Chương 219: Hỏa Bảo Linh
Minh Tiến
27/10/2014
Tuyết Liên thoáng trầm ngâm, im lặng hồi lâu. Lời sư phụ nàng nói không phải không có lý, việc tỷ thí thật sự cũng không cần quá gấp gáp. Nhưng những lời nàng
nói trước đó, về việc sẽ gả mình cho bất cứ ai đánh bại được Thiên Băng
Kiếm sau lễ Phúc Hoa vốn đã được truyền đi. Thêm nữa, lần giao thủ
trước, trước mắt hơn hai trăm môn hạ của Lam Nguyệt Cốc - nàng đã thua
hắn. Việc này khiến những đệ tử trong cốc bắt đầu ồn ào bàn tán. Quả
thực, hắn rất mạnh, nàng đã dùng tới mười phần chân lực thi triển Thiên
Băng kiếm, ấy vậy mà cuối cùng lại bị hắn lất ngược thế cờ vào lúc cuối. Nàng thực sự đã thua hắn, chỉ có điều, dường như sau trận đấu ấy, hắn
hoàn toàn chỉ là một phàm nhân. Nàng cho rằng một chú ngữ cổ nào đó đã
giúp hắn có sức mạnh trong phút chốc như vậy. Nàng cũng đã từng nghĩ về
lời mình nói, về việc thành gia thất. Chỉ có điều, nàng xưa nay chỉ
thích dùng kiếm, còn hắn ta dùng cung tiễn. Nàng mong muốn ý trung nhân
phải có cùng chí hướng, cùng sở thích với mình. Không quan trọng dung
mạo hắn ra sao, tính cách cùng vị thế trong tu chân giới thế nào. Chí
ít, y cũng phải là người am hiểu về kiếm thuật. Nàng không thể thua, bởi nàng vẫn còn có ý nguyện chưa thực hiện được. Đó là được tỉ thí với chủ nhân thanh Hắc Kiếm, với lang quân của Kỳ Dao…
Vương Phác Thiên thấy nàng im lặng không nói, lão hơi cau mày mà lắc đầu. Ngô Hùng đứng cạnh khẽ truyền âm.
- Sư phụ, Tuyết Liên muội muội chắc đang cảm thấy khó xử về lời nói của mình tại lễ Phúc Hoa dạo trước!
- Liên Nhi đã nói gì?
- Muội ấy nói sẽ gả mình cho bất cứ nam nhân nào có thể đả bại Thiên Băng Kiếm trong tay muội ấy!
- Thật là…
Vương Phác Thiên cau mày, lão từ túi trữ vật lấy ra một tâm ngọc giản màu ngọc bích, đưa tới tay nàng. Thở dài mà nói.
- Liên Nhi, con xem đi...!
“Thời không viễn cổ, sau khi các sáng thế thần khai sinh ra tinh cầu. Các tinh cầu căn bản không hề tồn tại,chúng đơn thuần chỉ là những khối đất khổng lồ. Các sáng thế thần cho đó là quá đơn điệu, vì thế dùng thần lực tạo ra các tiểu thần, nhằm mục đích cho họ tự sáng tạo ra thế giới. Lúc này, mọi thứ mới dần được hình thành.
Thủy thần tạo ra sông, ra biển. Thổ thần tạo ra núi đá, bình nguyên. Mộc thần tạo ra cây cối, sinh mệnh. Kim thần tạo ra khoáng nguyên, giấu trong lòng đất. Hỏa thần tạo ra mây mưa, thời tiết. Ngũ thần – ngũ hành cấu tạo nên thế giới này. Chẳng ai có thể phủ nhận.
Những thứ được tạo ra, không phải cái gì cũng hoàn hảo. Nhưng vì sáng thế thần sau khi nhìn thấy thành quả của các tiểu thần thì thích thú, triệu gọi họ trở về để kiến tạo những tinh cầu khác. Ngũ thần vì không đủ thời gian sửa chữa cho vẹn toàn mọi thứ, lại sợ trách mắng vì chậm trễ nên đành bí mật để lại năm thần vật, nhằm mục đích bảo vệ cho những giống loại lương thiện. Năm thần vật vốn không hề có hình hài, trạng thái, chúng là vô định, được gọi chung là Ngũ Bảo Linh…
Hai trăm vạn năm trước, giống loài thủy tộc tìm thấy Thủy Bảo Linh. Các sinh linh thủy tộc nhờ học được vô vàn kiến thức trong đó, lớn mạnh không ngừng, độc chiếm biển sâu…
Một vạn năm trăm ngàn năm trước, một bộ tộc thạch nhân vô tình tìm thấy được Thổ Bảo Linh. Nhưng vì tham lam sức mạnh, không kiểm soát được nó mà toàn tộc bị tiêu diệt. Thổ Bảo Linh tự trốn vào tâm tinh cầu rồi mất dạng…
Kim Bảo Linh vì bị Thổ Bảo Linh cuốn theo, từ đó cũng mất bóng. Mộc Bảo Linh đã qua vạn năm, tự thân biến đổi ra muôn hình vạn trạng. Chẳng còn ai tìm kiếm tới nó… Còn Hỏa Bảo Linh thì được Cổ Long tộc lưu giữ.”
