Chương 228: Song Tu
Minh Tiến
24/11/2014
Minh Tiến bay về
động phủ, sau khi kích hoạt ảo trận cẩn thận, hắn chạy vào trong. Cởi bỏ bộ y phục lụa xám bên ngoài, hắn lập tức chạy vội đi tìm kiếm kim chỉ.
Hắn chạy vào phòng ngủ lúc trước, cẩn thận tìm kiếm trong túi trữ vật
của hai nữ nhân, lấy ra kim chỉ rồi quay ra phòng khách. Minh Tiến cẩn
thận xâu kim, sau đó làm phẳng vết rách kia, cẩn thận ướm thử rồi bắt
đầu vá chỗ rách lại.
Tử Hàm và Mỹ Mỹ đã sớm tỉnh ngủ, nhưng hai nàng vẫn có chút lười nhác mà nằm trên giường. Tới khi hắn vội vàng chạy vào, lục tìm gì đó khiến hai nàng giật mình. Tới khi hắn rời đi, hai nàng vội vàng rời giường, mặc lại y phục cẩn thận, vội vàng tiến ra. Chỉ thấy bên bàn trà, hắn đang cẩn trọng cúi đầu làm gì đó. Cả hai khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhón chân tới bên cạnh hắn. Mỹ Mỹ dường như không kiềm chế nổi, chạy ù tới.
- Tướng công, chàng bị thương kìa!
Tới lúc này, Tử Hàm mới để ý trên má hắn có một vệt xước dài, máu vẫn đang rỉ ra. Nàng vội vàng quay về phòng, lấy ra dược vật. Mỹ Mỹ đã ngồi bên cạnh hắn, nhất quyết ép hắn dừng tạy. Minh Tiến cười.
- Ta không sao mà!
- Chàng còn nói không sao. Ngồi yên, để Tử Hàm muội cầm máu cho chàng đã!
Mỹ Mỹ giữ chặt lấy tay hắn mà nói, Tử Hàm lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh, thận trọng lấy khăn tay thấm bớt máu, sau đó dùng dược vật rắc lên vết thương. Cuối cùng, nàng dùng một miếng vải trắng đắp lên má hắn, tay nàng ép chặt nó vào đây. Minh Tiến mỉm cười, khẽ gật nhẹ, sau đó lại cắm cúi tới chỗ vá kia. Mỹ Mỹ ngạc nhiên hỏi.
- Tướng công, bộ y phục này hỏng rồi, sao chàng không bỏ nó đi. Vết rách lớn như vậy, cho dù chàng vá lại cũng rất xấu nha!
Minh Tiến không đáp, chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi lại cắm cúi vá tiếp. Tử Hàm nhìn tới bộ y phục kia, khe khẽ thở dài rồi mới nói.
- Tỷ, bộ y phục này do Bạch Phụng cô nương tự tay may cho chàng ấy, nói bỏ là bỏ được sao...?
Mỹ Mỹ nghe ra bộ y phục này có gốc gác đặc biệt tức thời im lặng, Tử Hàm nhìn đường khâu của hắn, tức thì phì cười một hồi. Đường kim khâu mặc dù không được đẹp nhưng cách xoắn chỉ cùng điểm khâu hoàn toàn không hề thua kém nữ nhân các nàng là bao. Đương nhiên, hai nàng đều không biết trước giờ ở thế giới của hắn, y phục của hắn toàn một tay hắn tự xử lý. Quần, áo, tất… tất tần tật đều do hắn tự sửa chữa. Mẹ hắn làm công nhân, tối mịt mới trở về nhà, vì thế hắn thường tự túc tất cả mọi thứ, làm nhiều dần dần thành quen tay lúc nào không hay.
Minh Tiến cẩn trọng nút chỉ, sau đó đưa bộ y phục lên ngắm một lần cẩn thận. Mỹ Mỹ vẫn im lặng, Tử Hàm phì cười khi thấy thái độ của hắn, nàng nói.
