Chương 226: Là Hắn
Minh Tiến
19/11/2014
Nữ tử áo đỏ thu
lại Linh Tê, trên mặt có chút mất mát. Chợt nàng nhìn sang phía Tuyết
Liên, ngạc nhiên khi thấy trên tay nàng ấy chỉ là một thanh kiếm cấp
tiên khí bình thường. Nữ nhân áo đỏ nghi hoặc hỏi.
- Tuyết Liên, Thiên Băng đâu? Tại sao muội lại dùng thanh kiếm thường này?
Tuyết Liên nhìn tới thanh kiếm trong tay nàng, chỉ mỉm cười nhẹ mà không đáp. Nàng lại chậm rãi ngồi xuống phiến đá, phẩy tay vận lực lật khoai. Nữ tử áo đỏ thoáng ngẩn người. “ Từ trước tới nay, Tuyết Liên muội đều chưa một lần rời xa Thiên Băng kiếm,tại sao lần này…? Muội ấy từng lập thệ: Người còn kiếm còn, kiếm mất người vong. Sao lúc này lại bình thản thế kia...? Có lẽ nào…?”. Nữ nhân áo đỏ mặt đột nhiên tràn ngập sắc ý, vui vẻ nói.
- Tuyết Liên, muội không lẽ trao kiếm cho người kia rồi?
- Ai?
Tuyết Liên hơi giật mình, tròn mắt hỏi lại. Nữ tử áo đỏ cười đầy sắc mị, thần thần bí bí đáp.
- Thì là người đó đó… Nam nhân đả bại muội đó…!
- …
- Ai nha, không ngờ tiểu muội băng sương của tỷ không biết từ bao giờ lại thành thục nữ rồi nha!
-…
- Chà, muội còn cố chối là không muốn lập gia thất đi. Không ngờ muội đã sớm trao thân mình cho y nha!
- Tỷ đừng nói bậy!
Tuyết Liên biết là do vị tỷ tỷ này trêu đùa, vì thế chỉ cười mà lắc đầu. Nữ nhân áo đỏ thấy vậy lại càng dồn dập.
- Không phải muội nói người còn kiếm còn sao? Trao kiếm tức là cũng trao thân cho người ta rồi nha… Mà này, lúc nào cho ta xem mặt y được không. Trận chiến dạo trước ta đang bế quan, hận không được tận mắt thấy thần uy của y nha!
Tuyết Liên hai má hơi đỏ lên, lông mày có chút trùng xuống. Nàng trong thoáng chốc nhớ lại dạo nọ. Nữ nhân áo đỏ cho rằng nàng đang nghĩ về người kia, vì vậy càng cười hì hì đầy ý trêu chọc.
- Muội muội sao không nói sớm cho ta. Chúng ta nhờ muội cùng vài nữ môn hạ khác vào náo động phòng, muội lại từ chối. Lần này xem muội có dám từ chối không!
Tuyết Liên nghe tới việc này,tức thì tâm tình có chút lạnh lẽo. Gương mặt sớm trở lại nét băng lãnh thường nhật. Nàng hướng tới nữ nhân áo đỏ, nhẹ nhàng cười đáp.
- Tỷ, Thiên Băng đang ở trong Băng Trì tu bổ. Còn việc giúp sư huynh sư tỷ náo động phòng, tỷ tìm người khác đi. Muội chưa có hứng thú thành gia thất!
Ở U Châu, sau lễ bái đường. Phòng tân lang tân nương thường sẽ được vài thiếu nữ trẻ tiến vào giúp trải nệm, xếp gối, bưng nước, pha trà sẵn. Thậm trí có người đề văn thơ, hay đốt pháo mừng… trước khi tân lang tân nương động phòng. Những việc này được gọi là náo động phòng. Ngụ ý cho các thiếu nữ kia tập quen với việc tiến nhập động phòng, sớm có nam nhân ưng ý tới rước. Trái ngược với nơi hắn tới, người ta cho trẻ con leo lên giường cô dâu chú rể vui đùa, ngụ ý cho hai người sớm sinh quý tử.
Nữ nhân áo đỏ nghe vậy chỉ cười hì hì, nàng cho rằng vị tiểu muội này còn ngượng ngùng, chưa chịu công khai nên cũng không làm khó. Hai người chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác.
