Chương 217: Động Thủ (2)
Minh Tiến
14/10/2014
Minh Tiến hơi
ngẩn người, tất cả những thứ vừa rồi hắn làm theo bản năng mách bảo. Giờ thấy cây cung trên tay mình thì ngạc nhiên không thôi, kiểm tra lại
chân lực bản thân một lượt. Hắn tưởng, với việc này chân lực hắn sẽ khôi phục phần nào. Nhưng không, hắn vẫn chẳng cảm nhận được chút chân lực
nào từ bản thân cả, mọi thứ, kể cả việc hắn có thể bay lơ lửng mà không
cần tới phi hành đều do luồng khí ấm áp từ cây cung này truyền tới. Minh Tiến mải mê ngắm nhìn cây cung, cho tới khi hắn cảm nhận được một luồng hàn khí từ trên đầu đang tỏa xuống thì giật mình định thoái lui. Nhưng
vô dụng, dưới chân hắn sớm đã đóng thành mảng băng dày. Trên không,
Thiên Băng kiếm hóa to ra gấp mấy lần, từ một thanh mà hóa ra năm thanh
kiếm giống nhau. Hắn nhìn tới nữ nhân bạch y kia, chỉ thấy dưới lớp kim
sa khẽ rung động, dường như đang niệm một câu chú quyết. Lập tức từ thân thể nữ bạch y, các chú ngữ hóa thành những hàng chữ nho màu đen lập lờ
ẩn hiện quanh năm thanh kiếm nọ. Không ít thanh âm trầm trồ từ phía đám
người kia truyền tới.
- Thiên Băng Kiếm!
- Là Thiên Băng Tuyệt Thế…!
- Thiên Băng Tuyệt Thế, ta thật may mắn mới có cơ hội được chứng kiến tận mắt...!
Minh Tiến cau mày, hắn cảm nhận được sức nặng đang dần hội tụ trên đầu mình. Hắn cố gắng cử động chân, dùng ý chí điểu khiển luồng khí nóng ấm kia để làm tan vỡ băng nhưng chúng tan đi quá chậm. Cùng lúc ấy, năm thanh kiếm đồng loạt lao xuống, trong tiếng gió rít còn ẩn chứa cả tiếng gầm rống của mãnh thú. Hắn theo bản năng, giơ cây cung lên đón đỡ. Có thứ gì đó mách bảo hắn kéo dây cung, Minh Tiến liều mạng làm theo, kéo dây cung ra. Vì làm gấp gáp, hắn kéo chưa tới một phần năm độ căng dây. Một mũi tên mờ ảo màu hoàng kim bấy ngờ xuất hiện, hắn thả tay, mũi tên ngắn ngủn ấy lao tới phía trên, lao thẳng vào năm thanh kiếm. Nó chạm tới mũi kiếm rồi tan biến, Minh Tiến thấy vậy thì ngán ngẩm lắc đầu, thầm kêu không ổn. Lúc ấy cả năm thanh kiếm chỉ cách hắn có hơn hai trượng, hắn đang cuống cuồng định bỏ chạy. Chợt uy áp đè lên đầu hắn tan biến, dị trạng phát sinh.
Khi cả năm thanh kiếm còn cách đầu hắn chừng vài thước, chúng đột ngột dừng lại. Nơi mũi thanh cự kiếm ở trung tâm, một điểm sáng hoàng kim bé xíu đang nằm chặn ngay tại đó. Tuyết Liên thoáng sững người, nhưng sau đó mắt nàng lập tức trùng xuống, môi dưới lớp kim sa khẽ mấp máy. Thiên Băng Kiếm nhận được chú ngữ, tức thì hàn khí càng thêm mãnh liệt, ầm ào tràn xuống phía dưới. Các đạo nho tự xung quanh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thêm dày đặc. Năm thanh kiếm nhỏ bên ngoài lập tức biến đổi, từ băng hệ chuyển thành năm thanh hỏa kiếm. Điều khiến người ta kinh hãi chính là hỏa khí này thuần một màu trắng bạc, nhiệt hỏa lan tràn.
