Chương 146: Tranh Đoạt
Minh Tiến
06/11/2013
Lời y nói ra, lập tức giải tỏa hết sự nghi ngờ của đám người nọ. Nhiều người cố gắng quan sát hắn thật kĩ, nhằm có đánh giá sơ bộ về tài năng của hắn. Họ chỉ thấy một nam nhân to lớn, thân hình mập mạp, trên mắt đeo một vật kì quái màu bạc. Nói về nam nhân này, từ tướng mạo tới thân hình chắc chắn chỉ thích hợp với quân đội, xông pha nơi chiến trường chứ chẳng hề thấy ở hắn một chút thành tựu y dược. Nhưng đây là lời từ miệng Lưu Bá Ôn, có ai dám không tin? Minh Tiến khẽ cười, chăm chú rót trà, sau đó định quay người bước đi. Chợt một vị lão nhân ngồi bên trái khẽ nói.
- Minh Tiến, khoan hãy đi!
Hắn hơi sững lại, nhưng sau đó cố làm ra một vẻ mặt cung kính, quay đầu lại. Vị lão nhân kia khoảng ngoài năm mươi tuổi, thân mặc một bộ trường bào màu đen. Khuôn mặt vuông chữ điền, hàng lông mày rậm, ánh mắt có thần. Đặc biệt nhất, chính là bộ râu ba chòm được cắt tỉa cầu kì trông rất đẹp mắt. Vị lão nhân nọ dường như chờ đợi hắn quan sát mình cho thật kĩ, sau đó mới mỉm cười mà hỏi.
- Ta trông vóc dáng ngươi không giống với kẻ học y thuật, mà không chỉ riêng ta, mấy vị ngồi đây chắc chắn đều cùng ý kiến với ta!
Minh Tiến khẽ cười, sau đó cung kính nói.
- Tiền bối, con người nào có thể phán đoán chỉ qua vẻ bề ngoài? Nếu nói như tiền bối, vậy cứ dáng người cao lớn thì nhất định phải là người theo quân ngũ? Dáng người mập mạp thì thành đồ tể? Dáng người gầy gò thì nhất định là tiểu nhị? Thứ lỗi cho tiểu bối nói thẳng, nếu muốn biết về một người, đừng nên đánh giá qua vẻ bề ngoài!
Dừng một chút, hắn nói tiếp.
- Xin các tiền bối thứ cho tội vô lễ, nhưng tiểu bối xin nói thẳng thế này. Cái thân xác, cái hình thể bề ngoài đơn giản chỉ là một cái vỏ mà thôi. Còn cái bên trong, cái nội tâm và tính cách mới là cái đáng để đánh giá một con người. Thử hỏi các tiền bối, các vị thích một trái cam bề ngoài bóng bẩy, nhưng bên trong đã hỏng rữa. Hay là một trái cam, mặt ngoài tuy sứt sẹo, khiếm khuyết nhưng trong lòng ngọt mát ngon thơm?
Minh Tiến nói xong, khẽ cúi đầu bái một lễ. Mấy người trong phòng khách lập tức im lặng, ánh mắt lập tức ngưng trọng chiếu tới hắn. Đám thiếu nữ nọ thì ánh mắt chợt co rút, sau đó biến đổi qua sự khâm phục. Riêng Tiểu Sương thì khẽ che miệng cười, dùng một ánh mắt ướt át mà nhìn tới khiến cho hắn chợt rùng mình. Minh Tiến khẽ cúi đầu.
- Các vị cứ đàm đạo, tiểu bối xin lui!
Hắn bái một bái, định bụng lùi ra. Chợt có một vị lão nhân ngồi bên phải vỗ tay mấy tiếng, các lão khác thì khẽ gật gật đầu. Hắn khẽ nhìn tới, chỉ thấy người vừa vỗ tay là một lão nhân thân mặc thô y màu xám, khuôn mặt cùng dáng người khá nhỏ bé. Đặc biệt nhất có lẽ chính là việc nơi đuôi mắt lão ta có một nốt ruồi. Lão nhân đó cười, sau đó nói.