- Chàng định cướp việc thêu thùa của nữ nhân chúng ta sao?
- Không phải… tại ta quen tay tự xử lý mọi thứ của mình rồi!
Minh Tiến cười, gãi gãi đầu mà nói. Hắn cũng thấy đường khâu của hắn không đẹp, nhưng ít nhất chiếc áo còn mặc được, như vậy với hắn là đủ. Tử Hàm lắc đầu, nàng cầm lấy bộ y phục kia mà bỏ sang một bên, ánh mắt ra hiệu cho Mỹ Mỹ.
- Chàng thay bộ y phục khác vào đã, lát nữa để thiếp giúp vá bộ y phục này cho!
Mỹ Mỹ nâng hắn lên, hai nàng giúp hắn mặc một bộ y phục mới. Minh Tiến ngồi xuống, lúc này hắn mới để ý nhìn sang hai nàng. Chỉ thấy Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ dường như biến thành một người khác. Hai nữ nhân hai má ửng hồng, ánh mắt long lanh như nước. Từ thân thể tản mát ra luồng khí tức nhu mị bất đồng với trước đó. Hắn thoáng cau mày, chưa hiểu lý do. Nhị nữ thấy hắn ngẩn người nhìn ngắm mình, tức thì ánh mắt cái thêm mị hoặc, hai má càng lúc càng đỏ mà nhìn tới hắn. Minh Tiến cuối cùng nhịn không được, mở miệng hỏi.
- Tử Hàm, Mỹ Mỹ, ta thấy hai người dường như rất khác trước à!
- Còn không phải tại chàng sao?
Mỹ Mỹ ngúng nguẩy nói, Tử Hàm thì che miệng khúc khích, sau đó gật đầu phụ họa.
- Là tại chàng chứ tại ai!
- Tại ta?
Hắn ngạc nhiên hỏi, nhị nữ kéo ghế ngồi sát lại bên cạnh hắn, ngả đầu dựa vào vai hắn mà im lặng. Minh Tiến cau mày, vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo mọi thứ. Một hồi lâu im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của ba người vang đi. Chợt thanh âm ục ục từ đâu đó vang lên khiến hai nữ nhân giật mình ngồi dậy, chỉ thấy hắn mặt có chút đỏ, ấp úng nói.
- Là ta… là cái bụng của ta biểu tình!
- Hi hi hi…!
Hai nữ nhân lập tức che miệng cười khúc khích một hồi…
-…Như vậy chúng ta tiến nhầm vào Lam Nguyệt Cốc?
Minh Tiến ngạc nhiên hỏi, ánh mắt lộ ra những tia kì quái. Tử Hàm khẽ gật nhẹ, trên tay nàng lúc này chính là bộ y phục xám lúc trước. Nàng nhìn tới chiếc áo, tay thoăn thoắt đưa kim, không nhìn lên mà đáp.
- Mọi việc chỉ có thế, tướng công. Lúc chúng ta ra khỏi hang đá kia, chính là lúc chúng ta gặp Chung Cực!
-Ai… Không biết người tên Chung Cực nọ giờ ra sao rồi… Hắn đúng là số khổ mà…!
Mỹ Mỹ thở dài cảm thán, Tử Hàm nghe vậy thì mỉm cười, tay vẫn thong thả đưa kim.
- Việc của y đã được người của cốc lo liệu, tỷ cứ yên tâm đi...!
- Chúng ta ở lại đây bao lâu rồi?
Hắn hỏi, trên ánh mắt lúc này hiện ra thêm vài tia mù mờ. Tử Hàm lúc này nhìn lên, thấy ánh mắt của hắn bèn liếc sang phía Mỹ Mỹ, chỉ thấy nàng ta khẽ gật nhẹ, lúc này mới đáp.
- Tướng công, ba chúng ta ở lại đây cũng được gần hai tháng rồi. Trong thời gian chàng hôn mê, Cốc chủ có đôi lần tới thăm, lại cung cấp cho chúng ta vô số dược vật.
- Đúng a, vị Cốc chủ này có vẻ rất tốt bụng!
Mỹ Mỹ nói theo, hắn nghe thấy vậy thì cau mày im lặng không nói gì. Đạo lý ở đời hắn đương nhiên thừa biết. “Người thường chuộng của, chuộng công. Chẳng có kẻ nào tự dưng đi chuộng người không cả… Vị Cốc chủ này đối đãi với chúng ta khách khí như vậy, chỉ sợ có nguyên do gì đó mà thôi…!”. Tử Hàm dường như cũng nhận ra cách suy nghĩ của hắn, nàng liền tưởng tượng lại mọi hành động, cử chỉ của lão nhân vài lần tới đây. Trong lòng không khỏi đắn đo một hồi, không biết nên hiểu thế nào mới đúng. Cả ba người im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Một hồi lâu, Tử Hàm là người mở lời.
- Tướng công, chàng muốn rời khỏi đây ư?
- Ừ!
Hắn gật đầu mà đáp, sau đó mới tiếp.
- Vị Cốc chủ này đối với người lạ như chúng ta mà lại nhiệt thành như vậy, chỉ e bên trong có nội tình ẩn giấu. Ta nghĩ, sớm rời đi một chút có lẽ là lựa chọn hay nhất!
Tử Hàm dừng tay, nàng buông chiếc áo lụa xám lên ghế, đứng lên tới phía sau hắn, ngọc thủ vươn tới khẽ xoa bóp hai bên vai hắn. Nàng nói.
- Qua mấy lần gặp mặt, thiếp thấy vị Cốc chủ kia cũng không hề có tà khí, nói chuyện rất thoải mái, tựa hồ không hề úy kị chúng ta. Thiếp cho rằng, họ có vẻ không hề quan tâm tới việc chàng có Hóa Bảo dù qua cách nói chuyện, chính vị đó cho hai người chúng ta biết chàng có Hỏa Bảo!
- Ta thì thấy nữ nhân bạch y kia ánh mắt dường như ẩn giấu điều gì đó. Tử Hàm, muội thấy ta nói đúng không? Cứ mỗi lần tới thăm, ánh mắt nữ nhân kia đều mang theo hận ý nhìn tới tướng công a!
Mỹ Mỹ chen vào nói, ánh mắt có chút bực bội. Minh Tiến ngạc nhiên, hỏi lại.
- Nữ nhân áo trắng?
Mỹ Mỹ gật đầu.
- Đúng a, chính là người mà chàng dùng cây cung kì quái dạo nọ giao thủ nha! Dường như cô ta rất tức giận với chàng!
Minh Tiến cau mày, vươn tay lên mà xoa xoa hai bên thái dương. Hắn cảm thấy đau đầu khó tả, chỉ nhớ mang máng về nữ nhân kia với mái tóc thắt nơ lụa. Tử Hàm thấy biểu hiện của hắn, nàng nhớ tới dạo trước trong Phàm Thành, kí ức của hắn bị lãng quên một phần, lại sợ rằng giờ này tái phát nên vội thúc dục.
- Tướng công, việc này để lại một hai ngày cũng chưa muộn. Nhưng theo thiếp, tốt nhất chúng ta trước khi rời đi cũng cứ nên đến cáo từ Cốc chủ một phen, chàng cũng thuận tiện mà đánh giá vị này luôn. Chàng mới hồi tỉnh, cần nghỉ ngơi nhiều a!
- Đúng nha, mau vào giường nghỉ ngơi a!
Mỹ Mỹ phụ họa, trên mặt đột nhiên thoáng chút đỏ ửng, mị lực điên cuồng lan tỏa. Minh Tiến lúc này cũng không chú ý tới hai nàng, chậm rãi xoay người tiến vào trong phòng ngủ. Tử Hàm thu dọn lại bộ y phục, Mỹ Mỹ dọn dẹp bát đĩa trên bàn, sau đó cả hai cũng trở về phòng ngủ.
Trên giường, hắn đã sớm bỏ y phục, chỉ mặc bộ quần áo lót mà nằm trên giường. Minh Tiến kê hai tay sau gáy, gối lên trên cái gối nhung mà suy nghĩ một hồi về việc vừa rồi. Hắn rốt cuộc vẫn chưa hiểu, nữ bạch y lúc trước với nữ bạch y cùng hắn giao thủ mới đây có liên quan gì, hay họ là tỷ muội gì gì đó? Hắn lâm vào suy tư, chẳng hề để ý tới việc hai nàng tiến vào.
Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ tiến vào,thấy vẻ mặt hắn trầm tư như vậy cũng im lặng. Nhưng hai nàng khẽ liếc mắt tới nhau, trên mặt đều đỏ ửng. Tử Hàm là người đầu tiên cởi bỏ y phục, chỉ còn lại yếm cùng hạ y mà leo lên giường. Nàng vô tình chạm lên người hắn, khiến hắn giật mình. Minh Tiến thấy nàng ăn mặc như vậy thì thoáng đỏ mặt. Mặc dù trước đây ba người từng chung giường nhưng chưa bao giờ các nàng ăn mặc “mát mẻ” như bây giờ. Hắn lúng túng.
- Tử Hàm, sao lại mặc như vậy… Giờ ngoài kia vẫn rất lạnh đấy!
Tử Hàm hai má đỏ ửng, cúi đầu không nói. Mỹ Mỹ lúc này cũng đã leo tới bên cạnh, nghe hắn nói vậy thì cười hì hì.
- Mặc như vậy thoải mái hơn a, tướng công!
- Mọi khi hai người đâu có mặc như vậy chứ?
Hắn ngạc nhiên, nhìn qua Mỹ Mỹ. Nàng cũng chỉ còn cái yếm cùng nội y, Mỹ Mỹ thấy hắn nhìn tới thì mặt càng thêm đỏ, không hề đáp. Cuối cùng, Tử Hàm nhẹ nhàng nằm xuống bên hắn, nàng hôn lên má hắn, sau đó mới thì thào nói, giọng điệu nửa thần bí, nửa có chút xấu hổ.
- Tướng công… chúng ta mặc như vậy để tiện… tiện cho chàng và chúng ta… song tu a…!
Tử Hàm và Mỹ Mỹ đã sớm tỉnh ngủ, nhưng hai nàng vẫn có chút lười nhác mà nằm trên giường. Tới khi hắn vội vàng chạy vào, lục tìm gì đó khiến hai nàng giật mình. Tới khi hắn rời đi, hai nàng vội vàng rời giường, mặc lại y phục cẩn thận, vội vàng tiến ra. Chỉ thấy bên bàn trà, hắn đang cẩn trọng cúi đầu làm gì đó. Cả hai khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhón chân tới bên cạnh hắn. Mỹ Mỹ dường như không kiềm chế nổi, chạy ù tới.
- Tướng công, chàng bị thương kìa!
Tới lúc này, Tử Hàm mới để ý trên má hắn có một vệt xước dài, máu vẫn đang rỉ ra. Nàng vội vàng quay về phòng, lấy ra dược vật. Mỹ Mỹ đã ngồi bên cạnh hắn, nhất quyết ép hắn dừng tạy. Minh Tiến cười.
- Ta không sao mà!
- Chàng còn nói không sao. Ngồi yên, để Tử Hàm muội cầm máu cho chàng đã!
Mỹ Mỹ giữ chặt lấy tay hắn mà nói, Tử Hàm lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh, thận trọng lấy khăn tay thấm bớt máu, sau đó dùng dược vật rắc lên vết thương. Cuối cùng, nàng dùng một miếng vải trắng đắp lên má hắn, tay nàng ép chặt nó vào đây. Minh Tiến mỉm cười, khẽ gật nhẹ, sau đó lại cắm cúi tới chỗ vá kia. Mỹ Mỹ ngạc nhiên hỏi.
- Tướng công, bộ y phục này hỏng rồi, sao chàng không bỏ nó đi. Vết rách lớn như vậy, cho dù chàng vá lại cũng rất xấu nha!
Minh Tiến không đáp, chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi lại cắm cúi vá tiếp. Tử Hàm nhìn tới bộ y phục kia, khe khẽ thở dài rồi mới nói.
- Tỷ, bộ y phục này do Bạch Phụng cô nương tự tay may cho chàng ấy, nói bỏ là bỏ được sao...?
Mỹ Mỹ nghe ra bộ y phục này có gốc gác đặc biệt tức thời im lặng, Tử Hàm nhìn đường khâu của hắn, tức thì phì cười một hồi. Đường kim khâu mặc dù không được đẹp nhưng cách xoắn chỉ cùng điểm khâu hoàn toàn không hề thua kém nữ nhân các nàng là bao. Đương nhiên, hai nàng đều không biết trước giờ ở thế giới của hắn, y phục của hắn toàn một tay hắn tự xử lý. Quần, áo, tất… tất tần tật đều do hắn tự sửa chữa. Mẹ hắn làm công nhân, tối mịt mới trở về nhà, vì thế hắn thường tự túc tất cả mọi thứ, làm nhiều dần dần thành quen tay lúc nào không hay.
Minh Tiến cẩn trọng nút chỉ, sau đó đưa bộ y phục lên ngắm một lần cẩn thận. Mỹ Mỹ vẫn im lặng, Tử Hàm phì cười khi thấy thái độ của hắn, nàng nói.
- Chàng định cướp việc thêu thùa của nữ nhân chúng ta sao?
- Không phải… tại ta quen tay tự xử lý mọi thứ của mình rồi!
Minh Tiến cười, gãi gãi đầu mà nói. Hắn cũng thấy đường khâu của hắn không đẹp, nhưng ít nhất chiếc áo còn mặc được, như vậy với hắn là đủ. Tử Hàm lắc đầu, nàng cầm lấy bộ y phục kia mà bỏ sang một bên, ánh mắt ra hiệu cho Mỹ Mỹ.
- Chàng thay bộ y phục khác vào đã, lát nữa để thiếp giúp vá bộ y phục này cho!
Mỹ Mỹ nâng hắn lên, hai nàng giúp hắn mặc một bộ y phục mới. Minh Tiến ngồi xuống, lúc này hắn mới để ý nhìn sang hai nàng. Chỉ thấy Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ dường như biến thành một người khác. Hai nữ nhân hai má ửng hồng, ánh mắt long lanh như nước. Từ thân thể tản mát ra luồng khí tức nhu mị bất đồng với trước đó. Hắn thoáng cau mày, chưa hiểu lý do. Nhị nữ thấy hắn ngẩn người nhìn ngắm mình, tức thì ánh mắt cái thêm mị hoặc, hai má càng lúc càng đỏ mà nhìn tới hắn. Minh Tiến cuối cùng nhịn không được, mở miệng hỏi.
- Tử Hàm, Mỹ Mỹ, ta thấy hai người dường như rất khác trước à!
- Còn không phải tại chàng sao?
Mỹ Mỹ ngúng nguẩy nói, Tử Hàm thì che miệng khúc khích, sau đó gật đầu phụ họa.
- Là tại chàng chứ tại ai!
- Tại ta?
Hắn ngạc nhiên hỏi, nhị nữ kéo ghế ngồi sát lại bên cạnh hắn, ngả đầu dựa vào vai hắn mà im lặng. Minh Tiến cau mày, vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo mọi thứ. Một hồi lâu im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của ba người vang đi. Chợt thanh âm ục ục từ đâu đó vang lên khiến hai nữ nhân giật mình ngồi dậy, chỉ thấy hắn mặt có chút đỏ, ấp úng nói.
- Là ta… là cái bụng của ta biểu tình!
- Hi hi hi…!
Hai nữ nhân lập tức che miệng cười khúc khích một hồi…
-…Như vậy chúng ta tiến nhầm vào Lam Nguyệt Cốc?
Minh Tiến ngạc nhiên hỏi, ánh mắt lộ ra những tia kì quái. Tử Hàm khẽ gật nhẹ, trên tay nàng lúc này chính là bộ y phục xám lúc trước. Nàng nhìn tới chiếc áo, tay thoăn thoắt đưa kim, không nhìn lên mà đáp.
- Mọi việc chỉ có thế, tướng công. Lúc chúng ta ra khỏi hang đá kia, chính là lúc chúng ta gặp Chung Cực!
-Ai… Không biết người tên Chung Cực nọ giờ ra sao rồi… Hắn đúng là số khổ mà…!
Mỹ Mỹ thở dài cảm thán, Tử Hàm nghe vậy thì mỉm cười, tay vẫn thong thả đưa kim.
- Việc của y đã được người của cốc lo liệu, tỷ cứ yên tâm đi...!
- Chúng ta ở lại đây bao lâu rồi?
Hắn hỏi, trên ánh mắt lúc này hiện ra thêm vài tia mù mờ. Tử Hàm lúc này nhìn lên, thấy ánh mắt của hắn bèn liếc sang phía Mỹ Mỹ, chỉ thấy nàng ta khẽ gật nhẹ, lúc này mới đáp.
- Tướng công, ba chúng ta ở lại đây cũng được gần hai tháng rồi. Trong thời gian chàng hôn mê, Cốc chủ có đôi lần tới thăm, lại cung cấp cho chúng ta vô số dược vật.
- Đúng a, vị Cốc chủ này có vẻ rất tốt bụng!
Mỹ Mỹ nói theo, hắn nghe thấy vậy thì cau mày im lặng không nói gì. Đạo lý ở đời hắn đương nhiên thừa biết. “Người thường chuộng của, chuộng công. Chẳng có kẻ nào tự dưng đi chuộng người không cả… Vị Cốc chủ này đối đãi với chúng ta khách khí như vậy, chỉ sợ có nguyên do gì đó mà thôi…!”. Tử Hàm dường như cũng nhận ra cách suy nghĩ của hắn, nàng liền tưởng tượng lại mọi hành động, cử chỉ của lão nhân vài lần tới đây. Trong lòng không khỏi đắn đo một hồi, không biết nên hiểu thế nào mới đúng. Cả ba người im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Một hồi lâu, Tử Hàm là người mở lời.
- Tướng công, chàng muốn rời khỏi đây ư?
- Ừ!
Hắn gật đầu mà đáp, sau đó mới tiếp.
- Vị Cốc chủ này đối với người lạ như chúng ta mà lại nhiệt thành như vậy, chỉ e bên trong có nội tình ẩn giấu. Ta nghĩ, sớm rời đi một chút có lẽ là lựa chọn hay nhất!
Tử Hàm dừng tay, nàng buông chiếc áo lụa xám lên ghế, đứng lên tới phía sau hắn, ngọc thủ vươn tới khẽ xoa bóp hai bên vai hắn. Nàng nói.
- Qua mấy lần gặp mặt, thiếp thấy vị Cốc chủ kia cũng không hề có tà khí, nói chuyện rất thoải mái, tựa hồ không hề úy kị chúng ta. Thiếp cho rằng, họ có vẻ không hề quan tâm tới việc chàng có Hóa Bảo dù qua cách nói chuyện, chính vị đó cho hai người chúng ta biết chàng có Hỏa Bảo!
- Ta thì thấy nữ nhân bạch y kia ánh mắt dường như ẩn giấu điều gì đó. Tử Hàm, muội thấy ta nói đúng không? Cứ mỗi lần tới thăm, ánh mắt nữ nhân kia đều mang theo hận ý nhìn tới tướng công a!
