiến nhập " Âm Giới " như con không được phép ở gần người trên dương gian quá lâu. Nếu không sẽ khiến Âm Dương của họ mất cân bằng, dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, thập phần nguy hiểm. Tuy rằng một khi chúng ta không cố ý hiển lộ thì người trong Tam Giới cho dù có dùng mọi cách cũng sẽ không thể nhìn thấy chúng ta. Nhưng con phải biết kiềm chế trong mỗi hành động. Nếu có gây ra hậu quả gì sẽ bị " Thiên Luật " nghiêm trị. Con hãy nhớ kỹ điều này, bằng không ngay cả ta cũng không cách nào cứu được con " Trung niên nhân nghiêm nghị dặn dò.
" Con nhớ rồi !" Thiếu nữ nhẹ gật đầu đáp lại.
Ông ta cũng không nói thêm lời nào nữa. Ống tay áo khẽ run lên. Một đạo hào quang phóng vút ra. Lập tức trong hư không vang lên âm thanh như vải mỏng bị xé rách. Trước mặt ông bất ngờ xuất hiện một hắc động, phía viền hắc động còn có những tia lôi điện lưu chuyển phát ra những âm thanh " xoẹt xoẹt " chói lóa mắt.
Ông ta không chút do dự bước vào. Hắc động nhanh chóng khép lại, nơi đây lại phục hồi như cũ.
***
Đây là một buổi sáng trong lành, ánh nắng dịu nhẹ mang theo chút hơi lạnh của cuối thu.
Từng tiếng chim lảnh lót ở viễn không khiến nơi đây lại thêm phần sức sống.
Xa xa, những ngọn sơn phong cao vút trong mây ,khí thế hùng vĩ. Từng dãy sơn lĩnh trải dài ngút tầm mắt, vừa nguy nga lại vừa tráng lệ ,tựa như những con Bàn Long đang ẩn phục nơi này, quanh co không có điểm cuối.
Từng trận gió nhẹ thổi qua làm những chiếc lá trúc vàng rơi lả tả trên mặt đất. Âm thanh xào xạc của những chiếc lá treo trên cành cây khiến nơi đây tràn ngập cảm giác thanh bình.
Một chiếc lá...
Hai chiếc lá...
Ba chiếc lá....
Bốn chiếc lá...
...
Nam Mộng thẫn thờ đếm những chiếc lá khô còn chưa rụng khỏi cây. Trong lòng của hắn lúc này không rõ đang có tư vị gì.
Một tiếng thở dài nhẹ vang lên rồi sau đó bị cơn gió lạnh vô tình cuốn ra xa.
" Chủ nhân, chúng ta hãy làm lại từ đầu ".
" Phải, làm lại từ đầu. Nhưng...lực bất tòng tâm !".
" Có chuyện gì sao ?".
" Ta hiện tại là Mộc Yêu, hay nói chính xác chính là một cây Lục Trúc. Ta...làm thế nào để tu luyện ?".
" Cái này..."
Nam Mộng trước kia sở dĩ có thể tu luyện được là nhờ có Đoàn Chính Tâm truyền dạy phương pháp. Nhưng cách đó chỉ thích hợp với thân xác nhân loại ,hiện tại bản thể của Nam Mộng chỉ là một cây Trúc bình thường đến không thể bình thường hơn. Hoàn toàn khác xa với loại thể xác trước đây.
Nhất thời cả hai không nói gì nữa, đều rơi vào trầm mặc.
Mãi đến một canh giờ sau mới nghe Thiên Nhai hồn nhiên lên tiếng :
" Hay ta giúp người thành Thú ?"
" Thôi đi, làm một cây trúc cả đời chỉ biết đứng im một chỗ vẫn tốt hơn " Nam Mộng lập tức lắc đầu bác bỏ.
Nơi đây lại chìm vào im lặng...
Cả nửa ngày sau mới nghe Nam Mộng nói :
" Ta được biết, Thảo mộc muốn tu thành Yêu chỉ có thể dựa vào việc không ngừng hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Hoa. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì thông thường phải mất cả ngàn năm mới có thể thông linh. Sau đó lại phải mất vô vàn năm tháng kiên trì hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để thành Yêu. Đến khi đó mới bắt đầu sở hữu thần thông pháp lực .Mà hiện tại ta cũng miễn cưỡng được xem là Mộc yêu rồi nhỉ ?".
Thiên Nhai mơ hồ đáp lại :" Ta cũng không rõ lắm, có lẽ là vậy "
Nam Mộng ngơ ngẩn lẩm bẩm :" Hấp thu Tinh Hoa Nhật Nguyệt !".
...
Thời gian như thoi đưa, một đời sinh ra lại một đời mất đi. Một vị kiêu hùng chiến tích lẫy lừng, lưng gánh cả thiên hạ, trong tay nắm giữ sinh mệnh của ức vạn dân chúng. Khi còn trẻ được người người chú mục. Từng bước chân có thể làm chấn động cả thiên hạ .Chỉ một ý niệm cũng có thể khiến thời cuộc của một triều đại phải thay đổi. Nhưng khi về già ,vị kiêu hùng này chỉ có thể nhìn lớp trẻ mà than thở :" Mình đã già !".
