Chương 81: Lo lắng
Hồng Trà
11/03/2023
Hoài Thuận không cảm thấy buồn ngủ, mỗi khi nhắm mắt cô đều nhớ đến chuyện ban sáng, nơi giữa lồng ngực lại khó chịu, Hoài Thuận cứ lo dì Quyển Dư sẽ làm gì Trọng Yến.
Cô biết chuyện cậu đánh Quyển Như là vì mình, nếu cô không đụng trúng đồ của Quyển Như, cớ sự đã không rối ren như hiện giờ. Hoài Thuận nghĩ mình không thể ngồi yên, Trọng Yến vì mình mà đắc tội với Quyển Như, ít ra cô phải giúp cậu gì đó.
Nhân lúc mọi chuyện trong tầm kiểm soát, Hoài Thuận bật dậy gõ cửa phòng Ngọc Thuần, tìm sự trợ giúp.
Ngọc Thuần chuẩn bị lên giường đi ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của Hoài Thuận cất lên rành mạch.
"Chị đã ngủ chưa? Em có chuyện muốn nói với chị."
Ngọc Thuần nhận ra giọng Hoài Thuận, cô mở cửa mời em ấy vào phòng, tiện thể rót cho em ấy ly trà ấm.
"Trà này giúp an thần ngủ ngon, em uống thử đi."
Hoài Thuận nhận lấy ly trà Ngọc Thuần đưa, cô uống thử vài ngụm, trà không quá đắng còn có vị ngọt nhẹ.
"Em nói có chuyện cần nói mà, nói đi chị nghe nè."
Ngọc Thuần chống cằm chờ đợi, cô đợi khá lâu chỉ thấy Hoài Thuận trầm ngâm nhìn ly trà mãi chẳng chịu nói, thấy thế Ngọc Thuần bèn hỏi:
"Thuận, em có nghe không? Chị hỏi em muốn nói điều gì?"
Hoài Thuận hít sâu, cô lấy can đảm kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra lúc sáng, không kể thiếu chi tiết nào. Từ Quyển Như chửi mình ra sao, đến Trọng Yến đánh Quyển Như thế nào, cô đều kể hết.
Ngọc Thuần xâu chuỗi toàn bộ câu chuyện, cô thủng thẳng đáp: "Chị hiểu rồi. Chuyện Trọng Yến đánh Quyển Như là thật sao?"
Hoài Thuận rầu rĩ gật đầu, chính vì chuyện này đã làm cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Căn phòng yên lặng đến mức chỉ nghe tiếng thở của hai người, gió đêm đi qua khuấy động bầu không khí lắng đọng, tô điểm bằng tiếng cười khoái trá của Ngọc Thuần.
Cô đập bàn, cười như được mùa: "Đánh là đúng, đáng bị đánh. Con nhỏ ngạo mạn đó chị không ưa từ lâu rồi. Haizzz... thằng em này biết lựa người đánh quá đi, nghe mà sảng khoái hẳn ra."
Trái ngược sự vui sướng hả hê của Ngọc Thuần, là nỗi lo lắng bất an của Hoài Thuận.
"Chị làm sao bây giờ. Tới ngày mai dì hai về rồi, lúc đó chắc sẽ lớn chuyện đấy."
Quyển Dư còn hai lần làm công đức tại chùa, qua hết ngày mai bà ta đã hoàn thành hình phạt trở về cuộc sống thường ngày.
Hoài Thuận lo không dư thừa, tính khí của Quyển Dư không ai là không biết, khó ở chỗ chính Ngọc Thuần cũng không biết giúp Trọng Yến thế nào?
"Chị không biết nên làm gì, hiện tại chị không nghĩ được gì nhiều. Nhưng mà..." Ngọc Thuần sáp lại gần Hoài Thuận nhìn em ấy chòng chọc: "Có phải em thích Trọng Yến đúng không?"
Hoài Thuận hốt hoảng bật dậy, phản ứng càng mãnh liệt càng thừa nhận Ngọc Thuần nói đúng.
Hoài Thuận lắp bắp phản bác: "Không... không phải đâu mà. Tại vì.... tại vì anh Trọng Yến giúp em cho nên em..."
"Anh Trọng Yến?"
Không soi gương nên Hoài Thuận không nhận ra, mặt của mình đã đỏ như quả cà chua, nhất là khi nhắc đến Trọng Yến, trong mắt như chứa ngàn vì sao lấp lánh.
"Vì anh ấy lớn tuổi hơn em mà, nên phải gọi anh chứ."
Càng giải thích cô càng ngượng ngùng, tim đập bình bịch tựa hồ sắp văng ra ngoài.