Minh Tiến tiến vào nội hải tu luyện, không biết trải qua bao lâu, toàn thân cảm thấy vô cùng hưng phấn, thoải mái thì dừng lại. Hắn định bụng đưa ý thức trở về nguyên thần, vì thế chậm rãi rời linh thành. Trong lúc rời đi, vô tình hắn nắm bắt được một khối cầu lửa màu vàng. Thế nên hắn tạm dừng lại, chưa vội quay về nguyên thân. Minh Tiến có chút ngạc nhiên, những lần trước dù cố ý truy đuổi cũng chẳng tóm được chúng, lần này lại vô tình bắt được. Hắn gãi gãi đầu, sau đó nhắm mắt, để ý thức kiểm tra khối cầu lửa màu vàng kia.
Bên trong nó là một không gian lớn, khắp nơi là ánh sáng vàng đầy thu hút. Ý thức của hắn nhanh tróng lướt qua không gian ấy, cuối cùng dừng lại tại một cái hồ lớn. Thành hồ không biết làm từ thứ vật liệu gì, chỉ thấy nó đỏ lên như những thanh sắt nung, tuy nhiên tuyệt không hề cảm thấy nóng. Trong hồ là vô số những luồng lửa màu vàng, thay nhau uốn lượn tựa như những cơn sóng. Hắn bước lên thêm một bước mà nhìn xuống hồ. Từng luồng nhiệt khí ầm ào tạt tới khiến hắn vã mồ hồi, thoáng kinh sợ mà lùi lại. Hắn nhìn rõ ràng, trong hồ không đơn thuần chỉ là những ngọn lửa. Trong đó, những ngọn lửa kia hóa ra vô số hình dạng, vô số sự vật. Từ cây cỏ, hoa lá cho tới những loài sinh vật, những con mãnh thú kì quái xưa nay chưa từng ai thấy. Vô số những kí tự, những chữ viết lạ mắt chập chờn khiến hắn cảm thấy hoa mắt,vội vàng đả tọa.
Minh Tiến lập tức xếp bằng đả tọa. Hắn vốn định luyện hóa những quả cầu lửa này, vì thế mới cố ý tiến vào xem xét bên trong. Nào ngờ, bên trong những cầu lửa ấy lại là vô vàn kiến thức, sự vật cùng một nguồn chân khí cường hãn khiến hắn nhất thời khó chống đỡ nổi. Có lẽ, hắn đã quá vô tâm khi quên mất rằng, đây chính là tám phần chân lực của Hỏa Bảo – Bảo khí linh đã có tuổi thọ ngang hàng với sự tồn tại của tinh cầu này.
Bên ngoài, hai nữ nhân kia vẫn vui vẻ nói chuyện,thưởng thức món nướng. Chợt cả hai dừng lại, ánh mắt thoáng hiện lên sự kinh hãi. Từ phía sau lưng họ, chỉ cách đó một quãng. Một đạo kim quang lớn vừa hình thành, bao trọn lấy cả một vùng rừng. Một luồng khí tức tu chân tinh thuần lan đi, tràn qua rồi mau chóng cùng kim quang kia tan biến. Hai nữ nhân ánh mắt có chút tò mò, nhìn nhau như dò hỏi. Cả hai người đều cảm nhận được,ngoài chân khí, kim quang kia còn mang theo cả khí tức tu chân của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Hiếu kì, cả hai nàng cẩn trọng tiến về phía phát ra kim quang ấy.
Dưới một gốc cây, họ nhìn thấy một nam nhân đang im lặng, ngồi đả tọa. Nam nhân này mặc một bộ y phục màu xám bằng lụa, khuôn mặt khá bình dị, trên mặt vẫn đeo một cặp gọng tròn trong suốt. Từ thân hình y, từng luồng chân khí màu cam đang không ngừng luân chuyển, chậm rãi xuất nhập. Tuyết Liên hơi cau mày, nàng cảm thấy khuôn mặt y có chút quen mắt. Nữ nhân áo đỏ thì lông mày hơi trùng xuống, khẽ nói.
- Người này là ai...? Ta thấy y không hề quen mặt… Y là người ngoài xâm nhập nơi này sao?
Nữ nhân áo đỏ nói, tay đã lấy ra binh khí, sẵn sàng động thủ. Tuyết Liên hơi cau mày, nhìn thật kĩ khuôn mặt nọ. Cuối cùng, nhìn tới bàn tay với một vết bớt màu đỏ hồng bên trên, nàng nhất thời giật mình, nói khẽ.
