Chương 30: Hết
Cố Nghiên Nhất
12/11/2024
Ta đã rải dầu bên giường từ trước, lửa bốc lên rất nhanh.
Hắc Ưng và những người khác không biết Hạ Cảnh Thái sống ch-ế-t thế nào, vẫn định cứu người.
Ta đứng yên tại chỗ, nhìn bọn họ dù rất gấp gáp nhưng không sao tiến lên được, chỉ thấy thật buồn cười thật đáng thương.
Ta vốn tưởng, mình sẽ ch-ế-t vào giây phút này, ta cũng đã sẵn sàng đồng quy vu tận với lũ súc sinh này. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, phía đông vương phủ cũng vang lên tiếng hô hoán hỏa hoạn.
Phủ đệ hỗn loạn, Cẩm Mặc thừa cơ xông vào, hắn ta bế ta lên ngựa phóng thẳng ra khỏi cổng vương phủ.
"Ca, mặc kệ ta đi."
Quân đuổi theo phía sau không ngừng, khắp nơi đều có thị vệ chặn đường, hắn ta mang theo ta không thể chạy quá nhanh.
Hơn nữa, lưng ta trúng tên, cơn đau đó không khác gì cái ch-ế-t.
"Ca, huynh nhớ lập cho ta một nấm m-ộ ch-ô-n quần áo và di vật bên cạnh Trường Uyên ca ca, thế là tốt rồi."
Ta đứt quãng nói, sức lực trên người cũng dần cạn kiệt.
Cẩm Mặc đau đớn hét lên, rồi xé vải buộc ta và hắn ta vào nhau.
Hắn ta càng ra sức quất roi ngựa, chúng ta chạy ra khỏi thành, bị đuổi đến một vách núi.
Người dẫn đầu quân đuổi theo là Hắc Ưng, hắn ta nhìn ta với ánh mắt vô cùng căm hận.
"Ngươi luôn lợi dụng ta, ngươi hận Vương gia như vậy, tại sao?"
Ta kéo khăn che mặt Cẩm Mặc xuống, để hắn ta nhìn rõ hơn.
"Ta tên Tô Anh Lạc, mười tuổi bị bán vào Hoa Mãn lâu, được Trường Uyên ca ca của Lạc gia ở Dương Châu thu nhận nuôi dưỡng trưởng thành."
Ta từ từ nói, tay dần dần vươn về phía thắt lưng Cẩm Mặc, rồi nhân lúc hắn ta không để ý đẩy hắn ta xuống vách núi.
Dưới vách núi có một hồ nước, dưới hồ có hang động bí mật, dẫn đến một thung lũng đầy hoa.
Đó là căn cứ bí mật chúng ta đã định sẵn để trốn sau khi báo thù.
Bây giờ, ta không dùng được nữa, nhưng hắn ta có thể.
Ta đã mất Trường Uyên ca ca, mất Yến Uyển tỷ tỷ, Cẩm Mặc ca ca nhất định phải sống.
Hắn ta rơi xuống, ta xoay người, liều mạng lao về phía Hắc Ưng.
Ta đ.â.m thẳng vào kiếm của hắn ta, mũi kiếm lập tức xuyên qua người ta.
Từ hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt dần mở to của hắn ta, ta cười.
"Trường Uyên ca ca ch-ế-t dưới lưỡi kiếm này của ngươi, ngươi còn nhớ không?"
Hắc Ưng vừa định mở miệng nói, đã cảm thấy có điều không ổn.
Hắn ta cúi đầu không thể tin nổi nhìn ng-ự-c mình, tay ta cầm d-a-o găm dần dần buông lỏng, rồi cả người không còn sức mà trượt xuống.
Bầu trời bỗng đổ cơn mưa nhỏ.
Đầu xuân, cả núi đều là hoa. Trong làn sương mờ ảo, ta như thấy Trường Uyên ca ca, huynh ấy nhíu mày, không vui lắm đi về phía ta.
Ta biết, huynh ấy lại sắp mắng ta không biết quý trọng bản thân rồi.
