Mộng Tu Tiên

Chương 99: Kiếm Hồn

Minh Tiến

28/08/2013

- Hồ Mị Tiên Tử Lạc Như Hoa?

Tuyết Liên cùng Kỳ Dao gần như đồng thanh thốt lên. Lạc Như Hoa vốn là một nữ Yêu tu, tu vi hiện nay cũng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Hậu Kỳ. Lạc Như Hoa vốn là nữ nhân có nhan sắc, lại chú tâm tu luyện theo yếu quyết của Hồ nữ nên năng lực mị hoặc lại càng lợi hại. Nếu không phải khí áp tu chân nhân tộc đang không ngừng tản mát, chắc chắn nhiều người đã không kìm nén nổi mà thốt lên gọi nàng ta là một Nữ Hồ hóa hình người. Một thanh âm mị nhĩ vang lên, kèm theo tiếng cười phong tình vạn chủng vô cùng.

- Phải, chính là tỷ a. Hai muội muội khỏe chứ?

Một bóng nữ nhân lả lướt, thân mặc y phục màu phấn hồng đi vào, theo sau là một nam nhân vô cùng anh tuấn, trên mặt nam nhân này còn có chút gì đó khá yêu tà, mị hoặc. Đám nữ nhân túm tụm lại thì nhìn tới nam nhân kia không khỏi chớp mắt, dường như si cuồng. Vũ Vân cau mày mà nói.

- Nam nhân phía sau là sủng nam Hồ sao?

Lạc Như Hoa sau khi bái lễ tất cả, lại nghe Vũ Vân nói vậy thì cười tươi. Khẽ kéo bỏ kim sa hồng phấn trên mặt, đáp lại lời nàng bằng một nụ cười câu hồn.

- Ân, tỷ tỷ quả có con mắt tinh tường nha! Nại Hà, mau tới bái kiến mọi người đi!

Nàng ta khẽ phất tay, tuấn nam nọ mau mắn bước tới cúi mình bái lễ. Lại dùng một ánh mắt nửa kì quái, nửa câu dẫn mị hoặc nhìn tới tất cả mọi người. Duy nhất chỉ có Nam Cung Bạch Ngạc là vẫn cười tươi như hoa, coi như không có việc gì. Còn Vũ Vân, Tuyết Liên và cả Kỳ Dao không hẹn mà hai má đột nhiên ửng đỏ. Ngay cả bản thân các nàng cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa. Nại Hà khẽ cười, lộ ra hàm răng với chiếc răng khểnh khiến tất cả mấy nữ nhân khác thì như hóa đá mà nhìn tới y. Đột nhiên Vân Kiếm cau mày, sợi kim tuyến không rõ từ lúc nào đã được vung ra, quật vào không trung đánh chát một tiếng đanh thép, cất giọng nghiêm túc.

- Nam Hồ vô sỉ, đừng có làm càn ở trước mặt Vân Kiếm ta!

Tức thì cả ba nàng giật mình, như vừa tỉnh lại sau cơn mê, sau đó mặt ai cũng phừng phừng tức giận nhìn tới Lạc Như Hoa, nàng ta thấy vậy thì cười hì hì, sau đó kéo kéo tay Nại Hà, để mặc hắn ôm ấp phía sau lưng mình mà cười nói.

- Mọi người thông cảm nha, Nại Hà mới được muội thu về chưa lâu, chưa kịp dạy bảo nghiêm túc a. Để tối nay muội muội thay mọi người trách phạt hắn… hi hi hi…

Sau đó thản nhiên kéo cổ hắn xuống mà hôn lên môi, rồi mới chịu đẩy hắn ra. Xung quanh, các nữ nhân khác cũng không hề nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát. Lạc Như Hoa vốn là Yêu tu, vì vậy hành động phóng khoáng cùng chút không e dè gì cũng không làm ai ngạc nhiên. Chỉ là ngoại trừ bốn nữ nhân trong thập đại mỹ nhân, còn lại hầu hết tâm ý đều chú ý nhìn tới nam Hồ nọ. Ai ai cũng tự nhủ thầm: “Có một sủng nam tuấn mỹ như vậy hầu hạ, không phải thực sự thích hơn cả tiên cảnh hay sao?”…

Tuyết Liên tò mò nhìn tới hai người mới tới, lại liếc sang nhìn về phía Kỳ Dao. Cuối cùng không kiềm chế nổi, mới hỏi.