Trong giới tu tiên, các cấp bậc hỏa khí được chia ra theo màu sắc của chúng: Huyền Hỏa; Lam Hỏa; Bạch Hỏa và cao nhất là Vô Sắc Chân Hỏa. Bạch Hỏa hay còn gọi với tên khác là Tam Muội Chân Hỏa không dễ có thể bắt gặp. Loại chân hỏa này chỉ có các luyện đan sư từ Nguyên Anh Kỳ trở lên may mắn mới có thể dùng Nguyên Anh luyện hóa mà có. Bạch Hỏa với luyện đan thuật hay chế tạo pháp bảo đều có xác xuất thành công cực cao, thêm nữa tỉ lệ luyện hóa gần như đạt mức cao nhất. Tuy vậy, để tu luyện được Bạch Hỏa cũng không phải chuyện đơn giản.
Hai luồng khí tức xung đột nhau cùng một lúc xuất hiện, không gian biến thành một mớ hỗn độn của cả nhiệt hỏa và hàn khí. Từ trên không, khí áp hỗn độn ấy ập thẳng xuống đầu nam nhân cầm cung. Trong đó còn mang theo cả những thanh âm gầm rống của cả hồn tiên thú trong Thiên Băng Kiếm. Tử Hàm và Mỹ Mỹ cùng đã sớm phải thoái lui, cả hai đều lấy ra binh khí, vận chân lực thủ hộ. Phía bên này, ngoại trừ Tuyết Liên đang đứng đối diện với hắn, còn lại tất cả đều đã lùi lại một quãng xa. Tu vi cao nhất trong đám người này mới chỉ là Kết Đan Sơ Kỳ, không có khả năng chịu được luồng khí áp hỗn độn ấy.
Nhiệt khí cùng hỏa khí ập xuống, bao phủ lấy hắn. Không gian cứ lúc nóng lúc lạnh, dưới chân hắn lúc đóng băng tuyết, lúc lại bị nhiệt hỏa thiêu đốt. Cái cảm giác vừa nóng vừa lạnh ấy khiến hắn không thể nào thích ứng nổi, thân thể thoáng run lên. Bản thân hắn, cho dù phục dụng Xá Lợi Tử nhưng lúc này hoàn toàn không có chân lực hộ thân để bảo vệ cơ thể, chống chọi lại hai luồng khí tức bất đồng ấy. Nửa thân dưới hắn đã bị băng hóa, nửa trên ngược lại bị nhiệt khí bao vây, y phục đã sớm cháy vụn. Nước da hắn lúc này biến thành một màu đỏ rực bởi nhiệt khí. Mặc cho luồng khí hoàng kim từ cây cung vẫn điên cuồng tràn qua thân thể hắn, nhưng hắn dần dần mất đi cảm giác ở nửa thân dưới; còn bên trên, hắn lại cảm thấy nóng bỏng y như mình đang bị nhốt trong một cái lô đỉnh luyện đan. Tử Hàm trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, quay sang phía Mỹ Mỹ đã thấy nàng ta khóe miệng rỉ máu tươi. Nàng cắn chặt răng, khẽ nhẩm chú ngữ. Lập tức thân hình ấy thanh quang lóe lên, bao bọc lấy nàng. Chung Cực nằm bên trong thạch động chỉ còn há hốc miệng, trước mặt y lúc này là một nữ thú nhân Cửu Vỹ; người còn lại tuy vẫn chẳng khác gì nữ nhân thông thường, xong nơi trán đã xuất hiện hai nhánh sừng – Long Nữ.