- Nói hay lắm, tiểu tử này nói rất hay… Nhưng ta thì chỉ thích trái cam bề ngoài bóng bẩy, trong lòng ngọt mát ngon thơm thôi. Ha ha ha…!
Lời nói này khiến mấy lão nhân cùng cười lớn, Bá Ôn cũng cười theo. Các thiếu nữ kia lại được một phen to nhỏ, Minh Tiến nghe vậy thì khẽ cười, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra thái độ cung kính, đứng im tại chỗ. Một người khác đứng lên khỏi ghế, bước tới gần hắn. Minh Tiến cũng đứng thẳng người, thản nhiên đón nhận ánh mắt quan sát của người này. Chỉ thấy đây là một nam nhân còn khá trẻ, chỉ khoảng ngoài bốn mươi, thân mặc một bộ gấm hoa màu lam cầu kì, trên tay có ba bốn chiếc nhẫn vàng lớn. Khuôn mặt người này khá phúc hậu, đuôi lông mày hướng lên trên, cái mũi hơi khoằm. Y nuôi một bộ râu trông khá lạ mắt, ở chính giữa thì màu đen, nhưng lệch dần về hai bên lại có vài sợi bạc trắng. Nam nhân này đi qua, đi lại ngắm nghía hắn một hồi. Thi thoảng lại vuốt vuốt râu, cứ như thể đang định giá một món đồ đem bán. Hồi lâu, y mới quay về phía Bá Ôn mà hỏi.
- Bá Ôn huynh, xin hỏi gia cảnh vị đệ tử này của huynh thế nào? Y sinh ngày nào? Cầm tinh giáp nào?
Bá Ôn nghe vậy thì hơi sững người, nhưng sau đó hỏi lại.
- Thang Hòa nói vậy là có ý gì? Không lẽ muốn dùng tuổi y để xem tướng sao? Từ bao giờ mà Thang Hòa lại biết xem tướng số vậy?
Thang Hòa nghe vậy thì lắc đầu mà cười lớn.
- Ha ha ha… Thang Hòa sao dám múa rìu qua mắt Bá Ôn huynh đây? Thang Hòa xưa nay chỉ biết tính toán chi tiêu, đâu có thạo cái thuật tướng số ấy? Chẳng qua…
Thang Hòa cười cười, nhìn tới Minh Tiến một cái, sau đó mới quay ra phía Bá Ôn mà nói tiếp.
- Chẳng qua là đệ thiếu một đứa con trai!
Bá Ôn nghe xong thì vuốt vuốt râu, mấy người gần đó nghe vậy thì ào ào lên nói.
- Thang Hòa huynh, không lẽ chỉ mình huynh thiếu con trai sao? Ta cũng thiếu đấy! Đổng Vy, mau tới đây!
- Thang Hòa, đệ đừng có tham lam nhé. Ta cũng thiếu, thậm trí là thiếu hẳn hai người con trai đấy nhé. Nhạc Hoa, Nhạc Yến, hai đứa mau ra đây ra mắt mọi người!
Hai người khác nói, một người khoảng ngoài năm mươi, thân hình mập mạp. Người còn lại thì cao gầy, mặc một bộ lụa màu tro, tay cầm một cái tẩu đồng trạm trổ tinh xảo. Lập tức, từ phía góc phòng có ba thiếu nữ tiến ra, sau đó mau mắn đứng phía sau hai người. Người mập mạp đứng dậy, khẽ đẩy thiếu nữ áo lụa vàng phía sau ra giữa phòng, giọng ồ ồ nói.
- Đây là Đổng Vy, là con gái của lão Đổng ta. Đổng Vy, con mau bái lễ Lưu đại nhân cùng các vị ở đây!
- Đổng Vy bái kiến Lưu đại nhân, bái kiến các vị tiền bối!