Nhưng lần này, ta thật sự rất vui. . .
Hết
Hắc Ưng và những người khác không biết Hạ Cảnh Thái sống ch-ế-t thế nào, vẫn định cứu người.
Ta đứng yên tại chỗ, nhìn bọn họ dù rất gấp gáp nhưng không sao tiến lên được, chỉ thấy thật buồn cười thật đáng thương.
Ta vốn tưởng, mình sẽ ch-ế-t vào giây phút này, ta cũng đã sẵn sàng đồng quy vu tận với lũ súc sinh này. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, phía đông vương phủ cũng vang lên tiếng hô hoán hỏa hoạn.
Phủ đệ hỗn loạn, Cẩm Mặc thừa cơ xông vào, hắn ta bế ta lên ngựa phóng thẳng ra khỏi cổng vương phủ.
"Ca, mặc kệ ta đi."
Quân đuổi theo phía sau không ngừng, khắp nơi đều có thị vệ chặn đường, hắn ta mang theo ta không thể chạy quá nhanh.
Hơn nữa, lưng ta trúng tên, cơn đau đó không khác gì cái ch-ế-t.
"Ca, huynh nhớ lập cho ta một nấm m-ộ ch-ô-n quần áo và di vật bên cạnh Trường Uyên ca ca, thế là tốt rồi."
Ta đứt quãng nói, sức lực trên người cũng dần cạn kiệt.
Cẩm Mặc đau đớn hét lên, rồi xé vải buộc ta và hắn ta vào nhau.
Hắn ta càng ra sức quất roi ngựa, chúng ta chạy ra khỏi thành, bị đuổi đến một vách núi.
Người dẫn đầu quân đuổi theo là Hắc Ưng, hắn ta nhìn ta với ánh mắt vô cùng căm hận.
"Ngươi luôn lợi dụng ta, ngươi hận Vương gia như vậy, tại sao?"
Ta kéo khăn che mặt Cẩm Mặc xuống, để hắn ta nhìn rõ hơn.
"Ta tên Tô Anh Lạc, mười tuổi bị bán vào Hoa Mãn lâu, được Trường Uyên ca ca của Lạc gia ở Dương Châu thu nhận nuôi dưỡng trưởng thành."
Ta từ từ nói, tay dần dần vươn về phía thắt lưng Cẩm Mặc, rồi nhân lúc hắn ta không để ý đẩy hắn ta xuống vách núi.
Dưới vách núi có một hồ nước, dưới hồ có hang động bí mật, dẫn đến một thung lũng đầy hoa.
Đó là căn cứ bí mật chúng ta đã định sẵn để trốn sau khi báo thù.
Bây giờ, ta không dùng được nữa, nhưng hắn ta có thể.
Ta đã mất Trường Uyên ca ca, mất Yến Uyển tỷ tỷ, Cẩm Mặc ca ca nhất định phải sống.
Hắn ta rơi xuống, ta xoay người, liều mạng lao về phía Hắc Ưng.
Ta đ.â.m thẳng vào kiếm của hắn ta, mũi kiếm lập tức xuyên qua người ta.
Từ hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt dần mở to của hắn ta, ta cười.
"Trường Uyên ca ca ch-ế-t dưới lưỡi kiếm này của ngươi, ngươi còn nhớ không?"
Hắc Ưng vừa định mở miệng nói, đã cảm thấy có điều không ổn.
Hắn ta cúi đầu không thể tin nổi nhìn ng-ự-c mình, tay ta cầm d-a-o găm dần dần buông lỏng, rồi cả người không còn sức mà trượt xuống.
Bầu trời bỗng đổ cơn mưa nhỏ.
Đầu xuân, cả núi đều là hoa. Trong làn sương mờ ảo, ta như thấy Trường Uyên ca ca, huynh ấy nhíu mày, không vui lắm đi về phía ta.
Ta biết, huynh ấy lại sắp mắng ta không biết quý trọng bản thân rồi.
Nhưng lần này, ta thật sự rất vui. . .
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.