- Nhân tộc hay nói tới ba đại tông sư tiêu biểu cho bách lịch tu tiên U Châu. Nhưng đó là khi chúng ta đã nhận thức được phương hướng tu luyện. Còn trước đó, chỉ duy nhất có thú nhân, cao nhất chính là Cổ Long tộc mới có thể nhận thức được điều này. Mọi phương thức của chúng ta, phần lớn là sự kế thừa của Cổ Long tộc!
Vương Phác Thiên nói, ánh mắt có chút xa xăm. Tuyết Liên tai vẫn nghe, nhưng ý thức lại đang tiếp tục lục tìm trong ngọc giản.
“Đại lục dạo đó do Cổ Long Tộc hoàn toàn chiếm lĩnh. Không có bất cứ thế lực nào có thể đối đầu với nó, không tính tới Thủy tộc xa xôi. Trải qua nhiều thế hệ, các hậu nhân dần dần nhận ra rằng không phải ai cũng có thể tiếp thu ý thức cùng tư duy từ Hỏa Bảo Linh. Xã hội Cổ Long Tộc dần dần phân rã thành hai bộ phận: Những Cổ Long nhân có tư chất và những Cổ Long nhân tầm thường. Số có tư chất càng ngày càng ít, nhưng càng ngày càng kiêu ngạo, khoe mẽ sức mạnh. Cuối cùng thì xảy ra đại chiến, máu nhuộm đỏ đất, thây chất thành núi. Từ một đại tộc, Cổ Long Tộc dần dần biến mất. Hỏa Bảo Linh vì thế cũng thất lạc đi.
Mặc dù nói Cổ Long tộc tuyệt diệt, song vẫn còn một số ít, rất nhỏ Cổ Long nhân sống sót. Họ hòa nhập dần dần vào các thú tộc khác, truyền bá những thứ họ hiểu cho các tộc khác. Phải tới lúc này, nhân tộc mới dần dần manh nha thành đại thế lực. Những Cổ Long nhân cuối cùng, sớm nhận ra nhân tộc sẽ đi theo vết xe đổ của bản thân tộc họ, vì thế dồn tất cả tâm trí nghiên cứu Hỏa Bảo Linh, xây dựng nên một vùng đất hứa để bảo vệ cho những con người bình thường, tránh cho nhân loại xảy ra thảm cảnh như bọn họ. Đó là một vùng đất rộng lớn, có cấm chú cổ bảo hộ bao trùm. Còn Hỏa Bảo Linh được biến thành thần hộ mạng, chia ra hàng ngàn kí tự, dùng để yểm hộ cho lối tiến nhập nơi này.”
Tuyết Liên xem tới đây, ánh mắt nghi hoặc nhìn tới phía Vương Phác Thiên. Lão khẽ gật đầu với nàng.
- Thứ trong đó nói chính là Phàm Thành bây giờ!
- Sư phụ, ý người là…
Trên giường,Mỹ Mỹ cẩn thận kê đầu hắn lên chiếc gối nhung. Nàng nhẹ nhàng cho hai tay hắn vào trong tấm chăn da thú, đắp lại cẩn thận. Mỹ Mỹ khẽ mỉm cười buồn, đưa tay ngọc vuốt ve má hắn đầy âu yếm. Tử Hàm đóng nắp hộp ngân trâm, khẽ khàng bước xuống khỏi giường. Nàng để cái hộp lên bàn gần đó, xoay người bước đi.
- Mỹ tỷ, tỷ chăm sóc chàng ấy, để muội đi sắc thuốc!
- Ừm!
Mỹ Mỹ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh hắn. Nàng vươn tay ôm lấy thân thể hắn, má nàng khẽ dụi dụi lên má hắn, khe khẽ nói.
- Minh Tiến, chàng mau mau tỉnh lại a...!
