Chương 240: Nam Nhân Áo Tím.
Minh Tiến
22/12/2014
Trái ngược với
chờ mong của nàng, động tác của hắn chỉ dừng lại ở đấy. Nàng cảm nhận
một lớp y phục đang được cẩn thận khoác lên thân mình. Có chút thất vọng mà mở mắt, chỉ thấy hắn đang ôn nhu khoác lại trên người mình tấm sa y
lúc trước. Liên Liên ánh mắt có chút ai oán chiếu tới hắn, nhưng nàng
đột ngột im lặng, khuôn mặt mê man bởi hắn lúc này đã ôm xiết lấy thân
hình nàng, dùng một nụ hôn thật dài để thay thế câu trả lời cho ánh mắt
ấy…
- Chàng…!
Liên Liên trên mặt một mảng đỏ, dựa vào lòng hắn mà thở gấp, hơi thở gấp gáp như nhằm bù đắp lại không khí thiếu hụt bởi nụ hôn kia. Minh Tiến biết nàng sắp nói gì, hắn lắc đầu. Một lúc lâu sau mới đáp lại.
- Đừng thế này, được không?
- Tại sao...? Chàng chán ghét ta ư?
Liên Liên thoáng ngây ngốc, trên khuôn mặt đẹp đã xuất hiện hai hàng lệ. Đôi mắt lúc này trở nên mù mờ, ánh mắt đầy ai oán chiếu tới hắn. Minh Tiến vươn tay gạt đi nước mắt trên má nàng, mỉm cười mà lắc đầu.
- Không phải, chỉ là… Nàng đã nhớ trước đây ta từng nói gì chứ...? Cái này, chờ tới lúc thành thân đi,được không? Ta sẽ cố gắng tu tập, cố gắng tìm cách trở về thế giới của ta…
Liên Liên sững người, nghe tới câu nói này thì toàn thân căng thẳng, ánh mắt đầy sửng sốt chiếu về hắn. Minh Tiến khẽ mỉm cười, sau đó mới tiếp.
- Ta sẽ tìm cách đưa bố mẹ ta tới đây, cùng sống với ta. Nàng lúc đó muốn trốn cũng không thoát đâu. Ha ha ha…!
Ánh mặt trời dần dần le lói nơi chân trời, từng đạo tia sáng hoàng kim dần dần chói lòa, tỏa đi khắp nơi. Đâu đó truyền lại tiếng bầy chim líu ríu truyền cành, trên đường phố đã lác đác có vài cửa hiệu lục đục mở cửa. Một ngày mới tại Hiểu Vân Trấn lại bắt đầu.
Từ một gian phòng phía nam Minh Gia Trang, một cánh cửa được đẩy ra. Một thiếu nữ áo hồng vươn vai, ưm một tiếng rồi vận vẹo thân hình mà bước ra ngoài. Bạch Hổ vươn vai một hồi, nàng không kiêng kị gì mà há miệng ngáp một cái rõ to, sau đó mới đi về phía giếng nước. Từ xa, nàng đã nghe thấy thanh âm múc nước ào ào, kèm theo đó là tiếng chày đập vang lên lộp bộp. Bạch Hổ có chút hiếu kì, rảo bước tới gần.
Bên cạnh giếng nhỏ, Như Như đang ngồi đó, bàn tay nhỏ nhắn đang cầm một chiếc chày gỗ mà đều tay đập lên một bộ quần áo màu đen. Cánh tay còn lại cẩn thận múc nước từ một cái thùng gỗ mà đổ tới bộ y phục. Bạch Hổ trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên. Mọi ngày, nếu tính ra thì nàng là người rời giường sớm nhất, vậy mà hôm nay Như Như còn dậy sớm hơn cả nàng. Bạch Hổ bước tới.
- Như Như, tỷ làm gì mà dậy sớm vậy a?
Như Như hơi ngẩng lên, thấy là Bạch Hổ thì mỉm cười.