Thiếu nữ áo vàng khẽ khàng cúi đầu bái lễ, giọng oanh vàng nhỏ nhẹ dễ nghe cất lên. Nàng bái lễ xong, lập tức lui về phía sau lưng người mập mạp. Lúc này, người cao gầy mới cười mà nói.
- Chà, quả thật Đổng huynh có phúc lớn à nha. Sinh hạ được một vị tiểu cô nương xinh đẹp như vậy. Nhưng ta cũng không kém đâu!
Y chỉ nói tới đó, hai thiếu nữ khác đã nhanh nhẹn bước ra, một người áo lam, một người áo hồng khẽ bái lễ.
- Nhạc Hoa, Nhạc Yến bái kiến Lưu đại nhân cùng các vị tiền bối!
Thang Hòa lắc lắc đầu, làm ra vẻ u sầu,đoạn y nói.
- Hai người thật là… Định tranh dành với ta sao? Được, ta sẽ đấu cùng với hai người tới cùng!
Nói xong, y quay sang vỗ vỗ vai Minh Tiến, đoạn nói.
- Ủy khuất cho ngươi rồi, Minh Tiến. Nhưng ngươi yên tâm, tiểu nữ Thang Uyên nhà ta cũng không hề thua kém nhan sắc của ba vị cô nương đây đâu. Ngươi về làm rể Thang Gia đi, sau này giúp ta cai quản thương đoàn của họ Thang!
Người mập mạp cùng cao gầy kia nghe vậy thì bĩu môi, sau đó nói.
- Thang huynh, huynh đừng dùng hoàng kim để dụ dỗ nhân tâm nhé. Minh Tiến, về làm rể Đổng Gia ta đi, Đổng Gia ta xưa nay chuyên về y thuật, chắc chắn sẽ làm cho ngươi công danh đại tiến!
- Hầy, Nhạc Gia ta không có hoàng kim, cũng chẳng có cơ ngơi dược vật như Đổng Gia. Nhưng ngươi yên tâm, Minh Tiến. Nhạc Gia ta chỉ có vài vạn mẫu đồi chè, như vậy làm quà cưới chắc cũng đủ a!...
Trong phòng khách, lập tức nổ ra cuộc tranh luận của ba người. Chỉ duy nhất lão nhân đầu tiên hỏi hắn là im lặng, cùng với Bá Ôn uống trà xem tranh đấu. Minh Tiến thì bị lôi vào giữa ba gia tộc ấy, bị lôi đi kéo lại như đá một trái bóng. Từ đầu tới giờ, hắn thực sự đang gò ép mình quá mức, lúc này lại bị đá qua đá lại như vậy,hắn sớm đã mất nhẫn nại. Nhưng vì một mặt, hắn nhận mình là đệ tử của Lưu Bá Ôn; mặt khác, hắn cũng hiểu sơ qua lễ nghi ở đây nên ngoài mặt vẫn cung kính im lặng, tự nhẩm lại Vô Thần.
Tiểu Sương đứng trong góc phòng, nhìn thấy tình cảnh ấy thì cảm thấy buồn cười vô cùng. Nàng thích thú quan sát ba người nọ, nhưng tới khi nhìn thấy ánh mắt tò mò của ba thiếu nữ nàng mới quen kia, nhất là ánh mắt cả ba đang nhìn tới Minh Tiến thì trong đầu nàng lập tức xuất hiện nhiệt khí. Tiểu Sương nhẹ nhàng bước ra giữa sảnh, nàng kéo kéo tay Minh Tiến, ý ra hiệu cho hắn lùi lại. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của ba người, nàng dứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng bái lễ rồi nói.
- Ba vị tiền bối, theo tiểu nữ thì cả ba vị không cần tranh nhau nữa. Minh Tiến… chàng ấy là người đã đính ước với tiểu nữ!
