Chương 52: Gây rối
Hồng Trà
11/03/2023
Chi Ái rón rén tiến đến vị trí Ngọc Thuần quỳ ghé sát tai báo cáo tình hình bên ngoài, Ngọc Thuần nghe xong sắc mặt khẽ động cũng không ngồi yên như lúc đầu.
Sau lần bị Ngọc Thuần châm chọc tên Vân Dân đó ôm hận, hắn ta vô tình thấy cô xuất hiện ở chỗ này nên oán hận trong lòng trỗi dậy, lại e ngại Chu phu nhân cũng có mặt không dám lỗ mãng làm ra việc ngu xuẩn.
Hắn nghĩ nếu không thể gây khó dễ cho Ngọc Thuần, thì gây khó dễ cho người bên cạnh cô cũng không tệ. Nghĩ vậy hắn liền gọi vài ba tên tùy tùng đến gây rối.
Thức ăn được phát đầy đủ cơm canh rau thịt, bà Tú Huệ còn căn dặn phát thêm cho mỗi người hai quả trứng luộc cùng ít trái cây tươi. Ngọc Thuần có hỏi mẹ vì sao không phát cơm chay giống mọi người, mẹ chỉ cười rồi bảo:
"Chúng ta ăn chay không thể bắt người khác ăn theo nếu họ không tình nguyện. Cái mẹ muốn là giúp đỡ người thật sự khó khăn chứ không phải để lấy danh phu nhân giàu có lòng từ bi. Sống tốt trời cao tự an bài, tâm con tốt không ăn chay con vẫn là người tốt, chỉ cần tâm con có tạp niệm dù ăn chay cả đời vẫn không xóa sạch vết dơ đó."
Ngọc Thuần đã hiểu, mọi vật mọi việc trên đời đều xuất phát từ lòng người.
Vì thấy Trọng Yến rảnh rỗi không việc làm, Chi Ái kéo cậu đứng chung luộc trứng gà, Trọng Yến không ý kiến gì, ngoan ngoãn cho trứng vào nồi, đợi chín thì vớt ra.
Một tên mập mạp y phục đã phai màu, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nói năng thô lỗ đứng đầu hàng, bên khoé miệng còn có nốt ruồi đen rất to, lúc hắn nói chuyện nốt ruồi cũng theo đó mà giật giật.
“Bụng tao to ăn nhiều, bao nhiêu cơm đây thì sao no, vớt cho tao năm quả trứng."
“Năm quả... Nhưng mỗi người chỉ được hai quả thôi.” Chi Ái giơ hai ngón tay lên.
Tên mập kia vỗ bàn, bặm trợn chỉ vào Chi Ái mắng nhiếc:
“Tao muốn ăn bao nhiêu quả thì kệ tao, mày quản được hả? Có tin tao đánh chết mày không?”
Mấy tên phía sau cũng phụ họa theo, kẻ bên cạnh tên mập kia vô cùng háo sắc, nhìn thấy Chi Ái da trắng môi hồng, tâm sinh lòng tà d.ục.
“Đại ca, con nhỏ này nhìn thế nào cũng rất vừa mắt, hay là...”
Đám người nghe tên háo sắc kia nói thì nuốt nước miếng ừng ực, đói khát nhìn Chi Ái.
Trọng Yến biết bọn họ muốn làm gì, cậu trước kia lăn lộn đầu đường xó chợ, loại chuyện thế này đã nhìn qua vô số lần. Trọng Yến không muốn thấy cái bộ dạng kinh tởm đó, cậu muốn đánh chúng cha mẹ nhìn không ra, ngay lúc đó Chi Ái ngăn lại.
“Em đừng kích động, nhịn một chút chị sẽ đi thông báo với tiểu thư.”
Sau khi Chi Ái rời đi Trọng Yến thật sự nhẫn nhịn không nói một lời. Tên mập vỗ bàn gào thét:
“Trứng của tao đâu? Mau mang ra đây! Định bỏ đói tao hả?”
Trọng Yến đưa cho hắn năm quả như yêu cầu, tên mập nhận lấy ném thẳng xuống đất, đạp nát từng quả một.
“Mày dám cho tao trứng nguội, tao muốn ăn trứng nóng, mang trứng nóng lên đây!”
Trọng Yến im lặng vớt trứng, nét mặt điềm tĩnh không nhìn ra cảm xúc, cậu đặt năm quả trứng nóng vào túi giấy đưa cho tên kia, tên mập kia hất cằm nói:
“Bóc vỏ trứng cho tao!”
