Chương 5: Phần 5
Cố Nghiên Nhất
08/11/2024
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, đáng lẽ tú bà của hoa lâu đã nhận được tin từ lâu.
Nhưng ả ta vẫn chưa đến, càng chứng thực suy đoán trong lòng ta.
"Nhìn bộ dạng này, còn là xử nữ phải không?"
Cẩm Mặc bị người ta khống chế, nam nhân kia lập tức như vào chốn không người, bước đến trước mặt ta.
"Tú bà quả nhiên không lừa gia, nàng yên tâm, gia sẽ đối xử tốt với nàng."
Gã ta nói xong đưa tay định sờ mặt ta, ta ghê tởm né tránh.
"Ta chưa từng bán thân, nếu ngươi muốn cưỡng ép, ta sẽ đi báo quan."
Nam tử như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trên đời, tiếng cười càng thêm phóng túng.
Ta thấy Cẩm Mặc song quyền khó địch lại bốn tay, dần dần rơi vào thế hạ phong, quyết định rút ra con d-a-o găm phòng thân kề vào cổ.
"Tiến thêm một bước nữa, ngươi cứ ôm x-á-c ta mà sung sướng đi!"
Tay ta dùng sức, những vệt m-á-u đỏ tươi ứa ra.
Sắc mặt nam tử trở nên khó coi, nhưng vẫn không có ý định rút lui.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ngói trên xà nhà rơi xuống, theo sau là một thiếu hiệp bịt mặt cầm kiếm chắn trước mặt ta.
Hắn có mày mắt sắc bén, thân hình cường tráng, mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm nam tử, buộc hắn phải lùi ra khỏi cửa.
Nguy hiểm tạm thời rút đi, ta nhìn bóng lưng gầy gò của nam tử, vui mừng khôn xiết.
"Trường Uyên ca ca!"
Ta lao đến ôm lấy eo hắn, vùi mặt mình vào lưng hắn.
Không cần hắn cởi mặt nạ, ta cũng nhận ra đó chính là Lạc Trường Uyên.
"Ta biết ngay huynh sẽ đến cứu ta mà."
Lưng Lạc Trường Uyên cứng đờ, hắn dễ dàng vươn tay kéo ta ra.
"Sợ là muội không thể ở đâyđược nữa rồi, ta đưa muội đi đến chỗ khác."
Lạc Trường Uyên nói ban đầu hắn ở nhà thấy chán nên muốn ra ngoài hóng gió một chút, không ngờ lại tình cờ cứu được ta lần nữa.
"Rõ ràng trong lòng Trường Uyên ca ca có nhớ thương, nếu không hóng gió thì đi đâu chẳng được, sao lại nhất định phải đến hoa lâu chứ?"
Ta cười gian xảo, cố ý nói thẳng.
Ta không quan tâm trong lòng hắn có còn yêu nữ tử trong bức họa kia hay không, ta chỉ muốn hắn cưới ta. Làm thiếp hay chỉ là ngoại thất không thể xuất đầu lộ diện cũng được. Chỉ cần được ở bên cạnh hắn, ta sẽ có cách giúp hắn lấy lại tinh thần.
Trường Uyên ca ca của ta tâm địa lương thiện, hào hiệp trượng nghĩa, đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất trên đời này.
5
Lạc Trường Uyên nuôi ta trong một tòa viện lớn bên hồ, còn bố trí một số nha hoàn và bà tử hầu hạ ta, cho ta hưởng đãi ngộ không kém gì các nữ quyến trong đại trạch nhà cao cửa rộng.
Cẩm Mặc vẫn ở lại bảo vệ ta, còn Lạc Trường Uyên sau khi sắp xếp ổn thỏa cho ta thì cũng không còn lui tới nữa.
Ngày ngày ta ngóng trông, lúc rảnh rỗi thì đến đình nghỉ mát gảy đàn. Tiếng đàn du dương, vượt qua bức tường viện, thỉnh thoảng có người đến dò hỏi về sự tồn tại của ta.
"Ca."
Ta gọi Cẩm Mặc lại gần: "Việc Trường Uyên ca ca nuôi ta như thế này có tính là nuôi ngoại thất không?"
Cẩm Mặc lắc đầu, ta tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.
"Vậy gần đây huynh ấy sống thế nào, huynh có biết không?"
Cẩm Mặc vẫn im lặng.
"Chuyện ở Hoa Mãn lâu hôm đó, huynh đã tra ra chưa?"
Ta đổi sang câu hỏi khác, Cẩm Mặc mới chịu mở miệng.
"Là tú bà cố tình dẫn dụ người đó tới, thân phận của gã ta còn là ẩn số, nhưng ra tay cao hơn cả thiếu gia."
Ta đã hiểu ra. Tú bà cho rằng ta đã đến tuổi, có lẽ sẽ được Trường Uyên ca ca đón đi, sau này tất nhiên cũng không kiếm được mười lăm lượng vàng nữa.
Kể từ khi ta mười hai tuổi, ả ta thường xuyên khuyên ta ở lại hoa lâu, hứa hẹn đủ loại điều tốt đẹp, không tránh khỏi việc nói xấu Trường Uyên ca ca sau lưng.
Nào là nam tử trên đời đều bạc tình, ngày nào đó hắn đem ta cho người khác, không biết sẽ là hang ổ quỷ quái gì. Chi bằng ở lại đây được tìm vui, còn có thể kiếm thêm chút tiền để tự lo cho tuổi già.