Tiểu Sương ấp úng nói, hai má thoáng hồng lên. Đặc biệt lại càng đỏ ửng khi nhìn thấy ánh mắt kì quái cùng ngạc nhiên của ba người nọ. Minh Tiến đồng thời cũng nhận được ba ánh mắt trách móc của cả ba người, hắn chỉ biết cười khổ, hướng ánh mắt cầu cứu tới phía Bá Ôn. Bá Ôn lúc này mới đứng lên, chắp tay bái lễ hướng tới mấy người mà nói.
- Các vị huynh đệ, xin cho ta nói vài lời…
- Minh Tiến, khoan hãy đi!
Hắn hơi sững lại, nhưng sau đó cố làm ra một vẻ mặt cung kính, quay đầu lại. Vị lão nhân kia khoảng ngoài năm mươi tuổi, thân mặc một bộ trường bào màu đen. Khuôn mặt vuông chữ điền, hàng lông mày rậm, ánh mắt có thần. Đặc biệt nhất, chính là bộ râu ba chòm được cắt tỉa cầu kì trông rất đẹp mắt. Vị lão nhân nọ dường như chờ đợi hắn quan sát mình cho thật kĩ, sau đó mới mỉm cười mà hỏi.
- Ta trông vóc dáng ngươi không giống với kẻ học y thuật, mà không chỉ riêng ta, mấy vị ngồi đây chắc chắn đều cùng ý kiến với ta!
Minh Tiến khẽ cười, sau đó cung kính nói.
- Tiền bối, con người nào có thể phán đoán chỉ qua vẻ bề ngoài? Nếu nói như tiền bối, vậy cứ dáng người cao lớn thì nhất định phải là người theo quân ngũ? Dáng người mập mạp thì thành đồ tể? Dáng người gầy gò thì nhất định là tiểu nhị? Thứ lỗi cho tiểu bối nói thẳng, nếu muốn biết về một người, đừng nên đánh giá qua vẻ bề ngoài!
Dừng một chút, hắn nói tiếp.
- Xin các tiền bối thứ cho tội vô lễ, nhưng tiểu bối xin nói thẳng thế này. Cái thân xác, cái hình thể bề ngoài đơn giản chỉ là một cái vỏ mà thôi. Còn cái bên trong, cái nội tâm và tính cách mới là cái đáng để đánh giá một con người. Thử hỏi các tiền bối, các vị thích một trái cam bề ngoài bóng bẩy, nhưng bên trong đã hỏng rữa. Hay là một trái cam, mặt ngoài tuy sứt sẹo, khiếm khuyết nhưng trong lòng ngọt mát ngon thơm?
Minh Tiến nói xong, khẽ cúi đầu bái một lễ. Mấy người trong phòng khách lập tức im lặng, ánh mắt lập tức ngưng trọng chiếu tới hắn. Đám thiếu nữ nọ thì ánh mắt chợt co rút, sau đó biến đổi qua sự khâm phục. Riêng Tiểu Sương thì khẽ che miệng cười, dùng một ánh mắt ướt át mà nhìn tới khiến cho hắn chợt rùng mình. Minh Tiến khẽ cúi đầu.
- Các vị cứ đàm đạo, tiểu bối xin lui!
Hắn bái một bái, định bụng lùi ra. Chợt có một vị lão nhân ngồi bên phải vỗ tay mấy tiếng, các lão khác thì khẽ gật gật đầu. Hắn khẽ nhìn tới, chỉ thấy người vừa vỗ tay là một lão nhân thân mặc thô y màu xám, khuôn mặt cùng dáng người khá nhỏ bé. Đặc biệt nhất có lẽ chính là việc nơi đuôi mắt lão ta có một nốt ruồi. Lão nhân đó cười, sau đó nói.
- Nói hay lắm, tiểu tử này nói rất hay… Nhưng ta thì chỉ thích trái cam bề ngoài bóng bẩy, trong lòng ngọt mát ngon thơm thôi. Ha ha ha…!
