Chương 102: Tạo nghiệp tương lai khó sống
Hồng Trà
11/03/2023
"Tân... Minh Tân đâu rồi?"
Lâm An dáo dác tìm người tên Minh Tân, anh mang đến một tên trông khá hài hước, điểm đặc biệt nhất là đôi mắt hình bán nguyệt khi cười, nhìn vào rất có thiện cảm.
Minh Tân tầm tuổi mười bảy, dáng dấp ngang bằng Trọng Yến, chỉ khác Trọng Yến như bầu trời giăng mây đen khắp lối, Minh Tân lại mang nét tươi sáng của ánh nắng sau cơn mưa.
"Chào đi, đây là bạn của anh Kỳ, đồng thời chị của Tuyết cũng là bạn của anh đây."
Lâm An đúng là đến giới thiệu cũng làm người ta rối não.
Minh Tân theo lời gật đầu kính cẩn chào: "Chào tiểu thư."
Ngọc Thuần cười hì hì, cô tận mắt chứng kiến Lâm An nói gì đó vào tai Minh Tân, hai người trao đổi khá lâu.
Minh Tân cười xòa: "Tưởng gì, chuyện này dễ như trở bàn tay, tiểu thư cô cứ giao cho tôi, trong ngày hôm nay tôi sẽ bán hết số lồng đèn này."
"Em trai ra đây anh nhờ cái này!"
Minh Tân tự nhiên khoác vai Trọng Yến đi vào góc khuất, chừng nửa canh giờ trôi qua, Trọng Yến xuất hiện với bộ dáng không thể tàn tạ hơn, quần áo rách rưới thảm thương, tóc tai bù xù, mặt lấm lem vết bẩn.
Trông cậu chẳng có hứng thú nào, miễn cưỡng nghe theo sự sắp xếp của Minh Tân, nằm lên tấm ván gỗ đặt trên đường.
Ngọc Thuần và Chi Ái bị đuổi sang bên vệ đường, ngồi nhìn Minh Tân trổ tài bán hàng.
Trọng Yến co chân che miệng ho sặc sụa, Minh Tân quỳ gối trên đường, khóc lóc than vãn.
"Ông trời quả thật là nhẫn tâm, vì sao người tốt luôn chịu đau khổ, ông trời ơi ngó xuống mà coi..."
Minh Tân đập tay lên mặt đường, rặn ra hai giọt nước.
Bác gái chừng sáu mươi tuổi, mái tóc muối tiêu dừng lại nhìn cậu trai bệnh tật trên ván gỗ, bác nhăn mặt, ân cần hỏi Minh Tân.
"Cháu trai, em trai cháu bị gì vậy? Sao không đưa đến đại phu chữa trị đi."
Minh Tân òa lên: "Em trai cháu bị nặng lắm, nhưng mà cháu không có tiền chữa trị, nên mới để em nằm ở đây, còn cháu bán lồng đèn kiếm tiền mua thuốc cho em."
Bác gái ôm ngực, thương xót số phận bi thương, khốn khổ của hai anh em Minh Tân.
"Cho bác lấy ba cái lồng đèn đi."
Minh Tân lau nước mắt đứng dậy lấy ba chiếc lồng đèn cho bác gái. Cứ như vậy từ một đến hai người, dần dần đám đông vây quanh người mua hai chiếc, người mua tận sáu chiếc ủng hộ hai anh em nghèo khó.
Số lồng đèn trên kệ vơi đi trông thấy, Ngọc Thuần nhìn đến mức sắp rơi hai mắt ra ngoài. Cô không ngờ có một ngày bản thân lại dùng đến kế bẩn để bán hàng, tạo nghiệp thế này tương lai rất khó sống.
Giọng nói bình thản của Doãn Kỳ vang lên sau đầu.
"Đang diễn tuồng gì vậy?"
Chi Ái cười thẹn thùng, giơ tay chào người sau lưng Doãn Kỳ, Ngọc Thuần quan sát chàng trai lạ mặt kia thấy cậu ta vẫy tay chào Chi Ái, hai người thân thiết như đã quen từ trước.
Ngọc Thuần chau mày, bĩu môi lườm Chi Ái một cái.
"Ai đấy?"
Chi Ái thì thầm: "Một người em mới quen."
Thông qua ánh mắt của Ngọc Thuần, thì hai người chẳng giống mới quen tí nào.
"Chị nhìn ra đấy nhé, đừng hòng lừa được chị."
Bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Ngọc Thuần, Chi Ái thoải mái cùng chàng trai kia chuyện trò vui vẻ. Cô bị bỏ rơi, quay sang đổ dồn mọi sự tức giận lên Doãn Kỳ.
"Là ai vậy?"
"À... Chi Ái theo em như thế nào, thì Nam Thành theo anh như thế đó."
Ngọc Thuần túm váy ngồi cạnh Doãn Kỳ, cô nhìn đôi trai gái chằm chằm, nhất cử nhất động của họ đều không qua nổi mắt Ngọc Thuần.
"Bên kia đang diễn gì vậy?"