Đám đông xì xầm bàn tán: "Bóc vỏ trứng sao, trứng còn nóng mà?"
Trọng Yến không nói gì buông túi trứng xuống, u ám nhìn hắn ta, cậu tự nhủ phải nhẫn nhịn, nếu là trước kia cậu nhất định sẽ đánh chết tên này sau đó chôn hắn cùng năm mươi cân trứng luộc, để kiếp sau hắn thấy trứng luộc sẽ sợ đái ra quần.
Tình thế hiện nay thay đổi, nếu làm ra chuyện không tốt sẽ bất lợi đến Ngọc Thuần và Chi Ái, thậm chí đến cả những người xung quanh cô, Trọng Yến không muốn gây rắc rối cho Ngọc Thuần người đã giúp đỡ cậu.
Cậu lạnh lùng nhếch khóe môi, bình thản bóc vỏ trứng gà. Trứng gà vừa vớt lên từ nồi nước sôi nóng hổi mà Trọng Yến lại thong thả bóc vỏ, đầu ngón tay bỏng rát cũng mặc kệ.
Bọn người bị dọa mắt chữ a mồm chữ o, một tên trong đó hét lên:
“Nó không thấy nóng à? Đại ca nó không phải là người, nó là quỷ đấy.”
Tên mập khiếp đảm không khác gì những kẻ còn lại.
"Mẹ mày... tao đâu có mù. Nó ra oai hù dọa anh em tụi mình thôi, tụi mày không thấy tay nó đỏ hết rồi hả? Chờ đi chưa tới quả thứ ba đâu, tao cá."
Trọng Yến bỏ qua lời chế giễu của bọn họ dành cho mình, cậu chuyên tâm làm tốt công việc trong tay, mỗi một quả bóc xong Trọng Yến cố ý liếc nhìn cây cầu dẫn đến chùa Đại Phước như chờ đợi bóng hình ai đó xuất hiện.
Không biết từ lúc nào Trọng Yến trở nên lệ thuộc, mỗi việc cậu làm mỗi câu cậu nói đều bất giác sợ mang đến tai ương cho người cận kề mình.
Vì cậu hiểu rõ, bản thân hiện tại đã không còn một mình, kẻ độc hành cuối cùng cũng có bạn đồng hành.
Bóc xong quả thứ năm, bỗng nhiên trứng trong túi bay ra ngoài phóng thẳng đến mặt bọn kia.
Sau lần bị Ngọc Thuần châm chọc tên Vân Dân đó ôm hận, hắn ta vô tình thấy cô xuất hiện ở chỗ này nên oán hận trong lòng trỗi dậy, lại e ngại Chu phu nhân cũng có mặt không dám lỗ mãng làm ra việc ngu xuẩn.
Hắn nghĩ nếu không thể gây khó dễ cho Ngọc Thuần, thì gây khó dễ cho người bên cạnh cô cũng không tệ. Nghĩ vậy hắn liền gọi vài ba tên tùy tùng đến gây rối.
Thức ăn được phát đầy đủ cơm canh rau thịt, bà Tú Huệ còn căn dặn phát thêm cho mỗi người hai quả trứng luộc cùng ít trái cây tươi. Ngọc Thuần có hỏi mẹ vì sao không phát cơm chay giống mọi người, mẹ chỉ cười rồi bảo:
"Chúng ta ăn chay không thể bắt người khác ăn theo nếu họ không tình nguyện. Cái mẹ muốn là giúp đỡ người thật sự khó khăn chứ không phải để lấy danh phu nhân giàu có lòng từ bi. Sống tốt trời cao tự an bài, tâm con tốt không ăn chay con vẫn là người tốt, chỉ cần tâm con có tạp niệm dù ăn chay cả đời vẫn không xóa sạch vết dơ đó."
Ngọc Thuần đã hiểu, mọi vật mọi việc trên đời đều xuất phát từ lòng người.
Vì thấy Trọng Yến rảnh rỗi không việc làm, Chi Ái kéo cậu đứng chung luộc trứng gà, Trọng Yến không ý kiến gì, ngoan ngoãn cho trứng vào nồi, đợi chín thì vớt ra.
Một tên mập mạp y phục đã phai màu, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nói năng thô lỗ đứng đầu hàng, bên khoé miệng còn có nốt ruồi đen rất to, lúc hắn nói chuyện nốt ruồi cũng theo đó mà giật giật.
“Bụng tao to ăn nhiều, bao nhiêu cơm đây thì sao no, vớt cho tao năm quả trứng."