Lời nói này khiến mấy lão nhân cùng cười lớn, Bá Ôn cũng cười theo. Các thiếu nữ kia lại được một phen to nhỏ, Minh Tiến nghe vậy thì khẽ cười, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra thái độ cung kính, đứng im tại chỗ. Một người khác đứng lên khỏi ghế, bước tới gần hắn. Minh Tiến cũng đứng thẳng người, thản nhiên đón nhận ánh mắt quan sát của người này. Chỉ thấy đây là một nam nhân còn khá trẻ, chỉ khoảng ngoài bốn mươi, thân mặc một bộ gấm hoa màu lam cầu kì, trên tay có ba bốn chiếc nhẫn vàng lớn. Khuôn mặt người này khá phúc hậu, đuôi lông mày hướng lên trên, cái mũi hơi khoằm. Y nuôi một bộ râu trông khá lạ mắt, ở chính giữa thì màu đen, nhưng lệch dần về hai bên lại có vài sợi bạc trắng. Nam nhân này đi qua, đi lại ngắm nghía hắn một hồi. Thi thoảng lại vuốt vuốt râu, cứ như thể đang định giá một món đồ đem bán. Hồi lâu, y mới quay về phía Bá Ôn mà hỏi.
- Bá Ôn huynh, xin hỏi gia cảnh vị đệ tử này của huynh thế nào? Y sinh ngày nào? Cầm tinh giáp nào?
Bá Ôn nghe vậy thì hơi sững người, nhưng sau đó hỏi lại.
- Thang Hòa nói vậy là có ý gì? Không lẽ muốn dùng tuổi y để xem tướng sao? Từ bao giờ mà Thang Hòa lại biết xem tướng số vậy?
Thang Hòa nghe vậy thì lắc đầu mà cười lớn.
- Ha ha ha… Thang Hòa sao dám múa rìu qua mắt Bá Ôn huynh đây? Thang Hòa xưa nay chỉ biết tính toán chi tiêu, đâu có thạo cái thuật tướng số ấy? Chẳng qua…
Thang Hòa cười cười, nhìn tới Minh Tiến một cái, sau đó mới quay ra phía Bá Ôn mà nói tiếp.
- Chẳng qua là đệ thiếu một đứa con trai!
Bá Ôn nghe xong thì vuốt vuốt râu, mấy người gần đó nghe vậy thì ào ào lên nói.
- Thang Hòa huynh, không lẽ chỉ mình huynh thiếu con trai sao? Ta cũng thiếu đấy! Đổng Vy, mau tới đây!
- Thang Hòa, đệ đừng có tham lam nhé. Ta cũng thiếu, thậm trí là thiếu hẳn hai người con trai đấy nhé. Nhạc Hoa, Nhạc Yến, hai đứa mau ra đây ra mắt mọi người!
Hai người khác nói, một người khoảng ngoài năm mươi, thân hình mập mạp. Người còn lại thì cao gầy, mặc một bộ lụa màu tro, tay cầm một cái tẩu đồng trạm trổ tinh xảo. Lập tức, từ phía góc phòng có ba thiếu nữ tiến ra, sau đó mau mắn đứng phía sau hai người. Người mập mạp đứng dậy, khẽ đẩy thiếu nữ áo lụa vàng phía sau ra giữa phòng, giọng ồ ồ nói.
- Đây là Đổng Vy, là con gái của lão Đổng ta. Đổng Vy, con mau bái lễ Lưu đại nhân cùng các vị ở đây!
- Đổng Vy bái kiến Lưu đại nhân, bái kiến các vị tiền bối!
Thiếu nữ áo vàng khẽ khàng cúi đầu bái lễ, giọng oanh vàng nhỏ nhẹ dễ nghe cất lên. Nàng bái lễ xong, lập tức lui về phía sau lưng người mập mạp. Lúc này, người cao gầy mới cười mà nói.
- Chà, quả thật Đổng huynh có phúc lớn à nha. Sinh hạ được một vị tiểu cô nương xinh đẹp như vậy. Nhưng ta cũng không kém đâu!
