Chương 62: Âm Dương Bồi Anh Đan
Minh Tiến
30/03/2013
Âm Dương Bồi Anh đan thực chất là một loại đan dược giúp cân bằng chân lực cơ thể,điều hòa âm dương chi khí.Ngoài ra còn có tác dụng dịch cân tẩy tủy,tăng cường sự phát triển của cơ thể.Điều Ngân Nguyệt nhắc tới khi nói có thể giúp nữ nhân trở nên xinh đẹp hơn chính là hàm ý để cơ thể thiếu nữ phát triển như phụ nữ.Đương nhiên cơ thể thiếu nữ so với phụ nữ về vóc dáng cũng như các phương diện khác đều có sự khác biệt.Âm Dương Bồi Anh đan này chính là sử dụng máu xử nam bổ sung dương khí,kích thích cơ thể thiếu nữ phát triển như nữ nhân thành thục.Nó cũng thay cho phương diện nam nữ giao hoan,âm dương hòa hợp nên có thể tự bài trừ dược tính của xuân dược mà không làm xử nữ mất đi trinh tiết.
Minh Tiến lúc này đang tĩnh tọa trong phòng,ánh mắt chăm chú điều chỉnh Hỏa Long phun ra bạch hỏa tới Tử Hà Đỉnh nọ.Ngân Nguyệt cũng đan đứng cạnh đó,tay bắt quyết khiến cho cái nắp đỉnh bay lên,hút hết các loại dược vật mà nàng đã chuẩn bị vào trong.Sau đó bắt đầu đóng nắp đỉnh lại mà luyện hóa.Bàn tay phải của Minh Tiến lúc này đang duỗi thẳng,máu từ cổ tay không ngừng nhỏ giọt vào một cái bình ngọc trắng,từng giọt từng giọt.Tay trái vẫn bắt quyết,tập trung khu động Hỏa long,máu đầy lọ thì cũng là lúc Ngân Nguyệt bắt quyết,lẩm nhẩm một hồi chú ngữ.Chỉ thấy máu trong bình ngọc như có linh tính,bắn lên từng tia như những con giao long mà lao vào trong Tử Hà Đỉnh vẫn đang quay cuồng bên trong bạch hỏa.Ngay sau đó là một mùi thơm kì quái bốc ra,tựa như máu tanh lại tựa như kẹo ngọt vậy,kì quái khó tả.
Minh Tiến lúc này vẫn tập trung vào điều chỉnh bạch hỏa,khuông mặt hắn đã có chút nhợt nhạt.Trên trán mồ hôi lấm tấm,thấm loang lổ cả một vạt lưng áo phía sau,phía bên cạnh Ngân Nguyệt cũng không kém hắn là bao,hơi thở nàng càng lúc càng trở nên ngưng trọng,toàn thân mồ hôi đã thấm ướt hết bộ hồng y,lờ mờ lộ ra những khoảng da thịt câu dẫn.Minh Tiến vội vã nhẩm Vô Thần,tập trung vào việc điều chỉnh bạch hỏa.Một giờ,hai giờ…rồi nửa ngày,trong phòng vẫn hoàn toàn chưa có một dấu hiệu nào cho biết có người sắp tiến ra khiến Bạch Phụng cùng Như Như phía ngoài càng lúc càng thêm lo lắng.Hơn nữa gia nhân Bạch gia vừa tới báo có người cần gặp Minh Tiến gấp khiến hai nàng càng lúc càng khẩn trương…
Cũng không biết là trải qua bao nhiêu lâu,Tử Hà Đỉnh nọ chợt chao đảo như sắp rơi khiến hắn kinh hãi,vội vã liếc nhìn sang phía Ngân Nguyệt.Minh Tiến chỉ thấy mặt mày nàng nhợt nhạt,hai tay bắt quyết cứ run run từng hồi,đôi môi mấp máy đọc chú ngữ cứ như thể chỉ thở ra mà không thấy thanh âm.Hắn vội vàng dồn chân khí qua cánh tay trái để khu động bạch hỏa,tay phải vươn tới nắm lấy tay nàng mà truyền khí lực.Chỉ trong giây lát cặp mắt nàng khẽ liếc sang nhìn hắn,đầy ý cảm kích sau đó lại tập trung nhìn tới Tử Hà Đỉnh.Minh Tiến cùng lúc làm cả hai việc,tuy là có miễn cưỡng nhưng cũng vẫn có thể duy trì được.Cũng may là từ ngày phục dụng xá lợi tử,thể chất hắn trở nên mạnh mẽ hơn cùng với luồng kim khí trong Nội Hải liên tục xuất hiện càng lúc càng nhiều,vì thế mà có thể gắng gượng duy trì được.Nếu không,chỉ bằng việc mất máu cùng với tổn hao chân lực để tế xuất bạch hỏa và truyền chân lực cho Ngân Nguyệt cũng đủ làm tu vi hắn tự động tụt giai.Cứ như vậy kéo dài thêm chừng hai giờ nữa thì Ngân Nguyệt thu lại Tử Hà Đỉnh,nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.Lúc này từ trong đỉnh bay ra hai viên dược đan cỡ ngón tay cái,có màu đỏ tươi như máu.
