Mộng Thiên Thu - Một Kiếp Nhân Sinh
Chương 21: Sính Lễ Tới Nhà II
Tiểu Vũ Miêu Miêu
31/08/2019
Một lúc sau Cung Dạ nhìn thấy nàng cùng Tiểu Liên đi từ nội viện đi vào, nàng mặc lên người bộ y phục màu hồng phấn trông thật thuần khiết và
đáng yêu, nàng bước tới chỗ đại sảnh mọi người trên dưới Mộ Dung gia đã
có mặt đầy đủ chỉ chờ có mỗi mình nàng, nàng tới chỗ phụ thân và đại bá
nàng lễ phép chào hỏi từ trên xuống dưới, sau đó mới quay mặt chào hỏi
có lệ với Cung Dạ.
"Thất ca, à không thất hoàng tử vạn an, không biết hôm nay thất hoàng tử tới đây có việc chi?"
Cung Dạ vừa tay chỉ đống hòm rương chất thành núi kia vừa nói.
"Hôm nay ta tới đây là để đưa sính lễ và cũng là muốn cùng nhạc phụ, nhạc mẫu chọn ngày thành hôn."
Dứt lời cận vệ riêng của hắn đã bước lên trước mặt nàng đưa cho nàng một cái thiệp, nàng không cần mở cũng biết được trong đó là những thứ gì, nàng đưa tấm thiệp lại cho phụ thân mình để ông xem, Cung Dạ hất tay phía sau một cái ý chỉ sai người mang sính lễ lên, vị ma ma quản phủ của hắn cũng đến bà ta tay cầm một tờ giấy giọng đọc to rõ như muốn để cho tất cả mọi người trên dưới Mộ Dung gia nàng nghe rõ.
"Sính lễ từ thất vương phủ đem đến bao gồm 777 viên minh châu loại thường, 77 viên đông hải minh châu, Tự Lưu Ngọc 7 khối, Diệu Lư 7 bình, Ngọc Lưu 77 bình, Khắc Tự thạch 7 khối, Tịnh Minh thạch 7 khối, Lệ Mỹ Nhân một khối tượng, Miêu Kỳ đại tượng Ba Tư một đôi, Tuyết Lữ Âm Liên một đôi, Linh Sâm ngàn năm 7 củ, 77 đôi khuyên tai Bạch Ngọc Lưu Anh, 77 trăm cài vàng ròng Thạch Anh, 77 vòng tay Lưu Ly Phỉ Thúy, 77 thước lụa Cẩm Anh Giang Nam, 77 thước lụa Tự Nhân An của Miêu tộc, 77 thước lụa Ma Mễ của Ba Tư, 77 thước lụa đan vàng, 77 thước lụa đan bạc, 700 mẫu đất ở Đế Đô, 500 mẫu ở Lạc Dương, 100 mẫu đất ở kinh thành, 7 căn tiểu lâu, 7 căn nhà trọ, 3 trại chăn nuôi gia súc, 3 trại nuôi ngựa, 777 lượng vàng, 7777 lượng bạc và cuối cùng là Trấn Quốc chi bảo 1 khối, bẩm thất hoàng tử đã đọc hết rồi ạ."
Một núi lễ vật kể trên khiến cho toàn bộ Mộ Dung tướng phủ phải há hốc mồm kinh ngạc, đến cả nàng cũng kinh kinh ngạc bởi sính lễ lần này còn có cả Trấn Quốc chi bảo, đó là thứ mà sau khi Hiên Viên gia trấn quốc bình thiên hạ dùng, lão tổ Hiên Viên hoàng đế đã coi nó như bảo vật, cất ở từ đường hoàng cung, trừ khi lễ tiết trọng đại bằng không thì không thể tùy tiện mang đi đâu khác, bản thân Trấn Quốc chi bảo này là một khối lục bảo được tạo hình và điêu khắc thành một chiếc bình phong 5 cánh (không biết thì hỏi chị Google) cỡ thu nhỏ tỉ lệ 1/100, bên trên mỗi tấm bình phong có viết một câu dạy đời do chính thái tổ Hiên Viên gia để lại cho con cháu sau này, ngoại trừ người trong hoàng tộc và những đại sư tôn kính ra không ai được phép đụng tới nó, vậy mà thế nào hắn lại đem nó đi làm sính lễ tặng nàng, cho dù chỉ là bản nhái lại cũng không thể được, nàng lo lắng hỏi hắn.
"Thất hoàng tử, Trấn Quốc chi bảo này dù là bản nhái đi chăng nữa, cũng không thể tùy tiện dùng nó để..."
Cung Dạ gõ đầu nàng giọng nhẹ nhàng nói.
"Ta sẽ không dùng bản nhái để đi cần thân đâu, cái này là bản thật đó, không tin nàng có để đích thân đi xem thử."
Nàng bước tới chỗ của Trấn Quốc cho bảo, coi đi coi lại lúc này nàng mới nhận ra được đó là đồ thật, nàng há hốc mồm không thể tin được.