- Là… là hắn. Chính là người đã giao thủ với muội dạo trước! Hắn…
Nàng nói tới đó thì im lặng, hai tay xiết chặt lại. Trong ánh mắt hiện lên sự mừng rỡ xen lẫn chút thất vọng. “ Cuối cùng hắn cũng đã hồi tỉnh, ta đã có thể tỷ thí lại lần nữa… Nhưng… Thiên Băng kiếm lúc này đang tu bổ tại Băng Trì, sau đó muốn đấu thì cũng phải thêm một tuần trăng nữa mới có thể giao thủ…”. Tuyết Liên im lặng, khẽ thở dài…
Nữ nhân áo đỏ nghe thấy nàng ngập ngừng, tức thì thu lại kiếm, ánh mắt chăm chú đánh giá nam nhân trước mặt mình. Nàng nhìn đi, nhìn lại một hồi. Chỉ thấy trước mặt là một nam nhân cao lớn, thân hình có chút mập mạp, khuôn mặt bình dị. Ngoài khí tức Nguyên Anh Sơ Kỳ đang chậm rãi truyền đi, nam nhân này hoàn toàn không có gì đặc biệt. “ Người này hoàn toàn bình thường… Hay là y cố y ẩn giấu chân lực...? Tu vi của y còn kém cả Tuyết Liên muội, sao có đủ khả năng đả bại muội ấy kia chứ...?”. Nữ nhân áo đỏ cau mày, nhìn sang phía Tuyết Liên, ánh mắt đầy ý thăm dò. Chỉ thấy nàng ta dường như ngẩn ngơ tới xuất thần, ánh mắt đều chiếu tới nam nhân trước mặt, đôi môi khẽ mấp máy gì đó không rõ. Nữ nhân áo đỏ khẽ mỉm cười, kéo tay nàng lùi lại.
- Muội muội à… Hì hì, tỷ không phá chuyện tốt của hai người nữa, ta đi trước đây!
Một tràng cười khúc khích truyền đi, nữ nhân áo đỏ xuất ra phi hành rồi lao đi mất dạng. Tuyết Liên trên mặt thoáng chút ửng hồng, ánh mắt lại chăm chú nhìn tới nam nhân trước mặt. Nàng do dự một hồi, đột nhiên rút kiếm chỉ tới phía hắn.
Minh Tiến đang chú tâm đả tọa mà xem xét trong hồ lửa, chợt cảm nhận được một luồng sát khí ập tới trước mặt, tức thì ý thức trở về nguyên thân. Ngay khi mở mắt ra, đã nhìn thấy một thanh kiếm sắc lạnh giơ sát trước mắt, hắn giật mình, đẩy tay mà lộn lùi lại một quãng. Minh Tiến còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đã thấy một giọng nữ nhân vang lên, mang theo chút giận dữ.
- Tiếp chiêu!
Chỉ thấy phía trước mặt lúc này là một nữ bạch y, tay lăm lăm trường kiếm nhao thẳng tới phía mình. Hắn kinh hãi, nhất thời luống cuống, chỉ cố gắng lăn lộn né tránh. Tuyết Liên đưa kiếm đâm tới, ba bốn lần vẫn đánh hụt. Lại thấy thế lăn lộn tránh đòn đầy kì quái kia của hắn mà phì cười, nàng cố mím môi nín nhịn. Lại thêm ba bốn lần như vậy, cuối cùng không kiềm chế nổi mà dừng hẳn lại, bụm miệng cười khúc khích một hồi.
Minh Tiến lăn lộn mãi, tới khi nghe tiếng cười kia thì mới tạm dừng lại, hắn nhìn về phía nữ bạch y đang cười tới run người, lông mày cau lại. Minh Tiến thoáng ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy có chút bực bội. “Nữ nhân này là ai, tại sao vô duyên vô cớ tấn công mình?”. Tuyết Liên nhìn ánh mắt hắn chiếu tới, nửa ngờ vực, nửa tức tối khiến nàng khẽ lắc đầu mà nói.
- Lần trước ta thua ngươi. Lần này ngươi nhất định phải đấu công bằng với ta. Ta tuy trong tay không đem theo Thiên Băng kiếm, nhưng ngươi cũng đừng vì vậy mà nhường nhịn. Xuất thủ đi!
