Chương 16
Tg Bắc Hạ
04/01/2021
Và cũng không ai được phép làm tổn thương người con gái này, có giết cũng phải do chính tay hắn giết.
Khụ khụ...
Diệp Cẩn Ninh che miệng lại ho, máu mỗi lúc ra một nhiều. Hơi thở hắn gần như trở nên rất nặng nề.
Phải, sắc mặt hắn càng ngày càng nhợt nhạt, một bộ dạng của Diệp Cẩn Ninh lần đầu cô thấy.
Hắn sắp không trụ nổi nữa rồi...
Hắn có thể sẽ trụ được lâu hơn nếu không đứng che chắn cho cô.
Bị đạp một lực mạnh, Diệp Cẩn Ninh nhào ngay về phía Thi Ngôn, tay phải hắn kịp chống lên tường để khỏi động trúng cô, còn tay kia thì kịp thời che miệng cô lại để không chạm phải môi nhau.
Khoảng cách hai người hiện rất gần, mặt kề mặt. Vài giây sau đôi tay hắn dần dần buông lỏng, còn người thì đổ gục xuống nền.
Thi Ngôn hoảng hốt nhìn theo hắn, trên người thì có vô số vết thương, có nặng có nhẹ.
Chưa dừng ở đó, Diệp Cẩn Ninh chưa ký vào đơn thì Thi Tâm Bạc chưa đạt được mục đích, chỉ có khi hắn chết đi, ông ta mới toại nguyện.
Thi Tâm Bạc đem tờ đơn đi đến, cầm ngón tay cái Diệp Cẩn Ninh nhấn vào mực đỏ rồi in lên tờ đơn.
Chỉ cần dấu tay hắn thôi cũng được rồi.
“Các cậu đưa Diệp Cẩn Ninh đi đi, bây giờ hắn ta bị thương rồi không làm gì được đâu. Cho các cậu tùy ý xử lý.”
“Vâng lão gia.”
Những tên đó đi đến mạnh bạo lôi Diệp Cẩn Ninh dậy. Bọn họ có lẽ đã đợi đến ngày này lâu lắm rồi.
Thi Ngôn vội chạy tới chặn trước mặt họ. “Các người dừng lại!”
Thi Tâm Bạc bất giác thở dài, “Tiểu Ngôn con không cần lo cho hắn. Ta sẽ bắt hắn trả lại toàn bộ những gì hắn đã hành hạ con suốt những năm qua.”
“Đừng gọi tôi là con, tôi không có bố như ông!”
“Không phải con hận Diệp Cẩn Ninh sao, bây giờ là thời khắc tốt nhất để con trả thù. Nợ máu phải trả bằng máu, huống chi hắn đã nhiều lần cưỡng ép con.”
“Phải, tôi hận hắn, nhưng lại càng hận ông hơn. Thi Tâm Bạc, ông thật đáng sợ. Ông nói nợ máu phải trả bằng máu ư? Ông giết chết mẹ tôi rồi, vậy ông định trả thế nào? Ông sẽ tự sát để trả lại những lỗi lầm của mình, bù đắp cho bà ấy? Không, ông sẽ không làm như vậy đâu... Hoặc là...”
Thi Ngôn cầm lấy con dao sắc lạnh ở dưới sàn đưa về phía trước, “Hoăc là... Ông sẽ giết luôn cả tôi rồi một mình ông sống trên đời này sẽ không còn cảm thấy áy náy tội lỗi gì nữa.
Bao nhiêu năm qua tôi vẫn như một con ngốc, chờ đợi những thứ mà nó vốn không thể tồn tại. Diệp Cẩn Ninh không yêu tôi cũng được, tôi nghĩ chi ít trên thế giới này vẫn sẽ còn một người yêu thương tôi. Ông ấy có lẽ là đang bận làm gì đó, khi ông ấy quay trở về chắc chắn cha con tôi sẽ đoàn tụ cùng nhau. Nhưng khi ông còn chưa về thì tôi đã phải hận ông rồi, và tôi không còn muốn gặp ông nữa. Đến khi tôi trở thành người thực vật, ông cũng không quên biến tôi trở thành một công cụ để ông lợi dụng. Rồi khi Diệp Cẩn Ninh sắp trắng tay, ông lại đem tôi ra làm vật trao đổi.
