Chương 2
Tg Bắc Hạ
04/01/2021
“Sao anh lúc nào cũng la mắng, đánh đập em hết vậy?”
“Em có nghe câu đánh là thương, mắng là yêu không?”
Phải... Đánh là thương mắng là yêu.
Đó chỉ là lời biện luận của hắn thôi.
Cô là công cụ hầu hạ, giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý. Có hôm còn bắt cô phải hầu hạ thêm những cô tình nhân bé nhỏ của mình nữa.
Dọn nhà trước mặt hắn, hắn thấy chướng mắt, hắn la mắng, chửi rủa cô.
Hầu hạ hắn không tốt, làm trái với những mong muốn của hắn, thì lại đánh đập cô thậm tệ.
Có những lúc cô cứ ngỡ, mình là vợ hợp pháp của hắn nhưng có khi cũng chẳng bằng một con ở.
Ba năm trước, khi hắn theo đuổi cô là hình ảnh một chàng thư sinh nho nhã, chân thành.
Ba năm sau, khi cô đã thành vợ hắn như ý muốn thì hắn trở nên cộc cằn, vũ phu.
Rốt cuộc sao hắn lại thay đổi như thành một người khác vậy.
“Diệp Cẩn Ninh, em... có thai rồi.”
”Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, trước khi làm thoả thú vui của tôi cô phải uống thuốc ngừa thai!”
“Nhưng tại hôm đó... Em chưa kịp chuẩn bị thì anh đã...”
“Phá đi.”
“Không được, cho dù anh không công nhận đứa bé thì nó cũng là con em. Em tuyệt đối không phá.”
Đột nhiên nghe một tiếng thở dài đầy ẩn ý. Diệp Cẩn Ninh đi về phía cô, bước chân tỏ rõ sự uy hiếp.
Hắn lại muốn đánh cô sao?
Diệp Cẩn Ninh bế bổng cô lên, tuyệt nhiên chỉ một hành động đã quay ngược hai tay cô ra phía sau, không cho cô cơ hội kháng cự.
Tất cả những gì cô có đều nằm trọn trong bàn tay hắn, hắn muốn giữ thì giữ, muốn vứt thì vứt cho dù là cốt nhục của mình đi chăng nữa.
Hắn đích thân lái xe đưa cô đến bệnh viện... Phá thai!
Vì cô dùng sức chống đối nên không thể tiến hành cuộc nạo thai, Diệp Cẩn Ninh đã nhét vào miệng cô một viên thuốc ngủ thế là cô thiếp đi trên bàn mổ.
Hơn một tiếng sau cũng kết thúc, hắn hài lòng đưa cô trở về nhà.
“Tĩnh dưỡng cho tốt.”
Tĩnh dưỡng thật tốt để cho hắn lại phát tiết!
Thi Ngôn sắc mặt nhợt nhạt từ đường đi về tới nhà. Thể trạng vốn đã yếu lại thêm việc phá thai này đã làm sức khoẻ cô bị sút giảm nghiêm trọng.
Cả ngày không ăn quá hai chén cơm, hễ ăn vào là bị nôn mửa. Trung bình mỗi tháng cô bị giảm mất 3 kg, thân thể gầy guộc đến đáng thương.
Nhưng hắn dường như lại không màng để tâm đến những điều đó, vui thì tìm cô giải quyết nhu cầu sinh lý, buồn thì đem cô ra mắng chửi đánh đập thoả mãn cơn giận.
Cô muốn sống với hắn như một người vợ thì hắn không muốn, cô muốn ly hôn để giải thoát cho mình thì hắn không cho.
Rốt cuộc hắn phải hành hạ cô bằng mọi cách!
“Ông chủ...”
“Có chuyện gì?”
“Phu nhân... Phu nhân uống thuốc ngủ tự sát rồi.”
Tự sát...
Diệp Cẩn Ninh nhìn cả đống văn kiện trước bàn làm việc, bàn tay đang xoay bút vô thức dừng lại.
“Bảo cô ta đừng có mà diễn trò.”
“Ông chủ, không phải đâu. Là thật...”
Quản gia vừa dứt lời thì một tin nhắn từ mail được gửi đến.