Y chỉ nói tới đó, hai thiếu nữ khác đã nhanh nhẹn bước ra, một người áo lam, một người áo hồng khẽ bái lễ.
- Nhạc Hoa, Nhạc Yến bái kiến Lưu đại nhân cùng các vị tiền bối!
Thang Hòa lắc lắc đầu, làm ra vẻ u sầu,đoạn y nói.
- Hai người thật là… Định tranh dành với ta sao? Được, ta sẽ đấu cùng với hai người tới cùng!
Nói xong, y quay sang vỗ vỗ vai Minh Tiến, đoạn nói.
- Ủy khuất cho ngươi rồi, Minh Tiến. Nhưng ngươi yên tâm, tiểu nữ Thang Uyên nhà ta cũng không hề thua kém nhan sắc của ba vị cô nương đây đâu. Ngươi về làm rể Thang Gia đi, sau này giúp ta cai quản thương đoàn của họ Thang!
Người mập mạp cùng cao gầy kia nghe vậy thì bĩu môi, sau đó nói.
- Thang huynh, huynh đừng dùng hoàng kim để dụ dỗ nhân tâm nhé. Minh Tiến, về làm rể Đổng Gia ta đi, Đổng Gia ta xưa nay chuyên về y thuật, chắc chắn sẽ làm cho ngươi công danh đại tiến!
- Hầy, Nhạc Gia ta không có hoàng kim, cũng chẳng có cơ ngơi dược vật như Đổng Gia. Nhưng ngươi yên tâm, Minh Tiến. Nhạc Gia ta chỉ có vài vạn mẫu đồi chè, như vậy làm quà cưới chắc cũng đủ a!...
Trong phòng khách, lập tức nổ ra cuộc tranh luận của ba người. Chỉ duy nhất lão nhân đầu tiên hỏi hắn là im lặng, cùng với Bá Ôn uống trà xem tranh đấu. Minh Tiến thì bị lôi vào giữa ba gia tộc ấy, bị lôi đi kéo lại như đá một trái bóng. Từ đầu tới giờ, hắn thực sự đang gò ép mình quá mức, lúc này lại bị đá qua đá lại như vậy,hắn sớm đã mất nhẫn nại. Nhưng vì một mặt, hắn nhận mình là đệ tử của Lưu Bá Ôn; mặt khác, hắn cũng hiểu sơ qua lễ nghi ở đây nên ngoài mặt vẫn cung kính im lặng, tự nhẩm lại Vô Thần.
Tiểu Sương đứng trong góc phòng, nhìn thấy tình cảnh ấy thì cảm thấy buồn cười vô cùng. Nàng thích thú quan sát ba người nọ, nhưng tới khi nhìn thấy ánh mắt tò mò của ba thiếu nữ nàng mới quen kia, nhất là ánh mắt cả ba đang nhìn tới Minh Tiến thì trong đầu nàng lập tức xuất hiện nhiệt khí. Tiểu Sương nhẹ nhàng bước ra giữa sảnh, nàng kéo kéo tay Minh Tiến, ý ra hiệu cho hắn lùi lại. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của ba người, nàng dứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng bái lễ rồi nói.
- Ba vị tiền bối, theo tiểu nữ thì cả ba vị không cần tranh nhau nữa. Minh Tiến… chàng ấy là người đã đính ước với tiểu nữ!
Tiểu Sương ấp úng nói, hai má thoáng hồng lên. Đặc biệt lại càng đỏ ửng khi nhìn thấy ánh mắt kì quái cùng ngạc nhiên của ba người nọ. Minh Tiến đồng thời cũng nhận được ba ánh mắt trách móc của cả ba người, hắn chỉ biết cười khổ, hướng ánh mắt cầu cứu tới phía Bá Ôn. Bá Ôn lúc này mới đứng lên, chắp tay bái lễ hướng tới mấy người mà nói.
- Các vị huynh đệ, xin cho ta nói vài lời…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.