Chương 60: Giật Dây
Xuân Phong Lựu Hỏa
04/04/2022
Vào buổi chiều ngày thi tuyển, Lưu Văn Duệ đang trên đường tới trường.
Cậu ta vô cùng lo lắng và bồn chồn, hết lần này đến lần khác nhìn về phía ngã tư hi vọng có thể thấy bóng dáng của người anh em tốt Vương Vĩ Tề.
Nhưng mà chờ đã lâu mà vẫn chưa thấy cậu ta xuất hiện.
Lưu Văn Duệ lấy điện thoại di động gọi cho Vương Vĩ Tề: “Anh Tề, cái kia…”
“Nói mau lên, bên này sắp vào trận rồi, nếu cậu làm anh chậm trễ, ông đây tuyệt giao với cậu luôn.”
Lưu Văn Duệ cắn môi dưới, khó khăn nói: “Hay là anh trở về thi đi, nghe thầy cô nói kỳ thi liên tỉnh lần này rất quan trọng, tất cả học sinh đều phải tham gia. Xếp hạng trong cuộc thi này có thể xác định được số điểm thi đại học để ước chừng đăng ký vào các trường.”
Đầu dây bên kia Vương Vĩ Tề đã bắt đầu mất kiên nhẫn gắt: “Lưu Văn Duệ, cậu cứ nói thẳng ra, có phải không muốn giúp anh đây không?”
“Anh Tề, em không hề có ý đó, đương nhiên em muốn giúp anh rồi! Anh là huynh đệ tốt nhất của em mà!”
“Nếu đã thế thì ngoan ngoãn viết tên anh đây lên bài thi của cậu đi. Không phải cậu vẫn muốn chứng minh mình rất được việc sao, anh cho cậu một cơ hội để khẳng định bản thân đó.”
Vương Vĩ Tề lười nhác nói thêm: “Dù sao thành tích của cậu cũng chẳng bằng ai, cuộc thi này đối với cậu mà nói không có ý nghĩa gì lớn, nhưng nếu cậu giúp anh, chúng ta chính là anh em đồng cam cộng khổ, tương lai cậu gặp bất kỳ chuyện gì đều có thể tới tìm anh, anh nhất định sẽ giúp cậu.”
Lưu Văn Duệ buông điện thoại, bên tai vang lên tiếng mắng xối xả của ba: “Thằng phế vật! Chỉ biết khóc thì giải quyết được vấn đề gì! Sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày.”
Từ nhỏ bởi vì tính cách cậu tương đối yếu đuối, đầu óc cũng không thông minh cho lên không ít lần bị ba mắng.
Lại thêm trong nhà có một ông anh trai nhà người ta, thành tích vô cùng xuất sắc, từ bé cậu ta đã bị đem ra so sánh với anh.
Dần dà, Lưu Văn Duệ thực sự cho rằng mình là đứa vô dụng, không khác gì phế vật.
Lên cao trung, quen biết Vương Vĩ Tề, theo cậu ta gia nhập Ca Môn, anh bạn này nói cho cậu biết anh em tốt, sống chết có nhau là phải có nghĩa khí.
Bọn họ đi đâu cũng dẫn cậu theo, cho cậu ta làm chân chạy vặt mua nước, mua thuốc. Ở bên những người này, Lưu Văn Duệ bắt đầu tìm được “Giá trị” của bản thân mình.
Thì ra cũng có người cần cậu… Thì ra cậu không phải là phế vật, cậu cảm thấy mình có thể giúp nhiều người, làm được nhiều việc có ích.
Vì vậy Lưu Văn Duệ càng ngày càng hưởng thụ cảm giác “được cần đến” ở đám du thủ du thực của Ca Môn.
Đám anh em tốt ở Ca Môn không nhìn vào tiền của, thành tích chỉ nói nghĩa khí, tương lai dù có bất kỳ vấn đề gì, anh em Ca Môn cũng sẽ ở bên giúp đỡ cậu.
Lưu Văn Duệ tắt máy không dám quấy rầy Vương Vĩ Tề tranh tài.
Không phải chỉ là một kỳ thi cao trung thôi sao, bỏ thi thì bỏ thi, nếu như giúp đỡ được Vương Vĩ Tề, coi như cậu ta đã thiếu Lưu Văn Duệ một nhân tình cực kỳ lớn.
Vương Vĩ Tề sẽ xem cậu ta như “người một nhà”, “Anh em ruột”.
Đã là anh em phải trọng nghĩa khí, Lưu Văn Duệ đã quyết định nhất định lần này phải giúp Vương Vĩ Tề.
…
Đúng lúc này, Trần Vi đi xe đạp đến, dừng lại bên cạnh Lưu Văn Duệ.
Xe đạp bị hỏng phanh, sau khi cưỡng ép dừng lại thì tuột luôn dây xích, không đi được nữa.
Trần Vi nhìn điện thoại, đã sắp đến giờ thi, cô nóng nảy ngồi xổm xuống, dùng tay cố gắng sửa xe.
Thử mấy lần, trên tay lấm lem dầu nhưng vẫn không thành công.
Lưu Văn Duệ thấy tình hình này, tranh thủ thời gian bước nhanh qua, ngồi xổm xuống bên cạnh, rất thuần thục nhấc sợi xích khớp vào trục, sau đó rong xe đi một đoạn, xe đạp lại có thể đi lại bình thường.
Trần Vi ngạc nhiên nói: “Cảm ơn cậu, đại ân nhân! Cậu đúng là cứu tinh của mình! Nếu chậm giờ thi thì phiền toái lắm.”
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Trần Vi thấy tay Lưu Văn Duệ vì sửa xe cho mình mà lấm lem bẩn thỉu, lập tức đưa túi khăn ướt cho cậu ta: “Thật sự làm phiền cậu rồi.”