Doãn Kỳ thành công lôi kéo sự chú ý của Ngọc Thuần, cô nhìn theo hướng anh chỉ, thấy Minh Tân tất bật bán hàng, Ngọc Thuần cười gượng gạo.
"Giúp Chi Ái bán hết số lồng đèn."
"Làm vậy được chứ? Ý là lợi dụng lòng tốt của mọi người."
Ngọc Thuần xém sặc nước bọt, cô gãi đầu mũi, lời nói thốt ra thiếu tự nhiên.
"Ừ không tốt cho lắm, nhưng biết sao được."
Cô chọn lồng đèn hình con bướm đưa trước mặt Doãn Kỳ, bày ra bộ mặt nịnh nọt, Ngọc Thuần mời mọc.
"Quý khách mua một chiếc ủng hộ đi!"
"Không mua."
"Mua đi mà!"
Cô ép anh cầm lồng đèn trên tay, dù nhìn thế nào cũng thấy một người trưởng thành cầm lồng đèn bươm bướm rất kỳ dị.
Ngọc Thuần sực nhớ ra một chuyện, cô kéo tay anh.
"Người quen kia của anh kỳ lạ lắm, em nghĩ sao cũng thấy anh ta vô cùng kỳ lạ."
Doãn Kỳ chau mày khó hiểu: "Người quen nào cơ?"
"Thiên Tâm, người anh chờ ở bến tàu vào mùa đông năm trước."
Trong đầu Doãn Kỳ vang lên tiếng nổ ầm, anh thận trọng hỏi lại, thần sắc nghiêm nghị.
"Em gặp hắn bao giờ?"
Ngọc Thuần bặm môi nghiêm túc suy nghĩ: "Không lâu, mấy ngày trước thôi."
"Thế hai người nói gì?"
Ngọc Thuần cặn kẽ kể lại toàn bộ những việc đã xảy ra, từ lúc gặp Thiên Tâm đến khi kết thúc, toàn bộ gương mặt bộ đều toát ra nét nghi hoặc.
"Người đó là ai vậy? Cứ cảm thấy anh ta rất kỳ lạ."
"Một kẻ điên thôi, đừng để ý."
"Sao không... á giật cả mình!"
Gương mặt đen xì toàn bùn đất của Trọng Yến kề sát Ngọc Thuần, cô hoảng hốt kêu lên, đẩy mặt Trọng Yến ra xa.
"Ghê quá, đi rửa mặt đi!"
Tổng kết ngày thứ nhất, đã bán được một trăm chiếc. Chi Ái cảm ơn mọi người, còn nói sẽ tự mình bán hết số lồng đèn còn lại.
Lâm An dáo dác tìm người tên Minh Tân, anh mang đến một tên trông khá hài hước, điểm đặc biệt nhất là đôi mắt hình bán nguyệt khi cười, nhìn vào rất có thiện cảm.
Minh Tân tầm tuổi mười bảy, dáng dấp ngang bằng Trọng Yến, chỉ khác Trọng Yến như bầu trời giăng mây đen khắp lối, Minh Tân lại mang nét tươi sáng của ánh nắng sau cơn mưa.
"Chào đi, đây là bạn của anh Kỳ, đồng thời chị của Tuyết cũng là bạn của anh đây."
Lâm An đúng là đến giới thiệu cũng làm người ta rối não.
Minh Tân theo lời gật đầu kính cẩn chào: "Chào tiểu thư."
Ngọc Thuần cười hì hì, cô tận mắt chứng kiến Lâm An nói gì đó vào tai Minh Tân, hai người trao đổi khá lâu.
Minh Tân cười xòa: "Tưởng gì, chuyện này dễ như trở bàn tay, tiểu thư cô cứ giao cho tôi, trong ngày hôm nay tôi sẽ bán hết số lồng đèn này."
"Em trai ra đây anh nhờ cái này!"
Minh Tân tự nhiên khoác vai Trọng Yến đi vào góc khuất, chừng nửa canh giờ trôi qua, Trọng Yến xuất hiện với bộ dáng không thể tàn tạ hơn, quần áo rách rưới thảm thương, tóc tai bù xù, mặt lấm lem vết bẩn.
Trông cậu chẳng có hứng thú nào, miễn cưỡng nghe theo sự sắp xếp của Minh Tân, nằm lên tấm ván gỗ đặt trên đường.
Ngọc Thuần và Chi Ái bị đuổi sang bên vệ đường, ngồi nhìn Minh Tân trổ tài bán hàng.
Trọng Yến co chân che miệng ho sặc sụa, Minh Tân quỳ gối trên đường, khóc lóc than vãn.
"Ông trời quả thật là nhẫn tâm, vì sao người tốt luôn chịu đau khổ, ông trời ơi ngó xuống mà coi..."
Minh Tân đập tay lên mặt đường, rặn ra hai giọt nước.
Bác gái chừng sáu mươi tuổi, mái tóc muối tiêu dừng lại nhìn cậu trai bệnh tật trên ván gỗ, bác nhăn mặt, ân cần hỏi Minh Tân.