- Tướng công,thu chân lực lại được rồi!
Ngân Nguyệt quay sang mỉm cười với hắn,nàng lấy ra một cái lọ nhỏ rồi cho hai viên đan dược vào trong,đậy nắp lại.Minh Tiến hít vào một hơi,thu lại hắc kiếm vào túi trữ vật,sau đó lập tức đứng lên.Hắn chỉ thấy mặt chợt mũi tối sầm,trời đất một phen đảo lộn suýt nữa ngã xuống.Ngân Nguyệt thấy vậy đã lao tới ôm lấy lưng hắn từ phía sau,nàng nói với giọng ai oán.
- Tướng công,chàng vừa tổn hao rất nhiều chân lực,không đạ tọa mà lại tính đi đâu nữa?
Minh Tiến hít vào một hơi,lấy ra hai viên Thiên Hoa Ngọc Hoàn,đưa cho Ngân Nguyệt một viên,hắn dùng một viên rồi mới nói.
- Đi…mang thuốc…cho Liên Liên,chậm…phút nào không…tốt phút đó!
Ngân Nguyệt sau khi phục dụng Thiên Hoa Ngọc Hoàn thì trên mặt có chút hồng nhuận trở lại,nàng đỡ tay hắn rồi cả hai đẩy cửa bước ra.Như Như đã sớm quay về bên cạnh Liên Liên,lúc này chỉ còn Bạch Phụng đứng chờ bên ngoài,nàng nghe thấy tiếng mở cửa thì vui mừng vô cùng,quay đầu lại định bụng hỏi han một hồi.Nào ngờ thấy Ngân Nguyệt đang dìu Minh Tiến bước ra,lại thấy mặt hắn nhợt nhạt,hơi thở nặng nề thì thân hình run rẩy,vội vã nhào tới đỡ một bên tay hắn.Bạch Phụng sụt sùi hỏi.
- Chàng…chàng…sao thế này?
Ngân Nguyệt đã lên tiếng trước.
- Tướng công vì tổn hao chân lực quá độ,thêm nữa lại tổn hao nhiều tinh huyết nên bản thân nhất thời suy yếu,chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là hồi phục thôi.Muội đừng quá lo,giờ chúng ta mau tới chỗ Liên Liên đã!
Bạch Phụng gật đầu,Minh Tiến thấy Ngân Nguyệt nhanh nhảu đã nói hộ hắn nên cũng không nói gì nữa,bước thấp bước cao để hai nàng dìu đi.Tới căn phòng nơi Liên Liên đang nằm,Bạch Phụng mau mắn đẩy cửa vào,Như Như quay đầu lại nhìn,lại thấy Minh Tiến như vậy thì không kìm nổi ai oán,trên mặt nước mắt như mưa.Minh Tiến xua xua tay,lại khẽ nhìn Ngân Nguyệt mà gật đầu ra hiệu,Ngân Nguyệt cũng gật đầu đáp lại.Đoạn nàng nhờ Như Như kiếm cho hai chung rượu nhỏ mang tới,sau đó lại chích máu của hắn nhỏ vào hai chung rượu,một cốc đưa cho Như Như nhờ nàng cho Liên Liên uống,một cốc đưa cho Bạch Phụng.Đây là thuốc dẫn,sau khi cho hai người dùng xong thì nàng mới lấy ra hai viên hoàn lúc trước cho hai người phục dụng.Âm Dương Bồi Anh đan quả nhiên là có tác dụng,rất nhanh trên mặt Liên Liên sắc đỏ biến mất,thân nhiệt cũng đã trở về trạng thái bình thường,hơi thở cũng trở nên chậm rãi.Bạch Phụng sau khi phục dụng đan dược cũng cảm thấy có chút biến hóa,đan dược nọ hòa tan tản mát trong cơ thể nàng xuất hiện một luồng chân khí ấm áp,nàng cảm thấy thoải mái vô cùng,bất giác hai má hồng lên.Minh Tiến thấy vậy thì mỉm cười,hai mắt nhắm lại,gục ngã ngay trong phòng…
Bạch Vu Thuần đứng ngoài đại sảnh đi đi lại lại đã lâu,ánh mắt lo lắng hướng vào phía trong phòng Minh Tiến.Trong sảnh cũng có bốn người nữa,ngoài Bạch lão gia còn có thêm một lão nhân trung niên mặc một bộ trường bào màu trắng cùng với hai tráng hán mặc đồ da thú.Bốn người đang im lặng ngồi uống trà,Bạch lão gia thì trên mặt hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc nào,chỉ có ba người kia là trên mặt hiện rõ vẻ bồn chồn cùng với lo lắng,hoang mang.Chợt thấy Bạch Vu Thuần cung kính chắp tay,khuôn mặt ba người nọ giãn ra đôi chút nhưng rất nhanh lại cau có,người mà Bạch Vu Thuần chào là Bạch Phụng cùng với Ngân Nguyệt.Bạch lão gia đứng lên chắp tay.