Lưu Văn Duệ lau sạch tay, ngượng ngùng cười: “Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Không đâu!” Trần Vi nói rất lớn, vẻ mặt vô cùng khoa trường: “Cậu đã giúp mình một việc đặc biệt lớn đó! Từ trước đến giờ chưa có ai chủ động ra tay giúp mình cả. Thực sự rất biết ơn cậu.”
Lưu Văn Duệ nghe một cô gái không chút tiếc rẻ lời tán dương với mình, gương mặt thoáng đỏ lên: “Thật… thật à?”
“Ừ.” Trần Vi chân thành gật đầu: “Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Lưu Văn Duệ bối rối mỉm cười.
Có lẽ từ nhỏ đã bị ba đả kích sự tự tin, trong nhà lại có một ông anh trai quá ưu tú, không lúc nào không bị đem ra so sánh, cho nên chỉ một lời tán dương đơn giản cũng khiến cậu ta hạnh phúc vô cùng.
Dường như cậu ta vừa tìm thấy giá trị của bản thân khi giúp đỡ cô gái lạ mặt này.
Đột nhiên Khương Vũ đi bộ đến trước mặt hai người, lạnh giọng hỏi: “Trần Vy, bài tập văn của tôi cậu làm xong chưa?”
Trần Vi nhìn Khương Vũ lập tức bật mode nữ diễn viên chuyên nghiệp với tham vọng giật giải oscar. Mặt mày Trần Vi tái mét, dáng vẻ yếu ớt như con chim non e ấp núp sau lưng Lưu Văn Duệ, do dự nói: “Chị Vũ, em… Em chưa viết, bởi vì hôm nay là kỳ thi quan trọng … nên… nên em phải ôn tập đến khuya chưa kịp viết…”
“Đồ phế vật!!!”
“Chị Vũ” cực kỳ tận tâm học theo tất cả các nhân vật nữ phản diện trần đời đã được diện kiến, cay nghiệt chửi bới: “Con nhỏ vô dụng này, thành tích của mày kém như vậy, có thể thi được mấy điểm chứ! Để mày làm văn giúp tao, đã là coi trọng thứ vứt đi như mày rồi! Mày hẳn nên biết ơn, mà làm cho đến nơi đến chốn chứ không phải hành động như một đứa vô ơn thế đâu.”
Trần Vi đỏ mặt, nức nở khóc: “Xin… xin lỗi chị.”
“Xin lỗi thì có ích lợi gì, trong tối nay trước khi tan học tao nhất định phải cầm bài tập làm văn đó trong tay.”
“Nhưng hôm nay là kỳ thi thử toàn tỉnh.”
Khương Vũ chống nạnh, ánh mắt đầy khinh miệt, như kẻ bề trên nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Đấy không phải việc của tao. Dù sao tao muốn là phải có. Nếu không! Đơn giản thôi. Chúng ta tuyệt giao. Thứ phế vật như mày, không có tao, mày chẳng là cái thá gì cả.”
Trần Vi ăn ý phối hợp theo, có người co rúm lại run rẩy đáp: “Đừng… đừng mà… em...em sẽ cố gắng hết sức.”
Lưu Văn Duệ nghe không nổi nữa, tiếng lên chỉ trích Khương Vũ: “Sao cậu có thể làm thế, không làm bài tập giúp cậu thì là vô dụng sao?? Nào có đạo lý này? Chuyện của cậu, sao cậu không tự giải quyết?”
Khương Vũ cười nói: “Tôi thích thế đấy thì sao, chịu thì chịu không chịu thì chịu. Thành tích học tập của nhỏ kém cỏi, người trong nhà còn chẳng muốn đoái hoài đến con nhỏ đó. Con nhỏ này vốn chẳng có tác dụng gì cả, chỉ khi giúp tôi làm bài tập, chạy việc lặt vặt là có chút giá trị mà thôi.”
“Không phải.” Lưu Văn Duệ như thể bị kích động khát khao đấu tranh, lòng đầy căm phẫn nói: “Đừng nói bậy! Mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh, có vai trò của mình. Cậu có tư cách gì định nghĩa giá trị của cậu ấy.”
Khương Vũ ôm cánh tay cười lạnh: “Thế nhưng cậu ta căn bản không tìm ra giá trị của mình, dưới cái nhìn của cậu ta, chỉ cần cun cút theo đuôi tôi, làm mấy việc lông gà vỏ tỏi, gọi tôi một tiếng chị Vũ, đó chính là lúc cậu ta cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa nhất, cũng là lúc cậu ta vui vẻ, hạnh phúc nhất. Vậy cậu thì sao? Cậu có tư cách gì can thiệp vào cuộc sống của người khác?”
Lưu Văn Duệ quay đầu, cầm tay Trần Vi, kích động nói; “Cậu nói với cậu ta đi, giúp cậu ta làm việc, không phải điều khiến cậu hạnh phúc nhất. Cậu nên tự tìm được ý nghĩa sống của mình, đừng ràng buộc giá trị của cậu với một ai đó. Cậu xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.”
Trần Vi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng nhìn Lưu Văn Duệ: “Vậy… Mình phải làm gì để tìm lại bản thân bây giờ?”
Lưu Văn Duệ nghĩ nghĩ: “Cậu có sở thích gì, hoặc là năng khiếu gì đó chẳng hạn?”
“Hình như… không có.”
“Sao có thể, ai cũng có năng khiếu riêng.”
Trần Vi lại hỏi ngược lại cậu ta: “Vậy cậu có hứng thú với cái gì không?”
