Chương 123: Hôn giữa đường
Hồng Trà
15/03/2023
Ngọc Thuần cảm thấy như vừa bị người ta tạt gáo nước lạnh vào mặt, ngọn
đuốc cuối cùng trong tay thổi tắt lịm. Như chẳng còn sinh khí, cô cố
gắng hít sâu đến không khí tràn ngập lá phổi, sau đó nặng nề thở ra.
Bên cạnh vẫn là giọng nói đó, trầm tĩnh, vững vàng như chính chủ nhân của nó.
Việc không như ý khiến Ngọc Thuần chán nản, trên đường về, ngang qua căn nhà nhỏ, thấy lũ trẻ đang nô đùa, tiếng cười trẻ thơ giòn giã thổi bay muộn phiền nhân gian, kéo bước chân cô dừng lại.
Ngọc Thuần nhìn rất lâu, bất thình lình bật cười chua chát, chợt nhận ra bản thân đã quên rất nhiều, rằng thuở bé cô cũng từng nô đùa thế kia. Hóa ra, con người chỉ nhớ về những tổn thương thay vì niềm vui, và cho đó là bất hạnh của mình.
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nếu cô ở đây thành gia lập thất, có phải cũng có được gia đình hạnh phúc như người khác không?
Ý nghĩ đó nhanh chóng bị chính chủ nó gạt bỏ. Cô rảnh rỗi suy nghĩ linh tinh, không thể mơ mộng quá nhiều, huống hồ lại còn là chuyện không bao giờ xảy ra.
Con đường về họ Chu có hai lối, Ngọc Thuần chọn đi qua con ngõ nhỏ ít người, vì cô chẳng muốn gặp một ai. Bốn bề yên tĩnh khiến thần kinh Ngọc Thuần giãn ra, hai tiếng bước chân một nhỏ một lớn, một chậm rãi một dồn dập hòa vào nhau rất khó phát hiện.
Ngọc Thuần dừng bước căng thẳng, đề phòng không dám quay đầu, cô đi nhanh về sau chuyển thành chạy. Ngọc Thuần không nghĩ mình đen đuổi đến thế, vừa ra đường đã gặp phải kẻ ác, càng không nghĩ kẻ ác kia biết tên mình.
Đằng sau tiếng gọi lảnh lót liên hồi cất lên, tự nhiên thuần thục như đã gọi rất nhiều lần. Ngọc Thuần sững bước, chậm rãi quay đầu nhìn ra sau, trái tim đập nhanh không thể kiểm soát, mồ hôi từ trán lăn xuống thái dương. Cô trợn tròn mắt như bong bóng xì hơi, tay chân rụng rời dựa vào tường thở hồng hộc. Đợi khi nhịp thở ổn định, Ngọc Thuần lau mồ hôi tức giận nhìn anh.
“Muốn hù cho em chết đúng không? Sao anh không trực tiếp lấy dao đâm chết em luôn đi.” Cô chà hai lòng bàn tay đầy mồ hôi vào váy, mếu máo như sắp khóc.
Người đối diện là Doãn Kỳ, anh muốn đến tìm cô, nào ngờ giữa đường thấy Ngọc Thuần vào con đường này, mới đi theo sau, không ngờ đến đã dọa cô sợ mất mật.
Trong tim Ngọc Thuần không biết từ lúc nào luôn tồn tại cảm giác bất an, kích động, cô luôn cảm thấy lo lắng dù là chuyện nhỏ nhặt. Đối mặt với căng thẳng, thường xuyên rình rập ngày đêm, khiến cho Ngọc Thuần cảm thấy mệt mỏi và khó chịu.
Những biểu hiện rõ ràng không phải ngày một ngày hai, mà vốn đã âm thầm hình thành trong tâm trí Ngọc Thuần.
Chỉ có Doãn Kỳ không nhận ra, nếu biết trước anh tuyệt đối không nổi hứng trêu chọc. Nhìn Ngọc Thuần sợ hãi, cảm giác tội lỗi trong anh càng dâng cao.