- Bạch Tiểu thư,Ngân Nguyệt cô nương!
Ngân Nguyệt cúi đầu đáp lễ,Bạch Phụng thì chỉ gật gật đầu.Lại nghe Bạch lão gia hỏi.
- Minh Tiến công tử đâu,sao ta không thấy công tử?Mấy vị này chờ công tử đã hơn một ngày rồi!
- Tướng công vừa luyện đan dược để giải độc cho Liên Liên tỷ,hiện tại đang nghỉ ngơi.Có việc gì cứ nói với ta là được!
Bạch Phụng nói,mắt lại nhìn tới ba người trước mặt.Chỉ thấy lão nhân trung niên dáng người gầy gò,khuôn mặt khắc khổ,ước chừng tuổi ngoài năm mươi.Hai tráng hán theo sau thì thân hình vạm vỡ,thân mặc quần áo da thú,xem ra giống những người huấn luyện thú.Lão nhân áo trắng chắp tay cung kính nói.
- Tại hạ Cáp Long,là người đại diện cho hơn một trăm anh em Giao Nộ bang tới đây cầu kiến Minh tiền bối.Mong tiểu thư cho phép gặp mặt người!
Nói xong thì cúi đầu bái một lễ thật sâu,Bạch Phụng nghe vậy thì lông mày nhướn lên,trong lòng nàng cảm thấy tức giận khôn tả. “Thì ra là đám người chết tiệt các ngươi,nếu không có các ngươi gây chuyện thì chàng ấy đâu có bị như bây giờ!”.Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên đáp.
- Chàng ấy hiện đang nghỉ ngơi,có chuyện gì các vị cứ nói với ta là đủ.Ta sẽ truyền đạt lại!
Ba người nọ nhìn nhau rồi lại nhìn tới Bạch Phụng,ánh mắt đầy bối rối cùng lo sợ.Cáp Long cung kính nói.
- Nếu vậy thì tại hạ xin được nói.Mọi chuyện bắt đầu từ nửa năm trước…
Những năm trước,toàn bộ đám người Giao Nộ bang bây giờ hầu hết là các tay thợ săn trong các phường buôn sủng thú.Các phường săn mà họ tham gia đều có nguồn gốc từ trấn Nguyên Hà,một trấn cấp cao nằm ở phía Tây Nam U Châu.Họ chia nhau làm nhiều nhóm nhỏ,tản mạn trong các cánh rừng U Châu để săn bắt sủng vật,ma thú cấp thấp mà bán lấy linh thạch.Mọi việc cứ thế thuận lợi trôi qua cho tới nửa năm trước,họ vô tình nhận được đơn đặt hàng của một tài chủ U Châu,yêu cầu họ tìm bắt một loại hàng hóa đặc biệt,lại trả giá vô cùng cao.Vì vậy không ít anh em chấp nhận,nào ngờ sau đó bị Hồ tộc gắt gao truy sát,ngay cả những anh em không tham gia cũng bị sát hại,thậm chí còn làm liên lụy tới cả mấy phường săn vô can lân cận.Đám người này phần vì trốn tránh sự truy lùng của Hồ tộc,phần vì trốn tránh sự điều tra của các tông môn gần đó mà theo Đoạn Hân trốn tới vùng Cửu U này…
- Khoan đã,món hàng đặc biệt các ngươi nói là gì?