Lưu Văn Duệ nghĩ nghĩ, đáp: “Mình tương đối am hiểu các vấn đề thuộc phương diện cơ giới. Ví dụ như cái xe đạp của cậu vừa rồi, mình có thể dễ dàng sửa giúp cậu. Tương lai thi đại học mình muốn vào khoa liên quan đến máy móc, vật lý, tự động hóa. Đây chính là năng khiếu của mình. Cho nên cậu xem, mỗi người đều có lĩnh vực bản thân am hiểu. Ai cũng thế! Chẳng có ai là vô dụng cả. Đừng đem cuộc sống của bản thân cậu giao vào tay người khác. Cuộc sống của cậu ra sao phụ thuộc vào quyết định của chính cậu.”
Trần Vi nhìn Lưu Văn Duệ thật lâu, trận trọng gật đầu, nói: “Thật sự hâm mộ câu có thể tìm được giá trị cuộc sống của bản thân. Mình nhất định sẽ noi gương cậu.”
Nói xong lời này, Trần Vi leo lên xe đạp rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Lưu Văn Duệ lập tức giật mình.
Cậu… cậu ta đã tìm được giá trị đích thực của chính mình rồi sao?
Rõ ràng vừa rồi cậu còn… còn vô cùng hoang mang, một kẻ bế tắc như cậu sao có thể soi đường chỉ lối, đưa cho người khác lời khuyên được?
Khương Vũ nhìn nét mặt mê mang của Lưu Văn Duệ, biết cậu thiếu niên này cuối cùng cũng đã dần dần hiểu ra vấn đề.
Giá trị của bản thân xưa nay không cần định nghĩa bởi ánh mắt của người khác.
Chỉ cần giữ vững sơ tâm, nỗ lực hết mình, là phiên bản tốt nhất của chính mình.
Việc cô cần làm chỉ là cho cậu ta một cú huých, hết thảy sẽ đại công cáo thành.
“Này. Nhóc con đáng thương định anh hùng cứu mỹ nhân hả?”
“Anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ.” Lưu Văn Duệ bĩu môi nói: “Chỉ là không quen nhìn dạng người hống hách, bắt nạt bạn bè như cậu thôi.”
“Nhìn thấy nữ sinh bị khi dễ, lập tức thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ vậy chuyện của chính bản thân cậu thì sao? Khi cậu bị kẻ khác bắt nạt tại sao không thấy cậu can đảm đứng lên bất bình cho chính mình?”
Câu này của Khương Vũ khiến Lưu Văn Duệ không khỏi kinh ngạc: “Sao… sao cậu biết??”
“Cũng chẳng phải bí mật gì, chuyện cậu suốt ngày như cái đuôi theo sau Vương Vĩ Tề hệt tên tùy tùng mạt hạng tất cả mọi người chỉ cần có mắt đều thấy rõ mồn một, biết sau lưng cậu đám anh em thân thiết của cậu nói gì không?”
“Nói… nói thế nào?”
“Nói cậu là thằng nô tài của Vương Vĩ Tề.”
Lưu Văn Duệ mặt mày biến sắc, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: “Tôi… tôi không phải tùy tùng của cậu ấy. Tôi và cậu ta là bạn bè, chúng tôi là bạn bè tốt nhất của nhau.”
Khương Vũ cười gằn một tiếng: “Cậu cảm thấy tôi và Trần Vi giống chị em tốt thân thiết à?”
“Dĩ nhiên không rồi, là bạn bè tốt sẽ không hống hách sai sử cậu ấy…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, khuôn mặt đã thất thần ngẩn ra.
Đúng thế, nếu thực sự là bạn bè tốt, sao có thể hô to gọi nhỏ, sai sử bạn mình, bức đối phương vào tình cảnh khó xử?
Bất tri bất giác, Lưu Văn Duệ bừng tỉnh đại ngộ.
Khương Vũ biết, không cần nói thêm gì nữa, cô và Trần Vi phối hợp ăn ý, đã diễn xuất sắc một màn giật dây, đủ cho Lưu Văn Duệ tỉnh ngộ.
Bất luận người nào chăng nữa cũng không có tư cách định nghĩa giá trị của một người khác. Người duy nhất có quyền đó chính là bản thân chúng ta.
Chỉ có ta mới có quyền định nghĩa chính mình.
Khương Vũ ung dung rời đi. Sau khi kết thúc kỳ thi liên tỉnh, về đến nhà cô nhận được một tin nhắn qua app [Zhiguo]: Hoàn thành thuận lợi ủy thác [Cứu vớt cậu học sinh tự ti đáng thương]. Nhận được 10000 thù lao. Sau khi chia chiết khấu, 8000 đã về tài khoản, xin mời kiểm tra.
Khương Vũ đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi.
Ở kiếp trước, tại thời điểm khách hàng kia quyết định thay tên mình bằng tên Vương Vĩ Tề. Điều đó thay đổi cuộc sống của Vương Vĩ Tề cũng khiến Cuộc đời anh trở thành nỗi bất hạnh và tiếc nuối không thể nào nguôi.
Nhưng lần này, Lưu Văn Duệ đã sáng suốt lựa chọn đề tên mình lên bài thi, hành động đã trả lại cuộc sống đáng có của anh ta.
Điều này so với 8000 tiền thù lao có ý nghĩa hơn rất nhiều, cũng là điều khiến Khương Vũ cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ.
…
Ngày công bố kết quả thi liên tỉnh, không hề bất ngờ Cừu Lệ cầm trên tay vị trí thủ khoa toàn tỉnh.
Tin tức này khiến cho toàn trường vui mừng, ban lãnh đạo trường trực tiếp cho in thành hoành phi treo ở cửa trường học.
Thành tích của Khương Vũ không tiến không lùi, vững chắc bảo trì top 100 toàn trường.