Ngọc Thuần che miệng cười, vì không muốn làm Hoài Thuận thêm khó xử, cô vội cắt đứt chủ đề.
"Được rồi, tấm lòng của em chị đã rõ. Bây giờ chị vẫn chưa nghĩ ra cách, chuyện này sáng mai chúng ta nói sau nhé. Cũng muộn rồi em về ngủ đi, chị cũng phải ngủ."
Biết mình đã làm phiền chị nhiều, Hoài Thuận bèn quay về phòng mình, Ngọc Thuần nhìn bóng lưng Hoài Thuận khuất xa, nét cười trên môi càng đậm dần.
Bạn mới của Ngọc Thuần và Lục Tuyết là Cảnh Vũ, đang cãi vã cùng người đàn ông giữa phố. Khi Ngọc Thuần đến nơi, cô mới vỡ lẽ người đàn ông chuyên gây sự với phụ nữ, chỉ có thể Vân Dân.
Tiếng cãi vã giữa hai người vang vọng bốn bề, dù ở rất xa vẫn có thể nghe được tiếng gầm gừ như thú vật của Vân Dân. Rất nhiều người hiếu kỳ vây quanh xem cãi cọ, khó khăn lắm Ngọc Thuần và Lục Tuyết mới chen lên hàng đầu.
Cảnh Vũ chống nạnh, bộ dáng hệt như các dì bán cá ngoài chợ, chất giọng lảnh lót chửi không trùng lặp câu nào.
"Con lợn di động nhà mày nghĩ tao đây đần độn không biết gì à? Vô tình... vô cái đầu thằng em của mày, người ta không đẹp người thì còn vớt vát lại đẹp nết, còn mày thì xấu người xấu nết. Nhìn thân mày tao đây đã ngán đến tận não rồi, không yên thân trốn trong nhà đi, ra đường làm chuyện đồi bại à? Đồ dê xồm....."
"Dê xồm gì chứ? Ai thèm dê loại con gái hung dữ như cô?" Vân Dân lắp bắp cãi.
"Mày thấy tao xinh đẹp liền nổi tính máu dê sờ mó tao, còn rống lên nói không có.Tao nói đấy, nói lớn cho mọi người nghe xem ai nhục nhã? Xem mọi người tin ai?"
Người khác đương nhiên tin Cảnh Vũ rồi, danh tiếng của Vân Dân ở kinh thành xấu không khác gì Hồ Bân trước kia, cùng là một dạng bùn đen hôi tanh giống nhau.
Cô biết chuyện cậu đánh Quyển Như là vì mình, nếu cô không đụng trúng đồ của Quyển Như, cớ sự đã không rối ren như hiện giờ. Hoài Thuận nghĩ mình không thể ngồi yên, Trọng Yến vì mình mà đắc tội với Quyển Như, ít ra cô phải giúp cậu gì đó.
Nhân lúc mọi chuyện trong tầm kiểm soát, Hoài Thuận bật dậy gõ cửa phòng Ngọc Thuần, tìm sự trợ giúp.
Ngọc Thuần chuẩn bị lên giường đi ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của Hoài Thuận cất lên rành mạch.
"Chị đã ngủ chưa? Em có chuyện muốn nói với chị."
Ngọc Thuần nhận ra giọng Hoài Thuận, cô mở cửa mời em ấy vào phòng, tiện thể rót cho em ấy ly trà ấm.
"Trà này giúp an thần ngủ ngon, em uống thử đi."
Hoài Thuận nhận lấy ly trà Ngọc Thuần đưa, cô uống thử vài ngụm, trà không quá đắng còn có vị ngọt nhẹ.
"Em nói có chuyện cần nói mà, nói đi chị nghe nè."
Ngọc Thuần chống cằm chờ đợi, cô đợi khá lâu chỉ thấy Hoài Thuận trầm ngâm nhìn ly trà mãi chẳng chịu nói, thấy thế Ngọc Thuần bèn hỏi:
"Thuận, em có nghe không? Chị hỏi em muốn nói điều gì?"
Hoài Thuận hít sâu, cô lấy can đảm kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra lúc sáng, không kể thiếu chi tiết nào. Từ Quyển Như chửi mình ra sao, đến Trọng Yến đánh Quyển Như thế nào, cô đều kể hết.
Ngọc Thuần xâu chuỗi toàn bộ câu chuyện, cô thủng thẳng đáp: "Chị hiểu rồi. Chuyện Trọng Yến đánh Quyển Như là thật sao?"