- Ừm, muội muội sáng vui vẻ. Tỷ không có việc gì làm nên tranh thủ dậy sớm, giặt chút y phục thôi!
- Ý, không đúng nha. Sao tỷ không dùng chân lực, lại dùng sức như vậy thật mệt mỏi.
Bạch Hổ bước tới, khẽ phất tay, để cái gầu buộc dây rớt xuống giếng. Sau đó lại bắt quyết, một luồng gió từ trong giếng tự đẩy cái gầu đầy nước lên tới miệng. Nàng chỉ cần nhẹ nhàng bắt lấy, đem nước trút tới cái thùng lớn cạnh Như Như. Như Như nghe vậy thì mỉm cười.
- Lâu lâu động tay động chân một chút cho thoải mái thôi mà...!
Hai người trò truyện, hồi lâu lại cười lên khúc khích một hồi. Thêm một lát nữa, lần lượt thêm các căn phòng mở cửa, chúng nữ trên mặt mang theo vẻ ngái ngủ mà tiến tới cái giếng.
- Mọi người buổi sáng tốt a!
- Các tỷ buổi sáng tốt. Ý, sao hôm nay hai người dậy sớm vậy?
- Các muội muội sáng vui vẻ a!
Ngân Nguyệt lấy tay che miệng mà ngáp, mắt nhắm mắt mở nói. Nàng khẽ lướt ánh mắt qua chỗ Như Như, lập tức minh bạch kia là y phục tối qua của Minh Tiến, vì vậy cũng không nói gì mà chỉ múc lấy một chậu nước rồi tự mình rời đi…
Như thường lệ, các nàng đều tụ tập lại nơi sảnh chính, uống trà sớm. Chỉ duy nhất, hôn nay chưa thấy mặt Liên Liên. Chúng nữ đều biết Liên Liên đêm qua chăm sóc hắn quả có phần vất vả. Gần sáng lại nghe được tiếng hét kinh hãi của Minh Tiến, vì thế đều im lặng không nhắc tới. Mọi người chậm rãi uống trà sớm, yên lặng nghe tiếng chim ríu rít từ vườn hoa bên cạnh truyền tới. Không gian tĩnh lặng, thoải mái vô cùng. Ngay cả Tuyết Liên cũng không ngoại lệ, nàng trầm ngâm lắng nghe, ánh mắt đầy ý thưởng thức. Các nàng uống trà, nếm chút bánh mứt điểm tâm. Đây sớm đã thành thói quen của các nàng ở Minh Gia Trang.
Bạch Hổ từ đâu đó chạy về phía bàn trà, trên mặt lộ ra nét thất thần cùng căng thẳng. Ngân Nguyệt ngạc nhiên, đưa tới cho nàng một chén trà mà hỏi nhỏ.
- Có chuyện gì vậy?
- Không ổn, không ổn rồi…!
Bạch Hổ thần thái mù mờ, đón lấy chén trà, lẩm bẩm. Hành động này khiến chúng nữ ngạc nhiên, trên mặt lộ ra sự kì quái. Ngân Nguyệt cau mày nói.
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
- Không ổn…
Bạch Hổ thất thần lẩm nhẩm. Chúng nữ ngạc nhiên dần dần thay bằng cảm giác lo lắng. Ai cũng biết, Bạch Hổ xưa nay vốn tính nghịch ngợm, hoạt bát. Nay đột nhiên thấy nàng trầm mặc thì lo rằng nàng sinh bệnh. Cùng lúc ấy, Kim Minh, Tiểu Sương và cả Tiểu Xảo cũng từ phía phòng mình đi ra. Trên mặt cả ba người đều là một trạng thái thẫn thờ, có chút u ám thất vọng.
Như Như dường như không chịu nổi, đứng dậy hướng tới ba người.
- Ba muội, rốt cuộc là có chuyện gì đây? Tại sao thần sắc lại cổ quái như vậy? Nếu có bệnh, để ta kiểm tra qua được không? Đừng cố giấu!