Kết quả như vậy nói chung có thể vào được các trường trọng điểm quốc gia, nhưng để vào được Bắc Thành thì hoàn toàn không có cửa.
Cũng may cô thuộc dạng xét tuyển, thành tích văn hóa không cần trâu bò như những học sinh ôm ấp giấc mơ tiến vào Đại học Bắc Thành bằng con đường thi tuyển.
Nhưng lấy thành tích hiện tại tăng thêm lợi thế năng khiếu nghệ thuật cùng thư giới thiệu, có thể vào Bắc Thành được hay không vẫn phải xem vận may.
Đây cũng là điều khiến trước đó Cừu Lệ tức giận.
Cô giống như chẳng để tâm chút nào đến việc học hành, dù sao múa ballet cũng đã chiếm phần lớn tinh lực của Khương Vũ.
Nếu không thể vào Đại học Bắc Thành, trong thành phố này cô cũng còn vô số những sự lựa chọn khác.
Có lẽ đây chính là điều khiến Cừu Lệ tức giận.
Trong khoảng thời gian này, anh không đến tìm cô lôi đi bổ túc kiến thức, lại tự phong bế thế giới của chính mình, ngày ngày một mình đến thư viện học bài, rồi một mình về nhà.
Thậm chí trên đường có vô tình gặp nhau, anh cũng trực tiếp đi qua cô như hai người xa lạ.
Khương Vũ tự thấy hổ thẹn, vì vậy quyết định chủ động làm hòa trước, sau khi tan học nhanh chóng đến thư viện tìm Cừu Lệ.
Cừu Lệ từ xa xa đã nhìn thấy cô, nhưng chẳng có phản ứng gì, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
Lúc này có cả các bạn nữ lớp khác thập thò đứng xung quanh, cầm tập đề luyện thi, lấy hết dũng khí, mặt mũi đỏ ửng lúng túng đi đến chỗ anh hỏi thăm cách giải đề.
Cừu Lệ nhìn Khương Vũ một cái, sau đó hoàn toàn ngoài dự kiến của cô, anh thế mà lại chấp nhận hướng dẫn cô bạn kia cách làm.
Cừu Lệ của ngày xưa dù là ai cũng chẳng cho người ta chút mặt mũi, đừng nói là bạn học tìm anh hỏi bài, cho dù là một con chó vẫy vẫy đuôi đến trước mặt anh làm nũng xin ăn, anh cũng chẳng coi vào mắt, lạnh lùng rời đi.
Trên thế giới này, dù là con người, động vật nhỏ hay bất kỳ sinh vật sống nào, anh cũng không có một chút lòng trắc ẩn hay đồng tình.
Chút ôn nhu duy nhất trong tim anh, chút phần người bé nhỏ ấy tất cả đều dành cho Khương Vũ.
Không ngờ hôm nay, anh có thể phi thường kiên nhẫn giảng hết đề này đến đề khác cho bạn nữ sinh kia.. Vẻ mặt ôn nhu, giọng điệu điềm đạm, ngữ khí từ tốn, khiến bạn nữ kia cả quá trình nghe giảng mặt đỏ ửng như trái lựu.
Khương Vũ ôm cánh tay, tựa cánh cửa, xa xa nhìn anh.
Đầu đá nhà cô còn học được cả chiêu này.
Trước kia khi Cừu Lệ giảng bài cho cô, đều sẽ cực kỳ kiên nhẫn, bởi vì thành tích của Khương Vũ rất dở, nhất là toán học, có đôi khi giảng hai, ba lần cô vẫn không hiểu được.
Cừu Lệ giảng đến lần 3, 4 lần có khi 5, 6 lượt dùng mạch suy nghĩ khác, rồi đủ các phương pháp khác nhau, từ nhiều góc độ cắt nghĩa, cẩn thận giảng cho cô đến khi hiểu mới thôi.
Anh là tuýp người dễ dàng mất bình tĩnh, nhưng thời điểm giảng đề, Cừu Lệ xưa nay đều chưa từng phát cáu với cô, chỉ có sự ôn nhu cùng kiên nhẫn, khiến cho cô cảm thấy được sự dung túng hết mực của anh.
Mặc dù Khương Vũ biết, tên bạn trai nhà mình đang cố tình khiến cô ghen lồng lộn.
Nhưng nhìn người con trai của mình ôn nhu, nhẹ nhàng như thế với cô gái khác, tâm trang Khương Vũ vẫn phi thường không thoải mái.
Cừu Lệ đã cố tình chọc giận cô, vậy ok cô giận cho anh xem. Hừ.
Đừng tưởng anh chơi chiêu này thì em sẽ dính bẫy nhé.
Khương Vũ xoay người rời đi.
Đợi bóng dáng mảnh mai kia đi khuất, Cừu Lệ mới ngừng diễn.
Cô bạn học thụ sủng nhược kinh, đỏ mặt lấy ra một tờ đề khác, còn muốn tiếp tục thỉnh giáo anh, nhưng Cừu Lệ lại không chút lưu tình, hạ lệnh đuổi khách: “Tôi mệt rồi.”
“A…”
Bạn nữ kia nhìn nét mặt thay đổi nhanh hơn lật sách của Cừu Lệ còn chưa hoàn hồn, ấp úng nói: “Bạn học Cừu, mình… mình còn mấy vấn đề muốn hỏi cậu.”
Cừu Lệ ngẩng đầu, đáy mắt buốt giá, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi nói tôi mệt rồi.”
Bạn học nhìn ánh mắt rét căm căm của anh, luống cuống thu dọn sách vở, vội vàng cúi đầu cảm ơn, sau đó ba chân bốn cẳng sợ hãi rời đi.