Cô không chỉ sợ, còn muốn bẻ gãy cổ tên trời đánh là anh, cô nhắm mắt khuyên nhủ bản thân không làm chuyện hồ đồ, tránh nhìn anh ác quỷ trong lòng sẽ thức giấc.
Đợi khi bình tĩnh hơn, cô hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Có chuyện mới được tìm em à?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, lần nữa phớt lờ, vờ như không nghe thấy gì. Ngọc Thuần bước đều trên mặt đường bằng phẳng, Doãn Kỳ theo sau luôn miệng gọi.
“Ngọc Thuần đứng lại xem nào, nói em không nghe à? Dám phớt lờ anh?”
Dù anh có gọi trăm lần, Ngọc Thuần vẫn giả điếc, cô lướt đi quăng cho anh một khối băng khổng lồ, lạnh buốt.
Bên cạnh không còn nghe tiếng anh gọi, cô nghĩ anh bỏ cuộc rồi, im lặng vài giây sau đó tiếng chân ai kia xuất hiện mạnh mẽ và dồn dập hơn trước.
Ngọc Thuần không chạy nữa vì cô biết đó là ai, Doãn Kỳ sừng sững đứng trước mặt cô khoanh tay, bặm môi, mặt mày nhăn nhúm thành một cục. Đáp lại anh chỉ là cái tặc lưỡi đầy gượng ép, lời tựa như vàng ngọc, chỉ dành cho anh hai từ.
“Ồn ào!”
Anh vươn hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, nhanh lẹ đặt lên môi Ngọc Thuần một nụ hôn. Mười đầu ngón tay xoa nhẹ trên mặt cô, sau đó bóp mạnh. Đôi khi những tín hiệu mà bàn tay đem lại còn chính xác, và quan trọng hơn những tín hiệu trên bờ môi, mềm mịn, man mát.
Ngọc Thuần có cảm giác mặt bị anh bóp đỏ hết lên, cô khóc không ra nước mắt, muốn gạt tay anh ra nhưng không được.
Doãn Kỳ cười tít mắt: “Sau này em dám phớt lờ anh nữa, anh sẽ hôn em giữa đường biết chưa?”
Cô liếc nhìn xung quanh, thật may vì con đường này không có ai, không ai nhìn thấy chuyện xấu hổ vừa rồi.
Những lời anh nói cô đều không nghe lọt tai, cô thích phớt lờ đấy,.mặc kệ anh thích hay không?
Ngọc Thuần nhướng mày, ngạc nhiên chỉ ra sau lưng anh, chợt thốt lên.
“Ơ… Chi Ái sao lại ở đây?”
Doãn Kỳ buông tay theo phản xạ nhìn phía sau, con đường vắng vẻ không có ai, ngoài hai người bọn họ.
Thừa cơ hội Ngọc Thuần chạy thục mạng, cô không nghĩ đến gì, miễn sao bỏ anh ở lại là được. Chưa bao giờ Ngọc Thuần nhìn cổng nhà mình lại vui mừng đến thế, cô đóng sầm cửa, thở phào nhẹ nhõm.
Trọng Huấn đứng cách đó không xa, đang ngắm hàng cây cảnh trong sân, thì thấy cả mặt đỏ như mông khỉ của Ngọc Thuần, anh vội hỏi:
“Em bị bệnh à, vì sao mặt đỏ vậy?”
Ngọc Thuần sờ tay lên mặt, vuốt vài cái càng khiến mặt đỏ hơn,.cô hít sâu diện đại lý do.
“Chắc do nắng quá thôi, mà hôm nay sao anh về sớm vậy?”
Trọng Huấn đưa lưng về phía Ngọc Thuần, bình tĩnh trả lời.
“Hôm nay cửa tiệm có chuyện, nên anh có thể ở đó qua đêm, em ở nhà nhớ ngủ sớm đó.”
Trọng Huấn nói xong thì lập tức bỏ đi, ra đến cửa nhìn sắc trời nhá nhem tối, anh lờ mờ đoán ra gì đó, khóe môi treo cao nụ cười.