- Không phải bị bệnh a…!
Kim Minh ảo não nói. Tiểu Sương bên cạnh lắc đầu. Duy nhất Tiểu Xảo cắn môi, cuối cùng đỏ mặt lên mà nói.
- Chúng muội vừa tới chỗ đại tỷ, định nhìn qua tướng công một lần. Nhưng mà… nhưng mà…
Nàng cứ ấp a ấp úng, sau đó im bặt. Bạch Phụng bước lên, đỡ tay nàng mà nói.
- Sao vậy...? A, lẽ nào… lẽ nào chàng ấy có việc gì sao?
Tiểu Xảo lắc đầu, nàng muốn mở miệng đáp nhưng dường như khó nói, lại cắn môi. Mỹ Mỹ và Tử Hàm cau mày nhìn nhau, Kỳ Dao đột nhiên đứng lên.
- Để ta tới đó xem!
- Không được!
Tức thời cả bốn nàng kia như nhảy dựng lên, vội vàng giang tay chặn đường. Ngân Nguyệt lắc đầu không hiểu, hỏi lại.
- Rốt cuộc là đã xảy ra việc gì?
- Để ta nói!
Một thân ảnh áo tím bước ra, là một nam nhân tuấn mỹ, khuôn mặt trắng bóc như trứng gà, cặp lông mày thanh mảnh lá liễu, đối mắt long lanh. Khuôn mặt ấy dường như phải là của một mỹ nữ mới đúng, chỉ tiếc nơi ria mép và nơi cằm mọc đầy râu lại khẳng định đây là một nam nhân. Giọng điệu khàn khàn cất lên.
- Minh Trang chủ đang ngủ cùng với đại phu nhân, hai người y phục không chỉnh tề, dường như đêm qua có đại chiến!
Nam nhân áo tím phất tay mà nói, sau đó thản nhiên uống trà trước ánh mắt kinh dị xen lẫn mờ mịt của chúng nữ. Tuyết Liên im lặng nhìn tới nam nhân này, sau đó lại cảm thấy có sự cổ quái. “Không phải Minh Trang chủ thật sự đã hồi trang rồi hay sao, sao tên mạo danh này vẫn còn ở đây?”. Nàng đang định mở miệng, chợt thấy các nàng khác vội vã ngồi xuống bàn trà, thần thái có chút cuống quýt. Từ phía xa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng nam nhân cùng nữ nhân trò chuyện. Tuyết Liên lập tức minh bạch. “Vừa nhắc tới tên, tức thì người vừa tới!”.
Đi ra không ai khác chính là Liên Liên và Minh Tiến, hai người sóng vai nhau mà đi. Minh Tiến lúc này mặc một bộ bạch y bằng lụa, lưng thắt đai lụa trắng đồng bộ. Liên Liên vẫn duy trì sở thích của mình, một bộ y phục vàng nhã nhặn. Cả hai người tiến tới bàn trà, chúng nữ nối nhau cất lời.
- Tướng công buổi sáng tốt lành, cả tỷ cũng vậy nha!
- Tướng công buổi sáng vui vẻ, Liên Liên muội cũng vậy. Mau tới uống trà a...!
Chúng nữ chào mời khiến Liên Liên khẽ cười, hắn thì đang định chúc lại. Chợt lướt mắt, nhìn thấy kẻ áo tím kia vẫn thản nhiên ngồi đó, không hề cử động lấy một chút. Cứ như thể đây là nhà y, và y là chủ chứ không phải là hắn. Minh Tiến trên mắt hiện lên chút tia lửa nóng, khóe mắt có chút giật giật.
- Ngươi….! Còn không mau biến. Ta không động đến ngươi là đã quá vị tha rồi, không lẽ muốn lão tử đích thân đạp ngươi ra khỏi cổng Minh Gia?!