- Ta không biết cô, cũng chưa từng mạo phạm tới cô. Tại sao ta lại phải động thủ?
Hắn nói, sau đó cúi người phủi đi những bông tuyết đang bám trên y phục. Tuyết Liên cau mày, nàng cho rằng hắn cố ý nói vậy, vì thế vẻ mặt tươi cười lúc trước biến mất, thay vào đó là khuôn mặt băng sương, lờ mờ tỏa ra hàn khí.
-Ngươi còn nói không?
- Không lẽ ta sai, đây là lần đầy tiên ta tới đây, chưa hề mạo phạm đã bị cô đánh. Không lẽ trước đó ta đã mạo phạm gì cô sao?
- Hừm, còn cố cãi. Đừng nhiều lời, tiếp chiêu đi!
Trường kiếm trong tay nàng hơi rung lên, đột ngột lao tới. Một bóng trắng mờ ảo phi nhanh tới, nhằm thẳng tới mặt hắn. Kình phong rát mặt, cuốn theo vô số bông tuyết tung bay. Hắn cau mày, khẽ thoái lui một bước, nghiêng cổ sang một bên né tránh. Tuyết Liên đánh hụt một kiếm, tức thì mau lẹ biến chiêu, chém một kiếm thẳng xuống vai hắn. Minh Tiến nghiêng người, chân sau lùi một bước, cả thân hình xoay ngang mà né chiêu thứ hai. Hắn nhân cơ hội kiếm kia chưa biến chiêu, lập tức nhảy lùi ra xa một quãng.
- Thân pháp tốt!
Tuyết Liên nhàn nhạt nói, sau đó vung kiếm hướng tới nam nhân kia mà lao tới, trên mắt hiện thêm một vài tia sát ý. Nàng từng bại trước hắn, nay muốn tỷ thí công bằng thêm một lần nữa. Vậy mà kẻ trước mặt này một mực thoái thác, còn làm bộ chưa từng gặp nàng khiến nàng càng thêm bực tức, cho rằng y cố tình hí lộng mình. Thực sự mà nói, hắn cũng chưa biết bản thân hắn đắc tội nữ nhân này ở điểm nào. Nữ nhân này còn nói hắn đã từng động thủ với nàng, nhưng thực sự hắn chưa từng gặp mặt nàng, sao có thể động thủ. Hắn chỉ nhớ, trước đây đã từng động thủ với một nữ bạch y, nhưng rõ ràng hai người này khó là một.
- Tuyết Liên, Thiên Băng đâu? Tại sao muội lại dùng thanh kiếm thường này?
Tuyết Liên nhìn tới thanh kiếm trong tay nàng, chỉ mỉm cười nhẹ mà không đáp. Nàng lại chậm rãi ngồi xuống phiến đá, phẩy tay vận lực lật khoai. Nữ tử áo đỏ thoáng ngẩn người. “ Từ trước tới nay, Tuyết Liên muội đều chưa một lần rời xa Thiên Băng kiếm,tại sao lần này…? Muội ấy từng lập thệ: Người còn kiếm còn, kiếm mất người vong. Sao lúc này lại bình thản thế kia...? Có lẽ nào…?”. Nữ nhân áo đỏ mặt đột nhiên tràn ngập sắc ý, vui vẻ nói.
- Tuyết Liên, muội không lẽ trao kiếm cho người kia rồi?
- Ai?
Tuyết Liên hơi giật mình, tròn mắt hỏi lại. Nữ tử áo đỏ cười đầy sắc mị, thần thần bí bí đáp.
- Thì là người đó đó… Nam nhân đả bại muội đó…!
- …
- Ai nha, không ngờ tiểu muội băng sương của tỷ không biết từ bao giờ lại thành thục nữ rồi nha!
-…
- Chà, muội còn cố chối là không muốn lập gia thất đi. Không ngờ muội đã sớm trao thân mình cho y nha!
- Tỷ đừng nói bậy!
Tuyết Liên biết là do vị tỷ tỷ này trêu đùa, vì thế chỉ cười mà lắc đầu. Nữ nhân áo đỏ thấy vậy lại càng dồn dập.
- Không phải muội nói người còn kiếm còn sao? Trao kiếm tức là cũng trao thân cho người ta rồi nha… Mà này, lúc nào cho ta xem mặt y được không. Trận chiến dạo trước ta đang bế quan, hận không được tận mắt thấy thần uy của y nha!