Cừu Lệ nhìn về phía Khương Vũ rời đi, cắn chặt răng, hai tay siết thành nắm đấm.
Cậu ta vô cùng lo lắng và bồn chồn, hết lần này đến lần khác nhìn về phía ngã tư hi vọng có thể thấy bóng dáng của người anh em tốt Vương Vĩ Tề.
Nhưng mà chờ đã lâu mà vẫn chưa thấy cậu ta xuất hiện.
Lưu Văn Duệ lấy điện thoại di động gọi cho Vương Vĩ Tề: “Anh Tề, cái kia…”
“Nói mau lên, bên này sắp vào trận rồi, nếu cậu làm anh chậm trễ, ông đây tuyệt giao với cậu luôn.”
Lưu Văn Duệ cắn môi dưới, khó khăn nói: “Hay là anh trở về thi đi, nghe thầy cô nói kỳ thi liên tỉnh lần này rất quan trọng, tất cả học sinh đều phải tham gia. Xếp hạng trong cuộc thi này có thể xác định được số điểm thi đại học để ước chừng đăng ký vào các trường.”
Đầu dây bên kia Vương Vĩ Tề đã bắt đầu mất kiên nhẫn gắt: “Lưu Văn Duệ, cậu cứ nói thẳng ra, có phải không muốn giúp anh đây không?”
“Anh Tề, em không hề có ý đó, đương nhiên em muốn giúp anh rồi! Anh là huynh đệ tốt nhất của em mà!”
“Nếu đã thế thì ngoan ngoãn viết tên anh đây lên bài thi của cậu đi. Không phải cậu vẫn muốn chứng minh mình rất được việc sao, anh cho cậu một cơ hội để khẳng định bản thân đó.”
Vương Vĩ Tề lười nhác nói thêm: “Dù sao thành tích của cậu cũng chẳng bằng ai, cuộc thi này đối với cậu mà nói không có ý nghĩa gì lớn, nhưng nếu cậu giúp anh, chúng ta chính là anh em đồng cam cộng khổ, tương lai cậu gặp bất kỳ chuyện gì đều có thể tới tìm anh, anh nhất định sẽ giúp cậu.”
Lưu Văn Duệ buông điện thoại, bên tai vang lên tiếng mắng xối xả của ba: “Thằng phế vật! Chỉ biết khóc thì giải quyết được vấn đề gì! Sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày.”
Từ nhỏ bởi vì tính cách cậu tương đối yếu đuối, đầu óc cũng không thông minh cho lên không ít lần bị ba mắng.
Lại thêm trong nhà có một ông anh trai nhà người ta, thành tích vô cùng xuất sắc, từ bé cậu ta đã bị đem ra so sánh với anh.
Dần dà, Lưu Văn Duệ thực sự cho rằng mình là đứa vô dụng, không khác gì phế vật.
Lên cao trung, quen biết Vương Vĩ Tề, theo cậu ta gia nhập Ca Môn, anh bạn này nói cho cậu biết anh em tốt, sống chết có nhau là phải có nghĩa khí.
Bọn họ đi đâu cũng dẫn cậu theo, cho cậu ta làm chân chạy vặt mua nước, mua thuốc. Ở bên những người này, Lưu Văn Duệ bắt đầu tìm được “Giá trị” của bản thân mình.
Thì ra cũng có người cần cậu… Thì ra cậu không phải là phế vật, cậu cảm thấy mình có thể giúp nhiều người, làm được nhiều việc có ích.
Vì vậy Lưu Văn Duệ càng ngày càng hưởng thụ cảm giác “được cần đến” ở đám du thủ du thực của Ca Môn.
Đám anh em tốt ở Ca Môn không nhìn vào tiền của, thành tích chỉ nói nghĩa khí, tương lai dù có bất kỳ vấn đề gì, anh em Ca Môn cũng sẽ ở bên giúp đỡ cậu.
Lưu Văn Duệ tắt máy không dám quấy rầy Vương Vĩ Tề tranh tài.
Không phải chỉ là một kỳ thi cao trung thôi sao, bỏ thi thì bỏ thi, nếu như giúp đỡ được Vương Vĩ Tề, coi như cậu ta đã thiếu Lưu Văn Duệ một nhân tình cực kỳ lớn.
Vương Vĩ Tề sẽ xem cậu ta như “người một nhà”, “Anh em ruột”.
Đã là anh em phải trọng nghĩa khí, Lưu Văn Duệ đã quyết định nhất định lần này phải giúp Vương Vĩ Tề.
…
Đúng lúc này, Trần Vi đi xe đạp đến, dừng lại bên cạnh Lưu Văn Duệ.
Xe đạp bị hỏng phanh, sau khi cưỡng ép dừng lại thì tuột luôn dây xích, không đi được nữa.
Trần Vi nhìn điện thoại, đã sắp đến giờ thi, cô nóng nảy ngồi xổm xuống, dùng tay cố gắng sửa xe.
Thử mấy lần, trên tay lấm lem dầu nhưng vẫn không thành công.
Lưu Văn Duệ thấy tình hình này, tranh thủ thời gian bước nhanh qua, ngồi xổm xuống bên cạnh, rất thuần thục nhấc sợi xích khớp vào trục, sau đó rong xe đi một đoạn, xe đạp lại có thể đi lại bình thường.
Trần Vi ngạc nhiên nói: “Cảm ơn cậu, đại ân nhân! Cậu đúng là cứu tinh của mình! Nếu chậm giờ thi thì phiền toái lắm.”
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Trần Vi thấy tay Lưu Văn Duệ vì sửa xe cho mình mà lấm lem bẩn thỉu, lập tức đưa túi khăn ướt cho cậu ta: “Thật sự làm phiền cậu rồi.”