Ngân Nguyệt đã cất lời,trong khi đó Bạch Phụng vẫn đang trầm ngâm. “Rốt cuộc tại sao tự nhiên Hồ tộc lại truy sát một phường săn?”.Cáp Long khẽ liếc mắt nhìn hai gã tráng hán đứng sau,rồi thở dài run run mà nói.
- Món hàng đó chính là…xử nữ Hồ!
Minh Tiến lúc này đang tĩnh tọa trong phòng,ánh mắt chăm chú điều chỉnh Hỏa Long phun ra bạch hỏa tới Tử Hà Đỉnh nọ.Ngân Nguyệt cũng đan đứng cạnh đó,tay bắt quyết khiến cho cái nắp đỉnh bay lên,hút hết các loại dược vật mà nàng đã chuẩn bị vào trong.Sau đó bắt đầu đóng nắp đỉnh lại mà luyện hóa.Bàn tay phải của Minh Tiến lúc này đang duỗi thẳng,máu từ cổ tay không ngừng nhỏ giọt vào một cái bình ngọc trắng,từng giọt từng giọt.Tay trái vẫn bắt quyết,tập trung khu động Hỏa long,máu đầy lọ thì cũng là lúc Ngân Nguyệt bắt quyết,lẩm nhẩm một hồi chú ngữ.Chỉ thấy máu trong bình ngọc như có linh tính,bắn lên từng tia như những con giao long mà lao vào trong Tử Hà Đỉnh vẫn đang quay cuồng bên trong bạch hỏa.Ngay sau đó là một mùi thơm kì quái bốc ra,tựa như máu tanh lại tựa như kẹo ngọt vậy,kì quái khó tả.
Minh Tiến lúc này vẫn tập trung vào điều chỉnh bạch hỏa,khuông mặt hắn đã có chút nhợt nhạt.Trên trán mồ hôi lấm tấm,thấm loang lổ cả một vạt lưng áo phía sau,phía bên cạnh Ngân Nguyệt cũng không kém hắn là bao,hơi thở nàng càng lúc càng trở nên ngưng trọng,toàn thân mồ hôi đã thấm ướt hết bộ hồng y,lờ mờ lộ ra những khoảng da thịt câu dẫn.Minh Tiến vội vã nhẩm Vô Thần,tập trung vào việc điều chỉnh bạch hỏa.Một giờ,hai giờ…rồi nửa ngày,trong phòng vẫn hoàn toàn chưa có một dấu hiệu nào cho biết có người sắp tiến ra khiến Bạch Phụng cùng Như Như phía ngoài càng lúc càng thêm lo lắng.Hơn nữa gia nhân Bạch gia vừa tới báo có người cần gặp Minh Tiến gấp khiến hai nàng càng lúc càng khẩn trương…
Cũng không biết là trải qua bao nhiêu lâu,Tử Hà Đỉnh nọ chợt chao đảo như sắp rơi khiến hắn kinh hãi,vội vã liếc nhìn sang phía Ngân Nguyệt.Minh Tiến chỉ thấy mặt mày nàng nhợt nhạt,hai tay bắt quyết cứ run run từng hồi,đôi môi mấp máy đọc chú ngữ cứ như thể chỉ thở ra mà không thấy thanh âm.Hắn vội vàng dồn chân khí qua cánh tay trái để khu động bạch hỏa,tay phải vươn tới nắm lấy tay nàng mà truyền khí lực.Chỉ trong giây lát cặp mắt nàng khẽ liếc sang nhìn hắn,đầy ý cảm kích sau đó lại tập trung nhìn tới Tử Hà Đỉnh.Minh Tiến cùng lúc làm cả hai việc,tuy là có miễn cưỡng nhưng cũng vẫn có thể duy trì được.Cũng may là từ ngày phục dụng xá lợi tử,thể chất hắn trở nên mạnh mẽ hơn cùng với luồng kim khí trong Nội Hải liên tục xuất hiện càng lúc càng nhiều,vì thế mà có thể gắng gượng duy trì được.Nếu không,chỉ bằng việc mất máu cùng với tổn hao chân lực để tế xuất bạch hỏa và truyền chân lực cho Ngân Nguyệt cũng đủ làm tu vi hắn tự động tụt giai.Cứ như vậy kéo dài thêm chừng hai giờ nữa thì Ngân Nguyệt thu lại Tử Hà Đỉnh,nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.Lúc này từ trong đỉnh bay ra hai viên dược đan cỡ ngón tay cái,có màu đỏ tươi như máu.