Thi Tâm Bạc, rốt cuộc ông xem tôi là cái gì? Nếu đã không thích tôi, sao ngay từ khi sinh tôi ra ông không tự tay bóp chết tôi luôn đi!”
Giọng nói Thi Ngôn run run khàn khàn, đôi lúc còn có cả tiếng nấc.
Phải, cô thừa nhận mình không nên xuất hiện trên thế giới này, sự tồn tại của cô là một sai lầm.
Họ có thể sinh cô ra, cô không có quyền được lựa chọn. Nhưng bây giờ ngay cả việc muốn chết đi, cô cũng không có quyền quyết định.
“Tiểu Ngôn, con bình tĩnh lại nghe ba nói.”
“Đứng lại, ông đừng bước tới đây. Nếu không, tôi sẽ chết ngay tại đây cho ông xem.”
Thi Ngôn quật ngược con dao về phía cổ mình, ánh mắt kiên định nhìn thẳng phía trước.
“Được được, ba không qua. Làm thế nào con mới bỏ dao xuống?”
Bây giờ ông chỉ còn cách nhượng bộ, cô bây giờ đang kích động, không thể đoán được những việc nguy hiểm cô sẽ làm tiếp theo là gì.
Cả đời này ông đã nợ cô quá nhiều rồi, có làm gì cũng không thể bù đắp được, cho dù có chết đi.
“Thả Diệp Cẩn Ninh ra.”
Là vì lý do gì cô bất chấp mọi thứ, đánh đổi cả tính mạng mình để cứu hắn ra?
Là vì yêu sao?
“Được, thả Diệp Cẩn Ninh ra.”
Theo mệnh lệnh những tên đó mới thả hắn ra, tuy bất động nhưng cả người hắn vẫn toát ra khí chất riêng khó ai có thể lẫn lộn.
Thi Ngôn lấy di động gọi Phong Gia Lụy tới.
Không gian trở lại một màu yên tĩnh.
“Thi Tâm Bạc, từ nay tôi và ông sẽ không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Thi Tâm Bạc sững người vài giây. Con gái ông cuối cùng cũng nói rồi, con gái ông muốn cắt đứt quan hệ cha con, đoạn tuyệt tình máu mủ này rồi.
Ông thừa nhận, cô làm như vậy cũng đúng thôi. Cô chỉ đoạn tuyệt, ít ra không phải cầm dao đòi giết ông...
Lúc sau Phong Gia Lụy cũng đến, anh gấp gáp đỡ Diệp Cẩn Ninh nhanh ra xe.
Tình hình đã nguy cấp rồi mà hắn còn như thế này, có phải hắn muốn kéo theo cả Phong Gia Lụy chịu khổ cùng mình không!
Thi Ngôn không nán lại nữa, cô đi theo nhưng vừa ra ngoài đã gặp Thất Tùng.
“Tiểu thư...”
“Thất Tùng, để con bé đi đi.”
Thất Tùng chưa nói hết câu đã bị Thi Tâm Bạc ngắt ngang.
Cô chỉ tiện thể khom người thay lời chào rồi rời khỏi nơi này.
Phong Gia Lụy lái xe, Thi Ngôn ngồi đằng sau giữ hắn.
Cô đã đoạn tuyệt với cha rồi, chỉ còn mỗi Diệp Cẩn Ninh...
Nhưng mà hắn sống chết cũng không ký vào đơn ly hôn thì cô đoạn tuyệt kiểu gì chứ.
Diệp Cẩn Ninh rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh tựa đầu vào vai Thi Ngôn, đôi lúc còn lên cơn ho.
Hơn thở lại không ổn định, lúc nhanh lúc chậm làm cô vô thức cảm thấy lo lắng.
Tình trạng này không giống như bị thương vì bị đánh...
“Phong Gia Lụy, Diệp Cẩn Ninh không sao chứ?”