Một vị thiên kiêu lại nối tiếp một đời thiên kiêu. Một vị tuyệt sắc mĩ nữ, sắc nước hương trời, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành ,chim sa cá lặn. Khi nàng nở một nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh .Chỉ một câu nói có thể khiến một vị vua bỏ cả ngai vàng để mua một nụ cười .Chỉ một ánh mắt có thể khiến một vị thi nhân phải chìm đắm trong những vần thơ bất tận. Chỉ một cái che miệng cười khẽ cũng có thể khiến anh hùng chốn sa trường tơ tưởng bồi hồi. Nhưng khi nàng về già chỉ có thể ở trong một ngôi nhà mộc mạc giản dị nào đó mà hồi ức :" Nhớ lúc ta còn trẻ...".
Xuân đi đông đến, lá rụng rồi lạ thay, nhật lên cao rồi nguyệt lại lặn. Dòng suối trong mát quanh co trong những dòng sông cuồn cuộn rồi lướt qua giữa chốn hồng trần náo nhiệt, rồi lại quên mình mà hòa tan vào biển lớn.
Đời người vô tuế nguyệt. Hồng trần vô năm tháng !
500 năm sau...
Phương xa, bóng tối đang nhường chỗ cho quang minh. Núi cao bao phủ sương mù, bầy cá nô đùa trong những dòng suối trong không thấy đáy.
Một ngày mới lại bắt đầu !
Trong khu rừng trúc u tĩnh ,những cây trúc vươn thẳng lên trời xanh. Những chiếc lá xanh mướt còn đọng lại chút sương sớm khẽ đung đưa theo gió như muốn nói điều gì đó.
" Trời sáng rồi, mau dậy đi, Thiên Nhai !"
" Chủ nhân, ta muốn ngủ thêm, người đợi chút đi "
" Không được, ngươi phải dậy chơi cờ với ta, chơi một mình buồn lắm !"
" A, lại chơi cờ, lần nào ta cũng thua, không chơi, không thú vị !"
" Không được, ngươi không chơi với ta thì ai sẽ chơi với ta , cố gắng lên, rồi sẽ có một ngày ngươi đánh thắng được ta !"
" Không chơi !"
Trong Thiên Nhai Châu, Nam Mộng vừa giữ chặt một cái quang cầu đang ra sức giãy giụa vừa đi đến một cái bàn gỗ gần đó.
" Rất nhàm chán !" Chỉ nghe Thiên Nhai uể oải kể lể.
Nam Mộng cười ha hả nói :" Ha Ha, không chán, chúng ta chỉ mới chơi trò này được 500 năm mà thôi, còn có rất nhiều thứ chúng ta cần phải tìm hiểu ".
" Chủ nhân cứ định thế này mãi sao ?" Thiên Nhai bất chợt hỏi.
Vẻ mặt Nam Mộng bỗng cứng lại, bước chân của hắn cũng khựng lại ở nơi đó. Rất lâu vẫn không thấy hắn lên tiếng.
" Chủ nhân nói gì đi chứ ! Hàng ức vạn sinh linh ngoài kia đang chờ câu trả lời của chủ nhân đấy !" Thiên Nhai không kiên nhẫn hậm hực lên tiếng.
Nam Mộng chậm rãi bước đến cạnh bàn ,ngồi xuống ghế. Hắn đặt Thiên Nhai xuống chiếc ghế bên cạnh, qua một lúc lâu vẫn không nói câu nào.
" Chủ nhân nói gì đi chứ !" Thiên Nhai nói như hét lên.
Nam Mộng thở dài, vẻ mặt hắn chứa đựng rất nhiều mệt mỏi. Có chút mờ mịt, có chút không nỡ, rất phức tạp !
Nam Mộng nhìn vào khoảng không xa xăm. Nơi đó có một đám mây đang trôi nổi bất định, bất giác hắn lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện giờ.
Lại nghe Thiên Nhai nói :" Chỉ cần chủ nhân nói một câu, ngay lập tức người có thể trở lại làm " người "!".
" Để rồi có một người vì ta mà chết oan chết uổng " .
Giọng nói của Nam Mộng không chứa đựng một tia cảm xúc, lãnh đạm, nhạt nhẽo. Vô tận năm tháng trôi qua, có lẽ sức mạnh của thời gian đã lấy đi tất cả cảm xúc nên có trong đó.
" Đánh đổi một mạng người để cứu lấy hàng ức vạn sinh linh, cái giá phải trả quá rẻ !" Thiên Nhai nói.
Nam Mộng nhẹ lắc đầu, giọng nói của hắn có chút ngao ngán :
" Hiện tại ngươi cứ đi tìm một người chủ nhân khác. Có lẽ người đó sẽ không chần chừ mà thực hiện ngay hành động này. Trách nhiệm nặng nề này hãy cứ để kẻ đó thay ta hoàn thành là được rồi ".
" Không được !" Thiên Nhai nhẹ giọng nói.
Nam Mộng nghi hoặc, quay đầu sang nhìn nó :
" Tạo sao lại không được ? Ngươi chỉ cần rời đi là được rồi !".
" Trừ khi người chết đi, ta mới có thể tìm người chủ nhân khác !".
" Ta...chết !!!".
Ánh mắt của Nam Mộng lạc đi, trong đôi mắt hắn không hề có một chút thần thái. Hắn muốn nói gì đó, nhưng thủy chung vẫn không nói ra lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.