"Cung Dạ... ngài... ngài... là sao?"
Cung Dạ cười nụ cười ấy để làm cho nữ nhân trên thiên hạ này đổ ngã vì y, nụ cười mang đầy vẻ tự cao ngạo mạn nói.
"Hôn lễ của Hiên Viên Cung Dạ ta, há có thể để cho người khác so sánh, ta sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ hoành tráng nhất thiên hạ."
"Thất ca, à không thất hoàng tử vạn an, không biết hôm nay thất hoàng tử tới đây có việc chi?"
Cung Dạ vừa tay chỉ đống hòm rương chất thành núi kia vừa nói.
"Hôm nay ta tới đây là để đưa sính lễ và cũng là muốn cùng nhạc phụ, nhạc mẫu chọn ngày thành hôn."
Dứt lời cận vệ riêng của hắn đã bước lên trước mặt nàng đưa cho nàng một cái thiệp, nàng không cần mở cũng biết được trong đó là những thứ gì, nàng đưa tấm thiệp lại cho phụ thân mình để ông xem, Cung Dạ hất tay phía sau một cái ý chỉ sai người mang sính lễ lên, vị ma ma quản phủ của hắn cũng đến bà ta tay cầm một tờ giấy giọng đọc to rõ như muốn để cho tất cả mọi người trên dưới Mộ Dung gia nàng nghe rõ.
"Sính lễ từ thất vương phủ đem đến bao gồm 777 viên minh châu loại thường, 77 viên đông hải minh châu, Tự Lưu Ngọc 7 khối, Diệu Lư 7 bình, Ngọc Lưu 77 bình, Khắc Tự thạch 7 khối, Tịnh Minh thạch 7 khối, Lệ Mỹ Nhân một khối tượng, Miêu Kỳ đại tượng Ba Tư một đôi, Tuyết Lữ Âm Liên một đôi, Linh Sâm ngàn năm 7 củ, 77 đôi khuyên tai Bạch Ngọc Lưu Anh, 77 trăm cài vàng ròng Thạch Anh, 77 vòng tay Lưu Ly Phỉ Thúy, 77 thước lụa Cẩm Anh Giang Nam, 77 thước lụa Tự Nhân An của Miêu tộc, 77 thước lụa Ma Mễ của Ba Tư, 77 thước lụa đan vàng, 77 thước lụa đan bạc, 700 mẫu đất ở Đế Đô, 500 mẫu ở Lạc Dương, 100 mẫu đất ở kinh thành, 7 căn tiểu lâu, 7 căn nhà trọ, 3 trại chăn nuôi gia súc, 3 trại nuôi ngựa, 777 lượng vàng, 7777 lượng bạc và cuối cùng là Trấn Quốc chi bảo 1 khối, bẩm thất hoàng tử đã đọc hết rồi ạ."
Một núi lễ vật kể trên khiến cho toàn bộ Mộ Dung tướng phủ phải há hốc mồm kinh ngạc, đến cả nàng cũng kinh kinh ngạc bởi sính lễ lần này còn có cả Trấn Quốc chi bảo, đó là thứ mà sau khi Hiên Viên gia trấn quốc bình thiên hạ dùng, lão tổ Hiên Viên hoàng đế đã coi nó như bảo vật, cất ở từ đường hoàng cung, trừ khi lễ tiết trọng đại bằng không thì không thể tùy tiện mang đi đâu khác, bản thân Trấn Quốc chi bảo này là một khối lục bảo được tạo hình và điêu khắc thành một chiếc bình phong 5 cánh (không biết thì hỏi chị Google) cỡ thu nhỏ tỉ lệ 1/100, bên trên mỗi tấm bình phong có viết một câu dạy đời do chính thái tổ Hiên Viên gia để lại cho con cháu sau này, ngoại trừ người trong hoàng tộc và những đại sư tôn kính ra không ai được phép đụng tới nó, vậy mà thế nào hắn lại đem nó đi làm sính lễ tặng nàng, cho dù chỉ là bản nhái lại cũng không thể được, nàng lo lắng hỏi hắn.
"Thất hoàng tử, Trấn Quốc chi bảo này dù là bản nhái đi chăng nữa, cũng không thể tùy tiện dùng nó để..."
Cung Dạ gõ đầu nàng giọng nhẹ nhàng nói.
"Ta sẽ không dùng bản nhái để đi cần thân đâu, cái này là bản thật đó, không tin nàng có để đích thân đi xem thử."
Nàng bước tới chỗ của Trấn Quốc cho bảo, coi đi coi lại lúc này nàng mới nhận ra được đó là đồ thật, nàng há hốc mồm không thể tin được.
"Cung Dạ... ngài... ngài... là sao?"
Cung Dạ cười nụ cười ấy để làm cho nữ nhân trên thiên hạ này đổ ngã vì y, nụ cười mang đầy vẻ tự cao ngạo mạn nói.
"Hôn lễ của Hiên Viên Cung Dạ ta, há có thể để cho người khác so sánh, ta sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ hoành tráng nhất thiên hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.