Lưu Văn Duệ lau sạch tay, ngượng ngùng cười: “Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Không đâu!” Trần Vi nói rất lớn, vẻ mặt vô cùng khoa trường: “Cậu đã giúp mình một việc đặc biệt lớn đó! Từ trước đến giờ chưa có ai chủ động ra tay giúp mình cả. Thực sự rất biết ơn cậu.”
Lưu Văn Duệ nghe một cô gái không chút tiếc rẻ lời tán dương với mình, gương mặt thoáng đỏ lên: “Thật… thật à?”
“Ừ.” Trần Vi chân thành gật đầu: “Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Lưu Văn Duệ bối rối mỉm cười.
Có lẽ từ nhỏ đã bị ba đả kích sự tự tin, trong nhà lại có một ông anh trai quá ưu tú, không lúc nào không bị đem ra so sánh, cho nên chỉ một lời tán dương đơn giản cũng khiến cậu ta hạnh phúc vô cùng.
Dường như cậu ta vừa tìm thấy giá trị của bản thân khi giúp đỡ cô gái lạ mặt này.
Đột nhiên Khương Vũ đi bộ đến trước mặt hai người, lạnh giọng hỏi: “Trần Vy, bài tập văn của tôi cậu làm xong chưa?”
Trần Vi nhìn Khương Vũ lập tức bật mode nữ diễn viên chuyên nghiệp với tham vọng giật giải oscar. Mặt mày Trần Vi tái mét, dáng vẻ yếu ớt như con chim non e ấp núp sau lưng Lưu Văn Duệ, do dự nói: “Chị Vũ, em… Em chưa viết, bởi vì hôm nay là kỳ thi quan trọng … nên… nên em phải ôn tập đến khuya chưa kịp viết…”
“Đồ phế vật!!!”
“Chị Vũ” cực kỳ tận tâm học theo tất cả các nhân vật nữ phản diện trần đời đã được diện kiến, cay nghiệt chửi bới: “Con nhỏ vô dụng này, thành tích của mày kém như vậy, có thể thi được mấy điểm chứ! Để mày làm văn giúp tao, đã là coi trọng thứ vứt đi như mày rồi! Mày hẳn nên biết ơn, mà làm cho đến nơi đến chốn chứ không phải hành động như một đứa vô ơn thế đâu.”
Trần Vi đỏ mặt, nức nở khóc: “Xin… xin lỗi chị.”
“Xin lỗi thì có ích lợi gì, trong tối nay trước khi tan học tao nhất định phải cầm bài tập làm văn đó trong tay.”
“Nhưng hôm nay là kỳ thi thử toàn tỉnh.”
Khương Vũ chống nạnh, ánh mắt đầy khinh miệt, như kẻ bề trên nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Đấy không phải việc của tao. Dù sao tao muốn là phải có. Nếu không! Đơn giản thôi. Chúng ta tuyệt giao. Thứ phế vật như mày, không có tao, mày chẳng là cái thá gì cả.”
Trần Vi ăn ý phối hợp theo, có người co rúm lại run rẩy đáp: “Đừng… đừng mà… em...em sẽ cố gắng hết sức.”
Lưu Văn Duệ nghe không nổi nữa, tiếng lên chỉ trích Khương Vũ: “Sao cậu có thể làm thế, không làm bài tập giúp cậu thì là vô dụng sao?? Nào có đạo lý này? Chuyện của cậu, sao cậu không tự giải quyết?”
Khương Vũ cười nói: “Tôi thích thế đấy thì sao, chịu thì chịu không chịu thì chịu. Thành tích học tập của nhỏ kém cỏi, người trong nhà còn chẳng muốn đoái hoài đến con nhỏ đó. Con nhỏ này vốn chẳng có tác dụng gì cả, chỉ khi giúp tôi làm bài tập, chạy việc lặt vặt là có chút giá trị mà thôi.”
“Không phải.” Lưu Văn Duệ như thể bị kích động khát khao đấu tranh, lòng đầy căm phẫn nói: “Đừng nói bậy! Mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh, có vai trò của mình. Cậu có tư cách gì định nghĩa giá trị của cậu ấy.”
Khương Vũ ôm cánh tay cười lạnh: “Thế nhưng cậu ta căn bản không tìm ra giá trị của mình, dưới cái nhìn của cậu ta, chỉ cần cun cút theo đuôi tôi, làm mấy việc lông gà vỏ tỏi, gọi tôi một tiếng chị Vũ, đó chính là lúc cậu ta cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa nhất, cũng là lúc cậu ta vui vẻ, hạnh phúc nhất. Vậy cậu thì sao? Cậu có tư cách gì can thiệp vào cuộc sống của người khác?”
Lưu Văn Duệ quay đầu, cầm tay Trần Vi, kích động nói; “Cậu nói với cậu ta đi, giúp cậu ta làm việc, không phải điều khiến cậu hạnh phúc nhất. Cậu nên tự tìm được ý nghĩa sống của mình, đừng ràng buộc giá trị của cậu với một ai đó. Cậu xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.”
Trần Vi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng nhìn Lưu Văn Duệ: “Vậy… Mình phải làm gì để tìm lại bản thân bây giờ?”
Lưu Văn Duệ nghĩ nghĩ: “Cậu có sở thích gì, hoặc là năng khiếu gì đó chẳng hạn?”
“Hình như… không có.”
“Sao có thể, ai cũng có năng khiếu riêng.”
Trần Vi lại hỏi ngược lại cậu ta: “Vậy cậu có hứng thú với cái gì không?”