- Tướng công,thu chân lực lại được rồi!
Ngân Nguyệt quay sang mỉm cười với hắn,nàng lấy ra một cái lọ nhỏ rồi cho hai viên đan dược vào trong,đậy nắp lại.Minh Tiến hít vào một hơi,thu lại hắc kiếm vào túi trữ vật,sau đó lập tức đứng lên.Hắn chỉ thấy mặt chợt mũi tối sầm,trời đất một phen đảo lộn suýt nữa ngã xuống.Ngân Nguyệt thấy vậy đã lao tới ôm lấy lưng hắn từ phía sau,nàng nói với giọng ai oán.
- Tướng công,chàng vừa tổn hao rất nhiều chân lực,không đạ tọa mà lại tính đi đâu nữa?
Minh Tiến hít vào một hơi,lấy ra hai viên Thiên Hoa Ngọc Hoàn,đưa cho Ngân Nguyệt một viên,hắn dùng một viên rồi mới nói.
- Đi…mang thuốc…cho Liên Liên,chậm…phút nào không…tốt phút đó!
Ngân Nguyệt sau khi phục dụng Thiên Hoa Ngọc Hoàn thì trên mặt có chút hồng nhuận trở lại,nàng đỡ tay hắn rồi cả hai đẩy cửa bước ra.Như Như đã sớm quay về bên cạnh Liên Liên,lúc này chỉ còn Bạch Phụng đứng chờ bên ngoài,nàng nghe thấy tiếng mở cửa thì vui mừng vô cùng,quay đầu lại định bụng hỏi han một hồi.Nào ngờ thấy Ngân Nguyệt đang dìu Minh Tiến bước ra,lại thấy mặt hắn nhợt nhạt,hơi thở nặng nề thì thân hình run rẩy,vội vã nhào tới đỡ một bên tay hắn.Bạch Phụng sụt sùi hỏi.
- Chàng…chàng…sao thế này?
Ngân Nguyệt đã lên tiếng trước.
- Tướng công vì tổn hao chân lực quá độ,thêm nữa lại tổn hao nhiều tinh huyết nên bản thân nhất thời suy yếu,chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là hồi phục thôi.Muội đừng quá lo,giờ chúng ta mau tới chỗ Liên Liên đã!
Bạch Phụng gật đầu,Minh Tiến thấy Ngân Nguyệt nhanh nhảu đã nói hộ hắn nên cũng không nói gì nữa,bước thấp bước cao để hai nàng dìu đi.Tới căn phòng nơi Liên Liên đang nằm,Bạch Phụng mau mắn đẩy cửa vào,Như Như quay đầu lại nhìn,lại thấy Minh Tiến như vậy thì không kìm nổi ai oán,trên mặt nước mắt như mưa.Minh Tiến xua xua tay,lại khẽ nhìn Ngân Nguyệt mà gật đầu ra hiệu,Ngân Nguyệt cũng gật đầu đáp lại.Đoạn nàng nhờ Như Như kiếm cho hai chung rượu nhỏ mang tới,sau đó lại chích máu của hắn nhỏ vào hai chung rượu,một cốc đưa cho Như Như nhờ nàng cho Liên Liên uống,một cốc đưa cho Bạch Phụng.Đây là thuốc dẫn,sau khi cho hai người dùng xong thì nàng mới lấy ra hai viên hoàn lúc trước cho hai người phục dụng.Âm Dương Bồi Anh đan quả nhiên là có tác dụng,rất nhanh trên mặt Liên Liên sắc đỏ biến mất,thân nhiệt cũng đã trở về trạng thái bình thường,hơi thở cũng trở nên chậm rãi.Bạch Phụng sau khi phục dụng đan dược cũng cảm thấy có chút biến hóa,đan dược nọ hòa tan tản mát trong cơ thể nàng xuất hiện một luồng chân khí ấm áp,nàng cảm thấy thoải mái vô cùng,bất giác hai má hồng lên.Minh Tiến thấy vậy thì mỉm cười,hai mắt nhắm lại,gục ngã ngay trong phòng…
Bạch Vu Thuần đứng ngoài đại sảnh đi đi lại lại đã lâu,ánh mắt lo lắng hướng vào phía trong phòng Minh Tiến.Trong sảnh cũng có bốn người nữa,ngoài Bạch lão gia còn có thêm một lão nhân trung niên mặc một bộ trường bào màu trắng cùng với hai tráng hán mặc đồ da thú.Bốn người đang im lặng ngồi uống trà,Bạch lão gia thì trên mặt hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc nào,chỉ có ba người kia là trên mặt hiện rõ vẻ bồn chồn cùng với lo lắng,hoang mang.Chợt thấy Bạch Vu Thuần cung kính chắp tay,khuôn mặt ba người nọ giãn ra đôi chút nhưng rất nhanh lại cau có,người mà Bạch Vu Thuần chào là Bạch Phụng cùng với Ngân Nguyệt.Bạch lão gia đứng lên chắp tay.