Ngọc Thuần nhìn theo bóng lưng anh, có cảm giác anh giấu giếm chuyện gì đó. Ngọc Thuần không biết là gì, cũng không tiện hỏi, Trọng Huấn không có ở nhà cũng tốt, trùng hợp đêm nay cô có thể xử lý vài chuyện vặt vãnh.
Bên cạnh vẫn là giọng nói đó, trầm tĩnh, vững vàng như chính chủ nhân của nó.
Việc không như ý khiến Ngọc Thuần chán nản, trên đường về, ngang qua căn nhà nhỏ, thấy lũ trẻ đang nô đùa, tiếng cười trẻ thơ giòn giã thổi bay muộn phiền nhân gian, kéo bước chân cô dừng lại.
Ngọc Thuần nhìn rất lâu, bất thình lình bật cười chua chát, chợt nhận ra bản thân đã quên rất nhiều, rằng thuở bé cô cũng từng nô đùa thế kia. Hóa ra, con người chỉ nhớ về những tổn thương thay vì niềm vui, và cho đó là bất hạnh của mình.
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nếu cô ở đây thành gia lập thất, có phải cũng có được gia đình hạnh phúc như người khác không?
Ý nghĩ đó nhanh chóng bị chính chủ nó gạt bỏ. Cô rảnh rỗi suy nghĩ linh tinh, không thể mơ mộng quá nhiều, huống hồ lại còn là chuyện không bao giờ xảy ra.
Con đường về họ Chu có hai lối, Ngọc Thuần chọn đi qua con ngõ nhỏ ít người, vì cô chẳng muốn gặp một ai. Bốn bề yên tĩnh khiến thần kinh Ngọc Thuần giãn ra, hai tiếng bước chân một nhỏ một lớn, một chậm rãi một dồn dập hòa vào nhau rất khó phát hiện.
Ngọc Thuần dừng bước căng thẳng, đề phòng không dám quay đầu, cô đi nhanh về sau chuyển thành chạy. Ngọc Thuần không nghĩ mình đen đuổi đến thế, vừa ra đường đã gặp phải kẻ ác, càng không nghĩ kẻ ác kia biết tên mình.
Đằng sau tiếng gọi lảnh lót liên hồi cất lên, tự nhiên thuần thục như đã gọi rất nhiều lần. Ngọc Thuần sững bước, chậm rãi quay đầu nhìn ra sau, trái tim đập nhanh không thể kiểm soát, mồ hôi từ trán lăn xuống thái dương. Cô trợn tròn mắt như bong bóng xì hơi, tay chân rụng rời dựa vào tường thở hồng hộc. Đợi khi nhịp thở ổn định, Ngọc Thuần lau mồ hôi tức giận nhìn anh.
“Muốn hù cho em chết đúng không? Sao anh không trực tiếp lấy dao đâm chết em luôn đi.” Cô chà hai lòng bàn tay đầy mồ hôi vào váy, mếu máo như sắp khóc.
Người đối diện là Doãn Kỳ, anh muốn đến tìm cô, nào ngờ giữa đường thấy Ngọc Thuần vào con đường này, mới đi theo sau, không ngờ đến đã dọa cô sợ mất mật.
Trong tim Ngọc Thuần không biết từ lúc nào luôn tồn tại cảm giác bất an, kích động, cô luôn cảm thấy lo lắng dù là chuyện nhỏ nhặt. Đối mặt với căng thẳng, thường xuyên rình rập ngày đêm, khiến cho Ngọc Thuần cảm thấy mệt mỏi và khó chịu.
Những biểu hiện rõ ràng không phải ngày một ngày hai, mà vốn đã âm thầm hình thành trong tâm trí Ngọc Thuần.
Chỉ có Doãn Kỳ không nhận ra, nếu biết trước anh tuyệt đối không nổi hứng trêu chọc. Nhìn Ngọc Thuần sợ hãi, cảm giác tội lỗi trong anh càng dâng cao.
Cô không chỉ sợ, còn muốn bẻ gãy cổ tên trời đánh là anh, cô nhắm mắt khuyên nhủ bản thân không làm chuyện hồ đồ, tránh nhìn anh ác quỷ trong lòng sẽ thức giấc.