Tuyết Liên cũng không khác gì hai nữ nhân kia, thân hình nàng có chút chao đảo, run rẩy. Đây là lần đầu tiên,nàng vận dụng toàn bộ chân lực bản thân để giao thủ. Nàng thật không thể ngờ, một kẻ không hề có chân lực lại có thể đón đỡ một chiêu kia của nàng, bức ép nàng phải tung ra chiêu thức mạnh nhất của Thiên Băng Kiếm – Băng Hỏa Quyết. Tuyết Liên trong lòng tràn đầy bất an, lo lắng. Nhưng chỉ trong phúc chốc ánh mắt ấy lại sáng lên, đầy những tia quyết tâm chiếu tới chiến trường. “ Kẻ này… hắn thật sự có thể chống đỡ… Ta thua sao… Không, ta sẽ không thua! Ta còn cần tỉ thí với tướng công của Kỳ Dao – với Kiếm Hồn… Ta không thể thua thử thách này được!...”. Dưới lớp kim sa che mặt, môi nàng nở một nụ cười kiên quyết.
- Tướng công… tướng công...!
Thanh âm Tử Hàm vang lên bên tai hắn, nhưng rồi tai hắn ù dần đi. Mắt hắn dần nặng trĩu mà khép lại. Thứ khí tức kì quái kia dường như đè nén tâm trí hắn, thôi thúc hắn đầu hàng. Mặc cho hắn nhẩm Phạn Âm Chân Kinh, mặc cho ý trí cùng nhiệt huyết của hắn mạnh mẽ tới đâu. Nó dường như vẫn có cách len lỏi, có cách bẻ gãy từng chút, từng chút quyết tâm chống đỡ trong người hắn. Băng hóa càng lúc càng nhanh, từ ngực, cổ rồi cả khuôn mặt. Toàn thân hình hắn được bao thành khối băng đá lớn. Đến lúc này, Tuyết Liên mới mỉm cười nhẹ nhõm, giọng run run.
- Diệt!
Thiên Băng Kiếm hưng phấn gầm gào trên không, như thế trẻ tre mà lao thẳng xuống khối băng. Tử Hàm thân hình run lên, sau đó ánh mắt lập tức phát ra những tia thanh quang chói mắt. Trong giây lát ấy, nàng tháo bỏ đi giới hạn bản thân, hoàn toàn biến hóa thành thân Long mà lao tới. Những mới chỉ được một quãng ngắn, luồng hỏa khí kia áp bức đẩy bật nàng lùi lại vào trong hang đá, đánh gãy ba bốn thạch trụ. Mỹ Mỹ mắt thấy cảnh tượng ấy, xong lúc này chân lực bản thân nàng đều dành để bảo hộ cửa hang này, vì thế chỉ có thể cắn răng đứng nhìn. Vốn nàng vừa mới hồi phục chân lực chưa lâu, hơn nữa phần hồi phục chưa quá năm thành, bảo hộ được cửa hang này là quá sức bản thân rồi. Tử Hàm nén đau đứng dậy, gắng gượng bước tới cửa hang. Chỉ thấy một luồng sáng trắng mãnh liệt lao xuống, lóe lên khiến tất cả mất đi thị giác tạm thời.
Tuyết Liên khẽ nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm. Tai nàng lắng nghe thanh âm gầm gào hưng phấn của hồn tiên thú trong Thiên Băng Kiếm hạ sát đôi phương. Nhưng một tiếng rống lớn đầy giận giữ khiến nàng vội mở mắt, lúc này tai nàng ù đi, mắt nàng như hoa lên, loạng choạng suýt ngã. Nàng không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình nữa. Đám người phía xa cũng kinh dị mà ồ lên, chẳng ai để ý có năm phi hành đang xé gió lao nhanh tới nơi này.
Những gì trước mắt khiến cả ba người trong hang vừa hồi phục thị giác đã đứng nhìn như bị hóa đá. Thanh cự kiếm đứng yên khi chạm tới đỉnh khối băng, trong khối băng truyền tới một tiếng gầm trầm đầy uy áp, những luồng kim khí điên cuồng vận chuyển, tạo thành vô số vệt nứt dài trên khối băng. Ánh kim quang theo đó rực rỡ mà phát tán, phản chiếu qua nó tạo thành vô số luồng sáng ngũ sắc kì ảo. Từ luồng sáng ấy, một tiếng gầm lớn nữa lại vang lên, theo sau đó là một luồng kim khí điên cuồng bay ra, bao bọc lấy lưỡi cự kiếm phía trên. Chúng hình thành vô số những sợi xích lớn, đục phá từng mảnh nhỏ trên thanh cự kiếm, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều. Từ khối băng, một mũi tên kim khí được bắn thẳng tới thanh cự kiếm, xẻ dọc nó thành vô số mảnh vụn trước sự chứng kiến của cả hai bên. Khối băng tan đi, để lộ ra một thân ảnh nửa người nửa thú – Tay và chân với những mòng vuốt hoàng kim; khuôn mặt với cặp sừng cùng đôi con ngươi đỏ những máu. Khắp thân hình ấy là vô số những đường nét kì quái, tựa như những hình xăm. Con người ấy nhìn về phía đám người phía xa, cười lên một tràng đầy âm lệ rồi vươn tay kéo dây cung. Một mũi tên hoàng kim đang dần được hình thành.