Nhưng ả ta vẫn chưa đến, càng chứng thực suy đoán trong lòng ta.
"Nhìn bộ dạng này, còn là xử nữ phải không?"
Cẩm Mặc bị người ta khống chế, nam nhân kia lập tức như vào chốn không người, bước đến trước mặt ta.
"Tú bà quả nhiên không lừa gia, nàng yên tâm, gia sẽ đối xử tốt với nàng."
Gã ta nói xong đưa tay định sờ mặt ta, ta ghê tởm né tránh.
"Ta chưa từng bán thân, nếu ngươi muốn cưỡng ép, ta sẽ đi báo quan."
Nam tử như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trên đời, tiếng cười càng thêm phóng túng.
Ta thấy Cẩm Mặc song quyền khó địch lại bốn tay, dần dần rơi vào thế hạ phong, quyết định rút ra con d-a-o găm phòng thân kề vào cổ.
"Tiến thêm một bước nữa, ngươi cứ ôm x-á-c ta mà sung sướng đi!"
Tay ta dùng sức, những vệt m-á-u đỏ tươi ứa ra.
Sắc mặt nam tử trở nên khó coi, nhưng vẫn không có ý định rút lui.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ngói trên xà nhà rơi xuống, theo sau là một thiếu hiệp bịt mặt cầm kiếm chắn trước mặt ta.
Hắn có mày mắt sắc bén, thân hình cường tráng, mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm nam tử, buộc hắn phải lùi ra khỏi cửa.
Nguy hiểm tạm thời rút đi, ta nhìn bóng lưng gầy gò của nam tử, vui mừng khôn xiết.
"Trường Uyên ca ca!"
Ta lao đến ôm lấy eo hắn, vùi mặt mình vào lưng hắn.
Không cần hắn cởi mặt nạ, ta cũng nhận ra đó chính là Lạc Trường Uyên.
"Ta biết ngay huynh sẽ đến cứu ta mà."
Lưng Lạc Trường Uyên cứng đờ, hắn dễ dàng vươn tay kéo ta ra.
"Sợ là muội không thể ở đâyđược nữa rồi, ta đưa muội đi đến chỗ khác."
Lạc Trường Uyên nói ban đầu hắn ở nhà thấy chán nên muốn ra ngoài hóng gió một chút, không ngờ lại tình cờ cứu được ta lần nữa.
"Rõ ràng trong lòng Trường Uyên ca ca có nhớ thương, nếu không hóng gió thì đi đâu chẳng được, sao lại nhất định phải đến hoa lâu chứ?"
Ta cười gian xảo, cố ý nói thẳng.
Ta không quan tâm trong lòng hắn có còn yêu nữ tử trong bức họa kia hay không, ta chỉ muốn hắn cưới ta. Làm thiếp hay chỉ là ngoại thất không thể xuất đầu lộ diện cũng được. Chỉ cần được ở bên cạnh hắn, ta sẽ có cách giúp hắn lấy lại tinh thần.
Trường Uyên ca ca của ta tâm địa lương thiện, hào hiệp trượng nghĩa, đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất trên đời này.
5
Lạc Trường Uyên nuôi ta trong một tòa viện lớn bên hồ, còn bố trí một số nha hoàn và bà tử hầu hạ ta, cho ta hưởng đãi ngộ không kém gì các nữ quyến trong đại trạch nhà cao cửa rộng.
Cẩm Mặc vẫn ở lại bảo vệ ta, còn Lạc Trường Uyên sau khi sắp xếp ổn thỏa cho ta thì cũng không còn lui tới nữa.
Ngày ngày ta ngóng trông, lúc rảnh rỗi thì đến đình nghỉ mát gảy đàn. Tiếng đàn du dương, vượt qua bức tường viện, thỉnh thoảng có người đến dò hỏi về sự tồn tại của ta.
"Ca."
Ta gọi Cẩm Mặc lại gần: "Việc Trường Uyên ca ca nuôi ta như thế này có tính là nuôi ngoại thất không?"
Cẩm Mặc lắc đầu, ta tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.
"Vậy gần đây huynh ấy sống thế nào, huynh có biết không?"
Cẩm Mặc vẫn im lặng.
"Chuyện ở Hoa Mãn lâu hôm đó, huynh đã tra ra chưa?"
Ta đổi sang câu hỏi khác, Cẩm Mặc mới chịu mở miệng.
"Là tú bà cố tình dẫn dụ người đó tới, thân phận của gã ta còn là ẩn số, nhưng ra tay cao hơn cả thiếu gia."
Ta đã hiểu ra. Tú bà cho rằng ta đã đến tuổi, có lẽ sẽ được Trường Uyên ca ca đón đi, sau này tất nhiên cũng không kiếm được mười lăm lượng vàng nữa.
Kể từ khi ta mười hai tuổi, ả ta thường xuyên khuyên ta ở lại hoa lâu, hứa hẹn đủ loại điều tốt đẹp, không tránh khỏi việc nói xấu Trường Uyên ca ca sau lưng.
Nào là nam tử trên đời đều bạc tình, ngày nào đó hắn đem ta cho người khác, không biết sẽ là hang ổ quỷ quái gì. Chi bằng ở lại đây được tìm vui, còn có thể kiếm thêm chút tiền để tự lo cho tuổi già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.