Tuyết Liên hai má hơi đỏ lên, lông mày có chút trùng xuống. Nàng trong thoáng chốc nhớ lại dạo nọ. Nữ nhân áo đỏ cho rằng nàng đang nghĩ về người kia, vì vậy càng cười hì hì đầy ý trêu chọc.
- Muội muội sao không nói sớm cho ta. Chúng ta nhờ muội cùng vài nữ môn hạ khác vào náo động phòng, muội lại từ chối. Lần này xem muội có dám từ chối không!
Tuyết Liên nghe tới việc này,tức thì tâm tình có chút lạnh lẽo. Gương mặt sớm trở lại nét băng lãnh thường nhật. Nàng hướng tới nữ nhân áo đỏ, nhẹ nhàng cười đáp.
- Tỷ, Thiên Băng đang ở trong Băng Trì tu bổ. Còn việc giúp sư huynh sư tỷ náo động phòng, tỷ tìm người khác đi. Muội chưa có hứng thú thành gia thất!
Ở U Châu, sau lễ bái đường. Phòng tân lang tân nương thường sẽ được vài thiếu nữ trẻ tiến vào giúp trải nệm, xếp gối, bưng nước, pha trà sẵn. Thậm trí có người đề văn thơ, hay đốt pháo mừng… trước khi tân lang tân nương động phòng. Những việc này được gọi là náo động phòng. Ngụ ý cho các thiếu nữ kia tập quen với việc tiến nhập động phòng, sớm có nam nhân ưng ý tới rước. Trái ngược với nơi hắn tới, người ta cho trẻ con leo lên giường cô dâu chú rể vui đùa, ngụ ý cho hai người sớm sinh quý tử.
Nữ nhân áo đỏ nghe vậy chỉ cười hì hì, nàng cho rằng vị tiểu muội này còn ngượng ngùng, chưa chịu công khai nên cũng không làm khó. Hai người chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác.
Minh Tiến tiến vào nội hải tu luyện, không biết trải qua bao lâu, toàn thân cảm thấy vô cùng hưng phấn, thoải mái thì dừng lại. Hắn định bụng đưa ý thức trở về nguyên thần, vì thế chậm rãi rời linh thành. Trong lúc rời đi, vô tình hắn nắm bắt được một khối cầu lửa màu vàng. Thế nên hắn tạm dừng lại, chưa vội quay về nguyên thân. Minh Tiến có chút ngạc nhiên, những lần trước dù cố ý truy đuổi cũng chẳng tóm được chúng, lần này lại vô tình bắt được. Hắn gãi gãi đầu, sau đó nhắm mắt, để ý thức kiểm tra khối cầu lửa màu vàng kia.
Bên trong nó là một không gian lớn, khắp nơi là ánh sáng vàng đầy thu hút. Ý thức của hắn nhanh tróng lướt qua không gian ấy, cuối cùng dừng lại tại một cái hồ lớn. Thành hồ không biết làm từ thứ vật liệu gì, chỉ thấy nó đỏ lên như những thanh sắt nung, tuy nhiên tuyệt không hề cảm thấy nóng. Trong hồ là vô số những luồng lửa màu vàng, thay nhau uốn lượn tựa như những cơn sóng. Hắn bước lên thêm một bước mà nhìn xuống hồ. Từng luồng nhiệt khí ầm ào tạt tới khiến hắn vã mồ hồi, thoáng kinh sợ mà lùi lại. Hắn nhìn rõ ràng, trong hồ không đơn thuần chỉ là những ngọn lửa. Trong đó, những ngọn lửa kia hóa ra vô số hình dạng, vô số sự vật. Từ cây cỏ, hoa lá cho tới những loài sinh vật, những con mãnh thú kì quái xưa nay chưa từng ai thấy. Vô số những kí tự, những chữ viết lạ mắt chập chờn khiến hắn cảm thấy hoa mắt,vội vàng đả tọa.
Minh Tiến lập tức xếp bằng đả tọa. Hắn vốn định luyện hóa những quả cầu lửa này, vì thế mới cố ý tiến vào xem xét bên trong. Nào ngờ, bên trong những cầu lửa ấy lại là vô vàn kiến thức, sự vật cùng một nguồn chân khí cường hãn khiến hắn nhất thời khó chống đỡ nổi. Có lẽ, hắn đã quá vô tâm khi quên mất rằng, đây chính là tám phần chân lực của Hỏa Bảo – Bảo khí linh đã có tuổi thọ ngang hàng với sự tồn tại của tinh cầu này.