- Thiên Băng Kiếm!
- Là Thiên Băng Tuyệt Thế…!
- Thiên Băng Tuyệt Thế, ta thật may mắn mới có cơ hội được chứng kiến tận mắt...!
Minh Tiến cau mày, hắn cảm nhận được sức nặng đang dần hội tụ trên đầu mình. Hắn cố gắng cử động chân, dùng ý chí điểu khiển luồng khí nóng ấm kia để làm tan vỡ băng nhưng chúng tan đi quá chậm. Cùng lúc ấy, năm thanh kiếm đồng loạt lao xuống, trong tiếng gió rít còn ẩn chứa cả tiếng gầm rống của mãnh thú. Hắn theo bản năng, giơ cây cung lên đón đỡ. Có thứ gì đó mách bảo hắn kéo dây cung, Minh Tiến liều mạng làm theo, kéo dây cung ra. Vì làm gấp gáp, hắn kéo chưa tới một phần năm độ căng dây. Một mũi tên mờ ảo màu hoàng kim bấy ngờ xuất hiện, hắn thả tay, mũi tên ngắn ngủn ấy lao tới phía trên, lao thẳng vào năm thanh kiếm. Nó chạm tới mũi kiếm rồi tan biến, Minh Tiến thấy vậy thì ngán ngẩm lắc đầu, thầm kêu không ổn. Lúc ấy cả năm thanh kiếm chỉ cách hắn có hơn hai trượng, hắn đang cuống cuồng định bỏ chạy. Chợt uy áp đè lên đầu hắn tan biến, dị trạng phát sinh.
Khi cả năm thanh kiếm còn cách đầu hắn chừng vài thước, chúng đột ngột dừng lại. Nơi mũi thanh cự kiếm ở trung tâm, một điểm sáng hoàng kim bé xíu đang nằm chặn ngay tại đó. Tuyết Liên thoáng sững người, nhưng sau đó mắt nàng lập tức trùng xuống, môi dưới lớp kim sa khẽ mấp máy. Thiên Băng Kiếm nhận được chú ngữ, tức thì hàn khí càng thêm mãnh liệt, ầm ào tràn xuống phía dưới. Các đạo nho tự xung quanh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thêm dày đặc. Năm thanh kiếm nhỏ bên ngoài lập tức biến đổi, từ băng hệ chuyển thành năm thanh hỏa kiếm. Điều khiến người ta kinh hãi chính là hỏa khí này thuần một màu trắng bạc, nhiệt hỏa lan tràn.
Trong giới tu tiên, các cấp bậc hỏa khí được chia ra theo màu sắc của chúng: Huyền Hỏa; Lam Hỏa; Bạch Hỏa và cao nhất là Vô Sắc Chân Hỏa. Bạch Hỏa hay còn gọi với tên khác là Tam Muội Chân Hỏa không dễ có thể bắt gặp. Loại chân hỏa này chỉ có các luyện đan sư từ Nguyên Anh Kỳ trở lên may mắn mới có thể dùng Nguyên Anh luyện hóa mà có. Bạch Hỏa với luyện đan thuật hay chế tạo pháp bảo đều có xác xuất thành công cực cao, thêm nữa tỉ lệ luyện hóa gần như đạt mức cao nhất. Tuy vậy, để tu luyện được Bạch Hỏa cũng không phải chuyện đơn giản.