“Năm quả... Nhưng mỗi người chỉ được hai quả thôi.” Chi Ái giơ hai ngón tay lên.
Tên mập kia vỗ bàn, bặm trợn chỉ vào Chi Ái mắng nhiếc:
“Tao muốn ăn bao nhiêu quả thì kệ tao, mày quản được hả? Có tin tao đánh chết mày không?”
Mấy tên phía sau cũng phụ họa theo, kẻ bên cạnh tên mập kia vô cùng háo sắc, nhìn thấy Chi Ái da trắng môi hồng, tâm sinh lòng tà d.ục.
“Đại ca, con nhỏ này nhìn thế nào cũng rất vừa mắt, hay là...”
Đám người nghe tên háo sắc kia nói thì nuốt nước miếng ừng ực, đói khát nhìn Chi Ái.
Trọng Yến biết bọn họ muốn làm gì, cậu trước kia lăn lộn đầu đường xó chợ, loại chuyện thế này đã nhìn qua vô số lần. Trọng Yến không muốn thấy cái bộ dạng kinh tởm đó, cậu muốn đánh chúng cha mẹ nhìn không ra, ngay lúc đó Chi Ái ngăn lại.
“Em đừng kích động, nhịn một chút chị sẽ đi thông báo với tiểu thư.”
Sau khi Chi Ái rời đi Trọng Yến thật sự nhẫn nhịn không nói một lời. Tên mập vỗ bàn gào thét:
“Trứng của tao đâu? Mau mang ra đây! Định bỏ đói tao hả?”
Trọng Yến đưa cho hắn năm quả như yêu cầu, tên mập nhận lấy ném thẳng xuống đất, đạp nát từng quả một.
“Mày dám cho tao trứng nguội, tao muốn ăn trứng nóng, mang trứng nóng lên đây!”
Trọng Yến im lặng vớt trứng, nét mặt điềm tĩnh không nhìn ra cảm xúc, cậu đặt năm quả trứng nóng vào túi giấy đưa cho tên kia, tên mập kia hất cằm nói:
“Bóc vỏ trứng cho tao!”
Đám đông xì xầm bàn tán: "Bóc vỏ trứng sao, trứng còn nóng mà?"
Trọng Yến không nói gì buông túi trứng xuống, u ám nhìn hắn ta, cậu tự nhủ phải nhẫn nhịn, nếu là trước kia cậu nhất định sẽ đánh chết tên này sau đó chôn hắn cùng năm mươi cân trứng luộc, để kiếp sau hắn thấy trứng luộc sẽ sợ đái ra quần.
Tình thế hiện nay thay đổi, nếu làm ra chuyện không tốt sẽ bất lợi đến Ngọc Thuần và Chi Ái, thậm chí đến cả những người xung quanh cô, Trọng Yến không muốn gây rắc rối cho Ngọc Thuần người đã giúp đỡ cậu.
Cậu lạnh lùng nhếch khóe môi, bình thản bóc vỏ trứng gà. Trứng gà vừa vớt lên từ nồi nước sôi nóng hổi mà Trọng Yến lại thong thả bóc vỏ, đầu ngón tay bỏng rát cũng mặc kệ.
Bọn người bị dọa mắt chữ a mồm chữ o, một tên trong đó hét lên:
“Nó không thấy nóng à? Đại ca nó không phải là người, nó là quỷ đấy.”
Tên mập khiếp đảm không khác gì những kẻ còn lại.
"Mẹ mày... tao đâu có mù. Nó ra oai hù dọa anh em tụi mình thôi, tụi mày không thấy tay nó đỏ hết rồi hả? Chờ đi chưa tới quả thứ ba đâu, tao cá."
Trọng Yến bỏ qua lời chế giễu của bọn họ dành cho mình, cậu chuyên tâm làm tốt công việc trong tay, mỗi một quả bóc xong Trọng Yến cố ý liếc nhìn cây cầu dẫn đến chùa Đại Phước như chờ đợi bóng hình ai đó xuất hiện.
Không biết từ lúc nào Trọng Yến trở nên lệ thuộc, mỗi việc cậu làm mỗi câu cậu nói đều bất giác sợ mang đến tai ương cho người cận kề mình.
Vì cậu hiểu rõ, bản thân hiện tại đã không còn một mình, kẻ độc hành cuối cùng cũng có bạn đồng hành.
Bóc xong quả thứ năm, bỗng nhiên trứng trong túi bay ra ngoài phóng thẳng đến mặt bọn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.