Hắn thuận tay buông bút nhấn vào hộp tin, lập tức trên màn hình xuất hiện cô gái mảnh khảnh, ốm yếu tới trơ xương nằm trên giường lớn. Bên cạnh còn rơi vãi nhiều viên thuốc ngủ nữa.
Nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu hắn mới chợt nhận ra, người phụ nữ này đã tiều tụy đến mức nào.
Đầu dây bên kia thấy hắn đột nhiên im lặng thì vô cùng sốt sắng, “Ông chủ về chưa ạ?”
Hắn ho nhẹ điều chỉnh lại giọng nói rồi mới trả lời, “Chưa. Đưa phu nhân đến bệnh viện chưa?”
“Ông chủ yên tâm, giờ này chắc cũng sắp đến rồi.”
“Ừ.”
“Vậy ông chủ...”
“Gửi địa chỉ bệnh viện, xong việc tôi đến.”
Hắn nói xong tắt máy, ném chiếc điện thoại sang một bên, cả người bứt rứt khó chịu.
Diệp Cẩn Ninh tựa người vào thành ghế đằng sau, bầu không khí tĩnh lặng khiến hắn phải suy nghĩ lại tất cả mọi việc.
Có phải hắn quá đáng lắm không, đến nổi cô phải tự mình đi tìm cái chết?
Kết thúc công việc đã là hai giờ sáng, Diệp Cẩn Ninh một mình lái xe phóng nhanh trên đường cao tốc không một bóng người.
Giờ này chắc hẳn Thi Ngôn cũng đã ngủ rồi.
Nghe quản gia nói, cũng may là phát hiện kịp thời mới cứu chữa được. Chỉ chậm thêm vài giây, hoặc vài phút có thể sẽ chẳng gặp lại cô nữa.
Lặng lẽ bước trên con hành lang trong bệnh viện, có thể nghe được tiếng bước chân trầm ổn.
Đứng trước cửa phòng bệnh, hắn đưa tay xoay núm nửa bước vào.
Một không gian hoàn toàn một màu trắng xoá, kể cả cô.
“Mau khoẻ lại hầu hạ tôi, ai cho phép cô tự sát? Muốn chết thì cứ đợi cho tới khi tôi chơi chán cô đã!”
“Em có nghe câu đánh là thương, mắng là yêu không?”
Phải... Đánh là thương mắng là yêu.
Đó chỉ là lời biện luận của hắn thôi.
Cô là công cụ hầu hạ, giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý. Có hôm còn bắt cô phải hầu hạ thêm những cô tình nhân bé nhỏ của mình nữa.
Dọn nhà trước mặt hắn, hắn thấy chướng mắt, hắn la mắng, chửi rủa cô.
Hầu hạ hắn không tốt, làm trái với những mong muốn của hắn, thì lại đánh đập cô thậm tệ.
Có những lúc cô cứ ngỡ, mình là vợ hợp pháp của hắn nhưng có khi cũng chẳng bằng một con ở.
Ba năm trước, khi hắn theo đuổi cô là hình ảnh một chàng thư sinh nho nhã, chân thành.
Ba năm sau, khi cô đã thành vợ hắn như ý muốn thì hắn trở nên cộc cằn, vũ phu.
Rốt cuộc sao hắn lại thay đổi như thành một người khác vậy.
“Diệp Cẩn Ninh, em... có thai rồi.”
”Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, trước khi làm thoả thú vui của tôi cô phải uống thuốc ngừa thai!”
“Nhưng tại hôm đó... Em chưa kịp chuẩn bị thì anh đã...”
“Phá đi.”
“Không được, cho dù anh không công nhận đứa bé thì nó cũng là con em. Em tuyệt đối không phá.”
Đột nhiên nghe một tiếng thở dài đầy ẩn ý. Diệp Cẩn Ninh đi về phía cô, bước chân tỏ rõ sự uy hiếp.
Hắn lại muốn đánh cô sao?
Diệp Cẩn Ninh bế bổng cô lên, tuyệt nhiên chỉ một hành động đã quay ngược hai tay cô ra phía sau, không cho cô cơ hội kháng cự.
Tất cả những gì cô có đều nằm trọn trong bàn tay hắn, hắn muốn giữ thì giữ, muốn vứt thì vứt cho dù là cốt nhục của mình đi chăng nữa.