Hai luồng khí tức xung đột nhau cùng một lúc xuất hiện, không gian biến thành một mớ hỗn độn của cả nhiệt hỏa và hàn khí. Từ trên không, khí áp hỗn độn ấy ập thẳng xuống đầu nam nhân cầm cung. Trong đó còn mang theo cả những thanh âm gầm rống của cả hồn tiên thú trong Thiên Băng Kiếm. Tử Hàm và Mỹ Mỹ cùng đã sớm phải thoái lui, cả hai đều lấy ra binh khí, vận chân lực thủ hộ. Phía bên này, ngoại trừ Tuyết Liên đang đứng đối diện với hắn, còn lại tất cả đều đã lùi lại một quãng xa. Tu vi cao nhất trong đám người này mới chỉ là Kết Đan Sơ Kỳ, không có khả năng chịu được luồng khí áp hỗn độn ấy.
Nhiệt khí cùng hỏa khí ập xuống, bao phủ lấy hắn. Không gian cứ lúc nóng lúc lạnh, dưới chân hắn lúc đóng băng tuyết, lúc lại bị nhiệt hỏa thiêu đốt. Cái cảm giác vừa nóng vừa lạnh ấy khiến hắn không thể nào thích ứng nổi, thân thể thoáng run lên. Bản thân hắn, cho dù phục dụng Xá Lợi Tử nhưng lúc này hoàn toàn không có chân lực hộ thân để bảo vệ cơ thể, chống chọi lại hai luồng khí tức bất đồng ấy. Nửa thân dưới hắn đã bị băng hóa, nửa trên ngược lại bị nhiệt khí bao vây, y phục đã sớm cháy vụn. Nước da hắn lúc này biến thành một màu đỏ rực bởi nhiệt khí. Mặc cho luồng khí hoàng kim từ cây cung vẫn điên cuồng tràn qua thân thể hắn, nhưng hắn dần dần mất đi cảm giác ở nửa thân dưới; còn bên trên, hắn lại cảm thấy nóng bỏng y như mình đang bị nhốt trong một cái lô đỉnh luyện đan. Tử Hàm trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, quay sang phía Mỹ Mỹ đã thấy nàng ta khóe miệng rỉ máu tươi. Nàng cắn chặt răng, khẽ nhẩm chú ngữ. Lập tức thân hình ấy thanh quang lóe lên, bao bọc lấy nàng. Chung Cực nằm bên trong thạch động chỉ còn há hốc miệng, trước mặt y lúc này là một nữ thú nhân Cửu Vỹ; người còn lại tuy vẫn chẳng khác gì nữ nhân thông thường, xong nơi trán đã xuất hiện hai nhánh sừng – Long Nữ.
Tuyết Liên cũng không khác gì hai nữ nhân kia, thân hình nàng có chút chao đảo, run rẩy. Đây là lần đầu tiên,nàng vận dụng toàn bộ chân lực bản thân để giao thủ. Nàng thật không thể ngờ, một kẻ không hề có chân lực lại có thể đón đỡ một chiêu kia của nàng, bức ép nàng phải tung ra chiêu thức mạnh nhất của Thiên Băng Kiếm – Băng Hỏa Quyết. Tuyết Liên trong lòng tràn đầy bất an, lo lắng. Nhưng chỉ trong phúc chốc ánh mắt ấy lại sáng lên, đầy những tia quyết tâm chiếu tới chiến trường. “ Kẻ này… hắn thật sự có thể chống đỡ… Ta thua sao… Không, ta sẽ không thua! Ta còn cần tỉ thí với tướng công của Kỳ Dao – với Kiếm Hồn… Ta không thể thua thử thách này được!...”. Dưới lớp kim sa che mặt, môi nàng nở một nụ cười kiên quyết.
- Tướng công… tướng công...!