Lưu Văn Duệ nghĩ nghĩ, đáp: “Mình tương đối am hiểu các vấn đề thuộc phương diện cơ giới. Ví dụ như cái xe đạp của cậu vừa rồi, mình có thể dễ dàng sửa giúp cậu. Tương lai thi đại học mình muốn vào khoa liên quan đến máy móc, vật lý, tự động hóa. Đây chính là năng khiếu của mình. Cho nên cậu xem, mỗi người đều có lĩnh vực bản thân am hiểu. Ai cũng thế! Chẳng có ai là vô dụng cả. Đừng đem cuộc sống của bản thân cậu giao vào tay người khác. Cuộc sống của cậu ra sao phụ thuộc vào quyết định của chính cậu.”
Trần Vi nhìn Lưu Văn Duệ thật lâu, trận trọng gật đầu, nói: “Thật sự hâm mộ câu có thể tìm được giá trị cuộc sống của bản thân. Mình nhất định sẽ noi gương cậu.”
Nói xong lời này, Trần Vi leo lên xe đạp rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Lưu Văn Duệ lập tức giật mình.
Cậu… cậu ta đã tìm được giá trị đích thực của chính mình rồi sao?
Rõ ràng vừa rồi cậu còn… còn vô cùng hoang mang, một kẻ bế tắc như cậu sao có thể soi đường chỉ lối, đưa cho người khác lời khuyên được?
Khương Vũ nhìn nét mặt mê mang của Lưu Văn Duệ, biết cậu thiếu niên này cuối cùng cũng đã dần dần hiểu ra vấn đề.
Giá trị của bản thân xưa nay không cần định nghĩa bởi ánh mắt của người khác.
Chỉ cần giữ vững sơ tâm, nỗ lực hết mình, là phiên bản tốt nhất của chính mình.
Việc cô cần làm chỉ là cho cậu ta một cú huých, hết thảy sẽ đại công cáo thành.
“Này. Nhóc con đáng thương định anh hùng cứu mỹ nhân hả?”
“Anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ.” Lưu Văn Duệ bĩu môi nói: “Chỉ là không quen nhìn dạng người hống hách, bắt nạt bạn bè như cậu thôi.”
“Nhìn thấy nữ sinh bị khi dễ, lập tức thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ vậy chuyện của chính bản thân cậu thì sao? Khi cậu bị kẻ khác bắt nạt tại sao không thấy cậu can đảm đứng lên bất bình cho chính mình?”
Câu này của Khương Vũ khiến Lưu Văn Duệ không khỏi kinh ngạc: “Sao… sao cậu biết??”
“Cũng chẳng phải bí mật gì, chuyện cậu suốt ngày như cái đuôi theo sau Vương Vĩ Tề hệt tên tùy tùng mạt hạng tất cả mọi người chỉ cần có mắt đều thấy rõ mồn một, biết sau lưng cậu đám anh em thân thiết của cậu nói gì không?”
“Nói… nói thế nào?”
“Nói cậu là thằng nô tài của Vương Vĩ Tề.”
Lưu Văn Duệ mặt mày biến sắc, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: “Tôi… tôi không phải tùy tùng của cậu ấy. Tôi và cậu ta là bạn bè, chúng tôi là bạn bè tốt nhất của nhau.”
Khương Vũ cười gằn một tiếng: “Cậu cảm thấy tôi và Trần Vi giống chị em tốt thân thiết à?”
“Dĩ nhiên không rồi, là bạn bè tốt sẽ không hống hách sai sử cậu ấy…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, khuôn mặt đã thất thần ngẩn ra.
Đúng thế, nếu thực sự là bạn bè tốt, sao có thể hô to gọi nhỏ, sai sử bạn mình, bức đối phương vào tình cảnh khó xử?
Bất tri bất giác, Lưu Văn Duệ bừng tỉnh đại ngộ.
Khương Vũ biết, không cần nói thêm gì nữa, cô và Trần Vi phối hợp ăn ý, đã diễn xuất sắc một màn giật dây, đủ cho Lưu Văn Duệ tỉnh ngộ.
Bất luận người nào chăng nữa cũng không có tư cách định nghĩa giá trị của một người khác. Người duy nhất có quyền đó chính là bản thân chúng ta.
Chỉ có ta mới có quyền định nghĩa chính mình.
Khương Vũ ung dung rời đi. Sau khi kết thúc kỳ thi liên tỉnh, về đến nhà cô nhận được một tin nhắn qua app [Zhiguo]: Hoàn thành thuận lợi ủy thác [Cứu vớt cậu học sinh tự ti đáng thương]. Nhận được 10000 thù lao. Sau khi chia chiết khấu, 8000 đã về tài khoản, xin mời kiểm tra.
Khương Vũ đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi.
Ở kiếp trước, tại thời điểm khách hàng kia quyết định thay tên mình bằng tên Vương Vĩ Tề. Điều đó thay đổi cuộc sống của Vương Vĩ Tề cũng khiến Cuộc đời anh trở thành nỗi bất hạnh và tiếc nuối không thể nào nguôi.
Nhưng lần này, Lưu Văn Duệ đã sáng suốt lựa chọn đề tên mình lên bài thi, hành động đã trả lại cuộc sống đáng có của anh ta.
Điều này so với 8000 tiền thù lao có ý nghĩa hơn rất nhiều, cũng là điều khiến Khương Vũ cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ.
…
Ngày công bố kết quả thi liên tỉnh, không hề bất ngờ Cừu Lệ cầm trên tay vị trí thủ khoa toàn tỉnh.
Tin tức này khiến cho toàn trường vui mừng, ban lãnh đạo trường trực tiếp cho in thành hoành phi treo ở cửa trường học.
Thành tích của Khương Vũ không tiến không lùi, vững chắc bảo trì top 100 toàn trường.
Kết quả như vậy nói chung có thể vào được các trường trọng điểm quốc gia, nhưng để vào được Bắc Thành thì hoàn toàn không có cửa.