Hắn đích thân lái xe đưa cô đến bệnh viện... Phá thai!
Vì cô dùng sức chống đối nên không thể tiến hành cuộc nạo thai, Diệp Cẩn Ninh đã nhét vào miệng cô một viên thuốc ngủ thế là cô thiếp đi trên bàn mổ.
Hơn một tiếng sau cũng kết thúc, hắn hài lòng đưa cô trở về nhà.
“Tĩnh dưỡng cho tốt.”
Tĩnh dưỡng thật tốt để cho hắn lại phát tiết!
Thi Ngôn sắc mặt nhợt nhạt từ đường đi về tới nhà. Thể trạng vốn đã yếu lại thêm việc phá thai này đã làm sức khoẻ cô bị sút giảm nghiêm trọng.
Cả ngày không ăn quá hai chén cơm, hễ ăn vào là bị nôn mửa. Trung bình mỗi tháng cô bị giảm mất 3 kg, thân thể gầy guộc đến đáng thương.
Nhưng hắn dường như lại không màng để tâm đến những điều đó, vui thì tìm cô giải quyết nhu cầu sinh lý, buồn thì đem cô ra mắng chửi đánh đập thoả mãn cơn giận.
Cô muốn sống với hắn như một người vợ thì hắn không muốn, cô muốn ly hôn để giải thoát cho mình thì hắn không cho.
Rốt cuộc hắn phải hành hạ cô bằng mọi cách!
“Ông chủ...”
“Có chuyện gì?”
“Phu nhân... Phu nhân uống thuốc ngủ tự sát rồi.”
Tự sát...
Diệp Cẩn Ninh nhìn cả đống văn kiện trước bàn làm việc, bàn tay đang xoay bút vô thức dừng lại.
“Bảo cô ta đừng có mà diễn trò.”
“Ông chủ, không phải đâu. Là thật...”
Quản gia vừa dứt lời thì một tin nhắn từ mail được gửi đến.
Hắn thuận tay buông bút nhấn vào hộp tin, lập tức trên màn hình xuất hiện cô gái mảnh khảnh, ốm yếu tới trơ xương nằm trên giường lớn. Bên cạnh còn rơi vãi nhiều viên thuốc ngủ nữa.
Nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu hắn mới chợt nhận ra, người phụ nữ này đã tiều tụy đến mức nào.
Đầu dây bên kia thấy hắn đột nhiên im lặng thì vô cùng sốt sắng, “Ông chủ về chưa ạ?”
Hắn ho nhẹ điều chỉnh lại giọng nói rồi mới trả lời, “Chưa. Đưa phu nhân đến bệnh viện chưa?”
“Ông chủ yên tâm, giờ này chắc cũng sắp đến rồi.”
“Ừ.”
“Vậy ông chủ...”
“Gửi địa chỉ bệnh viện, xong việc tôi đến.”
Hắn nói xong tắt máy, ném chiếc điện thoại sang một bên, cả người bứt rứt khó chịu.
Diệp Cẩn Ninh tựa người vào thành ghế đằng sau, bầu không khí tĩnh lặng khiến hắn phải suy nghĩ lại tất cả mọi việc.
Có phải hắn quá đáng lắm không, đến nổi cô phải tự mình đi tìm cái chết?
Kết thúc công việc đã là hai giờ sáng, Diệp Cẩn Ninh một mình lái xe phóng nhanh trên đường cao tốc không một bóng người.
Giờ này chắc hẳn Thi Ngôn cũng đã ngủ rồi.
Nghe quản gia nói, cũng may là phát hiện kịp thời mới cứu chữa được. Chỉ chậm thêm vài giây, hoặc vài phút có thể sẽ chẳng gặp lại cô nữa.
Lặng lẽ bước trên con hành lang trong bệnh viện, có thể nghe được tiếng bước chân trầm ổn.
Đứng trước cửa phòng bệnh, hắn đưa tay xoay núm nửa bước vào.
Một không gian hoàn toàn một màu trắng xoá, kể cả cô.
“Mau khoẻ lại hầu hạ tôi, ai cho phép cô tự sát? Muốn chết thì cứ đợi cho tới khi tôi chơi chán cô đã!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.