Tử Hàm bước ra ngoài, nàng thoáng giật mình khi thấy phía cửa có vô sô những tấm giấy kì lạ đang lập lòe phát sáng, lơ lửng trên không. Nàng hơi cau mày, cầm lấy một tấm. Tức thì trong đầu nàng vang lên thanh âm nữ nhân, chất giọng này khiến nàng cảm thấy có chút gì đó quen tai. Nàng cầm lấy liên tiếp ba bốn tấm giấy nữa, cuối cùng gật đầu nhủ thầm một mình. “Là vị cô nương kia!”.
Tuyết Liên đang cảm thấy mù mờ vì những gì sư phụ nàng nói. Bất chợt cảm nhận được có vài tấm truyền âm phù tiêu tán, chứng tỏ có người đã đọc chúng. Nàng quay người, ánh mắt chăm chú hướng tới cửa động phủ. Hành động của nàng khiến hai người còn lại thoáng ngạc nhiên, ánh mắt đều chăm chú nhìn tới cánh cửa cấm chú của thạch động.
Trên vách đá tưởng như phẳng lì không một vết nứt ấy, không gian chợt uốn éo một cách kì quái. Từng lớp, từng lớp đá xanh dần dần rơi rụng rồi tiêu biến như một cơn khói, để lộ ra một cánh cửa động phủ khá lớn, bên trong tỏa ra chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Một nữ nhân mặc thanh y chậm rãi bước ra.
- Không biết cô nương… Không biết ba người tới đây có điều gì cần…!
Tử Hàm bước ra,mỉm cười nói. Nàng thoáng ấp úng, sau đó mới tiếp lời. Nàng những tưởng chỉ có một mình nữ nhân kia, nào ngờ lúc này bên ngoài động phủ có tới ba người. Ngoài mặt nàng vẫn mỉm cười giữ lễ, nhưng trong lòng thoáng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cặp mắt đẹp hơi nheo lại, hướng tới ba người.
Ngô Hùng dường như sớm nhận ra sự nghi hoặc từ lời nói của nữ nhân kia, lại thấy ánh mắt nàng tràn đầy cảnh giác. Y khẽ cười, bước lên trước một bước, cung tay bái lễ.
- Tại hạ Ngô Hùng, cùng sư tôn và tiểu muội tới đây quấy quả cô nương thật thất kính. Nhưng bởi quan ngại cho vị công tử kia nên mới mạo muội thất lễ, mong cô nương lượng thứ cho sự đường đột!
- Tiểu nữ không dám, đáng lẽ tiểu nữ mới là người cần đến bái kiến các vị mới phải. Xin lượng thứ cho tiểu nữ, nhưng tướng công hiện tại sức khỏe vẫn chưa…
- Hắn vẫn thực sự chưa hồi phục?
Tuyết Liên ngắt lời, trên mặt nàng lộ ra nét ngạc nhiên, lông mày hơi trùng xuống. Ngô Hùng vội vã truyền âm gì đó với nàng, Vương Phác Thiên lúc này mới lên tiếng, dường như che giấu cho hành động của hai người kia.
- Cô nương, không hiểu thương thế của công tử ra sao? Ta tuy không phải y sư luyện dược, xong về phương diện y đạo cũng có chút tựu thành. Có thể để ta xem qua thương thế được không? Dù sao cũng là do đệ tử của ta không biết phân biệt phải trái đã động thủ…!...
Vương Phác Thiên thấy nàng im lặng không nói, lão hơi cau mày mà lắc đầu. Ngô Hùng đứng cạnh khẽ truyền âm.
- Sư phụ, Tuyết Liên muội muội chắc đang cảm thấy khó xử về lời nói của mình tại lễ Phúc Hoa dạo trước!
- Liên Nhi đã nói gì?
- Muội ấy nói sẽ gả mình cho bất cứ nam nhân nào có thể đả bại Thiên Băng Kiếm trong tay muội ấy!
- Thật là…
Vương Phác Thiên cau mày, lão từ túi trữ vật lấy ra một tâm ngọc giản màu ngọc bích, đưa tới tay nàng. Thở dài mà nói.
- Liên Nhi, con xem đi...!
“Thời không viễn cổ, sau khi các sáng thế thần khai sinh ra tinh cầu. Các tinh cầu căn bản không hề tồn tại,chúng đơn thuần chỉ là những khối đất khổng lồ. Các sáng thế thần cho đó là quá đơn điệu, vì thế dùng thần lực tạo ra các tiểu thần, nhằm mục đích cho họ tự sáng tạo ra thế giới. Lúc này, mọi thứ mới dần được hình thành.