Bên ngoài, hai nữ nhân kia vẫn vui vẻ nói chuyện,thưởng thức món nướng. Chợt cả hai dừng lại, ánh mắt thoáng hiện lên sự kinh hãi. Từ phía sau lưng họ, chỉ cách đó một quãng. Một đạo kim quang lớn vừa hình thành, bao trọn lấy cả một vùng rừng. Một luồng khí tức tu chân tinh thuần lan đi, tràn qua rồi mau chóng cùng kim quang kia tan biến. Hai nữ nhân ánh mắt có chút tò mò, nhìn nhau như dò hỏi. Cả hai người đều cảm nhận được,ngoài chân khí, kim quang kia còn mang theo cả khí tức tu chân của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Hiếu kì, cả hai nàng cẩn trọng tiến về phía phát ra kim quang ấy.
Dưới một gốc cây, họ nhìn thấy một nam nhân đang im lặng, ngồi đả tọa. Nam nhân này mặc một bộ y phục màu xám bằng lụa, khuôn mặt khá bình dị, trên mặt vẫn đeo một cặp gọng tròn trong suốt. Từ thân hình y, từng luồng chân khí màu cam đang không ngừng luân chuyển, chậm rãi xuất nhập. Tuyết Liên hơi cau mày, nàng cảm thấy khuôn mặt y có chút quen mắt. Nữ nhân áo đỏ thì lông mày hơi trùng xuống, khẽ nói.
- Người này là ai...? Ta thấy y không hề quen mặt… Y là người ngoài xâm nhập nơi này sao?
Nữ nhân áo đỏ nói, tay đã lấy ra binh khí, sẵn sàng động thủ. Tuyết Liên hơi cau mày, nhìn thật kĩ khuôn mặt nọ. Cuối cùng, nhìn tới bàn tay với một vết bớt màu đỏ hồng bên trên, nàng nhất thời giật mình, nói khẽ.
- Là… là hắn. Chính là người đã giao thủ với muội dạo trước! Hắn…
Nàng nói tới đó thì im lặng, hai tay xiết chặt lại. Trong ánh mắt hiện lên sự mừng rỡ xen lẫn chút thất vọng. “ Cuối cùng hắn cũng đã hồi tỉnh, ta đã có thể tỷ thí lại lần nữa… Nhưng… Thiên Băng kiếm lúc này đang tu bổ tại Băng Trì, sau đó muốn đấu thì cũng phải thêm một tuần trăng nữa mới có thể giao thủ…”. Tuyết Liên im lặng, khẽ thở dài…
Nữ nhân áo đỏ nghe thấy nàng ngập ngừng, tức thì thu lại kiếm, ánh mắt chăm chú đánh giá nam nhân trước mặt mình. Nàng nhìn đi, nhìn lại một hồi. Chỉ thấy trước mặt là một nam nhân cao lớn, thân hình có chút mập mạp, khuôn mặt bình dị. Ngoài khí tức Nguyên Anh Sơ Kỳ đang chậm rãi truyền đi, nam nhân này hoàn toàn không có gì đặc biệt. “ Người này hoàn toàn bình thường… Hay là y cố y ẩn giấu chân lực...? Tu vi của y còn kém cả Tuyết Liên muội, sao có đủ khả năng đả bại muội ấy kia chứ...?”. Nữ nhân áo đỏ cau mày, nhìn sang phía Tuyết Liên, ánh mắt đầy ý thăm dò. Chỉ thấy nàng ta dường như ngẩn ngơ tới xuất thần, ánh mắt đều chiếu tới nam nhân trước mặt, đôi môi khẽ mấp máy gì đó không rõ. Nữ nhân áo đỏ khẽ mỉm cười, kéo tay nàng lùi lại.
- Muội muội à… Hì hì, tỷ không phá chuyện tốt của hai người nữa, ta đi trước đây!
Một tràng cười khúc khích truyền đi, nữ nhân áo đỏ xuất ra phi hành rồi lao đi mất dạng. Tuyết Liên trên mặt thoáng chút ửng hồng, ánh mắt lại chăm chú nhìn tới nam nhân trước mặt. Nàng do dự một hồi, đột nhiên rút kiếm chỉ tới phía hắn.