Minh Tiến nói, bàn tay nắm chặt lại, xiết chặt vang lên những thanh âm răng rắc. Nam nhân áo tím vẫn im lặng uống trà, phảng phất như hắn hoàn toàn vô hình. Minh Tiến cười nhạt, đang định bước tới. Chợt một thân ảnh áo xanh đã chặn hắn lại, Kỳ Dao đột ngột bước tới, nàng thấp giọng hỏi.
- …Còn đau không...?
- Chàng…!
Liên Liên trên mặt một mảng đỏ, dựa vào lòng hắn mà thở gấp, hơi thở gấp gáp như nhằm bù đắp lại không khí thiếu hụt bởi nụ hôn kia. Minh Tiến biết nàng sắp nói gì, hắn lắc đầu. Một lúc lâu sau mới đáp lại.
- Đừng thế này, được không?
- Tại sao...? Chàng chán ghét ta ư?
Liên Liên thoáng ngây ngốc, trên khuôn mặt đẹp đã xuất hiện hai hàng lệ. Đôi mắt lúc này trở nên mù mờ, ánh mắt đầy ai oán chiếu tới hắn. Minh Tiến vươn tay gạt đi nước mắt trên má nàng, mỉm cười mà lắc đầu.
- Không phải, chỉ là… Nàng đã nhớ trước đây ta từng nói gì chứ...? Cái này, chờ tới lúc thành thân đi,được không? Ta sẽ cố gắng tu tập, cố gắng tìm cách trở về thế giới của ta…
Liên Liên sững người, nghe tới câu nói này thì toàn thân căng thẳng, ánh mắt đầy sửng sốt chiếu về hắn. Minh Tiến khẽ mỉm cười, sau đó mới tiếp.
- Ta sẽ tìm cách đưa bố mẹ ta tới đây, cùng sống với ta. Nàng lúc đó muốn trốn cũng không thoát đâu. Ha ha ha…!
Ánh mặt trời dần dần le lói nơi chân trời, từng đạo tia sáng hoàng kim dần dần chói lòa, tỏa đi khắp nơi. Đâu đó truyền lại tiếng bầy chim líu ríu truyền cành, trên đường phố đã lác đác có vài cửa hiệu lục đục mở cửa. Một ngày mới tại Hiểu Vân Trấn lại bắt đầu.
Từ một gian phòng phía nam Minh Gia Trang, một cánh cửa được đẩy ra. Một thiếu nữ áo hồng vươn vai, ưm một tiếng rồi vận vẹo thân hình mà bước ra ngoài. Bạch Hổ vươn vai một hồi, nàng không kiêng kị gì mà há miệng ngáp một cái rõ to, sau đó mới đi về phía giếng nước. Từ xa, nàng đã nghe thấy thanh âm múc nước ào ào, kèm theo đó là tiếng chày đập vang lên lộp bộp. Bạch Hổ có chút hiếu kì, rảo bước tới gần.
Bên cạnh giếng nhỏ, Như Như đang ngồi đó, bàn tay nhỏ nhắn đang cầm một chiếc chày gỗ mà đều tay đập lên một bộ quần áo màu đen. Cánh tay còn lại cẩn thận múc nước từ một cái thùng gỗ mà đổ tới bộ y phục. Bạch Hổ trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên. Mọi ngày, nếu tính ra thì nàng là người rời giường sớm nhất, vậy mà hôm nay Như Như còn dậy sớm hơn cả nàng. Bạch Hổ bước tới.
- Như Như, tỷ làm gì mà dậy sớm vậy a?
Như Như hơi ngẩng lên, thấy là Bạch Hổ thì mỉm cười.
- Ừm, muội muội sáng vui vẻ. Tỷ không có việc gì làm nên tranh thủ dậy sớm, giặt chút y phục thôi!
- Ý, không đúng nha. Sao tỷ không dùng chân lực, lại dùng sức như vậy thật mệt mỏi.