Thủy thần tạo ra sông, ra biển. Thổ thần tạo ra núi đá, bình nguyên. Mộc thần tạo ra cây cối, sinh mệnh. Kim thần tạo ra khoáng nguyên, giấu trong lòng đất. Hỏa thần tạo ra mây mưa, thời tiết. Ngũ thần – ngũ hành cấu tạo nên thế giới này. Chẳng ai có thể phủ nhận.
Những thứ được tạo ra, không phải cái gì cũng hoàn hảo. Nhưng vì sáng thế thần sau khi nhìn thấy thành quả của các tiểu thần thì thích thú, triệu gọi họ trở về để kiến tạo những tinh cầu khác. Ngũ thần vì không đủ thời gian sửa chữa cho vẹn toàn mọi thứ, lại sợ trách mắng vì chậm trễ nên đành bí mật để lại năm thần vật, nhằm mục đích bảo vệ cho những giống loại lương thiện. Năm thần vật vốn không hề có hình hài, trạng thái, chúng là vô định, được gọi chung là Ngũ Bảo Linh…
Hai trăm vạn năm trước, giống loài thủy tộc tìm thấy Thủy Bảo Linh. Các sinh linh thủy tộc nhờ học được vô vàn kiến thức trong đó, lớn mạnh không ngừng, độc chiếm biển sâu…
Một vạn năm trăm ngàn năm trước, một bộ tộc thạch nhân vô tình tìm thấy được Thổ Bảo Linh. Nhưng vì tham lam sức mạnh, không kiểm soát được nó mà toàn tộc bị tiêu diệt. Thổ Bảo Linh tự trốn vào tâm tinh cầu rồi mất dạng…
Kim Bảo Linh vì bị Thổ Bảo Linh cuốn theo, từ đó cũng mất bóng. Mộc Bảo Linh đã qua vạn năm, tự thân biến đổi ra muôn hình vạn trạng. Chẳng còn ai tìm kiếm tới nó… Còn Hỏa Bảo Linh thì được Cổ Long tộc lưu giữ.”
- Nhân tộc hay nói tới ba đại tông sư tiêu biểu cho bách lịch tu tiên U Châu. Nhưng đó là khi chúng ta đã nhận thức được phương hướng tu luyện. Còn trước đó, chỉ duy nhất có thú nhân, cao nhất chính là Cổ Long tộc mới có thể nhận thức được điều này. Mọi phương thức của chúng ta, phần lớn là sự kế thừa của Cổ Long tộc!
Vương Phác Thiên nói, ánh mắt có chút xa xăm. Tuyết Liên tai vẫn nghe, nhưng ý thức lại đang tiếp tục lục tìm trong ngọc giản.
“Đại lục dạo đó do Cổ Long Tộc hoàn toàn chiếm lĩnh. Không có bất cứ thế lực nào có thể đối đầu với nó, không tính tới Thủy tộc xa xôi. Trải qua nhiều thế hệ, các hậu nhân dần dần nhận ra rằng không phải ai cũng có thể tiếp thu ý thức cùng tư duy từ Hỏa Bảo Linh. Xã hội Cổ Long Tộc dần dần phân rã thành hai bộ phận: Những Cổ Long nhân có tư chất và những Cổ Long nhân tầm thường. Số có tư chất càng ngày càng ít, nhưng càng ngày càng kiêu ngạo, khoe mẽ sức mạnh. Cuối cùng thì xảy ra đại chiến, máu nhuộm đỏ đất, thây chất thành núi. Từ một đại tộc, Cổ Long Tộc dần dần biến mất. Hỏa Bảo Linh vì thế cũng thất lạc đi.
Mặc dù nói Cổ Long tộc tuyệt diệt, song vẫn còn một số ít, rất nhỏ Cổ Long nhân sống sót. Họ hòa nhập dần dần vào các thú tộc khác, truyền bá những thứ họ hiểu cho các tộc khác. Phải tới lúc này, nhân tộc mới dần dần manh nha thành đại thế lực. Những Cổ Long nhân cuối cùng, sớm nhận ra nhân tộc sẽ đi theo vết xe đổ của bản thân tộc họ, vì thế dồn tất cả tâm trí nghiên cứu Hỏa Bảo Linh, xây dựng nên một vùng đất hứa để bảo vệ cho những con người bình thường, tránh cho nhân loại xảy ra thảm cảnh như bọn họ. Đó là một vùng đất rộng lớn, có cấm chú cổ bảo hộ bao trùm. Còn Hỏa Bảo Linh được biến thành thần hộ mạng, chia ra hàng ngàn kí tự, dùng để yểm hộ cho lối tiến nhập nơi này.”