Minh Tiến đang chú tâm đả tọa mà xem xét trong hồ lửa, chợt cảm nhận được một luồng sát khí ập tới trước mặt, tức thì ý thức trở về nguyên thân. Ngay khi mở mắt ra, đã nhìn thấy một thanh kiếm sắc lạnh giơ sát trước mắt, hắn giật mình, đẩy tay mà lộn lùi lại một quãng. Minh Tiến còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đã thấy một giọng nữ nhân vang lên, mang theo chút giận dữ.
- Tiếp chiêu!
Chỉ thấy phía trước mặt lúc này là một nữ bạch y, tay lăm lăm trường kiếm nhao thẳng tới phía mình. Hắn kinh hãi, nhất thời luống cuống, chỉ cố gắng lăn lộn né tránh. Tuyết Liên đưa kiếm đâm tới, ba bốn lần vẫn đánh hụt. Lại thấy thế lăn lộn tránh đòn đầy kì quái kia của hắn mà phì cười, nàng cố mím môi nín nhịn. Lại thêm ba bốn lần như vậy, cuối cùng không kiềm chế nổi mà dừng hẳn lại, bụm miệng cười khúc khích một hồi.
Minh Tiến lăn lộn mãi, tới khi nghe tiếng cười kia thì mới tạm dừng lại, hắn nhìn về phía nữ bạch y đang cười tới run người, lông mày cau lại. Minh Tiến thoáng ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy có chút bực bội. “Nữ nhân này là ai, tại sao vô duyên vô cớ tấn công mình?”. Tuyết Liên nhìn ánh mắt hắn chiếu tới, nửa ngờ vực, nửa tức tối khiến nàng khẽ lắc đầu mà nói.
- Lần trước ta thua ngươi. Lần này ngươi nhất định phải đấu công bằng với ta. Ta tuy trong tay không đem theo Thiên Băng kiếm, nhưng ngươi cũng đừng vì vậy mà nhường nhịn. Xuất thủ đi!
- Ta không biết cô, cũng chưa từng mạo phạm tới cô. Tại sao ta lại phải động thủ?
Hắn nói, sau đó cúi người phủi đi những bông tuyết đang bám trên y phục. Tuyết Liên cau mày, nàng cho rằng hắn cố ý nói vậy, vì thế vẻ mặt tươi cười lúc trước biến mất, thay vào đó là khuôn mặt băng sương, lờ mờ tỏa ra hàn khí.
-Ngươi còn nói không?
- Không lẽ ta sai, đây là lần đầy tiên ta tới đây, chưa hề mạo phạm đã bị cô đánh. Không lẽ trước đó ta đã mạo phạm gì cô sao?
- Hừm, còn cố cãi. Đừng nhiều lời, tiếp chiêu đi!
Trường kiếm trong tay nàng hơi rung lên, đột ngột lao tới. Một bóng trắng mờ ảo phi nhanh tới, nhằm thẳng tới mặt hắn. Kình phong rát mặt, cuốn theo vô số bông tuyết tung bay. Hắn cau mày, khẽ thoái lui một bước, nghiêng cổ sang một bên né tránh. Tuyết Liên đánh hụt một kiếm, tức thì mau lẹ biến chiêu, chém một kiếm thẳng xuống vai hắn. Minh Tiến nghiêng người, chân sau lùi một bước, cả thân hình xoay ngang mà né chiêu thứ hai. Hắn nhân cơ hội kiếm kia chưa biến chiêu, lập tức nhảy lùi ra xa một quãng.
- Thân pháp tốt!
Tuyết Liên nhàn nhạt nói, sau đó vung kiếm hướng tới nam nhân kia mà lao tới, trên mắt hiện thêm một vài tia sát ý. Nàng từng bại trước hắn, nay muốn tỷ thí công bằng thêm một lần nữa. Vậy mà kẻ trước mặt này một mực thoái thác, còn làm bộ chưa từng gặp nàng khiến nàng càng thêm bực tức, cho rằng y cố tình hí lộng mình. Thực sự mà nói, hắn cũng chưa biết bản thân hắn đắc tội nữ nhân này ở điểm nào. Nữ nhân này còn nói hắn đã từng động thủ với nàng, nhưng thực sự hắn chưa từng gặp mặt nàng, sao có thể động thủ. Hắn chỉ nhớ, trước đây đã từng động thủ với một nữ bạch y, nhưng rõ ràng hai người này khó là một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.