“Cậu ta... Không sao đâu.”
Qua gương chiếu hậu, Phong Gia Lụy nhìn thấy được sắc mặt hắn vô cùng tệ.
Không lâu sau cũng tới bệnh viện, Diệp Cẩn Ninh nhanh chóng được đưa đến phòng cấp cứu. Các y tá, bác sĩ đều đã tập trung đầy đủ.
Thi Ngôn và Lập Vĩ ở bên ngoài đợi kết quả.
“Phu nhân không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Có hắn thì cô có thể làm sao được chứ.
Lỡ như hôm nay cho dù có bị đánh chết, hắn có liều mình để tiếp tục che chắn cho cô không?
Thi Ngôn rời khỏi suy nghĩ mà bật cười, hắn hận cô còn không kịp, làm sao có thể bỏ mạng sống vì cô chứ...
Phòng cấp cứu, các y tá lục đục chạy Đông, chạy Tây để lấy mẫu xét nghiệm hay kết quả xét nghiệm.
Diệp Cẩn Ninh cũng mơ hồ tỉnh rồi.
“Cẩn Ninh, bệnh của cậu càng ngày càng trở nặng rồi. Nếu không kịp chữa trị cậu rất khó để có khả năng sống sót qua 5 tháng tiếp theo.”
Thời gian của hắn chỉ còn chưa tới năm tháng nữa thôi...
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sống chết có số, ngày chết của hắn sắp tới rồi.
Vậy là trên đời này sẽ không còn ai hành hạ Thi Ngôn nữa, không còn ai gây nên những nỗi đau cho cô, chẳng còn Diệp Cẩn Ninh suốt ngày đem cô ra phát tiết... Chỉ còn vài tháng nữa thôi cô sẽ được hoàn toàn giải thoát.
Thế thì phải tranh thủ thời gian còn chút hơi thở cuối cùng để hành hạ cô rồi?
“Tôi sẽ không điều trị gì cả. Phong Gia Lụy, nể tình tôi và cậu là bạn, hãy xem như đây là nguyện vọng cuối cùng cậu cho tôi đi.”
Khụ khụ...
Diệp Cẩn Ninh che miệng lại ho, máu mỗi lúc ra một nhiều. Hơi thở hắn gần như trở nên rất nặng nề.
Phải, sắc mặt hắn càng ngày càng nhợt nhạt, một bộ dạng của Diệp Cẩn Ninh lần đầu cô thấy.
Hắn sắp không trụ nổi nữa rồi...
Hắn có thể sẽ trụ được lâu hơn nếu không đứng che chắn cho cô.
Bị đạp một lực mạnh, Diệp Cẩn Ninh nhào ngay về phía Thi Ngôn, tay phải hắn kịp chống lên tường để khỏi động trúng cô, còn tay kia thì kịp thời che miệng cô lại để không chạm phải môi nhau.
Khoảng cách hai người hiện rất gần, mặt kề mặt. Vài giây sau đôi tay hắn dần dần buông lỏng, còn người thì đổ gục xuống nền.
Thi Ngôn hoảng hốt nhìn theo hắn, trên người thì có vô số vết thương, có nặng có nhẹ.
Chưa dừng ở đó, Diệp Cẩn Ninh chưa ký vào đơn thì Thi Tâm Bạc chưa đạt được mục đích, chỉ có khi hắn chết đi, ông ta mới toại nguyện.
Thi Tâm Bạc đem tờ đơn đi đến, cầm ngón tay cái Diệp Cẩn Ninh nhấn vào mực đỏ rồi in lên tờ đơn.
Chỉ cần dấu tay hắn thôi cũng được rồi.
“Các cậu đưa Diệp Cẩn Ninh đi đi, bây giờ hắn ta bị thương rồi không làm gì được đâu. Cho các cậu tùy ý xử lý.”
“Vâng lão gia.”
Những tên đó đi đến mạnh bạo lôi Diệp Cẩn Ninh dậy. Bọn họ có lẽ đã đợi đến ngày này lâu lắm rồi.