Bạch Hổ bước tới, khẽ phất tay, để cái gầu buộc dây rớt xuống giếng. Sau đó lại bắt quyết, một luồng gió từ trong giếng tự đẩy cái gầu đầy nước lên tới miệng. Nàng chỉ cần nhẹ nhàng bắt lấy, đem nước trút tới cái thùng lớn cạnh Như Như. Như Như nghe vậy thì mỉm cười.
- Lâu lâu động tay động chân một chút cho thoải mái thôi mà...!
Hai người trò truyện, hồi lâu lại cười lên khúc khích một hồi. Thêm một lát nữa, lần lượt thêm các căn phòng mở cửa, chúng nữ trên mặt mang theo vẻ ngái ngủ mà tiến tới cái giếng.
- Mọi người buổi sáng tốt a!
- Các tỷ buổi sáng tốt. Ý, sao hôm nay hai người dậy sớm vậy?
- Các muội muội sáng vui vẻ a!
Ngân Nguyệt lấy tay che miệng mà ngáp, mắt nhắm mắt mở nói. Nàng khẽ lướt ánh mắt qua chỗ Như Như, lập tức minh bạch kia là y phục tối qua của Minh Tiến, vì vậy cũng không nói gì mà chỉ múc lấy một chậu nước rồi tự mình rời đi…
Như thường lệ, các nàng đều tụ tập lại nơi sảnh chính, uống trà sớm. Chỉ duy nhất, hôn nay chưa thấy mặt Liên Liên. Chúng nữ đều biết Liên Liên đêm qua chăm sóc hắn quả có phần vất vả. Gần sáng lại nghe được tiếng hét kinh hãi của Minh Tiến, vì thế đều im lặng không nhắc tới. Mọi người chậm rãi uống trà sớm, yên lặng nghe tiếng chim ríu rít từ vườn hoa bên cạnh truyền tới. Không gian tĩnh lặng, thoải mái vô cùng. Ngay cả Tuyết Liên cũng không ngoại lệ, nàng trầm ngâm lắng nghe, ánh mắt đầy ý thưởng thức. Các nàng uống trà, nếm chút bánh mứt điểm tâm. Đây sớm đã thành thói quen của các nàng ở Minh Gia Trang.
Bạch Hổ từ đâu đó chạy về phía bàn trà, trên mặt lộ ra nét thất thần cùng căng thẳng. Ngân Nguyệt ngạc nhiên, đưa tới cho nàng một chén trà mà hỏi nhỏ.
- Có chuyện gì vậy?
- Không ổn, không ổn rồi…!
Bạch Hổ thần thái mù mờ, đón lấy chén trà, lẩm bẩm. Hành động này khiến chúng nữ ngạc nhiên, trên mặt lộ ra sự kì quái. Ngân Nguyệt cau mày nói.
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
- Không ổn…
Bạch Hổ thất thần lẩm nhẩm. Chúng nữ ngạc nhiên dần dần thay bằng cảm giác lo lắng. Ai cũng biết, Bạch Hổ xưa nay vốn tính nghịch ngợm, hoạt bát. Nay đột nhiên thấy nàng trầm mặc thì lo rằng nàng sinh bệnh. Cùng lúc ấy, Kim Minh, Tiểu Sương và cả Tiểu Xảo cũng từ phía phòng mình đi ra. Trên mặt cả ba người đều là một trạng thái thẫn thờ, có chút u ám thất vọng.
Như Như dường như không chịu nổi, đứng dậy hướng tới ba người.
- Ba muội, rốt cuộc là có chuyện gì đây? Tại sao thần sắc lại cổ quái như vậy? Nếu có bệnh, để ta kiểm tra qua được không? Đừng cố giấu!
- Không phải bị bệnh a…!
Kim Minh ảo não nói. Tiểu Sương bên cạnh lắc đầu. Duy nhất Tiểu Xảo cắn môi, cuối cùng đỏ mặt lên mà nói.