"Cháu trai, em trai cháu bị gì vậy? Sao không đưa đến đại phu chữa trị đi."
Minh Tân òa lên: "Em trai cháu bị nặng lắm, nhưng mà cháu không có tiền chữa trị, nên mới để em nằm ở đây, còn cháu bán lồng đèn kiếm tiền mua thuốc cho em."
Bác gái ôm ngực, thương xót số phận bi thương, khốn khổ của hai anh em Minh Tân.
"Cho bác lấy ba cái lồng đèn đi."
Minh Tân lau nước mắt đứng dậy lấy ba chiếc lồng đèn cho bác gái. Cứ như vậy từ một đến hai người, dần dần đám đông vây quanh người mua hai chiếc, người mua tận sáu chiếc ủng hộ hai anh em nghèo khó.
Số lồng đèn trên kệ vơi đi trông thấy, Ngọc Thuần nhìn đến mức sắp rơi hai mắt ra ngoài. Cô không ngờ có một ngày bản thân lại dùng đến kế bẩn để bán hàng, tạo nghiệp thế này tương lai rất khó sống.
Giọng nói bình thản của Doãn Kỳ vang lên sau đầu.
"Đang diễn tuồng gì vậy?"
Chi Ái cười thẹn thùng, giơ tay chào người sau lưng Doãn Kỳ, Ngọc Thuần quan sát chàng trai lạ mặt kia thấy cậu ta vẫy tay chào Chi Ái, hai người thân thiết như đã quen từ trước.
Ngọc Thuần chau mày, bĩu môi lườm Chi Ái một cái.
"Ai đấy?"
Chi Ái thì thầm: "Một người em mới quen."
Thông qua ánh mắt của Ngọc Thuần, thì hai người chẳng giống mới quen tí nào.
"Chị nhìn ra đấy nhé, đừng hòng lừa được chị."
Bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Ngọc Thuần, Chi Ái thoải mái cùng chàng trai kia chuyện trò vui vẻ. Cô bị bỏ rơi, quay sang đổ dồn mọi sự tức giận lên Doãn Kỳ.
"Là ai vậy?"
"À... Chi Ái theo em như thế nào, thì Nam Thành theo anh như thế đó."
Ngọc Thuần túm váy ngồi cạnh Doãn Kỳ, cô nhìn đôi trai gái chằm chằm, nhất cử nhất động của họ đều không qua nổi mắt Ngọc Thuần.
"Bên kia đang diễn gì vậy?"
Doãn Kỳ thành công lôi kéo sự chú ý của Ngọc Thuần, cô nhìn theo hướng anh chỉ, thấy Minh Tân tất bật bán hàng, Ngọc Thuần cười gượng gạo.
"Giúp Chi Ái bán hết số lồng đèn."
"Làm vậy được chứ? Ý là lợi dụng lòng tốt của mọi người."
Ngọc Thuần xém sặc nước bọt, cô gãi đầu mũi, lời nói thốt ra thiếu tự nhiên.
"Ừ không tốt cho lắm, nhưng biết sao được."
Cô chọn lồng đèn hình con bướm đưa trước mặt Doãn Kỳ, bày ra bộ mặt nịnh nọt, Ngọc Thuần mời mọc.
"Quý khách mua một chiếc ủng hộ đi!"
"Không mua."
"Mua đi mà!"
Cô ép anh cầm lồng đèn trên tay, dù nhìn thế nào cũng thấy một người trưởng thành cầm lồng đèn bươm bướm rất kỳ dị.
Ngọc Thuần sực nhớ ra một chuyện, cô kéo tay anh.
"Người quen kia của anh kỳ lạ lắm, em nghĩ sao cũng thấy anh ta vô cùng kỳ lạ."
Doãn Kỳ chau mày khó hiểu: "Người quen nào cơ?"
"Thiên Tâm, người anh chờ ở bến tàu vào mùa đông năm trước."
Trong đầu Doãn Kỳ vang lên tiếng nổ ầm, anh thận trọng hỏi lại, thần sắc nghiêm nghị.
"Em gặp hắn bao giờ?"
Ngọc Thuần bặm môi nghiêm túc suy nghĩ: "Không lâu, mấy ngày trước thôi."
"Thế hai người nói gì?"
Ngọc Thuần cặn kẽ kể lại toàn bộ những việc đã xảy ra, từ lúc gặp Thiên Tâm đến khi kết thúc, toàn bộ gương mặt bộ đều toát ra nét nghi hoặc.
"Người đó là ai vậy? Cứ cảm thấy anh ta rất kỳ lạ."
"Một kẻ điên thôi, đừng để ý."
"Sao không... á giật cả mình!"
Gương mặt đen xì toàn bùn đất của Trọng Yến kề sát Ngọc Thuần, cô hoảng hốt kêu lên, đẩy mặt Trọng Yến ra xa.
"Ghê quá, đi rửa mặt đi!"
Tổng kết ngày thứ nhất, đã bán được một trăm chiếc. Chi Ái cảm ơn mọi người, còn nói sẽ tự mình bán hết số lồng đèn còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.