Thi Ngôn vội chạy tới chặn trước mặt họ. “Các người dừng lại!”
Thi Tâm Bạc bất giác thở dài, “Tiểu Ngôn con không cần lo cho hắn. Ta sẽ bắt hắn trả lại toàn bộ những gì hắn đã hành hạ con suốt những năm qua.”
“Đừng gọi tôi là con, tôi không có bố như ông!”
“Không phải con hận Diệp Cẩn Ninh sao, bây giờ là thời khắc tốt nhất để con trả thù. Nợ máu phải trả bằng máu, huống chi hắn đã nhiều lần cưỡng ép con.”
“Phải, tôi hận hắn, nhưng lại càng hận ông hơn. Thi Tâm Bạc, ông thật đáng sợ. Ông nói nợ máu phải trả bằng máu ư? Ông giết chết mẹ tôi rồi, vậy ông định trả thế nào? Ông sẽ tự sát để trả lại những lỗi lầm của mình, bù đắp cho bà ấy? Không, ông sẽ không làm như vậy đâu... Hoặc là...”
Thi Ngôn cầm lấy con dao sắc lạnh ở dưới sàn đưa về phía trước, “Hoăc là... Ông sẽ giết luôn cả tôi rồi một mình ông sống trên đời này sẽ không còn cảm thấy áy náy tội lỗi gì nữa.
Bao nhiêu năm qua tôi vẫn như một con ngốc, chờ đợi những thứ mà nó vốn không thể tồn tại. Diệp Cẩn Ninh không yêu tôi cũng được, tôi nghĩ chi ít trên thế giới này vẫn sẽ còn một người yêu thương tôi. Ông ấy có lẽ là đang bận làm gì đó, khi ông ấy quay trở về chắc chắn cha con tôi sẽ đoàn tụ cùng nhau. Nhưng khi ông còn chưa về thì tôi đã phải hận ông rồi, và tôi không còn muốn gặp ông nữa. Đến khi tôi trở thành người thực vật, ông cũng không quên biến tôi trở thành một công cụ để ông lợi dụng. Rồi khi Diệp Cẩn Ninh sắp trắng tay, ông lại đem tôi ra làm vật trao đổi.
Thi Tâm Bạc, rốt cuộc ông xem tôi là cái gì? Nếu đã không thích tôi, sao ngay từ khi sinh tôi ra ông không tự tay bóp chết tôi luôn đi!”
Giọng nói Thi Ngôn run run khàn khàn, đôi lúc còn có cả tiếng nấc.
Phải, cô thừa nhận mình không nên xuất hiện trên thế giới này, sự tồn tại của cô là một sai lầm.
Họ có thể sinh cô ra, cô không có quyền được lựa chọn. Nhưng bây giờ ngay cả việc muốn chết đi, cô cũng không có quyền quyết định.
“Tiểu Ngôn, con bình tĩnh lại nghe ba nói.”
“Đứng lại, ông đừng bước tới đây. Nếu không, tôi sẽ chết ngay tại đây cho ông xem.”
Thi Ngôn quật ngược con dao về phía cổ mình, ánh mắt kiên định nhìn thẳng phía trước.
“Được được, ba không qua. Làm thế nào con mới bỏ dao xuống?”
Bây giờ ông chỉ còn cách nhượng bộ, cô bây giờ đang kích động, không thể đoán được những việc nguy hiểm cô sẽ làm tiếp theo là gì.
Cả đời này ông đã nợ cô quá nhiều rồi, có làm gì cũng không thể bù đắp được, cho dù có chết đi.
“Thả Diệp Cẩn Ninh ra.”
Là vì lý do gì cô bất chấp mọi thứ, đánh đổi cả tính mạng mình để cứu hắn ra?
Là vì yêu sao?
“Được, thả Diệp Cẩn Ninh ra.”
Theo mệnh lệnh những tên đó mới thả hắn ra, tuy bất động nhưng cả người hắn vẫn toát ra khí chất riêng khó ai có thể lẫn lộn.
Thi Ngôn lấy di động gọi Phong Gia Lụy tới.