Hoài Thuận rầu rĩ gật đầu, chính vì chuyện này đã làm cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Căn phòng yên lặng đến mức chỉ nghe tiếng thở của hai người, gió đêm đi qua khuấy động bầu không khí lắng đọng, tô điểm bằng tiếng cười khoái trá của Ngọc Thuần.
Cô đập bàn, cười như được mùa: "Đánh là đúng, đáng bị đánh. Con nhỏ ngạo mạn đó chị không ưa từ lâu rồi. Haizzz... thằng em này biết lựa người đánh quá đi, nghe mà sảng khoái hẳn ra."
Trái ngược sự vui sướng hả hê của Ngọc Thuần, là nỗi lo lắng bất an của Hoài Thuận.
"Chị làm sao bây giờ. Tới ngày mai dì hai về rồi, lúc đó chắc sẽ lớn chuyện đấy."
Quyển Dư còn hai lần làm công đức tại chùa, qua hết ngày mai bà ta đã hoàn thành hình phạt trở về cuộc sống thường ngày.
Hoài Thuận lo không dư thừa, tính khí của Quyển Dư không ai là không biết, khó ở chỗ chính Ngọc Thuần cũng không biết giúp Trọng Yến thế nào?
"Chị không biết nên làm gì, hiện tại chị không nghĩ được gì nhiều. Nhưng mà..." Ngọc Thuần sáp lại gần Hoài Thuận nhìn em ấy chòng chọc: "Có phải em thích Trọng Yến đúng không?"
Hoài Thuận hốt hoảng bật dậy, phản ứng càng mãnh liệt càng thừa nhận Ngọc Thuần nói đúng.
Hoài Thuận lắp bắp phản bác: "Không... không phải đâu mà. Tại vì.... tại vì anh Trọng Yến giúp em cho nên em..."
"Anh Trọng Yến?"
Không soi gương nên Hoài Thuận không nhận ra, mặt của mình đã đỏ như quả cà chua, nhất là khi nhắc đến Trọng Yến, trong mắt như chứa ngàn vì sao lấp lánh.
"Vì anh ấy lớn tuổi hơn em mà, nên phải gọi anh chứ."
Càng giải thích cô càng ngượng ngùng, tim đập bình bịch tựa hồ sắp văng ra ngoài.
Ngọc Thuần che miệng cười, vì không muốn làm Hoài Thuận thêm khó xử, cô vội cắt đứt chủ đề.
"Được rồi, tấm lòng của em chị đã rõ. Bây giờ chị vẫn chưa nghĩ ra cách, chuyện này sáng mai chúng ta nói sau nhé. Cũng muộn rồi em về ngủ đi, chị cũng phải ngủ."
Biết mình đã làm phiền chị nhiều, Hoài Thuận bèn quay về phòng mình, Ngọc Thuần nhìn bóng lưng Hoài Thuận khuất xa, nét cười trên môi càng đậm dần.
Bạn mới của Ngọc Thuần và Lục Tuyết là Cảnh Vũ, đang cãi vã cùng người đàn ông giữa phố. Khi Ngọc Thuần đến nơi, cô mới vỡ lẽ người đàn ông chuyên gây sự với phụ nữ, chỉ có thể Vân Dân.
Tiếng cãi vã giữa hai người vang vọng bốn bề, dù ở rất xa vẫn có thể nghe được tiếng gầm gừ như thú vật của Vân Dân. Rất nhiều người hiếu kỳ vây quanh xem cãi cọ, khó khăn lắm Ngọc Thuần và Lục Tuyết mới chen lên hàng đầu.
Cảnh Vũ chống nạnh, bộ dáng hệt như các dì bán cá ngoài chợ, chất giọng lảnh lót chửi không trùng lặp câu nào.
"Con lợn di động nhà mày nghĩ tao đây đần độn không biết gì à? Vô tình... vô cái đầu thằng em của mày, người ta không đẹp người thì còn vớt vát lại đẹp nết, còn mày thì xấu người xấu nết. Nhìn thân mày tao đây đã ngán đến tận não rồi, không yên thân trốn trong nhà đi, ra đường làm chuyện đồi bại à? Đồ dê xồm....."
"Dê xồm gì chứ? Ai thèm dê loại con gái hung dữ như cô?" Vân Dân lắp bắp cãi.
"Mày thấy tao xinh đẹp liền nổi tính máu dê sờ mó tao, còn rống lên nói không có.Tao nói đấy, nói lớn cho mọi người nghe xem ai nhục nhã? Xem mọi người tin ai?"
Người khác đương nhiên tin Cảnh Vũ rồi, danh tiếng của Vân Dân ở kinh thành xấu không khác gì Hồ Bân trước kia, cùng là một dạng bùn đen hôi tanh giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.