Đợi khi bình tĩnh hơn, cô hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Có chuyện mới được tìm em à?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, lần nữa phớt lờ, vờ như không nghe thấy gì. Ngọc Thuần bước đều trên mặt đường bằng phẳng, Doãn Kỳ theo sau luôn miệng gọi.
“Ngọc Thuần đứng lại xem nào, nói em không nghe à? Dám phớt lờ anh?”
Dù anh có gọi trăm lần, Ngọc Thuần vẫn giả điếc, cô lướt đi quăng cho anh một khối băng khổng lồ, lạnh buốt.
Bên cạnh không còn nghe tiếng anh gọi, cô nghĩ anh bỏ cuộc rồi, im lặng vài giây sau đó tiếng chân ai kia xuất hiện mạnh mẽ và dồn dập hơn trước.
Ngọc Thuần không chạy nữa vì cô biết đó là ai, Doãn Kỳ sừng sững đứng trước mặt cô khoanh tay, bặm môi, mặt mày nhăn nhúm thành một cục. Đáp lại anh chỉ là cái tặc lưỡi đầy gượng ép, lời tựa như vàng ngọc, chỉ dành cho anh hai từ.
“Ồn ào!”
Anh vươn hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, nhanh lẹ đặt lên môi Ngọc Thuần một nụ hôn. Mười đầu ngón tay xoa nhẹ trên mặt cô, sau đó bóp mạnh. Đôi khi những tín hiệu mà bàn tay đem lại còn chính xác, và quan trọng hơn những tín hiệu trên bờ môi, mềm mịn, man mát.
Ngọc Thuần có cảm giác mặt bị anh bóp đỏ hết lên, cô khóc không ra nước mắt, muốn gạt tay anh ra nhưng không được.
Doãn Kỳ cười tít mắt: “Sau này em dám phớt lờ anh nữa, anh sẽ hôn em giữa đường biết chưa?”
Cô liếc nhìn xung quanh, thật may vì con đường này không có ai, không ai nhìn thấy chuyện xấu hổ vừa rồi.
Những lời anh nói cô đều không nghe lọt tai, cô thích phớt lờ đấy,.mặc kệ anh thích hay không?
Ngọc Thuần nhướng mày, ngạc nhiên chỉ ra sau lưng anh, chợt thốt lên.
“Ơ… Chi Ái sao lại ở đây?”
Doãn Kỳ buông tay theo phản xạ nhìn phía sau, con đường vắng vẻ không có ai, ngoài hai người bọn họ.
Thừa cơ hội Ngọc Thuần chạy thục mạng, cô không nghĩ đến gì, miễn sao bỏ anh ở lại là được. Chưa bao giờ Ngọc Thuần nhìn cổng nhà mình lại vui mừng đến thế, cô đóng sầm cửa, thở phào nhẹ nhõm.
Trọng Huấn đứng cách đó không xa, đang ngắm hàng cây cảnh trong sân, thì thấy cả mặt đỏ như mông khỉ của Ngọc Thuần, anh vội hỏi:
“Em bị bệnh à, vì sao mặt đỏ vậy?”
Ngọc Thuần sờ tay lên mặt, vuốt vài cái càng khiến mặt đỏ hơn,.cô hít sâu diện đại lý do.
“Chắc do nắng quá thôi, mà hôm nay sao anh về sớm vậy?”
Trọng Huấn đưa lưng về phía Ngọc Thuần, bình tĩnh trả lời.
“Hôm nay cửa tiệm có chuyện, nên anh có thể ở đó qua đêm, em ở nhà nhớ ngủ sớm đó.”
Trọng Huấn nói xong thì lập tức bỏ đi, ra đến cửa nhìn sắc trời nhá nhem tối, anh lờ mờ đoán ra gì đó, khóe môi treo cao nụ cười.
Ngọc Thuần nhìn theo bóng lưng anh, có cảm giác anh giấu giếm chuyện gì đó. Ngọc Thuần không biết là gì, cũng không tiện hỏi, Trọng Huấn không có ở nhà cũng tốt, trùng hợp đêm nay cô có thể xử lý vài chuyện vặt vãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.