Tuyết Liên xem tới đây, ánh mắt nghi hoặc nhìn tới phía Vương Phác Thiên. Lão khẽ gật đầu với nàng.
- Thứ trong đó nói chính là Phàm Thành bây giờ!
- Sư phụ, ý người là…
Trên giường,Mỹ Mỹ cẩn thận kê đầu hắn lên chiếc gối nhung. Nàng nhẹ nhàng cho hai tay hắn vào trong tấm chăn da thú, đắp lại cẩn thận. Mỹ Mỹ khẽ mỉm cười buồn, đưa tay ngọc vuốt ve má hắn đầy âu yếm. Tử Hàm đóng nắp hộp ngân trâm, khẽ khàng bước xuống khỏi giường. Nàng để cái hộp lên bàn gần đó, xoay người bước đi.
- Mỹ tỷ, tỷ chăm sóc chàng ấy, để muội đi sắc thuốc!
- Ừm!
Mỹ Mỹ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh hắn. Nàng vươn tay ôm lấy thân thể hắn, má nàng khẽ dụi dụi lên má hắn, khe khẽ nói.
- Minh Tiến, chàng mau mau tỉnh lại a...!
Tử Hàm bước ra ngoài, nàng thoáng giật mình khi thấy phía cửa có vô sô những tấm giấy kì lạ đang lập lòe phát sáng, lơ lửng trên không. Nàng hơi cau mày, cầm lấy một tấm. Tức thì trong đầu nàng vang lên thanh âm nữ nhân, chất giọng này khiến nàng cảm thấy có chút gì đó quen tai. Nàng cầm lấy liên tiếp ba bốn tấm giấy nữa, cuối cùng gật đầu nhủ thầm một mình. “Là vị cô nương kia!”.
Tuyết Liên đang cảm thấy mù mờ vì những gì sư phụ nàng nói. Bất chợt cảm nhận được có vài tấm truyền âm phù tiêu tán, chứng tỏ có người đã đọc chúng. Nàng quay người, ánh mắt chăm chú hướng tới cửa động phủ. Hành động của nàng khiến hai người còn lại thoáng ngạc nhiên, ánh mắt đều chăm chú nhìn tới cánh cửa cấm chú của thạch động.
Trên vách đá tưởng như phẳng lì không một vết nứt ấy, không gian chợt uốn éo một cách kì quái. Từng lớp, từng lớp đá xanh dần dần rơi rụng rồi tiêu biến như một cơn khói, để lộ ra một cánh cửa động phủ khá lớn, bên trong tỏa ra chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Một nữ nhân mặc thanh y chậm rãi bước ra.
- Không biết cô nương… Không biết ba người tới đây có điều gì cần…!
Tử Hàm bước ra,mỉm cười nói. Nàng thoáng ấp úng, sau đó mới tiếp lời. Nàng những tưởng chỉ có một mình nữ nhân kia, nào ngờ lúc này bên ngoài động phủ có tới ba người. Ngoài mặt nàng vẫn mỉm cười giữ lễ, nhưng trong lòng thoáng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cặp mắt đẹp hơi nheo lại, hướng tới ba người.
Ngô Hùng dường như sớm nhận ra sự nghi hoặc từ lời nói của nữ nhân kia, lại thấy ánh mắt nàng tràn đầy cảnh giác. Y khẽ cười, bước lên trước một bước, cung tay bái lễ.
- Tại hạ Ngô Hùng, cùng sư tôn và tiểu muội tới đây quấy quả cô nương thật thất kính. Nhưng bởi quan ngại cho vị công tử kia nên mới mạo muội thất lễ, mong cô nương lượng thứ cho sự đường đột!
- Tiểu nữ không dám, đáng lẽ tiểu nữ mới là người cần đến bái kiến các vị mới phải. Xin lượng thứ cho tiểu nữ, nhưng tướng công hiện tại sức khỏe vẫn chưa…
- Hắn vẫn thực sự chưa hồi phục?
Tuyết Liên ngắt lời, trên mặt nàng lộ ra nét ngạc nhiên, lông mày hơi trùng xuống. Ngô Hùng vội vã truyền âm gì đó với nàng, Vương Phác Thiên lúc này mới lên tiếng, dường như che giấu cho hành động của hai người kia.
- Cô nương, không hiểu thương thế của công tử ra sao? Ta tuy không phải y sư luyện dược, xong về phương diện y đạo cũng có chút tựu thành. Có thể để ta xem qua thương thế được không? Dù sao cũng là do đệ tử của ta không biết phân biệt phải trái đã động thủ…!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.