- Kỳ Dao muội, rốt cuộc sủng nam Hồ của muội có được anh tuấn như tên kia không? Thứ lỗi cho tỷ tỷ nói nhiều, nhưng mà biểu hiện của muội khiến ta rất tò mò nha!

- Tuyết Liên… tỷ… tỷ… ta đã nói y không phải là nam Hồ rồi kia mà?

Giọng nàng run run như sắp phát khóc vì uất ức, Lạc Như Hoa nghe thây vậy thì hai mắt nhất thời sáng lên, lập tức bám lấy Kỳ Dao mà hỏi.

- Oa… không ngờ Kỳ Dao muội muội lại có một sủng nam Hồ nha… cho ta xem mặt y đi mà… đi mà muội muội…

- Nha… thật tức quá đi, muội đã nói y không phải là nam Hồ rồi kia mà?

Kỳ Dao phẫn uất, chân dẫm dẫm lên nền tam lâu. Hai má nàng đỏ bừng vì nhiệt khí, cánh mũi phập phồng hít thở, nàng đã bực bội đến cực độ rồi. Lạc Như Hoa thấy vậy thì lại càng hỏi dồn một hồi khiến nàng tối tăm mặt mũi, mặc kệ Vũ Vân và Nam Cung Bạch Ngạc ngăn cản. Kỳ Dao quá mức bực bội, phong bế thính giác. Đột nhiên tất cả giật mình khi một giọng nam nhân bực bội nói lớn.

- Câm miệng, các ngươi không được mạt sát chủ nhân ta!

Hắc kiếm trong vòng tay Kỳ Dao đột nhiên rung lên như giận dữ, hắc quang chói lòa sau đó lập tức tự động bay lên. Một làn thanh quang chói mắt lóe lên khiến tất cả vội vã che mắt. Sau đó là một luồng khí phách trấn nhiếp xuất hiện, lan tỏa xung quanh. Trong làn quanh mang mãnh liệt đó, hắc kiếm chợt biến đổi, nó dần dần biến hóa thành một con hắc long, nhẹ nhàng bay lượn quanh thân thể Kỳ Dao, dùng một ánh mắt bực bội mà chiếu tới Lạc Như Hoa. Nại Hà sau khi bị ánh mắt ấy quét qua thì run rẩy, tự động hóa lại thành một con Tứ Vỹ Hồ, sợ hãi nhảy vào lòng nàng ta mà run rẩy không thôi. Xung quanh rất nhanh chú ý tới hắc long, lại nhìn tới Kỳ Dao. Ngay cả mấy nàng kia cùng với Vân Kiếm cũng dùng một ánh mắt kinh ngạc chiếu tới Kỳ Dao. Nàng bản thân nàng cũng bất ngờ, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tới hắc long. Chỉ thấy hắc long nọ khá nhỏ bé, toàn thân một màu đen tuyền, duy nhất chỉ có hai con mắt là ánh kim quang cực thịnh. Toàn thân hắc long tỏa ra một luồng khí tức mãnh liệt, nửa như trấn áp,nửa như thanh tịnh khiến cho tất cả đều kì quái vô cùng. Kỳ Dao sau một hồi ngắm nhìn nó,lúc này mới run run mà hỏi.

- Ngươi… ngươi là thú hồn của hắc kiếm sao?

- Kỳ Dao cô nương, ta không phải thú hồn. Ta chính là hắc kiếm, hắc kiếm cũng chính là ta. Đây là lần đầu ta xuất hiện, chắc chắn đã làm người hoảng sợ, mong cô nương lượng thứ!

Hắc long nói, sau đó cúi đầu như ăn năn trước mặt nàng. Kỳ Dao nghe vậy thì nhất thời chưa biết nói sao, lại nghe thấy thanh âm nghi hoặc của nữ nhân cất lên, là Tuyết Liên.

- Ngươi… ngươi chính là… chính là Kiếm Hồn sao?



“Kiếm Hồn” lời này từ miệng Tuyết Liên thốt ra khiến tất cả kinh hãi, nhất là Vân Kiếm. Y trầm ngâm mà nói.