- Chúng muội vừa tới chỗ đại tỷ, định nhìn qua tướng công một lần. Nhưng mà… nhưng mà…
Nàng cứ ấp a ấp úng, sau đó im bặt. Bạch Phụng bước lên, đỡ tay nàng mà nói.
- Sao vậy...? A, lẽ nào… lẽ nào chàng ấy có việc gì sao?
Tiểu Xảo lắc đầu, nàng muốn mở miệng đáp nhưng dường như khó nói, lại cắn môi. Mỹ Mỹ và Tử Hàm cau mày nhìn nhau, Kỳ Dao đột nhiên đứng lên.
- Để ta tới đó xem!
- Không được!
Tức thời cả bốn nàng kia như nhảy dựng lên, vội vàng giang tay chặn đường. Ngân Nguyệt lắc đầu không hiểu, hỏi lại.
- Rốt cuộc là đã xảy ra việc gì?
- Để ta nói!
Một thân ảnh áo tím bước ra, là một nam nhân tuấn mỹ, khuôn mặt trắng bóc như trứng gà, cặp lông mày thanh mảnh lá liễu, đối mắt long lanh. Khuôn mặt ấy dường như phải là của một mỹ nữ mới đúng, chỉ tiếc nơi ria mép và nơi cằm mọc đầy râu lại khẳng định đây là một nam nhân. Giọng điệu khàn khàn cất lên.
- Minh Trang chủ đang ngủ cùng với đại phu nhân, hai người y phục không chỉnh tề, dường như đêm qua có đại chiến!
Nam nhân áo tím phất tay mà nói, sau đó thản nhiên uống trà trước ánh mắt kinh dị xen lẫn mờ mịt của chúng nữ. Tuyết Liên im lặng nhìn tới nam nhân này, sau đó lại cảm thấy có sự cổ quái. “Không phải Minh Trang chủ thật sự đã hồi trang rồi hay sao, sao tên mạo danh này vẫn còn ở đây?”. Nàng đang định mở miệng, chợt thấy các nàng khác vội vã ngồi xuống bàn trà, thần thái có chút cuống quýt. Từ phía xa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng nam nhân cùng nữ nhân trò chuyện. Tuyết Liên lập tức minh bạch. “Vừa nhắc tới tên, tức thì người vừa tới!”.
Đi ra không ai khác chính là Liên Liên và Minh Tiến, hai người sóng vai nhau mà đi. Minh Tiến lúc này mặc một bộ bạch y bằng lụa, lưng thắt đai lụa trắng đồng bộ. Liên Liên vẫn duy trì sở thích của mình, một bộ y phục vàng nhã nhặn. Cả hai người tiến tới bàn trà, chúng nữ nối nhau cất lời.
- Tướng công buổi sáng tốt lành, cả tỷ cũng vậy nha!
- Tướng công buổi sáng vui vẻ, Liên Liên muội cũng vậy. Mau tới uống trà a...!
Chúng nữ chào mời khiến Liên Liên khẽ cười, hắn thì đang định chúc lại. Chợt lướt mắt, nhìn thấy kẻ áo tím kia vẫn thản nhiên ngồi đó, không hề cử động lấy một chút. Cứ như thể đây là nhà y, và y là chủ chứ không phải là hắn. Minh Tiến trên mắt hiện lên chút tia lửa nóng, khóe mắt có chút giật giật.
- Ngươi….! Còn không mau biến. Ta không động đến ngươi là đã quá vị tha rồi, không lẽ muốn lão tử đích thân đạp ngươi ra khỏi cổng Minh Gia?!
Minh Tiến nói, bàn tay nắm chặt lại, xiết chặt vang lên những thanh âm răng rắc. Nam nhân áo tím vẫn im lặng uống trà, phảng phất như hắn hoàn toàn vô hình. Minh Tiến cười nhạt, đang định bước tới. Chợt một thân ảnh áo xanh đã chặn hắn lại, Kỳ Dao đột ngột bước tới, nàng thấp giọng hỏi.
- …Còn đau không...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.