Cũng may cô thuộc dạng xét tuyển, thành tích văn hóa không cần trâu bò như những học sinh ôm ấp giấc mơ tiến vào Đại học Bắc Thành bằng con đường thi tuyển.
Nhưng lấy thành tích hiện tại tăng thêm lợi thế năng khiếu nghệ thuật cùng thư giới thiệu, có thể vào Bắc Thành được hay không vẫn phải xem vận may.
Đây cũng là điều khiến trước đó Cừu Lệ tức giận.
Cô giống như chẳng để tâm chút nào đến việc học hành, dù sao múa ballet cũng đã chiếm phần lớn tinh lực của Khương Vũ.
Nếu không thể vào Đại học Bắc Thành, trong thành phố này cô cũng còn vô số những sự lựa chọn khác.
Có lẽ đây chính là điều khiến Cừu Lệ tức giận.
Trong khoảng thời gian này, anh không đến tìm cô lôi đi bổ túc kiến thức, lại tự phong bế thế giới của chính mình, ngày ngày một mình đến thư viện học bài, rồi một mình về nhà.
Thậm chí trên đường có vô tình gặp nhau, anh cũng trực tiếp đi qua cô như hai người xa lạ.
Khương Vũ tự thấy hổ thẹn, vì vậy quyết định chủ động làm hòa trước, sau khi tan học nhanh chóng đến thư viện tìm Cừu Lệ.
Cừu Lệ từ xa xa đã nhìn thấy cô, nhưng chẳng có phản ứng gì, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
Lúc này có cả các bạn nữ lớp khác thập thò đứng xung quanh, cầm tập đề luyện thi, lấy hết dũng khí, mặt mũi đỏ ửng lúng túng đi đến chỗ anh hỏi thăm cách giải đề.
Cừu Lệ nhìn Khương Vũ một cái, sau đó hoàn toàn ngoài dự kiến của cô, anh thế mà lại chấp nhận hướng dẫn cô bạn kia cách làm.
Cừu Lệ của ngày xưa dù là ai cũng chẳng cho người ta chút mặt mũi, đừng nói là bạn học tìm anh hỏi bài, cho dù là một con chó vẫy vẫy đuôi đến trước mặt anh làm nũng xin ăn, anh cũng chẳng coi vào mắt, lạnh lùng rời đi.
Trên thế giới này, dù là con người, động vật nhỏ hay bất kỳ sinh vật sống nào, anh cũng không có một chút lòng trắc ẩn hay đồng tình.
Chút ôn nhu duy nhất trong tim anh, chút phần người bé nhỏ ấy tất cả đều dành cho Khương Vũ.
Không ngờ hôm nay, anh có thể phi thường kiên nhẫn giảng hết đề này đến đề khác cho bạn nữ sinh kia.. Vẻ mặt ôn nhu, giọng điệu điềm đạm, ngữ khí từ tốn, khiến bạn nữ kia cả quá trình nghe giảng mặt đỏ ửng như trái lựu.
Khương Vũ ôm cánh tay, tựa cánh cửa, xa xa nhìn anh.
Đầu đá nhà cô còn học được cả chiêu này.
Trước kia khi Cừu Lệ giảng bài cho cô, đều sẽ cực kỳ kiên nhẫn, bởi vì thành tích của Khương Vũ rất dở, nhất là toán học, có đôi khi giảng hai, ba lần cô vẫn không hiểu được.
Cừu Lệ giảng đến lần 3, 4 lần có khi 5, 6 lượt dùng mạch suy nghĩ khác, rồi đủ các phương pháp khác nhau, từ nhiều góc độ cắt nghĩa, cẩn thận giảng cho cô đến khi hiểu mới thôi.
Anh là tuýp người dễ dàng mất bình tĩnh, nhưng thời điểm giảng đề, Cừu Lệ xưa nay đều chưa từng phát cáu với cô, chỉ có sự ôn nhu cùng kiên nhẫn, khiến cho cô cảm thấy được sự dung túng hết mực của anh.
Mặc dù Khương Vũ biết, tên bạn trai nhà mình đang cố tình khiến cô ghen lồng lộn.
Nhưng nhìn người con trai của mình ôn nhu, nhẹ nhàng như thế với cô gái khác, tâm trang Khương Vũ vẫn phi thường không thoải mái.
Cừu Lệ đã cố tình chọc giận cô, vậy ok cô giận cho anh xem. Hừ.
Đừng tưởng anh chơi chiêu này thì em sẽ dính bẫy nhé.
Khương Vũ xoay người rời đi.
Đợi bóng dáng mảnh mai kia đi khuất, Cừu Lệ mới ngừng diễn.
Cô bạn học thụ sủng nhược kinh, đỏ mặt lấy ra một tờ đề khác, còn muốn tiếp tục thỉnh giáo anh, nhưng Cừu Lệ lại không chút lưu tình, hạ lệnh đuổi khách: “Tôi mệt rồi.”
“A…”
Bạn nữ kia nhìn nét mặt thay đổi nhanh hơn lật sách của Cừu Lệ còn chưa hoàn hồn, ấp úng nói: “Bạn học Cừu, mình… mình còn mấy vấn đề muốn hỏi cậu.”
Cừu Lệ ngẩng đầu, đáy mắt buốt giá, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi nói tôi mệt rồi.”
Bạn học nhìn ánh mắt rét căm căm của anh, luống cuống thu dọn sách vở, vội vàng cúi đầu cảm ơn, sau đó ba chân bốn cẳng sợ hãi rời đi.
Cừu Lệ nhìn về phía Khương Vũ rời đi, cắn chặt răng, hai tay siết thành nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.