- Bạch Tiểu thư,Ngân Nguyệt cô nương!
Ngân Nguyệt cúi đầu đáp lễ,Bạch Phụng thì chỉ gật gật đầu.Lại nghe Bạch lão gia hỏi.
- Minh Tiến công tử đâu,sao ta không thấy công tử?Mấy vị này chờ công tử đã hơn một ngày rồi!
- Tướng công vừa luyện đan dược để giải độc cho Liên Liên tỷ,hiện tại đang nghỉ ngơi.Có việc gì cứ nói với ta là được!
Bạch Phụng nói,mắt lại nhìn tới ba người trước mặt.Chỉ thấy lão nhân trung niên dáng người gầy gò,khuôn mặt khắc khổ,ước chừng tuổi ngoài năm mươi.Hai tráng hán theo sau thì thân hình vạm vỡ,thân mặc quần áo da thú,xem ra giống những người huấn luyện thú.Lão nhân áo trắng chắp tay cung kính nói.
- Tại hạ Cáp Long,là người đại diện cho hơn một trăm anh em Giao Nộ bang tới đây cầu kiến Minh tiền bối.Mong tiểu thư cho phép gặp mặt người!
Nói xong thì cúi đầu bái một lễ thật sâu,Bạch Phụng nghe vậy thì lông mày nhướn lên,trong lòng nàng cảm thấy tức giận khôn tả. “Thì ra là đám người chết tiệt các ngươi,nếu không có các ngươi gây chuyện thì chàng ấy đâu có bị như bây giờ!”.Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên đáp.
- Chàng ấy hiện đang nghỉ ngơi,có chuyện gì các vị cứ nói với ta là đủ.Ta sẽ truyền đạt lại!
Ba người nọ nhìn nhau rồi lại nhìn tới Bạch Phụng,ánh mắt đầy bối rối cùng lo sợ.Cáp Long cung kính nói.
- Nếu vậy thì tại hạ xin được nói.Mọi chuyện bắt đầu từ nửa năm trước…
Những năm trước,toàn bộ đám người Giao Nộ bang bây giờ hầu hết là các tay thợ săn trong các phường buôn sủng thú.Các phường săn mà họ tham gia đều có nguồn gốc từ trấn Nguyên Hà,một trấn cấp cao nằm ở phía Tây Nam U Châu.Họ chia nhau làm nhiều nhóm nhỏ,tản mạn trong các cánh rừng U Châu để săn bắt sủng vật,ma thú cấp thấp mà bán lấy linh thạch.Mọi việc cứ thế thuận lợi trôi qua cho tới nửa năm trước,họ vô tình nhận được đơn đặt hàng của một tài chủ U Châu,yêu cầu họ tìm bắt một loại hàng hóa đặc biệt,lại trả giá vô cùng cao.Vì vậy không ít anh em chấp nhận,nào ngờ sau đó bị Hồ tộc gắt gao truy sát,ngay cả những anh em không tham gia cũng bị sát hại,thậm chí còn làm liên lụy tới cả mấy phường săn vô can lân cận.Đám người này phần vì trốn tránh sự truy lùng của Hồ tộc,phần vì trốn tránh sự điều tra của các tông môn gần đó mà theo Đoạn Hân trốn tới vùng Cửu U này…
- Khoan đã,món hàng đặc biệt các ngươi nói là gì?
Ngân Nguyệt đã cất lời,trong khi đó Bạch Phụng vẫn đang trầm ngâm. “Rốt cuộc tại sao tự nhiên Hồ tộc lại truy sát một phường săn?”.Cáp Long khẽ liếc mắt nhìn hai gã tráng hán đứng sau,rồi thở dài run run mà nói.
- Món hàng đó chính là…xử nữ Hồ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.