- Nếu đúng như lời muội nói, hắc long này là Kiếm Hồn. Vậy thì chắc chắn chủ nhân của nó phải là một tông sư về kiếm đạo, thêm nữa chắc chắn y không phải là nam Hồ. Kiếm Hồn chính là thần binh, tương truyền là vũ khí chỉ xuất hiện tại linh giới. Ta đã từng xem qua nhiều điển tịch, trong đó có nói sơ qua về các loại binh khí do các vị tông sư tự mình rèn luyện ra, thậm chí còn bỏ cả công sức, máu huyết, tâm tư dồn cả vào việc chế luyện. Nhưng tỷ lệ để xuất hiện thanh binh khí có hồn phách bản thân thì thấp vô cùng. Xưa nay chỉ có Kiếm vương – Hạc Nhã Quy và Thần Thương – Võ Cự Yên là có mà thôi!

-Thêm nữa, Kiếm Hồn không phải lúc nào cũng tùy tiện xuất hiện trước mặt kẻ khác, nó chỉ trung thành tuyệt đối với chủ nhân mình. Kiếm Hồn có tư duy bản thân thì lại càng hiếm có, gần như chưa từng có một ai có thể tạo ra. Ngay cả hai vị tiền bối nọ cũng chỉ tạo được ra Bạch Hạc Kiếm cùng với Lôi Long Thương có hồn phách thông thường mà thôi. Ta nói đúng chứ, Vân Kiếm huynh?

Người vừa cất lời là một nữ nhân mới đến, nàng ta mặc một bộ y phục lông cáo trắng tinh, váy áo lụa cũng là một màu trắng thuần khiết. Nước da trắng bóc tựa như trứng gà cùng với một khuôn mặt vô cùng thanh tú. Tay nàng ta khẽ vuốt vuốt lên đầu một con hổ vằn lớn bên cạnh, mỉm cười mà nói. Cách ăn mặc của nàng ta cùng với ánh mắt con hổ nọ của nàng khiến Lạc Như Hoa cảm thấy có chút khó chịu, đặc biệt là Nại Hà của nàng ta thì càng run rẩy không thôi. Bộ lông cáo kia không phải là cách trấn nhiếp sủng nam của nàng hay sao, vì vậy dùng một ánh mắt bất thiện hướng tới người mới tới mà nói.

- Quyên Quyên tỷ tỷ, tỷ càng ngày càng xinh đẹp nha!

Nữ nhân mới tới dường như không quan tâm tới ánh mắt của Lạc Như Hoa, tươi cười bái lễ tất cả mọi người. Nàng ta là Đỗ Quyên Uyên – Bạch Nhạn Tiên Tử, cũng là một trong thập đại mỹ nhân. Ngoài danh xưng Bạch Nhạn, nhiều người còn gọi nàng bằng danh xưng Hổ Nhất Nương hay Thuần Thú Nữ Vương. Sở dĩ có những cái danh hiệu kì quái này chính là do sở thích săn bắn, thuần hóa thú của nàng. Gia đình Quyên Quyên vốn là thợ săn, vì thế ham thích săn bắn dường như đã được cha mẹ truyền vào trong máu của nàng từ nhỏ. Nhưng nàng không phải là một cường nhân như cha mình, mà nàng là một tu tiên giả, tu vi đã đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ. Quyên Quyên sau khi bái lễ xong, lại tới gần Kỳ Dao mà cười nói.

- Chúc mừng muội muội nha, xem ra muội muội cũng đã có ý trung nhân của mình rồi.Ai… chỉ có tỷ tỷ là không ai dám nhìn ngó a…!

Kỳ Dao hai má đỏ lên, cúi đầu im lặng, Quyên Quyên thấy vậy thì hi hi cười. Nam Cung Bạch Ngạc thấy vậy thì tranh thủ nói.

- Quyên Quyên muội muốn kiếm lang quân cũng không khó à nha, tới Hợp Hoan Cốc của ta đi, ta có…

Chưa nói hết câu thì Quyên Quyên đã lắc đầu, đoạn nói.

- Đa tạ tỷ, nhưng có nam nhân nào dám ngó tới muội khi mà mỗi ngày muội lại xắn tay áo cầm roi đi thuần dạy đám dã thú kia chứ? Mà chắc chàng nào muốn tới gần muội, chắc là phải trải qua thử một hôm huấn luyện của muội thì may ra muội mới để mắt nha!

Nam Cung Bạch Ngạc thè lưỡi, lắc đầu. “Đỗ Quyên Quyên này khủng bố như vậy, chàng nào dám rờ tới đây?”. Chợt như có chủ ý, mắt đảo láo liên rồi nói.

- Ta thấy muội rất thích thú với chủ nhân của Kiếm Hồn kia, chi bằng… chi bằng… hì hì hì…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook