Chương 134: Tình Ý
Minh Tiến
29/08/2013
Kim Minh nghe thấy vậy thì nhất thời giật mình, nàng không hiểu theo đúng nghĩa lời hắn nói, lại cho rằng hắn đang yêu cẩu hầu hạ. Hai má nhất thời đỏ lên, hơi thở có chút dồn dập. Hùng Lệ đang nhắm mắt, nghe thấy vậy thì cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng mắt hắn lúc này đã sớm ríu lại, vì thế lười nhác không mở mắt nhìn mà nói.
- Tiểu Xảo, mệt thì cứ đi nghỉ đi, mặc kệ ta cũng được!
- Không…!
Kim Minh cố gắng biến giọng, run run mà nói. Nàng nhẹ nhàng tới đống chăn gối, bỏ ra khỏi nếp gấp mà trải thật phẳng. Sau đó lại lén nhìn hắn, thấy hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền thì khẽ bặm môi, gật đầu như đã quyết ý. Nàng khẽ trút bỏ y phục, sau đó trút bỏ nốt lớp sa y mỏng manh. Tấm thân kiều mị ấy khoác lên mình tấm chăn, sau đó chậm chạp tiến tới, từ từ nằm xuống bên cạnh Hùng Lệ, một tay choàng qua, kéo chăn đắp lên người hắn. Kim Minh lúc đầu còn cảm thấy ngượng nghịu, nhưng lát sau thì nàng mạnh bạo chui vào trong lòng hắn, áp mặt lên khuôn mặt hắn mà hôn.
Hùng Lệ hơi giật mình, hành động này của hắn khiến nàng dừng lại. Hắn thấy vậy thì lắc đầu mà nói.
- Tiểu Xảo, đừng trêu đùa ta nữa. Mau mặc lại y phục đi!
Đáp lại hắn không có thanh âm nào mà chỉ có hành động, hắn cảm thấy một tấm thân thể ấm áp đang gắt gao quấn chặt lấy thân thể hắn, cái miệng nhỏ đang hôn lên mũi, lên miệng hắn một cách chậm chạp. Hắn cảm nhận được một bàn tay mềm mại, ấm áp đang vuốt ve căn nguyên của mình thì cả kinh. Vội đẩy ra mà mở mắt, giọng điệu có chút cáu gắt.
- Ta đã nói là không đùa kia mà!
Nhưng ngay khi hắn mở mắt, hình ảnh đầu tiên hắn thấy chính là khuôn mặt của Kim Minh chứ không phải Tiểu Xảo. Điều này khiến tay hắn đang đẩy ra chợt khựng lại, Kim Minh thấy vậy thì hai má càng đỏ ửng, nàng hôn hắn, tay bám xiết lấy cổ hắn mà nói.
- Tiến ca, muội… muội muốn là người của ca!
Nói rồi nàng điên cuồng tấn công hắn, Tam Vỹ phía sau hóa lớn, lay động đẩy bật cả tấm chăn ra khỏi hai người. Để lộ ra một thân hình thiếu nữ kiều mị đang như quắp chặt lấy một thân Bạch hùng to lớn. Hùng Lệ thoáng ngẩn người, nhưng sau đó lại nhắm mắt mà nhẩm lại Vô Thần, lát sau hắn đột ngột mở mắt mà ngồi lên, thân mình lơ lửng những kí ngôn phạn âm. Ánh mắt hắn lúc này hoàn toàn một màu kim sắc, bên trong trống rỗng vô định. Dường như trong nó không hề tồn tại hình cảnh một tấm thân thiếu nữ kiều mị đang gắt gao quấn chặt lấy hắn, Tam Vỹ lúc này đang điên cuồng xiết lấy thân thể hắn mà vuốt ve,mơn trớn.
Kim Minh đột nhiên có cảm giác khác lạ, cảm thấy có thứ gì đó kì quái đang áp chế mình, nàng nên ngước lên nhìn. Khi nhìn thấy ánh mắt vô hồn nọ thì trên mặt nàng chợt trào ra nước mắt, rưng rức khóc mà nói.
- Tiến ca… ca chê muội sao? Hay… hay tại muội không có kĩ xảo gối chăn như Tiểu Xảo?... Tại sao ca lại…
Hùng Lệ vươn tay, kéo tấm chăn lên quấn lấy người nàng, sau đó mới lắc đầu mà nói.
- Ta không chê muội,nhưng ta có lý do của riêng mình, muội mau mặc lại y phục đi!
- Tại sao?
Kim Minh ủy khuất hỏi, trên đôi mắt ấy đã ngân ngấn nước mắt. Hùng Lệ thấy vậy thì thở ra, hắn thở dài mà đáp.
- Ta xin lỗi muội!
- Muội không biết, ca phải giải thích rõ. Tại sao ca với Tiểu Xảo thì được, nhưng với muội thì ca lại từ chối? Muội mấy ngày nay đã tìm hiểu vô số những tài liệu về hoan lạc trong các pho sách của Hoàng gia. Chắc chắn kĩ xảo của muội hơn hẳn Tiểu Xảo!
Kim Minh nói,trên mặt lại càng đỏ không rõ do xấu hổ hay tức giận, nước mắt đã lã chã rơi trên má, nàng dùng ánh mắt đầy thất vọng cùng u oán nhìn tới hắn. Hùng Lệ vội vã tăng thêm kim tự phạn âm. Phải biết rằng, lúc này mị hoặc của Kim Minh đã đạt tới cảnh giới cực hạn của Tam Vỹ Hồ, thêm nữa Huyết Ấn nơi mi tâm nàng đang lấp lóe ngân quang . Mị công của Ngân Hồ so với Huyền Hồ cũng là ngang ngửa, một chín một mười. Mị lực này lại không hề phụ thuộc vào cấp bậc tu luyện, cũng may là Kim Minh thật sự chưa biết cách khai mở tiềm lực, bằng không thì dù hắn có Vô Thần hay tụng niệm phạn âm thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ sớm giơ tay xin hàng. Hùng Lệ đã sớm được Xích Nha và Phi Yến nhắc nhở, vì thế không dám khinh xuất.
Hắn khẽ đưa tay lên vuốt má nàng, sau đó nhẹ nhàng hỏi.
- Muội sẽ không hối hận khi ta đã có hôn ước với người khác?
- Không!
- Muội sẽ không hối hận khi biết ta đã có rất nhiều hôn ước với nữ nhân, thậm chí các nàng ta đều vô cùng xinh đẹp?
- Không hối hận!
Kim Minh ngẩng đầu lên, gạt nước mắt, nghiêm giọng mà đáp. Hùng Lệ khẽ mỉm cười, hắn nói tiếp.
- Muội sẽ không hối hận, khi ta vẫn còn có thể có thêm những nữ nhân nữa?
Hùng Lệ thoáng ấp úng, lát sau mới dè dặt nói.
- Ta còn ba vị nữ nhân có hôn ước, xong chưa từng biết mặt họ.
- Muội không hối hận, ngày trước nếu không có ca ra tay cứu. Sợ là lúc này muội không còn tồn tại nữa rồi… Muội không hối hận, vì muội… muội thật sự… thật sự rất thích ca. Tiến ca!
Kim Minh nói, nàng dụi đầu vào ngực hắn, hai tay xiết chặt lấy thân hình to bè nọ. Hùng Lệ khẽ vươn tay vuốt ve lên má nàng, sau đó nói tiếp.
- Vậy thì ta nói gì, muội cũng nghe theo,đúng không?
- Ưm!
Kim Minh khẳng định, ngước mắt lên nhìn hắn mà nói. Hùng Lệ thấy vậy thì gật đầu.
- Vậy ta muốn muội mặc lại y phục, sau đó về phòng mình để nghỉ ngơi, được không?
Kim Minh nghe vậy thì khe khẽ gật đầu, nhưng chưa kịp đứng lên, cánh cửa phòng lại đã được đẩy ra, tiếp theo đó là ba thanh âm nữ nhân cùng a lên hoảng hốt.
Phía ngoài cửa phòng Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt đang đứng đó, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc cùng hoang mang cực độ. Cả ba đang nhìn thấy một Hồ nữ lõa thể đang ngồi gọn trong lòng Hùng Lệ, nữ Hồ này không ai khác lại chính là Kim gia Nhị tiểu thư – Kim Minh. Hắn nhất thời ngẩn ra, không biết nói gì. Kim Minh thấy ba nữ Hồ nọ thì thoáng giật mình, sau đó lại nhớ mình đang không hề mặc y phục thì sợ hãi, cuống cuồng kéo chăn che lấy thân thể. Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt tròn mắt nhìn nhau,sau đó kéo cửa lại, tiến vào trong phòng. Cả ba nàng lúc này đều mặc những tấm sa y mỏng manh, hiển nhiên là đang định tới ngủ cùng Hùng Lệ như nhiệm vụ mà Viên phu nhân giao phó. Kim Minh thấy ba người đóng cửa vào thì khẽ thở phào, nhưng sau đó thì nàng lại giật mình kinh hãi. Chỉ thấy cả ba nữ Hồ tự động trút bỏ sa y, nhẹ nhàng tiến tới gần hai người. Cung Huyền nũng nịu nói.
- Tiểu thư, người không nên độc chiếm Hùng công tử nha! Tốt nhất là để chúng tiểu nữ giúp một tay a!
Thiệu Lan và Mai Nguyệt đã vòng ra phía sau lưng hắn, áp thân mình lên lưng hắn, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp, vuốt ve hai vai Hùng Lệ. Nghe Cung Huyền nói vậy thì cũng hưởng ứng, hai cặp đào tiên không ngừng cọ sát lên lưng hắn. Kim Minh vẫn chưa biết phải nói thế nào, lại đã thấy Cung Huyền nhanh nhẹn lao tới, dùng đôi môi của mình mà áp tới mặt Hùng Lệ, miệng khẽ van vỉ.
- Hùng công tử, xin để ba tỷ muội chúng ta phục thị công tử đêm nay!
Hùng Lệ kinh hãi, vội gia tăng phạn âm, sau đó vươn tay, lắc người cố gắng né tránh những thế tấn công kia của ba nữ Hồ. Ba nàng kia thấy vậy thì cười khúc khích, lả lướt trêu đùa, những tấm thân vệ nữ nọ khẽ uốn éo câu dẫn hắn. Một màn này khiến Kim Minh một phen tròn mắt, khẽ cuốn chăn che kín thân thể, rồi vội vã lui vào một góc mà ngồi nhìn. Nàng chỉ thấy hắn đã đứng lên, một phen né đông tránh tây, tránh đụng chạm tới ba nữ Hồ nọ. Nhưng dù thế nào hắn cũng không thoát nổi, thoáng chốc lại bị một trong ba người chạm tới. Hoặc là bị họ hôn, hoặc là bị họ ôm lấy.
Hùng Lệ cau có cực hạn, nhưng hắn thật sự không dám động tay. Hắn không bao giờ động tay với nữ nhân. Vì thế chỉ còn cách né tránh, sau đó lựa lời mà khuyên giải, những mong ngăn cản được ý định của ba nàng. Nhưng sự thật thì hắn đang thua, đang thua bởi ba nữ Hồ. Thân hình to lớn, hành động chậm chạp. Thêm nữa không dám mạnh tay vì sợ đả thương người đã khiến hắn thảm bại cực hạn. Cho dù hắn cố gắng thế nào thì cũng liên tục bị các nàng dụ hoặc, cố ý đưa vào bẫy: Hoặc là bị các nàng bám lấy mà hôn, hoặc là bị các nàng câu dẫn ánh mắt hắn tới thân thể mình. Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt Tam Vỹ đều đã xuất hiện, hóa lớn. Chúng dài ra như những sợi vải bông trắng, không ngừng di động mà múa lên. Có lúc,những chiếc đuôi ấy biến thành dây trói tay quấn chân Hùng Lệ; Cũng có lúc biến thành những dải lụa che đi cơ thể của các nàng, chúng như một cái bẫy lật, sẽ bật ra bất cứ lúc nào khi Hùng Lệ nhìn tới.
Hùng Lệ trong lòng lại càng luống cuống, hắn cố gắng né tránh, cố gắng nhắm mắt nhưng vô hiệu. Hắn không thể vận Vô Thần vì không thể tập trung tụng niệm khi đang tránh né các nàng ta. Cũng không thể đủ thời gian vận lực phong bế tính giác hay phong bế giác quan. Vì lúc đó, các nàng kia sẽ rên rỉ những thanh âm đầy mị nhĩ, khêu gợi. Hắn vừa mới hồi phục, thêm nữa toàn bộ thời gian trong ngày liên tục tập luyện với Xích Nha nên thể lực vốn đã giảm đi rất nhiều. Dù cố sức phong bế thính giác nhưng vô hiệu. Đã không ít lần, hắn không tránh né kịp những chiêu thức của ba nàng ta, không ít lần bị ôm hôn hoặc dẫn dụ nhìn tới những cặp đào tiên cùng với hạ thể các nàng. Hắn càng lúc càng run rẩy, càng lúc càng sợ hãi nhưng đâu đó trong cơ thể lại bừng lên ngọn lửa ham muốn. Nhưng lí trí cũng rất nhanh cũng đánh thức hắn, hắn không muốn biến thành phàm nhân. Kim Minh đứng bên ngoài cũng cảm thấy điều này, nhưng bản thân nàng lúc này cũng đang lõa thể như những nữ Hồ kia. Cho dù nàng là Kim Nhị tiểu thư cũng có tư cách gì nói họ? Tất cả đều là nữ Hồ muốn được một nam Hùng sủng ái mà thôi.
Cả hai đang luống cuống, chợt bên ngoài vang lên tiếng nữ nhân. Là Tiểu Xảo.
- Hùng Công tử, Kim Nhị tiểu thư. Tộc trưởng cho mời hai người tới sảnh!
Hùng Lệ đang loay hoay, nghe vậy thì trong lòng cả mừng, hắn nén sự run rẩy, nói.
- Được, ta tới ngay!
Ba Hồ nữ nọ nghe vậy thì hơi cau mày, điều này làm họ mất hứng vô cùng. Vốn là họ không thích Hùng Lệ, nhưng vô tình lại bắt gặp Kim Nhị tiểu thư và hắn chung đụng. Lại nữa hắn ta một phen né tránh khiến các nàng cảm thấy có hứng thú, tính trẻ con thích nô đùa trỗi dậy, quyết tâm thắng hắn một phen. Nhưng đây là lệnh của Kim tộc trưởng, vì thế cả ba chỉ có thể im lặng. Giúp hắn và Kim Minh mặc lại y phục, sau đó để hai người rời đi. Thiệu Lan khé khép cửa lại, nhìn Cung Huyền cùng với Mai Nguyệt mà nói.
- Thật là mất hứng!
Hùng Lệ cùng Kim Minh vội vội vàng vàng bước ra khỏi phòng, cố gắng né tránh ánh mắt ba nữ Hồ bên trong. Tiểu Xảo đứng yên lặng bên ngoài, trên mặt hai má thoáng đỏ lên một chút, nàng ta mau mắn đi trước dẫn đường.
Hùng Lệ cùng Kim Minh đều yên lặng, cúi đầu không nói năng gì. Không gian nhất thời trở nên bí ẩn, tĩnh lặng khó tả. Hai người trong lòng lại càng luống cuống, thêm cả xấu hổ cùng chút cảm thán. Cả hai dường như đã hóa thành hai cỗ máy, chỉ chăm chăm bước đi theo sự dẫn đường của Tiểu Xảo. Cứ như vậy, họ đi theo Tiểu Xảo, nhưng đi hồi lâu vẫn chưa tới sảnh, lại nữa đường đi lúc này có chút không đúng. Kim Minh hơi cau mày, hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh mà hỏi.
- Tiểu Xảo, sao lại dẫn chúng ta về hậu gia? Không phải mẫu thân ta triệu kiến cả hai chúng ta sao?
- Tiểu Xảo, mệt thì cứ đi nghỉ đi, mặc kệ ta cũng được!
- Không…!
Kim Minh cố gắng biến giọng, run run mà nói. Nàng nhẹ nhàng tới đống chăn gối, bỏ ra khỏi nếp gấp mà trải thật phẳng. Sau đó lại lén nhìn hắn, thấy hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền thì khẽ bặm môi, gật đầu như đã quyết ý. Nàng khẽ trút bỏ y phục, sau đó trút bỏ nốt lớp sa y mỏng manh. Tấm thân kiều mị ấy khoác lên mình tấm chăn, sau đó chậm chạp tiến tới, từ từ nằm xuống bên cạnh Hùng Lệ, một tay choàng qua, kéo chăn đắp lên người hắn. Kim Minh lúc đầu còn cảm thấy ngượng nghịu, nhưng lát sau thì nàng mạnh bạo chui vào trong lòng hắn, áp mặt lên khuôn mặt hắn mà hôn.
Hùng Lệ hơi giật mình, hành động này của hắn khiến nàng dừng lại. Hắn thấy vậy thì lắc đầu mà nói.
- Tiểu Xảo, đừng trêu đùa ta nữa. Mau mặc lại y phục đi!
Đáp lại hắn không có thanh âm nào mà chỉ có hành động, hắn cảm thấy một tấm thân thể ấm áp đang gắt gao quấn chặt lấy thân thể hắn, cái miệng nhỏ đang hôn lên mũi, lên miệng hắn một cách chậm chạp. Hắn cảm nhận được một bàn tay mềm mại, ấm áp đang vuốt ve căn nguyên của mình thì cả kinh. Vội đẩy ra mà mở mắt, giọng điệu có chút cáu gắt.
- Ta đã nói là không đùa kia mà!
Nhưng ngay khi hắn mở mắt, hình ảnh đầu tiên hắn thấy chính là khuôn mặt của Kim Minh chứ không phải Tiểu Xảo. Điều này khiến tay hắn đang đẩy ra chợt khựng lại, Kim Minh thấy vậy thì hai má càng đỏ ửng, nàng hôn hắn, tay bám xiết lấy cổ hắn mà nói.
- Tiến ca, muội… muội muốn là người của ca!
Nói rồi nàng điên cuồng tấn công hắn, Tam Vỹ phía sau hóa lớn, lay động đẩy bật cả tấm chăn ra khỏi hai người. Để lộ ra một thân hình thiếu nữ kiều mị đang như quắp chặt lấy một thân Bạch hùng to lớn. Hùng Lệ thoáng ngẩn người, nhưng sau đó lại nhắm mắt mà nhẩm lại Vô Thần, lát sau hắn đột ngột mở mắt mà ngồi lên, thân mình lơ lửng những kí ngôn phạn âm. Ánh mắt hắn lúc này hoàn toàn một màu kim sắc, bên trong trống rỗng vô định. Dường như trong nó không hề tồn tại hình cảnh một tấm thân thiếu nữ kiều mị đang gắt gao quấn chặt lấy hắn, Tam Vỹ lúc này đang điên cuồng xiết lấy thân thể hắn mà vuốt ve,mơn trớn.
Kim Minh đột nhiên có cảm giác khác lạ, cảm thấy có thứ gì đó kì quái đang áp chế mình, nàng nên ngước lên nhìn. Khi nhìn thấy ánh mắt vô hồn nọ thì trên mặt nàng chợt trào ra nước mắt, rưng rức khóc mà nói.
- Tiến ca… ca chê muội sao? Hay… hay tại muội không có kĩ xảo gối chăn như Tiểu Xảo?... Tại sao ca lại…
Hùng Lệ vươn tay, kéo tấm chăn lên quấn lấy người nàng, sau đó mới lắc đầu mà nói.
- Ta không chê muội,nhưng ta có lý do của riêng mình, muội mau mặc lại y phục đi!
- Tại sao?
Kim Minh ủy khuất hỏi, trên đôi mắt ấy đã ngân ngấn nước mắt. Hùng Lệ thấy vậy thì thở ra, hắn thở dài mà đáp.
- Ta xin lỗi muội!
- Muội không biết, ca phải giải thích rõ. Tại sao ca với Tiểu Xảo thì được, nhưng với muội thì ca lại từ chối? Muội mấy ngày nay đã tìm hiểu vô số những tài liệu về hoan lạc trong các pho sách của Hoàng gia. Chắc chắn kĩ xảo của muội hơn hẳn Tiểu Xảo!
Kim Minh nói,trên mặt lại càng đỏ không rõ do xấu hổ hay tức giận, nước mắt đã lã chã rơi trên má, nàng dùng ánh mắt đầy thất vọng cùng u oán nhìn tới hắn. Hùng Lệ vội vã tăng thêm kim tự phạn âm. Phải biết rằng, lúc này mị hoặc của Kim Minh đã đạt tới cảnh giới cực hạn của Tam Vỹ Hồ, thêm nữa Huyết Ấn nơi mi tâm nàng đang lấp lóe ngân quang . Mị công của Ngân Hồ so với Huyền Hồ cũng là ngang ngửa, một chín một mười. Mị lực này lại không hề phụ thuộc vào cấp bậc tu luyện, cũng may là Kim Minh thật sự chưa biết cách khai mở tiềm lực, bằng không thì dù hắn có Vô Thần hay tụng niệm phạn âm thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ sớm giơ tay xin hàng. Hùng Lệ đã sớm được Xích Nha và Phi Yến nhắc nhở, vì thế không dám khinh xuất.
Hắn khẽ đưa tay lên vuốt má nàng, sau đó nhẹ nhàng hỏi.
- Muội sẽ không hối hận khi ta đã có hôn ước với người khác?
- Không!
- Muội sẽ không hối hận khi biết ta đã có rất nhiều hôn ước với nữ nhân, thậm chí các nàng ta đều vô cùng xinh đẹp?
- Không hối hận!
Kim Minh ngẩng đầu lên, gạt nước mắt, nghiêm giọng mà đáp. Hùng Lệ khẽ mỉm cười, hắn nói tiếp.
- Muội sẽ không hối hận, khi ta vẫn còn có thể có thêm những nữ nhân nữa?
Hùng Lệ thoáng ấp úng, lát sau mới dè dặt nói.
- Ta còn ba vị nữ nhân có hôn ước, xong chưa từng biết mặt họ.
- Muội không hối hận, ngày trước nếu không có ca ra tay cứu. Sợ là lúc này muội không còn tồn tại nữa rồi… Muội không hối hận, vì muội… muội thật sự… thật sự rất thích ca. Tiến ca!
Kim Minh nói, nàng dụi đầu vào ngực hắn, hai tay xiết chặt lấy thân hình to bè nọ. Hùng Lệ khẽ vươn tay vuốt ve lên má nàng, sau đó nói tiếp.
- Vậy thì ta nói gì, muội cũng nghe theo,đúng không?
- Ưm!
Kim Minh khẳng định, ngước mắt lên nhìn hắn mà nói. Hùng Lệ thấy vậy thì gật đầu.
- Vậy ta muốn muội mặc lại y phục, sau đó về phòng mình để nghỉ ngơi, được không?
Kim Minh nghe vậy thì khe khẽ gật đầu, nhưng chưa kịp đứng lên, cánh cửa phòng lại đã được đẩy ra, tiếp theo đó là ba thanh âm nữ nhân cùng a lên hoảng hốt.
Phía ngoài cửa phòng Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt đang đứng đó, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc cùng hoang mang cực độ. Cả ba đang nhìn thấy một Hồ nữ lõa thể đang ngồi gọn trong lòng Hùng Lệ, nữ Hồ này không ai khác lại chính là Kim gia Nhị tiểu thư – Kim Minh. Hắn nhất thời ngẩn ra, không biết nói gì. Kim Minh thấy ba nữ Hồ nọ thì thoáng giật mình, sau đó lại nhớ mình đang không hề mặc y phục thì sợ hãi, cuống cuồng kéo chăn che lấy thân thể. Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt tròn mắt nhìn nhau,sau đó kéo cửa lại, tiến vào trong phòng. Cả ba nàng lúc này đều mặc những tấm sa y mỏng manh, hiển nhiên là đang định tới ngủ cùng Hùng Lệ như nhiệm vụ mà Viên phu nhân giao phó. Kim Minh thấy ba người đóng cửa vào thì khẽ thở phào, nhưng sau đó thì nàng lại giật mình kinh hãi. Chỉ thấy cả ba nữ Hồ tự động trút bỏ sa y, nhẹ nhàng tiến tới gần hai người. Cung Huyền nũng nịu nói.
- Tiểu thư, người không nên độc chiếm Hùng công tử nha! Tốt nhất là để chúng tiểu nữ giúp một tay a!
Thiệu Lan và Mai Nguyệt đã vòng ra phía sau lưng hắn, áp thân mình lên lưng hắn, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp, vuốt ve hai vai Hùng Lệ. Nghe Cung Huyền nói vậy thì cũng hưởng ứng, hai cặp đào tiên không ngừng cọ sát lên lưng hắn. Kim Minh vẫn chưa biết phải nói thế nào, lại đã thấy Cung Huyền nhanh nhẹn lao tới, dùng đôi môi của mình mà áp tới mặt Hùng Lệ, miệng khẽ van vỉ.
- Hùng công tử, xin để ba tỷ muội chúng ta phục thị công tử đêm nay!
Hùng Lệ kinh hãi, vội gia tăng phạn âm, sau đó vươn tay, lắc người cố gắng né tránh những thế tấn công kia của ba nữ Hồ. Ba nàng kia thấy vậy thì cười khúc khích, lả lướt trêu đùa, những tấm thân vệ nữ nọ khẽ uốn éo câu dẫn hắn. Một màn này khiến Kim Minh một phen tròn mắt, khẽ cuốn chăn che kín thân thể, rồi vội vã lui vào một góc mà ngồi nhìn. Nàng chỉ thấy hắn đã đứng lên, một phen né đông tránh tây, tránh đụng chạm tới ba nữ Hồ nọ. Nhưng dù thế nào hắn cũng không thoát nổi, thoáng chốc lại bị một trong ba người chạm tới. Hoặc là bị họ hôn, hoặc là bị họ ôm lấy.
Hùng Lệ cau có cực hạn, nhưng hắn thật sự không dám động tay. Hắn không bao giờ động tay với nữ nhân. Vì thế chỉ còn cách né tránh, sau đó lựa lời mà khuyên giải, những mong ngăn cản được ý định của ba nàng. Nhưng sự thật thì hắn đang thua, đang thua bởi ba nữ Hồ. Thân hình to lớn, hành động chậm chạp. Thêm nữa không dám mạnh tay vì sợ đả thương người đã khiến hắn thảm bại cực hạn. Cho dù hắn cố gắng thế nào thì cũng liên tục bị các nàng dụ hoặc, cố ý đưa vào bẫy: Hoặc là bị các nàng bám lấy mà hôn, hoặc là bị các nàng câu dẫn ánh mắt hắn tới thân thể mình. Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt Tam Vỹ đều đã xuất hiện, hóa lớn. Chúng dài ra như những sợi vải bông trắng, không ngừng di động mà múa lên. Có lúc,những chiếc đuôi ấy biến thành dây trói tay quấn chân Hùng Lệ; Cũng có lúc biến thành những dải lụa che đi cơ thể của các nàng, chúng như một cái bẫy lật, sẽ bật ra bất cứ lúc nào khi Hùng Lệ nhìn tới.
Hùng Lệ trong lòng lại càng luống cuống, hắn cố gắng né tránh, cố gắng nhắm mắt nhưng vô hiệu. Hắn không thể vận Vô Thần vì không thể tập trung tụng niệm khi đang tránh né các nàng ta. Cũng không thể đủ thời gian vận lực phong bế tính giác hay phong bế giác quan. Vì lúc đó, các nàng kia sẽ rên rỉ những thanh âm đầy mị nhĩ, khêu gợi. Hắn vừa mới hồi phục, thêm nữa toàn bộ thời gian trong ngày liên tục tập luyện với Xích Nha nên thể lực vốn đã giảm đi rất nhiều. Dù cố sức phong bế thính giác nhưng vô hiệu. Đã không ít lần, hắn không tránh né kịp những chiêu thức của ba nàng ta, không ít lần bị ôm hôn hoặc dẫn dụ nhìn tới những cặp đào tiên cùng với hạ thể các nàng. Hắn càng lúc càng run rẩy, càng lúc càng sợ hãi nhưng đâu đó trong cơ thể lại bừng lên ngọn lửa ham muốn. Nhưng lí trí cũng rất nhanh cũng đánh thức hắn, hắn không muốn biến thành phàm nhân. Kim Minh đứng bên ngoài cũng cảm thấy điều này, nhưng bản thân nàng lúc này cũng đang lõa thể như những nữ Hồ kia. Cho dù nàng là Kim Nhị tiểu thư cũng có tư cách gì nói họ? Tất cả đều là nữ Hồ muốn được một nam Hùng sủng ái mà thôi.
Cả hai đang luống cuống, chợt bên ngoài vang lên tiếng nữ nhân. Là Tiểu Xảo.
- Hùng Công tử, Kim Nhị tiểu thư. Tộc trưởng cho mời hai người tới sảnh!
Hùng Lệ đang loay hoay, nghe vậy thì trong lòng cả mừng, hắn nén sự run rẩy, nói.
- Được, ta tới ngay!
Ba Hồ nữ nọ nghe vậy thì hơi cau mày, điều này làm họ mất hứng vô cùng. Vốn là họ không thích Hùng Lệ, nhưng vô tình lại bắt gặp Kim Nhị tiểu thư và hắn chung đụng. Lại nữa hắn ta một phen né tránh khiến các nàng cảm thấy có hứng thú, tính trẻ con thích nô đùa trỗi dậy, quyết tâm thắng hắn một phen. Nhưng đây là lệnh của Kim tộc trưởng, vì thế cả ba chỉ có thể im lặng. Giúp hắn và Kim Minh mặc lại y phục, sau đó để hai người rời đi. Thiệu Lan khé khép cửa lại, nhìn Cung Huyền cùng với Mai Nguyệt mà nói.
- Thật là mất hứng!
Hùng Lệ cùng Kim Minh vội vội vàng vàng bước ra khỏi phòng, cố gắng né tránh ánh mắt ba nữ Hồ bên trong. Tiểu Xảo đứng yên lặng bên ngoài, trên mặt hai má thoáng đỏ lên một chút, nàng ta mau mắn đi trước dẫn đường.
Hùng Lệ cùng Kim Minh đều yên lặng, cúi đầu không nói năng gì. Không gian nhất thời trở nên bí ẩn, tĩnh lặng khó tả. Hai người trong lòng lại càng luống cuống, thêm cả xấu hổ cùng chút cảm thán. Cả hai dường như đã hóa thành hai cỗ máy, chỉ chăm chăm bước đi theo sự dẫn đường của Tiểu Xảo. Cứ như vậy, họ đi theo Tiểu Xảo, nhưng đi hồi lâu vẫn chưa tới sảnh, lại nữa đường đi lúc này có chút không đúng. Kim Minh hơi cau mày, hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh mà hỏi.
- Tiểu Xảo, sao lại dẫn chúng ta về hậu gia? Không phải mẫu thân ta triệu kiến cả hai chúng ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.