Mỹ Mỹ chen vào nói, ánh mắt có chút bực bội. Minh Tiến ngạc nhiên, hỏi lại.
- Nữ nhân áo trắng?
Mỹ Mỹ gật đầu.
- Đúng a, chính là người mà chàng dùng cây cung kì quái dạo nọ giao thủ nha! Dường như cô ta rất tức giận với chàng!
Minh Tiến cau mày, vươn tay lên mà xoa xoa hai bên thái dương. Hắn cảm thấy đau đầu khó tả, chỉ nhớ mang máng về nữ nhân kia với mái tóc thắt nơ lụa. Tử Hàm thấy biểu hiện của hắn, nàng nhớ tới dạo trước trong Phàm Thành, kí ức của hắn bị lãng quên một phần, lại sợ rằng giờ này tái phát nên vội thúc dục.
- Tướng công, việc này để lại một hai ngày cũng chưa muộn. Nhưng theo thiếp, tốt nhất chúng ta trước khi rời đi cũng cứ nên đến cáo từ Cốc chủ một phen, chàng cũng thuận tiện mà đánh giá vị này luôn. Chàng mới hồi tỉnh, cần nghỉ ngơi nhiều a!
- Đúng nha, mau vào giường nghỉ ngơi a!
Mỹ Mỹ phụ họa, trên mặt đột nhiên thoáng chút đỏ ửng, mị lực điên cuồng lan tỏa. Minh Tiến lúc này cũng không chú ý tới hai nàng, chậm rãi xoay người tiến vào trong phòng ngủ. Tử Hàm thu dọn lại bộ y phục, Mỹ Mỹ dọn dẹp bát đĩa trên bàn, sau đó cả hai cũng trở về phòng ngủ.
Trên giường, hắn đã sớm bỏ y phục, chỉ mặc bộ quần áo lót mà nằm trên giường. Minh Tiến kê hai tay sau gáy, gối lên trên cái gối nhung mà suy nghĩ một hồi về việc vừa rồi. Hắn rốt cuộc vẫn chưa hiểu, nữ bạch y lúc trước với nữ bạch y cùng hắn giao thủ mới đây có liên quan gì, hay họ là tỷ muội gì gì đó? Hắn lâm vào suy tư, chẳng hề để ý tới việc hai nàng tiến vào.
Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ tiến vào,thấy vẻ mặt hắn trầm tư như vậy cũng im lặng. Nhưng hai nàng khẽ liếc mắt tới nhau, trên mặt đều đỏ ửng. Tử Hàm là người đầu tiên cởi bỏ y phục, chỉ còn lại yếm cùng hạ y mà leo lên giường. Nàng vô tình chạm lên người hắn, khiến hắn giật mình. Minh Tiến thấy nàng ăn mặc như vậy thì thoáng đỏ mặt. Mặc dù trước đây ba người từng chung giường nhưng chưa bao giờ các nàng ăn mặc “mát mẻ” như bây giờ. Hắn lúng túng.
- Tử Hàm, sao lại mặc như vậy… Giờ ngoài kia vẫn rất lạnh đấy!
Tử Hàm hai má đỏ ửng, cúi đầu không nói. Mỹ Mỹ lúc này cũng đã leo tới bên cạnh, nghe hắn nói vậy thì cười hì hì.
- Mặc như vậy thoải mái hơn a, tướng công!
- Mọi khi hai người đâu có mặc như vậy chứ?
Hắn ngạc nhiên, nhìn qua Mỹ Mỹ. Nàng cũng chỉ còn cái yếm cùng nội y, Mỹ Mỹ thấy hắn nhìn tới thì mặt càng thêm đỏ, không hề đáp. Cuối cùng, Tử Hàm nhẹ nhàng nằm xuống bên hắn, nàng hôn lên má hắn, sau đó mới thì thào nói, giọng điệu nửa thần bí, nửa có chút xấu hổ.
- Tướng công… chúng ta mặc như vậy để tiện… tiện cho chàng và chúng ta… song tu a…!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.