Thanh âm Tử Hàm vang lên bên tai hắn, nhưng rồi tai hắn ù dần đi. Mắt hắn dần nặng trĩu mà khép lại. Thứ khí tức kì quái kia dường như đè nén tâm trí hắn, thôi thúc hắn đầu hàng. Mặc cho hắn nhẩm Phạn Âm Chân Kinh, mặc cho ý trí cùng nhiệt huyết của hắn mạnh mẽ tới đâu. Nó dường như vẫn có cách len lỏi, có cách bẻ gãy từng chút, từng chút quyết tâm chống đỡ trong người hắn. Băng hóa càng lúc càng nhanh, từ ngực, cổ rồi cả khuôn mặt. Toàn thân hình hắn được bao thành khối băng đá lớn. Đến lúc này, Tuyết Liên mới mỉm cười nhẹ nhõm, giọng run run.
- Diệt!
Thiên Băng Kiếm hưng phấn gầm gào trên không, như thế trẻ tre mà lao thẳng xuống khối băng. Tử Hàm thân hình run lên, sau đó ánh mắt lập tức phát ra những tia thanh quang chói mắt. Trong giây lát ấy, nàng tháo bỏ đi giới hạn bản thân, hoàn toàn biến hóa thành thân Long mà lao tới. Những mới chỉ được một quãng ngắn, luồng hỏa khí kia áp bức đẩy bật nàng lùi lại vào trong hang đá, đánh gãy ba bốn thạch trụ. Mỹ Mỹ mắt thấy cảnh tượng ấy, xong lúc này chân lực bản thân nàng đều dành để bảo hộ cửa hang này, vì thế chỉ có thể cắn răng đứng nhìn. Vốn nàng vừa mới hồi phục chân lực chưa lâu, hơn nữa phần hồi phục chưa quá năm thành, bảo hộ được cửa hang này là quá sức bản thân rồi. Tử Hàm nén đau đứng dậy, gắng gượng bước tới cửa hang. Chỉ thấy một luồng sáng trắng mãnh liệt lao xuống, lóe lên khiến tất cả mất đi thị giác tạm thời.
Tuyết Liên khẽ nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm. Tai nàng lắng nghe thanh âm gầm gào hưng phấn của hồn tiên thú trong Thiên Băng Kiếm hạ sát đôi phương. Nhưng một tiếng rống lớn đầy giận giữ khiến nàng vội mở mắt, lúc này tai nàng ù đi, mắt nàng như hoa lên, loạng choạng suýt ngã. Nàng không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình nữa. Đám người phía xa cũng kinh dị mà ồ lên, chẳng ai để ý có năm phi hành đang xé gió lao nhanh tới nơi này.
Những gì trước mắt khiến cả ba người trong hang vừa hồi phục thị giác đã đứng nhìn như bị hóa đá. Thanh cự kiếm đứng yên khi chạm tới đỉnh khối băng, trong khối băng truyền tới một tiếng gầm trầm đầy uy áp, những luồng kim khí điên cuồng vận chuyển, tạo thành vô số vệt nứt dài trên khối băng. Ánh kim quang theo đó rực rỡ mà phát tán, phản chiếu qua nó tạo thành vô số luồng sáng ngũ sắc kì ảo. Từ luồng sáng ấy, một tiếng gầm lớn nữa lại vang lên, theo sau đó là một luồng kim khí điên cuồng bay ra, bao bọc lấy lưỡi cự kiếm phía trên. Chúng hình thành vô số những sợi xích lớn, đục phá từng mảnh nhỏ trên thanh cự kiếm, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều. Từ khối băng, một mũi tên kim khí được bắn thẳng tới thanh cự kiếm, xẻ dọc nó thành vô số mảnh vụn trước sự chứng kiến của cả hai bên. Khối băng tan đi, để lộ ra một thân ảnh nửa người nửa thú – Tay và chân với những mòng vuốt hoàng kim; khuôn mặt với cặp sừng cùng đôi con ngươi đỏ những máu. Khắp thân hình ấy là vô số những đường nét kì quái, tựa như những hình xăm. Con người ấy nhìn về phía đám người phía xa, cười lên một tràng đầy âm lệ rồi vươn tay kéo dây cung. Một mũi tên hoàng kim đang dần được hình thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.