Không gian trở lại một màu yên tĩnh.
“Thi Tâm Bạc, từ nay tôi và ông sẽ không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Thi Tâm Bạc sững người vài giây. Con gái ông cuối cùng cũng nói rồi, con gái ông muốn cắt đứt quan hệ cha con, đoạn tuyệt tình máu mủ này rồi.
Ông thừa nhận, cô làm như vậy cũng đúng thôi. Cô chỉ đoạn tuyệt, ít ra không phải cầm dao đòi giết ông...
Lúc sau Phong Gia Lụy cũng đến, anh gấp gáp đỡ Diệp Cẩn Ninh nhanh ra xe.
Tình hình đã nguy cấp rồi mà hắn còn như thế này, có phải hắn muốn kéo theo cả Phong Gia Lụy chịu khổ cùng mình không!
Thi Ngôn không nán lại nữa, cô đi theo nhưng vừa ra ngoài đã gặp Thất Tùng.
“Tiểu thư...”
“Thất Tùng, để con bé đi đi.”
Thất Tùng chưa nói hết câu đã bị Thi Tâm Bạc ngắt ngang.
Cô chỉ tiện thể khom người thay lời chào rồi rời khỏi nơi này.
Phong Gia Lụy lái xe, Thi Ngôn ngồi đằng sau giữ hắn.
Cô đã đoạn tuyệt với cha rồi, chỉ còn mỗi Diệp Cẩn Ninh...
Nhưng mà hắn sống chết cũng không ký vào đơn ly hôn thì cô đoạn tuyệt kiểu gì chứ.
Diệp Cẩn Ninh rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh tựa đầu vào vai Thi Ngôn, đôi lúc còn lên cơn ho.
Hơn thở lại không ổn định, lúc nhanh lúc chậm làm cô vô thức cảm thấy lo lắng.
Tình trạng này không giống như bị thương vì bị đánh...
“Phong Gia Lụy, Diệp Cẩn Ninh không sao chứ?”
“Cậu ta... Không sao đâu.”
Qua gương chiếu hậu, Phong Gia Lụy nhìn thấy được sắc mặt hắn vô cùng tệ.
Không lâu sau cũng tới bệnh viện, Diệp Cẩn Ninh nhanh chóng được đưa đến phòng cấp cứu. Các y tá, bác sĩ đều đã tập trung đầy đủ.
Thi Ngôn và Lập Vĩ ở bên ngoài đợi kết quả.
“Phu nhân không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Có hắn thì cô có thể làm sao được chứ.
Lỡ như hôm nay cho dù có bị đánh chết, hắn có liều mình để tiếp tục che chắn cho cô không?
Thi Ngôn rời khỏi suy nghĩ mà bật cười, hắn hận cô còn không kịp, làm sao có thể bỏ mạng sống vì cô chứ...
Phòng cấp cứu, các y tá lục đục chạy Đông, chạy Tây để lấy mẫu xét nghiệm hay kết quả xét nghiệm.
Diệp Cẩn Ninh cũng mơ hồ tỉnh rồi.
“Cẩn Ninh, bệnh của cậu càng ngày càng trở nặng rồi. Nếu không kịp chữa trị cậu rất khó để có khả năng sống sót qua 5 tháng tiếp theo.”
Thời gian của hắn chỉ còn chưa tới năm tháng nữa thôi...
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sống chết có số, ngày chết của hắn sắp tới rồi.
Vậy là trên đời này sẽ không còn ai hành hạ Thi Ngôn nữa, không còn ai gây nên những nỗi đau cho cô, chẳng còn Diệp Cẩn Ninh suốt ngày đem cô ra phát tiết... Chỉ còn vài tháng nữa thôi cô sẽ được hoàn toàn giải thoát.
Thế thì phải tranh thủ thời gian còn chút hơi thở cuối cùng để hành hạ cô rồi?
“Tôi sẽ không điều trị gì cả. Phong Gia Lụy, nể tình tôi và cậu là bạn, hãy xem như đây là nguyện vọng cuối cùng cậu cho tôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.